Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Chương 13
77@-
"Lần trước con gái nhà ông Lý đãi tiệc ở nhà hàng Cửu Giang, bốn trăm chín mươi chín tệ một bàn. Hồng Giao kết hôn, thế nào cũng phải đặt loại năm trăm chín mươi chín tệ một bàn chứ."
Buổi tối ăn cơm, Hứa Đức Mậu vừa uống rượu vừa nói với vợ về chuyện cưới xin của con gái lớn.
Mấy năm nay, nhà họ Hứa vừa mở siêu thị vừa mở nhà nghỉ, cuộc sống ngày một tốt lên, Hứa Đức Mậu đi đâu cũng được người ta gọi một tiếng "ông chủ Hứa".
Đã quen hưởng thụ sự tâng bốc của người trong làng, lần này con gái lớn cưới xin, thế nào cũng phải làm cho ra trò, ít nhất cũng không thể thua kém nhà ông Lý mở hàng rèn kia.
"Em đã tính rồi, hai bên họ hàng cộng lại ít nhất phải mời hai mươi lăm bàn. Năm trăm chín mươi chín tệ một bàn, riêng tiền ăn thôi đã mất một nửa rồi." Ngô Quế Phân lườm chồng, vừa đếm ngón tay vừa tính: "Còn tiền thuốc lá, rượu, kẹo cưới, thuê xe, lễ phục. Họ hàng bên cầu Bạch Thủy đi xa tới thành phố ăn tiệc cưới cũng phải để người ta ở lại một đêm chứ, dù có ở nhà nghỉ nhà mình thì cũng mất một đêm tiền kinh doanh. Hồng Giao chỉ đưa có ba mươi ngàn tệ, làm sao mà đủ?"
Ngô Quế Phân vừa nói vừa nhìn sang con gái thứ hai.
Hứa Thanh Lăng chỉ cúi đầu ăn cơm, lười lên tiếng. Kiếp trước Ngô Quế Phân rất thích đóng vai khổ, lúc nào cũng than thở trước mặt cô, nói Hồng Giao không thân thiết với họ, ích kỷ không nghĩ cho gia đình.
Sau này cô mới hiểu ra, mẹ cô biết quan hệ giữa cô và chị gái rất tốt nên cố tình nói cho cô nghe, hy vọng cô truyền lời lại cho chị.
Kiếp trước cô ngây thơ, lén kể hết những lời của bố mẹ cho chị gái nghe, bóng gió bảo chị chú ý, đừng để bố mẹ quá buồn. Hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại làm chị gái tổn thương.
Thấy con gái thứ hai không quan tâm gì đến chuyện cưới xin của chị gái, Ngô Quế Phân hậm hực nói: "Ý của Hồng Giao là đãi tiệc ở Cửu Giang chỉ làm cho có lệ, đến lúc đó không cần thuê xe đón dâu, cứ mời họ hàng bạn bè đến khách sạn ăn một bữa là được."
Hứa Đức Mậu sa sầm mặt, đặt chén rượu xuống bàn: "Con bé này học hành đến đâu rồi, chẳng có chút lễ nghĩa nào! Nếu nó không định xuất giá từ nhà này, anh coi như không có đứa con gái này! Để người trong làng hỏi đến thì chẳng biết nói sao nữa!"
Hàng xóm láng giềng ở làng Sồi gả con gái, nhà nào chẳng thuê xe ô tô, rình rang từ trong làng ra đến khách sạn? Hồng Giao cứ khăng khăng làm ngược lại với ý gia đình, ông biết giấu mặt vào đâu?
"Nhà người ta gả con gái, lễ hỏi dày cộp, con gái nhà mình lấy chồng lại chẳng được chút thể diện nào." Nghĩ đến việc nhà ông Lý gả con gái, lễ hỏi nhận được sáu mươi sáu nghìn tệ, Ngô Quế Phân lại thấy ghen tức: "Nuôi con gái đúng là công cốc, chẳng quan tâm đến mặt mũi gì hết, cứ đâm đầu vào nhà người ta! Cứ chờ xem, khổ sở còn ở phía sau…"
Nghe nói đến chuyện lễ hỏi, Hứa Thanh Lăng vẫn không nhịn được: "Bố mẹ chỉ thấy bố mẹ Lý Thiến nhận được bao nhiêu lễ hỏi, sao không thấy họ cho con gái bao nhiêu? Nhà Lý Thiến chỉ có một mình chị ấy, nhà cửa, tiền bạc đều là của chị ấy. Chị con kết hôn, nhà cửa là bố mẹ chồng chuẩn bị, đồ gia dụng là anh rể mua. Số tiền chị con kiếm được mấy năm nay đều đưa cho gia đình xây nhà rồi, chẳng có của hồi môn, cứ thế mà gả đến thành phố Bắc Kinh…"
Nói đến đây, cô nhìn Ngô Quế Phân, giọng nói rất nhạt: "Nếu mẹ chịu chia cho chị một, hai tầng trong căn nhà năm tầng của mình, chắc chắn chị ấy sẽ có đủ tự tin đòi lễ hỏi từ nhà họ Trình."
Vừa nói ra câu này, sắc mặt Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân đều thay đổi. Hứa Đức Mậu sĩ diện, chỉ sa sầm mặt không nói gì.
Ngô Quế Phân lại trừng con gái: "Con nói cái gì vậy hả? Mẹ với bố con nuôi con lớn đến chừng này, chưa được hưởng phúc ngày nào, còn thiếu nợ con à? Chị con học đại học ở thành phố Bắc Kinh tốn của chúng ta bao nhiêu tiền? Nó tốt nghiệp rồi, kiếm được tiền, chẳng lẽ không nên góp tiền xây nhà?"
Hứa Thanh Lăng biết nói lý với mẹ mình cũng vô ích, bèn nhếch mép: "Nên hay không thì chị con cũng đã đưa tiền rồi. Chuyện cũ không nhắc lại, bây giờ chị con đã kết hôn, không có lý do gì lại bắt chị ấy bỏ tiền cho chi tiêu trong nhà nữa. Bố mẹ còn mặt mũi nào mà đòi chị ấy trả phí sinh hoạt đại học cho con thế!"
Hứa Đức Mậu lườm con gái út, trầm giọng hỏi: "Có phải chị con nói gì với con không? Nó kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng không chịu cho con chút tiền sinh hoạt à?"
"Bố thấy chị con kiếm được nhiều tiền là tính theo mức giá ở Cửu Giang. Giá cả ở thành phố Bắc Kinh đắt đỏ như vậy, anh rể mua căn nhà đó chỉ mới trả tiền đặt cọc, sau này phải trả góp mỗi tháng. Tổ chức đám cưới lại tốn kém như vậy." Nói đến đây, Hứa Thanh Lăng dừng lại, chuyển sang vấn đề chính: "Dù sao con cũng không có mặt mũi nào mà để chị ấy cho tiền sinh hoạt! Từ ngày mai cho Hứa Tuấn Văn ở nhà trông cửa hàng, con sẽ đi làm thêm kiếm tiền."
Dù đã chuẩn bị tâm lý, Hứa Thanh Lăng cũng không ngờ câu nói này lại như chọc vào tổ ong vò vẽ, bốn con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô.
Ngô Quế Phân: "Việc nhà nhiều như vậy không làm, lại chạy đi làm thêm?"
Hứa Đức Mậu: "Con gái con đứa đi làm thêm gì? Vai không gánh nổi, tay không xách được, con làm được việc gì?"
Ngô Quế Phân: "Bố mẹ vất vả nuôi con lớn, lương tâm con bị chó ăn mất rồi à? Việc nhà không giúp, lại chạy đi giúp người ngoài?"
Hứa Đức Mậu say rượu, đập bàn một cái, tức giận quát: "Hè này con dám ra khỏi cửa, bố đánh gãy chân con!"
Hứa Thanh Lăng cúi đầu nghe họ mắng xối xả, nghe đến đây, cô ngẩng đầu nhìn bố, nghiến răng nói: "Bố cứ việc đánh gãy!"
Hứa Đức Mậu rất khó chịu ánh mắt lạnh lùng đăm đăm của con gái, nuốt rượu nghẹn lại ở cổ họng.
"Thi đậu đại học thì không biết sức mình ở đâu rồi ạ? Còn đi kiếm tiền, con biết chữ tiền viết thế nào không? Nếu con kiếm được tiền sinh hoạt về, bố sẽ viết ngược tên lại!"
Thấy con gái vừa đặt bát xuống đã vội vàng lên lầu, Ngô Quế Phân lập tức lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa cằn nhằn.
Cuộc cãi vã này khiến Hứa Thanh Lăng sảng khoái tinh thần. Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân thì tức đến mức đau nhói, không ngờ rằng cô con gái vốn mềm mỏng, dễ bảo nhất lại đột ngột thay đổi, chẳng thèm nghe lời dù mềm hay cứng, còn cứng đầu hơn cả chị gái nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh Lăng đeo cặp sách ra khỏi nhà. Hứa Đức Mậu không có ở nhà, Ngô Quế Phân đang rửa mặt, thấy con gái ra ngoài thì lạnh lùng không nói gì.
Hứa Thanh Lăng đến điểm hẹn gặp Tào Tư Thanh, đến nơi mới biết là vẽ tranh tường cho một khu phố cũ đang được cải tạo, xung quanh đã được dựng giàn giáo.
Anh họ của Tào Tư Thanh họ Lỗ, lớn tuổi hơn họ rất nhiều, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bù, áo phông trắng dính đầy sơn. Thấy Hứa Thanh Lăng, anh ta rất nhiệt tình: "Công việc này không khó, chỉ là khối lượng công việc lớn, làm nhanh một chút thì một tuần là xong."
Hứa Thanh Lăng nhìn bản vẽ trên tay anh ta, đều là nội dung văn hóa truyền thống, quả thật không có gì khó. Cô không ngờ anh họ của Tào Tư Thanh đã là ông chủ công ty, còn tham gia trực tiếp vào các dự án.
Nghe Tào Tư Thanh nói dưới tay anh ta có mấy đội nhân công, gần như độc quyền các công trình vẽ tranh tường ở Cửu Giang và các thành phố lân cận.
Lỗ Minh rất có kinh nghiệm, sau khi tìm hiểu nội dung Hứa Thanh Lăng giỏi thì phân chia công việc. Anh ta và một người thợ họ Lý phụ trách tạo hình, pha màu và tạo hình tổng thể, Tào Tư Thanh phụ trách tô màu nền, Hứa Thanh Lăng phụ trách phần chữ. Sau khi tất cả các công đoạn hoàn thành, phần khắc họa và chỉnh sửa chi tiết cuối cùng sẽ do anh ta và anh thợ Lý thực hiện.
Bốn người phân chia công việc xong thì bắt đầu làm việc. Trước khi Hứa Thanh Lăng đến, tường đã được kẻ ô vuông, cô chỉ cần viết chữ lên tường theo tỷ lệ tương ứng là được. Đã lâu không cầm cọ, lúc đầu còn hơi không quen. Tuy nhiên vừa mới trải qua kỳ thi đại học, vừa bắt tay vào làm cô đã lập tức nhận ra trí nhớ cơ bắp vẫn còn đó. Viết chữ mỹ thuật vốn là sở trường của cô, chẳng mấy chốc cô đã tập trung cao độ vào công việc.
Hôm nay để đi làm, Hứa Thanh Lăng đặc biệt mặc một bộ quần áo cũ, dù vậy cô vẫn là người sạch sẽ nhất trong bốn người. Tào Tư Thanh thấy quần áo của cô quá sạch sẽ thì cười hì hì vẽ vài nét lên ngực cô.
Lỗ Minh và anh thợ Lý đều đã ngoài hai mươi, họ nhìn cô ấy và Hứa Thanh Lăng giống như nhìn em gái nhỏ, vừa làm việc vừa trêu chọc hai cô. Tào Tư Thanh thì không chịu thua, chê bai anh họ mình quá lôi thôi, chẳng giống một ông chủ chút nào.
Hứa Thanh Lăng vừa hoàn thành một bức tường, đã đến giờ ăn trưa. Lỗ Minh mời mọi người ăn trưa, tám tệ một suất cơm hộp.
Ăn xong không vội làm việc, buổi trưa ở Cửu Giang quá nóng, làm việc ngoài trời dễ bị say nắng. Lỗ Minh cho mọi người nghỉ ngơi, ba giờ chiều mới bắt đầu làm việc.
Anh ta và anh thợ Lý rất thân với ông chủ quán cơm, mượn ghế người ta ngủ trưa.
Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh ngồi dưới bóng cây long não ven đường, nhìn những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát bên kia đường, trên đó treo tấm băng rôn đỏ khổng lồ: Bất động sản Vĩnh Hải tâm huyết kiến tạo, khu chung cư cao cấp tinh phẩm, giá mỗi mét vuông chỉ từ một ngàn chín trăm chín mươi chín tệ.
Một bên là khu chung cư mới mẻ hiện đại, một bên là khu phố cũ đang được cải tạo, chỉ cách nhau một con đường mà lại chia ra hai tầng lớp khác nhau.
Nhà họ Hứa không thiếu nhà mà thiếu chất lượng cuộc sống. Mãi đến khi Hứa Đức Mậu qua đời, làng Sồi lại xây nhà tập thể, Ngô Quế Phân mới bỏ tiền mua cho con trai một căn.
Sau khi Hứa Tuấn Văn kết hôn thì đưa Ngô Quế Phân đến căn nhà mới đó ở. Căn nhà đó không có phòng dự bị cho cô, cô rất ít khi về, về rồi cũng không ở lại qua đêm.
Người ta nói con gái lấy chồng rồi thì không còn nhà. Sau này Hứa Thanh Lăng mới hiểu ra nhà mẹ đẻ mà cô ngày đêm mong nhớ đã không còn là nhà mẹ đẻ nữa, mà là nhà của em trai và em dâu.
Hai cô gái trẻ chống cằm, nhìn ngôi nhà mới mọc lên sừng sững đối diện, ánh mắt ánh lên vẻ ao ước.
Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước cửa sảnh bán hàng bên đối diện, một phụ nữ trung niên và một người đàn ông trẻ bước xuống xe. Vóc dáng người phụ nữ trung niên hơi mập, khi xuống xe, bà ta quay đầu nhìn qua phía đối diện.
Hứa Thanh Lăng nhìn đôi lông mày mảnh và nhọn của bà ta thì sững người.
Bà cô Thẩm Bội Hương của Thẩm Loan đang ngẩng đầu bước đi vội vàng về phía sảnh bán hàng, phía sau bà ta là một người đàn ông cao gầy trẻ tuổi.
Hứa Thanh Lăng tròn mắt nhìn, Thẩm Bội Hương chạy đến đây làm gì? Không lẽ đến đây mua nhà?
…
Thượng Huệ Lan mặc một bộ vest tối màu, đeo kính râm, tay xách một chiếc vali nhỏ, chân đi giày da thủ công bằng da cừu, cả người bọc kín mít, đi theo dòng người từ cửa ra sân bay ra, nhìn từ xa không nhìn ra đã gần sáu mươi tuổi.
Tháng bảy ở Cửu Giang, những đợt nắng nóng bỏng rát bao trùm lấy con người.
Thượng Huệ Lan bước nhanh mấy bước lên xe, tháo kính râm nhìn thoáng qua chân bị thương của con trai, sắc mặt bà ấy lập tức tối sầm, giọng nói cũng lạnh đi: "Bảo thư ký Trương đến đón được rồi, con đến làm gì?"
Thẩm An Ngô không để tâm đến lời nói lạnh nhạt của mẹ, mỉm cười đáp: "Con có thể đến làm gì chứ, đương nhiên là bày tỏ lòng hiếu thảo với mẹ rồi, bốn năm mới có một cơ hội như vậy."
Lần cuối Thượng Huệ Lan về Cửu Giang là bốn năm trước, lúc đó con trai vừa nhậm chức CEO Viễn Tinh, bà ấy về dự lễ nhậm chức của con trai.
Sắc mặt Thượng Huệ Lan dịu đi đôi chút, miệng vẫn trách móc con trai: "Chuyện lớn như vậy mà con cũng không nói cho mẹ, phải để mẹ nghe từ lão Lê mới biết."
Không can thiệp vào bất kỳ việc gì của Viễn Tinh cũng không có nghĩa bà ấy không có tai mắt ở Viễn Tinh. Những cấp dưới cùng Thẩm Hưng Bang nhau gây dựng sự nghiệp giờ đây đều giữ những vị trí quan trọng ở Viễn Tinh. Có người thân thiết với Thẩm Hưng Bang, đương nhiên cũng có người thân thiết với bà ấy.
Thượng Huệ Lan đã nghe Lê Kiến Minh kể sơ qua về vụ bắt cóc, trên đường nghe con trai kể lại nhẹ nhàng về trải nghiệm đó, bà ấy vẫn không khỏi bồn chồn, khóe miệng mím chặt, lộ ra hai nếp nhăn sâu, trong nháy mắt già đi nhiều tuổi.
Ba kẻ liều mạng kia thà ngồi tù mọt gông cũng không chịu khai ra, có thể thấy bên Vĩnh Hải đã bỏ ra bao nhiêu tiền. Chỉ vì một mảnh đất nhỏ mà họ lại muốn lấy mạng con trai bà ấy!
Bà ấy biết ông chủ Hạ Hà của Vĩnh Hải, ngày xưa chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ. Sau đó bắt đầu kinh doanh xây dựng, làm ăn khá khẩm, công ty từng ngày lớn mạnh, cũng trở thành một công ty bất động sản có quy mô ở Cửu Giang.
Thẩm An Ngô: "Mấy năm nay Vĩnh Hải tích trữ được vài mảnh đất ở Cửu Giang, vị trí cũng không tốt lắm. Họ muốn mảnh đất của nhà máy lọc dầu đã lâu rồi, lúc kêu gọi đầu tư cũng rất cố gắng. Con không ngờ bọn họ lại chơi bẩn đến mức này."
Tính tình Thượng Huệ Lan mạnh mẽ, nghe con trai nói vậy, trong lòng dâng lên sự khó chịu: "Con làm ăn với Vĩnh Hải nhưng không biết lai lịch của họ?"
Tâm tính của Thẩm An Ngô đã tốt hơn so với hồi ngoài hai mươi tuổi nhiều, nghe vậy, anh cũng hơi bất đắc dĩ: "Mẹ, con trai mẹ đã thế này rồi, mẹ bớt la mắng con một chút được không?"
Thượng Huệ Lan nhận thấy sự phản kháng của con trai, cuối cùng cũng dịu giọng: "Mẹ chỉ sợ con chịu thiệt thòi thôi, làm ăn buôn bán bên ngoài thì tìm hiểu đối thủ nhiều hơn một chút cũng đâu có hại gì."
"Công ty không ra gì như vậy thì có tư cách gì làm đối thủ của Viễn Tinh?" Ánh mắt Thẩm An Ngô lóe lên tia lạnh lẽo, kịp thời dừng chủ đề.
Đối phó với Vĩnh Hải, anh có cách của anh.
…
Xe chạy đến Thúy Cốc, sắc mặt Thượng Huệ Lan mới dịu xuống, toàn bộ khu nghỉ dưỡng đều theo phong cách nghỉ dưỡng Đông Nam Á mà bà ấy yêu thích.
Bốn năm trước, bà ấy về Cửu Giang ở khách sạn trung tâm thành phố, sau khi tham dự lễ nhậm chức của con trai thì quay về ngay hôm sau.
Mặc dù Thẩm Hưng Bang không vui nhưng cũng không dám nói gì.
Thượng Huệ Lan bước vào căn phòng con trai đã chuẩn bị sẵn cho mình. Căn phòng ngập tràn những bông hoa tươi mà bà ấy yêu thích, khiến thần kinh căng thẳng của bà ấy giãn ra.
"Lần này về đây, mẹ định làm thủ tục ly hôn với bố con."
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
"Lần trước con gái nhà ông Lý đãi tiệc ở nhà hàng Cửu Giang, bốn trăm chín mươi chín tệ một bàn. Hồng Giao kết hôn, thế nào cũng phải đặt loại năm trăm chín mươi chín tệ một bàn chứ."
Buổi tối ăn cơm, Hứa Đức Mậu vừa uống rượu vừa nói với vợ về chuyện cưới xin của con gái lớn.
Mấy năm nay, nhà họ Hứa vừa mở siêu thị vừa mở nhà nghỉ, cuộc sống ngày một tốt lên, Hứa Đức Mậu đi đâu cũng được người ta gọi một tiếng "ông chủ Hứa".
Đã quen hưởng thụ sự tâng bốc của người trong làng, lần này con gái lớn cưới xin, thế nào cũng phải làm cho ra trò, ít nhất cũng không thể thua kém nhà ông Lý mở hàng rèn kia.
"Em đã tính rồi, hai bên họ hàng cộng lại ít nhất phải mời hai mươi lăm bàn. Năm trăm chín mươi chín tệ một bàn, riêng tiền ăn thôi đã mất một nửa rồi." Ngô Quế Phân lườm chồng, vừa đếm ngón tay vừa tính: "Còn tiền thuốc lá, rượu, kẹo cưới, thuê xe, lễ phục. Họ hàng bên cầu Bạch Thủy đi xa tới thành phố ăn tiệc cưới cũng phải để người ta ở lại một đêm chứ, dù có ở nhà nghỉ nhà mình thì cũng mất một đêm tiền kinh doanh. Hồng Giao chỉ đưa có ba mươi ngàn tệ, làm sao mà đủ?"
Ngô Quế Phân vừa nói vừa nhìn sang con gái thứ hai.
Hứa Thanh Lăng chỉ cúi đầu ăn cơm, lười lên tiếng. Kiếp trước Ngô Quế Phân rất thích đóng vai khổ, lúc nào cũng than thở trước mặt cô, nói Hồng Giao không thân thiết với họ, ích kỷ không nghĩ cho gia đình.
Sau này cô mới hiểu ra, mẹ cô biết quan hệ giữa cô và chị gái rất tốt nên cố tình nói cho cô nghe, hy vọng cô truyền lời lại cho chị.
Kiếp trước cô ngây thơ, lén kể hết những lời của bố mẹ cho chị gái nghe, bóng gió bảo chị chú ý, đừng để bố mẹ quá buồn. Hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại làm chị gái tổn thương.
Thấy con gái thứ hai không quan tâm gì đến chuyện cưới xin của chị gái, Ngô Quế Phân hậm hực nói: "Ý của Hồng Giao là đãi tiệc ở Cửu Giang chỉ làm cho có lệ, đến lúc đó không cần thuê xe đón dâu, cứ mời họ hàng bạn bè đến khách sạn ăn một bữa là được."
Hứa Đức Mậu sa sầm mặt, đặt chén rượu xuống bàn: "Con bé này học hành đến đâu rồi, chẳng có chút lễ nghĩa nào! Nếu nó không định xuất giá từ nhà này, anh coi như không có đứa con gái này! Để người trong làng hỏi đến thì chẳng biết nói sao nữa!"
Hàng xóm láng giềng ở làng Sồi gả con gái, nhà nào chẳng thuê xe ô tô, rình rang từ trong làng ra đến khách sạn? Hồng Giao cứ khăng khăng làm ngược lại với ý gia đình, ông biết giấu mặt vào đâu?
"Nhà người ta gả con gái, lễ hỏi dày cộp, con gái nhà mình lấy chồng lại chẳng được chút thể diện nào." Nghĩ đến việc nhà ông Lý gả con gái, lễ hỏi nhận được sáu mươi sáu nghìn tệ, Ngô Quế Phân lại thấy ghen tức: "Nuôi con gái đúng là công cốc, chẳng quan tâm đến mặt mũi gì hết, cứ đâm đầu vào nhà người ta! Cứ chờ xem, khổ sở còn ở phía sau…"
Nghe nói đến chuyện lễ hỏi, Hứa Thanh Lăng vẫn không nhịn được: "Bố mẹ chỉ thấy bố mẹ Lý Thiến nhận được bao nhiêu lễ hỏi, sao không thấy họ cho con gái bao nhiêu? Nhà Lý Thiến chỉ có một mình chị ấy, nhà cửa, tiền bạc đều là của chị ấy. Chị con kết hôn, nhà cửa là bố mẹ chồng chuẩn bị, đồ gia dụng là anh rể mua. Số tiền chị con kiếm được mấy năm nay đều đưa cho gia đình xây nhà rồi, chẳng có của hồi môn, cứ thế mà gả đến thành phố Bắc Kinh…"
Nói đến đây, cô nhìn Ngô Quế Phân, giọng nói rất nhạt: "Nếu mẹ chịu chia cho chị một, hai tầng trong căn nhà năm tầng của mình, chắc chắn chị ấy sẽ có đủ tự tin đòi lễ hỏi từ nhà họ Trình."
Vừa nói ra câu này, sắc mặt Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân đều thay đổi. Hứa Đức Mậu sĩ diện, chỉ sa sầm mặt không nói gì.
Ngô Quế Phân lại trừng con gái: "Con nói cái gì vậy hả? Mẹ với bố con nuôi con lớn đến chừng này, chưa được hưởng phúc ngày nào, còn thiếu nợ con à? Chị con học đại học ở thành phố Bắc Kinh tốn của chúng ta bao nhiêu tiền? Nó tốt nghiệp rồi, kiếm được tiền, chẳng lẽ không nên góp tiền xây nhà?"
Hứa Thanh Lăng biết nói lý với mẹ mình cũng vô ích, bèn nhếch mép: "Nên hay không thì chị con cũng đã đưa tiền rồi. Chuyện cũ không nhắc lại, bây giờ chị con đã kết hôn, không có lý do gì lại bắt chị ấy bỏ tiền cho chi tiêu trong nhà nữa. Bố mẹ còn mặt mũi nào mà đòi chị ấy trả phí sinh hoạt đại học cho con thế!"
Hứa Đức Mậu lườm con gái út, trầm giọng hỏi: "Có phải chị con nói gì với con không? Nó kiếm được nhiều tiền như vậy, cũng không chịu cho con chút tiền sinh hoạt à?"
"Bố thấy chị con kiếm được nhiều tiền là tính theo mức giá ở Cửu Giang. Giá cả ở thành phố Bắc Kinh đắt đỏ như vậy, anh rể mua căn nhà đó chỉ mới trả tiền đặt cọc, sau này phải trả góp mỗi tháng. Tổ chức đám cưới lại tốn kém như vậy." Nói đến đây, Hứa Thanh Lăng dừng lại, chuyển sang vấn đề chính: "Dù sao con cũng không có mặt mũi nào mà để chị ấy cho tiền sinh hoạt! Từ ngày mai cho Hứa Tuấn Văn ở nhà trông cửa hàng, con sẽ đi làm thêm kiếm tiền."
Dù đã chuẩn bị tâm lý, Hứa Thanh Lăng cũng không ngờ câu nói này lại như chọc vào tổ ong vò vẽ, bốn con mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô.
Ngô Quế Phân: "Việc nhà nhiều như vậy không làm, lại chạy đi làm thêm?"
Hứa Đức Mậu: "Con gái con đứa đi làm thêm gì? Vai không gánh nổi, tay không xách được, con làm được việc gì?"
Ngô Quế Phân: "Bố mẹ vất vả nuôi con lớn, lương tâm con bị chó ăn mất rồi à? Việc nhà không giúp, lại chạy đi giúp người ngoài?"
Hứa Đức Mậu say rượu, đập bàn một cái, tức giận quát: "Hè này con dám ra khỏi cửa, bố đánh gãy chân con!"
Hứa Thanh Lăng cúi đầu nghe họ mắng xối xả, nghe đến đây, cô ngẩng đầu nhìn bố, nghiến răng nói: "Bố cứ việc đánh gãy!"
Hứa Đức Mậu rất khó chịu ánh mắt lạnh lùng đăm đăm của con gái, nuốt rượu nghẹn lại ở cổ họng.
"Thi đậu đại học thì không biết sức mình ở đâu rồi ạ? Còn đi kiếm tiền, con biết chữ tiền viết thế nào không? Nếu con kiếm được tiền sinh hoạt về, bố sẽ viết ngược tên lại!"
Thấy con gái vừa đặt bát xuống đã vội vàng lên lầu, Ngô Quế Phân lập tức lẽo đẽo theo sau, vừa đi vừa cằn nhằn.
Cuộc cãi vã này khiến Hứa Thanh Lăng sảng khoái tinh thần. Hứa Đức Mậu và Ngô Quế Phân thì tức đến mức đau nhói, không ngờ rằng cô con gái vốn mềm mỏng, dễ bảo nhất lại đột ngột thay đổi, chẳng thèm nghe lời dù mềm hay cứng, còn cứng đầu hơn cả chị gái nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh Lăng đeo cặp sách ra khỏi nhà. Hứa Đức Mậu không có ở nhà, Ngô Quế Phân đang rửa mặt, thấy con gái ra ngoài thì lạnh lùng không nói gì.
Hứa Thanh Lăng đến điểm hẹn gặp Tào Tư Thanh, đến nơi mới biết là vẽ tranh tường cho một khu phố cũ đang được cải tạo, xung quanh đã được dựng giàn giáo.
Anh họ của Tào Tư Thanh họ Lỗ, lớn tuổi hơn họ rất nhiều, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bù, áo phông trắng dính đầy sơn. Thấy Hứa Thanh Lăng, anh ta rất nhiệt tình: "Công việc này không khó, chỉ là khối lượng công việc lớn, làm nhanh một chút thì một tuần là xong."
Hứa Thanh Lăng nhìn bản vẽ trên tay anh ta, đều là nội dung văn hóa truyền thống, quả thật không có gì khó. Cô không ngờ anh họ của Tào Tư Thanh đã là ông chủ công ty, còn tham gia trực tiếp vào các dự án.
Nghe Tào Tư Thanh nói dưới tay anh ta có mấy đội nhân công, gần như độc quyền các công trình vẽ tranh tường ở Cửu Giang và các thành phố lân cận.
Lỗ Minh rất có kinh nghiệm, sau khi tìm hiểu nội dung Hứa Thanh Lăng giỏi thì phân chia công việc. Anh ta và một người thợ họ Lý phụ trách tạo hình, pha màu và tạo hình tổng thể, Tào Tư Thanh phụ trách tô màu nền, Hứa Thanh Lăng phụ trách phần chữ. Sau khi tất cả các công đoạn hoàn thành, phần khắc họa và chỉnh sửa chi tiết cuối cùng sẽ do anh ta và anh thợ Lý thực hiện.
Bốn người phân chia công việc xong thì bắt đầu làm việc. Trước khi Hứa Thanh Lăng đến, tường đã được kẻ ô vuông, cô chỉ cần viết chữ lên tường theo tỷ lệ tương ứng là được. Đã lâu không cầm cọ, lúc đầu còn hơi không quen. Tuy nhiên vừa mới trải qua kỳ thi đại học, vừa bắt tay vào làm cô đã lập tức nhận ra trí nhớ cơ bắp vẫn còn đó. Viết chữ mỹ thuật vốn là sở trường của cô, chẳng mấy chốc cô đã tập trung cao độ vào công việc.
Hôm nay để đi làm, Hứa Thanh Lăng đặc biệt mặc một bộ quần áo cũ, dù vậy cô vẫn là người sạch sẽ nhất trong bốn người. Tào Tư Thanh thấy quần áo của cô quá sạch sẽ thì cười hì hì vẽ vài nét lên ngực cô.
Lỗ Minh và anh thợ Lý đều đã ngoài hai mươi, họ nhìn cô ấy và Hứa Thanh Lăng giống như nhìn em gái nhỏ, vừa làm việc vừa trêu chọc hai cô. Tào Tư Thanh thì không chịu thua, chê bai anh họ mình quá lôi thôi, chẳng giống một ông chủ chút nào.
Hứa Thanh Lăng vừa hoàn thành một bức tường, đã đến giờ ăn trưa. Lỗ Minh mời mọi người ăn trưa, tám tệ một suất cơm hộp.
Ăn xong không vội làm việc, buổi trưa ở Cửu Giang quá nóng, làm việc ngoài trời dễ bị say nắng. Lỗ Minh cho mọi người nghỉ ngơi, ba giờ chiều mới bắt đầu làm việc.
Anh ta và anh thợ Lý rất thân với ông chủ quán cơm, mượn ghế người ta ngủ trưa.
Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh ngồi dưới bóng cây long não ven đường, nhìn những tòa nhà cao tầng mọc lên san sát bên kia đường, trên đó treo tấm băng rôn đỏ khổng lồ: Bất động sản Vĩnh Hải tâm huyết kiến tạo, khu chung cư cao cấp tinh phẩm, giá mỗi mét vuông chỉ từ một ngàn chín trăm chín mươi chín tệ.
Một bên là khu chung cư mới mẻ hiện đại, một bên là khu phố cũ đang được cải tạo, chỉ cách nhau một con đường mà lại chia ra hai tầng lớp khác nhau.
Nhà họ Hứa không thiếu nhà mà thiếu chất lượng cuộc sống. Mãi đến khi Hứa Đức Mậu qua đời, làng Sồi lại xây nhà tập thể, Ngô Quế Phân mới bỏ tiền mua cho con trai một căn.
Sau khi Hứa Tuấn Văn kết hôn thì đưa Ngô Quế Phân đến căn nhà mới đó ở. Căn nhà đó không có phòng dự bị cho cô, cô rất ít khi về, về rồi cũng không ở lại qua đêm.
Người ta nói con gái lấy chồng rồi thì không còn nhà. Sau này Hứa Thanh Lăng mới hiểu ra nhà mẹ đẻ mà cô ngày đêm mong nhớ đã không còn là nhà mẹ đẻ nữa, mà là nhà của em trai và em dâu.
Hai cô gái trẻ chống cằm, nhìn ngôi nhà mới mọc lên sừng sững đối diện, ánh mắt ánh lên vẻ ao ước.
Một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng lại trước cửa sảnh bán hàng bên đối diện, một phụ nữ trung niên và một người đàn ông trẻ bước xuống xe. Vóc dáng người phụ nữ trung niên hơi mập, khi xuống xe, bà ta quay đầu nhìn qua phía đối diện.
Hứa Thanh Lăng nhìn đôi lông mày mảnh và nhọn của bà ta thì sững người.
Bà cô Thẩm Bội Hương của Thẩm Loan đang ngẩng đầu bước đi vội vàng về phía sảnh bán hàng, phía sau bà ta là một người đàn ông cao gầy trẻ tuổi.
Hứa Thanh Lăng tròn mắt nhìn, Thẩm Bội Hương chạy đến đây làm gì? Không lẽ đến đây mua nhà?
…
Thượng Huệ Lan mặc một bộ vest tối màu, đeo kính râm, tay xách một chiếc vali nhỏ, chân đi giày da thủ công bằng da cừu, cả người bọc kín mít, đi theo dòng người từ cửa ra sân bay ra, nhìn từ xa không nhìn ra đã gần sáu mươi tuổi.
Tháng bảy ở Cửu Giang, những đợt nắng nóng bỏng rát bao trùm lấy con người.
Thượng Huệ Lan bước nhanh mấy bước lên xe, tháo kính râm nhìn thoáng qua chân bị thương của con trai, sắc mặt bà ấy lập tức tối sầm, giọng nói cũng lạnh đi: "Bảo thư ký Trương đến đón được rồi, con đến làm gì?"
Thẩm An Ngô không để tâm đến lời nói lạnh nhạt của mẹ, mỉm cười đáp: "Con có thể đến làm gì chứ, đương nhiên là bày tỏ lòng hiếu thảo với mẹ rồi, bốn năm mới có một cơ hội như vậy."
Lần cuối Thượng Huệ Lan về Cửu Giang là bốn năm trước, lúc đó con trai vừa nhậm chức CEO Viễn Tinh, bà ấy về dự lễ nhậm chức của con trai.
Sắc mặt Thượng Huệ Lan dịu đi đôi chút, miệng vẫn trách móc con trai: "Chuyện lớn như vậy mà con cũng không nói cho mẹ, phải để mẹ nghe từ lão Lê mới biết."
Không can thiệp vào bất kỳ việc gì của Viễn Tinh cũng không có nghĩa bà ấy không có tai mắt ở Viễn Tinh. Những cấp dưới cùng Thẩm Hưng Bang nhau gây dựng sự nghiệp giờ đây đều giữ những vị trí quan trọng ở Viễn Tinh. Có người thân thiết với Thẩm Hưng Bang, đương nhiên cũng có người thân thiết với bà ấy.
Thượng Huệ Lan đã nghe Lê Kiến Minh kể sơ qua về vụ bắt cóc, trên đường nghe con trai kể lại nhẹ nhàng về trải nghiệm đó, bà ấy vẫn không khỏi bồn chồn, khóe miệng mím chặt, lộ ra hai nếp nhăn sâu, trong nháy mắt già đi nhiều tuổi.
Ba kẻ liều mạng kia thà ngồi tù mọt gông cũng không chịu khai ra, có thể thấy bên Vĩnh Hải đã bỏ ra bao nhiêu tiền. Chỉ vì một mảnh đất nhỏ mà họ lại muốn lấy mạng con trai bà ấy!
Bà ấy biết ông chủ Hạ Hà của Vĩnh Hải, ngày xưa chỉ là một tên côn đồ đầu đường xó chợ. Sau đó bắt đầu kinh doanh xây dựng, làm ăn khá khẩm, công ty từng ngày lớn mạnh, cũng trở thành một công ty bất động sản có quy mô ở Cửu Giang.
Thẩm An Ngô: "Mấy năm nay Vĩnh Hải tích trữ được vài mảnh đất ở Cửu Giang, vị trí cũng không tốt lắm. Họ muốn mảnh đất của nhà máy lọc dầu đã lâu rồi, lúc kêu gọi đầu tư cũng rất cố gắng. Con không ngờ bọn họ lại chơi bẩn đến mức này."
Tính tình Thượng Huệ Lan mạnh mẽ, nghe con trai nói vậy, trong lòng dâng lên sự khó chịu: "Con làm ăn với Vĩnh Hải nhưng không biết lai lịch của họ?"
Tâm tính của Thẩm An Ngô đã tốt hơn so với hồi ngoài hai mươi tuổi nhiều, nghe vậy, anh cũng hơi bất đắc dĩ: "Mẹ, con trai mẹ đã thế này rồi, mẹ bớt la mắng con một chút được không?"
Thượng Huệ Lan nhận thấy sự phản kháng của con trai, cuối cùng cũng dịu giọng: "Mẹ chỉ sợ con chịu thiệt thòi thôi, làm ăn buôn bán bên ngoài thì tìm hiểu đối thủ nhiều hơn một chút cũng đâu có hại gì."
"Công ty không ra gì như vậy thì có tư cách gì làm đối thủ của Viễn Tinh?" Ánh mắt Thẩm An Ngô lóe lên tia lạnh lẽo, kịp thời dừng chủ đề.
Đối phó với Vĩnh Hải, anh có cách của anh.
…
Xe chạy đến Thúy Cốc, sắc mặt Thượng Huệ Lan mới dịu xuống, toàn bộ khu nghỉ dưỡng đều theo phong cách nghỉ dưỡng Đông Nam Á mà bà ấy yêu thích.
Bốn năm trước, bà ấy về Cửu Giang ở khách sạn trung tâm thành phố, sau khi tham dự lễ nhậm chức của con trai thì quay về ngay hôm sau.
Mặc dù Thẩm Hưng Bang không vui nhưng cũng không dám nói gì.
Thượng Huệ Lan bước vào căn phòng con trai đã chuẩn bị sẵn cho mình. Căn phòng ngập tràn những bông hoa tươi mà bà ấy yêu thích, khiến thần kinh căng thẳng của bà ấy giãn ra.
"Lần này về đây, mẹ định làm thủ tục ly hôn với bố con."
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Story
Chương 13
10.0/10 từ 21 lượt.