Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 27

73@-

Con gái suốt ngày ra ngoài không về nhà, con trai cũng chẳng muốn phụ giúp trông coi cửa hàng, Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân đành phải thay phiên nhau trông nom việc buôn bán ở siêu thị tiện lợi.


Sắp đến ngày khai giảng, Lý Mai dẫn con gái Uyển Nguyệt đi mua đồ dùng học tập. Khi hai mẹ con đi ngang qua siêu thị Tấn Đạt ở đầu làng thì vừa đúng lúc nhìn thấy Ngô Quế Phân đang trông hàng, Lý Mai muốn rủ bà đi cùng.


Ngô Quế Phân bĩu môi: "Ai mà biết nó đang làm gì ở ngoài. Nó muốn mua gì thì để nó tự đi mua."


Lý Mai cười: "Hứa Thanh Lăng nhà bà ngoan ngoãn như thế, chẳng cần bà lo lắng cái gì cả."


"Không gây chuyện cho tôi là tốt lắm rồi." Ngô Quế Phân dịu giọng, liếc nhìn Uyển Nguyệt bên cạnh. Cô gái nhỏ mặc một chiếc váy liền tay phồng có viền ren, trông rất đoan trang, xinh đẹp.


Ngô Quế Phân không khỏi nhớ đến lời chồng mình nói hôm đó: "Con gái nhà mình ăn mặc còn không bằng con gái Uyển Thụ Bằng."


Đúng là không bằng nhưng bà cũng chẳng còn cách nào khác, mua quần áo cho Thanh Lăng còn phải tính toán dành cho Tuấn Văn mặc nữa.


Con gái có thể mặc quần áo con trai, còn con trai thì không mặc được những bộ quần áo diêm dúa của con gái.


Con gái lớn đã không ở bên cạnh bà từ nhỏ, còn quần áo của con gái nhỏ thì bà đều mua kiểu dáng cho con trai mặc.


Từ nhỏ Thanh Lăng đã giống con trai, theo lời người trong làng nói thì cô không giống con gái. Chỉ có hôm Hồng Giao về làm tiệc rượu, cô mặc một bộ quần áo mới, lúc đó Ngô Quế Phân mới nhận ra con bé đã là thiếu nữ rồi.


Dáng vóc Hứa Thanh Lăng không thua kém gì ai, cô chỉ không biết cách ăn diện cho bản thân thôi. Khoảng thời gian này, cô ở ngoài giúp người ta vẽ tranh, mỗi ngày khi trở về người ngợm chẳng ra làm sao, quần áo dính đầy màu vẽ, tóc tai thì vấy bẩn thành từng mảng.


Đừng nói là dáng vẻ con gái, trông cô chẳng khác gì mấy anh công nhân làm việc vất vả trên công trường. Nhìn con gái của Uyển Thụ Bằng xinh đẹp như hoa, lại nghĩ đến dáng vẻ lem luốc của con gái mình, trong lòng Ngô Quế Phân rất khó chịu.


Nhân dịp khai giảng này, bà phải mua cho cô vài bộ quần áo tử tế mới được.



...


Lý Mai thấy Ngô Quế Phân không rảnh cũng không ép bà nữa, chỉ dẫn con gái mình đi thẳng đến phố đi bộ gần đó.


Uyển Nguyệt đã liệt kê sẵn danh sách, chăn ga gối đệm và bình nước nóng sẽ được nhà trường phát sẵn nhưng cũng cần chuẩn bị thêm không ít thứ như vali, cặp sách, đèn bàn, rèm giường, đủ thứ lỉnh kỉnh.


Lý Mai là một người mẹ chu đáo, mua cho con gái mấy bộ đồ lót để thay giặt, quần áo giày dép thay đổi theo mùa cũng mua, từ đầu đến chân từ trong ra ngoài đều chuẩn bị đầy đủ.


Con gái rất tự lập trong việc mua quần áo, mọi thứ đều là cô ta tự chọn, Lý Mai chỉ việc trả tiền. May mà quần áo bán ở phố đi bộ rẻ hơn nhiều so với ở trung tâm thương mại, Lý Mai sờ sáu trăm tệ trong túi tiền, nhiêu đây chắc đủ rồi nhỉ?


Mua đồ gần xong, tay xách nách mang đầy túi lớn túi nhỏ nhưng Uyển Nguyệt mới nhớ ra mình còn thiếu một chiếc vali. Trên phố đi bộ có mấy cửa hàng chuyên bán vali và túi xách, cô ta đã để ý đến một chiếc vali vỏ cứng có khóa mật mã, hỏi giá thì hơn hai trăm tệ.


Chủ cửa hàng nhìn họ như vậy thì biết họ mua để dùng cho việc nhập học nên nhất quyết không chịu giảm giá. Trong túi Lý Mai chỉ còn hơn một trăm tệ, nghe thấy mức giá này, bà ta vội vàng kéo con gái lại: "Chúng ta đi hỏi cửa hàng khác xem sao."


Hỏi thêm mấy cửa hàng chuyên túi xách nữa nhưng giá cả cũng tương tự như cửa hàng đầu tiên, những kiểu dáng vali còn lại thì không được đẹp mắt bằng cái đó.


Uyển Nguyệt không cam tâm, cô ta lại kéo mẹ mình quay lại cửa hàng đầu tiên. Chủ cửa hàng thấy họ quay lại thì càng không chịu giảm giá, muốn tranh thủ kiếm thêm chút đỉnh trong mấy ngày nhập học này.


Cửa hàng vali ế ẩm cả mùa hè, nhờ mấy ngày nhập học này mà việc buôn bán mới khấm khá hơn. Chỉ trong chốc lát, có rất nhiều phụ huynh đưa con đến mua vali, ông chủ vốn không thiếu một, hai đơn hàng này.


Thấy thái độ của chủ cửa hàng không mặn mà gì, Lý Mai do dự một chút rồi khuyên con gái: "Ở nhà còn một chiếc túi xách lớn bằng da, có thể đựng được rất nhiều đồ. Nhà mình cũng gần trường, ngồi xe buýt một lát là đến, cũng không nhất thiết phải mua vali, dùng túi xách đó đựng đồ cũng được rồi. Không được nữa thì mẹ sẽ đi lại nhiều lần, con thiếu gì mẹ sẽ mang đến cho con."


Uyển Nguyệt không vui: "Sao con xách cái túi đó ra ngoài được! Người ta nhìn thấy còn tưởng là đồ cổ từ đời nào lôi ra. Con mà dùng cái túi đó để đựng hành lý thì thà ra chợ mua hai cái bao da rắn còn hơn!"


Chiếc túi xách đó là Lý Mai mua khi còn làm việc ở nhà máy, nó đúng là có hơi lỗi thời. Thấy con gái xị mặt xuống, bà ta cũng không vui. Trước đây khi nhà còn khá giả, đừng nói là mua vali, có là sao trên trời bà ta cũng sẽ tìm cách hái xuống cho con gái.


Thấy hai mẹ con nấn ná trong cửa hàng không chịu đi, nhìn là biết thật sự muốn mua nên ông chủ cũng dịu giọng xuống: "Cô bé này, hay là cháu chọn loại vỏ mềm này đi. Tuy không được Tây như vỏ cứng nhưng màu sắc đẹp, kiểu dáng cũng rất được. Hơn nữa vỏ mềm còn đựng được nhiều đồ hơn vỏ cứng. Nếu cháu muốn mua mẫu này, chú sẽ bán cho cháu với giá một trăm sáu."



Lý Mai thấy con gái hình như khá ưng ý với chiếc vali mà chủ cửa hàng giới thiệu cũng mặc kệ tất cả, mặc cả với chủ cửa hàng một hồi, cuối cùng mua nó với giá một trăm hai.


Lúc ra khỏi nhà bà ta mang theo sáu trăm tệ, tiêu đến giờ chỉ còn lại vài tệ lẻ nhưng cuối cùng cũng mua đủ đồ dùng cho con gái nhập học đại học rồi.


Lý Mai thở phào nhẹ nhõm, bà ta chưa bao giờ keo kiệt với con gái. Ở làng Sồi, ba cô con gái của bà ta đều rất xuất sắc. Bà ta vẫn luôn cho rằng, con gái ăn mặc xinh đẹp thì mới có nhiều lựa chọn khi tìm người yêu.


Nói đến chuyện tìm người yêu, nét mặt Lý Mai thoáng chút u ám. Chồng bà ta để ý đến con trai của trưởng làng nhưng bà ta biết con gái mình tiêu chuẩn cao, không thích cậu con trai đó.


Lý Mai cảm thấy chuyện tìm người yêu không cần vội, con gái đã thi đỗ đại học Cửu Giang, lại xinh đẹp như vậy, cần gì phải lo lắng sau này không tìm được mối ngon? Thế nhưng nói thế nào chồng bà ta cũng không chịu nghe.



Mấy ngày nay tâm trạng của Ngụy Đông Lai không tốt, suốt ngày mặt ủ mày chau, cứ ru rú trong nhà không chịu ra ngoài.


Con trai cưng không vui, hai vợ chồng Ngụy Văn Sơn cũng chẳng thoải mái gì. Bà Ngụy biết rõ tính nết con trai mình, một lòng muốn tìm một cô con dâu có thể trị được gã. Uyển Nguyệt chỗ nào cũng tốt nhưng người ta không ưng con trai mình thì biết làm sao?


"Ép dầu, ép mỡ, ai nỡ ép duyên! Con ưng người ta, người ta lại không ưng con. Con xem có ai giống con không, cứ khăng khăng treo cổ trên một cái cây!"


Ngụy Văn Sơn nghe vợ nói vậy thì không vui, con trai ông ta kém cỏi lắm à?


Tuy nhà họ Ngụy không bằng nhà họ Thẩm nhưng dù sao cũng là người có máu mặt. Ba đứa con gái của ông ta đều đã lấy chồng, chỉ còn lại mỗi cậu con trai độc đinh này.


Sau này Uyển Nguyệt gả vào sẽ là dâu trưởng nhà họ Ngụy, con trai ông ta trừ việc không thích học hành ra thì xét về chiều cao lẫn ngoại hình, có chỗ nào thua kém không?


Ngụy Văn Sơn càng nghĩ càng tức, bèn đến thẳng nhà Uyển Thụ Bằng.


Uyển Thụ Bằng cũng vừa mới về, đang ngồi bên bàn ăn nâng chén rượu trắng nhấp từng ngụm. Thấy trưởng làng đến, ông ta còn nhiệt tình mời đối phương vào uống cùng.



Ngụy Văn Sơn nhìn quanh: "Vợ con ông đâu?"


Uyển Thụ Bằng: "Sắp khai giảng rồi, Lý Mai đưa con bé đi mua đồ dùng học tập rồi."


Ngụy Văn Sơn ngồi xuống đối diện ông ta rồi đi thẳng vào vấn đề: "Thụ Bằng à, ông làm vậy có hơi không được rồi đấy! Ban đầu tôi định giúp ông trả hết số nợ bên ngoài kia nhưng con gái ông mắt cao quá, không ưng Đông Lai, đi quen thằng nhóc họ Thẩm cùng lớp. Nếu đã vậy thì chuyện của bọn nhỏ cũng coi như thôi, con gái ông đã cặp kè với cháu trai nhà họ Thẩm rồi thì chút nợ nần kia của ông cũng chẳng đáng là bao!"


Uyển Thụ Bằng biết trong lớp con gái có mấy đứa học sinh nhà giàu có địa vị, hình như trong đó có một đứa họ Thẩm thì phải? Hôm trước nghe Lý Mai nhắc đến một lần, ông ta không để tâm lắm.


Mấy hôm nay, ông ta cứ mải mê đánh bạc bên ngoài, vừa về đến nhà đã nghe Ngụy Văn Sơn nói không giúp mình trả nợ nữa, Uyển Thụ Bằng hoảng hốt, rượu trong miệng cũng chẳng còn ngon lành gì: "Trưởng làng à, chắc chắn là có hiểu lầm gì rồi! Đông Lai và Uyển Nguyệt nhà tôi lớn lên cùng nhau, tình cảm của hai đứa nó đã có sẵn từ bé rồi. Đợi Uyển Nguyệt về, tôi sẽ hỏi con bé. Chắc chắn là có hiểu lầm, đến lúc đó tôi bảo nó đến nhà xin lỗi Đông Lai."


Ngụy Văn Sơn xua tay: "Tôi chỉ đến nói với ông một tiếng thôi, không muốn xen vào chuyện của đám trẻ. Là thằng con nhà tôi không có duyên với con gái của ông, qua một thời gian nữa, đợi con bé nghĩ thông suốt là được."


Ông ta là một người làm ăn đủ tiêu chuẩn, mà người làm ăn đã đưa ra điều kiện rồi, được thì làm, không được thì thôi. Rõ ràng bây giờ là Uyển Nguyệt không ưng con trai ông ta nên chẳng còn gì để nói nữa.


Nhà họ Ngụy tìm con dâu không xem trọng học vấn hay hoàn cảnh gia đình, chỉ cần con trai ưng ý, chịu sự quản thúc của vợ, hai người sống với nhau yên ổn là được. Con dâu có biết quán xuyến việc nhà hay không cũng không sao, hai ông bà già này còn sống lâu, sẽ từ từ dạy dỗ, con dâu chỉ cần học từ từ. Không được nữa thì để dành nhiều của cải cho con trai là được.


Chuyện ăn trong bát nhìn trong nồi, đứng núi này lại trông núi nọ, chắc chắn là không được.


Người trẻ tuổi, yêu đương chỉ là trò chơi trẻ con, đến rồi đi. Qua thời gian này, ông ta lại tìm cho con trai mấy cô gái để xem mắt. Ngụy Văn Sơn tin rằng con trai ông ta rồi sẽ tìm được người yêu phù hợp.


Uyển Thụ Bằng lại cảm thấy ông ta chẳng thể nào tìm được nhà sui khác hào phóng, sẵn sàng trả nợ cho mình như vậy nữa. Dõi theo bóng lưng Ngụy Văn Sơn, ông ta cũng chẳng buồn uống rượu mà nhíu mày ngồi ở cửa chờ hai mẹ con về.


...


Phó Cần đến tận nơi xem xét căn nhà ở Quan Lan Uyển, khá hài lòng với hai căn hộ do con trai chọn nên lập tức quyết định lấy luôn.


Thẩm Loan chẳng có cảm giác gì, nhà cửa gì đó, sau này anh ta có ở đó hay không còn chưa biết được.



Thấy Uyển Nguyệt mãi không trả lời, về đến nhà, anh ta gọi điện thoại cho cô ta. Đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc của Uyển Nguyệt.


Thẩm Loan nghe tiếng nức nở của cô ta thì sốt ruột, vội vàng hỏi cô có chuyện gì. Uyển Nguyệt ở đầu dây bên kia chỉ khóc, không chịu nói gì, một lát sau thì cúp máy.


Anh ta gọi lại thì bên kia lại tắt máy, một lúc sau Uyển Nguyệt nhắn tin: [Bố em ép em đính hôn với Ngụy Đông Lai. Không đính hôn thì không cho em đi học đại học.]


Ánh mắt Thẩm Loan dừng lại trên dòng tin nhắn, sắc mặt lập tức thay đổi, anh ta không ngờ Ngụy Đông Lai này lại bám dai như vậy!


Anh ta ngồi không yên ở nhà nên cầm chìa khóa định ra ngoài, vừa ra khỏi cửa lại nhớ ra điều gì, quay người trở vào mở ngăn kéo dưới cùng của tủ, lấy hai cuốn sổ tiết kiệm nhét vào cặp sách.


Phó Cần thấy con trai vừa về nhà đã vội vã ra ngoài thì bực bội hỏi: "Sắp ăn cơm tối rồi mà con lại muốn chạy đi đâu đấy?"


Thẩm Loan vừa đi giày vừa nói: "Con đi chơi bóng với bạn."


Phó Cần nhíu mày: "Không phải mấy đứa Lý Chính Kỳ đều đã khai giảng rồi à? Con tìm ai chơi bóng?"


...


Thẩm Loan đeo cặp sách, bắt xe đến gần đại học Cửu Giang, tìm một khách sạn sạch sẽ rồi đặt một phòng. Sau khi ổn định chỗ ở thì nhắn tin cho Uyển Nguyệt: [Bố em đã ra tay rồi, em đừng ở nhà nữa. Khách sạn Ngày Nghỉ ở gần trường, phòng 1206, anh vừa đặt hai đêm. Em có thể đến đây ở cho đến khi trường khai giảng.]


Uyển Nguyệt vẫn không trả lời tin nhắn của anh ta. Thẩm Loan ở khách sạn đợi đến hơn mười giờ, ngoài cửa mới vang lên tiếng gõ cửa.


Uyển Nguyệt xách hành lý đứng ở cửa, thấy Thẩm Loan thì nước mắt cứ thế rơi xuống như những hạt châu, môi không kiểm soát được mà run lên: "Bây giờ em chẳng còn gì nữa."


Sắc mặt cô gái trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe, trông như đóa hoa bị mưa bão tàn phá. Thẩm Loan thấy mà lòng nhói đau, vội ôm cô ta vào lòng: "Em yên tâm đi, em còn có anh."


Thẩm Loan an ủi cô ta một lúc, giúp cô ta ổn định chỗ ở rồi nhìn đồng hồ, dịu dàng nói: "Hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt đã, ngày mai anh lại đến thăm em. Hai ngày này em cứ ở đây, thiếu gì thì nói với anh, anh mua cho em. Ngày kia nhập học, anh sẽ đi cùng em."


Nói xong, anh ta lấy hai cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Uyển Nguyệt: "Đây là hai cuốn sổ tiết kiệm, một cuốn là tiền lì xì của họ hàng bên mẹ cho anh, một cuốn là tiền lì xì của họ hàng bên bố cho anh. Cộng lại có một trăm ngàn tệ, đủ đóng học phí bốn năm đại học cho em rồi."


Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Story Chương 27
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...