Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không

Chương 101: Ngoại truyện 1

79@-

Từ khi độ tương thích tăng lên 89.90%, Sầm Chân và Liên Ngự liền ăn ý gia tăng tần suất l*m t*nh.


(*) Chỗ này tác giả ghi từ lái “”, biến âm của “” tức là “l*m t*nh” nhưng mình không thích lái nên giữ nguyên.


Thực ra không chỉ có Liên Ngự nóng lòng muốn vượt qua 90%, ngay cả Sầm Chân cũng cảm thấy tò mò và mong đợi.


Trần Vô Ưu mơ hồ đoán ra điều kiện khiến độ tương thích của họ tăng lên, cả ngày trêu chọc rằng sao họ còn chưa vượt qua, rốt cuộc là Sầm Chân không được hay Liên Ngự không được? Lại còn nói mình có thuốc đây, hỏi xem họ có cần không?


Nghe vậy, mắt Liên Ngự lập tức đỏ lên, y vẫn cắn răng, tàn nhẫn với chính mình mà nói một câu: “Không cần, để dành cho Phàn dùng đi.”


Dẫn đường nhà y, vốn chẳng cần gì cả… Bởi vì t*nh d*c của Sầm Chân đang ở đây.


Chỉ cần nhẫn nhịn và lắng nghe khát cầu của anh, Sầm Chân liền thấy thoả mãn, người duy nhất không thoải mái chỉ có mình y.


Liên Ngự còn có thể làm gì khác, chẳng phải cũng chỉ có thể chiều chuộng dẫn đường nhà mình thôi sao.


Nghe nói nam chính số một và số hai ở bên cạnh đều đã mập mờ chuẩn bị vượt qua ranh giới đạo đức, bước vào khu vực cấm của tình ái, vậy mà họ vẫn chưa sống qua những ngày tháng “ông già nuôi bồ câu”, Liên Ngự cảm thấy khó chịu.


Nhưng kể từ khi độ tương thích đạt tới 89.90%, ngay cả Sầm Chân cũng bắt đầu không nhịn được nữa, Liên Ngự may mắn vì y là một lính gác, bằng không thì sớm đã chịu không nổi.


“Đang xem gì vậy?” Liên Ngự tắm rửa xong, toàn thân sạch sẽ mát mẻ lao lên giường, nhưng ánh mắt Sầm Chân vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình lơ lửng trước mặt, tay phải theo thói quen vòng qua ôm lấy.


“Diệu Kim nộp đơn xin lập câu lạc bộ, Tháp đã duyệt rồi, giờ cậu ấy đang viết thông báo tuyển người, muốn hỏi ý kiến chúng ta.”


“Liên quan gì đến chúng ta chứ…” Liên Ngự kề bên tai Sầm Chân, dịu giọng nói…


Sầm Chân dường như chẳng chú ý tới động tác nhỏ của y, vẫn giữ nguyên nhịp điệu của mình.



Liên Ngự gối đầu vào hõm vai Sầm Chân, làm nũng cọ cọ.


Động tác này khiến Sầm Chân nhịn không được mà khẽ cong khoé môi. Anh vốn luôn dung túng việc Liên Ngự thích cắn người, dù sao thì trong miệng lính gác có hai chiếc răng nanh sắc nhọn, nhìn kiểu gì cũng thấy cần phải mài giũa một chút. Vấn đề chỉ là mài bằng cái gì mà thôi.


Diệu Kim lại gửi tới một đoạn tin nhắn, vô cùng nghiêm túc trao đổi với Sầm Chân, thật ra hắn cũng gửi cho Liên Ngự cùng nội dung, nhưng Liên Ngự xưa nay lười chẳng buồn trả lời, Diệu Kim cũng chẳng trông mong y sẽ bàn chuyện câu lạc bộ với mình.


Sầm Chân từ tốn trả lời từng chữ một, cuối cùng cũng dỗ được hắn rút lui, rồi mới tắt thiết bị.



Sầm Chân bất đắc dĩ lặp lại điệp khúc cũ: “Trần Vô Ưu là A, Phàn là A, hai người đều là cấp A, ngang tài ngang sức. Còn em chỉ là một dẫn đường bình thường, dù thể năng đạt S, nhưng so với lính gác cũng chỉ tính là B. Mà anh là một lính gác cấp S, trong việc vượt cấp phát huy, em thấy mình đã rất xuất sắc rồi.”


Liên Ngự vẫn không hài lòng, lúc này Sầm Chân bỗng ngẩng đầu nhìn y: “Tất nhiên, nếu anh có thể khắc phục chướng ngại tâm lý của mình, em cũng có thể khiến anh khóc không ra nước mắt.”


“…” Toàn thân Liên Ngự run lên. Sầm Chân từng có một lần trước tiên phong bế thính giác của y, sau đó tước đi tiếng nói, nhưng lại đặc biệt khuếch đại xúc giác. Loại cảm giác bị khống chế ấy khiến y hoảng loạn…


Thế nhưng nói thật, vẫn thiếu một chút. Bởi vì y vẫn còn nhìn thấy rõ ràng mọi thứ, cảm giác căng thẳng ấy vĩnh viễn không thể đạt đến cực điểm. Sầm Chân chưa từng động đến thị giác của y, nhưng Liên Ngự lại có chút sa đà, tự mình nhắm mắt lại.


Trong thoáng chốc, y liền hoảng sợ đến mất hồn.


Sầm Chân lập tức buông bỏ sự khống chế năm giác quan, điều chỉnh ánh sáng trong phòng vốn mờ tối trở nên sáng rõ, vỗ nhẹ lưng y, dịu dàng nói bên tai an ủi.


Sau đó, Liên Ngự hối hận vô cùng.


Để bù đắp cho y, Sầm Chân đồng ý với một yêu cầu khác.


Mẹ kiếp, Liên Ngự càng nghĩ càng thấy Sầm Chân chính là đồ b**n th**. Tất nhiên, y càng b**n th** hơn.


Sau đó, Sầm Chân lên mạng tra cứu và tham khảo ý kiến Trần Vô Ưu, rồi từ chối một yêu cầu khác.



“…” Nghĩ lại, Sầm Chân thấy cũng có lý.


Phàn ở bên cạnh thì thèm thuồng nhìn chằm chằm, phát hiện lối chơi ấy không khoa học, bèn để lộ ra nét mặt thất vọng giống hệt Liên Ngự.


“…” Sầm Chân… cứ lặp đi lặp lại như vậy, sau đó lẳng lặng mở thiết bị, bắt đầu xem tin tức thế giới.


Liên Ngự hận không thể giết người.


Sầm Chân cũng rất vô tội.


“Ý anh là, trong tình huống anh không cho phép, mà em vẫn không kìm được, trong lúc anh tức giận nói không được, không cho, thế nhưng em vẫn làm theo ý mình.” Đạo diễn Liên Ngự rốt cuộc cũng để lộ kịch bản trong lòng.


Sầm Chân nhíu mày: “Kịch bản này phức tạp quá.”


Liên Ngự lập tức mưu kế đắc ý mà cười ha hả.



“Vậy anh muốn sao?” Sầm Chân hỏi, anh ấn vào bụng dưới của Liên Ngự, “Vậy thì anh phải uống nhiều nước vào.”


“… Chưa uống.”


“Thế thì ngày mai uống nhiều thêm.”


Sau khi được cam kết của ngày mai, Liên Ngự cúi đầu cười, hôn lên môi Sầm Chân: “… Ừ.”


——Ngài và đối phương có độ tương thích 89.98%


Liên Ngự tắt thiết bị, ngồi dậy khỏi giường, tinh thần sảng khoái, sạch sẽ vào phòng rửa mặt đánh răng. Còn bên kia, Sầm Chân giống như đoá bạch liên, ngái ngủ tiếp nhận tin nhắn.



Ngay sau đó, Diệu Kim gửi tới một danh sách dài, nhờ Sầm Chân sàng lọc giúp, còn yêu cầu trong buổi phỏng vấn hội viên ngày kia, anh và Liên Ngự nhất định phải tham dự.


Lúc này Sầm Chân mới hận cái người nào đó đã thay anh đồng ý gia nhập cái “câu lạc bộ bệ rạc” này.


Trong danh sách có một cái tên đặc biệt nổi bật — Phong Hồ, kẻ từng loé sáng trong giải xếp hạng với kỹ thuật bắn súng như hack. Đây là đồng đội quan trọng trong tương lai của các nam chính. Sầm Chân lười xem những người khác, bèn riêng lẻ chọn ra thông tin của hắn đưa cho Diệu Kim, chỉ nói kẻ này căn cốt kỳ tài, là nhân tài giữ gìn trị an, bảo vệ hoà bình.


Diệu Kim mừng rỡ vô cùng, vội vàng đi tìm hiểu.


“A Na… mí mắt anh cứ giật liên hồi là sao?” Liên Ngự che nửa con mắt đi từ phòng tắm ra, Sầm Chân mặc quần áo xong, nhàn nhạt nói: “Đại nạn sắp tới.”


“…” Liên Ngự đến cả quần áo cũng không kịp mặc, vội vàng mở thiết bị tìm kiếm tin tức về Thủ Hà.


Sầm Chân tất nhiên chỉ thuận miệng nói vậy thôi, anh đâu phải thầy bói dưới gầm cầu. Bữa sáng nóng hổi được robot mang tới cửa, Sầm Chân lấy vào, lại đưa cho Liên Ngự một cốc nước nóng khi thấy vẻ mặt y càng lúc càng nghiêm trọng.


Liên Ngự càng tra cứu càng thêm lo sợ, dường như giây tiếp theo là muốn chạy trốn.


Cùng lúc đó, Sầm Chân cắn một miếng bánh bao nóng hổi, thiết bị bỗng nhận được yêu cầu liên lạc không rõ nguồn. Sầm Chân ấn mở, màn hình lơ lửng hiện ra, lộ ra nội cảnh một con tàu vũ trụ.


“Chào Sầm Chân, Liên Ngự.” Khuôn mặt Thủ Hà nghiêm nghị xuất hiện ngay trước mắt.


Toàn thân Liên Ngự run lên, liền rụt về sau lưng Sầm Chân.


Sầm Chân: “…”


Anh cảm thán giác quan thứ sáu của lính gác quả thật mạnh mẽ, rồi thản nhiên đáp lại Thủ Hà một tiếng “chào buổi sáng”, hoàn toàn không nhìn ra đây chính là lãnh đạo từng chỉ huy cuộc tập kích cảnh sát năm xưa.


Thủ Hà dường như cũng chẳng bận tâm chuyện năm đó bị tập kích, hắn nghiêng người sang một bên, để lộ gương mặt cau có của người sói Khả Khả. Đối phương đang mặc đồng phục cảnh sát, trông còn khá oai vệ. Bên cạnh người sói, còn có gã chim ngốc ngốc kia, cũng khoác trên người bộ cảnh phục, ngượng ngùng chào hỏi.


“Chào hai vị, xin hỏi có chuyện gì không?”



Lời vừa dứt, từ phía sau hắn bước ra một chàng trai tóc xanh biếc, mắt xanh lam, diện mạo mơ hồ có chút giống Bạn. Trên cổ cậu ta đeo một chiếc đai bảo hộ, rụt rè nói: “Ngài Sầm Chân, ngài Liên Ngự, chào hai người. Tôi thường xuyên nghe bọn họ nhắc tới tên của hai người. Tôi tên Pha, là một Omega.”


“…”


“…”


Sầm Chân và Liên Ngự nhìn nhau đầy ẩn ý, cả hai đồng thời rơi vào trầm mặc.


Dù sao, bởi vì họ làm việc không theo lẽ thường, nên nguyên cốt truyện đã bị chỉnh sửa đến mức không còn nhận ra được nữa. Hai người cũng đã lâu không còn nghiên cứu bản gốc. Lúc này bỗng xuất hiện một nhân vật then chốt, nội tâm quả thật… rất vi diệu.


Pha, trong phần cốt truyện sau khi rời khỏi học viện, được Diệu Kim cứu giúp. Bởi vì gương mặt quá giống  Bạn, nên khiến Diệu Kim đặc biệt chú ý và dành sự quan tâm khác thường, từ đó dẫn đến Bạn hiểu lầm, rồi kéo theo một loạt tình tiết khiến độc giả đau răng.


Thủ Hà hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ, chỉ thản nhiên nói: “Sầm Chân, tôi nhớ trước đây cậu từng nói muốn gặp một Omega.”


Tâm thế “sợ thiên hạ không loạn” của Liên Ngự nhanh chóng chiến thắng sự chột dạ, vừa thấy có cơ hội tạo sóng gió cho các nam chính, y lập tức cười như hồ ly: “Đúng đúng đúng, chào mừng đến với tinh cầu Đặc Chủng.”


Sầm Chân bất đắc dĩ mỉm cười, vòng tay ôm lấy vai Liên Ngự, cũng nói câu tương tự: “Chào mừng đến với tinh cầu Đặc Chủng.”


Ngoại truyện 2


Sau khi chết đi, Sầm Chân vừa mở mắt đã phát hiện mình quay trở lại Trái Đất, trở lại thời hiện đại. Liên Ngự cũng theo đó xuyên tới, nhưng bởi vì là xuyên thân nên vấn đề chứng minh nhân thân vô cùng nan giải.


Liên Ngự vô cùng cảm động, y có linh cảm lần này sẽ không còn sống lại hay xuyên không nữa, y sẽ cùng Sầm Chân an yên ở nơi này đến cuối đời.


Điều quan trọng là giờ y đã trở thành người bình thường, có thể thoải mái ăn uống rồi!!!


Sau một thời gian sống như “dân đen không hộ khẩu”, Liên Ngự rốt cuộc chơi đùa chán chê với những chiếc máy tính cổ lỗ sĩ và đống code, từ kẻ vô danh chuyển thành hacker, cuộc sống vẫn rất phong lưu.


Tất nhiên, điều duy nhất không thoải mái chính là—


Vì y học lạc hậu, Sầm Chân phải đeo bao cao su.


Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không Story Chương 101: Ngoại truyện 1
10.0/10 từ 41 lượt.
loading...