Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Chương 105: Ngoại truyện 5
78@-
Có lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng có lẽ Sầm Chân cũng có được một cuốn sách, mà nội dung trong đó chính là câu chuyện của thế giới nguyên bản thuộc về anh; hoặc cũng có thể Sầm Chân vốn dĩ giống hệt Liên Ngự, cùng từ tinh cầu Đặc Chủng xuyên đến, nên biết rõ thân phận “lính gác hắc ám 1802” của y.
Nếu Sầm Chân thật sự là một dẫn đường thì tốt biết mấy, Liên Ngự nghĩ ác độc như vậy. Anh mà dám thốt ra lời nói dối trắng trợn về việc “đánh dấu tạm thời” y, thì y nhất định sẽ dùng nanh hung hăng cắn xuyên qua sau gáy anh, đem toàn bộ pheromone của lính gác tiêm vào, để lại trên người anh mùi vị vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Đánh dấu cậu ta, chiếm hữu cậu ta, để cậu ta hiểu rằng lời nói dối động trời ấy đáng ghét đến mức nào!
Càng nghĩ Liên Ngự càng vui vẻ, bất luận rốt cuộc Sầm Chân là ai, việc anh đưa ra chuyện “đánh dấu tạm thời” – điều mà Liên Ngự chưa từng nói với bất kỳ ai, cũng không hề tồn tại trong thế giới con người – đã đủ để chứng minh anh quan trọng đến mức khiến y phải nghiêm túc, cầm cái đục nhỏ gõ từng chút phá vỡ lớp băng lạnh trên người anh, rồi tùy ý nhào nặn lớp mềm yếu bên trong thành hình dáng y yêu thích.
Tối hôm đó, Liên Ngự lên mạng đặt mua một bộ máy tính mới. Thấy trong nhà Sầm Chân hầu như chẳng có gì, y tiện tay mua luôn cả bàn ghế, yêu cầu giao gấp, lại thuê người lắp mạng cáp quang.
Trong suốt quá trình nhân viên lắp đặt tới nhà, Sầm Chân căng thẳng như dây cung, như thể sẵn sàng một dao cắt đứt cổ họng đối phương bất cứ lúc nào. Liên Ngự nhìn thấy thì cảm thấy thú vị, nghiêng người tựa hờ vào khung cửa, nói: “Cậu đang rảnh mà cứ căng như thế, sao không nghĩ thử buổi trưa ăn gì đi? Cậu có thấy ngượng khi để bạn trai mình ăn mì gói nữa không?”
Cô gái học việc đi sau thợ kéo dây nghe vậy liền nhìn qua nhìn lại giữa Sầm Chân và Liên Ngự mấy lần.
Sầm Chân chưa bao giờ dễ dãi tới mức Liên Ngự nói có thể giúp anh giải quyết mọi vấn đề là anh liền bỏ qua, tiếp tục ăn uống như thường. Tối hôm đó, anh nấu cho Liên Ngự một bát mì sợi, thêm năm quả trứng ốp, ba cây xúc xích và ít rau xanh, đựng trong cái tô to, bưng đến trước mặt Liên Ngự – kẻ đang ngồi gõ bàn phím lạch cạch trước màn hình.
Liên Ngự nhướng mày, cố ý tỏ vẻ kiêu căng: “Chỉ có thế này thôi à?”
“Ăn thì ăn, không ăn thì thôi.” Sầm Chân cũng trở lại bàn ăn, bắt đầu dùng bữa của mình. Một khắc sau, Liên Ngự đã cầm cái tô trống không l**m sạch bưng ra, ngáp dài: “Không tra ra được gì, mấy lão già đó, có khi vẫn đang dùng lửa sói khói để truyền tin. Ngoài thông tin nhập cảnh và chi tiêu thì trên mạng không có gì, ngay cả lịch sử gọi điện cũng trống rỗng.”
Sầm Chân cầm nước rửa chén và giẻ lau, im lặng lắng nghe, không đưa ra ý kiến nào.
“Nhưng chuyện này cũng chẳng làm khó được tôi, cậu cứ yên tâm đi.” Liên Ngự lại ngáp một cái, “Tôi về phòng ngủ một lát, cậu cứ tự nhiên.”
“…” Sầm Chân cất bát đũa đã rửa sạch vào tủ, lạnh giọng: “Đây là nhà tôi.”
“Tôi biết chứ.”
“Cậu phải ngủ sofa.”
“Đâu có đạo lý để khách ngủ sofa, hơn nữa tôi còn sắp là ân nhân cứu mạng kiêm bạn trai đầu đời của cậu. Hôm qua tôi đã ngủ sofa rồi, mỗi người một lần, lần này cũng nên tới lượt cậu chứ.”
“Liên—”
“Hoặc là cậu vào ngủ cùng tôi, ngủ ngon nhé, Anatoli Jeria.”
Động tác lau tay của Sầm Chân chợt khựng lại, anh quay phắt đầu: “Sao cậu biết——”
“Đã nói rồi, tôi là dân chuyên nghiệp mà.” Liên Ngự tâm trạng vui vẻ, đóng cửa lại.
Cuối cùng, Sầm Chân đành bất lực trải vội hai lớp chăn mỏng trên sofa rồi chìm vào giấc ngủ chập chờn. Anh cứ tưởng mình đủ cảnh giác, tai vẫn lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, nhưng mãi đến khi gần hai giờ sáng Liên Ngự lấm lem bụi đất mở cửa bước vào, anh mới phát hiện bản thân thậm chí không biết y ra ngoài từ lúc nào.
“Đừng lo, tôi trèo cửa sổ ra, cậu không biết cũng bình thường, đừng nghi ngờ cuộc đời, cậu không hề ngủ say như heo đâu.” Liên Ngự lại dùng thứ “thuật đọc tâm” kỳ quặc kia, Sầm Chân chưa nói gì y đã tự động trả lời những thắc mắc trong lòng… còn kèm thêm một đống lời thừa thãi.
Sầm Chân bị nghẹn đến khó chịu. Do tính cách bẩm sinh cộng thêm trải nghiệm thời nhỏ, anh chưa từng bị ai khiến tâm lý rối loạn như thế, giờ đây thật sự có phần không biết phải làm gì với Liên Ngự.
“Đêm hôm cậu ra ngoài làm gì?” Sầm Chân lạnh mặt hỏi. Liên Ngự khóa cửa, cười tươi đáp: “Trên mạng tra không ra, tôi đành phải trực tiếp đi hỏi bọn chúng.”
Sầm Chân: “……”
Liên Ngự vỗ lên lưng anh một cái, con dao găm phòng thân của Sầm Chân liền rơi vào tay y. Hành động ấy khiến Sầm Chân toát lạnh sống lưng, thầm nghĩ nếu thật sự đối đầu với Liên Ngự, e rằng mình chết cũng chẳng biết chết thế nào.
Thật đáng thương cho chàng trai hai mươi tuổi, lại bị một phần tử kh*ng b* thực chất đã ngoài năm mươi dắt mũi trong lòng bàn tay.
“Con người mà, đều phải ngủ. Cậu lại tỏ ra yếu ớt vô hại thế này, tối nay theo dõi cậu chỉ có hai đứa ngủ trong xe. Tôi chỉ việc chờ một tên đi vệ sinh, đánh ngất lôi đi, thế là biết hết.”
“Yếu ớt vô hại” Sầm Chân: “……”
Sầm Chân: “…………”
“Cậu yên tâm đi, hành động lần này chỉ do một nhóm thành viên cấp thấp trong tổ chức sát thủ thuộc về thầy cậu mà thôi. Bên trong tổ chức lâu nay thiếu thốn tiền bạc, dạo gần đây có dấu hiệu muốn tan rã. Đám ở tầng đáy sống rất khó khăn, chẳng biết thủ lĩnh từ đâu nghe được tin thầy cậu từng giấu một khoản tiền khổng lồ, rồi qua một hồi phán đoán chẳng qua đầu đã cho rằng số tiền ấy nằm trong tay cậu.”
“Tôi không có.”
“Tôi biết cậu không có. Nếu có thì sao sống thảm thế này? Máy sưởi cũng chẳng dám bật, giường thì vừa nhỏ vừa cứng.”
“……”
“May mà tôi có tiền, không thì sống thế nào được? Sau này chúng ta quen nhau rồi, phải mua thêm hai bộ máy tính đặt trong thư phòng. Tất cả là của tôi, cậu cần thì tự mua, tiền tôi có thể trả. Mỗi phòng đều phải lắp điều hòa, thay một cái tivi màn hình lớn, giường đổi sang nệm cao su non nhớ hình, chăn phải là lông ngỗng…”
Lời còn chưa dứt, cửa ra vào vang lên âm thanh bị cạy khóa, rất khẽ nhưng đủ khiến cả hai trong phòng cảnh giác. Liên Ngự vẫn cười nói, đồng thời dùng tay ra hiệu cho Sầm Chân tắt chiếc đèn bàn duy nhất.
Căn phòng chìm vào bóng tối, hơi thở cũng ẩn giấu trong màn đêm. Sầm Chân mò lấy con dao gọt trái cây, ẩn mình sau tủ lạnh. Cửa cũ kỹ chậm rãi mở ra, bản lề rỉ sét phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai.
Có bốn tiếng bước chân. Nếu Liên Ngự có thể xử lý hai người, vậy hai người còn lại sẽ thuộc về anh. Nhưng bao lâu nay anh phải chịu cảnh bị theo dõi, nguyên nhân chính cũng không phải vì đánh không lại, mà chỉ riêng đối đầu một tên đã rất khó, nếu hai người cùng lúc…
Sầm Chân còn chưa nghĩ ra cách đánh úp nào khả thi, bên kia đã có người ra tay trước, âm thanh cơ thể va chạm vang dội khiến huyết áp dồn lên, buộc anh phải cầm dao bước ra khỏi chỗ nấp.
Ngay lúc ấy, đèn huỳnh quang trên trần bất ngờ bật sáng, Sầm Chân vội nheo mắt đề phòng. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh thấy một gã mặc đồ đen đã nằm sóng soài dưới đất, còn Liên Ngự thì đứng giữa phòng khách, xót xa ngắm ngón tay trỏ bị rạch một vết.
“Sầm Chân, tôi bị thương rồi.”
“…Ồ.”
“Chậc!”
Nửa tiếng sau, bốn người bị trói thành hàng dựa tường. Sầm Chân mặt không cảm xúc nói: “Thầy tôi không để lại cho tôi một xu nào. Tiền thuê nhà, điện nước, sinh hoạt phí đều do học bổng và việc làm thêm của tôi chi trả, ngoài ra còn phải vay thêm trợ cấp sinh viên từ nhà nước, nếu không thì đến mì gói tôi cũng chẳng có mà ăn.”
Đằng sau anh, Liên Ngự cười híp mắt dùng điện thoại quét khuôn mặt, tròng mắt, dấu vân tay từng người, còn thu âm cả giọng nói. Đợi Sầm Chân dùng lý lẽ nói xong, y mới bắt đầu dùng tình cảm dọa nạt: “Tin tôi đi, sau này mỗi ngày các người đi đâu, đi vệ sinh mấy lần tôi cũng biết. Chỉ cần một ai trong các người dám bén mảng tới gần cậu ấy nữa, tôi sẽ khiến tất cả các người chết không để lại dấu vết.”
Trong số bốn kẻ đó, hình như còn có một tên không phục, mắt trợn to như quả trứng, tròng mắt như muốn nứt ra. Liên Ngự lập tức tra hết tổ tiên tám đời của hắn trước mặt, còn lấy ra cả ảnh đứa con riêng mà đến vợ hắn cũng chẳng hề hay biết. Hắn ta liền mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy cầu xin, nói rằng con cái vô tội, hắn sẽ không dám nữa.
“Ai mà không phải là một đứa trẻ chứ!” Liên Ngự giận dữ đá hắn mấy cú, rồi lại bỏ đói cả bọn một ngày trời mới chịu thả đi.
Hai ngày này Liên Ngự cũng chẳng ăn uống tử tế, ngoài việc nhìn chằm chằm vào máy tính nửa ngày trời không nói, còn thức suốt đêm nữa, khiến làn da trắng mịn của y bị tổn hại. Vừa giải quyết xong chuyện, y lập tức lôi Sầm Chân ra ngoài ăn cơm, thấy anh im lặng mãi bèn lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, bọn họ không dám quay lại đâu.”
“Không, tôi không phải lo chuyện đó.” Sầm Chân nói. Dù sao nếu anh là một trong số bọn họ, về sau anh cũng chẳng dám bén mảng tới Trung Quốc nữa. Anh nhìn lướt thực đơn, đau đầu đưa lại cho Liên Ngự: “Ý tôi là… bữa này tôi không trả nổi.”
“Tôi trả, tôi trả.” Liên Ngự chẳng để tâm, gọi luôn bốn phần ăn, làm phục vụ hốt hoảng xua tay bảo đủ rồi, ăn không hết đâu. Sầm Chân không tán thành kiểu bắt buộc anh ăn nhờ của y, ngón tay gõ mấy cái trên bàn, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu có bao nhiêu tiền? Tôi nhớ cậu cũng như tôi, đều là mồ côi mà.”
Liên Ngự cười hí hửng ghé sát tai Sầm Chân, nói ra một con số khủng khiếp.
Sầm Chân: “…”
Sầm Chân: “???”
Ngày hôm sau, Liên Ngự hiệu suất cực cao mà thực hiện ngay ý tưởng sống chung của mình. Ban ngày Sầm Chân đi làm thêm về, suýt tưởng mình vào nhầm nhà.
“Cậu nghỉ việc đi, nhiệm vụ chính của cậu bây giờ là làm bạn trai tôi.” Liên Ngự gợi đòn hết mức, buông ra một câu chuẩn phong cách bá đạo tổng tài. Sầm Chân nghĩ ngợi, thấy cũng có lý, hơn nữa bản thân vốn không hề ôm cái chấp niệm kỳ quái kiểu như phải đi làm để chứng minh mình kiên cường, độc lập, thiện lương hay thuần khiết gì đó. Thế là anh gọi điện cho chủ quán, thẳng thắn nói từ mai sẽ không đi nữa.
Liên Ngự không ngờ Sầm Chân lại dứt khoát đến vậy, cười khẽ, nắm tay anh kéo mạnh vào lòng: “Vậy thì… bạn trai của tôi, mười mấy ngày tới chúng ta nên làm gì đây?”
Sầm Chân và Liên Ngự cao bằng nhau, bị kéo sang không tạo thế nhào vào ngực, trái lại một tay anh chống lên cạnh tai y, nửa người trên phủ xuống, bóng tối bao trùm, đôi mắt rủ xuống nhìn y từ trên cao.
“… Hẹn hò.”
Liên Ngự đưa tay khẽ móc lấy đường cong dưới cằm duyên dáng của Sầm Chân: “Ý cậu là uống cà phê, xem phim, hát karaoke… mấy thứ đó á hả?”
“Tôi rất hứng thú.” Liên Ngự cười đầy xảo quyệt.
Ngày khai giảng.
Diêu Kim hí hửng chuẩn bị khoe với Liên Ngự về tiến triển trong kỳ nghỉ đông của mình với Phan Bạn, muốn kể rằng hai người đã cùng nhau uống cà phê, xem phim, lại còn hát karaoke. Kết quả vừa vào ký túc xá đã thấy Liên Ngự vừa nói vừa cười khoác tay Sầm Chân đi vào, trên tay Sầm Chân còn cầm hai cốc sữa dâu nóng.
Diêu Kim chưa từng thấy Sầm Chân uống sữa dâu, trái lại Liên Ngự thì ôm hết nào chuối, dâu, sô cô la suốt ngày không rời tay, chẳng khác nào trẻ mẫu giáo.
Là fan cuồng số một của Sầm Chân, nếu không phải ánh trăng sáng lạnh nhạt này quá dửng dưng, thì nào đến lượt Phan Bạn chen chân? Diêu Kim chết lặng, ghen nổ tung, tê liệt hết cả người. Chào hỏi xong, hắn nhịn không nổi hỏi: “Hai người… từ bao giờ vậy? Quá bất nghĩa rồi, giấu anh em đến tận giờ?”
“Vừa mới hai ngày nay thôi.” Liên Ngự cười vui vẻ, một tay ôm eo Sầm Chân, lòng bàn tay cảm nhận thân thể dưới tay vì chưa quen thân mật mà cứng ngắc, tâm trạng y lại càng phơi phới. “Sầm Chân bất ngờ đến nhà tôi, vừa gặp đã tỏ tình, dọa tôi hết hồn. Cậu ấy nói mấy ngày nghỉ toàn mơ thấy tôi, ngày nhớ đêm mong, mất ăn mất ngủ… Dù có từ chối cũng vô ích, haiz~ mà tôi lại mềm lòng quá…”
Diêu Kim hoảng hốt nhìn Sầm Chân, chỉ thấy anh dù núi Thái Sơn sụp trước mặt vẫn không đổi sắc, cuối cùng cố gắng lắm mới lộ ra một biểu cảm… đau dạ dày.
Nhưng anh không phản bác.
Vậy nên Diêu Kim càng thêm kinh hãi… Buổi tối, hắn kinh hãi thuật lại cho Phan Bạn, đổi lại một biểu cảm kinh hãi tương tự.
“Hai người đó… từng nói chuyện với nhau chưa?” Phan Bạn tự nhận mình và Liên Ngự khá “thân thiết”, bình thường vẫn ăn cơm cùng nhau, chưa từng thấy Liên Ngự và Sầm Chân có qua lại.
“Có khi bí mật thân mật lắm rồi?” Diêu Kim ghen đến sùi bọt. Hắn thật khó mà tưởng tượng nổi một Sầm Chân ngoài lạnh trong nóng như vậy, đêm nào cũng mơ xuân mộng về Liên Ngự, còn sốt sắng chạy hai trăm cây số tìm tận cửa để tỏ tình.
Hình tượng ánh trăng sáng cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần, nay đã sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng vài ngày sau, quan sát kỹ cách Sầm Chân và Liên Ngự chung đụng, Diêu Kim lại đổi ý——
Liên Ngự đồ khốn nạn chết tiệt! Nói nghe cứ như Sầm Chân khóc lóc ầm ĩ, không chịu thì liền cắt cổ tay vậy, rõ ràng bản thân cậu cũng rất tình nguyện mà!
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Chân: Đau dạ dày…
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Có lẽ thật sự chỉ là một giấc mơ, nhưng cũng có lẽ Sầm Chân cũng có được một cuốn sách, mà nội dung trong đó chính là câu chuyện của thế giới nguyên bản thuộc về anh; hoặc cũng có thể Sầm Chân vốn dĩ giống hệt Liên Ngự, cùng từ tinh cầu Đặc Chủng xuyên đến, nên biết rõ thân phận “lính gác hắc ám 1802” của y.
Nếu Sầm Chân thật sự là một dẫn đường thì tốt biết mấy, Liên Ngự nghĩ ác độc như vậy. Anh mà dám thốt ra lời nói dối trắng trợn về việc “đánh dấu tạm thời” y, thì y nhất định sẽ dùng nanh hung hăng cắn xuyên qua sau gáy anh, đem toàn bộ pheromone của lính gác tiêm vào, để lại trên người anh mùi vị vĩnh viễn không thể xóa bỏ.
Đánh dấu cậu ta, chiếm hữu cậu ta, để cậu ta hiểu rằng lời nói dối động trời ấy đáng ghét đến mức nào!
Càng nghĩ Liên Ngự càng vui vẻ, bất luận rốt cuộc Sầm Chân là ai, việc anh đưa ra chuyện “đánh dấu tạm thời” – điều mà Liên Ngự chưa từng nói với bất kỳ ai, cũng không hề tồn tại trong thế giới con người – đã đủ để chứng minh anh quan trọng đến mức khiến y phải nghiêm túc, cầm cái đục nhỏ gõ từng chút phá vỡ lớp băng lạnh trên người anh, rồi tùy ý nhào nặn lớp mềm yếu bên trong thành hình dáng y yêu thích.
Tối hôm đó, Liên Ngự lên mạng đặt mua một bộ máy tính mới. Thấy trong nhà Sầm Chân hầu như chẳng có gì, y tiện tay mua luôn cả bàn ghế, yêu cầu giao gấp, lại thuê người lắp mạng cáp quang.
Trong suốt quá trình nhân viên lắp đặt tới nhà, Sầm Chân căng thẳng như dây cung, như thể sẵn sàng một dao cắt đứt cổ họng đối phương bất cứ lúc nào. Liên Ngự nhìn thấy thì cảm thấy thú vị, nghiêng người tựa hờ vào khung cửa, nói: “Cậu đang rảnh mà cứ căng như thế, sao không nghĩ thử buổi trưa ăn gì đi? Cậu có thấy ngượng khi để bạn trai mình ăn mì gói nữa không?”
Cô gái học việc đi sau thợ kéo dây nghe vậy liền nhìn qua nhìn lại giữa Sầm Chân và Liên Ngự mấy lần.
Sầm Chân chưa bao giờ dễ dãi tới mức Liên Ngự nói có thể giúp anh giải quyết mọi vấn đề là anh liền bỏ qua, tiếp tục ăn uống như thường. Tối hôm đó, anh nấu cho Liên Ngự một bát mì sợi, thêm năm quả trứng ốp, ba cây xúc xích và ít rau xanh, đựng trong cái tô to, bưng đến trước mặt Liên Ngự – kẻ đang ngồi gõ bàn phím lạch cạch trước màn hình.
Liên Ngự nhướng mày, cố ý tỏ vẻ kiêu căng: “Chỉ có thế này thôi à?”
“Ăn thì ăn, không ăn thì thôi.” Sầm Chân cũng trở lại bàn ăn, bắt đầu dùng bữa của mình. Một khắc sau, Liên Ngự đã cầm cái tô trống không l**m sạch bưng ra, ngáp dài: “Không tra ra được gì, mấy lão già đó, có khi vẫn đang dùng lửa sói khói để truyền tin. Ngoài thông tin nhập cảnh và chi tiêu thì trên mạng không có gì, ngay cả lịch sử gọi điện cũng trống rỗng.”
Sầm Chân cầm nước rửa chén và giẻ lau, im lặng lắng nghe, không đưa ra ý kiến nào.
“Nhưng chuyện này cũng chẳng làm khó được tôi, cậu cứ yên tâm đi.” Liên Ngự lại ngáp một cái, “Tôi về phòng ngủ một lát, cậu cứ tự nhiên.”
“…” Sầm Chân cất bát đũa đã rửa sạch vào tủ, lạnh giọng: “Đây là nhà tôi.”
“Tôi biết chứ.”
“Cậu phải ngủ sofa.”
“Đâu có đạo lý để khách ngủ sofa, hơn nữa tôi còn sắp là ân nhân cứu mạng kiêm bạn trai đầu đời của cậu. Hôm qua tôi đã ngủ sofa rồi, mỗi người một lần, lần này cũng nên tới lượt cậu chứ.”
“Liên—”
“Hoặc là cậu vào ngủ cùng tôi, ngủ ngon nhé, Anatoli Jeria.”
Động tác lau tay của Sầm Chân chợt khựng lại, anh quay phắt đầu: “Sao cậu biết——”
“Đã nói rồi, tôi là dân chuyên nghiệp mà.” Liên Ngự tâm trạng vui vẻ, đóng cửa lại.
Cuối cùng, Sầm Chân đành bất lực trải vội hai lớp chăn mỏng trên sofa rồi chìm vào giấc ngủ chập chờn. Anh cứ tưởng mình đủ cảnh giác, tai vẫn lắng nghe động tĩnh ngoài cửa, nhưng mãi đến khi gần hai giờ sáng Liên Ngự lấm lem bụi đất mở cửa bước vào, anh mới phát hiện bản thân thậm chí không biết y ra ngoài từ lúc nào.
“Đừng lo, tôi trèo cửa sổ ra, cậu không biết cũng bình thường, đừng nghi ngờ cuộc đời, cậu không hề ngủ say như heo đâu.” Liên Ngự lại dùng thứ “thuật đọc tâm” kỳ quặc kia, Sầm Chân chưa nói gì y đã tự động trả lời những thắc mắc trong lòng… còn kèm thêm một đống lời thừa thãi.
Sầm Chân bị nghẹn đến khó chịu. Do tính cách bẩm sinh cộng thêm trải nghiệm thời nhỏ, anh chưa từng bị ai khiến tâm lý rối loạn như thế, giờ đây thật sự có phần không biết phải làm gì với Liên Ngự.
“Đêm hôm cậu ra ngoài làm gì?” Sầm Chân lạnh mặt hỏi. Liên Ngự khóa cửa, cười tươi đáp: “Trên mạng tra không ra, tôi đành phải trực tiếp đi hỏi bọn chúng.”
Sầm Chân: “……”
Liên Ngự vỗ lên lưng anh một cái, con dao găm phòng thân của Sầm Chân liền rơi vào tay y. Hành động ấy khiến Sầm Chân toát lạnh sống lưng, thầm nghĩ nếu thật sự đối đầu với Liên Ngự, e rằng mình chết cũng chẳng biết chết thế nào.
Thật đáng thương cho chàng trai hai mươi tuổi, lại bị một phần tử kh*ng b* thực chất đã ngoài năm mươi dắt mũi trong lòng bàn tay.
“Con người mà, đều phải ngủ. Cậu lại tỏ ra yếu ớt vô hại thế này, tối nay theo dõi cậu chỉ có hai đứa ngủ trong xe. Tôi chỉ việc chờ một tên đi vệ sinh, đánh ngất lôi đi, thế là biết hết.”
“Yếu ớt vô hại” Sầm Chân: “……”
Sầm Chân: “…………”
“Cậu yên tâm đi, hành động lần này chỉ do một nhóm thành viên cấp thấp trong tổ chức sát thủ thuộc về thầy cậu mà thôi. Bên trong tổ chức lâu nay thiếu thốn tiền bạc, dạo gần đây có dấu hiệu muốn tan rã. Đám ở tầng đáy sống rất khó khăn, chẳng biết thủ lĩnh từ đâu nghe được tin thầy cậu từng giấu một khoản tiền khổng lồ, rồi qua một hồi phán đoán chẳng qua đầu đã cho rằng số tiền ấy nằm trong tay cậu.”
“Tôi không có.”
“Tôi biết cậu không có. Nếu có thì sao sống thảm thế này? Máy sưởi cũng chẳng dám bật, giường thì vừa nhỏ vừa cứng.”
“……”
“May mà tôi có tiền, không thì sống thế nào được? Sau này chúng ta quen nhau rồi, phải mua thêm hai bộ máy tính đặt trong thư phòng. Tất cả là của tôi, cậu cần thì tự mua, tiền tôi có thể trả. Mỗi phòng đều phải lắp điều hòa, thay một cái tivi màn hình lớn, giường đổi sang nệm cao su non nhớ hình, chăn phải là lông ngỗng…”
Lời còn chưa dứt, cửa ra vào vang lên âm thanh bị cạy khóa, rất khẽ nhưng đủ khiến cả hai trong phòng cảnh giác. Liên Ngự vẫn cười nói, đồng thời dùng tay ra hiệu cho Sầm Chân tắt chiếc đèn bàn duy nhất.
Căn phòng chìm vào bóng tối, hơi thở cũng ẩn giấu trong màn đêm. Sầm Chân mò lấy con dao gọt trái cây, ẩn mình sau tủ lạnh. Cửa cũ kỹ chậm rãi mở ra, bản lề rỉ sét phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai.
Có bốn tiếng bước chân. Nếu Liên Ngự có thể xử lý hai người, vậy hai người còn lại sẽ thuộc về anh. Nhưng bao lâu nay anh phải chịu cảnh bị theo dõi, nguyên nhân chính cũng không phải vì đánh không lại, mà chỉ riêng đối đầu một tên đã rất khó, nếu hai người cùng lúc…
Sầm Chân còn chưa nghĩ ra cách đánh úp nào khả thi, bên kia đã có người ra tay trước, âm thanh cơ thể va chạm vang dội khiến huyết áp dồn lên, buộc anh phải cầm dao bước ra khỏi chỗ nấp.
Ngay lúc ấy, đèn huỳnh quang trên trần bất ngờ bật sáng, Sầm Chân vội nheo mắt đề phòng. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, anh thấy một gã mặc đồ đen đã nằm sóng soài dưới đất, còn Liên Ngự thì đứng giữa phòng khách, xót xa ngắm ngón tay trỏ bị rạch một vết.
“Sầm Chân, tôi bị thương rồi.”
“…Ồ.”
“Chậc!”
Nửa tiếng sau, bốn người bị trói thành hàng dựa tường. Sầm Chân mặt không cảm xúc nói: “Thầy tôi không để lại cho tôi một xu nào. Tiền thuê nhà, điện nước, sinh hoạt phí đều do học bổng và việc làm thêm của tôi chi trả, ngoài ra còn phải vay thêm trợ cấp sinh viên từ nhà nước, nếu không thì đến mì gói tôi cũng chẳng có mà ăn.”
Đằng sau anh, Liên Ngự cười híp mắt dùng điện thoại quét khuôn mặt, tròng mắt, dấu vân tay từng người, còn thu âm cả giọng nói. Đợi Sầm Chân dùng lý lẽ nói xong, y mới bắt đầu dùng tình cảm dọa nạt: “Tin tôi đi, sau này mỗi ngày các người đi đâu, đi vệ sinh mấy lần tôi cũng biết. Chỉ cần một ai trong các người dám bén mảng tới gần cậu ấy nữa, tôi sẽ khiến tất cả các người chết không để lại dấu vết.”
Trong số bốn kẻ đó, hình như còn có một tên không phục, mắt trợn to như quả trứng, tròng mắt như muốn nứt ra. Liên Ngự lập tức tra hết tổ tiên tám đời của hắn trước mặt, còn lấy ra cả ảnh đứa con riêng mà đến vợ hắn cũng chẳng hề hay biết. Hắn ta liền mặt cắt không còn giọt máu, run rẩy cầu xin, nói rằng con cái vô tội, hắn sẽ không dám nữa.
“Ai mà không phải là một đứa trẻ chứ!” Liên Ngự giận dữ đá hắn mấy cú, rồi lại bỏ đói cả bọn một ngày trời mới chịu thả đi.
Hai ngày này Liên Ngự cũng chẳng ăn uống tử tế, ngoài việc nhìn chằm chằm vào máy tính nửa ngày trời không nói, còn thức suốt đêm nữa, khiến làn da trắng mịn của y bị tổn hại. Vừa giải quyết xong chuyện, y lập tức lôi Sầm Chân ra ngoài ăn cơm, thấy anh im lặng mãi bèn lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, bọn họ không dám quay lại đâu.”
“Không, tôi không phải lo chuyện đó.” Sầm Chân nói. Dù sao nếu anh là một trong số bọn họ, về sau anh cũng chẳng dám bén mảng tới Trung Quốc nữa. Anh nhìn lướt thực đơn, đau đầu đưa lại cho Liên Ngự: “Ý tôi là… bữa này tôi không trả nổi.”
“Tôi trả, tôi trả.” Liên Ngự chẳng để tâm, gọi luôn bốn phần ăn, làm phục vụ hốt hoảng xua tay bảo đủ rồi, ăn không hết đâu. Sầm Chân không tán thành kiểu bắt buộc anh ăn nhờ của y, ngón tay gõ mấy cái trên bàn, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc cậu có bao nhiêu tiền? Tôi nhớ cậu cũng như tôi, đều là mồ côi mà.”
Liên Ngự cười hí hửng ghé sát tai Sầm Chân, nói ra một con số khủng khiếp.
Sầm Chân: “…”
Sầm Chân: “???”
Ngày hôm sau, Liên Ngự hiệu suất cực cao mà thực hiện ngay ý tưởng sống chung của mình. Ban ngày Sầm Chân đi làm thêm về, suýt tưởng mình vào nhầm nhà.
“Cậu nghỉ việc đi, nhiệm vụ chính của cậu bây giờ là làm bạn trai tôi.” Liên Ngự gợi đòn hết mức, buông ra một câu chuẩn phong cách bá đạo tổng tài. Sầm Chân nghĩ ngợi, thấy cũng có lý, hơn nữa bản thân vốn không hề ôm cái chấp niệm kỳ quái kiểu như phải đi làm để chứng minh mình kiên cường, độc lập, thiện lương hay thuần khiết gì đó. Thế là anh gọi điện cho chủ quán, thẳng thắn nói từ mai sẽ không đi nữa.
Liên Ngự không ngờ Sầm Chân lại dứt khoát đến vậy, cười khẽ, nắm tay anh kéo mạnh vào lòng: “Vậy thì… bạn trai của tôi, mười mấy ngày tới chúng ta nên làm gì đây?”
Sầm Chân và Liên Ngự cao bằng nhau, bị kéo sang không tạo thế nhào vào ngực, trái lại một tay anh chống lên cạnh tai y, nửa người trên phủ xuống, bóng tối bao trùm, đôi mắt rủ xuống nhìn y từ trên cao.
“… Hẹn hò.”
Liên Ngự đưa tay khẽ móc lấy đường cong dưới cằm duyên dáng của Sầm Chân: “Ý cậu là uống cà phê, xem phim, hát karaoke… mấy thứ đó á hả?”
“Tôi rất hứng thú.” Liên Ngự cười đầy xảo quyệt.
Ngày khai giảng.
Diêu Kim hí hửng chuẩn bị khoe với Liên Ngự về tiến triển trong kỳ nghỉ đông của mình với Phan Bạn, muốn kể rằng hai người đã cùng nhau uống cà phê, xem phim, lại còn hát karaoke. Kết quả vừa vào ký túc xá đã thấy Liên Ngự vừa nói vừa cười khoác tay Sầm Chân đi vào, trên tay Sầm Chân còn cầm hai cốc sữa dâu nóng.
Diêu Kim chưa từng thấy Sầm Chân uống sữa dâu, trái lại Liên Ngự thì ôm hết nào chuối, dâu, sô cô la suốt ngày không rời tay, chẳng khác nào trẻ mẫu giáo.
Là fan cuồng số một của Sầm Chân, nếu không phải ánh trăng sáng lạnh nhạt này quá dửng dưng, thì nào đến lượt Phan Bạn chen chân? Diêu Kim chết lặng, ghen nổ tung, tê liệt hết cả người. Chào hỏi xong, hắn nhịn không nổi hỏi: “Hai người… từ bao giờ vậy? Quá bất nghĩa rồi, giấu anh em đến tận giờ?”
“Vừa mới hai ngày nay thôi.” Liên Ngự cười vui vẻ, một tay ôm eo Sầm Chân, lòng bàn tay cảm nhận thân thể dưới tay vì chưa quen thân mật mà cứng ngắc, tâm trạng y lại càng phơi phới. “Sầm Chân bất ngờ đến nhà tôi, vừa gặp đã tỏ tình, dọa tôi hết hồn. Cậu ấy nói mấy ngày nghỉ toàn mơ thấy tôi, ngày nhớ đêm mong, mất ăn mất ngủ… Dù có từ chối cũng vô ích, haiz~ mà tôi lại mềm lòng quá…”
Diêu Kim hoảng hốt nhìn Sầm Chân, chỉ thấy anh dù núi Thái Sơn sụp trước mặt vẫn không đổi sắc, cuối cùng cố gắng lắm mới lộ ra một biểu cảm… đau dạ dày.
Nhưng anh không phản bác.
Vậy nên Diêu Kim càng thêm kinh hãi… Buổi tối, hắn kinh hãi thuật lại cho Phan Bạn, đổi lại một biểu cảm kinh hãi tương tự.
“Hai người đó… từng nói chuyện với nhau chưa?” Phan Bạn tự nhận mình và Liên Ngự khá “thân thiết”, bình thường vẫn ăn cơm cùng nhau, chưa từng thấy Liên Ngự và Sầm Chân có qua lại.
“Có khi bí mật thân mật lắm rồi?” Diêu Kim ghen đến sùi bọt. Hắn thật khó mà tưởng tượng nổi một Sầm Chân ngoài lạnh trong nóng như vậy, đêm nào cũng mơ xuân mộng về Liên Ngự, còn sốt sắng chạy hai trăm cây số tìm tận cửa để tỏ tình.
Hình tượng ánh trăng sáng cao cao tại thượng, không nhiễm bụi trần, nay đã sụp đổ hoàn toàn.
Nhưng vài ngày sau, quan sát kỹ cách Sầm Chân và Liên Ngự chung đụng, Diêu Kim lại đổi ý——
Liên Ngự đồ khốn nạn chết tiệt! Nói nghe cứ như Sầm Chân khóc lóc ầm ĩ, không chịu thì liền cắt cổ tay vậy, rõ ràng bản thân cậu cũng rất tình nguyện mà!
Tác giả có lời muốn nói:
Sầm Chân: Đau dạ dày…
Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Đánh giá:
Truyện Dẫn Đường Có Phải Trùng Sinh Rồi Không
Story
Chương 105: Ngoại truyện 5
10.0/10 từ 41 lượt.