Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Chương 16
89@-
Trong siêu thị tiện lợi Tấn Đạt, Hứa Đức Mậu vừa ngủ xong một giấc, nghe vợ nói đêm qua con gái đã về.
"Sao anh không nghe thấy tiếng động gì vậy? Hôm qua nó tự mình về phòng? Không gọi em dậy à?"
"Không có. Nó trèo qua nhà Tiểu Vương bên cạnh vào phòng. Về cái là đùng đùng đi tắm rửa, nói nó một câu là nó cãi lại ba, bốn câu."
Ngô Quế Phân bị đứa con gái này chọc tức nổ phổi: "Trước đây em còn cảm thấy đứa nhỏ này ngoan hơn Hồng Giao, gần đây cũng không biết bị sao nữa."
Hứa Đức Mậu hừ lạnh: "Anh thì muốn xem nó có thể cứng đầu đến bao giờ. Không phải nó không cho chị nó chu cấp tiền sinh hoạt à? Để nó tự đi kiếm. Bình thường nó không thiếu ăn thiếu mặc, tưởng tiền từ trên trời rơi xuống à. Không có tài cán gì, chỉ biết làm mình làm mẩy! Nó còn muốn tỏ ra giỏi giang, anh sẽ khóa cả ban công lại, để nó tự ngủ bên ngoài."
Ngô Quế Phân không dám nói với chồng về việc đêm qua con gái nói "cắt đứt quan hệ", nếu ông biết chuyện này, có khi lật tung cả nhà lên mất.
Bà không cứng rắn với con gái như chồng được. Con gái út mềm lòng, ăn mềm không ăn cứng, qua thời gian này lại dỗ ngọt vài câu, chắc sẽ quay đầu thôi.
"Đợi nó nếm đủ khổ cực bên ngoài, tự khắc sẽ biết quay về nhận lỗi. Hồng Giao về đây tổ chức tiệc cưới có một đống việc phải bận rộn, em không rảnh để ý đến nó. Lát nữa em còn phải đến nhà hàng giao tiền đặt cọc."
Nói đến đây, Ngô Quế Phân ngập ngừng hỏi: "À đúng rồi, đám cưới của Hồng Giao có nên mời nhà họ Thẩm không?"
Hứa Đức Mậu ngẩng lên nhìn bà: "Thiệp mời chắc chắn phải gửi một tấm. Đó là chị ruột của em dâu anh. Con trai nhà họ là bạn cùng lớp với con gái út, lại đỗ cùng một trường đại học, không gửi thiệp mời thì không thể nào nói nổi."
Ngô Quế Phân nghe chồng nói vậy cũng thấy có lý, gật đầu: "Đến lúc đó để con gái út mang qua."
...
Lớp học vẽ của Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh tiến triển rất thuận lợi. Lỗ Minh lo lắng em họ bị lừa nên đã đi xem cùng hai cô, quả thực là một trường mầm non quy củ. Cặp vợ chồng trung niên kia là ông bà chủ, trông cũng có vẻ văn nhã.
Lỗ Minh đã kiểm tra giấy phép kinh doanh và giấy tờ tùy thân của họ rồi, đều không có vấn đề gì, cuối cùng mặc cả về vấn đề tiền thuê hồi lâu. Trường mầm non này có hai tầng, tiền thuê một tháng là một nghìn hai.
Hai người Hứa Thanh Lăng mở lớp học vẽ chỉ định thuê một phòng học, họ chọn phòng học lớn nhất ở góc. Vợ hiệu trưởng ra giá năm trăm một tháng, giá hai cô gái trẻ dự tính trong đầu là ba trăm một tháng, mặc cả suốt nửa ngày.
Hiệu trưởng đã muốn nhượng bộ nhưng vợ ông ta kiên quyết không chịu giảm xuống dưới bốn trăm. Cuối cùng Hứa Thanh Lăng nghĩ ra một cách: "Cô ơi, cháu thấy bức tường vẽ ở cổng đã bị phai màu rồi, đến lúc đó chúng cháu sẽ giúp cô vẽ lại miễn phí nhé. Nếu cô thuê người vẽ lại cũng tốn tiền đấy."
Tào Tư Thanh vội nói: "Đúng vậy đúng vậy! Bức tranh tường ở phố cổ bên cạnh cũng do chúng cháu vẽ, cô có thể đi xem. Trước khi khai giảng, chúng cháu sẽ giúp cô vẽ lại bức tường miễn phí."
Vợ hiệu trưởng cảm động trước lời dỗ ngọt của hai cô gái trẻ, lại thấy các cô bận rộn vừa học vừa làm, mồ hôi nhễ nhại, người đen như than, cuối cùng đành nhượng bộ: "Thôi được rồi, cho các cháu thuê với giá ba trăm. Các cháu nhớ vẽ bức tường đó cho thật đẹp nhé!"
Bức tranh tường của trường mầm non rất đơn giản, vẽ nửa ngày là có thể hoàn thành. Tào Tư Thanh và Hứa Thanh Lăng vui vẻ đồng ý, ký tên vào hợp đồng thuê phòng, trả tiền thuê một tháng và ba trăm tệ đặt cọc. Vợ chồng hiệu trưởng đưa chìa khóa cho họ.
Tiền vẽ tranh tường vừa nhận được đã mất một nửa, Hứa Thanh Lăng đau lòng một phút. Nhưng nghĩ đến việc mở lớp học vẽ, cô vẫn tràn đầy mong đợi.
Lỗ Minh đã trả hết tiền công ngày cuối cùng cho họ: "Tuần sau ở phía Nam thành phố còn một dự án, lúc đó anh sẽ gọi hai đứa, nếu các em rảnh thì về làm việc cho anh nhé."
Em họ và cô bạn học này đều là những đứa trẻ thông minh, làm việc không lười biếng, Lỗ Minh và anh thợ Lý sẵn sàng tiếp tục dẫn theo họ.
Tất nhiên Hứa Thanh Lăng đồng ý ngay: "Được ạ! Đến lúc đó bọn em nhất định sẽ cố gắng sắp xếp thời gian rảnh."
Tào Tư Thanh đảo mắt: "Anh ơi, Lỗ Ngọc sắp vào mầm non rồi đúng không, có muốn cho em ấy học vẽ trước không?"
Lỗ Minh bật cười, vỗ đầu cô ấy: "Con bé mới hai tuổi, cầm bút còn không vững, học vẽ cái gì! Em yên tâm, lớp học vẽ của em vừa mở, anh chắc chắn sẽ giới thiệu với bạn bè xung quanh."
Tào Tư Thanh lắc lư chùm chìa khóa trong tay: "Lớp học vẽ của bọn em nhỏ như vậy, không cần tổ chức lễ khai trương gì đâu, giờ đã khai trương rồi. Nếu các anh gặp phụ huynh nào muốn cho con học vẽ thì nhớ quảng cáo giúp em nhé."
Anh thợ Lý vui tươi hớn hở nhìn hai người: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ giúp hai đứa quảng cáo tận tình."
…
Tại sảnh tiệc Duyệt Các, vợ chồng Thẩm Thiệu Chu đứng ở cửa, Thẩm Loan đứng sau bố mẹ ở lối vào để đón khách khứa.
Tuy nói là tiệc gia đình nhưng vẫn mời cả họ hàng bên nhà họ Thẩm và nhà họ Phó.
Thẩm Loan cảm thấy thái độ của mẹ mình với người nhà họ Thẩm và họ hàng nhà họ Phó khác nhau rõ rệt. Đối với người nhà họ Thẩm, bà ta cười rất "lịch sự", còn với họ hàng bên mình thì thân thiết và thoải mái hơn nhiều.
Hai dì đều dẫn cả nhà đến, Thẩm Loan chào hỏi với mấy anh chị em họ bà con xa. Anh chị họ bên nhà dì cả Phó Tường đều đã đi làm, con trai của dì út Phó Quyên là Hứa Nam mới lên lớp bảy, bình thường học trường nội trú, lâu rồi không gặp, vừa thấy Thẩm Loan đã lao tới: "Anh họ, chúc mừng anh đậu đại học!"
Thẩm Loan là người nhỏ nhất trong nhà họ Thẩm, Hứa Nam là người nhỏ nhất cả bên nhà họ Hứa và họ nhà Phó.
Thẩm Loan cười cậu ta ngốc: "Anh và cô ấy học cùng lớp đấy, sao mà không biết được?"
Nhắc đến chuyện này, Phó Cần mỉm cười chào hỏi em rể: "Đức Hữu, cháu gái của chú thi đậu đại học mà sao không nghe chú nói vậy?"
Hứa Đức Hữu cười nhạt: "Con bé vào hệ cao đẳng của đại học Cửu Giang, kém xa Loan Nhi."
Những lời này nịnh tai Phó Cần, ngoài miệng bà ta vẫn khiêm tốn mấy câu: "Thay chị chúc mừng anh trai chú nhé. Hai cô con gái nhà cậu ấy đều rất ngoan ngoãn."
Thẩm Loan im lặng nghe mẹ chào hỏi dượng út, ông dượng này của anh ta nho nhã lịch sự, bất kể là tính cách hay ngoại hình, Hứa Thanh Lăng đều khác xa chú cô.
Hai dì chào hỏi xong đều vội vàng vào trong chào hỏi với ông cụ nhà họ Thẩm.
Tóc Thẩm Hưng Bang đã hoa râm nhưng được chải chuốt rất gọn gàng, thắt một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm, khuôn mặt vốn gầy gò lạnh lùng giờ mang vài phần hiền từ hiếm thấy. Lão lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, giờ đã gần bảy mươi tuổi, đôi mắt vẫn sắc bén cực kỳ.
Lão vẫn rất lịch sự với người nhà họ Phó: "Chuyện của An Ngô lần trước, cảm ơn các cháu nhiều."
Cả nhà họ Phó đều làm trong hệ thống công an, vụ án của Thẩm An Ngô có thể kết thúc nhanh như vậy cũng nhờ họ giúp đỡ.
Chị cả Phó Tường vội nói: "Bác, bác khách sáo quá! Là An Ngô ở hiền gặp lành thôi, tình huống nguy hiểm như vậy vẫn hóa nguy thành an."
Phó Quyên nhìn quanh, không thấy Thẩm An Ngô đâu: "Bác, chân của An Ngô không sao chứ ạ?"
Thẩm Hưng Bang gật đầu: "Gần như đã khỏi hẳn rồi."
Trong phòng, cả nhà họ Phó bận rộn chào hỏi với người đứng đầu nhà họ Thẩm. Bên ngoài, Thẩm Bội Hương mặc một chiếc sườn xám làm từ lụa, tay cầm một chiếc túi da, dẫn Thẩm Nhạc Hiền đi vào.
Bởi vì thân phận con riêng, bình thường Thẩm Nhạc Hiền không có cơ hội tham gia những buổi tiệc gia đình như thế này, hôm nay đi cùng cô tham dự tiệc mừng cháu trai đỗ đại học, vừa vào cửa đã nhìn ngó xung quanh.
Cách một khoảng rất xa, Phó Cần đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, bà ta biết ngay là ai đến. Thấy Thẩm Bội Hương lại còn dẫn cả đứa con riêng kia đến, da đầu bà ta trở nên căng thẳng.
Thẩm Thiệu Chu và vợ nhìn nhau, không biết nên mở lời thế nào. Ông ta luôn kính trọng người cô này nhưng không muốn tiếp xúc.
Thẩm Bội Hương đã theo anh trai ra ngoài làm ăn từ rất sớm, lăn lộn khắp nơi. Hai người vợ mà anh trai cưới, người đầu tiên cũng chính là mẹ của Thẩm Thiệu Chu, bà ta hoàn toàn không coi ra gì. Còn người thứ hai, bà ta càng như nước với lửa.
Bình thường những dịp như thế này, Thẩm Bội Hương rất ít khi dẫn Thẩm Nhạc Hiền đến. Hôm nay hai mẹ con Thượng Huệ Lan và Thẩm An Ngô sẽ đến, Thẩm Bội Hương dẫn đứa con riêng này đến khoe khoang khác gì cố tình làm họ mất mặt.
Thẩm Bội Hương cười híp mắt nhìn Thẩm Loan: "Loan Nhi, lát nữa cháu dẫn chú ba cùng đi..."
"Sao tôi không biết Thẩm Loan có một người chú ba từ bao giờ nhỉ?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau mang theo khí thế không thể chối cãi.
Mọi người quay đầu lại, thấy Thượng Huệ Lan đang khoác tay con trai bước vào. Bà ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu hồng cánh sen, tóc búi gọn phía sau đầu, trang sức trên người chỉ có một đôi hoa tai ngọc trai.
Rõ ràng là một quý bà nhàn nhã đã rút lui khỏi thương trường nhưng vừa mở miệng vẫn toát ra khí chất của người đàn bà thép năm xưa. Thẩm An Ngô như vừa bận việc xong, mặc áo đen quần đen, cong tay để mẹ khoác vào.
Đã bao nhiêu năm không gặp mặt, vừa đối diện với Thượng Huệ Lan, Thẩm Bội Hương vẫn cảm thấy mình kém một bậc về khí thế, ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Nhạc Hiền là con trai của anh tôi..."
Trong mắt Thượng Huệ Lan lóe lên tia hận thù, Thẩm An Ngô vỗ tay mẹ, khẽ nhướn mày nhìn Thẩm Bội Hương: "Cô à, hôm nay là tiệc mừng Loan Nhi đỗ đại học, cô đừng lấy những chuyện không đàng hoàng này làm bố không vui. Bố mẹ đã không gặp mặt nhiều năm, có gì cứ để họ tự nói chuyện với nhau."
Hai mẹ con này, một người đóng vai ác, một người đóng vai thiện, khiến Thẩm Bội Hương không nói nên lời.
Thẩm An Ngô không nhìn Thẩm Nhạc Hiền lấy một cái suốt quá trình, đưa hộp quà trong tay cho Thẩm Loan: "Quà mừng đỗ đại học."
Thẩm Loan nhìn logo trên hộp, là một thương hiệu chuyên làm đồng hồ thể thao, giá không rẻ.
"Cảm ơn chú út."
Bên cạnh, Phó Cần vội tiến lên khoác tay Thẩm Bội Hương: "Cô à, chúng ta mau vào thôi, đừng để bố đợi lâu."
Thẩm Bội Hương nghe anh trai đã đến từ lâu thì vội vàng đi vào phòng, vừa đi vừa trách Phó Cần: "Sao cháu không nói sớm!"
Thẩm Thiệu Chu cũng dẫn Thượng Huệ Lan và Thẩm An Ngô đi vào, chỉ còn lại một mình Thẩm Nhạc Hiền đứng đó.
Thẩm Nhạc Hiền từ từ siết chặt bàn tay đang buông thõng, âm trầm nhìn chằm chằm hai cánh cửa đã đóng lại.
Một lúc lâu sau, anh ta giận dữ rời khỏi Duyệt Các, vừa ra đến cổng đã đá bay thùng rác.
Vẫn chưa hả giận, anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "Ông mày đang không vui! Ra đây uống rượu với ông!"
...
Thượng Huệ Lan đã không nhớ nổi bao nhiêu năm rồi bà ấy không ngồi cùng bàn ăn với Thẩm Hưng Bang.
Hôm nay bà ấy đến để bàn chuyện ly hôn với Thẩm Hưng Bang. Hôm qua bà ấy đã để luật sư của mình liên lạc với luật sư của Thẩm Hưng Bang, cách vài giờ sau, lão đột nhiên gọi điện đến nhà của bà ấy ở Thúy Cốc, yêu cầu gặp mặt trực tiếp.
Thượng Huệ Lan đã đồng ý qua điện thoại, quả thật có một số chi tiết cần phải nói chuyện trực tiếp.
Nhiều năm không xuất hiện ở Cửu Giang, họ hàng hai bên đều rất tò mò về Thượng Huệ Lan, thỉnh thoảng có người lên chúc rượu. Bà ấy đều dùng trà thay rượu để tiếp, gặp trường hợp không thể từ chối được thì để con trai uống thay.
Thẩm An Ngô ngồi bên cạnh, từ khi mẹ vào phòng thì chưa từng nhìn bố một lần, hai người không trao đổi với nhau một câu nào. Ngược lại, ánh mắt của Thẩm Hưng Bang thỉnh thoảng lại quét qua vợ, dường như có điều muốn nói nhưng phải bực bội kìm nén lại, cuối cùng chỉ có thể nâng ly rượu lên uống.
Uống đến ly thứ ba, Thẩm Hưng Bang vừa đặt ly xuống đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thượng Huệ Lan. Lão không còn đụng đến ly rượu đó nữa.
Thẩm An Ngô không chịu nổi bầu không khí giữa hai người này, ra ngoài hít thở không khí. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ tối rồi. Hôm nay mẹ nhất quyết muốn đến, bố lại uống rượu, hoàn toàn không phải thời điểm thích hợp để bàn chuyện.
Gió lạnh ban đêm ở Cửu Giang thoang thoảng, xua tan bớt cái nóng tích tụ cả ngày. Thẩm An Ngô xoa xoa trán, vén tay áo sơ mi lên, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra. Anh vốn đã bỏ thuốc, gần đây lại hút lại.
Ấn bánh xe đánh lửa của bật lửa xuống, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, xuyên qua làn khói trắng, anh thấy ở ngã tư phía trước có một cô gái đang phát tờ rơi, dáng người mảnh mai đó trông có vẻ quen mắt.
...
Mấy ngày nay Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh đang bận rộn tuyển sinh, từ trường mầm non lan tỏa ra các địa điểm xung quanh như cung thiếu nhi, khu vui chơi, công viên giải trí, trung tâm thương mại của khu phố cũ...
Hai người đã thiết kế một tấm áp phích tuyển sinh, in ra vài trăm bản, phát đi khắp nơi cũng đã phát được phân nửa, đã tuyển được ba mươi học sinh rồi. Bọn cô như được tiêm máu gà, buổi tối Tào Tư Thanh chờ đợi những đứa trẻ đi học bơi ở cung thiếu nhi, Hứa Thanh Lăng nhân lúc nhiều người đi dạo phố đông chạy đến trung tâm thương mại gần đó phát quảng cáo.
Cô đang giới thiệu khóa học của lớp học vẽ với một phụ nữ trung niên, đột nhiên nghe thấy có người gọi "Chương Vân" từ phía sau.
Chương Vân?
Cái tên này có vẻ quen. Hứa Thanh Lăng quay đầu lại, thấy một người đàn ông đứng cách không xa, trong tay kẹp một điếu thuốc, đứng thẳng ở đó, toát lên vẻ phóng khoáng pha chút lười biếng.
Dù thế nào, anh thực sự không bị què.
Đầu Hứa Thanh Lăng trống rỗng một khoảnh khắc, những tờ quảng cáo trong tay rơi tán loạn xuống đất như từng chiếc lá bị gió thổi bay lên.
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Trong siêu thị tiện lợi Tấn Đạt, Hứa Đức Mậu vừa ngủ xong một giấc, nghe vợ nói đêm qua con gái đã về.
"Sao anh không nghe thấy tiếng động gì vậy? Hôm qua nó tự mình về phòng? Không gọi em dậy à?"
"Không có. Nó trèo qua nhà Tiểu Vương bên cạnh vào phòng. Về cái là đùng đùng đi tắm rửa, nói nó một câu là nó cãi lại ba, bốn câu."
Ngô Quế Phân bị đứa con gái này chọc tức nổ phổi: "Trước đây em còn cảm thấy đứa nhỏ này ngoan hơn Hồng Giao, gần đây cũng không biết bị sao nữa."
Hứa Đức Mậu hừ lạnh: "Anh thì muốn xem nó có thể cứng đầu đến bao giờ. Không phải nó không cho chị nó chu cấp tiền sinh hoạt à? Để nó tự đi kiếm. Bình thường nó không thiếu ăn thiếu mặc, tưởng tiền từ trên trời rơi xuống à. Không có tài cán gì, chỉ biết làm mình làm mẩy! Nó còn muốn tỏ ra giỏi giang, anh sẽ khóa cả ban công lại, để nó tự ngủ bên ngoài."
Ngô Quế Phân không dám nói với chồng về việc đêm qua con gái nói "cắt đứt quan hệ", nếu ông biết chuyện này, có khi lật tung cả nhà lên mất.
Bà không cứng rắn với con gái như chồng được. Con gái út mềm lòng, ăn mềm không ăn cứng, qua thời gian này lại dỗ ngọt vài câu, chắc sẽ quay đầu thôi.
"Đợi nó nếm đủ khổ cực bên ngoài, tự khắc sẽ biết quay về nhận lỗi. Hồng Giao về đây tổ chức tiệc cưới có một đống việc phải bận rộn, em không rảnh để ý đến nó. Lát nữa em còn phải đến nhà hàng giao tiền đặt cọc."
Nói đến đây, Ngô Quế Phân ngập ngừng hỏi: "À đúng rồi, đám cưới của Hồng Giao có nên mời nhà họ Thẩm không?"
Hứa Đức Mậu ngẩng lên nhìn bà: "Thiệp mời chắc chắn phải gửi một tấm. Đó là chị ruột của em dâu anh. Con trai nhà họ là bạn cùng lớp với con gái út, lại đỗ cùng một trường đại học, không gửi thiệp mời thì không thể nào nói nổi."
Ngô Quế Phân nghe chồng nói vậy cũng thấy có lý, gật đầu: "Đến lúc đó để con gái út mang qua."
...
Lớp học vẽ của Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh tiến triển rất thuận lợi. Lỗ Minh lo lắng em họ bị lừa nên đã đi xem cùng hai cô, quả thực là một trường mầm non quy củ. Cặp vợ chồng trung niên kia là ông bà chủ, trông cũng có vẻ văn nhã.
Lỗ Minh đã kiểm tra giấy phép kinh doanh và giấy tờ tùy thân của họ rồi, đều không có vấn đề gì, cuối cùng mặc cả về vấn đề tiền thuê hồi lâu. Trường mầm non này có hai tầng, tiền thuê một tháng là một nghìn hai.
Hai người Hứa Thanh Lăng mở lớp học vẽ chỉ định thuê một phòng học, họ chọn phòng học lớn nhất ở góc. Vợ hiệu trưởng ra giá năm trăm một tháng, giá hai cô gái trẻ dự tính trong đầu là ba trăm một tháng, mặc cả suốt nửa ngày.
Hiệu trưởng đã muốn nhượng bộ nhưng vợ ông ta kiên quyết không chịu giảm xuống dưới bốn trăm. Cuối cùng Hứa Thanh Lăng nghĩ ra một cách: "Cô ơi, cháu thấy bức tường vẽ ở cổng đã bị phai màu rồi, đến lúc đó chúng cháu sẽ giúp cô vẽ lại miễn phí nhé. Nếu cô thuê người vẽ lại cũng tốn tiền đấy."
Tào Tư Thanh vội nói: "Đúng vậy đúng vậy! Bức tranh tường ở phố cổ bên cạnh cũng do chúng cháu vẽ, cô có thể đi xem. Trước khi khai giảng, chúng cháu sẽ giúp cô vẽ lại bức tường miễn phí."
Vợ hiệu trưởng cảm động trước lời dỗ ngọt của hai cô gái trẻ, lại thấy các cô bận rộn vừa học vừa làm, mồ hôi nhễ nhại, người đen như than, cuối cùng đành nhượng bộ: "Thôi được rồi, cho các cháu thuê với giá ba trăm. Các cháu nhớ vẽ bức tường đó cho thật đẹp nhé!"
Bức tranh tường của trường mầm non rất đơn giản, vẽ nửa ngày là có thể hoàn thành. Tào Tư Thanh và Hứa Thanh Lăng vui vẻ đồng ý, ký tên vào hợp đồng thuê phòng, trả tiền thuê một tháng và ba trăm tệ đặt cọc. Vợ chồng hiệu trưởng đưa chìa khóa cho họ.
Tiền vẽ tranh tường vừa nhận được đã mất một nửa, Hứa Thanh Lăng đau lòng một phút. Nhưng nghĩ đến việc mở lớp học vẽ, cô vẫn tràn đầy mong đợi.
Lỗ Minh đã trả hết tiền công ngày cuối cùng cho họ: "Tuần sau ở phía Nam thành phố còn một dự án, lúc đó anh sẽ gọi hai đứa, nếu các em rảnh thì về làm việc cho anh nhé."
Em họ và cô bạn học này đều là những đứa trẻ thông minh, làm việc không lười biếng, Lỗ Minh và anh thợ Lý sẵn sàng tiếp tục dẫn theo họ.
Tất nhiên Hứa Thanh Lăng đồng ý ngay: "Được ạ! Đến lúc đó bọn em nhất định sẽ cố gắng sắp xếp thời gian rảnh."
Tào Tư Thanh đảo mắt: "Anh ơi, Lỗ Ngọc sắp vào mầm non rồi đúng không, có muốn cho em ấy học vẽ trước không?"
Lỗ Minh bật cười, vỗ đầu cô ấy: "Con bé mới hai tuổi, cầm bút còn không vững, học vẽ cái gì! Em yên tâm, lớp học vẽ của em vừa mở, anh chắc chắn sẽ giới thiệu với bạn bè xung quanh."
Tào Tư Thanh lắc lư chùm chìa khóa trong tay: "Lớp học vẽ của bọn em nhỏ như vậy, không cần tổ chức lễ khai trương gì đâu, giờ đã khai trương rồi. Nếu các anh gặp phụ huynh nào muốn cho con học vẽ thì nhớ quảng cáo giúp em nhé."
Anh thợ Lý vui tươi hớn hở nhìn hai người: "Yên tâm đi, chắc chắn sẽ giúp hai đứa quảng cáo tận tình."
…
Tại sảnh tiệc Duyệt Các, vợ chồng Thẩm Thiệu Chu đứng ở cửa, Thẩm Loan đứng sau bố mẹ ở lối vào để đón khách khứa.
Tuy nói là tiệc gia đình nhưng vẫn mời cả họ hàng bên nhà họ Thẩm và nhà họ Phó.
Thẩm Loan cảm thấy thái độ của mẹ mình với người nhà họ Thẩm và họ hàng nhà họ Phó khác nhau rõ rệt. Đối với người nhà họ Thẩm, bà ta cười rất "lịch sự", còn với họ hàng bên mình thì thân thiết và thoải mái hơn nhiều.
Hai dì đều dẫn cả nhà đến, Thẩm Loan chào hỏi với mấy anh chị em họ bà con xa. Anh chị họ bên nhà dì cả Phó Tường đều đã đi làm, con trai của dì út Phó Quyên là Hứa Nam mới lên lớp bảy, bình thường học trường nội trú, lâu rồi không gặp, vừa thấy Thẩm Loan đã lao tới: "Anh họ, chúc mừng anh đậu đại học!"
Thẩm Loan là người nhỏ nhất trong nhà họ Thẩm, Hứa Nam là người nhỏ nhất cả bên nhà họ Hứa và họ nhà Phó.
Thẩm Loan cười cậu ta ngốc: "Anh và cô ấy học cùng lớp đấy, sao mà không biết được?"
Nhắc đến chuyện này, Phó Cần mỉm cười chào hỏi em rể: "Đức Hữu, cháu gái của chú thi đậu đại học mà sao không nghe chú nói vậy?"
Hứa Đức Hữu cười nhạt: "Con bé vào hệ cao đẳng của đại học Cửu Giang, kém xa Loan Nhi."
Những lời này nịnh tai Phó Cần, ngoài miệng bà ta vẫn khiêm tốn mấy câu: "Thay chị chúc mừng anh trai chú nhé. Hai cô con gái nhà cậu ấy đều rất ngoan ngoãn."
Thẩm Loan im lặng nghe mẹ chào hỏi dượng út, ông dượng này của anh ta nho nhã lịch sự, bất kể là tính cách hay ngoại hình, Hứa Thanh Lăng đều khác xa chú cô.
Hai dì chào hỏi xong đều vội vàng vào trong chào hỏi với ông cụ nhà họ Thẩm.
Tóc Thẩm Hưng Bang đã hoa râm nhưng được chải chuốt rất gọn gàng, thắt một chiếc cà vạt màu đỏ sẫm, khuôn mặt vốn gầy gò lạnh lùng giờ mang vài phần hiền từ hiếm thấy. Lão lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, giờ đã gần bảy mươi tuổi, đôi mắt vẫn sắc bén cực kỳ.
Lão vẫn rất lịch sự với người nhà họ Phó: "Chuyện của An Ngô lần trước, cảm ơn các cháu nhiều."
Cả nhà họ Phó đều làm trong hệ thống công an, vụ án của Thẩm An Ngô có thể kết thúc nhanh như vậy cũng nhờ họ giúp đỡ.
Chị cả Phó Tường vội nói: "Bác, bác khách sáo quá! Là An Ngô ở hiền gặp lành thôi, tình huống nguy hiểm như vậy vẫn hóa nguy thành an."
Phó Quyên nhìn quanh, không thấy Thẩm An Ngô đâu: "Bác, chân của An Ngô không sao chứ ạ?"
Thẩm Hưng Bang gật đầu: "Gần như đã khỏi hẳn rồi."
Trong phòng, cả nhà họ Phó bận rộn chào hỏi với người đứng đầu nhà họ Thẩm. Bên ngoài, Thẩm Bội Hương mặc một chiếc sườn xám làm từ lụa, tay cầm một chiếc túi da, dẫn Thẩm Nhạc Hiền đi vào.
Bởi vì thân phận con riêng, bình thường Thẩm Nhạc Hiền không có cơ hội tham gia những buổi tiệc gia đình như thế này, hôm nay đi cùng cô tham dự tiệc mừng cháu trai đỗ đại học, vừa vào cửa đã nhìn ngó xung quanh.
Cách một khoảng rất xa, Phó Cần đã ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc, bà ta biết ngay là ai đến. Thấy Thẩm Bội Hương lại còn dẫn cả đứa con riêng kia đến, da đầu bà ta trở nên căng thẳng.
Thẩm Thiệu Chu và vợ nhìn nhau, không biết nên mở lời thế nào. Ông ta luôn kính trọng người cô này nhưng không muốn tiếp xúc.
Thẩm Bội Hương đã theo anh trai ra ngoài làm ăn từ rất sớm, lăn lộn khắp nơi. Hai người vợ mà anh trai cưới, người đầu tiên cũng chính là mẹ của Thẩm Thiệu Chu, bà ta hoàn toàn không coi ra gì. Còn người thứ hai, bà ta càng như nước với lửa.
Bình thường những dịp như thế này, Thẩm Bội Hương rất ít khi dẫn Thẩm Nhạc Hiền đến. Hôm nay hai mẹ con Thượng Huệ Lan và Thẩm An Ngô sẽ đến, Thẩm Bội Hương dẫn đứa con riêng này đến khoe khoang khác gì cố tình làm họ mất mặt.
Thẩm Bội Hương cười híp mắt nhìn Thẩm Loan: "Loan Nhi, lát nữa cháu dẫn chú ba cùng đi..."
"Sao tôi không biết Thẩm Loan có một người chú ba từ bao giờ nhỉ?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau mang theo khí thế không thể chối cãi.
Mọi người quay đầu lại, thấy Thượng Huệ Lan đang khoác tay con trai bước vào. Bà ấy mặc một chiếc áo khoác dài màu hồng cánh sen, tóc búi gọn phía sau đầu, trang sức trên người chỉ có một đôi hoa tai ngọc trai.
Rõ ràng là một quý bà nhàn nhã đã rút lui khỏi thương trường nhưng vừa mở miệng vẫn toát ra khí chất của người đàn bà thép năm xưa. Thẩm An Ngô như vừa bận việc xong, mặc áo đen quần đen, cong tay để mẹ khoác vào.
Đã bao nhiêu năm không gặp mặt, vừa đối diện với Thượng Huệ Lan, Thẩm Bội Hương vẫn cảm thấy mình kém một bậc về khí thế, ngoài miệng vẫn không chịu thua: "Nhạc Hiền là con trai của anh tôi..."
Trong mắt Thượng Huệ Lan lóe lên tia hận thù, Thẩm An Ngô vỗ tay mẹ, khẽ nhướn mày nhìn Thẩm Bội Hương: "Cô à, hôm nay là tiệc mừng Loan Nhi đỗ đại học, cô đừng lấy những chuyện không đàng hoàng này làm bố không vui. Bố mẹ đã không gặp mặt nhiều năm, có gì cứ để họ tự nói chuyện với nhau."
Hai mẹ con này, một người đóng vai ác, một người đóng vai thiện, khiến Thẩm Bội Hương không nói nên lời.
Thẩm An Ngô không nhìn Thẩm Nhạc Hiền lấy một cái suốt quá trình, đưa hộp quà trong tay cho Thẩm Loan: "Quà mừng đỗ đại học."
Thẩm Loan nhìn logo trên hộp, là một thương hiệu chuyên làm đồng hồ thể thao, giá không rẻ.
"Cảm ơn chú út."
Bên cạnh, Phó Cần vội tiến lên khoác tay Thẩm Bội Hương: "Cô à, chúng ta mau vào thôi, đừng để bố đợi lâu."
Thẩm Bội Hương nghe anh trai đã đến từ lâu thì vội vàng đi vào phòng, vừa đi vừa trách Phó Cần: "Sao cháu không nói sớm!"
Thẩm Thiệu Chu cũng dẫn Thượng Huệ Lan và Thẩm An Ngô đi vào, chỉ còn lại một mình Thẩm Nhạc Hiền đứng đó.
Thẩm Nhạc Hiền từ từ siết chặt bàn tay đang buông thõng, âm trầm nhìn chằm chằm hai cánh cửa đã đóng lại.
Một lúc lâu sau, anh ta giận dữ rời khỏi Duyệt Các, vừa ra đến cổng đã đá bay thùng rác.
Vẫn chưa hả giận, anh ta lấy điện thoại ra gọi một cuộc: "Ông mày đang không vui! Ra đây uống rượu với ông!"
...
Thượng Huệ Lan đã không nhớ nổi bao nhiêu năm rồi bà ấy không ngồi cùng bàn ăn với Thẩm Hưng Bang.
Hôm nay bà ấy đến để bàn chuyện ly hôn với Thẩm Hưng Bang. Hôm qua bà ấy đã để luật sư của mình liên lạc với luật sư của Thẩm Hưng Bang, cách vài giờ sau, lão đột nhiên gọi điện đến nhà của bà ấy ở Thúy Cốc, yêu cầu gặp mặt trực tiếp.
Thượng Huệ Lan đã đồng ý qua điện thoại, quả thật có một số chi tiết cần phải nói chuyện trực tiếp.
Nhiều năm không xuất hiện ở Cửu Giang, họ hàng hai bên đều rất tò mò về Thượng Huệ Lan, thỉnh thoảng có người lên chúc rượu. Bà ấy đều dùng trà thay rượu để tiếp, gặp trường hợp không thể từ chối được thì để con trai uống thay.
Thẩm An Ngô ngồi bên cạnh, từ khi mẹ vào phòng thì chưa từng nhìn bố một lần, hai người không trao đổi với nhau một câu nào. Ngược lại, ánh mắt của Thẩm Hưng Bang thỉnh thoảng lại quét qua vợ, dường như có điều muốn nói nhưng phải bực bội kìm nén lại, cuối cùng chỉ có thể nâng ly rượu lên uống.
Uống đến ly thứ ba, Thẩm Hưng Bang vừa đặt ly xuống đã bắt gặp ánh mắt sắc bén của Thượng Huệ Lan. Lão không còn đụng đến ly rượu đó nữa.
Thẩm An Ngô không chịu nổi bầu không khí giữa hai người này, ra ngoài hít thở không khí. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ tối rồi. Hôm nay mẹ nhất quyết muốn đến, bố lại uống rượu, hoàn toàn không phải thời điểm thích hợp để bàn chuyện.
Gió lạnh ban đêm ở Cửu Giang thoang thoảng, xua tan bớt cái nóng tích tụ cả ngày. Thẩm An Ngô xoa xoa trán, vén tay áo sơ mi lên, lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra. Anh vốn đã bỏ thuốc, gần đây lại hút lại.
Ấn bánh xe đánh lửa của bật lửa xuống, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, xuyên qua làn khói trắng, anh thấy ở ngã tư phía trước có một cô gái đang phát tờ rơi, dáng người mảnh mai đó trông có vẻ quen mắt.
...
Mấy ngày nay Hứa Thanh Lăng và Tào Tư Thanh đang bận rộn tuyển sinh, từ trường mầm non lan tỏa ra các địa điểm xung quanh như cung thiếu nhi, khu vui chơi, công viên giải trí, trung tâm thương mại của khu phố cũ...
Hai người đã thiết kế một tấm áp phích tuyển sinh, in ra vài trăm bản, phát đi khắp nơi cũng đã phát được phân nửa, đã tuyển được ba mươi học sinh rồi. Bọn cô như được tiêm máu gà, buổi tối Tào Tư Thanh chờ đợi những đứa trẻ đi học bơi ở cung thiếu nhi, Hứa Thanh Lăng nhân lúc nhiều người đi dạo phố đông chạy đến trung tâm thương mại gần đó phát quảng cáo.
Cô đang giới thiệu khóa học của lớp học vẽ với một phụ nữ trung niên, đột nhiên nghe thấy có người gọi "Chương Vân" từ phía sau.
Chương Vân?
Cái tên này có vẻ quen. Hứa Thanh Lăng quay đầu lại, thấy một người đàn ông đứng cách không xa, trong tay kẹp một điếu thuốc, đứng thẳng ở đó, toát lên vẻ phóng khoáng pha chút lười biếng.
Dù thế nào, anh thực sự không bị què.
Đầu Hứa Thanh Lăng trống rỗng một khoảnh khắc, những tờ quảng cáo trong tay rơi tán loạn xuống đất như từng chiếc lá bị gió thổi bay lên.
Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Đánh giá:
Truyện Đã Trùng Sinh, Ai Còn Yêu Đương Mù Quáng
Story
Chương 16
10.0/10 từ 21 lượt.