Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng

Chương 15

91@-

Hứa Thanh Lăng mất ba ngày mới hoàn thành xong phần chữ, còn Tào Tư Thanh đã tô màu được hai phần ba.


Lỗ Minh và anh thợ Lý không dám để hai cô gái nhỏ leo lên giàn giáo, những bức tường cao hơn đều do hai người họ tự mình làm. Hứa Thanh Lăng chủ động xin làm những chi tiết nhỏ và vẽ nét.


Mỗi ngày đều vẽ hết buổi sáng, nghỉ ngơi đến ba giờ chiều lại bắt đầu làm tiếp đến tận tám chín giờ tối mới xong việc. Trừ ngày đầu tiên còn ra dáng người, những ngày sau đó Hứa Thanh Lăng càng giống dân chạy nạn y hệt.


Khoảnh khắc vui vẻ nhất là mỗi ngày tan làm được nhận tiền công ngay trong ngày, hai cô gái cầm những tờ tiền màu xanh lam cười tít cả mắt.


Hứa Thanh Lăng thu dọn đồ đạc xong, về đến nhà đã mười giờ tối. Mệt mỏi cả ngày trời, cô lại phát hiện bố mẹ mình đã thay khóa cửa.


Lòng cô tức nghẹn, nếu là kiếp trước, cô chắc chắn sẽ tủi thân khóc lóc rồi chạy sang nhà Uyển Nguyệt ngủ nhờ. Nhưng cô của hiện tại, sau một ngày vẽ vời ngoài trời nắng đã gần như biến thành cá khô, chẳng thể nào rơi nước mắt được nữa.


Kiếp trước cô là đứa con gái ngoan ngoãn, biết điều, sao có thể cãi lại bố mẹ? Thi đại học xong, bố mẹ không cho học tiếp nên cô không học nữa. Bố mẹ bảo ở nhà phụ giúp trông quán thì cô ngoan ngoãn ở nhà. Thỉnh thoảng được Hứa Đức Mậu cho chút tiền tiêu vặt, cô còn vui mừng khôn xiết.


Lớn lên trong một gia đình bề ngoài có vẻ công bằng, vì ngoan ngoãn hiểu chuyện nên từ nhỏ cô là người ít bị đánh mắng nhất, cũng luôn cảm thấy mình là người được cưng chiều nhất nhà.


Một cô gái lớn lên trong ảo tưởng như vậy, đến một ngày bỗng nhiên phát hiện ra bố mẹ vốn không hề yêu thương mình, đó mới là giây phút đen tối nhất của cuộc đời. Trải qua nỗi đau tự tay cắt đứt sợi dây liên kết với gia đình mới có thể coi là trưởng thành.


...


Hứa Thanh Lăng lắc ổ khóa mới tinh trên cửa sắt, tiện tay nhặt chiếc cặp sách để dưới đất lên, đi sang quán ăn sáng bên cạnh gõ cửa, chị Vương ra mở.


"Chị Vương ơi, bố mẹ em thay khóa cửa, em không có chìa khóa, em đi qua ban công tầng hai nhà chị được không ạ?"


Nhà ở làng đô thị san sát nhau, đưa tay ra là có thể chạm đến cửa sổ nhà hàng xóm. Ban công nhà Hứa Thanh Lăng liền kề với nhà chị Vương.


Chị Vương dụi mắt: "Họ thay khóa mà không đưa chìa cho em à?"


Hứa Thanh Lăng cố ý than thở với chị ấy: "Vâng ạ. Em đi làm thêm, bố mẹ em không vui, cố tình thay khóa, còn không cho em chìa mở."


Chị Vương nghe xong tỉnh cả ngủ: "Còn có chuyện như vậy nữa á? Bố mẹ em nhẫn tâm quá đấy! Con gái chị mà ngoan ngoãn được như em, chị nằm mơ cũng cười tỉnh!"


Hứa Thanh Lăng thở dài: "Haiz! Giá mà bố mẹ em cũng nghĩ như vậy thì tốt biết mấy."



Tính chị Vương vốn thẳng thắn, giọng lại to. Hứa Thanh Lăng lên tầng hai rồi mà vẫn nghe thấy chị ấy kể lể chuyện Hứa Đức Mậu học theo ông chồng chị ấy, năm nào cũng kiếm được đống tiền mà tiếc cho con gái út học đại học, trời nắng chang chang thế này lại ép con bé phải đi làm thêm, đi làm về còn bị khóa ngoài đường không vào nhà được.


Hứa Thanh Lăng vểnh tai nghe, chắc không ngoài hai ngày nữa chuyện này sẽ lan khắp cả làng Sồi. Hứa Đức Mậu là người coi trọng mặt mũi nhất, cô phải khiến ông không ngóc đầu lên được trong làng!


Nhảy từ nhà chị Vương sang nhà mình, đẩy cửa vào, cũng chẳng quan tâm bố mẹ cô đã ngủ hay chưa, Hứa Thanh Lăng bắt đầu xả nước tắm.


Vòi hoa sen trong căn nhà cũ lắp ngay phía trên bồn cầu, cô đứng tắm, gột rửa hết mồ hôi và bụi bẩn trên người.


Trên gác, Ngô Quế Phân đang trằn trọc không ngủ được, nghe tiếng động dưới nhà thì vội vàng chạy xuống, thò cổ vào nhà tắm mắng: "Mày về làm gì! Có giỏi thì đừng có về nữa!"


Hứa Thanh Lăng chậm rãi mặc quần áo, vén rèm bước ra, lạnh lùng nhìn mẹ mình: "Sao con lại không được về? Nếu bố mẹ muốn đuổi con ra khỏi nhà, muốn từ mặt con thì cứ nói thẳng ra!"


Ngô Quế Phân bị con gái chặn họng, nghẹn lời không nói nên câu. Hứa Thanh Lăng mệt muốn chết, đóng sầm cửa đi ngủ, chẳng muốn đôi co thêm nữa.


Sáng sớm hôm sau, cô đánh răng rửa mặt xong thì ra ngoài, rẽ vào quán ăn sáng bên cạnh mua hai cái bánh bao.


Tối qua trời tối không nhìn rõ, sáng sớm nay chị Vương mới nhìn kỹ cô con gái út nhà ông Hứa bên cạnh, thấy con bé đen đi một tông, người cũng gầy hẳn.


Thật tội nghiệp, năm nào ông Hứa cũng kiếm được bộn tiền, vậy mà còn tiếc tiền cho con gái ăn học. Trời thì nắng nóng, ép con bé đến mức phải đi làm thêm.


Hứa Thanh Lăng móc tiền trong túi ra đưa cho chị Vương, ngẩng đầu lên thấy chị ấy đang mỉm cười nhìn mình, ánh mắt dịu dàng như nước.


Sống hai kiếp rồi, cô vẫn không chịu được ánh mắt như vậy, bỗng nhiên thấy mũi cay cay.


Chị Vương không nói gì, lại nhét thêm hai cái bánh bao vào túi nilon, dịu dàng nói: "Cho em ăn lúc đói đó, không lấy tiền em đâu."


"Cảm ơn chị ạ!" Hứa Thanh Lăng cắn một miếng bánh bao to: "Ngon quá!"



Gần đây Tào Tư Thanh rất thích sưu tập tờ rơi quảng cáo của các khu chung cư. Buổi trưa, nhân lúc Lỗ Minh và anh thợ Lý đàn chợp mắt, cô ấy và Hứa Thanh Lăng cùng nhau đi dạo hết một lượt các khu chung cư gần đó.


Cứ đi qua phòng bán hàng nào là hai cô lại mặt dày xin tờ rơi. Một là để xem cách thiết kế và trình bày của họ, hai là để nghiên cứu môi trường và thiết kế căn hộ của các khu chung cư.


Tào Tư Thanh đặt ra một mục tiêu lớn: Phải mua được một căn hộ chung cư có thang máy trước khi tốt nghiệp đại học.



Lỗ Minh thấy em họ mình như bị điên: "Em có biết bây giờ một căn hộ chung cư giá bao nhiêu không? Anh với chị dâu em kết hôn mấy năm rồi, năm ngoái mới mua được nhà đấy."


Hứa Thanh Lăng cười nói: "Anh Lỗ, em cá với anh nhé, em cá Tư Thanh nhất định sẽ mua được nhà trước khi tốt nghiệp."


Đâu chỉ là mua nhà trước khi tốt nghiệp. Kiếp trước, Tào Tư Thanh là người thành công nhất trong số hơn chục cô gái cùng lớp, cô ấy mở một công ty quảng cáo, nhận tổ chức các sự kiện lớn nhỏ ở Cửu Giang.


Lỗ Minh và anh thợ Lý đồng thanh hỏi: "Cá bao nhiêu?"


Hứa Thanh Lăng nghĩ đến giá cả sau bốn năm nữa: "Một nghìn! Nếu cậu ấy mua được nhà, hai người mỗi người cho em một nghìn. Nếu cậu ấy không mua được, em cho hai người mỗi người một nghìn."


"Bố mẹ cho tiền thì không tính nhé, phải là tiền do Tư Thanh tự kiếm ra."


"Được!"


"Còn có chuyện tốt như vậy nữa! Không cá thì bọn anh là đồ ngốc à?"


"Cá!"


"Được! Quyết định vậy nhé!"


Tào Tư Thanh sắp khóc, không ngờ Hứa Thanh Lăng lại tin tưởng mình đến vậy.


Xong việc buổi sáng, Lỗ Minh và anh thợ Lý lại nằm ngủ trên ghế dài như thường lệ. Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh nghỉ ngơi một lát rồi bắt đầu đi dạo xung quanh.


Khu phố cổ đang được cải tạo này là nơi có mật độ dân số cao nhất Cửu Giang, những dãy nhà cấp bốn cũ kỹ bị phá bỏ, thay vào đó là những tòa nhà chung cư cao tầng mọc lên san sát.


Hai bên đường trồng những hàng cây long não xanh mướt, tỏa bóng mát rượi.


Ngoại trừ ngày đầu tiên gặp Thẩm Bội Hương, về sau Hứa Thanh Lăng không còn thấy bà ta xuất hiện ở Vĩnh Hải nữa.


Kiếp trước, cô gả cho Thẩm Loan cũng chỉ gặp bà cô này vào dịp lễ Tết. Nhà Thẩm Loan không thân thiết với bà ta. Tuy nhiên nghe nói Thẩm Hưng Bang rất tin tưởng người em gái này, con riêng mà lão sinh ra ở bên ngoài đều giao cho bà ta nuôi dưỡng.


Những gia đình như họ, việc xem nhà mua nhà ở các khu chung cư là chuyện thường. Hứa Thanh Lăng gạt bỏ người đàn ông kia ra khỏi đầu.


Hai người đi qua một con phố, ven đường có vài người đang chuyển bàn ghế từ trên xe tải xuống, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen đứng bên cạnh. Tòa nhà hai tầng phía sau có treo một tấm biển: Trường mầm non Lam Thiên.



Hứa Thanh Lăng liếc thấy phía dưới tấm biển đó còn có một dòng chữ nhỏ: Trường mầm non dân lập kiểu mẫu Cửu Giang.


Cô nhìn vào trong qua cánh cổng sắt, khuôn viên trường có các thiết bị vui chơi, bàn ghế và sách vở được sắp xếp ngăn nắp. Tuy có vẻ hơi cũ nhưng vừa nhìn đã biết là một trường mầm non đã có từ lâu.


Hứa Thanh Lăng vội vàng kéo Tào Tư Thanh sang một bên, cười tủm tỉm nhìn cô ấy: "Cậu có muốn mua căn hộ có thang máy của cậu sớm một chút không?"


"Muốn chứ, nằm mơ cũng muốn."


"Vừa hay trường mầm non này đang nghỉ hè, chúng ta có thể hỏi xem ông chủ có đồng ý cho chúng ta thuê để mở lớp vẽ tranh không."


Tào Tư Thanh cảm giác đầu óc mình không theo kịp mạch suy nghĩ của cô bạn, vô thức hỏi: "Ông chủ có đồng ý cho chúng ta thuê không?"


"Đây là trường mầm non tư thục, không có học sinh vào hai tháng nghỉ hè nhưng vẫn phải trả tiền thuê nhà. Trường mầm non tư thục không có trợ cấp gì, ông chủ nào mà chẳng muốn giảm bớt thiệt hại?" Hứa Thanh Lăng chỉ vào mấy khu chung cư gần đó: "Cậu xem khu này có khá nhiều chung cư mới, chắc chắn có không ít cặp vợ chồng chuyển đến sau khi kết hôn, con cái đang trong độ tuổi mầm non và tiểu học. Nếu chúng ta mở lớp vẽ tranh ở đây, việc tuyển sinh chắc chắn không thành vấn đề."


Tào Tư Thanh cũng đang tìm địa điểm thích hợp để mở lớp vẽ tranh nhưng vẫn chưa tìm được, cô ấy đã định từ bỏ rồi, giờ nghe Hứa Thanh Lăng nói vậy không khỏi hơi động lòng. Việc đặt địa điểm ở trường mầm non sẽ tiết kiệm được rất nhiều việc, không cần phải đi thuê bàn ghế, ngay cả bảng đen cũng có sẵn.


Nếu thu mỗi học sinh năm mươi tệ một buổi, hai tháng là bốn trăm tệ. Mười học sinh là bốn ngàn, trăm học sinh là bốn mươi ngàn!


Tào Tư Thanh càng tính càng thấy hứng thú, tim đập thình thịch, hình như căn hộ có thang máy của mình có hy vọng rồi.


Người giao hàng dỡ bàn ghế xuống xong thì lái xe đi. Người đàn ông trung niên nhìn đống bàn ghế này, không nhịn được than thở: "Giao hàng mà không chuyển vào tận cửa là sao chứ!"


Tào Tư Thanh và Hứa Thanh Lăng nhìn nhau, hai người bắt đầu học tập "Lôi Phong" giữa đường, tiến lên nói lớn: "Chú ơi, chúng cháu giúp chú chuyển nhé!"


Người đàn ông trung niên đang lau mồ hôi nhễ nhại, thấy hai cô gái trẻ tuổi ra tay giúp đỡ thì kích động cảm ơn họ.


Hứa Thanh Lăng nở nụ cười ngây thơ: "Chú ơi, trường mình nghỉ hè không có học sinh, sao còn mua nhiều bàn ghế vậy ạ?"


Người đàn ông trung niên: "Trường mầm non của chúng tôi mở cửa đã nhiều năm rồi, trước đó bàn ghế đều đã cũ, tranh thủ dịp hè thay mới, đỡ phải cập rập khi khai giảng."


Tào Tư Thanh: "Chú ơi, trường mầm non này là của chú ạ? Chú giỏi thật đấy!"


Người đàn ông trung niên thở dài: "Không dám không dám, áp lực sinh tồn của trường mầm non tư thục chúng tôi rất lớn!"


Hứa Thanh Lăng vừa chuyển ghế vừa nhìn quanh: "Chú ơi, sân trường mầm non của chú rộng thế này, tiền thuê chắc không rẻ đâu nhỉ?"



Người đàn ông trung niên lau mồ hôi trên trán: "Đúng vậy! Một tháng tiền thuê hơn một nghìn tệ, một năm riêng tiền thuê đã mất hơn mười nghìn rồi, ba tháng hè và ba tháng đông không có học sinh, tiền thuê vẫn phải đóng. Nếu không phải gần đây có nhiều học sinh thì đúng là không chịu nổi!"


Sau khi chuyển bốn mươi bộ bàn ghế vào lớp học, người đàn ông trung niên còn dẫn hai người họ đi tham quan trường mầm non một vòng.


Hứa Thanh Lăng càng xem càng hài lòng, bèn nói thẳng: "Chú ơi, chúng cháu là sinh viên của ngành Mỹ thuật đại học Cửu Giang, muốn tranh thủ dịp hè làm thêm kiếm tiền, dạy các em nhỏ vẽ tranh. Chúng cháu thấy chỗ này của chú rất thích hợp để mở lớp vẽ, chú có thể cho chúng cháu thuê một phòng học trong hai tháng hè không ạ? Như vậy chú có thể giảm bớt một chút tiền thuê nhà, chúng cháu cũng có thể kiếm thêm chút học phí."


Người đàn ông trung niên nghe họ nói là sinh viên của đại học Cửu Giang, lại thấy quần áo họ dính đầy màu vẽ, đã tin lời họ rồi. Phòng học để trống cũng phí, có thể kiếm thêm chút tiền thuê thì ai mà không thích chứ?


Có điều ông ta không thể tự quyết định việc này được: "Quả thật tôi muốn cho thuê trường mầm non trong dịp hè nhưng tôi không thể tự quyết định được, phải về bàn bạc với vợ tôi đã. Tôi thấy các cháu còn nhỏ tuổi, chuyện mở lớp vẽ tranh này đã bàn bạc với gia đình chưa? Nếu các cháu thật lòng muốn thuê thì hai ngày nữa buổi trưa gặp nhau ở đây, các cháu dẫn theo người lớn đến nhé. Nếu tiền thuê hợp lý, vợ tôi không có ý kiến thì tôi sẽ cho các cháu thuê."


Tào Tư Thanh vui mừng khôn xiết: "Tuyệt quá! Vậy cứ quyết định như vậy nhé."


Hứa Thanh Lăng vẫn không yên tâm, lại xác nhận lại thời gian một lần nữa, còn nhắc nhở người đàn ông trung niên đừng quên mang theo giấy phép kinh doanh và chứng minh thư khi đến.


Trên đường về, Tào Tư Thanh phấn khích kéo Hứa Thanh Lăng chạy một mạch, vừa chạy vừa cười cô: "Không ngờ cậu lại có tài nói dối không chớp mắt như vậy đấy Hứa Thanh Lăng, còn dám nói là sinh viên đại học Cửu Giang nữa chứ! Mình sợ ông ấy hỏi thẻ sinh viên của chúng ta lắm!"


Hứa Thanh Lăng cười: "Sợ gì chứ? Cùng lắm thì đưa giấy báo trúng tuyển cho ông ấy xem. Mình mặc kệ! Cầm giấy báo trúng tuyển của đại học Cửu Giang thì chính là sinh viên đại học Cửu Giang!"


Tào Tư Thanh không cãi lại được cô: "Được rồi, được rồi, cậu nói gì cũng đúng!"


Hai người về nhà nói với Lỗ Minh và anh thợ Lý về ý định mở lớp vẽ tranh, hai người đàn ông nghe xong mắt tròn mắt dẹt.


Anh thợ Lý lắc đầu: "Hai đứa giỏi thật đấy, đúng là biết cách kiếm tiền, đầu óc nhanh nhạy thật."


Lỗ Minh nhớ lại những chiến tích huy hoàng của em họ hồi nhỏ cũng không lấy làm lạ. Cô nhóc này đã biết giúp bạn bè sao chép băng cát-sét kiếm tiền từ hồi học cấp hai, một cuốn thu năm tệ, còn mang theo cả một túi đồ ăn vặt đến trường bán cho bạn bè. Sau khi bị dì phát hiện, đánh cho một trận nên mới bớt đi phần nào.


"Hai đứa sắp mở lớp vẽ tranh rồi, vậy sau này ai vẽ tranh tường cho anh?"


Tào Tư Thanh liếc anh trai: "Còn chưa biết tuyển được bao nhiêu học sinh nữa kìa! Cũng không phải ngày nào cũng có lớp. Anh yên tâm, dù có bận em cũng sẽ thu xếp thời gian để vẽ cho anh."


Lỗ Minh nhìn hai cô gái nhỏ phơi nắng đến mặt đỏ bừng, không hiểu sao lại bị ánh sáng trong mắt họ làm cảm động, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: "Thôi được rồi, hai đứa không thấy vất vả là được."


Hứa Thanh Lăng cười hì hì: "Không vất vả không vất vả! Kiếm được tiền thì vất vả gì chứ!"


Tào Tư Thanh: "Đúng rồi, anh cả, em đã hẹn với ông hiệu trưởng rồi, hai ngày nữa sẽ đến nói chuyện tiền thuê nhà với ông ấy. Lúc đó anh đi cùng bọn em nhé. Không có người lớn đi cùng, người ta không yên tâm cho bọn em thuê!"


Lỗ Minh sảng khoái đồng ý: "Được."


Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng Story Chương 15
10.0/10 từ 21 lượt.
loading...