Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Chương 14
102@-
Năm Thẩm An Ngô bảy, tám tuổi, một hôm trên đường đi học, Thượng Huệ Lan từng hỏi anh: "Tiểu Ngô này, mẹ đổi một người bố khác cho con được không?"
Lúc đó, Thẩm An Ngô nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Đổi thế nào ạ? Dù mẹ có ly hôn với bố, bố vẫn là bố của con mà."
Thượng Huệ Lan ôm anh vào lòng, v**t v* mái tóc anh, hồi lâu không nói gì.
Đó là hình ảnh tình mẹ ấm áp cuối cùng mà anh còn nhớ.
Vài ngày sau, Thẩm An Ngô nghe thấy mẹ đang gọi điện thoại cho bạn.
"Tôi không định ly hôn, ở độ tuổi này, không cản, ngày nào lão cũng có thể chơi một lần. Ly hôn rồi chắc chắn sẽ đi tìm gái, sinh một đống con với đủ loại phụ nữ, để bọn chúng chạy đến tranh giành tập đoàn Viễn Tinh với An Ngô à?"
Giọng mẹ nghe có vẻ mệt mỏi nhưng lại mang theo sự kiên quyết: "Không ly hôn, sau này ai sống cuộc sống của người nấy."
Không lâu sau, Thẩm An Ngô chuyển đến một trường nội trú quốc tế, còn mẹ thì một mình chuyển đến Hồng Kông.
...
Bao nhiêu năm rồi chưa từng nhắc đến chuyện "ly hôn" với con trai, bởi vậy Thượng Huệ Lan nói xong thì hơi căng thẳng.
Con trai vẫn bình tĩnh như thường: "Ly hôn hay không là chuyện của mẹ và bố, con là con trai cũng không can thiệp được. Mẹ đã quyết định rồi thì con chắc chắn ủng hộ mẹ."
Thượng Huệ Lan thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cây trúc xanh phát ra âm thanh xào xạc khi gió thổi đến. Dường như bà ấy đang hồi tưởng lại chuyện xưa, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
"Bố con đã lớn tuổi, lỡ như có mệnh hệ gì, mẹ không muốn lúc đó phải lấy thân phận vợ lo liệu hậu sự cho lão. Mẹ cũng vậy, nếu mẹ đi trước lão, mẹ cũng không muốn lão có tư cách can thiệp vào hậu sự của mẹ."
Đang yên đang lành lại đột nhiên nhắc đến hậu sự, Thẩm An Ngô bị lời nói của mẹ làm nghẹn: "Mẹ, luật sư đâu phải để trưng. Nếu mẹ lo lắng thì mấy ngày nay gọi luật sư Lý đến, xem lại di chúc của mẹ một lần nữa."
Thượng Huệ Lan dời mắt, liếc nhìn con trai: "Mẹ biết tính của Thẩm Hưng Bang, một khi bắt đầu thủ tục ly hôn thì hai bên coi như trở mặt. Nhân lúc mẹ còn khỏe phải làm xong chuyện này, nếu không mẹ sợ sau này không còn sức để cãi nhau nữa."
"À đúng rồi." Thượng Huệ Lan chợt nhớ ra điều gì, giọng bỗng nghiêm khắc: "Mẹ nghe nói Thẩm Hưng Bang và Thẩm Bội Hương muốn cho đứa con hoang đó vào tập đoàn Viễn Tinh?"
Sau khi bà ấy đến Hồng Kông, Thẩm Hưng Bang lại tìm một cô gái trẻ, sinh được đứa con trai nữa. Năm đó cô gái kia chỉ mới hai mươi tuổi, Thẩm Hưng Bang đành giao con trai cho em gái Thẩm Bội Hương nuôi.
Thoáng chốc hai mươi mấy năm, đứa con riêng đó cũng đã tốt nghiệp đại học.
Vì mối quan hệ với mẹ, Thẩm An Ngô đã không thân thiết với bà ta từ nhỏ, anh biết cô không thích mình, lúc đầu còn giả vờ, từ khi Thẩm Nhạc Hiền ra đời thì lười làm luôn.
Lần này Thẩm Bội Hương nhân lúc anh bị thương ở chân, xúi giục muốn nhét Thẩm Nhạc Hiền vào công ty. Tuy nhiên, những bộ phận quan trọng của công ty đã vững chắc, Thẩm Nhạc Hiền không thể trụ vững, chỉ có thể quay về công ty quản lý bất động sản do Thẩm Bội Hương phụ trách.
Thẩm An Ngô đặt tay lên tay vịn ghế sô pha, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, lạnh lùng nói: "Nó không vào được đâu."
Thẩm Nhạc Hiền chỉ là công cụ để Thẩm Bội Hương moi tiền từ bố anh thôi. Công ty quản lý tài sản của người phụ đó đã trở thành vỏ rỗng, nghiệp vụ đều chuyển sang công ty dưới tên con rể bà ta.
Có một số chuyện, Thẩm An Ngô không muốn nói chi tiết với mẹ, tránh cho bà ấy lại oán than và lo lắng.
…
Hôm nay con trai đi thực tập ở Viễn Tinh ngày đầu tiên, buổi sáng nhìn con trai và chồng cùng nhau ra khỏi cửa, Phó Cần có cảm giác như mình đã vượt qua khó khăn.
So với những người vợ hào môn khác, bà ta cũng coi như may mắn. Mẹ chồng sống ở quê quanh năm, chỉ thỉnh thoảng về thăm vào dịp lễ tết, vợ hai của bố chồng thì lại thường xuyên ở Hồng Kông, bà ta gả vào nhà họ Thẩm chưa từng bị mẹ chồng hành hạ.
Tính bố chồng Thẩm Hưng Bang độc đoán, may mà bình thường không sống chung. Chồng không được bố chồng coi trọng nhưng dù sao cũng là con trai cả danh chính ngôn thuận.
Buổi tối, chồng và con trai về nhà, Phó Cần sai người giúp việc dọn cơm lên bàn.
Thẩm Thiệu Chu thay quần áo xong, ngồi xuống ăn cơm, nghe con trai kể chuyện ngày đầu tiên thực tập ở công ty.
"Bố, Cao Hàn thật sự rất giỏi. Nhưng anh ấy nói không thể dẫn dắt con được, bảo con hãy theo học một người quản lý họ Lý dưới quyền anh ấy trước."
Thẩm Thiệu Chu gật đầu: "Hiện tại công việc cụ thể của bộ phận tài chính đều do quản lý Lý phụ trách, để anh ta dẫn dắt con cũng đủ rồi."
Phó Cần cau mày: "Có phải Cao Hàn không muốn hướng dẫn con không? Có cần bảo An Ngô nói với Cao Hàn một tiếng không?"
Thẩm Thiệu Chu không để tâm đến việc thực tập của con trai, còn chưa bắt đầu học đại học, thực tập có thể học được gì, đi để mở mang kiến thức thôi.
Ông ta nhìn vợ: "Cao Hàn rất bận, hơn nữa hiện tại cũng đang phụ trách những việc mang tính chiến lược, nói anh ta dẫn dắt Loan Nhi như sai một giáo sư đại học dạy một đứa trẻ sơ sinh vậy, quá lãng phí!"
Mấy lời này khiến Thẩm Loan suýt sặc cơm, không nhịn được quay đầu sang một bên. Phó Cần trừng chồng: "Anh ví von cái gì vậy? Con trai cũng sắp là sinh viên đại học rồi đấy!"
"À đúng rồi, nghe nói dì Thượng đã về, tiệc mừng con trai đỗ đại học có mời dì ấy không?" Nói về người "mẹ chồng" đã lâu không gặp này, Phó Cần không tự quyết định được.
Tiệc mừng con trai đỗ đại học cũng không lớn, chỉ mời giáo viên của trường và một số quản lý cấp cao của Viễn Tinh, thêm vào đó là một số đối tác làm ăn thường xuyên của chồng.
Còn họ hàng nhà mình, Phó Cần dự định cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình. Bây giờ điều bà ta đau đầu nhất chính là bữa cơm gia đình này, người "mẹ chồng" trên danh nghĩa đã trở về, việc sắp xếp bữa cơm gia đình trở thành một vấn đề.
Phó Cần lấy Thẩm Thiệu Chu lúc Thượng Huệ Lan đã ly thân với Thẩm Hưng Bang, bà ta không có nhiều tiếp xúc với người "mẹ chồng" trên danh nghĩa này.
Thẩm Thiệu Chu trầm ngâm: "Em có thể gọi điện cho dì ấy nhưng anh đoán dì ấy sẽ không đến đâu."
Nói ra thì ông ta cũng không có nhiều kỷ niệm với Thượng Huệ Lan. Trước mười hai tuổi, Thẩm Thiệu Chu sống ở quê với mẹ và bà nội. Cho đến một ngày, bà nội với đôi chân bó nhỏ đưa ông ta và mẹ đến thành phố tìm bố.
Đó là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy những tòa nhà trong thành phố, lần đầu tiên đi thang máy, luống cuống đến mức không biết để tay chân ở đâu. Mẹ còn hồi hộp hơn cả ông ta, dọc đường nắm chặt tay đến mức cổ tay ông ta tím bầm. Rồi họ tìm đến địa chỉ mà bố để lại, người mở cửa lại là một người phụ nữ xa lạ. Đối phương có dáng người cao ráo, trẻ đẹp, bụng hơi nhô lên, mỉm cười nhìn ba người họ.
"Mấy người tìm ai?" Giọng người phụ nữ rất êm tai và lịch sự, không hề khó chịu.
"Cho hỏi Thẩm Hưng Bang có sống ở đây không?" Tôn Lan Hương lấy từ trong túi ra tờ lịch đã nhàu nát, trên đó là địa chỉ mà chồng từng gọi điện đến cửa hàng ở đầu làng, bà ấy đã ghi lại từng nét một.
"Mấy người là gì của Thẩm Hưng Bang?" Nụ cười trên mặt người phụ nữ trẻ dần cứng lại.
"Tôi là vợ ông ấy, đây là mẹ ông ấy, còn đây là con trai ông ấy."
Cậu bé mười hai tuổi đã đến tuổi hiểu chuyện, cậu nhóc nhớ rõ khi mẹ cậu nói mình là vợ của Thẩm Hưng Bang, khuôn mặt người phụ nữ trẻ kia tái mét.
Người phụ nữ đó mời họ vào nhà, rồi gọi điện thoại, bảo họ đợi trong nhà, sau đó xách một chiếc túi nhỏ ra khỏi cửa.
Rồi bố đến, đuổi họ về.
Bà nội không thích người phụ nữ đó, suốt dọc đường đi luôn mắng chửi, còn mẹ thì cúi đầu lau nước mắt. Cuối cùng bà nội lẩm bẩm: "Khóc cái gì! Mẹ còn chưa chết! Chỉ cần mẹ còn sống, nó đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Thẩm."
Có ích gì chứ?
Ngày thứ ba, người bố mấy năm không về giờ lại về quê, cầm giấy thỏa thuận ly hôn muốn ly hôn với mẹ, mặc cho bà nội đánh mắng thế nào, lão cũng muốn ly hôn.
Không biết bố đã nói gì với bà nội, cuối cùng bà nội cũng đồng ý, mẹ cũng ký vào thỏa thuận.
Sau đó, ông ta mới biết vì muốn kết hôn với người phụ nữ đó mà bố đã chuyển một phần cổ phần đứng tên sang cho mẹ, còn cho mẹ một khoản tiền.
Lúc bố đi còn nói với bà nội: "Mẹ, hay là mẹ đi cùng con vào thành phố đi. Con mua cho mẹ một căn nhà có sân vườn, mẹ trồng rau, nuôi gà."
Bà nội ngồi trên chiếc ghế tre trước cửa nhà cũ, tay đang khâu đế giày: "Không đi, mày cứ lấy vợ mới của mày, tao chỉ nhận Lan Hương."
Bố cứ thế mà đi, thậm chí còn không liếc nhìn ông ta lấy một cái.
...
"Dù dì ấy có đến hay không, em chắc chắn vẫn phải gọi điện thoại. Nếu không thì cứ như chúng ta rất không hiểu chuyện." Nói đến đây, Phó Cần lại lẩm bẩm: "Bao nhiêu năm rồi, căn nhà ở Chương Thụ vẫn bỏ trống. Dì Thượng trở về sao không đến Chương Thụ ở, bên Thúy Cốc dù sao cũng bất tiện."
Lần trước mời giáo viên và bạn bè của bố mẹ ăn cơm, anh ta phải đi từng bàn cho người ta xem như linh vật, giờ lại còn làm cái gì mà tiệc gia đình. Tiệc gia đình kiểu này còn nhàm chán hơn, nếu không phải ông nội sẽ đến, anh ta mới lười đi.
Khoảng thời gian này, Thẩm Loan đã ăn tiệc mừng đỗ đại học của mấy người bạn học rồi, thấy ai cũng bị người lớn dắt đi như khỉ, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Nhà hàng Duyệt Các vừa đắt vừa quê mùa, anh ta không muốn mời bạn học đến đó ăn cơm, muốn tìm một nơi vừa có đồ ăn vừa có chỗ chơi.
Nói đến tiệc mừng đỗ đại học, Phó Cần sực nhớ đến một người, thuận miệng hỏi: "À đúng rồi, con nhà họ Hứa đã thi đỗ chưa?"
Thẩm Loan: "Không đỗ hệ chính quy, vào ngành Mỹ thuật hệ cao đẳng của đại học Cửu Giang."
Ngành mỹ thuật của đại học Cửu Giang rất khó vào, điểm chuẩn hệ cao đẳng cũng không thấp. Lần này đến lượt Phó Cần ngạc nhiên: "Không ngờ đấy. Không nghe em gái nhắc đến, mẹ còn tưởng con bé trượt rồi chứ."
Phó Cần nhìn con trai: "Vậy sau này hai đứa học cùng trường, nói không chừng còn thường xuyên gặp nhau."
Thẩm Loan bình thản nói: "Đại học Cửu Giang tận mấy chục nghìn sinh viên, bọn con cũng không cùng chuyên ngành.”
Phó Cần gật đầu, mỉm cười: "Trước đây cấp ba không cho con yêu đương. Bây giờ thi đại học xong rồi, bố mẹ sẽ không quản chuyện con yêu đương nữa nhưng cũng đừng có làm loạn. Con là con trai, yêu đương nhiều cũng không sao. Nói trước, không phải cô gái nào mẹ cũng chấp nhận đâu nhé."
Trong đầu Thẩm Loan hiện lên một khuôn mặt trắng như ngọc lan, đáy mắt lóe lên vẻ lúng túng: "Mẹ, con biết rồi."
Ăn cơm tối xong, Thẩm Loan về phòng, cầm điện thoại lên bắt đầu gọi, cuộc gọi đầu tiên đương nhiên là gọi cho người ấy.
"Yên tâm, không có phụ huynh, chỉ là bạn học chúng ta tụ tập thôi." Thẩm Loan liên tục đảm bảo: "Tối nay ăn cơm ở đó còn có thể chơi bida, hát karaoke, xem phim."
Uyển Nguyệt không ngờ mới về đã nhận được điện thoại của Thẩm Loan, còn mời cô ta tham gia tiệc mừng đỗ đại học: "Vậy cậu đã nói với Hứa Thanh Lăng và Phùng Bác chưa?"
Thẩm Loan dựa vào đầu giường: "Chưa, cậu là người đầu tiên tôi gọi điện thông báo."
Uyển Nguyệt cảm giác tai mình nóng ran, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: "Vậy mình sẽ nói với hai người họ."
Thẩm Loan vốn không định mời Hứa Thanh Lăng, nghe Uyển Nguyệt nói vậy cũng thấy không sao cả, cười nói: "Được, vậy phiền cậu thông báo cho họ nhé."
Buổi tối Uyển Nguyệt đến siêu thị nhà họ Hứa, Hứa Thanh Lăng không có ở nhà, em trai cô đang trông coi cửa hàng.
"Chị em đâu?"
Hứa Tuấn Văn bị bố mẹ bắt về trông coi cửa hàng, tâm trạng vô cùng tệ, nghe Uyển Nguyệt hỏi chị mình thì mất hết kiên nhẫn: "Chị ấy đi làm thêm rồi."
"Làm thêm? Làm thêm gì?"
"Sao em biết được!"
"Nhà em bận như vậy, sao chị em còn đi làm thêm?"
"Hầy!" Nói đến chuyện này, Hứa Tuấn Văn rất bất lực: "Bố mẹ em không chịu chi trả tiền sinh hoạt đại học cho chị ấy, chị ấy tự đi kiếm tiền trang trải rồi!"
"Nếu chị em về thì nói với chị ấy một tiếng nhé, chị tìm cô ấy có việc."
“Vâng.”
Uyển Nguyệt cúi đầu đi về, bước chân nặng nề. Trước đây những chuyện quan trọng như đi làm thêm, Hứa Thang Lăng luôn kể cho cô ta nghe, cô vốn không phải người giấu được chuyện gì, vui buồn đều thể hiện trên mặt.
Mấy ngày nay Uyển Nguyệt ở nhà cũng khá buồn chán, lần nào cũng kèm cặp em gái học lớp mười. Cô ta còn muốn tìm Hứa Thanh Lăng chơi, không ngờ cô lại chạy đi làm thêm.
Hình như chỉ sau một đêm, Hứa Thanh Lăng đã loại bỏ cô ta ra khỏi cuộc sống của mình.
Uyển Nguyệt đang buồn bực cúi đầu thì bất ngờ va phải một bức tường.
Cô ta ngẩng đầu lên: "Sao anh lại quay về?"
Ngụy Đông Lai nhìn chằm chằm vào mắt Uyển Nguyệt, ngoài ngạc nhiên ra chẳng còn gì khác. Gã tặc lưỡi, hơi không vui: "Sao? Không muốn tôi về?"
Uyển Nguyệt lườm gã: "Tôi nào có!"
Lúc này Ngụy Đông Lai mới thấy dễ chịu, tiến sát lại gần, nhìn trái nhìn phải: "Mới đi một ngày mà đã đen nhẻm thế này rồi à?"
Uyển Nguyệt ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng từ cổ gã, mặt nóng bừng, đẩy mạnh: "Liên quan gì đến anh?"
Ngụy Đông Lai cười hề hề: "Không sao, tôi thích da ngăm."
Uyển Nguyệt xụ mặt, có vài lời phải nói rõ ràng: "Ngụy Đông Lai, anh đừng tưởng bố mẹ anh chi tiền cho tôi học đại học là tôi bán thân cho nhà anh! Tôi đã nói rồi, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ trả lại số tiền này cho bố mẹ anh."
Khuôn mặt Ngụy Đông Lai lộ ra vẻ u ám trong màn đêm, gã mím môi, nặn ra một nụ cười: "Ai nói em bán thân cho nhà tôi? Là tôi thích em, được chưa? Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, mơ mộng cũng sai à?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng của Uyển Nguyệt, gã vội vàng chuyển chủ đề: "Vừa nãy em đi tìm bạn thân à?"
Uyển Nguyệt ừ một tiếng, kể cho gã nghe chuyện Hứa Thanh Lăng đi làm thêm: "Ngụy Đông Lai, anh nói xem hè này tôi có nên đi tìm việc làm thêm không?"
Ngụy Đông Lai cười khẩy: "Con gái đi làm thêm thì làm được gì? Không bị người ta sờ ngực thì cũng bị sờ đùi. Nếu em muốn làm thêm, không bằng đến làm bà chủ của tôi, tôi giao hết sổ sách công ty cho em quản."
"Miệng chó không mọc được ngà voi! Tôi lười nói chuyện với anh!" Uyển Nguyệt bịt tai bỏ chạy.
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Năm Thẩm An Ngô bảy, tám tuổi, một hôm trên đường đi học, Thượng Huệ Lan từng hỏi anh: "Tiểu Ngô này, mẹ đổi một người bố khác cho con được không?"
Lúc đó, Thẩm An Ngô nghiêm túc suy nghĩ một hồi: "Đổi thế nào ạ? Dù mẹ có ly hôn với bố, bố vẫn là bố của con mà."
Thượng Huệ Lan ôm anh vào lòng, v**t v* mái tóc anh, hồi lâu không nói gì.
Đó là hình ảnh tình mẹ ấm áp cuối cùng mà anh còn nhớ.
Vài ngày sau, Thẩm An Ngô nghe thấy mẹ đang gọi điện thoại cho bạn.
"Tôi không định ly hôn, ở độ tuổi này, không cản, ngày nào lão cũng có thể chơi một lần. Ly hôn rồi chắc chắn sẽ đi tìm gái, sinh một đống con với đủ loại phụ nữ, để bọn chúng chạy đến tranh giành tập đoàn Viễn Tinh với An Ngô à?"
Giọng mẹ nghe có vẻ mệt mỏi nhưng lại mang theo sự kiên quyết: "Không ly hôn, sau này ai sống cuộc sống của người nấy."
Không lâu sau, Thẩm An Ngô chuyển đến một trường nội trú quốc tế, còn mẹ thì một mình chuyển đến Hồng Kông.
...
Bao nhiêu năm rồi chưa từng nhắc đến chuyện "ly hôn" với con trai, bởi vậy Thượng Huệ Lan nói xong thì hơi căng thẳng.
Con trai vẫn bình tĩnh như thường: "Ly hôn hay không là chuyện của mẹ và bố, con là con trai cũng không can thiệp được. Mẹ đã quyết định rồi thì con chắc chắn ủng hộ mẹ."
Thượng Huệ Lan thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những cây trúc xanh phát ra âm thanh xào xạc khi gió thổi đến. Dường như bà ấy đang hồi tưởng lại chuyện xưa, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
"Bố con đã lớn tuổi, lỡ như có mệnh hệ gì, mẹ không muốn lúc đó phải lấy thân phận vợ lo liệu hậu sự cho lão. Mẹ cũng vậy, nếu mẹ đi trước lão, mẹ cũng không muốn lão có tư cách can thiệp vào hậu sự của mẹ."
Đang yên đang lành lại đột nhiên nhắc đến hậu sự, Thẩm An Ngô bị lời nói của mẹ làm nghẹn: "Mẹ, luật sư đâu phải để trưng. Nếu mẹ lo lắng thì mấy ngày nay gọi luật sư Lý đến, xem lại di chúc của mẹ một lần nữa."
Thượng Huệ Lan dời mắt, liếc nhìn con trai: "Mẹ biết tính của Thẩm Hưng Bang, một khi bắt đầu thủ tục ly hôn thì hai bên coi như trở mặt. Nhân lúc mẹ còn khỏe phải làm xong chuyện này, nếu không mẹ sợ sau này không còn sức để cãi nhau nữa."
"À đúng rồi." Thượng Huệ Lan chợt nhớ ra điều gì, giọng bỗng nghiêm khắc: "Mẹ nghe nói Thẩm Hưng Bang và Thẩm Bội Hương muốn cho đứa con hoang đó vào tập đoàn Viễn Tinh?"
Sau khi bà ấy đến Hồng Kông, Thẩm Hưng Bang lại tìm một cô gái trẻ, sinh được đứa con trai nữa. Năm đó cô gái kia chỉ mới hai mươi tuổi, Thẩm Hưng Bang đành giao con trai cho em gái Thẩm Bội Hương nuôi.
Thoáng chốc hai mươi mấy năm, đứa con riêng đó cũng đã tốt nghiệp đại học.
Vì mối quan hệ với mẹ, Thẩm An Ngô đã không thân thiết với bà ta từ nhỏ, anh biết cô không thích mình, lúc đầu còn giả vờ, từ khi Thẩm Nhạc Hiền ra đời thì lười làm luôn.
Lần này Thẩm Bội Hương nhân lúc anh bị thương ở chân, xúi giục muốn nhét Thẩm Nhạc Hiền vào công ty. Tuy nhiên, những bộ phận quan trọng của công ty đã vững chắc, Thẩm Nhạc Hiền không thể trụ vững, chỉ có thể quay về công ty quản lý bất động sản do Thẩm Bội Hương phụ trách.
Thẩm An Ngô đặt tay lên tay vịn ghế sô pha, đổi tư thế ngồi thoải mái hơn, lạnh lùng nói: "Nó không vào được đâu."
Thẩm Nhạc Hiền chỉ là công cụ để Thẩm Bội Hương moi tiền từ bố anh thôi. Công ty quản lý tài sản của người phụ đó đã trở thành vỏ rỗng, nghiệp vụ đều chuyển sang công ty dưới tên con rể bà ta.
Có một số chuyện, Thẩm An Ngô không muốn nói chi tiết với mẹ, tránh cho bà ấy lại oán than và lo lắng.
…
Hôm nay con trai đi thực tập ở Viễn Tinh ngày đầu tiên, buổi sáng nhìn con trai và chồng cùng nhau ra khỏi cửa, Phó Cần có cảm giác như mình đã vượt qua khó khăn.
So với những người vợ hào môn khác, bà ta cũng coi như may mắn. Mẹ chồng sống ở quê quanh năm, chỉ thỉnh thoảng về thăm vào dịp lễ tết, vợ hai của bố chồng thì lại thường xuyên ở Hồng Kông, bà ta gả vào nhà họ Thẩm chưa từng bị mẹ chồng hành hạ.
Tính bố chồng Thẩm Hưng Bang độc đoán, may mà bình thường không sống chung. Chồng không được bố chồng coi trọng nhưng dù sao cũng là con trai cả danh chính ngôn thuận.
Buổi tối, chồng và con trai về nhà, Phó Cần sai người giúp việc dọn cơm lên bàn.
Thẩm Thiệu Chu thay quần áo xong, ngồi xuống ăn cơm, nghe con trai kể chuyện ngày đầu tiên thực tập ở công ty.
"Bố, Cao Hàn thật sự rất giỏi. Nhưng anh ấy nói không thể dẫn dắt con được, bảo con hãy theo học một người quản lý họ Lý dưới quyền anh ấy trước."
Thẩm Thiệu Chu gật đầu: "Hiện tại công việc cụ thể của bộ phận tài chính đều do quản lý Lý phụ trách, để anh ta dẫn dắt con cũng đủ rồi."
Phó Cần cau mày: "Có phải Cao Hàn không muốn hướng dẫn con không? Có cần bảo An Ngô nói với Cao Hàn một tiếng không?"
Thẩm Thiệu Chu không để tâm đến việc thực tập của con trai, còn chưa bắt đầu học đại học, thực tập có thể học được gì, đi để mở mang kiến thức thôi.
Ông ta nhìn vợ: "Cao Hàn rất bận, hơn nữa hiện tại cũng đang phụ trách những việc mang tính chiến lược, nói anh ta dẫn dắt Loan Nhi như sai một giáo sư đại học dạy một đứa trẻ sơ sinh vậy, quá lãng phí!"
Mấy lời này khiến Thẩm Loan suýt sặc cơm, không nhịn được quay đầu sang một bên. Phó Cần trừng chồng: "Anh ví von cái gì vậy? Con trai cũng sắp là sinh viên đại học rồi đấy!"
"À đúng rồi, nghe nói dì Thượng đã về, tiệc mừng con trai đỗ đại học có mời dì ấy không?" Nói về người "mẹ chồng" đã lâu không gặp này, Phó Cần không tự quyết định được.
Tiệc mừng con trai đỗ đại học cũng không lớn, chỉ mời giáo viên của trường và một số quản lý cấp cao của Viễn Tinh, thêm vào đó là một số đối tác làm ăn thường xuyên của chồng.
Còn họ hàng nhà mình, Phó Cần dự định cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình. Bây giờ điều bà ta đau đầu nhất chính là bữa cơm gia đình này, người "mẹ chồng" trên danh nghĩa đã trở về, việc sắp xếp bữa cơm gia đình trở thành một vấn đề.
Phó Cần lấy Thẩm Thiệu Chu lúc Thượng Huệ Lan đã ly thân với Thẩm Hưng Bang, bà ta không có nhiều tiếp xúc với người "mẹ chồng" trên danh nghĩa này.
Thẩm Thiệu Chu trầm ngâm: "Em có thể gọi điện cho dì ấy nhưng anh đoán dì ấy sẽ không đến đâu."
Nói ra thì ông ta cũng không có nhiều kỷ niệm với Thượng Huệ Lan. Trước mười hai tuổi, Thẩm Thiệu Chu sống ở quê với mẹ và bà nội. Cho đến một ngày, bà nội với đôi chân bó nhỏ đưa ông ta và mẹ đến thành phố tìm bố.
Đó là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy những tòa nhà trong thành phố, lần đầu tiên đi thang máy, luống cuống đến mức không biết để tay chân ở đâu. Mẹ còn hồi hộp hơn cả ông ta, dọc đường nắm chặt tay đến mức cổ tay ông ta tím bầm. Rồi họ tìm đến địa chỉ mà bố để lại, người mở cửa lại là một người phụ nữ xa lạ. Đối phương có dáng người cao ráo, trẻ đẹp, bụng hơi nhô lên, mỉm cười nhìn ba người họ.
"Mấy người tìm ai?" Giọng người phụ nữ rất êm tai và lịch sự, không hề khó chịu.
"Cho hỏi Thẩm Hưng Bang có sống ở đây không?" Tôn Lan Hương lấy từ trong túi ra tờ lịch đã nhàu nát, trên đó là địa chỉ mà chồng từng gọi điện đến cửa hàng ở đầu làng, bà ấy đã ghi lại từng nét một.
"Mấy người là gì của Thẩm Hưng Bang?" Nụ cười trên mặt người phụ nữ trẻ dần cứng lại.
"Tôi là vợ ông ấy, đây là mẹ ông ấy, còn đây là con trai ông ấy."
Cậu bé mười hai tuổi đã đến tuổi hiểu chuyện, cậu nhóc nhớ rõ khi mẹ cậu nói mình là vợ của Thẩm Hưng Bang, khuôn mặt người phụ nữ trẻ kia tái mét.
Người phụ nữ đó mời họ vào nhà, rồi gọi điện thoại, bảo họ đợi trong nhà, sau đó xách một chiếc túi nhỏ ra khỏi cửa.
Rồi bố đến, đuổi họ về.
Bà nội không thích người phụ nữ đó, suốt dọc đường đi luôn mắng chửi, còn mẹ thì cúi đầu lau nước mắt. Cuối cùng bà nội lẩm bẩm: "Khóc cái gì! Mẹ còn chưa chết! Chỉ cần mẹ còn sống, nó đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Thẩm."
Có ích gì chứ?
Ngày thứ ba, người bố mấy năm không về giờ lại về quê, cầm giấy thỏa thuận ly hôn muốn ly hôn với mẹ, mặc cho bà nội đánh mắng thế nào, lão cũng muốn ly hôn.
Không biết bố đã nói gì với bà nội, cuối cùng bà nội cũng đồng ý, mẹ cũng ký vào thỏa thuận.
Sau đó, ông ta mới biết vì muốn kết hôn với người phụ nữ đó mà bố đã chuyển một phần cổ phần đứng tên sang cho mẹ, còn cho mẹ một khoản tiền.
Lúc bố đi còn nói với bà nội: "Mẹ, hay là mẹ đi cùng con vào thành phố đi. Con mua cho mẹ một căn nhà có sân vườn, mẹ trồng rau, nuôi gà."
Bà nội ngồi trên chiếc ghế tre trước cửa nhà cũ, tay đang khâu đế giày: "Không đi, mày cứ lấy vợ mới của mày, tao chỉ nhận Lan Hương."
Bố cứ thế mà đi, thậm chí còn không liếc nhìn ông ta lấy một cái.
...
"Dù dì ấy có đến hay không, em chắc chắn vẫn phải gọi điện thoại. Nếu không thì cứ như chúng ta rất không hiểu chuyện." Nói đến đây, Phó Cần lại lẩm bẩm: "Bao nhiêu năm rồi, căn nhà ở Chương Thụ vẫn bỏ trống. Dì Thượng trở về sao không đến Chương Thụ ở, bên Thúy Cốc dù sao cũng bất tiện."
Lần trước mời giáo viên và bạn bè của bố mẹ ăn cơm, anh ta phải đi từng bàn cho người ta xem như linh vật, giờ lại còn làm cái gì mà tiệc gia đình. Tiệc gia đình kiểu này còn nhàm chán hơn, nếu không phải ông nội sẽ đến, anh ta mới lười đi.
Khoảng thời gian này, Thẩm Loan đã ăn tiệc mừng đỗ đại học của mấy người bạn học rồi, thấy ai cũng bị người lớn dắt đi như khỉ, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút.
Nhà hàng Duyệt Các vừa đắt vừa quê mùa, anh ta không muốn mời bạn học đến đó ăn cơm, muốn tìm một nơi vừa có đồ ăn vừa có chỗ chơi.
Nói đến tiệc mừng đỗ đại học, Phó Cần sực nhớ đến một người, thuận miệng hỏi: "À đúng rồi, con nhà họ Hứa đã thi đỗ chưa?"
Thẩm Loan: "Không đỗ hệ chính quy, vào ngành Mỹ thuật hệ cao đẳng của đại học Cửu Giang."
Ngành mỹ thuật của đại học Cửu Giang rất khó vào, điểm chuẩn hệ cao đẳng cũng không thấp. Lần này đến lượt Phó Cần ngạc nhiên: "Không ngờ đấy. Không nghe em gái nhắc đến, mẹ còn tưởng con bé trượt rồi chứ."
Phó Cần nhìn con trai: "Vậy sau này hai đứa học cùng trường, nói không chừng còn thường xuyên gặp nhau."
Thẩm Loan bình thản nói: "Đại học Cửu Giang tận mấy chục nghìn sinh viên, bọn con cũng không cùng chuyên ngành.”
Phó Cần gật đầu, mỉm cười: "Trước đây cấp ba không cho con yêu đương. Bây giờ thi đại học xong rồi, bố mẹ sẽ không quản chuyện con yêu đương nữa nhưng cũng đừng có làm loạn. Con là con trai, yêu đương nhiều cũng không sao. Nói trước, không phải cô gái nào mẹ cũng chấp nhận đâu nhé."
Trong đầu Thẩm Loan hiện lên một khuôn mặt trắng như ngọc lan, đáy mắt lóe lên vẻ lúng túng: "Mẹ, con biết rồi."
Ăn cơm tối xong, Thẩm Loan về phòng, cầm điện thoại lên bắt đầu gọi, cuộc gọi đầu tiên đương nhiên là gọi cho người ấy.
"Yên tâm, không có phụ huynh, chỉ là bạn học chúng ta tụ tập thôi." Thẩm Loan liên tục đảm bảo: "Tối nay ăn cơm ở đó còn có thể chơi bida, hát karaoke, xem phim."
Uyển Nguyệt không ngờ mới về đã nhận được điện thoại của Thẩm Loan, còn mời cô ta tham gia tiệc mừng đỗ đại học: "Vậy cậu đã nói với Hứa Thanh Lăng và Phùng Bác chưa?"
Thẩm Loan dựa vào đầu giường: "Chưa, cậu là người đầu tiên tôi gọi điện thông báo."
Uyển Nguyệt cảm giác tai mình nóng ran, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn: "Vậy mình sẽ nói với hai người họ."
Thẩm Loan vốn không định mời Hứa Thanh Lăng, nghe Uyển Nguyệt nói vậy cũng thấy không sao cả, cười nói: "Được, vậy phiền cậu thông báo cho họ nhé."
Buổi tối Uyển Nguyệt đến siêu thị nhà họ Hứa, Hứa Thanh Lăng không có ở nhà, em trai cô đang trông coi cửa hàng.
"Chị em đâu?"
Hứa Tuấn Văn bị bố mẹ bắt về trông coi cửa hàng, tâm trạng vô cùng tệ, nghe Uyển Nguyệt hỏi chị mình thì mất hết kiên nhẫn: "Chị ấy đi làm thêm rồi."
"Làm thêm? Làm thêm gì?"
"Sao em biết được!"
"Nhà em bận như vậy, sao chị em còn đi làm thêm?"
"Hầy!" Nói đến chuyện này, Hứa Tuấn Văn rất bất lực: "Bố mẹ em không chịu chi trả tiền sinh hoạt đại học cho chị ấy, chị ấy tự đi kiếm tiền trang trải rồi!"
"Nếu chị em về thì nói với chị ấy một tiếng nhé, chị tìm cô ấy có việc."
“Vâng.”
Uyển Nguyệt cúi đầu đi về, bước chân nặng nề. Trước đây những chuyện quan trọng như đi làm thêm, Hứa Thang Lăng luôn kể cho cô ta nghe, cô vốn không phải người giấu được chuyện gì, vui buồn đều thể hiện trên mặt.
Mấy ngày nay Uyển Nguyệt ở nhà cũng khá buồn chán, lần nào cũng kèm cặp em gái học lớp mười. Cô ta còn muốn tìm Hứa Thanh Lăng chơi, không ngờ cô lại chạy đi làm thêm.
Hình như chỉ sau một đêm, Hứa Thanh Lăng đã loại bỏ cô ta ra khỏi cuộc sống của mình.
Uyển Nguyệt đang buồn bực cúi đầu thì bất ngờ va phải một bức tường.
Cô ta ngẩng đầu lên: "Sao anh lại quay về?"
Ngụy Đông Lai nhìn chằm chằm vào mắt Uyển Nguyệt, ngoài ngạc nhiên ra chẳng còn gì khác. Gã tặc lưỡi, hơi không vui: "Sao? Không muốn tôi về?"
Uyển Nguyệt lườm gã: "Tôi nào có!"
Lúc này Ngụy Đông Lai mới thấy dễ chịu, tiến sát lại gần, nhìn trái nhìn phải: "Mới đi một ngày mà đã đen nhẻm thế này rồi à?"
Uyển Nguyệt ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng từ cổ gã, mặt nóng bừng, đẩy mạnh: "Liên quan gì đến anh?"
Ngụy Đông Lai cười hề hề: "Không sao, tôi thích da ngăm."
Uyển Nguyệt xụ mặt, có vài lời phải nói rõ ràng: "Ngụy Đông Lai, anh đừng tưởng bố mẹ anh chi tiền cho tôi học đại học là tôi bán thân cho nhà anh! Tôi đã nói rồi, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ trả lại số tiền này cho bố mẹ anh."
Khuôn mặt Ngụy Đông Lai lộ ra vẻ u ám trong màn đêm, gã mím môi, nặn ra một nụ cười: "Ai nói em bán thân cho nhà tôi? Là tôi thích em, được chưa? Cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, mơ mộng cũng sai à?"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng của Uyển Nguyệt, gã vội vàng chuyển chủ đề: "Vừa nãy em đi tìm bạn thân à?"
Uyển Nguyệt ừ một tiếng, kể cho gã nghe chuyện Hứa Thanh Lăng đi làm thêm: "Ngụy Đông Lai, anh nói xem hè này tôi có nên đi tìm việc làm thêm không?"
Ngụy Đông Lai cười khẩy: "Con gái đi làm thêm thì làm được gì? Không bị người ta sờ ngực thì cũng bị sờ đùi. Nếu em muốn làm thêm, không bằng đến làm bà chủ của tôi, tôi giao hết sổ sách công ty cho em quản."
"Miệng chó không mọc được ngà voi! Tôi lười nói chuyện với anh!" Uyển Nguyệt bịt tai bỏ chạy.
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Story
Chương 14
10.0/10 từ 21 lượt.