Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 103: Ngoại truyện 3
64@-
Sầm Chân không nói gì, chỉ nhìn thấy môn bắn súng xuất hiện trong bảng đăng ký học phần thì khẽ gật đầu. Anh không để ý đến ánh mắt sâu thẳm như vực của Liên Ngự từ phía trên, cũng không thể biết lúc này trong đầu y đang nghĩ gì.
Việc Sầm Chân chịu khó tìm đến ký túc xá có mạng ổn định để đăng ký môn học, điều đó vốn đã thể hiện rõ thái độ của anh. Trong nguyên tác, Sầm Chân lớn lên ở vùng biên giới Nga, từ nhỏ đã mang súng bên người hành động, một người như vậy thì không thể không yêu thích súng. Nhưng ở trong nước, súng ống chịu sự quản chế, lại thêm hoàn cảnh nghèo khó, thường ngày anh chắc chắn không có tiền rảnh rỗi để vào câu lạc bộ bắn súng, cho nên anh tất sẽ vô cùng chú ý đến môn học bắn súng mới mở ở trường.
Theo tính cách của Sầm Chân, nợ nhân tình chính là việc phiền toái nhất. Trước đó suốt cả học kỳ, anh nói với Liên Ngự chưa đến năm câu. Nếu không phải do Diêu Kim và Phan Bạn khuyên nhủ đủ điều, ngay cả nhóm WeChat ký túc xá anh cũng chẳng buồn tham gia. Một người như vậy, thế mà vì môn bắn súng lại phá lệ đồng ý để Liên Ngự giúp anh đăng ký, thậm chí khi Liên Ngự đùa rằng anh nợ y một nhân tình, anh cũng ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Liên Ngự cho rằng Sầm Chân tuyệt đối là nghiêm túc, anh thật sự tin mình đã nợ y một món, và sau này sẽ nghiêm chỉnh trả lại.
Một tuần sau, tiết học bắn súng đầu tiên. Theo thường lệ sẽ là lý thuyết, nhưng giảng viên lại bảo ai từng có kinh nghiệm bắn súng thì giơ tay, để thử bắn mấy phát xem tình hình.
Bên dưới lác đác có năm cánh tay đưa lên, trong đó có cả Sầm Chân và Liên Ngự. Sầm Chân lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, rồi lại nhạt nhẽo thu hồi tầm mắt.
Thực ra Liên Ngự hiểu rất rõ hàm ý trong ánh mắt ấy. Sầm Chân là người từ nhỏ đã cầm súng thật mà lớn, hơn nữa còn có thiên phú về súng, sự khác biệt đó khiến anh kiêu ngạo. Ba người giơ tay khác cũng xác thực chứng minh sự tự tin của Sầm Chân không phải vô cớ. Nhưng đến khi Liên Ngự cầm súng lên, chỉ một tư thế đã khiến ánh mắt của Sầm Chân biến đổi.
Không cần quay đầu, Liên Ngự cũng biết tầm mắt của Sầm Chân chắc chắn đã khóa chặt lấy y. Cảm giác ấy khiến y không kìm được hưng phấn, máu trong cơ thể như sôi trào. Giảng viên cũng không kìm nổi tán thưởng một câu, còn bảo những sinh viên khác: “Đây mới đúng dáng bắn chứ.”
Dù so với súng trên tinh cầu Đặc Chủng, khẩu súng trong tay y chẳng khác gì đồ chơi trẻ con, nhưng Liên Ngự vẫn không tránh khỏi tập trung nghiêm túc. Bắn súng sớm đã ăn sâu vào tận xương tủy của y, dù nhiều năm không chiến đấu, chỉ bằng trí nhớ cơ bắp, y vẫn có thể nhắm đâu trúng đó, thậm chí nhắm mắt cũng không sai.
Tan học, giảng viên đặc biệt giữ lại Liên Ngự và Sầm Chân, bảo rằng sau này hai người cứ chọn súng sang một bên mà bắn, khỏi cần nghe giảng hay tập luyện, cuối kỳ trực tiếp cho điểm tối đa, nếu có thắc mắc thì ông ta sẽ đến nhờ chỉ giáo.
Trên đường về ký túc xá, Liên Ngự vừa nhớ tới vẻ mặt của giảng viên đã cười run cả người, còn Sầm Chân hiếm khi mở miệng hỏi một câu: “Cậu học bắn súng ở đâu vậy?”
“Hửm?” Liên Ngự xoa xoa gương mặt cười cứng đờ, ghé sát vai anh hỏi: “Sao, rất tò mò về tôi à?”
Câu này y nói cực kỳ mờ ám, cố ý biến một câu nghiêm túc thành ngả ngớn. Bình thường Phan Bạn là người trò chuyện với y nhiều nhất, nhưng Liên Ngự chưa từng trêu ghẹo cậu ta thế này, Diêu Kim thì càng miễn bàn.
Có những người, trời sinh đã không giống nhau.
——Chỉ là Liên Ngự vẫn chưa nghĩ theo hướng đó.
Sầm Chân dĩ nhiên cũng sẽ không nghĩ lệch, anh chỉ cho rằng Liên Ngự với ai cũng chẳng đứng đắn như vậy. “Không muốn nói thì thôi.” Anh chỉ là nhất thời hiếu kỳ mà thôi, cũng chẳng có ý nhất quyết hỏi cho bằng được.
“Thế còn cậu? Cậu học từ đâu?”
“Thầy của tôi.”
“Ồ, nói mà chẳng khác gì chưa nói hết.”
“……” Sầm Chân nghẹn một chút, cảm thấy vô cùng cần thiết phải cách xa người này, thế là anh lặng lẽ tăng tốc bước chân, như tránh tà mà kéo dài khoảng cách với Liên Ngự.
Liên Ngự: “……”
Dù đã có lớp bắn súng kéo lại, nhưng mối quan hệ của hai người cũng chẳng vì thế mà thân thiết hơn. Trái lại, Diêu Kim và Phan Bạn hai nhân vật chính lại dần nhìn nhau thuận mắt, mở màn cho một giai đoạn âm thầm thầm mến trong đời sống học đường.
Không còn vai pháo hôi “bạn cùng lớp thầm mến thụ”, cốt truyện của tiểu thuyết vẫn tiến triển thuận lợi. Điểm duy nhất không hài hòa là Phan Bạn bám chặt vai “ngây thơ ngu ngốc” của mình, luôn nghĩ quẩn, kéo Liên Ngự ra ngoài nghe cậu ta giãi bày trái tim thiếu niên hồng hồng. Liên Ngự nghe mà phát đau dạ dày, dứt khoát chuyển sang “trả ngược”, bày cho Phan Bạn một đống chủ ý xấu, ngày ngày phá tình cảm của nam chính, gây ra vô số hiểu lầm rắc rối. Dù chẳng nhận được thù lao phản diện, y vẫn làm sạch sẽ mọi việc vốn thuộc phần việc của phản diện.
Đôi khi nhìn thấy hai người đỏ mặt tim đập, thử thăm dò tình cảm của đối phương, Liên Ngự liền nghĩ, sau này nếu mình muốn yêu đương, chắc chắn sẽ không phiền phức như thế.
Một ngày tỏ tình, hai ngày nắm tay, ba ngày đã có con.
Đáng thương thay Liên Ngự sống ba đời, vẫn chưa từng yêu một lần: đời thứ nhất bận rộn sống sót, đời thứ hai bận báo thù, đời thứ ba thì vô dục vô cầu, cuộc sống viên mãn——biết đâu lần này thật sự có thể đàng hoàng yêu một lần, an nhiên hưởng hết tuổi già?
Học kỳ hai năm nhất cũng nhanh chóng trôi qua trong những ngày chơi máy tính.
Trước kỳ thi cuối kỳ, công tử nhà giàu Diêu Kim đề nghị sau khi nghỉ hè cả ký túc xá đi trượt tuyết một chuyến k*ch th*ch lòng người, toàn bộ chi phí do cậu ta chi trả. Mục đích chính là để đi cùng Phan Bạn, còn hai người còn lại thì chỉ để che giấu động cơ “xấu xa” kia mà thôi.
Liên Ngự vẫn câu nói ấy: có lợi không chiếm thì là đồ ngu, có náo nhiệt không góp vui thì chờ bị đánh. Còn Sầm Chân thì khỏi cần đoán cũng biết anh từ chối, lý do là anh sợ lạnh.
Một kẻ mang dòng máu chiến đấu dân tộc Nga mà lại nói sợ lạnh… lừa trẻ con chắc? Trên mặt ba người còn lại trong phòng đều hiện rõ hai chữ một dấu chấm: “Nói phét.”
Tiếc rằng bất kể Diêu Kim dùng bao nhiêu lời nài ép hay uy h**p dụ dỗ, Sầm Chân đều không lay chuyển, thậm chí còn đeo tai nghe, chẳng nể mặt công tử chút nào. Cuối cùng, vẫn chỉ có Diêu Kim, Phan Bạn và cái bóng đèn siêu sáng bước lên hành trình tuyết trắng vui vẻ.
Ngày khởi hành, Phan Bạn và Diêu Kim đến sân bay trước, hai người gượng gạo đỏ mặt trò chuyện nửa tiếng, ở giữa còn cố tình chừa trống một chỗ, nói là để dành cho Liên Ngự, thực chất đều mong y đừng tới thì hơn. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, họ đã nhìn thấy một người đàn ông tóc dài màu vàng kim nhạt, tựa như người mẫu bước ra từ tạp chí thời trang, dưới bao ánh mắt dõi theo thong thả tiến về phía họ.
Phan Bạn hít mạnh một hơi lạnh, má đỏ bừng: “Liên… Liên… Liên Ngự?”
Ngón tay Liên Ngự xoắn lấy lọn tóc xoăn nhẹ của mình, rồi chớp đôi mắt đeo kính áp tròng màu ngọc bích, tặng Phan Bạn và Diêu Kim một cái nháy mắt sát thương khủng khiếp: “Đẹp không?”
“Đ… đ… đẹp lắm.” Phan Bạn ôm ngực, lắp bắp ngã thẳng vào lòng Diêu Kim, không sao gượng dậy nổi.
“Anh em tốt.” Diêu Kim nhìn Liên Ngự – kẻ đã hại mình không biết bao nhiêu lần – mà rưng rưng nước mắt, liên tục nói hai người họ là anh em một đời, có phú quý thì chớ quên nhau.
Tiễn biệt cặp nhân vật chính, Liên Ngự chẳng có việc gì làm, ngồi trong chiếc xe riêng mà Diêu Kim sắp xếp, cầm điện thoại lướt xem. Y mở vòng bạn bè ra, thấy hàng loạt ảnh du lịch của Phan Bạn đăng, bên dưới vô số bạn học và thầy cô để lại những lời trầm trồ ngưỡng mộ, chỉ là tuyệt nhiên không có bình luận nào của Sầm Chân. Mở vòng bạn bè của Sầm Chân ra thì trống trơn, ngay cả lịch sử trò chuyện cũng dừng lại ở ba tháng trước, khi Liên Ngự thay mặt Diêu Kim hỏi anh chuyện thu tiền điện điều hòa.
Âm thầm, lặng lẽ, không để lại chút dấu vết, tựa như cả người kia đã biến mất khỏi thế gian.
Liên Ngự bỗng thấy khó chịu.
Có lẽ do những cảnh ngộ tồi tệ ở kiếp trước, Liên Ngự là kẻ cực kỳ h*m m**n khẳng định sự tồn tại. Tất cả những người mà y muốn họ chú ý đến mình, đều phải nhìn chằm chằm y, ánh mắt không được phép rời đi nửa phần.
Kiếp này, tính bệnh đó của Liên Ngự đã giảm đi nhiều, nhưng ở trên người Sầm Chân, y lại chẳng cách nào khống chế được, ngược lại thói cũ trỗi dậy, tựa lửa đồng hoang bùng lên dữ dội, một phát không thể vãn hồi, đốt đến cả tim gan cũng bức bách nóng ran.
“Phiền đổi địa điểm, không về nhà tôi nữa.”
“Vâng, thưa ngài.” Tài xế nhà Diêu Kim vô cùng chuyên nghiệp hỏi: “Xin hỏi ngài muốn đi đâu?”
Liên Ngự cau mày, báo một địa danh cách đó hơn 200 km, rồi mở nắp chai nước khoáng tu một ngụm lớn, “Anh đi nhanh dùm cái nha.”
Tài xế: “…”
Ba tiếng sau, Liên Ngự bảo người tài xế xui xẻo kia hoặc là tự mình đem hành lý về, hoặc tự mình gửi bưu điện đưa đến nhà y, còn bản thân thì ung dung xuống xe, nhẹ nhàng không vướng bận.
Nụ cười trên mặt tài xế thoáng cứng lại: “Chúc ngài thượng lộ bình an.”
Hay là nhân duyên tới rồi, họ có thể có một cuộc gặp gỡ lãng mạn giữa phố xá chăng? Liên Ngự nghĩ mà cũng chẳng ôm nhiều hy vọng…
Y vĩnh viễn sẽ không biết, nhân duyên có lẽ chính là điều mà y và Sầm Chân không bao giờ thiếu. Dù sao thì, ở một thế giới song song khác, Sầm Chân chính là dẫn đường duy nhất của y, mà độ tương thích của hai người còn vượt quá 90%, hiếm thấy trăm năm mới có một lần – đúng nghĩa thiên tác chi hợp.
Vì thế, nửa tiếng sau, ngay khi Liên Ngự vừa hút ngụm trà sữa cuối cùng, nhai miếng bánh kẹp, tính toán hay là ra quán net bao đêm cho xong, y liền bắt gặp Sầm Chân đang xách túi đồ từ siêu thị đi ra.
Đối phương đội mũ bóng chày đen, ngoài chiếc áo hoodie đơn giản là áo phao ngắn, dưới mặc quần dài bỏ trong đôi giày cổ ngắn, sắc mặt bình tĩnh theo dòng người băng qua đường. Liên Ngự lập tức uống cạn ngụm cuối cùng, quăng ly vào thùng rác, rồi như một kẻ b**n th** theo dõi, bám sát phía sau.
Suốt dọc đường, Sầm Chân đi rất nhanh, nhanh đến kỳ lạ, như thể sau lưng có sư tử rượt theo. Liên Ngự vừa mới bước hai bước đã lập tức nhạy bén phát giác điểm bất thường. Nói đến thám sát truy tìm, y tuyệt đối là ông tổ của ông tổ, vì thế y ngay tức khắc nhận ra, ngoài y ra, còn có kẻ khác đang bám theo Sầm Chân, và chính những người đó mới là mục tiêu mà anh đang tránh né.
Thú vị lắm. Liên Ngự phấn khích đến cực điểm. Sống trong ngày tháng bình yên quá lâu, lâu đến mức vô vị, nay tín hiệu nguy hiểm hiếm hoi này khiến y lập tức hưng phấn vô ngần, đôi mắt lóe sáng bất thường. Dù khoác lên lớp vỏ nhân loại, nhưng tận sâu trong y vẫn là một lính gác bạo lực, hiếu chiến. Người khác thì né tránh nguy hiểm, còn y lại mừng rỡ tìm đến. Kiếp này Liên Ngự không chủ động gây chuyện, nhưng khi hiểm nguy áp sát, y vẫn không tránh khỏi khát vọng và điên cuồng.
Vừa mở cửa, Sầm Chân đã kiểm tra kẽ tóc ở cửa, sau khi đóng lại thì lại một lần nữa rà soát khắp từng gian phòng, xác nhận an toàn rồi mới thở phào, thả con dao găm giấu trong tay áo xuống, sau đó đem thức ăn vừa mua bày biện đâu vào đó.
Anh biết nấu ăn, cũng không tệ, nhưng dạo này quả thực chẳng có tâm trạng xuống bếp. Tùy tiện đun ấm nước nóng, anh ngậm môi bóc gói gia vị cho mì ăn liền.
Thế nhưng đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Ba tiếng, rồi ngừng lễ độ một chốc, sau đó lại ba tiếng nữa.
Sầm Chân lập tức siết chặt dao găm trở lại, tắt tiếng tivi, cẩn thận men theo cửa. Người ngoài kiên nhẫn gõ thêm ba tiếng, đồng thời truyền đến giọng nói mang theo ý cười: “Bạn học Sầm Chân, tôi là Liên Ngự đây.”
Giọng quen thuộc chẳng khiến Sầm Chân buông lỏng chút nào, ngược lại, chân mày anh càng nhíu chặt. Liên Ngự? Sao y lại xuất hiện ở đây, y làm thế nào biết được nhà anh ở đâu?
Tác giả có lời muốn nói:
Cá mè trắng: Chân Chân ngoan nào, mở cửa ra đi~
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Sầm Chân không nói gì, chỉ nhìn thấy môn bắn súng xuất hiện trong bảng đăng ký học phần thì khẽ gật đầu. Anh không để ý đến ánh mắt sâu thẳm như vực của Liên Ngự từ phía trên, cũng không thể biết lúc này trong đầu y đang nghĩ gì.
Việc Sầm Chân chịu khó tìm đến ký túc xá có mạng ổn định để đăng ký môn học, điều đó vốn đã thể hiện rõ thái độ của anh. Trong nguyên tác, Sầm Chân lớn lên ở vùng biên giới Nga, từ nhỏ đã mang súng bên người hành động, một người như vậy thì không thể không yêu thích súng. Nhưng ở trong nước, súng ống chịu sự quản chế, lại thêm hoàn cảnh nghèo khó, thường ngày anh chắc chắn không có tiền rảnh rỗi để vào câu lạc bộ bắn súng, cho nên anh tất sẽ vô cùng chú ý đến môn học bắn súng mới mở ở trường.
Theo tính cách của Sầm Chân, nợ nhân tình chính là việc phiền toái nhất. Trước đó suốt cả học kỳ, anh nói với Liên Ngự chưa đến năm câu. Nếu không phải do Diêu Kim và Phan Bạn khuyên nhủ đủ điều, ngay cả nhóm WeChat ký túc xá anh cũng chẳng buồn tham gia. Một người như vậy, thế mà vì môn bắn súng lại phá lệ đồng ý để Liên Ngự giúp anh đăng ký, thậm chí khi Liên Ngự đùa rằng anh nợ y một nhân tình, anh cũng ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.
Liên Ngự cho rằng Sầm Chân tuyệt đối là nghiêm túc, anh thật sự tin mình đã nợ y một món, và sau này sẽ nghiêm chỉnh trả lại.
Một tuần sau, tiết học bắn súng đầu tiên. Theo thường lệ sẽ là lý thuyết, nhưng giảng viên lại bảo ai từng có kinh nghiệm bắn súng thì giơ tay, để thử bắn mấy phát xem tình hình.
Bên dưới lác đác có năm cánh tay đưa lên, trong đó có cả Sầm Chân và Liên Ngự. Sầm Chân lặng lẽ liếc nhìn người bên cạnh, rồi lại nhạt nhẽo thu hồi tầm mắt.
Thực ra Liên Ngự hiểu rất rõ hàm ý trong ánh mắt ấy. Sầm Chân là người từ nhỏ đã cầm súng thật mà lớn, hơn nữa còn có thiên phú về súng, sự khác biệt đó khiến anh kiêu ngạo. Ba người giơ tay khác cũng xác thực chứng minh sự tự tin của Sầm Chân không phải vô cớ. Nhưng đến khi Liên Ngự cầm súng lên, chỉ một tư thế đã khiến ánh mắt của Sầm Chân biến đổi.
Không cần quay đầu, Liên Ngự cũng biết tầm mắt của Sầm Chân chắc chắn đã khóa chặt lấy y. Cảm giác ấy khiến y không kìm được hưng phấn, máu trong cơ thể như sôi trào. Giảng viên cũng không kìm nổi tán thưởng một câu, còn bảo những sinh viên khác: “Đây mới đúng dáng bắn chứ.”
Dù so với súng trên tinh cầu Đặc Chủng, khẩu súng trong tay y chẳng khác gì đồ chơi trẻ con, nhưng Liên Ngự vẫn không tránh khỏi tập trung nghiêm túc. Bắn súng sớm đã ăn sâu vào tận xương tủy của y, dù nhiều năm không chiến đấu, chỉ bằng trí nhớ cơ bắp, y vẫn có thể nhắm đâu trúng đó, thậm chí nhắm mắt cũng không sai.
Tan học, giảng viên đặc biệt giữ lại Liên Ngự và Sầm Chân, bảo rằng sau này hai người cứ chọn súng sang một bên mà bắn, khỏi cần nghe giảng hay tập luyện, cuối kỳ trực tiếp cho điểm tối đa, nếu có thắc mắc thì ông ta sẽ đến nhờ chỉ giáo.
Trên đường về ký túc xá, Liên Ngự vừa nhớ tới vẻ mặt của giảng viên đã cười run cả người, còn Sầm Chân hiếm khi mở miệng hỏi một câu: “Cậu học bắn súng ở đâu vậy?”
“Hửm?” Liên Ngự xoa xoa gương mặt cười cứng đờ, ghé sát vai anh hỏi: “Sao, rất tò mò về tôi à?”
Câu này y nói cực kỳ mờ ám, cố ý biến một câu nghiêm túc thành ngả ngớn. Bình thường Phan Bạn là người trò chuyện với y nhiều nhất, nhưng Liên Ngự chưa từng trêu ghẹo cậu ta thế này, Diêu Kim thì càng miễn bàn.
Có những người, trời sinh đã không giống nhau.
——Chỉ là Liên Ngự vẫn chưa nghĩ theo hướng đó.
Sầm Chân dĩ nhiên cũng sẽ không nghĩ lệch, anh chỉ cho rằng Liên Ngự với ai cũng chẳng đứng đắn như vậy. “Không muốn nói thì thôi.” Anh chỉ là nhất thời hiếu kỳ mà thôi, cũng chẳng có ý nhất quyết hỏi cho bằng được.
“Thế còn cậu? Cậu học từ đâu?”
“Thầy của tôi.”
“Ồ, nói mà chẳng khác gì chưa nói hết.”
“……” Sầm Chân nghẹn một chút, cảm thấy vô cùng cần thiết phải cách xa người này, thế là anh lặng lẽ tăng tốc bước chân, như tránh tà mà kéo dài khoảng cách với Liên Ngự.
Liên Ngự: “……”
Dù đã có lớp bắn súng kéo lại, nhưng mối quan hệ của hai người cũng chẳng vì thế mà thân thiết hơn. Trái lại, Diêu Kim và Phan Bạn hai nhân vật chính lại dần nhìn nhau thuận mắt, mở màn cho một giai đoạn âm thầm thầm mến trong đời sống học đường.
Không còn vai pháo hôi “bạn cùng lớp thầm mến thụ”, cốt truyện của tiểu thuyết vẫn tiến triển thuận lợi. Điểm duy nhất không hài hòa là Phan Bạn bám chặt vai “ngây thơ ngu ngốc” của mình, luôn nghĩ quẩn, kéo Liên Ngự ra ngoài nghe cậu ta giãi bày trái tim thiếu niên hồng hồng. Liên Ngự nghe mà phát đau dạ dày, dứt khoát chuyển sang “trả ngược”, bày cho Phan Bạn một đống chủ ý xấu, ngày ngày phá tình cảm của nam chính, gây ra vô số hiểu lầm rắc rối. Dù chẳng nhận được thù lao phản diện, y vẫn làm sạch sẽ mọi việc vốn thuộc phần việc của phản diện.
Đôi khi nhìn thấy hai người đỏ mặt tim đập, thử thăm dò tình cảm của đối phương, Liên Ngự liền nghĩ, sau này nếu mình muốn yêu đương, chắc chắn sẽ không phiền phức như thế.
Một ngày tỏ tình, hai ngày nắm tay, ba ngày đã có con.
Đáng thương thay Liên Ngự sống ba đời, vẫn chưa từng yêu một lần: đời thứ nhất bận rộn sống sót, đời thứ hai bận báo thù, đời thứ ba thì vô dục vô cầu, cuộc sống viên mãn——biết đâu lần này thật sự có thể đàng hoàng yêu một lần, an nhiên hưởng hết tuổi già?
Học kỳ hai năm nhất cũng nhanh chóng trôi qua trong những ngày chơi máy tính.
Trước kỳ thi cuối kỳ, công tử nhà giàu Diêu Kim đề nghị sau khi nghỉ hè cả ký túc xá đi trượt tuyết một chuyến k*ch th*ch lòng người, toàn bộ chi phí do cậu ta chi trả. Mục đích chính là để đi cùng Phan Bạn, còn hai người còn lại thì chỉ để che giấu động cơ “xấu xa” kia mà thôi.
Liên Ngự vẫn câu nói ấy: có lợi không chiếm thì là đồ ngu, có náo nhiệt không góp vui thì chờ bị đánh. Còn Sầm Chân thì khỏi cần đoán cũng biết anh từ chối, lý do là anh sợ lạnh.
Một kẻ mang dòng máu chiến đấu dân tộc Nga mà lại nói sợ lạnh… lừa trẻ con chắc? Trên mặt ba người còn lại trong phòng đều hiện rõ hai chữ một dấu chấm: “Nói phét.”
Tiếc rằng bất kể Diêu Kim dùng bao nhiêu lời nài ép hay uy h**p dụ dỗ, Sầm Chân đều không lay chuyển, thậm chí còn đeo tai nghe, chẳng nể mặt công tử chút nào. Cuối cùng, vẫn chỉ có Diêu Kim, Phan Bạn và cái bóng đèn siêu sáng bước lên hành trình tuyết trắng vui vẻ.
Ngày khởi hành, Phan Bạn và Diêu Kim đến sân bay trước, hai người gượng gạo đỏ mặt trò chuyện nửa tiếng, ở giữa còn cố tình chừa trống một chỗ, nói là để dành cho Liên Ngự, thực chất đều mong y đừng tới thì hơn. Nhưng ngay khoảnh khắc sau, họ đã nhìn thấy một người đàn ông tóc dài màu vàng kim nhạt, tựa như người mẫu bước ra từ tạp chí thời trang, dưới bao ánh mắt dõi theo thong thả tiến về phía họ.
Phan Bạn hít mạnh một hơi lạnh, má đỏ bừng: “Liên… Liên… Liên Ngự?”
Ngón tay Liên Ngự xoắn lấy lọn tóc xoăn nhẹ của mình, rồi chớp đôi mắt đeo kính áp tròng màu ngọc bích, tặng Phan Bạn và Diêu Kim một cái nháy mắt sát thương khủng khiếp: “Đẹp không?”
“Đ… đ… đẹp lắm.” Phan Bạn ôm ngực, lắp bắp ngã thẳng vào lòng Diêu Kim, không sao gượng dậy nổi.
“Anh em tốt.” Diêu Kim nhìn Liên Ngự – kẻ đã hại mình không biết bao nhiêu lần – mà rưng rưng nước mắt, liên tục nói hai người họ là anh em một đời, có phú quý thì chớ quên nhau.
Tiễn biệt cặp nhân vật chính, Liên Ngự chẳng có việc gì làm, ngồi trong chiếc xe riêng mà Diêu Kim sắp xếp, cầm điện thoại lướt xem. Y mở vòng bạn bè ra, thấy hàng loạt ảnh du lịch của Phan Bạn đăng, bên dưới vô số bạn học và thầy cô để lại những lời trầm trồ ngưỡng mộ, chỉ là tuyệt nhiên không có bình luận nào của Sầm Chân. Mở vòng bạn bè của Sầm Chân ra thì trống trơn, ngay cả lịch sử trò chuyện cũng dừng lại ở ba tháng trước, khi Liên Ngự thay mặt Diêu Kim hỏi anh chuyện thu tiền điện điều hòa.
Âm thầm, lặng lẽ, không để lại chút dấu vết, tựa như cả người kia đã biến mất khỏi thế gian.
Liên Ngự bỗng thấy khó chịu.
Có lẽ do những cảnh ngộ tồi tệ ở kiếp trước, Liên Ngự là kẻ cực kỳ h*m m**n khẳng định sự tồn tại. Tất cả những người mà y muốn họ chú ý đến mình, đều phải nhìn chằm chằm y, ánh mắt không được phép rời đi nửa phần.
Kiếp này, tính bệnh đó của Liên Ngự đã giảm đi nhiều, nhưng ở trên người Sầm Chân, y lại chẳng cách nào khống chế được, ngược lại thói cũ trỗi dậy, tựa lửa đồng hoang bùng lên dữ dội, một phát không thể vãn hồi, đốt đến cả tim gan cũng bức bách nóng ran.
“Phiền đổi địa điểm, không về nhà tôi nữa.”
“Vâng, thưa ngài.” Tài xế nhà Diêu Kim vô cùng chuyên nghiệp hỏi: “Xin hỏi ngài muốn đi đâu?”
Liên Ngự cau mày, báo một địa danh cách đó hơn 200 km, rồi mở nắp chai nước khoáng tu một ngụm lớn, “Anh đi nhanh dùm cái nha.”
Tài xế: “…”
Ba tiếng sau, Liên Ngự bảo người tài xế xui xẻo kia hoặc là tự mình đem hành lý về, hoặc tự mình gửi bưu điện đưa đến nhà y, còn bản thân thì ung dung xuống xe, nhẹ nhàng không vướng bận.
Nụ cười trên mặt tài xế thoáng cứng lại: “Chúc ngài thượng lộ bình an.”
Hay là nhân duyên tới rồi, họ có thể có một cuộc gặp gỡ lãng mạn giữa phố xá chăng? Liên Ngự nghĩ mà cũng chẳng ôm nhiều hy vọng…
Y vĩnh viễn sẽ không biết, nhân duyên có lẽ chính là điều mà y và Sầm Chân không bao giờ thiếu. Dù sao thì, ở một thế giới song song khác, Sầm Chân chính là dẫn đường duy nhất của y, mà độ tương thích của hai người còn vượt quá 90%, hiếm thấy trăm năm mới có một lần – đúng nghĩa thiên tác chi hợp.
Vì thế, nửa tiếng sau, ngay khi Liên Ngự vừa hút ngụm trà sữa cuối cùng, nhai miếng bánh kẹp, tính toán hay là ra quán net bao đêm cho xong, y liền bắt gặp Sầm Chân đang xách túi đồ từ siêu thị đi ra.
Đối phương đội mũ bóng chày đen, ngoài chiếc áo hoodie đơn giản là áo phao ngắn, dưới mặc quần dài bỏ trong đôi giày cổ ngắn, sắc mặt bình tĩnh theo dòng người băng qua đường. Liên Ngự lập tức uống cạn ngụm cuối cùng, quăng ly vào thùng rác, rồi như một kẻ b**n th** theo dõi, bám sát phía sau.
Suốt dọc đường, Sầm Chân đi rất nhanh, nhanh đến kỳ lạ, như thể sau lưng có sư tử rượt theo. Liên Ngự vừa mới bước hai bước đã lập tức nhạy bén phát giác điểm bất thường. Nói đến thám sát truy tìm, y tuyệt đối là ông tổ của ông tổ, vì thế y ngay tức khắc nhận ra, ngoài y ra, còn có kẻ khác đang bám theo Sầm Chân, và chính những người đó mới là mục tiêu mà anh đang tránh né.
Thú vị lắm. Liên Ngự phấn khích đến cực điểm. Sống trong ngày tháng bình yên quá lâu, lâu đến mức vô vị, nay tín hiệu nguy hiểm hiếm hoi này khiến y lập tức hưng phấn vô ngần, đôi mắt lóe sáng bất thường. Dù khoác lên lớp vỏ nhân loại, nhưng tận sâu trong y vẫn là một lính gác bạo lực, hiếu chiến. Người khác thì né tránh nguy hiểm, còn y lại mừng rỡ tìm đến. Kiếp này Liên Ngự không chủ động gây chuyện, nhưng khi hiểm nguy áp sát, y vẫn không tránh khỏi khát vọng và điên cuồng.
Vừa mở cửa, Sầm Chân đã kiểm tra kẽ tóc ở cửa, sau khi đóng lại thì lại một lần nữa rà soát khắp từng gian phòng, xác nhận an toàn rồi mới thở phào, thả con dao găm giấu trong tay áo xuống, sau đó đem thức ăn vừa mua bày biện đâu vào đó.
Anh biết nấu ăn, cũng không tệ, nhưng dạo này quả thực chẳng có tâm trạng xuống bếp. Tùy tiện đun ấm nước nóng, anh ngậm môi bóc gói gia vị cho mì ăn liền.
Thế nhưng đúng lúc này, cửa phòng vang lên tiếng gõ. Ba tiếng, rồi ngừng lễ độ một chốc, sau đó lại ba tiếng nữa.
Sầm Chân lập tức siết chặt dao găm trở lại, tắt tiếng tivi, cẩn thận men theo cửa. Người ngoài kiên nhẫn gõ thêm ba tiếng, đồng thời truyền đến giọng nói mang theo ý cười: “Bạn học Sầm Chân, tôi là Liên Ngự đây.”
Giọng quen thuộc chẳng khiến Sầm Chân buông lỏng chút nào, ngược lại, chân mày anh càng nhíu chặt. Liên Ngự? Sao y lại xuất hiện ở đây, y làm thế nào biết được nhà anh ở đâu?
Tác giả có lời muốn nói:
Cá mè trắng: Chân Chân ngoan nào, mở cửa ra đi~
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 103: Ngoại truyện 3
10.0/10 từ 41 lượt.