Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 29

100@-

Mùa hè ở Cửu Giang luôn luôn nóng nực đến mức không thể thương lượng, tháng chín mà trời vẫn còn chói chang.


Tất cả ấn tượng của Hứa Thanh Lăng về đại học Cửu Giang đều đến từ kiếp trước. Khi đó, cô thường xuyên đến đây tìm Thẩm Loan tới nỗi dì quản ký túc xá cũng quen mặt cô, mỗi lần dì ấy gặp cô đều cười tủm tỉm chào hỏi: "Cháu gái à, lại đến tìm bạn trai hả?"


Sau này vì quá quen thuộc, dì quản ký túc xá còn đặc cách cho cô lên lầu tìm Thẩm Loan luôn. Cô đã từng lên đó một lần và không bao giờ lên lần nào nữa. Vì Thẩm Loan cứ ngồi lì chơi máy tính, bỏ mặc cô ở đó mà không thèm để ý.


Mấy người khác trong phòng muốn bắt chuyện với cô nhưng vì khí áp thấp của Thẩm Loan nên đành chuồn ra ngoài.


Những lúc tâm trạng của Thẩm Loan tốt thì anh ta sẽ dẫn cô đến quầy đồ xào nóng ở căn tin Nam Uyển gọi món. Món ngồng tỏi xào thịt bốn tệ một đĩa, sườn xào chua ngọt sáu tệ một đĩa, đều là những món Thẩm Loan thích ăn, lần nào cũng gọi.


Đến nỗi sau này khi kết hôn với Thẩm Loan rồi, cô vẫn thường hay nhớ đến món xào nóng ở căn tin Nam Uyển.


Lúc đó, thỉnh thoảng Uyển Nguyệt cũng đi cùng họ. Mỗi lần có cô ta, bầu không khí lại trở nên ngượng ngập khó hiểu. Thẩm Loan rất kiệm lời, Hứa Thanh Lăng chỉ có thể cố gắng tìm chuyện để khuấy động không khí.


Cuối cùng biến thành cô và Uyển Nguyệt trò chuyện, Thẩm Loan ngồi bên cạnh lắng nghe. Uyển Nguyệt và Thẩm Loan, một người học ngành Tiếng Trung, một người học ngành Quản trị kinh doanh, họ học ở hai khu khác nhau, cách nhau một con đường.


Cũng khó trách Hứa Hồng Giao cứ nói cô quá qua loa, không có mắt nhìn. Cô chưa bao giờ liên tưởng đến chuyện Thẩm Loan và Uyển Nguyệt ở bên nhau.


Lúc này, nhìn hai bóng người dưới tấm băng rôn của khoa Tiếng Trung, trong đầu của Hứa Thanh Lăng lại không tự chủ được mà nhớ đến món xào nóng ở căn tin Nam Uyển. Thực ra cô thích ăn lòng xào ớt xanh hơn, được đầu bếp căn tin kho sẵn, làm rất sạch sẽ, lại kho rất vừa miệng, xào với ớt xanh, thơm nức mũi.


Lần nào cô cũng thèm nhỏ dãi mà nhìn món lòng đó nhưng Thẩm Loan không thích ăn đồ có mùi quá nặng nên cô đành phải nhịn.


...


Đàn anh giúp Hứa Thanh Lăng xách hành lý tên là Trương Đạt, cao gầy, da trắng, tay vác chăn bông tay xách vali dẫn cô đàn em mới đến ký túc xá dành cho sinh viên năm nhất.


Anh ấy thấy Hứa Thanh Lăng nhỏ nhắn nên tưởng vali của cô rất nhẹ, không ngờ vừa xách lên đã thấy khá nặng.


Tuy nhiên, dù vali có nặng đến mấy cũng không thể làm mất mặt đàn anh được, Trương Đạt ưỡn ngực, dẫn đường phía trước: "Các em khóa này may mắn thật đấy, được phân vào tòa nhà ký túc xá mới xây của trường, phòng sáu người cực xa hoa. Không giống bọn anh, ở trong tòa nhà ký túc xá tồi tàn nhất trường, chuột chạy đầy, sàn nhà sắp bị gặm nát hết rồi."


Anh ấy vừa thở hổn hển vì mệt, vừa nghe thấy đàn em phía sau nhỏ giọng hỏi: "Đàn anh ơi, cho em hỏi quầy đồ ăn xào nóng ở căn tin Nam Uyển đã mở chưa ạ?"


Trương Đạt nghe cô hỏi thì ngẩn người: "Quầy đồ ăn xào nóng á? Anh không biết nữa, đã nửa năm nay anh không ăn cơm ở căn tin trường rồi."


Câu này đúng là sự thật. Trương Đạt sắp lên năm ba, từ năm hai anh ấy đã theo giảng viên trong khoa ra ngoài làm dự án. Trừ những môn chuyên ngành bắt buộc, anh ấy rất ít khi ở trường, càng không nói đến việc ăn cơm ở căn tin trường.


Lần này là bị lớp trưởng gọi về đón sinh viên mới. Anh ấy không về không được, mà khoa của họ tổng cộng chỉ có ba mươi sinh viên mới, con gái chỉ có sáu người.



Lớp trưởng đã nói rồi, phải có trách nhiệm với từng người. Trương Đạt đến sớm, vớ được một cô đàn em dáng người cao ráo, gương mặt thanh tú nên trong lòng đang vui như mở cờ.


Trương Đạt vừa đi vừa luyên thuyên đủ thứ chuyện phiếm trong trường, nào là con gái khoa Mỹ thuật rất được hoan nghênh, không chỉ xinh đẹp mà ăn mặc còn rất có phong cách. Năm nhất quê mùa, năm hai sành điệu, năm ba bố mẹ chẳng nhận. Năm nhất trôi qua, chín mươi chín phần trăm đều có bạn trai.


Trương Đạt không quên nhắc nhở Hứa Thanh Lăng: "Đại học Cửu Giang nhiều trai đểu lắm, nhất là khoa Mỹ thuật, toàn là cầm thú, mấy em gái xinh đẹp như các em phải tinh mắt vào đấy."


Hứa Thanh Lăng không có hứng thú yêu đương nhưng nghe anh ấy vạch trần cả khoa mình như vậy, cô cũng có chút dở khóc dở cười. Cô thuận miệng hỏi thêm về tình hình các giảng viên chuyên ngành.


Trương Đạt biết gì nói nấy, chưa đến dưới tòa nhà ký túc xá mà anh ấy đã kể hết cho Hứa Thanh Lăng nghe thầy cô nào nghiêm khắc, thầy cô nào giỏi, thầy cô nào thích điểm danh rồi.


"À đúng rồi, khoa Mỹ thuật chúng ta có phải cần trang bị máy tính không ạ? Đàn anh đã mua máy tính chưa?"


Trong tờ thông báo nhập học của trường có nói, sinh viên các khoa liên quan đến mỹ thuật có điều kiện thì có thể tự trang bị máy tính, sau khi khai giảng có khá nhiều môn học liên quan đến máy tính.


Trương Đạt quay đầu nhìn Hứa Thanh Lăng, đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy lần. Cô gái nhỏ này trông thanh tú, ăn mặc giản dị, làn da nằm giữa rám nắng và trắng hồng tự nhiên, vầng trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc dài được tết thành bím buông xuống trước ngực. Cô toát lên sức sống mãnh liệt nhưng nhìn thế nào cũng không giống con nhà giàu có.


Năm nay, mạng Internet mới chỉ bắt đầu xuất hiện trên đường phố Cửu Giang, một chiếc máy tính vài nghìn tệ quả thực là của hiếm đối với sinh viên bình thường.


Trương Đạt: "Cấu hình máy tính đáp ứng yêu cầu chuyên ngành của chúng ta, tạm được thì cũng phải sáu, bảy nghìn! Bây giờ em mới năm nhất, có thể đến phòng máy tính dùng trước. Tuy nhiên, cấu hình máy tính ở phòng máy tính thường bình thường thôi, nếu em không thiếu tiền thì cũng có thể tự mua một cái. Năm nay, ký túc xá sinh viên đều được kéo mạng Internet rồi, đóng chút tiền là có thể lên mạng trong phòng. Trường chúng ta không cắt điện buổi tối, thức đêm lên mạng cũng không ai quản đâu."


Thấy cô em khóa dưới chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu tỏ vẻ đồng tình. Trương Đạt lập tức cảm thấy hình tượng đàn anh của mình càng thêm vĩ đại, hắng giọng nói: "Thực ra anh cũng đang tiết kiệm tiền để mua máy tính, có máy tính riêng thì học phần mềm, nhận việc làm thêm cũng tiện hơn."


Nói xong, mặt Trương Đạt bỗng nhiên nóng bừng, anh ấy muốn mua máy tính hoàn toàn là vì nhìn người khác chơi game trong ký túc xá mà thèm thuồng nên khi nhìn ánh mắt khao khát kiến thức của đàn em, anh ấy nào dám nói thật.


...


Trương Đạt đưa chăn màn và hành lý đến ký túc xá của Hứa Thanh Lăng xong thì cả người đã ướt đẫm mồ hôi. May mà phòng ký túc xá của đàn em này không cao lắm, ở phòng 202, chứ không thì với cái thời tiết nóng nực này, hôm nay mạng nhỏ của anh ấy sẽ tiêu đời ở đây mất.


Phòng sáu người, ngoài sáu giường ngủ, bàn học và tủ quần áo, trong cùng còn có một bồn rửa mặt, không có nhà vệ sinh riêng. Muốn đi vệ sinh phải ra nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang.


Tắm rửa thì phải đến nhà tắm công cộng của trường. Không có điều hòa, chỉ có một chiếc quạt trần. Điều kiện này so với hai mươi năm sau thì chẳng là gì nhưng vào năm 2000 thì có thể coi là đỉnh cao rồi. Phòng được thiết kế theo kiểu giường tầng, có bàn học ở dưới, là kiểu phổ biến rộng rãi trong các trường đại học sau này.


Giường của Hứa Thanh Lăng ở vị trí sau cánh cửa. Tuy không được đẹp bằng hai giường ở giữa nhưng so với giường đối diện cửa ra vào thì có không gian riêng tư hơn, cũng không ẩm ướt như giường gần bồn rửa mặt. Không phải tốt nhất nhưng cũng không đến nỗi tệ.


Trương Đạt đi tới đi lui mấy vòng, càng thêm ghen tị với điều kiện ở ký túc xá của cô em khóa dưới này: "Tám trăm tệ một năm, quá rẻ!"


Thấy anh ấy đã ướt đẫm mồ hôi, Hứa Thanh Lăng vội vàng lấy trong cặp ra một chai nước khoáng, cười tủm tỉm đưa cho anh ấy: "Đàn anh ơi, hôm nay cảm ơn anh nhiều lắm!"


Trương Đạt đang khát khô cả cổ, nhận lấy chai nước rồi tu ừng ực hết nửa chai, sau đó để lại số điện thoại phòng ký túc xá của mình cho cô, còn nói có việc gì thì cứ tìm anh ấy, rồi rời đi.



Trong phòng sáu người này, người đến vẫn chưa đủ. Hứa Thanh Lăng dọn dẹp bàn ghế, tủ quần áo và giường ngủ, lấy đồ trong vali ra treo lên, rồi cất gọn gàng, sau đó cô trải ga giường.


Dù sao cô cũng không phải cô bé mười mấy tuổi, không có nhiều kỳ vọng vào cuộc sống tập thể. Thế nhưng lúc nhìn không gian nhỏ bé này dần được lấp đầy, cô vẫn có chút xúc động.


Tiếp theo, căn phòng nhỏ này sẽ đồng hành cùng cô trong ba năm. Nếu cô có điện thoại thông minh, chắc hẳn cô sẽ chụp một bức ảnh rồi đăng lên mạng xã hội.


Sau khi sắp xếp xong xuôi, Hứa Thanh Lăng gọi điện về nhà báo bình an, cũng báo số điện thoại phòng ký túc xá cho gia đình, rồi lại gọi điện cho chị gái.


Hai hôm trước, khi đi gửi tiền cô mới phát hiện ra chị gái đã chuyển hai nghìn tệ vào thẻ ngân hàng của mình.


Vừa đúng dịp cuối tuần, Hứa Hồng Giao đang nấu cơm cùng Trình Dật.


Bây giờ khi Hứa Thanh Lăng nói chuyện với chị gái sẽ có phần nũng nịu: "Chị ơi, em đã nói là em đủ tiền rồi mà, chị lại chuyển tiền cho em làm gì, trong nhà đã lo tiền học và tiền sinh hoạt cho em rồi."


Hứa Hồng Giao vừa nghe thấy gia đình đã lo liệu chuyện tiền bạc cho em gái thì rất vui mừng: "Được đấy! Cuối cùng bố mẹ cũng thay đổi rồi, không uổng công chị nói với họ một mãi!"


Hứa Thanh Lăng không cho là vậy. Họ có thể thay đổi mới lạ, chẳng qua là càng già càng sợ sau này không ai chăm sóc họ thôi.


Hôm nay là ngày khai giảng, cô không muốn nói mấy chuyện buồn phiền này với chị gái, bèn kể những chuyện thú vị trong ngày đầu tiên nhập học như bạn học cũng được, điều kiện ở ký túc xá rất tốt.


Hứa Hồng Giao nhớ lại cuộc sống đại học của mình, cười nói: "Em phải tận hưởng cuộc sống đại học cho thật tốt nhé. Cần học thì học..."


Chưa nói hết câu, cô ấy đã bị Trình Dật chen ngang: "Cần yêu đương thì yêu đương!"


Hứa Thanh Lăng mím môi, chuyển chủ đề: "Chị à, em định mấy hôm nữa ra trung tâm điện tử mua máy tính."


Hứa Hồng Giao vừa nghe thấy em gái muốn mua máy tính thì lo lắng, cô ấy không có đủ tiền, năm ngoái Trình Dật mua một chiếc máy tính để bàn hết gần mười nghìn tệ.


Hứa Thanh Lăng liên tục đảm bảo rằng tiền làm thêm của cô đủ để mua máy tính rồi. Hứa Hồng Giao mới dặn dò cô phải tìm người hiểu biết về máy tính đi cùng.


Em gái đã lớn rồi nhưng trong mắt chị gái vẫn là cô bé ngốc nghếch, cô ấy lo lắng cô sẽ bị lừa, sẽ bị bắt nạt.


Cúp máy, Hứa Hồng Giao lo lắng nói với Trình Dật: "Em gái em vất vả cả kỳ nghỉ hè mới kiếm được chút tiền, mua máy tính phải tìm người am hiểu đi cùng mới được. Đồ đạc sáu, bảy nghìn tệ, lỡ bị lừa thì sao?"


Trình Dật: "Chuyện này đơn giản mà, mai anh nhờ đồng nghiệp bên phòng Công nghệ thông tin đưa cho một bảng cấu hình máy tính với tầm giá tương tự, rồi gửi cho Thanh Lăng, bảo con bé cứ theo đó mà mua là được."


Hứa Hồng Giao: "Giá máy tính ở Bắc Kinh và Cửu Giang không giống nhau. Máy tính sáu nghìn tệ ở đây, chắc ở Cửu Giang phải bảy, tám nghìn mới mua được."


Trình Dật nhớ đến người bạn thân của mình ở Cửu Giang, cầm điện thoại lên: "Để anh hỏi Thẩm An Ngô xem sao, công ty của cậu ấy chắc thường xuyên mua máy tính. Để anh nói với cậu ấy một tiếng, bảo công ty cậu ấy mua thêm một chiếc, rồi bảo Thanh Lăng mang tiền đến công ty cậu ấy lấy hàng là được."



Hứa Hồng Giao vội vàng giữ tay chồng lại, trừng mắt nhìn: "Người ta là giám đốc công ty lớn, anh lại bảo người ta đi lo mấy chuyện nhỏ nhặt này?"


Trình Dật tặc lưỡi: "Sao lại là chuyện nhỏ nhặt được? Em chỉ có mỗi một đứa em gái thôi. Con bé đi làm thêm hai tháng hè, kiếm tiền mua máy tính đã không dễ dàng gì. Cũng đâu phải bảo Thẩm An Ngô đích thân dẫn nó đi mua, chỉ cần cậu ấy nói với bên dưới một tiếng để họ đi mua đồ, một cú điện thoại là xong."


Tuy bình thường anh ấy và Thẩm An Ngô không liên lạc nhiều nhưng cứ gặp mặt là chẳng có chút cảm giác xa lạ nào. Hồi học đại học, mỗi dịp lễ tết, Thẩm An Ngô đều không về Cửu Giang, một mình ở lại Bắc Kinh, toàn là Trình Dật dẫn anh đi chơi khắp nơi.


Anh ấy đã quen thân thiết với Thẩm An Ngô rồi. Hơn nữa anh ấy cảm thấy em vợ học đại học ở Cửu Giang, sau này nói không chừng sẽ ở lại đó làm việc, để bạn học cũ giúp đỡ một chút cũng không phải chuyện xấu.


Tuy Hứa Hồng Giao cảm thấy chồng nói không sai nhưng cô ấy vẫn hơi lo lắng: "Thẩm An Ngô trẻ tuổi như vậy, lại quản lý công ty lớn như thế, khí chất không hề tầm thường, em chỉ sợ với cái tính cách hấp tấp của em gái em, lỡ con bé nói gì sai trước mặt cậu ấy thì sao."


Trình Dật nhìn cô, mỉm cười: "Em xem thường em gái mình rồi đấy."



Phòng ký túc xá của Uyển Nguyệt cũng ở tòa nhà số bốn, chỉ có điều là ở tầng sáu.


Đến dưới lầu, Uyển Nguyệt dừng bước, ngẩng đầu nhìn Thẩm Loan: "Anh để đồ ở đây đi, em tự xách lên."


"Cũng đưa đến tận đây rồi, mấy bước nữa có là gì." Thẩm Loan không để ý đến cô ta, cầm hành lý đi thẳng lên lầu.


Uyển Nguyệt đi theo phía sau, mỗi lần thử anh ta thế này đều khiến cô ta cảm thấy an toàn hơn một chút.


Mấy ngày nay, cô ta luôn cố ý vô tình thử giới hạn của Thẩm Loan, dường như anh ta quan tâm đến cô ta hơn cô ta tưởng tượng.


Thẩm Loan đưa cô ta đến phòng ký túc xá, để đồ xuống, ghi nhớ số điện thoại phòng ký túc xá của cô ta rồi không ở lại lâu mà đi luôn. Anh ta bận rộn nửa ngày mới lo xong chuyện của Uyển Nguyệt, còn phải đến khoa của mình làm thủ tục nhập học nữa.


Chỉ trong chốc lát, vẻ ngoài tuấn tú của anh ta đã để lại ấn tượng sâu sắc cho các bạn cùng phòng của Uyển Nguyệt.


Thẩm Loan vừa đi, bạn cùng phòng đã không nhịn được hỏi han Uyển Nguyệt. Khi biết được Thẩm Loan là sinh viên khoa Quản trị kinh doanh, hai người bắt đầu hẹn hò sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông, bạn cùng phòng đều không nhịn được mà khen Uyển Nguyệt ra tay nhanh thật.


Tỷ lệ nam nữ ở khoa Tiếng Trung của đại học Cửu Giang là một với năm. Luật bất thành văn trong chuyện yêu đương của con gái khoa Tiếng Trung là tuyệt đối không tìm bạn trai cùng khoa. Lựa chọn hàng đầu là khoa Khoa học công nghệ, khoa Quản trị kinh doanh cũng được, không được nữa thì khoa Luật cũng hơn khoa Tiếng Trung.


Điều này có nghĩa là phải cạnh tranh với con gái các khoa khác, vì vậy việc có người yêu trong bốn năm đại học cũng không phải là điều dễ dàng.


Uyển Nguyệt sắp xếp đồ đạc xong, cảm thấy trong lòng trống rỗng. Cô ta lấy điện thoại nhắn tin cho Thẩm Loan: [Em dọn xong rồi, bên anh xong chưa?]


Thời buổi này, sinh viên đại học có điện thoại di động chắc chắn là cực kỳ ít. Cho nên khi thấy Uyển Nguyệt lấy điện thoại ra, ánh mắt các bạn cùng phòng nhìn cô ta cũng khác hẳn, nghĩ thầm điều kiện gia đình cô ta chắc chắn không phải dạng vừa.


Từ nhỏ đến lớn, Uyển Nguyệt luôn là tâm điểm của mọi người. Khi còn học ở trường trung học số 1 của Cửu Giang, cô ta là hoa khôi của lớp, cũng là học trò cưng của giáo viên, giờ đến đại học Cửu Giang vẫn là người nổi bật.



Cảm giác quen thuộc này khiến tâm trạng u ám mấy ngày nay của cô ta tươi sáng hơn một chút. Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của bạn cùng phòng, Uyển Nguyệt không nói rằng điện thoại là do bạn trai tặng.


Thế nhưng tất cả những thứ này nhanh chóng bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của cô gái cuối cùng trong phòng ký túc xá, tên là Thân Tĩnh.


Một cặp vợ chồng ăn mặc sang trọng dẫn theo một cô gái bước vào, phía sau còn có một cậu trai trẻ dáng vẻ như là nhân viên công tác. Cô gái đeo trên ngực một chiếc điện thoại nhỏ nhắn xinh xắn, còn chỉ huy cậu trai kia: "Đây là bàn của tôi, anh lắp đặt xong thì để lên bàn cho tôi là được."


Nhân viên công tác đeo bảng tên màu xanh trên ngực, khiêng vào một chiếc thùng lớn, khoảnh khắc anh ta lấy chiếc máy ra khỏi thùng giấy, tất cả các cô gái trong phòng đều há hốc mồm.


Mới chỉ là sinh viên năm nhất khoa Tiếng Trung, vậy mà vừa nhập học đã mua máy tính để trong ký túc xá! Chiếc máy tính này còn không phải mua ở trung tâm điện tử mà là máy tính thương hiệu được lắp ráp sẵn ở cửa hàng chính hãng!


Bố mẹ Thân Tĩnh cư xử lịch sự khách sáo nhưng trong mắt lại toát lên sự xa cách. Họ mỉm cười chào hỏi từng cô gái trong phòng, nhờ mọi người thường xuyên quan tâm đến Thân Tĩnh.


Cảm giác ưu việt và khoảng cách từ trên cao này, Uyển Nguyệt quá quen thuộc, nó giống hệt cách bố mẹ Thẩm Loan cư xử.


Thân Tĩnh không cao lắm, khuôn mặt lại rất xinh đẹp, vừa nhìn là biết cô gái được nuông chiều từ bé. Cô ta vừa vào phòng đã không làm gì cả, chỉ chống nạnh đứng nhìn người ta lắp máy tính.


Bố mẹ cô ta thì tất bật, mẹ thì giúp cô ta dọn dẹp giường chiếu, bố thì giúp cô ta lắp ráp đèn bàn. Căn phòng vốn yên tĩnh vì sự xuất hiện của cô ta mà bỗng chốc trở nên náo nhiệt.


Chỉ trong chốc lát, đã có vài nhóm người đến xem máy tính của Thân Tĩnh. Có người hỏi về kiểu dáng và giá cả, cũng muốn mua một chiếc giống vậy.


Thân Tĩnh rất thoải mái mà cho biết thương hiệu máy tính, Uyển Nguyệt loáng thoáng nghe thấy con số bảy nghìn.


Bảy nghìn tệ, giá một chiếc máy tính đã vượt quá tiền học của một năm.


Uyển Nguyệt hơi buồn bực. Lúc nãy khi làm thủ tục nhập học, là Thẩm Loan đóng tiền học và tiền ký túc xá cho cô ta. Tiền học là bốn ngàn rưỡi, tiền ký túc xá hết tám trăm.


Mấy ngày nay Thẩm Loan còn mua cho cô ta rất nhiều thứ, chắc cũng tốn không ít tiền.


Cô ta không đến xem náo nhiệt, chiêm ngưỡng máy tính của Thân Tĩnh mà lấy một cuốn sổ ra định ghi chép gì đó.


Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một giọng nói: "Cho hỏi Uyển Nguyệt là bạn nào? Bạn trai cậu đang đợi ở dưới lầu!"


Uyển Nguyệt bỗng thấy nhẹ nhõm, chắc là Thẩm Loan làm thủ tục nhập học xong rồi, đợi cô ta ở dưới lầu để cùng nhau ăn cơm. Cô ta soi gương chỉnh trang lại tóc tai, đeo túi xách nhỏ rồi xuống lầu.


Dưới tòa nhà ký túc xá nữ, người người qua lại, một bóng người cao lớn vạm vỡ đặc biệt nổi bật. Ngụy Đông Lai mặc chiếc áo phông dài tay màu đen, che kín hình xăm trên người, chỉ đứng đó thôi mà toàn thân đã tỏa ra hormone mạnh mẽ.


Những cô gái đi ngang qua đều không nhịn được liếc nhìn gã ta, đoán rằng gã ta có thể là đàn anh khoa Thể dục.


Uyển Nguyệt thấy Ngụy Đông Lai thì nụ cười ngọt ngào như mật trên môi bỗng cứng đờ.


Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Story Chương 29
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...