Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 89
"Em có phải giáo viên thực thụ đâu, mấy đứa bé thường gọi em là anh thôi, đến lúc nghe tin em làm việc ở trường thì cảm thấy đó là một việc ghê gớm lắm, như thể vừa được thăng chức vậy. Bọn chúng thích là được." Trần Văn Cảng đang nói với Hoắc Niệm Sinh về việc này.
"Thích trẻ con à?" Hoắc Niệm Sinh hỏi.
"Cũng được. Đôi khi ồn ào, đôi khi lại dễ thương."
"Vậy em đã bao giờ nghĩ đến việc sau này nhận nuôi một đứa chưa."
"Đó lại là một câu chuyện khác." Trần Văn Cảng thầm thấy ngạc nhiên, anh không hiểu tại sao Hoắc Niệm Sinh lại nghĩ đến việc này, chẳng ai cho rằng Hoắc Niệm Sinh là người có thể nuôi con. "Chăm sóc trẻ em thì dễ, làm cha mẹ mới khó. Ngoài ra, còn có nhiều yếu tố khác cần xem xét. Em thì thích con gái, nhưng người ta không tùy tiện cho đàn ông nhận nuôi đâu. Khi con bé lớn lên, đàn ông chăm sóc cũng rất bất tiện."
"Vậy phải làm sao đây." Hoắc Niệm Sinh đặt tay lên vùng bụng phẳng lì của anh: "Hay là em sinh cho tôi một đứa."
"Điên à, nghiêm túc không được hai phút." Trần Văn Cảng bật cười, hất tay y ra. "Sao anh không tự sinh?"
Nắng trải khắp mặt đất, hun cho cả người nóng lên, nhưng vẫn ở mức có thể chấp nhận được. Thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn.
Trần Văn Cảng đưa tay ra, giật một sợi chỉ tuột ra khỏi tạp dề của Hoắc Niệm Sinh. Một chiếc hộp trang sức màu đen hiện ra trước mặt, là của Hoắc Niệm Sinh lấy từ trong túi ra. Y mở nó ra, cố tình lắc lắc trước mặt Trần Văn Cảng. Hai chiếc nhẫn nằm giữa lớp vải nhung, lóe lên sáng chói dưới ánh mặt trời.
Biểu cảm của Trần Văn Cảng đông cứng lại trong giây lát, rồi sắc mặt anh hơi thay đổi, anh đưa tay ra giành.
Hoắc Niệm Sinh một tay giữ chặt anh, tay kia giơ hộp trang sức lên cao, nói ngọt : "Sao lại giành đồ của tôi?"
"Đó là em..."
"Là của em sao?" Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Sao có người lại đặt nhẫn nhỉ?"
Y nói đùa, nhưng Trần Văn Cảng lại như chết trân, không nói nên lời, nét mặt cũng mất đi phần nào vẻ sống động ban đầu.
Anh phàn nàn một câu như để che giấu: "Em mới là khách hàng, sao cô Mạnh có thể giao đồ của em cho anh chứ."
Ánh mắt anh nhìn xuống đất, Hoắc Niệm Sinh nhận ra tâm trạng của anh không bình thường.
Giống như thể có ai đó nhấn nút tạm dừng, cả hai đều khựng lại một lúc.
Trong khe hở thời gian, Hoắc Niệm Sinh nhìn thấy chính mình. Y cũng làm điều tương tự như bây giờ, lấy một chiếc hộp đựng nhẫn ra, lắc nó trước mặt ai đó như để trêu chọc. Có một người đang ngồi ngược sáng, y không thể nhìn rõ mặt người đó. Phản ứng của đối phương rất lạnh nhạt, chỉ cúi đầu liếc qua một cái.
Hoắc Niệm Sinh tỏ vẻ không biết gì: "Thử đi, xem thiết kế thế nào."
Người đó trả lời bằng một câu nghe không rõ, như là lấy lệ, có vẻ miễn cưỡng.
Hoắc Niệm Sinh tiến lại gần, nắm lấy tay trái của người đó, cầm chiếc nhẫn lên, xỏ vào ngón áp út, rồi ấn xuống đến tận gốc ngón tay.
Tuy nhiên, đối phương nhanh chóng gỡ ra, viện cớ: "Tôi thuận tay trái, đeo đồ vật trên tay rất bất tiện."
Người đó nhẹ nhàng đặt chiếc nhẫn bạc trở lại lòng bàn tay Hoắc Niệm Sinh.
Hoắc Niệm Sinh lại kéo tay phải của người đó lên, cố gắng đeo vào một lần nữa: "Vậy thì chuyển sang bên này, cũng như nhau."
Lòng bàn tay của cả hai tay đều có dấu vết từng bị ăn mòn, để lại những vết sẹo thô ráp, tay phải nghiêm trọng hơn nhiều so với tay trái.
Người đó giơ tay phải ra trước mắt, nhìn vài giây rồi lại tháo chiếc nhẫn ra: "Anh giữ cho người khác đi."
Hoắc Niệm Sinh nắm tay người đó, hờ hững nhưng kiên quyết: "Không hợp với ai khác đâu. Hơn nữa, tôi còn có ai nữa chứ?"
Đối phương cố tình cụp mắt xuống: "Tôi cũng không hợp."
Hoắc Niệm Sinh ngồi xổm trước mặt người đó: "Chỉ là một món quà nhỏ thôi mà. Em nói xem có gì là không hợp."
Người đó im lặng, mỉm cười yếu ớt: "Trước đây cũng có người tặng tôi nhẫn. Đoán xem sau này anh ta cưới ai."
Sắc mặt Hoắc Niệm Sinh trở nên lạnh lẽo, y đưa tay, xoa đỉnh đầu người đó.
Đối phương tiếp tục nói: "Hay là nói thẳng ra đi, tôi biết anh tốt với tôi, không có gì để chê... nhưng đừng anh đừng trói mình với tôi cả đời. Anh có tiền, có quyền lực, ra ngoài làm gì có chuyện không tìm được người tốt hơn. Còn tình trạng như tôi bây giờ, mang khuôn mặt thế này mà còn thời gian để nghĩ đến những chuyện tình ái lãng mạn thề non hẹn biển, tôi còn tự thấy mình lố bịch. Tôi sống được ngày nào hay ngày đó, những thứ này có hay không có, với tôi cũng đều như nhau. Xin lỗi, đó là vấn đề của tôi."
Hoắc Niệm Sinh nhắm mắt lại, sau đó lại nở nụ cười: "Được rồi, được rồi, vậy thì quên đi."
Y cất chiếc hộp vào túi, trò chuyện thêm vài câu với người đó rồi đứng dậy bỏ đi.
Trên đường trở về thành phố, y dừng xe bên lề đường núi, bước ra khỏi xe, lấy hộp trang sức ra, mở ra nhìn một lúc lâu, rồi lại đóng hộp lại.
Hoắc Niệm Sinh vung tay ném về phía trước.
Có vẻ như không cần nhiều sức lực, chiếc hộp vẽ một đường cong dài, rơi xuống hẻm núi mù sương.
Trần Văn Cảng vốn đang dựa vào tường, Hoắc Niệm Sinh tiến lại gần một bước là anh ngả người ra sau, ép chặt lưng vào tường hơn nữa, kéo người mình thành một đường thẳng tắp.
Thật ra anh không biết kiếp trước Hoắc Niệm Sinh đã làm gì với chiếc nhẫn mà anh từ chối. Từ đó trở đi, hai chiếc nhẫn không còn xuất hiện nữa, Hoắc Niệm Sinh cũng không bao giờ nhắc đến chuyện này. Dù cho về sau, Trần Văn Cảng cuối cùng cũng cảm thấy hơi hối hận. Nhưng con người phải tự trả giá cho hành động của mình, tự anh đã đưa ra quyết định thì không thể trơ tráo đưa ra thêm bất kỳ yêu cầu nào nữa. Là chính anh không muốn trước.
Đến kiếp này, anh không khỏi cảm thấy mình đã được trao cho một cơ hội mới. Vì vậy, khi nhìn thấy nhẫn là anh nhịn được đặt làm, nhưng thật ra trong lòng vẫn chưa quyết định được mình có nên lấy nó ra hay không.
Hoắc Niệm Sinh ghé sát bên tai anh, nói bằng giọng rất trầm: "Nhẫn là do em tự đặt, sao em lại kháng cự thế này?"
Trần Văn Cảng chỉ cảm thấy sợ hãi, anh có tật giật mình, ánh mắt trốn tránh, cảm giác tội lỗi đột ngột dâng lên đè xuống anh. Anh không nói gì, chỉ nhìn Hoắc Niệm Sinh với ánh mắt giữ kín như bưng rất khó tả.
Hoắc Niệm Sinh quan sát từng biểu cảm của anh: "Nói cho tôi biết lý do, tại sao, nào?"
Trần Văn Cảng há miệng, mồ hôi túa ra trên lưng.
"Văn Cảng."
Thích Đồng Chu đột nhiên xuất hiện, ngắt lời họ, gọi một tiếng "anh Hoắc": "Hai người đang nói gì vậy?"
Hoắc Niệm Sinh lùi lại một bước như không có chuyện gì xảy ra.
Thần sắc của Trần Văn Cảng trở lại bình thường, anh mỉm cười với Thích Đồng Chu: "Cậu vẫn chưa về à?"
"Bận quá, chưa có dịp nói chuyện với anh." Thích Đồng Chu nhìn chằm chằm vào anh, lòng tràn đầy nghi hoặc và cảnh giác. Những gì vừa thấy khiến cậu ta cho rằng Hoắc Niệm Sinh đang đe dọa Trần Văn Cảng, nhưng phản ứng của hai người lại có thêm một cảm giác kỳ lạ hơn cậu ta tưởng.
Hơn nữa, Hoắc Niệm Sinh không hề có vẻ chột dạ gì, thậm chí còn chủ động hỏi Thích Đồng Chu: "Chiều nay cậu còn có việc gì khác không?"
"Không... có lẽ là không."
"Vậy thì đi thôi." Y đút tay vào túi: "Chiều nay ăn tân gia nhà của Văn Cảng, cậu đi cùng đi."
Thích Đồng Chu cứ thế bị đưa về phố Giang Hồ mà chẳng hiểu ra sao.
Hoắc Niệm Sinh dừng xe trên phố, chiếm lấy chỗ đậu xe duy nhất. Xe của Thích Đồng Chu đi theo sau họ, cậu ta đành câm nín, phải đi vòng thêm nửa con phố mới có chỗ khác. Cậu ta không thường đến khu phố cổ, cũng là lần đầu tiên biết nhà của Trần Văn Cảng ở đâu.
Cậu ta chạy vội đến, thấy Trần Văn Cảng đang đứng đợi ở cửa. Thích Đồng Chu vừa mừng vừa lo, mừng là vì cảm thấy như mình đã bước thêm một bước vào thế giới của anh, còn khó chịu vì Hoắc Niệm Sinh có vẻ quen thuộc với nơi này như nhà của mình.
Trần Văn Cảng dù đã nói trước với Trịnh Bảo Thu sẽ ăn mừng tân gia, nơi nào cũng được, nhưng suy cho cùng thì đây mới là ngôi nhà vốn thuộc về anh.
Thích Đồng Chu vào nhà ngồi xuống, có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời cậu ta bước vào một căn nhà nhỏ như vậy, tò mò nhưng không dám biểu lộ. Có hai ba bức tranh phong cảnh treo phía trên sô pha, cậu ta tự ghìm đầu mình xuống, lặng lẽ nhìn xung quanh.
Trần Văn Cảng đang đun nước trong bếp, Hoắc Niệm Sinh đi đến rót trà cho cậu ta, cứ như chủ nhà.
Thích Đồng Chu lén trừng y.
Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống sô pha đối diện, hai tay chống lên, cười mỉm chi: "Cậu muốn nói gì với Văn Cảng?"
Thích Đồng Chu khinh thường sự thô lỗ của y: "Thì cũng là việc của tôi với anh ấy..."
"Muốn xem liệu cậu ấy có bị ảnh hưởng bởi tin đồn hay không, hoặc là xem cậu ấy có đang hả hê trước bất hạnh của 'bạn thân' của cậu hay không?"
"Khụ!" Thích Đồng Chu tự sặc nước, sốt ruột quá nói năng không mạch lạc: "Khụ khụ... không... khụ khụ khụ... không phải!" Lưỡi cậu ta tê cứng vì trà nóng: "Thực ra tôi cũng... sốc lắm. Tôi không ngờ Mục... khụ, trước đây anh ta là người như vậy. Tôi không quan tâm đến cái khác, lợi dụng tôi hay không cũng chẳng sao, tôi chỉ muốn xem Văn Cảng có ổn không thôi."
Hoắc Niệm Sinh nói đầy ẩn ý: "Không cần phải lo, có tôi ở đây, cậu ấy sẽ không sao."
Thích Đồng Chu bị nghẹn không nói nên lời, giận dữ nghĩ rằng Trần Văn Cảng cái gì cũng tốt, chỉ bị mù.
Không lâu sau, Trịnh Bảo Thu cũng đến, theo sau là Lư Thần Long và em trai, đi cùng Du Sơn Đinh. Mùa thu đã đến, cua đang ra chợ, Du Sơn Đinh mang theo một giỏ đầy cua lông. Đồ dùng nhà bếp thì dọn từ nhà họ Lư sang, xửng hấp bốn tầng đang tỏa hơi nước, mùi cua chín thơm lừng khắp cả nhà. Lư Thần Long còn làm món cua xào cay, mì trứng cua, mọi người cùng uống rượu hoa cúc.
Vừa ăn xong, Trần Văn Cảng nhận được điện thoại của Giang Thái. Cô bé vẫn ở nước ngoài, đây là cuộc gọi đường dài quốc tế. Trần Văn Cảng nghe thấy trong giọng bé cô có phần bối rối: "Em gọi video với anh được không?"
Anh dừng lại, nói được, rồi bỏ lại mọi người phía sau, đi lên gác xép nhận cuộc gọi.
Video được kết nối, Giang Thái nhìn thấy khuôn mặt anh. Vẻ mặt cô bé cũng bình thường, cô thở phào nhẹ nhõm, như thể đột nhiên có ấn tượng tốt đẹp vô hạn về Trần Văn Cảng: "Cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng gặp được người quen biết nói tiếng Trung. Anh không biết đâu, em ở đây nghe chẳng hiểu gì cả, em sắp phát điên rồi."
Trần Văn Cảng mỉm cười, có thể hiểu ý cô.
Giang Thái bắt đầu trút hết nỗi lòng của mình với anh.
Tiếng Anh của cô bé rất kém, ngoại trừ cảm ơn và tạm biệt ra thì chẳng biết gì khác nữa, có thể giao tiếp với người dân địa phương hay không hoàn toàn phụ thuộc vào việc họ có nói được tiếng Trung hay không, việc ra ngoài mỗi ngày giống như một vấn đề may rủi. Viện an dưỡng mà Hoắc Chấn Phi sắp xếp cho Giang Vãn Hà quả thực rất chuyên nghiệp, nhưng nơi này lại hẻo lánh, ngoại trừ một hộ lý ra, những người giúp việc Philippines khác chỉ có thể nói tiếng Anh. Giang Thái cô đơn đến mức gần như phát điên.
Amanda sẽ chịu trách nhiệm phiên dịch và giao tiếp với cô bé, nhưng Amanda chỉ tuân thủ theo yêu cầu chuyên môn, luôn duy trì thái độ làm việc chuyên nghiệp. Không giống như La Tố Vi, Amanda sẽ không biểu lộ cảm xúc dư thừa nào trước mặt Giang Thái, cũng không nói lời nào vượt quá trách nhiệm của mình.
Nghe một lúc, Trần Văn Cảng hỏi: "Em không phải còn phải đi học sao? Khi nào thì về?"
Giang Thái bỗng im lặng hồi lâu: "Mẹ em chết rồi."
Trần Văn Cảng sững sờ một lúc: "Xin chia buồn." Anh an ủi Giang Thái: "Anh có thể giúp gì cho em không?"
Nghe thấy câu này, vẻ thản nhiên trên khuôn mặt Giang Thái cuối cùng cũng xuất hiện một vết nứt. Nhưng cô bé không khóc, qua ống kính máy quay mờ ảo, không thể biết được liệu mắt cô bé có nước mắt hay không.
Cô bé vẫn ngoan cố giữ bình tĩnh, khịt mũi: "Không sao. Họ chỉ không cho bà ấy về làm đám tang thôi."
Trần Văn Cảng thở dài.
Giang Vãn Hà đã ở giai đoạn cuối của bệnh suy thận mạn, sau khi ra nước ngoài, bệnh tình của bà ta đột nhiên trở nặng, mặc dù sự việc xảy ra khá đột ngột nhưng không phải là quá bất ngờ. Giang Thái đã ra nước ngoài đón cái Tết Trung thu cuối cùng với bà ta, sau đó rất lâu không trở về.
Bây giờ, bà ta một mình rời khỏi thế gian này ở nơi tha hương. Cuộc đời không mấy vẻ vang của người phụ nữ này đã kết thúc tại đây. Trước khi chết, bà ta đã liều mạng bám víu, cuối cùng đã cho con gái mình một tương lai.
Thư ký của Hoắc Chấn Phi truyền đạt ý của anh ta, hỏa táng thi thể tại chỗ, mang tro cốt về nhà là đủ rồi. Nếu phải đưa thi thể về nước để chôn cất thì quá rắc rối, trong nước lại không có người thân hay bạn bè nào, tại sao lại cần phải làm vậy? Sẽ không có ai lo liệu những việc này cho bà ta. Tổ chức một đám tang đã là rất chu đáo rồi.
Trần Văn Cảng có thể tưởng tượng được đám tang này sẽ thê lương đến mức nào. Giang Vãn Hà và Giang Thái là mẹ góa con côi nương tựa vào nhau, nếu bà ta chết trong nước thì ít nhất anh, La Tố Vi và những người đồng nghiệp khác sẽ đến thăm hỏi, hoặc biết đâu bà ta cũng còn những người bạn khác. Ở nước ngoài, có lẽ chỉ có Giang Thái và Amanda có mặt tại đám tang.
Trần Văn Cảng hỏi: "Bây giờ em thế nào rồi? Có cần anh sang đó với em không?"
Giang Thái bỗng cảm thấy rất tủi thân, mắt đỏ lên nhìn anh: "Em không biết, phải làm sao đây, anh Trần, em thật sự không còn mẹ nữa rồi."
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 89
10.0/10 từ 33 lượt.
