Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 102: Ngoại truyện 2
59@-
Kiếp trước, trước khi hố đen tinh thần của mình sụp đổ, Liên Ngự đã đoạt được quyền tự sát trước mặt toàn vũ trụ. Sau đó, khi y một lần nữa tỉnh lại đã không còn ở trên tinh cầu đặc chủng quen thuộc, mà xuyên tới một hành tinh tương đối lạc hậu.
Trên hành tinh này, chủng tộc con người là dạng nguyên thủy nhất, vị lính gác hắc ám tung hoành mấy chục năm kia giờ lại biến thành một người đàn ông con người bình thường, cha mẹ đều đã qua đời, vừa mới trưởng thành, vẫn còn phải đi học, thậm chí nửa năm sau còn phải tham gia kỳ thi đại học — nói ngắn gọn chính là một thiếu niên nghèo khó, nợ nần, đơn độc, tự khép mình trong ngôi trường trung học.
Không còn năm giác quan quá mức nhạy bén, nhạy đến mức trí mạng; không còn hố đen tinh thần từng thực sự đẩy y vào chỗ chết; không còn tinh thần thể chỉ biết bán manh vô dụng, tuy ban đầu có chút không quen, nhưng rất nhanh Liên Ngự đã thích ứng với cuộc sống hiện tại.
Đặc biệt là sau khi xem qua sách giáo khoa trung học, Liên Ngự cảm thấy cuộc sống mới này thật sự quá tốt. Trước tiên, với thân phận một lính gác, y vốn đã quen với tình cảm nhạt nhẽo, nếu thật sự cưỡng ép sắp đặt cho y cha mẹ, anh em thì lại càng thấy không thoải mái. Hơn nữa, kiếp trước y đã “báo” đủ rồi, hiện tại chỉ muốn sống một ngày tháng bình thường như một người bình thường.
Dù thân thể này “yếu” đến đáng thương, tuy rằng cuộc sống có phần bất tiện, nhưng ít ra y đã thoát khỏi gông xiềng của chứng teo rút không gian tinh thần mà mình chán ghét…
Quan trọng hơn, học tập lại đơn giản đến thế kia!!
Y ung dung chơi máy tính nửa học kỳ, vừa dùng mạng Internet kiếm được một số tiền lớn, vừa dễ dàng đạt được một điểm số kỳ quặc cao chót vót, sau đó vui vẻ cầm học bổng bước vào cổng trường đại học.
Tiếc là, nhân vật “mỹ cường thảm” như y vốn đã được định sẵn, thiết lập nhân vật đặt ở đó, cuộc sống dĩ nhiên chẳng thể thuận buồm xuôi gió. Ngay vào ngày trước hôm báo danh, niềm vui tân sinh viên mà y tưởng chừng nắm chắc đã bị tàn nhẫn chấm dứt ——
Đêm hôm ấy, y gác chân, uống nước ngọt có ga, vừa nhàn nhã gõ thử chiếc laptop cấu hình cao vừa mới tậu, thì bỗng nhiên trên trời rơi xuống một quyển sách, thẳng thắn đáp vào lòng y. Trên bìa sách là hai nam sinh mặc đồng phục không nghiêm chỉnh, đang ôm ấp nhau một cách mất hết phong nhã, trong đó nhân vật chính là một “công” tên gọi “Diêu Kim” và một “thụ” tên “Phan Bạn”, nội dung câu chuyện chính là đời sống trong trường học và ngoài xã hội của hai kẻ không biết xấu hổ ấy.
Vỏn vẹn năm mươi vạn chữ, họ hợp rồi tan, tan rồi hợp, còn phức tạp hơn cả cục diện mấy trăm quốc gia thời Xuân Thu Chiến Quốc. Lần lượt xuất hiện vô số tình địch, bao gồm nhưng không giới hạn ở bạch nguyệt quang của công, nốt ruồi son của thụ, vị hôn phu của công, thanh mai trúc mã của thụ, thầy giáo yêu thích công, bạn học thầm mến thụ, lãnh đạo mang tâm tư xấu xa, đồng nghiệp mưu toan hiểm độc…
Nếu không phải quyển sách này xuất hiện quá đỗi quỷ dị, nhìn qua đã thấy rõ là đạo cụ then chốt, Liên Ngự tuyệt đối không có kiên nhẫn đọc hết, thậm chí có lẽ mới đọc mấy trang đầu đã đem quăng vào bếp ga đốt đi.
Dĩ nhiên, đọc xong tâm tình y cũng chẳng dễ chịu gì, thậm chí còn muốn tái nghiệp, tiếp tục làm báo thủ.
Bởi vì trong sách lại có một nhân vật cùng tên cùng họ với y, chiều cao cân nặng, xuất thân lai lịch, dung mạo ngoại hình đều giống hệt, chỉ kém điều chỉ thẳng vào mặt Liên Ngự mà nói: Này, nhân vật này chính là cậu đấy.
Mấu chốt là ở chỗ, “Liên Ngự” trong tiểu thuyết kia, đóng vai một bạn học thầm mến thụ Phan Bạn. Vì cha mẹ ly hôn, bà nội tàn tật nuôi nấng hắn trưởng thành, từ nhỏ đã chịu đựng bắt nạt ở trường học, sau khi bà mất đi thì tính cách càng thêm cô độc, ngoài thành tích học tập tốt ra thì chẳng có ưu điểm nào.
Sau khi lên đại học, bởi vì cùng ngành cùng ký túc xá với Phan Bạn, mà Phan Bạn lại luôn chăm sóc, chưa bao giờ ghét bỏ cách ăn mặc quê mùa, tính cách u ám, thói quen luộm thuộm của hắn, kiên nhẫn dịu dàng giúp đỡ hắn. Thiếu niên từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương tự nhiên sa vào lưới tình… Thế nhưng, “Liên Ngự” lại luôn tự cảm thấy mình chẳng xứng với Phan Bạn, không dám thổ lộ tình ý, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu thương dần dần gần gũi với nam thần Diêu Kim cùng ngành. Họ ở bên nhau, chia tay, làm hòa, cãi nhau, lại chia tay, rồi lại làm hòa…
Cuối cùng hắn không thể chịu nổi dày vò tâm lý, hóa thành kẻ b**n th**, bắt cóc giam giữ Phan Bạn, và sau khi sự việc bại lộ, dưới hào quang thánh nhân của nhân vật chính, hắn hổ thẹn không chịu nổi, nhảy xuống sông tự vẫn.
Đọc xong toàn bộ phần diễn của “mình”, Liên Ngự cảm nhận sâu sắc được ác ý từ cốt truyện, nếu ngày nào đó tiểu thuyết thật sự c**ng b*c y nhập vai, y tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết, chắc chắn sẽ liều mạng tái khởi hành trình “báo thủ”.
Dĩ nhiên, trong lúc khó chịu y cũng rất tò mò, rốt cuộc “Phan Bạn” — vị chủ thụ kia là thần tiên phương nào? Còn Diêu Kim — chủ công kia, rốt cuộc phong lưu tuấn lãng đến mức nào? Thế nào mà có thể khiến nhiều người vì họ mà điên cuồng tranh giành, ghen ghét, thậm chí quýnh nhau??
Mang theo nghi vấn ấy, sáng hôm sau Liên Ngự dậy thật sớm, xách theo hành lý ít ỏi, bước lên chuyến tàu cao tốc, tiến vào ngôi trường đại học sẽ gánh vác bốn năm “nghiệp ác” của y.
Đến chạng vạng, bốn thành viên ký túc xá cuối cùng cũng tề tựu đông đủ. Người đến sớm nhất chính là bé thụ đáng yêu Phan Bạn, buổi sáng cậu đã một mình quét dọn sạch sẽ ký túc, xịt thêm tinh dầu thơm, đặt vài chậu cây nhỏ;
Người thứ hai là Liên Ngự, y nheo mắt đánh giá Phan Bạn đến nỗi mồ hôi cậu ta chảy ròng ròng, sau đó mới nở một nụ cười ôn hòa: “Xin chào, tôi là Liên Ngự, rất vui được quen biết cậu.”
Người thứ ba là nam chính Diêu Kim, phía sau hắn còn theo vài người hầu cùng quản gia lắm lời. Diêu Kim bất đắc dĩ ngồi xuống giường, để mặc gia nhân quét dọn ký túc thêm một lượt, còn quản gia thì lễ phép tặng quà nhỏ cho các bạn cùng phòng của cậu chủ — một chiếc tai nghe Bluetooth trị giá cả ngàn.
Phan Bạn sống chết không chịu nhận, còn Liên Ngự thì giữ vững châm ngôn “có tiện nghi không chiếm là đồ ngốc”, nhận lấy phần của mình xong còn lấy luôn một cái cho người bạn cùng phòng thứ tư chưa tới.
Sau khi quản gia rời đi, ba người gượng gạo trò chuyện đến mức buồn ngủ, người thứ tư mới chậm rãi xuất hiện.
Vừa đẩy cửa bước vào, đôi mắt xanh biếc khác thường đã lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Người đó dáng người cao ráo, đôi chân dài thẳng tắp, đường nét gương mặt sắc sảo, đôi môi mỏng nhạt màu, mang đậm khí chất lai tây, dung mạo hiển nhiên là một thiếu niên lai.
Từ lúc vào cửa đến khi đặt hành lý, nét mặt anh vẫn thản nhiên. So với Phan Bạn nhiệt tình đáng yêu, Diêu Kim cởi mở sảng khoái, anh rõ ràng là một cực đoan khác — lạnh nhạt và cao ngạo.
“Sầm Chân.” Chàng thiếu niên lai thấy ba người kia vẫn nhìn chằm chằm mình, liền gọn gàng tự giới thiệu.
Hai chữ ngắn gọn ấy lập tức khẽ gảy lên sợi dây trong lòng hai người có mặt. Biểu hiện rõ rệt nhất là Diêu Kim, hắn trợn tròn mắt, bật dậy ngay tức khắc. Còn Liên Ngự thì kín đáo hơn, ngồi trên giường, khẽ nheo mắt.
“Sầm Chân” — bạch nguyệt quang trong lòng Diêu Kim. Năm xưa khi còn nhỏ, trong chuyến du lịch cùng cha mẹ tới nước Nga, hắn từng vì bướng bỉnh ham chơi mà lạc giữa tuyết trắng, chẳng may chạm trán một con gấu nâu đang kiếm ăn. Chính là một thiếu niên tóc đen mắt xanh đồng trang lứa đã cứu hắn.
Thiếu niên ấy vác trên lưng khẩu súng trường gần bằng người mình, dễ dàng xua đuổi con gấu nâu, sau đó đưa Diêu Kim ra khỏi khu rừng.
Trước khi rời đi, Diêu Kim đã hỏi tên của thiếu niên ấy, nhưng vì gió tuyết quá lớn nên chỉ nghe được câu trả lời “Trần Chân”. Từ đó về sau, Diêu Kim chưa từng gặp lại cậu ta, chỉ sinh ra sở thích xem phim Tinh Võ Môn Trần Chân.
Thấy Diêu Kim hưng phấn hỏi tới gốc gác của Sầm Chân, liệu có từng sinh sống ở Nga hay không, Liên Ngự trong bóng tối cũng khẽ nhếch môi. Trong cốt truyện, Sầm Chân luôn giữ hình tượng ánh trăng sáng chẳng thể chạm tới, đối với mọi sự lấy lòng của Diêu Kim đều thẳng thừng từ chối, câu nói thường xuyên nhất chính là “Tránh xa tôi ra”, chưa bao giờ tham dự vào những rối ren giữa hai nhân vật chính, đất diễn không nhiều, sự tồn tại duy nhất chỉ để khiến Phan Bạn ghen tuông, ghen tuông, lại ghen tuông.
Sầm Chân nghe vậy vẫn bình thản, chỉ khẽ đáp một câu “Không cần cảm ơn” rồi im bặt, dường như hoàn toàn không đặt tình cảm nóng bỏng trong mắt vị công tử gia sản hàng tỷ kia vào lòng.
Dù ơn cứu mạng được hồi đáp bằng sự lạnh nhạt, Diêu Kim vẫn cực kỳ vui sướng. Hắn vốn định mời cả phòng ký túc đi ăn một bữa thịnh soạn ở khách sạn năm sao để mừng, nhưng tiếc là trời đã tối, bản thân Sầm Chân cũng không muốn đi xa, đành trước hết mời mọi người đến căn tin ăn một bữa linh đình, toàn bộ chi phí do hắn chi trả, còn tiện tay quét sạch đồ ăn vặt, hoa quả trong siêu thị trường học, đưa hết về ký túc để mọi người thoải mái ăn.
Liên Ngự chính là kiểu thích những nhân vật chính chịu thiệt thay người khác như thế, vui vẻ gọi một bàn lớn toàn món cay nồng. Sau khi từ bỏ thân phận lính gác, khẩu vị y càng thêm nặng, cực thích ăn cay, dạ dày lại tốt, cái gì k*ch th*ch là ăn cái đó, một bữa có thể ăn gấp ba lần người thường.
Nhìn Diêu Kim vây quanh Sầm Chân hết sức lấy lòng, Phan Bạn không chen vào được, đành ngồi cạnh Liên Ngự trò chuyện cùng y. Thấy Liên Ngự vừa ăn cay vừa nuốt đá lạnh, tâm thái “người mẹ nam tính” của Phan Bạn lập tức trỗi dậy, đủ điều dặn dò quan tâm. Nếu kẻ ngồi đây đúng là “Liên Ngự” trong tiểu thuyết, trái tim pha lê thiếu niên e rằng đã sớm tan chảy.
Chỉ tiếc người đang ngồi đây là lính gác Hắc Ám từng làm bao chuyện ác, lòng cứng tựa đá, không chút lay động, Liên Ngự chỉ thấy cậu ta lắm lời. Ngay lúc y nuốt xuống một miếng kem lạnh, vô thức ngẩng mắt lên, thì đúng lúc đối diện với Sầm Chân đang khẽ nâng mi mắt. Ánh nhìn hai người bất ngờ chạm nhau, lam biếc va vào thuần đen, cả hai đều tinh tường nhận ra sự bất lực trong đáy mắt đối phương.
Thực ra, trong mắt Sầm Chân không chỉ có sự bất lực với Diêu Kim, còn ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác mà Liên Ngự không thể hiểu. Chính vì không hiểu, nên y cũng không đi tìm tòi thêm.
Kiếp trước, Liên Ngự có mái tóc dài màu vàng nhạt và đôi mắt xanh ngọc lục bảo. Một khi xuyên qua, tất cả đều biến thành màu đen. Tóc còn có thể nuôi dài để nhuộm, nhưng màu mắt bẩm sinh thì khó mà thay đổi, may là Liên Ngự vốn chẳng quá để ý đến ngoại hình. Nhưng y cũng phải thừa nhận, đôi mắt xanh hồ của Sầm Chân thật sự quá đẹp, trong trẻo mà trong sáng, tựa như có một hồ nước biếc sâu thẳm ẩn chứa bên trong, chỉ không biết ai mới có thể khơi dậy gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng này…
Cuộc sống “muôn màu muôn vẻ” trong khuôn viên trường học chính thức bắt đầu từ đây.
Sau vài ngày quan sát, Liên Ngự phát hiện cốt truyện tiểu thuyết chẳng hề gây cản trở, cũng không có bất cứ tình huống cưỡng ép nào xảy ra —— ví dụ như bắt buộc phải đi theo kịch bản, y nhất định sẽ thích Phan Bạn vân vân.
Đã vậy, y miễn cưỡng cất đi kế hoạch diệt thế, quăng quyển tiểu thuyết sang một bên, vui vẻ làm một otaku trong ký túc. Ngoài giờ học thì suốt ngày vùi mình trong phòng chơi máy tính, đến lớp cũng chỉ ngồi cuối hàng chơi điện thoại hay máy tính bảng.
Điều này khiến Phan Bạn kinh ngạc, hồn nhiên chất vấn: “Thiếu niên nghiện mạng, tại sao cường độ online cao như vậy mà mắt vẫn 5.2 thế?”
Hành vi của y ảnh hưởng tới cả đám bạn bè xung quanh. Ai nấy đều là những học sinh nghèo vừa thoát khỏi mười năm đèn sách, khi đã bắt đầu chơi thì chẳng biết điểm dừng. Kết quả là học kỳ đầu tiên, một nửa lớp trượt môn, trong số đó suýt nữa có cả Diêu Kim bị Liên Ngự “nhiễm thói”, chỉ may mắn đạt mức cực thấp để qua môn.
Thế nhưng trong nhóm học sinh trượt lại không có Liên Ngự, thành tích tổng thể của y thậm chí còn cao hơn cả Sầm Chân nổi tiếng nghiêm khắc thêm 0.1 điểm.
Diêu Kim và Phan Bạn đều phục sát đất, học kỳ sau ngoan ngoãn không dám phóng túng nữa, theo Sầm Chân bước vào con đường học hành chăm chỉ, cuối tuần còn tới thư viện. Tiếc là Sầm Chân chê phiền phức, không muốn đi cùng, nghĩ tới nghĩ lui, hai nhân vật chính lại bất ngờ bắt đầu kết bạn đồng hành, cũng vì thế mà mở ra hồi đầu tiên trong kịch bản tiểu thuyết.
Học kỳ này, môn thể chất tự chọn tăng thêm khóa bắn súng, nghe nói là vì con trai một ông chủ câu lạc bộ bắn súng lớn nhập học tại đây, nên đặc biệt hiến tặng thiết bị và sân tập.
Bắn súng, súng ống — lãng mạn của vô số đàn ông, ngay khi lựa chọn này vừa xuất hiện trong hệ thống giáo vụ, mọi người liền náo loạn tranh nhau đăng ký. Liên Ngự hiếm hoi nảy sinh hứng thú, liền nằm trên giường viết một chương trình nhỏ để cướp suất học phần, cài đặt sẵn, chuẩn bị tám giờ tối chọn môn.
Y vừa rời giường đặt đồ ăn ngoài, liền thấy Sầm Chân — người vẫn thường bặt tăm hơi — lại đang ngồi trước bàn trong phòng, mặt vô cảm nhìn màn hình điện thoại. Anh không có máy tính cá nhân, chiếc điện thoại cũng chỉ là loại rẻ tiền, hoàn cảnh gia đình không cha mẹ, nghèo khó, đây chẳng phải bí mật gì. Trong trường đại học, mọi người đều là người trưởng thành có ba quan niệm chính trực, không ai vì thế mà chế giễu, bản thân anh cũng chẳng mấy bận tâm. Thấy Liên Ngự tò mò nhìn sang, Sầm Chân chỉ gật đầu ngắn gọn: “Chọn môn, thư viện mạng kém.”
Kỳ thực, Sầm Chân không phải người lãnh đạm ích kỷ, anh chỉ là tính tình nhạt nhẽo, không thích nhiều lời. Điều này Liên Ngự đã sớm nhận ra ngay mấy ngày đầu khai giảng. Tiểu thuyết miêu tả đi miêu tả lại ngoại hình anh tuấn của hai nam chính, nhưng trong mắt Liên Ngự, y lại càng ưu ái diện mạo của Sầm Chân. Y thích kiểu “mỹ nhân băng sơn” như thế, bởi họ chỉ tan chảy trước duy nhất một người đặc biệt. Thái độ lạnh nhạt với người ngoài của kiểu người này chính là cảm giác an toàn tốt nhất, mà Liên Ngự lại ưa thích loại cảm giác độc nhất vô nhị ấy.
Dù hiện tại Sầm Chân chưa đủ quan trọng để khiến y động lòng, chủ động đục vỡ lớp băng nơi anh, nhưng điều đó không ngăn Liên Ngự nhìn anh với con mắt khác.
Nhất là hiện giờ y thật sự rất rảnh rỗi. Có tiền, có thời gian, chẳng có mục tiêu — những ngày tháng như vậy quả thật buồn tẻ, vô vị, chán ngán… Nếu cứ tiếp tục thế này, Liên Ngự sớm muộn gì cũng sẽ tự tìm chuyện cho mình, cho cả thế giới.
“Cần tôi giúp không?” Liên Ngự mỉm cười dịu dàng, “Tôi rất giỏi cướp suất học phần đấy.”
……
Tám giờ một phút, Liên Ngự đưa điện thoại trả lại cho Sầm Chân, một tay chống vào thanh giường trên, mỉm cười nhìn xuống người đàn ông phía dưới: “Coi như nợ tôi một ân tình nhé.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Kiếp trước, trước khi hố đen tinh thần của mình sụp đổ, Liên Ngự đã đoạt được quyền tự sát trước mặt toàn vũ trụ. Sau đó, khi y một lần nữa tỉnh lại đã không còn ở trên tinh cầu đặc chủng quen thuộc, mà xuyên tới một hành tinh tương đối lạc hậu.
Trên hành tinh này, chủng tộc con người là dạng nguyên thủy nhất, vị lính gác hắc ám tung hoành mấy chục năm kia giờ lại biến thành một người đàn ông con người bình thường, cha mẹ đều đã qua đời, vừa mới trưởng thành, vẫn còn phải đi học, thậm chí nửa năm sau còn phải tham gia kỳ thi đại học — nói ngắn gọn chính là một thiếu niên nghèo khó, nợ nần, đơn độc, tự khép mình trong ngôi trường trung học.
Không còn năm giác quan quá mức nhạy bén, nhạy đến mức trí mạng; không còn hố đen tinh thần từng thực sự đẩy y vào chỗ chết; không còn tinh thần thể chỉ biết bán manh vô dụng, tuy ban đầu có chút không quen, nhưng rất nhanh Liên Ngự đã thích ứng với cuộc sống hiện tại.
Đặc biệt là sau khi xem qua sách giáo khoa trung học, Liên Ngự cảm thấy cuộc sống mới này thật sự quá tốt. Trước tiên, với thân phận một lính gác, y vốn đã quen với tình cảm nhạt nhẽo, nếu thật sự cưỡng ép sắp đặt cho y cha mẹ, anh em thì lại càng thấy không thoải mái. Hơn nữa, kiếp trước y đã “báo” đủ rồi, hiện tại chỉ muốn sống một ngày tháng bình thường như một người bình thường.
Dù thân thể này “yếu” đến đáng thương, tuy rằng cuộc sống có phần bất tiện, nhưng ít ra y đã thoát khỏi gông xiềng của chứng teo rút không gian tinh thần mà mình chán ghét…
Quan trọng hơn, học tập lại đơn giản đến thế kia!!
Y ung dung chơi máy tính nửa học kỳ, vừa dùng mạng Internet kiếm được một số tiền lớn, vừa dễ dàng đạt được một điểm số kỳ quặc cao chót vót, sau đó vui vẻ cầm học bổng bước vào cổng trường đại học.
Tiếc là, nhân vật “mỹ cường thảm” như y vốn đã được định sẵn, thiết lập nhân vật đặt ở đó, cuộc sống dĩ nhiên chẳng thể thuận buồm xuôi gió. Ngay vào ngày trước hôm báo danh, niềm vui tân sinh viên mà y tưởng chừng nắm chắc đã bị tàn nhẫn chấm dứt ——
Đêm hôm ấy, y gác chân, uống nước ngọt có ga, vừa nhàn nhã gõ thử chiếc laptop cấu hình cao vừa mới tậu, thì bỗng nhiên trên trời rơi xuống một quyển sách, thẳng thắn đáp vào lòng y. Trên bìa sách là hai nam sinh mặc đồng phục không nghiêm chỉnh, đang ôm ấp nhau một cách mất hết phong nhã, trong đó nhân vật chính là một “công” tên gọi “Diêu Kim” và một “thụ” tên “Phan Bạn”, nội dung câu chuyện chính là đời sống trong trường học và ngoài xã hội của hai kẻ không biết xấu hổ ấy.
Vỏn vẹn năm mươi vạn chữ, họ hợp rồi tan, tan rồi hợp, còn phức tạp hơn cả cục diện mấy trăm quốc gia thời Xuân Thu Chiến Quốc. Lần lượt xuất hiện vô số tình địch, bao gồm nhưng không giới hạn ở bạch nguyệt quang của công, nốt ruồi son của thụ, vị hôn phu của công, thanh mai trúc mã của thụ, thầy giáo yêu thích công, bạn học thầm mến thụ, lãnh đạo mang tâm tư xấu xa, đồng nghiệp mưu toan hiểm độc…
Nếu không phải quyển sách này xuất hiện quá đỗi quỷ dị, nhìn qua đã thấy rõ là đạo cụ then chốt, Liên Ngự tuyệt đối không có kiên nhẫn đọc hết, thậm chí có lẽ mới đọc mấy trang đầu đã đem quăng vào bếp ga đốt đi.
Dĩ nhiên, đọc xong tâm tình y cũng chẳng dễ chịu gì, thậm chí còn muốn tái nghiệp, tiếp tục làm báo thủ.
Bởi vì trong sách lại có một nhân vật cùng tên cùng họ với y, chiều cao cân nặng, xuất thân lai lịch, dung mạo ngoại hình đều giống hệt, chỉ kém điều chỉ thẳng vào mặt Liên Ngự mà nói: Này, nhân vật này chính là cậu đấy.
Mấu chốt là ở chỗ, “Liên Ngự” trong tiểu thuyết kia, đóng vai một bạn học thầm mến thụ Phan Bạn. Vì cha mẹ ly hôn, bà nội tàn tật nuôi nấng hắn trưởng thành, từ nhỏ đã chịu đựng bắt nạt ở trường học, sau khi bà mất đi thì tính cách càng thêm cô độc, ngoài thành tích học tập tốt ra thì chẳng có ưu điểm nào.
Sau khi lên đại học, bởi vì cùng ngành cùng ký túc xá với Phan Bạn, mà Phan Bạn lại luôn chăm sóc, chưa bao giờ ghét bỏ cách ăn mặc quê mùa, tính cách u ám, thói quen luộm thuộm của hắn, kiên nhẫn dịu dàng giúp đỡ hắn. Thiếu niên từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương tự nhiên sa vào lưới tình… Thế nhưng, “Liên Ngự” lại luôn tự cảm thấy mình chẳng xứng với Phan Bạn, không dám thổ lộ tình ý, chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu thương dần dần gần gũi với nam thần Diêu Kim cùng ngành. Họ ở bên nhau, chia tay, làm hòa, cãi nhau, lại chia tay, rồi lại làm hòa…
Cuối cùng hắn không thể chịu nổi dày vò tâm lý, hóa thành kẻ b**n th**, bắt cóc giam giữ Phan Bạn, và sau khi sự việc bại lộ, dưới hào quang thánh nhân của nhân vật chính, hắn hổ thẹn không chịu nổi, nhảy xuống sông tự vẫn.
Đọc xong toàn bộ phần diễn của “mình”, Liên Ngự cảm nhận sâu sắc được ác ý từ cốt truyện, nếu ngày nào đó tiểu thuyết thật sự c**ng b*c y nhập vai, y tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết, chắc chắn sẽ liều mạng tái khởi hành trình “báo thủ”.
Dĩ nhiên, trong lúc khó chịu y cũng rất tò mò, rốt cuộc “Phan Bạn” — vị chủ thụ kia là thần tiên phương nào? Còn Diêu Kim — chủ công kia, rốt cuộc phong lưu tuấn lãng đến mức nào? Thế nào mà có thể khiến nhiều người vì họ mà điên cuồng tranh giành, ghen ghét, thậm chí quýnh nhau??
Mang theo nghi vấn ấy, sáng hôm sau Liên Ngự dậy thật sớm, xách theo hành lý ít ỏi, bước lên chuyến tàu cao tốc, tiến vào ngôi trường đại học sẽ gánh vác bốn năm “nghiệp ác” của y.
Đến chạng vạng, bốn thành viên ký túc xá cuối cùng cũng tề tựu đông đủ. Người đến sớm nhất chính là bé thụ đáng yêu Phan Bạn, buổi sáng cậu đã một mình quét dọn sạch sẽ ký túc, xịt thêm tinh dầu thơm, đặt vài chậu cây nhỏ;
Người thứ hai là Liên Ngự, y nheo mắt đánh giá Phan Bạn đến nỗi mồ hôi cậu ta chảy ròng ròng, sau đó mới nở một nụ cười ôn hòa: “Xin chào, tôi là Liên Ngự, rất vui được quen biết cậu.”
Người thứ ba là nam chính Diêu Kim, phía sau hắn còn theo vài người hầu cùng quản gia lắm lời. Diêu Kim bất đắc dĩ ngồi xuống giường, để mặc gia nhân quét dọn ký túc thêm một lượt, còn quản gia thì lễ phép tặng quà nhỏ cho các bạn cùng phòng của cậu chủ — một chiếc tai nghe Bluetooth trị giá cả ngàn.
Phan Bạn sống chết không chịu nhận, còn Liên Ngự thì giữ vững châm ngôn “có tiện nghi không chiếm là đồ ngốc”, nhận lấy phần của mình xong còn lấy luôn một cái cho người bạn cùng phòng thứ tư chưa tới.
Sau khi quản gia rời đi, ba người gượng gạo trò chuyện đến mức buồn ngủ, người thứ tư mới chậm rãi xuất hiện.
Vừa đẩy cửa bước vào, đôi mắt xanh biếc khác thường đã lập tức thu hút mọi ánh nhìn. Người đó dáng người cao ráo, đôi chân dài thẳng tắp, đường nét gương mặt sắc sảo, đôi môi mỏng nhạt màu, mang đậm khí chất lai tây, dung mạo hiển nhiên là một thiếu niên lai.
Từ lúc vào cửa đến khi đặt hành lý, nét mặt anh vẫn thản nhiên. So với Phan Bạn nhiệt tình đáng yêu, Diêu Kim cởi mở sảng khoái, anh rõ ràng là một cực đoan khác — lạnh nhạt và cao ngạo.
“Sầm Chân.” Chàng thiếu niên lai thấy ba người kia vẫn nhìn chằm chằm mình, liền gọn gàng tự giới thiệu.
Hai chữ ngắn gọn ấy lập tức khẽ gảy lên sợi dây trong lòng hai người có mặt. Biểu hiện rõ rệt nhất là Diêu Kim, hắn trợn tròn mắt, bật dậy ngay tức khắc. Còn Liên Ngự thì kín đáo hơn, ngồi trên giường, khẽ nheo mắt.
“Sầm Chân” — bạch nguyệt quang trong lòng Diêu Kim. Năm xưa khi còn nhỏ, trong chuyến du lịch cùng cha mẹ tới nước Nga, hắn từng vì bướng bỉnh ham chơi mà lạc giữa tuyết trắng, chẳng may chạm trán một con gấu nâu đang kiếm ăn. Chính là một thiếu niên tóc đen mắt xanh đồng trang lứa đã cứu hắn.
Thiếu niên ấy vác trên lưng khẩu súng trường gần bằng người mình, dễ dàng xua đuổi con gấu nâu, sau đó đưa Diêu Kim ra khỏi khu rừng.
Trước khi rời đi, Diêu Kim đã hỏi tên của thiếu niên ấy, nhưng vì gió tuyết quá lớn nên chỉ nghe được câu trả lời “Trần Chân”. Từ đó về sau, Diêu Kim chưa từng gặp lại cậu ta, chỉ sinh ra sở thích xem phim Tinh Võ Môn Trần Chân.
Thấy Diêu Kim hưng phấn hỏi tới gốc gác của Sầm Chân, liệu có từng sinh sống ở Nga hay không, Liên Ngự trong bóng tối cũng khẽ nhếch môi. Trong cốt truyện, Sầm Chân luôn giữ hình tượng ánh trăng sáng chẳng thể chạm tới, đối với mọi sự lấy lòng của Diêu Kim đều thẳng thừng từ chối, câu nói thường xuyên nhất chính là “Tránh xa tôi ra”, chưa bao giờ tham dự vào những rối ren giữa hai nhân vật chính, đất diễn không nhiều, sự tồn tại duy nhất chỉ để khiến Phan Bạn ghen tuông, ghen tuông, lại ghen tuông.
Sầm Chân nghe vậy vẫn bình thản, chỉ khẽ đáp một câu “Không cần cảm ơn” rồi im bặt, dường như hoàn toàn không đặt tình cảm nóng bỏng trong mắt vị công tử gia sản hàng tỷ kia vào lòng.
Dù ơn cứu mạng được hồi đáp bằng sự lạnh nhạt, Diêu Kim vẫn cực kỳ vui sướng. Hắn vốn định mời cả phòng ký túc đi ăn một bữa thịnh soạn ở khách sạn năm sao để mừng, nhưng tiếc là trời đã tối, bản thân Sầm Chân cũng không muốn đi xa, đành trước hết mời mọi người đến căn tin ăn một bữa linh đình, toàn bộ chi phí do hắn chi trả, còn tiện tay quét sạch đồ ăn vặt, hoa quả trong siêu thị trường học, đưa hết về ký túc để mọi người thoải mái ăn.
Liên Ngự chính là kiểu thích những nhân vật chính chịu thiệt thay người khác như thế, vui vẻ gọi một bàn lớn toàn món cay nồng. Sau khi từ bỏ thân phận lính gác, khẩu vị y càng thêm nặng, cực thích ăn cay, dạ dày lại tốt, cái gì k*ch th*ch là ăn cái đó, một bữa có thể ăn gấp ba lần người thường.
Nhìn Diêu Kim vây quanh Sầm Chân hết sức lấy lòng, Phan Bạn không chen vào được, đành ngồi cạnh Liên Ngự trò chuyện cùng y. Thấy Liên Ngự vừa ăn cay vừa nuốt đá lạnh, tâm thái “người mẹ nam tính” của Phan Bạn lập tức trỗi dậy, đủ điều dặn dò quan tâm. Nếu kẻ ngồi đây đúng là “Liên Ngự” trong tiểu thuyết, trái tim pha lê thiếu niên e rằng đã sớm tan chảy.
Chỉ tiếc người đang ngồi đây là lính gác Hắc Ám từng làm bao chuyện ác, lòng cứng tựa đá, không chút lay động, Liên Ngự chỉ thấy cậu ta lắm lời. Ngay lúc y nuốt xuống một miếng kem lạnh, vô thức ngẩng mắt lên, thì đúng lúc đối diện với Sầm Chân đang khẽ nâng mi mắt. Ánh nhìn hai người bất ngờ chạm nhau, lam biếc va vào thuần đen, cả hai đều tinh tường nhận ra sự bất lực trong đáy mắt đối phương.
Thực ra, trong mắt Sầm Chân không chỉ có sự bất lực với Diêu Kim, còn ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác mà Liên Ngự không thể hiểu. Chính vì không hiểu, nên y cũng không đi tìm tòi thêm.
Kiếp trước, Liên Ngự có mái tóc dài màu vàng nhạt và đôi mắt xanh ngọc lục bảo. Một khi xuyên qua, tất cả đều biến thành màu đen. Tóc còn có thể nuôi dài để nhuộm, nhưng màu mắt bẩm sinh thì khó mà thay đổi, may là Liên Ngự vốn chẳng quá để ý đến ngoại hình. Nhưng y cũng phải thừa nhận, đôi mắt xanh hồ của Sầm Chân thật sự quá đẹp, trong trẻo mà trong sáng, tựa như có một hồ nước biếc sâu thẳm ẩn chứa bên trong, chỉ không biết ai mới có thể khơi dậy gợn sóng trên mặt hồ tĩnh lặng này…
Cuộc sống “muôn màu muôn vẻ” trong khuôn viên trường học chính thức bắt đầu từ đây.
Sau vài ngày quan sát, Liên Ngự phát hiện cốt truyện tiểu thuyết chẳng hề gây cản trở, cũng không có bất cứ tình huống cưỡng ép nào xảy ra —— ví dụ như bắt buộc phải đi theo kịch bản, y nhất định sẽ thích Phan Bạn vân vân.
Đã vậy, y miễn cưỡng cất đi kế hoạch diệt thế, quăng quyển tiểu thuyết sang một bên, vui vẻ làm một otaku trong ký túc. Ngoài giờ học thì suốt ngày vùi mình trong phòng chơi máy tính, đến lớp cũng chỉ ngồi cuối hàng chơi điện thoại hay máy tính bảng.
Điều này khiến Phan Bạn kinh ngạc, hồn nhiên chất vấn: “Thiếu niên nghiện mạng, tại sao cường độ online cao như vậy mà mắt vẫn 5.2 thế?”
Hành vi của y ảnh hưởng tới cả đám bạn bè xung quanh. Ai nấy đều là những học sinh nghèo vừa thoát khỏi mười năm đèn sách, khi đã bắt đầu chơi thì chẳng biết điểm dừng. Kết quả là học kỳ đầu tiên, một nửa lớp trượt môn, trong số đó suýt nữa có cả Diêu Kim bị Liên Ngự “nhiễm thói”, chỉ may mắn đạt mức cực thấp để qua môn.
Thế nhưng trong nhóm học sinh trượt lại không có Liên Ngự, thành tích tổng thể của y thậm chí còn cao hơn cả Sầm Chân nổi tiếng nghiêm khắc thêm 0.1 điểm.
Diêu Kim và Phan Bạn đều phục sát đất, học kỳ sau ngoan ngoãn không dám phóng túng nữa, theo Sầm Chân bước vào con đường học hành chăm chỉ, cuối tuần còn tới thư viện. Tiếc là Sầm Chân chê phiền phức, không muốn đi cùng, nghĩ tới nghĩ lui, hai nhân vật chính lại bất ngờ bắt đầu kết bạn đồng hành, cũng vì thế mà mở ra hồi đầu tiên trong kịch bản tiểu thuyết.
Học kỳ này, môn thể chất tự chọn tăng thêm khóa bắn súng, nghe nói là vì con trai một ông chủ câu lạc bộ bắn súng lớn nhập học tại đây, nên đặc biệt hiến tặng thiết bị và sân tập.
Bắn súng, súng ống — lãng mạn của vô số đàn ông, ngay khi lựa chọn này vừa xuất hiện trong hệ thống giáo vụ, mọi người liền náo loạn tranh nhau đăng ký. Liên Ngự hiếm hoi nảy sinh hứng thú, liền nằm trên giường viết một chương trình nhỏ để cướp suất học phần, cài đặt sẵn, chuẩn bị tám giờ tối chọn môn.
Y vừa rời giường đặt đồ ăn ngoài, liền thấy Sầm Chân — người vẫn thường bặt tăm hơi — lại đang ngồi trước bàn trong phòng, mặt vô cảm nhìn màn hình điện thoại. Anh không có máy tính cá nhân, chiếc điện thoại cũng chỉ là loại rẻ tiền, hoàn cảnh gia đình không cha mẹ, nghèo khó, đây chẳng phải bí mật gì. Trong trường đại học, mọi người đều là người trưởng thành có ba quan niệm chính trực, không ai vì thế mà chế giễu, bản thân anh cũng chẳng mấy bận tâm. Thấy Liên Ngự tò mò nhìn sang, Sầm Chân chỉ gật đầu ngắn gọn: “Chọn môn, thư viện mạng kém.”
Kỳ thực, Sầm Chân không phải người lãnh đạm ích kỷ, anh chỉ là tính tình nhạt nhẽo, không thích nhiều lời. Điều này Liên Ngự đã sớm nhận ra ngay mấy ngày đầu khai giảng. Tiểu thuyết miêu tả đi miêu tả lại ngoại hình anh tuấn của hai nam chính, nhưng trong mắt Liên Ngự, y lại càng ưu ái diện mạo của Sầm Chân. Y thích kiểu “mỹ nhân băng sơn” như thế, bởi họ chỉ tan chảy trước duy nhất một người đặc biệt. Thái độ lạnh nhạt với người ngoài của kiểu người này chính là cảm giác an toàn tốt nhất, mà Liên Ngự lại ưa thích loại cảm giác độc nhất vô nhị ấy.
Dù hiện tại Sầm Chân chưa đủ quan trọng để khiến y động lòng, chủ động đục vỡ lớp băng nơi anh, nhưng điều đó không ngăn Liên Ngự nhìn anh với con mắt khác.
Nhất là hiện giờ y thật sự rất rảnh rỗi. Có tiền, có thời gian, chẳng có mục tiêu — những ngày tháng như vậy quả thật buồn tẻ, vô vị, chán ngán… Nếu cứ tiếp tục thế này, Liên Ngự sớm muộn gì cũng sẽ tự tìm chuyện cho mình, cho cả thế giới.
“Cần tôi giúp không?” Liên Ngự mỉm cười dịu dàng, “Tôi rất giỏi cướp suất học phần đấy.”
……
Tám giờ một phút, Liên Ngự đưa điện thoại trả lại cho Sầm Chân, một tay chống vào thanh giường trên, mỉm cười nhìn xuống người đàn ông phía dưới: “Coi như nợ tôi một ân tình nhé.”
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 102: Ngoại truyện 2
10.0/10 từ 41 lượt.