Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Chương 28
80@-
Nhà ga xe lửa ở Cửu Giang đông nghịt người, Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh bám sát phía sau hai thiếu niên, suýt chút nữa họ đã bị dòng người chen lấn thành bức tranh. Mùi mì gói, mùi thuốc lá hòa quyện với mùi chân thối bốc lên xộc thẳng vào mũi.
Năm 2000 vẫn chưa có tàu cao tốc và đường sắt cao tốc, số chuyến tàu cũng ít. Từ Cửu Giang đi tàu đến Bắc Kinh mất hai mươi tiếng đồng hồ, hàng người chờ tàu cũng dài nhất trong số các chuyến, toàn là các phụ huynh chen chúc nhau đưa con đi học.
Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy mua vé cùng một chuyến. Hà Cảnh Huy đi thẳng đến Bắc Kinh, Thân Thuấn xuống xe ở An Thành. Hai cậu con trai đều không để người nhà đưa tiễn, mỗi người xách một chiếc vali lớn, đeo balo to, đứng giữa đám đông.
Hà Cảnh Huy không mua được vé ngồi, Tào Tư Thanh có mang theo một chiếc ghế gấp đưa cho cậu ta.
Nhìn chiếc ghế chỉ to bằng bàn tay mình, cậu ta dở khóc dở cười không biết nên làm gì: "Cái ghế này tôi ngồi được à? Chắc chưa được nửa mông nữa."
"Mông cậu to thì lại trách ghế nhỏ à!" Tào Tư Thanh bực bội lẩm bẩm, cứ thế nhét ghế vào tay cậu ta: "Cậu cứ cầm lấy đi, đến lúc không dùng đến thì vứt đi là được."
Hà Cảnh Huy miễn cưỡng nhận lấy, sau khi lên tàu mới biết Tào Tư Thanh sáng suốt đến mức nào. Trong toa xe chật đến mức không thể xoay người, đến cả đi vệ sinh cũng phải chen chúc, chỉ có hai đầu toa là có chút không gian trống. Khi cậu ta mở ghế gấp ra ngồi, lập tức nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ.
Thân Thuấn lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, rõ ràng cậu ta bảo Hứa Thanh Lăng đến tiễn, vậy mà ở nhà ga xe lửa lại cứ làm mặt lạnh chẳng nói câu nào.
Trải qua một kỳ nghỉ hè, Hứa Thanh Lăng cảm thấy Thân Thuấn là người khá nghĩa khí, khác hẳn với ấn tượng về ma vương của kiếp trước, chỉ có điều tính tình hơi sớm nắng chiều mưa.
Có lẽ con trai ở tuổi này đều như vậy, cả người đều toát lên vẻ khó gần.
Nhân viên soát vé ở đằng xa đã mở cửa sắt ra, loa phát thanh vang lên thông báo thúc giục mọi người đến soát vé, dòng người bắt đầu nhốn nháo.
Gương mặt tuấn tú của Thân Thuấn căng thẳng, cậu ta nhìn Hứa Thanh Lăng muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Đợi đến trường đổi số điện thoại xong, tôi sẽ gọi cho cậu. Cậu đừng quên báo số điện thoại ký túc xá cho Triệu Tử Bối."
Sắp đến ngày khai giảng, mẹ Thân Thuấn bất chấp sự phản đối của chồng mà mua điện thoại di động cho con trai. Triệu Tử Bối cũng học đại học ở Cửu Giang, lại là một trong số ít người có điện thoại di động nên nghiễm nhiên trở thành trạm trung chuyển liên lạc của các bạn trong lớp.
Hứa Thanh Lăng gật đầu: "Ừ, các cậu đi đường cẩn thận nhé."
Hai cậu trai xách hành lý, bước qua cửa soát vé, hòa vào dòng người lên xe lửa.
Bắc Kinh cách Cửu Giang xa như vậy, sau này, mỗi năm nhiều nhất cậu ta cũng chỉ có thể về nhà cỡ hai lần. Lúc này nỗi buồn chia ly trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, Tào Tư Thanh thấy mũi mình cay cay.
Ở cửa soát vé, có một người mẹ đưa vali cho con gái, vừa quay đi đã đỏ hoe mắt.
Tào Tư Thanh nhớ đến cảnh dì đưa chị họ đi học: "Chị họ mình học đại học ở Thượng Hải, đã năm hai rồi, dì mình đưa chị ấy đi vẫn còn khóc. May mà mình không học đại học ở xa, mẹ mình dính mình như vậy, chắc chắn sẽ khóc sướt mướt. Mẹ mà khóc, mình cũng chịu không nổi."
Ánh mắt Hứa Thanh Lăng vượt qua dòng người đang di chuyển, cô nhìn về phía đoàn tàu đang dần rời khỏi nhà ga, nhớ đến lúc chị gái lên Bắc Kinh học đại học, Ngô Quế Phân cũng khóc.
Nói Ngô Quế Phân yêu thương con gái lớn thì chưa chắc, đôi khi có thể đó chỉ là phản ứng bản năng của một người mẹ mà thôi.
Hứa Thanh Lăng chưa có kinh nghiệm làm mẹ nên thử đặt mình vào hoàn cảnh đó: "Chắc đây là nỗi lòng của bố mẹ khi con cái đi xa."
Hai người đang cảm thán thì người phụ nữ trung niên búi tóc phía trước đột nhiên quay đầu lại.
Đối phương ăn mặc sang trọng, đôi mắt vốn sắc bén giờ đây lại đầy dịu dàng.
Lúc Hứa Thanh Lăng nhìn rõ khuôn mặt kia thì hơi sững người, khí chất người phụ nữ này rất đặc biệt, cô vừa nhìn đã nhận ra. Cô khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi đối phương.
Đối phương không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng trìu mến quan sát họ. Đó là ánh mắt chỉ có ở người mẹ.
Kiếp trước, sau khi cô gả cho Thẩm Loan, cô đã nghe quá nhiều lời đồn đại về người phụ nữ này, những tính từ xoay quanh đều là: lạnh lùng, nghiêm khắc và khó gần.
Hứa Thanh Lăng không hiểu sao bà ấy lại nhìn mình như vậy, cô xấu hổ dời mắt đi chỗ khác, trong lòng dâng lên chút không thoải mái, cứ như thể cô đã đánh cắp tình mẹ dành cho ai đó.
...
Thượng Huệ Lan sẽ ngồi tàu đến Thượng Hải rồi bay sang Vancouver. Sau khi soát vé xong, bà ấy gọi điện thoại cho con trai.
"Hồi đó con lên Bắc Kinh học đại học, ai đưa con đi?"
Thẩm An Ngô đang ở văn phòng, bất ngờ bị mẹ hỏi thì ngẩn ra: "Còn có thể là ai đâu, mỗi lần đều là chú Triệu lái xe đưa con ra sân bay."
Chú Triệu là tài xế của Thẩm Hưng Bang, mấy năm trước đã nghỉ hưu.
"Sao tự nhiên mẹ lại hỏi chuyện này?"
"Không có gì." Thượng Huệ Lan vừa nói chuyện điện thoại vừa hối hận. Bà ấy bị ảnh hưởng bởi không khí chia ly ở nhà ga xe lửa hôm nay.
Hai cô bé non nớt như cành liễu mùa xuân đó khiến bà ấy nhớ đến con trai lúc nhỏ. Từ khi con trai chào đời, bà ấy đã mừng vì nó là con trai, có thể hợp tình hợp lý mà nuôi thả.
Bà ấy không phải kiểu người mẹ quan tâm săn sóc, tình mẹ tràn lan, về phương diện làm mẹ, chắc chắn bà ấy không đủ tư cách. Thành quả của nửa đời người vất vả phấn đấu đều để lại cho con trai, đó chính là tình mẹ lớn nhất mà bà ấy có thể dành cho con trai.
"Con bận thì thôi vậy." Thượng Huệ Lan cúp máy.
Thẩm An Ngô buông điện thoại xuống, nhớ lại cảnh tượng lúc đi học đại học. Thật ra anh chỉ để chú Triệu đưa đi đúng một lần.
Mẹ anh sống ở Hồng Kông nhiều năm, bố anh thì nuôi người tình ở bên ngoài, còn sinh con trai.
Mấy năm học đại học đó, anh rất ít khi về Cửu Giang.
…
Dự án vẽ tranh tường ở Quan Lan Uyển cuối cùng cũng hoàn thành trước ngày khai giảng, Lỗ Minh thanh toán tiền công cho Hứa Thanh Lăng và em họ. Ban đầu, làm năm ngày, mỗi người được năm trăm tệ. Lỗ Minh trả thêm cho mỗi người hai trăm.
"Sau này cuối tuần được nghỉ, rảnh rỗi thì đến giúp anh vẽ tiếp nhé."
Tào Tư Thanh cười hì hì nhìn anh họ: "Bọn em bây giờ đã là thợ lành nghề rồi, anh phải tăng lương cho bọn em đấy."
Lỗ Minh cũng cười: "Tăng lương, nhất định sẽ tăng lương! Tính theo giá thợ vẽ lành nghề cho hai đứa, một ngày hai trăm!"
Mùa hè này, Hứa Thanh Lăng vẽ tranh tường mà kiếm được hơn ba nghìn tệ, Tào Tư Thanh nhiều hơn cô một nghìn. Tuy kiếm tiền rất vất vả nhưng Hứa Thanh Lăng cảm thấy rất đáng giá.
Cô đã học được rất nhiều kinh nghiệm và kỹ thuật vẽ tranh tường từ người thợ cả. Đây đều là những điều mà giáo viên trong trường không dạy được. Sau này, nếu có nhiều thời gian rảnh, cô lại thiếu tiền thì có thể tiếp tục làm hoặc tự mình nhận đơn hàng rồi hợp tác với Lỗ Minh.
Lớp dạy vẽ ở bên kia cũng đã kết thúc. Có phụ huynh muốn cho con tiếp tục học với hai cô nhưng Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh sợ không đủ thời gian nên mỗi người chỉ nhận một học sinh. Hai học sinh này sống gần đại học Cửu Giang, giá cả vẫn như cũ, năm mươi tệ một buổi.
Tiễn học sinh và phụ huynh xong, hai người bắt đầu sửa lại bức tranh tường ở trường mẫu giáo. Họ đã quen vẽ những bức tranh tường thương mại phức tạp, những mẫu hoạt hình đơn giản này chỉ là chuyện nhỏ, hai tiếng là xong.
Vợ chồng hiệu trưởng rất hài lòng, họ trả lại ba trăm tệ tiền tiền cọc cho hai cô: "Sau này nghỉ đông và nghỉ hè, hai cháu có muốn tiếp tục mở lớp không?"
Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh nhìn nhau cười, đồng thanh đáp: "Không mở nữa ạ."
Hiệu trưởng cảm thấy hơi tiếc nhưng nghĩ lại người ta đã vào năm học, chắc chắn bài vở rất nhiều, hơn nữa sinh viên ngành Mỹ thuật còn phải đi vẽ thực tế ở xa, chắc chắn sẽ không có thời gian làm việc này.
...
Mùa hè này, Hứa Thanh Lăng kiếm được hơn chín nghìn tệ. Tào Tư Thanh kiếm được hơn mười nghìn tệ.
"Vất vả cả mùa hè, chỉ đủ mua hai mét vuông ở Quan Lan Uyển." Nói đến Quan Lan Uyển, Tào Tư Thanh sực nhớ ra một chuyện: "Hôm đó, hình như mình nhìn thấy Thẩm Loan ở Quan Lan Uyển, không biết có phải mình nhìn nhầm không nữa."
Hứa Thanh Lăng: "Không phải cậu nhìn nhầm đâu."
Tào Tư Thanh: "Hả? Thẩm Loan đến Quan Lan Uyển để làm gì?"
Hứa Thanh Lăng: "Còn làm gì được nữa, dĩ nhiên là mua nhà rồi."
Hôm đó, sau khi về nhà, cô cứ nghĩ mãi, không biết Thẩm Loan có chọn hai căn hộ mà kiếp trước cô đã ở không.
Tào Tư Thanh hơi chán nản, thứ mà cô ấy cố gắng kiễng chân cũng không với tới được thì người ta lại dễ dàng có được.
Mà nghĩ lại, bố mẹ cô ấy cũng không phải không mua nổi nhà ở Quan Lan Uyển. Là cô ấy không muốn ở nhà do họ bỏ tiền ra mua, ngày nào bố mẹ cũng nói mãi khiến cô ấy phiền muốn chết, chỉ mong sao mau chóng đến ngày khai giảng thì tốt rồi.
…
Ngày khai giảng, Hứa Thanh Lăng không để người nhà đưa đi. Cô học đại học ngay tại địa phương, Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân lại bận rộn, cũng không có gì hay để đưa tiễn.
Ngô Quế Phân vốn định để con gái cùng đi nhập học với Uyển Nguyệt nhưng khi bà đến nhà họ Uyển gõ cửa thì không có ai ra mở. Buổi tối, lúc đóng cửa hàng, thấy Uyển Thụ Bằng đi ngang qua cửa, bà hỏi thăm mới biết Uyển Nguyệt đã đến trường rồi.
Ngô Quế Phân thấy trán Uyển Thụ Bằng thâm tím, bước chân còn hơi loạng choạng nên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ âm thầm đoán già đoán non: "Lại đánh nhau với Lý Mai nữa à?"
...
Hứa Thanh Lăng đã đến đại học Cửu Giang rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào trường với tư cách là sinh viên. Hai bên đường chính, mỗi khoa đều dựng quầy dịch vụ để đón sinh viên mới và hỗ trợ các thủ tục nhập học.
Khoa Mỹ thuật được bao quanh bởi vài khoa khác, đối diện là khoa Luật, bên cạnh là khoa Văn. Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh tay xách nách mang tìm thấy quầy đón sinh viên mới của khoa Mỹ thuật.
Vài thiếu niên có vẻ là đàn anh thấy hai cô gái xinh xắn đến, nghe nói hai người là sinh viên mới của khoa Mỹ thuật thì lập tức xúm lại.
Chưa đầy một phút, túi xách trong tay Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh đã bị giành mất.
"..."
"..."
Sự nhiệt tình bất ngờ này khiến hai người hơi choáng váng.
Luật đón sinh viên mới của khoa Mỹ thuật đại học Cửu Giang là các anh khóa trên phụ trách xách hành lý cho sinh viên mới, các chị khóa trên giúp đăng ký và nhận đồ dùng học tập.
Hứa Thanh Lăng cúi đầu ký tên và đánh dấu vào danh sách đồ dùng, sau đó đưa tờ giấy đã ký cho người phụ trách quầy dịch vụ.
Người đó nhìn nét chữ thanh tú bay bổng trên giấy rồi ngẩng lên nhìn cô: "Em tên là Hứa Thanh Lăng?"
Hứa Thanh Lăng gật đầu.
Quầy đăng ký của khoa Văn đối diện bỗng vang lên một tràng cười, loáng thoáng nghe thấy giọng nói: "Chưa nhập học mà hoa đã có chủ rồi, anh bạn này hành động nhanh thật đấy."
Hứa Thanh Lăng ngẩng lên nhìn sang, đột nhiên nhìn thấy hai người vô cùng quen thuộc đang đứng đối diện.
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Nhà ga xe lửa ở Cửu Giang đông nghịt người, Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh bám sát phía sau hai thiếu niên, suýt chút nữa họ đã bị dòng người chen lấn thành bức tranh. Mùi mì gói, mùi thuốc lá hòa quyện với mùi chân thối bốc lên xộc thẳng vào mũi.
Năm 2000 vẫn chưa có tàu cao tốc và đường sắt cao tốc, số chuyến tàu cũng ít. Từ Cửu Giang đi tàu đến Bắc Kinh mất hai mươi tiếng đồng hồ, hàng người chờ tàu cũng dài nhất trong số các chuyến, toàn là các phụ huynh chen chúc nhau đưa con đi học.
Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy mua vé cùng một chuyến. Hà Cảnh Huy đi thẳng đến Bắc Kinh, Thân Thuấn xuống xe ở An Thành. Hai cậu con trai đều không để người nhà đưa tiễn, mỗi người xách một chiếc vali lớn, đeo balo to, đứng giữa đám đông.
Hà Cảnh Huy không mua được vé ngồi, Tào Tư Thanh có mang theo một chiếc ghế gấp đưa cho cậu ta.
Nhìn chiếc ghế chỉ to bằng bàn tay mình, cậu ta dở khóc dở cười không biết nên làm gì: "Cái ghế này tôi ngồi được à? Chắc chưa được nửa mông nữa."
"Mông cậu to thì lại trách ghế nhỏ à!" Tào Tư Thanh bực bội lẩm bẩm, cứ thế nhét ghế vào tay cậu ta: "Cậu cứ cầm lấy đi, đến lúc không dùng đến thì vứt đi là được."
Hà Cảnh Huy miễn cưỡng nhận lấy, sau khi lên tàu mới biết Tào Tư Thanh sáng suốt đến mức nào. Trong toa xe chật đến mức không thể xoay người, đến cả đi vệ sinh cũng phải chen chúc, chỉ có hai đầu toa là có chút không gian trống. Khi cậu ta mở ghế gấp ra ngồi, lập tức nhận được vô số ánh mắt ngưỡng mộ.
Thân Thuấn lại khôi phục vẻ lạnh lùng thường ngày, rõ ràng cậu ta bảo Hứa Thanh Lăng đến tiễn, vậy mà ở nhà ga xe lửa lại cứ làm mặt lạnh chẳng nói câu nào.
Trải qua một kỳ nghỉ hè, Hứa Thanh Lăng cảm thấy Thân Thuấn là người khá nghĩa khí, khác hẳn với ấn tượng về ma vương của kiếp trước, chỉ có điều tính tình hơi sớm nắng chiều mưa.
Có lẽ con trai ở tuổi này đều như vậy, cả người đều toát lên vẻ khó gần.
Nhân viên soát vé ở đằng xa đã mở cửa sắt ra, loa phát thanh vang lên thông báo thúc giục mọi người đến soát vé, dòng người bắt đầu nhốn nháo.
Gương mặt tuấn tú của Thân Thuấn căng thẳng, cậu ta nhìn Hứa Thanh Lăng muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Đợi đến trường đổi số điện thoại xong, tôi sẽ gọi cho cậu. Cậu đừng quên báo số điện thoại ký túc xá cho Triệu Tử Bối."
Sắp đến ngày khai giảng, mẹ Thân Thuấn bất chấp sự phản đối của chồng mà mua điện thoại di động cho con trai. Triệu Tử Bối cũng học đại học ở Cửu Giang, lại là một trong số ít người có điện thoại di động nên nghiễm nhiên trở thành trạm trung chuyển liên lạc của các bạn trong lớp.
Hứa Thanh Lăng gật đầu: "Ừ, các cậu đi đường cẩn thận nhé."
Hai cậu trai xách hành lý, bước qua cửa soát vé, hòa vào dòng người lên xe lửa.
Bắc Kinh cách Cửu Giang xa như vậy, sau này, mỗi năm nhiều nhất cậu ta cũng chỉ có thể về nhà cỡ hai lần. Lúc này nỗi buồn chia ly trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, Tào Tư Thanh thấy mũi mình cay cay.
Ở cửa soát vé, có một người mẹ đưa vali cho con gái, vừa quay đi đã đỏ hoe mắt.
Tào Tư Thanh nhớ đến cảnh dì đưa chị họ đi học: "Chị họ mình học đại học ở Thượng Hải, đã năm hai rồi, dì mình đưa chị ấy đi vẫn còn khóc. May mà mình không học đại học ở xa, mẹ mình dính mình như vậy, chắc chắn sẽ khóc sướt mướt. Mẹ mà khóc, mình cũng chịu không nổi."
Ánh mắt Hứa Thanh Lăng vượt qua dòng người đang di chuyển, cô nhìn về phía đoàn tàu đang dần rời khỏi nhà ga, nhớ đến lúc chị gái lên Bắc Kinh học đại học, Ngô Quế Phân cũng khóc.
Nói Ngô Quế Phân yêu thương con gái lớn thì chưa chắc, đôi khi có thể đó chỉ là phản ứng bản năng của một người mẹ mà thôi.
Hứa Thanh Lăng chưa có kinh nghiệm làm mẹ nên thử đặt mình vào hoàn cảnh đó: "Chắc đây là nỗi lòng của bố mẹ khi con cái đi xa."
Hai người đang cảm thán thì người phụ nữ trung niên búi tóc phía trước đột nhiên quay đầu lại.
Đối phương ăn mặc sang trọng, đôi mắt vốn sắc bén giờ đây lại đầy dịu dàng.
Lúc Hứa Thanh Lăng nhìn rõ khuôn mặt kia thì hơi sững người, khí chất người phụ nữ này rất đặc biệt, cô vừa nhìn đã nhận ra. Cô khẽ mỉm cười, gật đầu chào hỏi đối phương.
Đối phương không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng trìu mến quan sát họ. Đó là ánh mắt chỉ có ở người mẹ.
Kiếp trước, sau khi cô gả cho Thẩm Loan, cô đã nghe quá nhiều lời đồn đại về người phụ nữ này, những tính từ xoay quanh đều là: lạnh lùng, nghiêm khắc và khó gần.
Hứa Thanh Lăng không hiểu sao bà ấy lại nhìn mình như vậy, cô xấu hổ dời mắt đi chỗ khác, trong lòng dâng lên chút không thoải mái, cứ như thể cô đã đánh cắp tình mẹ dành cho ai đó.
...
Thượng Huệ Lan sẽ ngồi tàu đến Thượng Hải rồi bay sang Vancouver. Sau khi soát vé xong, bà ấy gọi điện thoại cho con trai.
"Hồi đó con lên Bắc Kinh học đại học, ai đưa con đi?"
Thẩm An Ngô đang ở văn phòng, bất ngờ bị mẹ hỏi thì ngẩn ra: "Còn có thể là ai đâu, mỗi lần đều là chú Triệu lái xe đưa con ra sân bay."
Chú Triệu là tài xế của Thẩm Hưng Bang, mấy năm trước đã nghỉ hưu.
"Sao tự nhiên mẹ lại hỏi chuyện này?"
"Không có gì." Thượng Huệ Lan vừa nói chuyện điện thoại vừa hối hận. Bà ấy bị ảnh hưởng bởi không khí chia ly ở nhà ga xe lửa hôm nay.
Hai cô bé non nớt như cành liễu mùa xuân đó khiến bà ấy nhớ đến con trai lúc nhỏ. Từ khi con trai chào đời, bà ấy đã mừng vì nó là con trai, có thể hợp tình hợp lý mà nuôi thả.
Bà ấy không phải kiểu người mẹ quan tâm săn sóc, tình mẹ tràn lan, về phương diện làm mẹ, chắc chắn bà ấy không đủ tư cách. Thành quả của nửa đời người vất vả phấn đấu đều để lại cho con trai, đó chính là tình mẹ lớn nhất mà bà ấy có thể dành cho con trai.
"Con bận thì thôi vậy." Thượng Huệ Lan cúp máy.
Thẩm An Ngô buông điện thoại xuống, nhớ lại cảnh tượng lúc đi học đại học. Thật ra anh chỉ để chú Triệu đưa đi đúng một lần.
Mẹ anh sống ở Hồng Kông nhiều năm, bố anh thì nuôi người tình ở bên ngoài, còn sinh con trai.
Mấy năm học đại học đó, anh rất ít khi về Cửu Giang.
…
Dự án vẽ tranh tường ở Quan Lan Uyển cuối cùng cũng hoàn thành trước ngày khai giảng, Lỗ Minh thanh toán tiền công cho Hứa Thanh Lăng và em họ. Ban đầu, làm năm ngày, mỗi người được năm trăm tệ. Lỗ Minh trả thêm cho mỗi người hai trăm.
"Sau này cuối tuần được nghỉ, rảnh rỗi thì đến giúp anh vẽ tiếp nhé."
Tào Tư Thanh cười hì hì nhìn anh họ: "Bọn em bây giờ đã là thợ lành nghề rồi, anh phải tăng lương cho bọn em đấy."
Lỗ Minh cũng cười: "Tăng lương, nhất định sẽ tăng lương! Tính theo giá thợ vẽ lành nghề cho hai đứa, một ngày hai trăm!"
Mùa hè này, Hứa Thanh Lăng vẽ tranh tường mà kiếm được hơn ba nghìn tệ, Tào Tư Thanh nhiều hơn cô một nghìn. Tuy kiếm tiền rất vất vả nhưng Hứa Thanh Lăng cảm thấy rất đáng giá.
Cô đã học được rất nhiều kinh nghiệm và kỹ thuật vẽ tranh tường từ người thợ cả. Đây đều là những điều mà giáo viên trong trường không dạy được. Sau này, nếu có nhiều thời gian rảnh, cô lại thiếu tiền thì có thể tiếp tục làm hoặc tự mình nhận đơn hàng rồi hợp tác với Lỗ Minh.
Lớp dạy vẽ ở bên kia cũng đã kết thúc. Có phụ huynh muốn cho con tiếp tục học với hai cô nhưng Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh sợ không đủ thời gian nên mỗi người chỉ nhận một học sinh. Hai học sinh này sống gần đại học Cửu Giang, giá cả vẫn như cũ, năm mươi tệ một buổi.
Tiễn học sinh và phụ huynh xong, hai người bắt đầu sửa lại bức tranh tường ở trường mẫu giáo. Họ đã quen vẽ những bức tranh tường thương mại phức tạp, những mẫu hoạt hình đơn giản này chỉ là chuyện nhỏ, hai tiếng là xong.
Vợ chồng hiệu trưởng rất hài lòng, họ trả lại ba trăm tệ tiền tiền cọc cho hai cô: "Sau này nghỉ đông và nghỉ hè, hai cháu có muốn tiếp tục mở lớp không?"
Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh nhìn nhau cười, đồng thanh đáp: "Không mở nữa ạ."
Hiệu trưởng cảm thấy hơi tiếc nhưng nghĩ lại người ta đã vào năm học, chắc chắn bài vở rất nhiều, hơn nữa sinh viên ngành Mỹ thuật còn phải đi vẽ thực tế ở xa, chắc chắn sẽ không có thời gian làm việc này.
...
Mùa hè này, Hứa Thanh Lăng kiếm được hơn chín nghìn tệ. Tào Tư Thanh kiếm được hơn mười nghìn tệ.
"Vất vả cả mùa hè, chỉ đủ mua hai mét vuông ở Quan Lan Uyển." Nói đến Quan Lan Uyển, Tào Tư Thanh sực nhớ ra một chuyện: "Hôm đó, hình như mình nhìn thấy Thẩm Loan ở Quan Lan Uyển, không biết có phải mình nhìn nhầm không nữa."
Hứa Thanh Lăng: "Không phải cậu nhìn nhầm đâu."
Tào Tư Thanh: "Hả? Thẩm Loan đến Quan Lan Uyển để làm gì?"
Hứa Thanh Lăng: "Còn làm gì được nữa, dĩ nhiên là mua nhà rồi."
Hôm đó, sau khi về nhà, cô cứ nghĩ mãi, không biết Thẩm Loan có chọn hai căn hộ mà kiếp trước cô đã ở không.
Tào Tư Thanh hơi chán nản, thứ mà cô ấy cố gắng kiễng chân cũng không với tới được thì người ta lại dễ dàng có được.
Mà nghĩ lại, bố mẹ cô ấy cũng không phải không mua nổi nhà ở Quan Lan Uyển. Là cô ấy không muốn ở nhà do họ bỏ tiền ra mua, ngày nào bố mẹ cũng nói mãi khiến cô ấy phiền muốn chết, chỉ mong sao mau chóng đến ngày khai giảng thì tốt rồi.
…
Ngày khai giảng, Hứa Thanh Lăng không để người nhà đưa đi. Cô học đại học ngay tại địa phương, Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân lại bận rộn, cũng không có gì hay để đưa tiễn.
Ngô Quế Phân vốn định để con gái cùng đi nhập học với Uyển Nguyệt nhưng khi bà đến nhà họ Uyển gõ cửa thì không có ai ra mở. Buổi tối, lúc đóng cửa hàng, thấy Uyển Thụ Bằng đi ngang qua cửa, bà hỏi thăm mới biết Uyển Nguyệt đã đến trường rồi.
Ngô Quế Phân thấy trán Uyển Thụ Bằng thâm tím, bước chân còn hơi loạng choạng nên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ âm thầm đoán già đoán non: "Lại đánh nhau với Lý Mai nữa à?"
...
Hứa Thanh Lăng đã đến đại học Cửu Giang rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên cô bước vào trường với tư cách là sinh viên. Hai bên đường chính, mỗi khoa đều dựng quầy dịch vụ để đón sinh viên mới và hỗ trợ các thủ tục nhập học.
Khoa Mỹ thuật được bao quanh bởi vài khoa khác, đối diện là khoa Luật, bên cạnh là khoa Văn. Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh tay xách nách mang tìm thấy quầy đón sinh viên mới của khoa Mỹ thuật.
Vài thiếu niên có vẻ là đàn anh thấy hai cô gái xinh xắn đến, nghe nói hai người là sinh viên mới của khoa Mỹ thuật thì lập tức xúm lại.
Chưa đầy một phút, túi xách trong tay Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh đã bị giành mất.
"..."
"..."
Sự nhiệt tình bất ngờ này khiến hai người hơi choáng váng.
Luật đón sinh viên mới của khoa Mỹ thuật đại học Cửu Giang là các anh khóa trên phụ trách xách hành lý cho sinh viên mới, các chị khóa trên giúp đăng ký và nhận đồ dùng học tập.
Hứa Thanh Lăng cúi đầu ký tên và đánh dấu vào danh sách đồ dùng, sau đó đưa tờ giấy đã ký cho người phụ trách quầy dịch vụ.
Người đó nhìn nét chữ thanh tú bay bổng trên giấy rồi ngẩng lên nhìn cô: "Em tên là Hứa Thanh Lăng?"
Hứa Thanh Lăng gật đầu.
Quầy đăng ký của khoa Văn đối diện bỗng vang lên một tràng cười, loáng thoáng nghe thấy giọng nói: "Chưa nhập học mà hoa đã có chủ rồi, anh bạn này hành động nhanh thật đấy."
Hứa Thanh Lăng ngẩng lên nhìn sang, đột nhiên nhìn thấy hai người vô cùng quen thuộc đang đứng đối diện.
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Story
Chương 28
10.0/10 từ 21 lượt.