Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Chương 26
82@-
Hôm nay Chương Hành đã được mở mang tầm mắt về cách người giàu mua nhà.
Anh ta vốn đang tham gia đào tạo ở dự án khác thì đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Dã - thư ký của sếp Thẩm, báo cho anh ta rằng chiều nay người nhà sếp Thẩm sẽ đến Quan Lan Uyển ở phía Nam thành phố để chọn nhà, bảo anh ta cùng đi đến đó.
Chương Hành giật mình, anh ta chỉ là một quản lý khu vực bán hàng tầm thường trong tập đoàn, phía trên anh ta còn có quản lý khu vực và giám đốc kinh doanh nữa.
Không ngờ thư ký của Thẩm An Ngô lại gọi điện thoại trực tiếp cho anh ta. Dự án Quan Lan Uyển do quản lý khu vực đích thân phụ trách, anh ta chỉ là người hỗ trợ thôi.
Chương Hành cúp máy rồi kiểm tra lại công việc gần đây, cảm thấy không có gì sơ suất thì mới gọi điện cho cấp trên trực tiếp của mình, quản lý khu vực phụ trách tất cả các dự án ở Cửu Giang.
Quản lý khu vực có vẻ như không hề ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Chương Hành. Ông ta chỉ nói là nhắm cho Chương Hành làm quản lý dự án Quan Lan Uyển từ lâu rồi, chỉ là chưa chính thức nói với anh ta mà thôi.
Chương Hành cảm thấy lão cáo già này đang nói xằng nói bậy, công tác đào tạo trước khi nhận dự án quan trọng như vậy đã bắt đầu từ lâu rồi. Nếu trước đó đã muốn anh ta phụ trách thì sao có thể không để anh ta chuẩn bị trước cơ chứ? Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó.
Song dù có uẩn khúc hay không, anh ta cũng không muốn bận tâm nữa. Nếu sếp Thẩm bảo anh ta tiếp đón thì anh ta sẽ tiếp đón cho tốt.
Quản lý khu vực sợ anh ta không lo liệu nổi nên cũng chạy đến. Hai người thông báo với người phụ trách công trình trước, rồi cùng Chương Hành đến sảnh giao dịch bất động sản kiểm tra tiến độ.
Việc trang trí sảnh giao dịch bất động sản đã bước vào giai đoạn cuối, chỉ còn phần vẽ trang trí tranh tường cuối cùng. Đối tác là công ty tranh tường đã từng hợp tác rất nhiều lần nên Chương Hành cũng khá yên tâm.
Lỗ Minh đã làm việc ở đây vài ngày rồi nhưng chỉ gặp người bên phía khách hàng vài lần trước khi bắt đầu công việc. Sau khi bắt đầu làm việc, phía khách hàng vẫn chưa xuất hiện một lần nào. Không ngờ giữa trưa trờ trưa trật, ông lớn bên khách hàng lại đột nhiên chạy đến công trường.
Lỗ Minh thấy một người đàn ông trung niên đi phía sau Chương Hành thì đoán anh ta đi cùng lãnh đạo đến đây, tươi cười tiến lên nghênh đón: "Quản lý Chương, chúng tôi vừa ăn cơm xong, trưa nay nóng quá, các họa sĩ ở đây nghỉ ngơi một lát. Chúng tôi làm theo lời anh dặn, có lẽ trong hai ngày tới phần mặt ngoài sẽ được hoàn thành. Phần trang trí bên trong cũng chỉ mất khoảng hai ngày nữa thôi."
Đây không phải lần đầu tiên Chương Hành và Lỗ Minh hợp tác, bình thường anh ta chỉ phụ trách nghiệm thu kết quả cuối cùng dựa theo thời gian đã thỏa thuận, không can thiệp vào quy trình làm việc của Lỗ Minh.
Chiều nay Thượng Huệ Lan, mẹ của sếp Thẩm sẽ đến đây, bà ấy là một trong những doanh nhân bất động sản đầu tiên ở Cửu Giang, nổi tiếng là người khó tính, Chương Hành chỉ có thể giục anh ta đẩy nhanh tiến độ.
Hứa Thanh Lăng quấn khăn quanh cổ, chuẩn bị tiếp tục làm việc thì Lỗ Minh vẫy tay gọi cô: "Hứa Thanh Lăng, vừa nãy em nói phần chữ bên ngoài có vấn đề phải không? Bây giờ quản lý của họ đang ở đây, em mau mang đến cho anh ấy xem đi."
Hứa Thanh Lăng không nhìn Chương Hành, mấy hôm trước cô vừa giả làm em gái Chương Vân của anh ta ở Thúy Cốc nên ít nhiều gì cô cũng hơi chột dạ khi gặp lại anh ta.
Không ngờ Chương Hành lại là quản lý dự án Quan Lan Uyển, sống tốt hơn trong trí nhớ của cô. Tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm dự án quan trọng như vậy, chẳng phải sau này sẽ nghênh ngang trong giới bất động sản à?
Quả thực là sau này Chương Hành trở thành ông lớn trong giới quảng cáo bất động sản, tự mở công ty quảng cáo bất động sản của riêng mình.
Sự nghiệp của anh ta thì xuôi chèo mát mái nhưng tình cảm lại không được thuận lợi lắm. Kết hôn ba lần, ly hôn ba lần, sinh được ba cô con gái.
Hứa Thanh Lăng biết người đàn ông trung niên đi cùng Chương Hành mới là sếp lớn, đưa bản phác thảo trong tay cho ông ta xem: "Mặc dù câu khẩu hiệu này nói rõ điểm nổi bật của khu căn hộ nhưng lại có ẩn ý chơi chữ không đứng đắn, có thể sẽ bị khiếu nại."
Quản lý khu vực nhìn cô rồi dời mắt sang dòng chữ "tôi, muốn, huyệt, cao" mà cô chỉ, sắc mặt ông ta thay đổi, quay đầu nhìn Chương Hành: "Ai viết cái này?"
"Đồng nghiệp ở phòng quảng cáo của tập đoàn gửi, chắc là do nhân viên phụ trách nội dung bên đó viết." Chương Hành rướn cổ nhìn: "Có vấn đề gì đâu? Tôi thấy cũng được mà. Chẳng phải hơi ẩn ý một tí sẽ khiến người ta dễ nhớ hơn à?"
Quản lý khu vực tức đến phì cười: "Mấy người ở phòng quảng cáo suốt ngày chỉ biết sao chép. Người ta viết gì họ cũng viết theo. Đây là khẩu hiệu mà dự án khác từng dùng, bị phụ huynh khiếu nại gỡ bỏ hết rồi. Thế mà mấy người này còn bê y nguyên vào!"
Tập đoàn Viễn Tinh có phòng quảng cáo riêng, phụ trách quảng bá tất cả các dự án của công ty, trình độ cũng bình thường. Ông chủ tập đoàn đã nhiều lần muốn giao toàn bộ công việc quảng cáo của công ty cho công ty thuê ngoài nhưng ở Cửu Giang không có công ty quảng cáo nào tốt cả.
Hầu hết những công ty quảng cáo nổi tiếng đều là của nước ngoài, có danh tiếng nhưng kiêu ngạo, thực tế là không hiểu thị trường trong nước, cũng chẳng thèm nhận dự án của những khu căn hộ địa phương như họ.
"Cô bé, may mà có cô nhắc nhở." Quản lý khu vực càng cảm thấy lần này đích thân đến đây là đúng. Nhìn cô bé còn rất trẻ mà không ngờ lại khá có hiểu biết về luật quảng cáo.
Ông ta quay sang dặn dò Chương Hành: "Nhanh chóng liên hệ với phòng quảng cáo, nói rõ tình hình này cho họ, bảo họ gửi câu quảng cáo khác đến."
Thời gian nghỉ trưa hoàn toàn bị xáo trộn, Lỗ Minh vội vàng dẫn mấy họa sĩ tiếp tục làm việc.
Tường bên ngoài sảnh giao dịch bất động sản Quan Lan Uyển là bức tranh phong cảnh khổng lồ với chủ đề "ngắm sóng lớn" vô cùng hoành tráng, giàn giáo cao ba mét đã được dựng sẵn, Tào Tư Thanh sợ độ cao nên không dám leo lên. Hứa Thanh Lăng thì đã dần dần quen với việc đứng trên giàn giáo rồi.
Thực ra là cô khá thích đứng trên cao vẽ tranh, nhìn từng chi tiết từ từ hoàn thiện với góc một nhìn khác, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.
Sau khi hai anh chàng Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy thể hiện sự quan tâm xong vẫn chưa rời đi mà đứng dưới giàn giáo đưa dụng cụ và màu vẽ cho họ. Thùng sơn được đánh số có đủ loại kích cỡ, xách cũng khá nặng.
Thấy Hứa Thanh Lăng đứng ở nơi cao như thế, Thân Thuấn không khỏi thót tim: "Cậu cẩn thận đấy!"
…
Hôm nay Phó Cần và Thượng Huệ Lan cùng đến Quan Lan Uyển để chọn nhà.
Thủ tục ly hôn của Thượng Huệ Lan và Thẩm Hưng Bang đã gần hoàn tất, hai ngày nữa bà ấy sẽ rời khỏi Cửu Giang. Trước khi đi, bà ấy định mua cho hai cháu trai bên ngoại mỗi người một căn hộ.
Từ trước đến nay ông Thẩm đều không thích nhà ở cao tầng, nghe nói Thượng Huệ Lan định mua nhà ở Quan Lan Uyển thì đột nhiên lão cũng muốn mua vài căn ở đó, cho con cháu nhà họ Thẩm mỗi người một căn.
Hai vợ chồng đã ly hôn rồi mà vẫn so bì với nhau.
Người vui nhất vẫn là Phó Cần. Dựa theo tiêu chuẩn của ông cụ, con trai và chồng bà ta mỗi người một căn, thế là gia đình bà ta được hai căn nhà.
Theo giá thị trường hiện tại, hai căn hộ ở Quan Lan Uyển cũng hơn một triệu tệ.
Ban đầu Thẩm Loan cũng cảm thấy không tệ, cho đến hôm ấy anh ta tận tai nghe chú nói với ông nội: "Con không cần căn nhà ở Quan Lan Uyển đâu."
Thẩm Hưng Bang nghe vậy lẩm bẩm: "Chỉ có mẹ mày mới thích cái chỗ đó thôi."
Giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
Về đến nhà, Thẩm Loan nghe mẹ mình nói với bố bằng giọng điệu chua loét: "An Ngô nào thèm Quan Lan Uyển chứ, bố vừa sang tên biệt thự Long Não cho cậu ta đấy."
Biệt thự Long Não là bất động sản đắt nhất của Thẩm Hưng Bang, đó là trang viên mà lão mua đất xây lên sau khi kết hôn với Thượng Huệ Lan, trong trang viên có biệt thự, có vườn hoa và vườn cây ăn quả, còn đào một hồ nước nhân tạo rất lớn.
Sau khi Thượng Huệ Lan chuyển đến Hồng Kông, biệt thự Long Não vẫn luôn bỏ trống, chỉ có quản gia và người giúp việc ở đó.
Lần này hai người ly hôn, Thẩm Hưng Bang sang tên căn biệt thự đó cho Thẩm An Ngô.
Thẩm Loan bỗng cảm thấy nhà ở Quan Lan Uyển cũng bình thường thôi. Bản thân anh ta không hứng thú lắm với nhà cửa, sau khi khai giảng anh ta sẽ ở ký túc xá trường, anh ta không chịu nổi mẹ mình cứ lải nhải bên tai mãi.
Trên đường đến Quan Lan Uyển, Thẩm Loan lấy điện thoại nhắn tin cho Uyển Nguyệt: [Em thích kiểu nhà nào? Hôm nay mẹ anh dẫn anh đi chọn nhà.]
Để tiện liên lạc với Uyển Nguyệt, anh ta cũng mua cho cô ta một chiếc điện thoại. Hai người cứ rảnh rỗi là nhắn tin cho nhau, hầu như ngày nào cũng nhắn mấy chục tin.
Hình như bên Uyển Nguyệt bên đang bận, một lúc sau cô ta mới trả lời: [Em thích căn nhà to có ban công, có thể trồng hoa, ngắm cảnh trên ban công. Tốt nhất là có thang máy, không cần phải leo thang bộ từng tầng.]
Uyển Nguyệt ở nhà chung cư trong làng đô thị, cô ta và em gái ở tầng cao nhất, ghét nhất là leo cầu thang.
Thẩm Loan đã tưởng tượng ra giọng điệu và vẻ mặt của cô ta khi nói câu này, khóe miệng không khỏi nhếch lên rồi nhanh chóng nhắn lại: [Vậy khu căn hộ mà anh đang xem rất phù hợp.]
Phó Cần nhìn qua gương chiếu hậu thấy con trai si mê dán mắt vào điện thoại thì biết ngay nó lại đang liên lạc với cô gái họ Uyển kia, lồng ngực bà ta nghẹn lại, sắc mặt sa sầm.
Thế nhưng lúc này chỉ có thể xem như không thấy, trước đó bà ta đã cãi nhau với con trai rồi, nếu bà ta nhắc lại chuyện cũ trên xe thì có thể con trai sẽ mở cửa xuống xe ngay.
Bình thường con trai bà ta rất dễ nói chuyện nhưng một khi đã nổi nóng lên thì rất bướng bỉnh. Bà ta còn nhớ hồi nhỏ có một lần con trai bà ta gây chuyện, chồng bà ta phạt nó quỳ hai tiếng đồng hồ, nào ngờ hết giờ rồi mà nó vẫn cố chấp quỳ ở đó không ăn không uống, nhất quyết không chịu đứng dậy. Cuối cùng bà ta khóc lóc cầu xin thì nó mới chịu dậy.
...
Chương Hành đang đứng đợi ở cửa của sảnh giao dịch bất động sản Quan Lan Uyển, từ xa đã nhìn thấy hai người phụ nữ sang trọng bước xuống xe. Người lớn tuổi hơn mặc bộ trang phục màu đen và đeo kính râm, khí chất mạnh mẽ. Người trẻ tuổi hơn thì mặc chiếc váy liền thân màu xanh sẫm, khuôn mặt toát lên vẻ kiêu ngạo.
Thẩm Loan chán nản theo sau mẹ xuống xe, cất điện thoại vào túi không xem nữa. Quản lý dự án cầm bản vẽ và dẫn họ vào trong.
Mấy căn hộ có tầm nhìn đẹp nhất Quan Lan Uyển nằm ở hai tòa chung cư phía Đông của khu chung cư, tầm nhìn không hề bị che khuất, ngay đối diện sông Cửu Giang.
Quản lý dự án lấy bản vẽ ra giới thiệu cho họ hai loại hình căn hộ tốt nhất của Quan Lan Uyển. Thượng Huệ Lan vốn xuất thân là dân bất động sản, nghe giới thiệu xong rồi xem bản vẽ và sa bàn thì mau chóng chọn được hai căn.
Bà ấy chọn cho hai cháu trai hai căn hộ ba phòng ngủ, ngoại trừ khác tầng ra thì kiểu nhà và hướng nhà đều giống hệt nhau. Bà ấy tự thấy đã đủ công bằng rồi, nếu không thì cứ bốc thăm vậy.
Phó Cần lại mãi không quyết được, cuối cùng để con trai chọn thay bà ta. Thẩm Loan tùy tiện chỉ vào hai căn có sân thượng to.
Đúng là mẹ con đồng lòng, con trai chọn đúng căn Phó Cần vừa ý.
Chương Hành và quản lý khu vực vội vàng khen ngợi c** nh* nhà họ Thẩm có mắt nhìn, chọn bừa thôi mà cũng chọn trúng "căn hộ hoàng gia", trong lòng Phó Cần vui mừng nhưng ngoài miệng lại trách móc con trai: "Con chọn đúng ngay hai căn đắt nhất, ông nội con sẽ nghĩ như thế nào đây?"
Thượng Huệ Lan không ưa tác phong ưỡn ẹo này của bà ta, thản nhiên nói: "Khó khăn lắm Thẩm Hưng Bang mới mở lời, không chọn căn đắt tiền chẳng lẽ lại chọn căn rẻ tiền à?"
Phó Cần cười trừ mà không nói gì, trong lòng cũng biết bà mẹ chồng cũ này nói đúng.
Phó Cần so sánh hết căn này đến căn khác, thậm chí còn suy tính đến cả phòng cho cháu trai tương lai, điệu bộ hệt như đang chọn nhà tân hôn cho con trai. Thượng Huệ Lan nghĩ đến con trai mình thì chợt mất hết cả hứng. Dù sao những năm qua, tình cảm mẹ con đã phai nhạt rồi, bà ấy không có quyền xen vào chuyện hôn nhân của con trai.
Thượng Huệ Lan chọn xong nhà cho hai cháu trai thì xách túi rời đi ngay. Cũng đâu phải chọn nhà tân hôn cho con trai mình, bà ấy đặc biệt đến đây một chuyến đã là không dễ dàng rồi, không cần đi xem công trường nữa. Tuổi bà ấy đã cao, té ngã trên công trường thì không đáng.
Phó Cần còn muốn đến tận nơi xem thử. Chương Hành và quản lý dự án đi cùng bà ta đến công trường, Thẩm Loan cũng theo mẹ ra ngoài, mấy tòa nhà trong công trường phía xa đã được cất nóc, cần cẩu tháp cao vút đứng sừng sững ở đấy, phản chiếu ánh sáng trắng chói mắt dưới ánh mặt trời gay gắt.
Giữa tiếng ve kêu inh ỏi và tiếng đập gõ leng keng vang lên từ công trường, anh ta nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
"Thân Thuấn, hai cậu về trước đi, tôi và Tào Tư Thanh nhất định sẽ đến ga tàu tiễn hai cậu."
Giọng nói trong trẻo của cô gái như một dòng suối mát giữa thời tiết oi bức. Thẩm Loan ngẩng đầu nhìn người trên giàn giáo, vài họa sĩ đang cầm cọ tô vẽ lên tường, trong đó có một bóng dáng cực kỳ mảnh mai đang phác họa mảng màu của núi non.
Dưới giàn giáo, Thân Thuấn cũng ngẩng đầu nhìn người phía trên, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy nét căng thẳng và lo lắng.
Hứa Thanh Lăng cúi đầu nói chuyện với Thân Thuấn, bỗng nhiên cảm thấy dường như có người đang nhìn mình ở phía xa.
Cô đưa mắt nhìn sang.
Phó Cần đưa mũ bảo hộ cho con trai thì thấy anh ta đứng im bất động: "Sao vậy?"
"Không có gì ạ." Thẩm Loan dời mắt đi, đội mũ bảo hộ vào rồi đi theo mẹ.
Tào Tư Thanh vừa phủi lớp sơn khô cứng trên người vừa nói với Hà Cảnh Huy: "Đã làm việc tốt thì phải làm cho trót!"
Bóng người lấp ló ở phía xa, hai người đàn ông bên đối tác vừa dẫn theo hai người khác lên xe, trong đó có một bóng dáng trông rất quen.
Hình như cô ấy vừa nhìn thấy Thẩm Loan thì phải?
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Hôm nay Chương Hành đã được mở mang tầm mắt về cách người giàu mua nhà.
Anh ta vốn đang tham gia đào tạo ở dự án khác thì đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Dã - thư ký của sếp Thẩm, báo cho anh ta rằng chiều nay người nhà sếp Thẩm sẽ đến Quan Lan Uyển ở phía Nam thành phố để chọn nhà, bảo anh ta cùng đi đến đó.
Chương Hành giật mình, anh ta chỉ là một quản lý khu vực bán hàng tầm thường trong tập đoàn, phía trên anh ta còn có quản lý khu vực và giám đốc kinh doanh nữa.
Không ngờ thư ký của Thẩm An Ngô lại gọi điện thoại trực tiếp cho anh ta. Dự án Quan Lan Uyển do quản lý khu vực đích thân phụ trách, anh ta chỉ là người hỗ trợ thôi.
Chương Hành cúp máy rồi kiểm tra lại công việc gần đây, cảm thấy không có gì sơ suất thì mới gọi điện cho cấp trên trực tiếp của mình, quản lý khu vực phụ trách tất cả các dự án ở Cửu Giang.
Quản lý khu vực có vẻ như không hề ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Chương Hành. Ông ta chỉ nói là nhắm cho Chương Hành làm quản lý dự án Quan Lan Uyển từ lâu rồi, chỉ là chưa chính thức nói với anh ta mà thôi.
Chương Hành cảm thấy lão cáo già này đang nói xằng nói bậy, công tác đào tạo trước khi nhận dự án quan trọng như vậy đã bắt đầu từ lâu rồi. Nếu trước đó đã muốn anh ta phụ trách thì sao có thể không để anh ta chuẩn bị trước cơ chứ? Chắc chắn là có uẩn khúc gì đó.
Song dù có uẩn khúc hay không, anh ta cũng không muốn bận tâm nữa. Nếu sếp Thẩm bảo anh ta tiếp đón thì anh ta sẽ tiếp đón cho tốt.
Quản lý khu vực sợ anh ta không lo liệu nổi nên cũng chạy đến. Hai người thông báo với người phụ trách công trình trước, rồi cùng Chương Hành đến sảnh giao dịch bất động sản kiểm tra tiến độ.
Việc trang trí sảnh giao dịch bất động sản đã bước vào giai đoạn cuối, chỉ còn phần vẽ trang trí tranh tường cuối cùng. Đối tác là công ty tranh tường đã từng hợp tác rất nhiều lần nên Chương Hành cũng khá yên tâm.
Lỗ Minh đã làm việc ở đây vài ngày rồi nhưng chỉ gặp người bên phía khách hàng vài lần trước khi bắt đầu công việc. Sau khi bắt đầu làm việc, phía khách hàng vẫn chưa xuất hiện một lần nào. Không ngờ giữa trưa trờ trưa trật, ông lớn bên khách hàng lại đột nhiên chạy đến công trường.
Lỗ Minh thấy một người đàn ông trung niên đi phía sau Chương Hành thì đoán anh ta đi cùng lãnh đạo đến đây, tươi cười tiến lên nghênh đón: "Quản lý Chương, chúng tôi vừa ăn cơm xong, trưa nay nóng quá, các họa sĩ ở đây nghỉ ngơi một lát. Chúng tôi làm theo lời anh dặn, có lẽ trong hai ngày tới phần mặt ngoài sẽ được hoàn thành. Phần trang trí bên trong cũng chỉ mất khoảng hai ngày nữa thôi."
Đây không phải lần đầu tiên Chương Hành và Lỗ Minh hợp tác, bình thường anh ta chỉ phụ trách nghiệm thu kết quả cuối cùng dựa theo thời gian đã thỏa thuận, không can thiệp vào quy trình làm việc của Lỗ Minh.
Chiều nay Thượng Huệ Lan, mẹ của sếp Thẩm sẽ đến đây, bà ấy là một trong những doanh nhân bất động sản đầu tiên ở Cửu Giang, nổi tiếng là người khó tính, Chương Hành chỉ có thể giục anh ta đẩy nhanh tiến độ.
Hứa Thanh Lăng quấn khăn quanh cổ, chuẩn bị tiếp tục làm việc thì Lỗ Minh vẫy tay gọi cô: "Hứa Thanh Lăng, vừa nãy em nói phần chữ bên ngoài có vấn đề phải không? Bây giờ quản lý của họ đang ở đây, em mau mang đến cho anh ấy xem đi."
Hứa Thanh Lăng không nhìn Chương Hành, mấy hôm trước cô vừa giả làm em gái Chương Vân của anh ta ở Thúy Cốc nên ít nhiều gì cô cũng hơi chột dạ khi gặp lại anh ta.
Không ngờ Chương Hành lại là quản lý dự án Quan Lan Uyển, sống tốt hơn trong trí nhớ của cô. Tuổi còn trẻ đã đảm nhiệm dự án quan trọng như vậy, chẳng phải sau này sẽ nghênh ngang trong giới bất động sản à?
Quả thực là sau này Chương Hành trở thành ông lớn trong giới quảng cáo bất động sản, tự mở công ty quảng cáo bất động sản của riêng mình.
Sự nghiệp của anh ta thì xuôi chèo mát mái nhưng tình cảm lại không được thuận lợi lắm. Kết hôn ba lần, ly hôn ba lần, sinh được ba cô con gái.
Hứa Thanh Lăng biết người đàn ông trung niên đi cùng Chương Hành mới là sếp lớn, đưa bản phác thảo trong tay cho ông ta xem: "Mặc dù câu khẩu hiệu này nói rõ điểm nổi bật của khu căn hộ nhưng lại có ẩn ý chơi chữ không đứng đắn, có thể sẽ bị khiếu nại."
Quản lý khu vực nhìn cô rồi dời mắt sang dòng chữ "tôi, muốn, huyệt, cao" mà cô chỉ, sắc mặt ông ta thay đổi, quay đầu nhìn Chương Hành: "Ai viết cái này?"
"Đồng nghiệp ở phòng quảng cáo của tập đoàn gửi, chắc là do nhân viên phụ trách nội dung bên đó viết." Chương Hành rướn cổ nhìn: "Có vấn đề gì đâu? Tôi thấy cũng được mà. Chẳng phải hơi ẩn ý một tí sẽ khiến người ta dễ nhớ hơn à?"
Quản lý khu vực tức đến phì cười: "Mấy người ở phòng quảng cáo suốt ngày chỉ biết sao chép. Người ta viết gì họ cũng viết theo. Đây là khẩu hiệu mà dự án khác từng dùng, bị phụ huynh khiếu nại gỡ bỏ hết rồi. Thế mà mấy người này còn bê y nguyên vào!"
Tập đoàn Viễn Tinh có phòng quảng cáo riêng, phụ trách quảng bá tất cả các dự án của công ty, trình độ cũng bình thường. Ông chủ tập đoàn đã nhiều lần muốn giao toàn bộ công việc quảng cáo của công ty cho công ty thuê ngoài nhưng ở Cửu Giang không có công ty quảng cáo nào tốt cả.
Hầu hết những công ty quảng cáo nổi tiếng đều là của nước ngoài, có danh tiếng nhưng kiêu ngạo, thực tế là không hiểu thị trường trong nước, cũng chẳng thèm nhận dự án của những khu căn hộ địa phương như họ.
"Cô bé, may mà có cô nhắc nhở." Quản lý khu vực càng cảm thấy lần này đích thân đến đây là đúng. Nhìn cô bé còn rất trẻ mà không ngờ lại khá có hiểu biết về luật quảng cáo.
Ông ta quay sang dặn dò Chương Hành: "Nhanh chóng liên hệ với phòng quảng cáo, nói rõ tình hình này cho họ, bảo họ gửi câu quảng cáo khác đến."
Thời gian nghỉ trưa hoàn toàn bị xáo trộn, Lỗ Minh vội vàng dẫn mấy họa sĩ tiếp tục làm việc.
Tường bên ngoài sảnh giao dịch bất động sản Quan Lan Uyển là bức tranh phong cảnh khổng lồ với chủ đề "ngắm sóng lớn" vô cùng hoành tráng, giàn giáo cao ba mét đã được dựng sẵn, Tào Tư Thanh sợ độ cao nên không dám leo lên. Hứa Thanh Lăng thì đã dần dần quen với việc đứng trên giàn giáo rồi.
Thực ra là cô khá thích đứng trên cao vẽ tranh, nhìn từng chi tiết từ từ hoàn thiện với góc một nhìn khác, trong lòng tràn ngập cảm giác thành tựu.
Sau khi hai anh chàng Thân Thuấn và Hà Cảnh Huy thể hiện sự quan tâm xong vẫn chưa rời đi mà đứng dưới giàn giáo đưa dụng cụ và màu vẽ cho họ. Thùng sơn được đánh số có đủ loại kích cỡ, xách cũng khá nặng.
Thấy Hứa Thanh Lăng đứng ở nơi cao như thế, Thân Thuấn không khỏi thót tim: "Cậu cẩn thận đấy!"
…
Hôm nay Phó Cần và Thượng Huệ Lan cùng đến Quan Lan Uyển để chọn nhà.
Thủ tục ly hôn của Thượng Huệ Lan và Thẩm Hưng Bang đã gần hoàn tất, hai ngày nữa bà ấy sẽ rời khỏi Cửu Giang. Trước khi đi, bà ấy định mua cho hai cháu trai bên ngoại mỗi người một căn hộ.
Từ trước đến nay ông Thẩm đều không thích nhà ở cao tầng, nghe nói Thượng Huệ Lan định mua nhà ở Quan Lan Uyển thì đột nhiên lão cũng muốn mua vài căn ở đó, cho con cháu nhà họ Thẩm mỗi người một căn.
Hai vợ chồng đã ly hôn rồi mà vẫn so bì với nhau.
Người vui nhất vẫn là Phó Cần. Dựa theo tiêu chuẩn của ông cụ, con trai và chồng bà ta mỗi người một căn, thế là gia đình bà ta được hai căn nhà.
Theo giá thị trường hiện tại, hai căn hộ ở Quan Lan Uyển cũng hơn một triệu tệ.
Ban đầu Thẩm Loan cũng cảm thấy không tệ, cho đến hôm ấy anh ta tận tai nghe chú nói với ông nội: "Con không cần căn nhà ở Quan Lan Uyển đâu."
Thẩm Hưng Bang nghe vậy lẩm bẩm: "Chỉ có mẹ mày mới thích cái chỗ đó thôi."
Giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
Về đến nhà, Thẩm Loan nghe mẹ mình nói với bố bằng giọng điệu chua loét: "An Ngô nào thèm Quan Lan Uyển chứ, bố vừa sang tên biệt thự Long Não cho cậu ta đấy."
Biệt thự Long Não là bất động sản đắt nhất của Thẩm Hưng Bang, đó là trang viên mà lão mua đất xây lên sau khi kết hôn với Thượng Huệ Lan, trong trang viên có biệt thự, có vườn hoa và vườn cây ăn quả, còn đào một hồ nước nhân tạo rất lớn.
Sau khi Thượng Huệ Lan chuyển đến Hồng Kông, biệt thự Long Não vẫn luôn bỏ trống, chỉ có quản gia và người giúp việc ở đó.
Lần này hai người ly hôn, Thẩm Hưng Bang sang tên căn biệt thự đó cho Thẩm An Ngô.
Thẩm Loan bỗng cảm thấy nhà ở Quan Lan Uyển cũng bình thường thôi. Bản thân anh ta không hứng thú lắm với nhà cửa, sau khi khai giảng anh ta sẽ ở ký túc xá trường, anh ta không chịu nổi mẹ mình cứ lải nhải bên tai mãi.
Trên đường đến Quan Lan Uyển, Thẩm Loan lấy điện thoại nhắn tin cho Uyển Nguyệt: [Em thích kiểu nhà nào? Hôm nay mẹ anh dẫn anh đi chọn nhà.]
Để tiện liên lạc với Uyển Nguyệt, anh ta cũng mua cho cô ta một chiếc điện thoại. Hai người cứ rảnh rỗi là nhắn tin cho nhau, hầu như ngày nào cũng nhắn mấy chục tin.
Hình như bên Uyển Nguyệt bên đang bận, một lúc sau cô ta mới trả lời: [Em thích căn nhà to có ban công, có thể trồng hoa, ngắm cảnh trên ban công. Tốt nhất là có thang máy, không cần phải leo thang bộ từng tầng.]
Uyển Nguyệt ở nhà chung cư trong làng đô thị, cô ta và em gái ở tầng cao nhất, ghét nhất là leo cầu thang.
Thẩm Loan đã tưởng tượng ra giọng điệu và vẻ mặt của cô ta khi nói câu này, khóe miệng không khỏi nhếch lên rồi nhanh chóng nhắn lại: [Vậy khu căn hộ mà anh đang xem rất phù hợp.]
Phó Cần nhìn qua gương chiếu hậu thấy con trai si mê dán mắt vào điện thoại thì biết ngay nó lại đang liên lạc với cô gái họ Uyển kia, lồng ngực bà ta nghẹn lại, sắc mặt sa sầm.
Thế nhưng lúc này chỉ có thể xem như không thấy, trước đó bà ta đã cãi nhau với con trai rồi, nếu bà ta nhắc lại chuyện cũ trên xe thì có thể con trai sẽ mở cửa xuống xe ngay.
Bình thường con trai bà ta rất dễ nói chuyện nhưng một khi đã nổi nóng lên thì rất bướng bỉnh. Bà ta còn nhớ hồi nhỏ có một lần con trai bà ta gây chuyện, chồng bà ta phạt nó quỳ hai tiếng đồng hồ, nào ngờ hết giờ rồi mà nó vẫn cố chấp quỳ ở đó không ăn không uống, nhất quyết không chịu đứng dậy. Cuối cùng bà ta khóc lóc cầu xin thì nó mới chịu dậy.
...
Chương Hành đang đứng đợi ở cửa của sảnh giao dịch bất động sản Quan Lan Uyển, từ xa đã nhìn thấy hai người phụ nữ sang trọng bước xuống xe. Người lớn tuổi hơn mặc bộ trang phục màu đen và đeo kính râm, khí chất mạnh mẽ. Người trẻ tuổi hơn thì mặc chiếc váy liền thân màu xanh sẫm, khuôn mặt toát lên vẻ kiêu ngạo.
Thẩm Loan chán nản theo sau mẹ xuống xe, cất điện thoại vào túi không xem nữa. Quản lý dự án cầm bản vẽ và dẫn họ vào trong.
Mấy căn hộ có tầm nhìn đẹp nhất Quan Lan Uyển nằm ở hai tòa chung cư phía Đông của khu chung cư, tầm nhìn không hề bị che khuất, ngay đối diện sông Cửu Giang.
Quản lý dự án lấy bản vẽ ra giới thiệu cho họ hai loại hình căn hộ tốt nhất của Quan Lan Uyển. Thượng Huệ Lan vốn xuất thân là dân bất động sản, nghe giới thiệu xong rồi xem bản vẽ và sa bàn thì mau chóng chọn được hai căn.
Bà ấy chọn cho hai cháu trai hai căn hộ ba phòng ngủ, ngoại trừ khác tầng ra thì kiểu nhà và hướng nhà đều giống hệt nhau. Bà ấy tự thấy đã đủ công bằng rồi, nếu không thì cứ bốc thăm vậy.
Phó Cần lại mãi không quyết được, cuối cùng để con trai chọn thay bà ta. Thẩm Loan tùy tiện chỉ vào hai căn có sân thượng to.
Đúng là mẹ con đồng lòng, con trai chọn đúng căn Phó Cần vừa ý.
Chương Hành và quản lý khu vực vội vàng khen ngợi c** nh* nhà họ Thẩm có mắt nhìn, chọn bừa thôi mà cũng chọn trúng "căn hộ hoàng gia", trong lòng Phó Cần vui mừng nhưng ngoài miệng lại trách móc con trai: "Con chọn đúng ngay hai căn đắt nhất, ông nội con sẽ nghĩ như thế nào đây?"
Thượng Huệ Lan không ưa tác phong ưỡn ẹo này của bà ta, thản nhiên nói: "Khó khăn lắm Thẩm Hưng Bang mới mở lời, không chọn căn đắt tiền chẳng lẽ lại chọn căn rẻ tiền à?"
Phó Cần cười trừ mà không nói gì, trong lòng cũng biết bà mẹ chồng cũ này nói đúng.
Phó Cần so sánh hết căn này đến căn khác, thậm chí còn suy tính đến cả phòng cho cháu trai tương lai, điệu bộ hệt như đang chọn nhà tân hôn cho con trai. Thượng Huệ Lan nghĩ đến con trai mình thì chợt mất hết cả hứng. Dù sao những năm qua, tình cảm mẹ con đã phai nhạt rồi, bà ấy không có quyền xen vào chuyện hôn nhân của con trai.
Thượng Huệ Lan chọn xong nhà cho hai cháu trai thì xách túi rời đi ngay. Cũng đâu phải chọn nhà tân hôn cho con trai mình, bà ấy đặc biệt đến đây một chuyến đã là không dễ dàng rồi, không cần đi xem công trường nữa. Tuổi bà ấy đã cao, té ngã trên công trường thì không đáng.
Phó Cần còn muốn đến tận nơi xem thử. Chương Hành và quản lý dự án đi cùng bà ta đến công trường, Thẩm Loan cũng theo mẹ ra ngoài, mấy tòa nhà trong công trường phía xa đã được cất nóc, cần cẩu tháp cao vút đứng sừng sững ở đấy, phản chiếu ánh sáng trắng chói mắt dưới ánh mặt trời gay gắt.
Giữa tiếng ve kêu inh ỏi và tiếng đập gõ leng keng vang lên từ công trường, anh ta nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
"Thân Thuấn, hai cậu về trước đi, tôi và Tào Tư Thanh nhất định sẽ đến ga tàu tiễn hai cậu."
Giọng nói trong trẻo của cô gái như một dòng suối mát giữa thời tiết oi bức. Thẩm Loan ngẩng đầu nhìn người trên giàn giáo, vài họa sĩ đang cầm cọ tô vẽ lên tường, trong đó có một bóng dáng cực kỳ mảnh mai đang phác họa mảng màu của núi non.
Dưới giàn giáo, Thân Thuấn cũng ngẩng đầu nhìn người phía trên, trong đôi mắt hẹp dài tràn đầy nét căng thẳng và lo lắng.
Hứa Thanh Lăng cúi đầu nói chuyện với Thân Thuấn, bỗng nhiên cảm thấy dường như có người đang nhìn mình ở phía xa.
Cô đưa mắt nhìn sang.
Phó Cần đưa mũ bảo hộ cho con trai thì thấy anh ta đứng im bất động: "Sao vậy?"
"Không có gì ạ." Thẩm Loan dời mắt đi, đội mũ bảo hộ vào rồi đi theo mẹ.
Tào Tư Thanh vừa phủi lớp sơn khô cứng trên người vừa nói với Hà Cảnh Huy: "Đã làm việc tốt thì phải làm cho trót!"
Bóng người lấp ló ở phía xa, hai người đàn ông bên đối tác vừa dẫn theo hai người khác lên xe, trong đó có một bóng dáng trông rất quen.
Hình như cô ấy vừa nhìn thấy Thẩm Loan thì phải?
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Story
Chương 26
10.0/10 từ 21 lượt.