Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 90


Nửa giờ sau, Hoắc Niệm Sinh trèo lên gác xép. Y đến gọi Trần Văn Cảng: "Gọi cái gì mà vẫn chưa xong?"


Trần Văn Cảng nói: "Chờ một chút."


Giang Thái cảnh giác: "Còn ai ở đó?"


Cô bé lôi kéo Trần Văn Cảng để cằn nhằn rất lâu. Trước khi ra nước ngoài thì không thấy cô bé coi trọng anh bao nhiêu, nhưng giờ thì khác, trải qua bao nhiêu khó khăn mới tìm được một người đáng tin cậy lại nói được tiếng mẹ đẻ để giao tiếp, bây giờ nhìn lại thì anh bỗng trở nên quý giá như một chú gấu trúc.


Đầu óc Giang Thái rối bời, nói chuyện cũng không đầu không đuôi, Trần Văn Cảng không xen vào được, chỉ nghe cô nói. Mãi đến khi khuôn mặt Hoắc Niệm Sinh xuất hiện ở đầu dây bên kia, cô bé mới ngượng ngùng dừng lại: "Được rồi, không nói nữa, cúp máy đây."


Hoắc Niệm Sinh phì cười.


Trần Văn Cảng nắm tay y, đi theo sau y, từng bước xuống cầu thang.


Du Sơn Đinh tặng một bộ ấm trà làm quà mừng, mở ra, tráng bằng nước nóng, rồi pha thứ trà hảo hạng mà hắn tự mang theo.


TV đang bật, bô lô ba la nói gì đó, Lư Thần Long cùng em trai xem phim hoạt hình, tay chỉ vào màn hình cho nó xem. Du Sơn Đinh đưa cho hắn một tách trà, rồi lại gọi mọi người nếm thử.


Trịnh Bảo Thu và Thích Đồng Chu đang chơi cờ nhảy, Thích Đồng Chu cũng nhận một tách từ tay Du Sơn Đinh. Nhưng cậu ta không phân biệt ra ngon hay dở, miệng cậu ta vốn quen uống cà phê rồi, chỉ biết cũng được, khá thơm. Trịnh Bảo Thu cũng không hứng thú với trà, vừa chống cằm vừa xua tay ý bảo không cần.


Nhiều người cùng ở trong nhà thì có vẻ hơi đông đúc, khó mà xoay trở thoải mái, nhưng không khí như thế mới sôi động. Đó là lý do tại sao ăn tân gia cần có hơi người, nhiều người thì khí mới vượng, ngôi nhà cũ lạnh lẽo sẽ trở nên sống động, che nắng che mưa cho những người sống bên trong.


Trịnh Bảo Thu hào hứng gọi Trần Văn Cảng: "Anh lại đây này, em sắp thắng rồi, ván sau chơi ba người đi."


Không cần phải nói thêm gì nữa, Trần Văn Cảng bị lôi vào cuộc chiến. Hoắc Niệm Sinh cũng nhận lấy tách trà, thong dong nhấp một miếng, ngồi sau lưng anh mà xem, một tay vẫn luôn đặt trên thắt lưng anh.


Chỉ có Thích Đồng Chu là bất an, cứ không nhịn được nhìn lén bàn tay và đoạn eo đó, chẳng mấy chốc đã đi lung tung hết cả lên. Những viên bi thủy tinh đủ màu sắc lăn lộn trước mắt cậu ta, tâm trí cậu ta cũng hỗn loạn như bàn cờ.


Thích Đồng Chu không khỏi thắc mắc, tên này dùng cái gì uy h**p Trần Văn Cảng? Có thật là đe dọa không? Người kia không chấp nhận cậu ta, cậu ta cũng không thể đeo bám. Chẳng lẽ Hoắc Niệm Sinh thì có thể? Thế là không đúng, là nhân cách tồi tàn!


Thích Đồng Chu nhận quà của Tiểu Bảo trong trạng thái rối rắm, nhóc con kia loạng choạng bước tới, đưa đồ trong tay ra như dâng báu vật. Thích Đồng Chu vươn tay đón lấy, Tiểu Bảo thò tay ra, cho cậu ta một nắm càng cua rỗng.



Ở đằng sau, Trịnh Bảo Thu tìm được cơ hội nói với Trần Văn Cảng: "Em biết Mục Thanh tìm được nhà ở đâu đấy."


"Sao em biết, em đi hỏi à?"


"Không phải. Là khi anh ta chuyển đồ, bác Lâm dẫn theo vài người đến giúp đóng gói, em đi theo nhìn một cái."


Trần Văn Cảng chẳng ngạc nhiên khi gã không thể tự mình xử lý được những việc này. Một cậu ấm con nhà giàu, khả năng tự chăm sóc bản thân kém đến nỗi làm người ta phải lắc đầu thì chẳng có gì lạ cả. Anh cũng biết rất nhiều người như vậy, từ nhỏ đến lớn chỉ sống trong nhà cao cửa rộng, xung quanh toàn người giúp việc, chưa từng trải nghiệm cuộc sống tập thể, cho dù có vào trường nội trú, họ cũng không phải tự giặt vớ hay dọn giường lần nào, vì đã có người trong trường làm thay.


Trần Văn Cảng vẫn nhớ hồi tiểu học mới chuyển về trường của Trịnh Ngọc Thành, có mấy bạn trong lớp đến bữa trưa còn không biết cách ăn trứng, bởi vì trứng mà họ thấy ở nhà đều trắng mềm, rồi phát hiện ra mình phải tự đập vỡ vỏ trứng thì bỗng như gặp phải thách thức lớn về nhận thức.


Trịnh Bảo Thu còn đang kể chuyện Mục Thanh: "Anh ta cũng thật biết cách tận hưởng, thuê một căn hộ dịch vụ, vẫn có cuộc sống thoải mái như thường." Cô lại nói thêm: "Nhưng chắc chắn là không tốt bằng chỗ của anh. Anh ta chỉ có một mình, ai còn quan tâm đến anh ta nữa chứ."


Trần Văn Cảng cười: "Chỗ của anh có gì mà tốt?"


Trịnh Bảo Thu trêu anh: "Em thấy hết rồi nhé, anh đi đến đâu là anh họ theo đến đó, anh còn bất mãn gì nữa?"


Buổi tối lại ăn thêm một bữa, rồi các vị khách lần lượt ra về. Mọi người cùng nhau thu gom rác trước khi đi. Trần Văn Cảng xách ra một túi rác màu đen, trong đựng đầy vỏ cua vàng rực, Du Sơn Đinh đưa tay ra cầm: "Đưa cho tôi, khi nào đi qua trạm rác là vứt thôi."


Người đi, trà nguội, căn nhà cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.


Đèn vừa bật sáng, có nhà hàng xóm ăn cơm trễ, tiếng thức ăn được cho vào chảo xèo xèo mới vang lên.


Trần Văn Cảng khoác tay Hoắc Niệm Sinh, hai người ra ngoài tản bộ, như một đôi tình nhân bình thường, đi dọc theo con đường lát đá cuội ra bờ sông.


Môi trường xung quanh rất quen thuộc với anh. Những ngôi nhà màu trắng san sát nằm dọc theo bờ sông, cái cao cái thấp, nhấp nhô không đều. Hầu hết các nhà đều trồng hoa cỏ đủ loại, cành lá tươi tốt chìa ra từ song cửa sổ. Có những nhà cửa sau hướng ra sông, Trần Văn Cảng chỉ cho Hoắc Niệm Sinh thấy, nhiều năm trước có gia đình toàn giặt quần áo ngoài sông, phần giữa của tấm ván giặt bằng gỗ đã được chà trơn nhẵn, bà nội trợ dùng chân trần giẫm lên nó trong chậu gỗ.


Hoắc Niệm Sinh cúi xuống hôn anh một cái, mát lạnh mềm mại chạm lên môi như giọt mưa trong suốt hòa cùng gió sông.


Khi đi bộ về, gần đến nhà thì trời bắt đầu mưa thật, Trần Văn Cảng kéo Hoắc Niệm Sinh chạy vội vài bước. Họ thật may mắn, vì vừa mới đóng cửa thì mưa lớn bắt đầu rơi, hòa lẫn cảm giác lạnh lẽo thê lương, mỗi cơn mưa mùa thu đều mang theo hơi lạnh.


Trần Văn Cảng mò mẫm trong bóng tối tìm công tắc, Hoắc Niệm Sinh chậm rãi đi theo, hai tay đút túi quần. Ánh sáng dịu nhẹ tràn ngập căn phòng, khi quay đầu lại, anh bắt gặp một đôi mắt đen sâu thẳm. Tim Trần Văn Cảng đập thình thịch, anh nghĩ, trốn được hôm nay cũng chẳng thoát được ngày mai.


Hoắc Niệm Sinh ấn anh xuống, bắt anh ngồi lên sô pha, rồi lại lấy hộp trang sức từ trong túi ra, chuyện lúc chiều vẫn chưa được nói rõ ràng. Trái cổ của Trần Văn Cảng khẽ trượt, Hoắc Niệm Sinh cũng ngồi xuống bên cạnh.



Hoắc Niệm Sinh hy vọng rằng điều anh thú nhận với mình không chỉ là hai chiếc nhẫn, mà là tất cả những bí mật anh giấu trong lòng. Y biết chắc chắn phải có. Những ký ức tan vỡ giống như mảnh ghép của trò chơi xếp hình, y tìm được một vài mảnh, còn phần lớn đều vỡ tan nằm rải rác khắp nơi. Y không biết Trần Văn Cảng đã ghép được bao nhiêu, nhưng nhìn dáng vẻ của anh, cuối cùng y vẫn mềm lòng. Y không muốn ép Trần Văn Cảng phải nói gì cả, cứ để anh muốn làm gì thì làm vậy.


Hoắc Niệm Sinh vỗ nhẹ lưng anh: "Thật sự không phải cho tôi à? Tôi còn tưởng em định dùng nó để cầu hôn chứ."


Trần Văn Cảng không muốn nói dối: "Đây chỉ là ý tưởng nhất thời, em chưa nghĩ đến việc anh có chấp nhận hay không."


Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Bây giờ phải làm sao, dù sao cũng lấy về rồi, em không định đeo vào cho tôi à?"


Trần Văn Cảng nhận lấy chiếc hộp, hai chiếc nhẫn bạc được chế tác tinh xảo nằm lặng lẽ bên trong, đúng theo kiểu mà anh mong muốn.


Thật ra thiết kế này có phần giống với cặp nhẫn mà Hoắc Niệm Sinh mang đến trong kiếp trước, có lẽ đây cũng là lý do khiến anh rung động ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng liệu chúng có thực sự giống nhau hay không, hai chiếc nhẫn ngày đó thật ra trông như thế nào thì không còn so sánh được nữa, anh chỉ còn lại những ấn tượng mơ hồ.


Không phải là anh không hối hận, thậm chí anh còn buồn phiền, anh đã từng đeo nó trên tay, dù tổng cộng chỉ chưa đến một phút. Hoắc Niệm Sinh muốn đeo vào cho anh bao nhiêu, thì anh lại nôn nóng muốn tháo ra ném lại bấy nhiêu, như thể đeo một lát sẽ làm phỏng tay vậy.


Giờ đây, khi chính mình là người chuẩn bị nhẫn, cuối cùng Trần Văn Cảng cũng cảm nhận được cái cảm giác suy bụng ta ra bụng người. Anh không dám nhớ lại hành động gây tổn thương đó, nếu một giây sau Hoắc Niệm Sinh ném lại chiếc nhẫn để trả thù thì có lẽ sẽ thoải mái hơn.


Anh nắm tay Hoắc Niệm Sinh, xỏ vào từng chút một, hơi thở không ổn định, trái tim run rẩy.


Nhưng Hoắc Niệm Sinh không biết điều này, y không làm như vậy.


Trần Văn Cảng cụp mắt, nhìn Hoắc Niệm Sinh đeo chiếc nhẫn còn lại vào ngón áp út của mình. Ông trời quả thật đã cho anh thêm một cơ hội, nhưng anh không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào. Đó chỉ là may mắn.


Trần Văn Cảng cố gượng cười, ngồi lên đùi Hoắc Niệm Sinh, vùi mặt vào cổ y, bức thiết hôn lên yết hầu và cổ y. Hoắc Niệm Sinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ tìm đến môi anh, nồng nhiệt đáp lại.


Hai người vào phòng ngủ, Hoắc Niệm Sinh đẩy anh lên giường.


Ga giường khô ráo mềm mại, có mùi nắng.


Bên ngoài cửa sổ, trời mưa như trút nước.


...


Đàn ông thường nói lung tung sau khi ân ái, Hoắc Niệm Sinh đột nhiên hỏi: "Giờ đã đeo nhẫn rồi, bước tiếp theo là gì, làm đám cưới?"



Hoắc Niệm Sinh lật người, đùa nghịch với ngón tay anh, mân mê cái vòng tròn cứng kia liên tục, rồi lại hỏi: "Muốn cưới không?"


Trần Văn Cảng cuối cùng cũng hiểu ra, ma xui quỷ khiến, ngơ ngác hỏi: "Cưới thế nào đây?"


Hoắc Niệm Sinh chợt có linh cảm, nói về việc này rất hào hứng: "Đến Las Vegas hoặc nơi nào khác, vẫn luôn có những nơi cho phép tổ chức lễ cưới mà. Bất kể có được công nhận trong nước hay không, thì nó cũng có nghĩa là đã ổn định rồi, có muốn không?"


Trần Văn Cảng thấy y cứ như là nói đùa. Nhưng đây là một trò đùa quá đáng, anh tạm thời không dám trả lời.


Hoắc Niệm Sinh áp trán mình vào trán anh: "Sao vậy, chẳng lẽ em muốn tìm người đàn ông khác? Tôi nghĩ rằng những người bình thường đã đến giai đoạn này đều sẽ tự tròng dây thừng vào cổ mình đấy. Em xem kìa, mọi người đều nghĩ tôi sẽ không cưới ai đâu, nhưng tôi nghĩ thử đi vào hôn nhân một lần cũng không sao."


Trần Văn Cảng mỉm cười, ôm cổ y, siết chặt tay lại: "Được thôi, nhưng người thường sẽ không tròng dây vào đâu."


Hoắc Niệm Sinh từng nói đùa với Lý Hồng Quỳnh rằng cưới hỏi cũng giống như đeo dây thừng vào cổ, giờ thì y lại tự đâm đầu vào tròng: "Sẽ giải thích với em sau."


Trần Văn Cảng vẫn nhìn y bằng ánh mắt mềm mại xa xăm, anh nằm trên gối, khuôn mặt sáng lên dưới ánh đèn bàn, e lệ mà dịu dàng.


Hoắc Niệm Sinh nghĩ đến câu nói đó, thảy đều hư không, thảy đều theo gió. Lòng y bỗng dâng lên cái bồn chồn vì muốn mà không được, y đuổi theo gió, Trần Văn Cảng cũng đuổi theo gió, bởi con người là loài động vật mông lung, luôn không biết mình muốn gì. Nhưng để nắm giữ được một chút thứ gì đó trong tay, vẫn phải theo đuổi không biết mệt mỏi.


Trời vẫn mưa, âm thanh đang ru con người vào giấc ngủ.


Mí mắt Trần Văn Cảng dần dần nặng trĩu.


Ngày hôm sau mở mắt ra, lại nhớ ra mọi chuyện, anh nằm đó một lúc rồi đưa tay lên trước mắt. Trời còn chưa sáng, chiếc nhẫn vẫn còn ở đó. Những thứ khác thì không chắc liệu có phải chỉ là một giấc mơ viển vông hay không.


Hoắc Niệm Sinh bị đánh thức, lật người, lười biếng kéo anh trở vào lòng: "Sao dậy sớm thế."


Trần Văn Cảng ậm ừ đáp lại, rồi quay đầu hỏi: "Anh còn nhớ hôm qua anh nói gì không?"


"Cái gì? À, đương nhiên là nhớ rồi." Ý thức của Hoắc Niệm Sinh tỉnh táo hơn một chút: "Em định đổi ý à?"


"Không có." Trần Văn Cảng nâng nửa người lên, hôn lên mí mắt y một cách trân trọng: "Em thương anh."


*



Sau khi nhận được cuộc gọi của Giang Thái ngày hôm đó, Trần Văn Cảng nhắc đến với Hoắc Niệm Sinh một lần: "Anh là anh trai cô bé, anh nghĩ thế nào?"


Hoắc Niệm Sinh vẫn giữ thái độ không quan tâm: "Sinh, lão, bệnh, tử đều là số phận của từng người, bảo nó bớt đau buồn thôi."


Giang Thái có vẻ đã sụt cân đôi chút, nhưng không phải quá tệ, cằm nhọn ra, trên khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay dường như chỉ còn lại đôi mắt.


Trần Văn Cảng cầm vali của cô bé, nói đùa: "Em ở nước ngoài ăn không đủ no à?"


Giang Thái than mệt liên hồi, nhưng rồi cũng nhận ra mình phải biết cách đối nhân xử thế, cô bé chợt nhớ ra điều gì đó, bèn nói mình có mang về kẹo sầu riêng, kẹo dừa và một số đặc sản địa phương khác, trong vali có phần của Trần Văn Cảng, như khoe công trạng vậy. Cô bé không giỏi chuyện đối nhân xử thế, cách nói chuyện cũng như có chủ đích, không biết ai đã dạy những thứ này.


Khi họ trở về thành phố thì đã tám giờ tối. Ba người định ăn gì đó nên ngồi vào một quán lẩu.


Giang Thái tương đối bình tĩnh, thậm chí còn cảm thấy hơi xấu hổ khi nhắc đến hành vi thất thố của mình ngày hôm đó. Cô bé tỏ ra thản nhiên: "Thực ra thì cũng khá ổn. Ít nhất thì em cũng đã đến thăm bà ấy lần cuối, đến phút cuối cùng cũng là em chăm sóc trong phòng bệnh, chị La bảo em nói rõ ràng mọi chuyện với mẹ đi, cả tốt lẫn xấu, đúng là đã nói hết thật, không còn hối hận gì nữa."


Trần Văn Cảng lật thực đơn rồi nói: "Trong cuộc đời chúng ta chỉ có một số ít người gần gũi như vậy, nhất là cha mẹ, khi còn có thể trân trọng thì vẫn nên trân trọng."


Giang Thái chỉ "à" một tiếng, rồi đặt hai tay lên bàn.


Trần Văn Cảng hỏi: "Sau này em có dự định gì?"


Giang Thái lại "à" thêm một tiếng, lần này với giọng điệu cao hơn, rồi cô bé nhìn lại với vẻ mặt ngơ ngác.


Trần Văn Cảng nhìn là biết cô bé chẳng có khái niệm gì cả: "Em phải hiểu rằng bây giờ em chỉ có một mình, mẹ em không còn, em chỉ có thể tự lo cho mình thôi, sau này em phải sống thế nào, Hoắc Chấn Phi sắp xếp cho em thế nào, em cần phải thảo luận với anh ta về những thứ này."


Giang Thái nghĩ xong thì cảm thấy rất miễn cưỡng: "Sao em phải nghe lời anh ta? Cùng lắm thì chờ đến khi em trưởng thành, anh ta cũng không thể kiểm soát em được nữa."


Trần Văn Cảng tiếc nuối nói với cô bé: "Anh ta muốn kiểm soát em là có thể kiểm soát, có nhiều cách lắm. Không cần anh phải nói, em cũng có thể tự cảm nhận được, tình thế của em bây giờ cứ như cái bánh kẹp, nhà họ Hoắc nhận em về là sự thật, nhưng người tử tế với em thì chẳng có mấy ai. Một khi em bước vào, em sẽ không còn tự do nữa, thân bất do kỷ là lẽ đương nhiên."


Anh rót cho cô bé một tách trà: "Mẹ em đã giải thích cho em chưa?"


Giang Thái lúng túng.


Những ngày cuối đời, Giang Vãn Hà quả thật đã nhắc đi nhắc lại những lời này bên tai cô bé, thậm chí còn kéo tay cô bảo nhất định phải đi lấy lòng Trần Văn Cảng, xích lại gần anh hơn. Bà ta là người phụ nữ không được cuộc đời đối xử tốt, nên bà ta biết rất rõ ai đủ nhân hậu để có thể lợi dụng.


Nhưng Giang Thái cho rằng không phải vậy. Những gì đã trải qua trong khoảng thời gian này tất nhiên cũng khiến cô bé phải suy nghĩ nhiều hơn, Trần Văn Cảng quả thực là một người tốt, nếu cô bé muốn cải thiện mối quan hệ với anh thì cũng là xuất phát từ lòng chân thành. Cô không có ý định lấy lòng ai, cũng không có ý định xin ai rủ lòng thương hại.


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 90
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...