Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 88
"Làm một điếu không?" Lý Hồng Quỳnh đảo ngược đầu mở của hộp thuốc lá.
"...Không cần." Thích Đồng Chu từ chối, vẻ mặt vẫn bướng bỉnh và ngoan cố.
"Em cho rằng đây là ý của Hoắc Niệm Sinh." Lý Hồng Quỳnh hỏi: "Em có căn cứ gì để nghi ngờ?"
"..." Thích Đồng Chu sửng sốt, không trả lời ngay được.
"Nhìn xem, trực giác của em nói cho em biết, chuyện này có liên quan đến anh ta, bởi vì vừa rồi có người nhắm vào Tiểu Trần." Lý Hồng Quỳnh thản nhiên nói: "Nhưng tại sao lại phải trả thù bạn của em? Em có thử suy nghĩ kỹ chưa, nếu bài viết trước do Mục Thanh đăng thì sao."
"Em không tin. Mục Thanh có lý do gì để làm như vậy." Lưng Thích Đồng Chu đổ mồ hôi lạnh, cậu ta thật sự không dám nghĩ nhiều.
"Ờ." Lý Hồng Quỳnh cười khẩy, vẫn dựa vào bàn: "Vậy em muốn hỏi chị điều gì."
"Không được, em không chịu được nữa." Thích Đồng Chu cuối cùng cũng không nhịn được: "Chị cứ nói thẳng với em đi."
"Chị hiểu, người bạn mà em đối xử rất chân thành có một bộ mặt khác ở sau lưng em, là một tên tiểu nhân, đúng là không dễ chấp nhận việc này." Cô nói: "Người này lại đang nhắm đến một người mà em đã từng thích. Đơn giản vậy thôi, hai bên, em phải chọn một."
Không phải là đã từng thích, vẫn chưa phải là thì quá khứ, Thích Đồng Chu phủ nhận trong lòng. Nhưng cậu ta đã dao động vì một chuyện khác.
Cậu ta muốn có thêm bằng chứng, Lý Hồng Quỳnh bèn đưa cho cậu ta xem: "Những gì em thấy trên mạng chỉ là một phần thôi, em chưa thấy Mục Thanh từng phỉ báng người ta như thế nào đâu. Tất nhiên, chị không phủ nhận việc mang điện thoại đi sửa rồi bị đánh cắp bí mật là tình cờ, sao có chuyện trùng hợp đến thế được? Cái này gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma, khi hãm hại người khác thì cũng phải chuẩn bị tinh thần sẽ bị phản đòn chứ, thế giới này vận hành như vậy đấy."
Xem xong, Thích Đồng Chu không nói gì, vẻ mặt phức tạp không diễn tả được. Cậu ta hoàn toàn chết máy, chủ bình luận đã đe dọa sẽ đăng ảnh khi lên đến 1.000 bình luận, cái kẻ đã cãi nhau suýt làm cậu ta lên cơn cao huyết áp, và Mục Thanh mà cậu ta từng xem là bạn, từng giúp đỡ một cách chân thành, còn cảm thấy giống như tuyết trên núi đó - không cách nào ghép hai hình ảnh lại thành một được.
Trong vòng hai giây, cậu ta thậm chí còn nghĩ rằng Lý Hồng Quỳnh có thể đã nói dối mình. Sau đó lại áy náy trong lòng, chị nuôi không có lý do gì để nói dối cậu ta. Lý Hồng Quỳnh mới là người một nhà, cậu ta nên tin rằng chị nuôi sẽ không làm bất cứ việc gì mà không có mục đích.
Thích Đồng Chu giãy giụa lần cuối: "Dù Mục Thanh có làm sai thật đi nữa, em cũng không tán thành cách làm bất chấp thủ đoạn này."
Cậu ta khẳng định việc này là do Hoắc Niệm Sinh làm. Lý Hồng Quỳnh kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay, mỉm cười, không trả lời thẳng: "Vậy thì em phải chấp nhận rằng mỗi người khác nhau có phương pháp khác nhau. Em có cách làm việc của riêng em, người khác cũng có cách làm việc riêng của họ. Chị đang có mối quan hệ hợp tác rất ổn định với Lão Hoắc, chị cũng hy vọng sẽ tiếp tục duy trì sự ổn định này, vì vậy đôi khi cũng phải thể hiện một chút chân thành."
Thích Đồng Chu trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Lý Hồng Quỳnh bình tĩnh dập điếu thuốc. "Được rồi, đây là chuyện của người lớn, trẻ con đừng hỏi thêm phần còn lại làm gì."
Có một lý do khác mà cô không nói ra. Mục Thanh cảm thấy cậu em nuôi của cô là người mềm lòng, muốn lợi dụng cậu ta để giành được lợi ích, nhưng lại không muốn đền đáp chút nào. Gã có bản lĩnh dụ được Thích Đồng Chu ngày ngày xoay quanh mình, nhưng đáng tiếc, đây lại là điều mà cô Lý thấy ngứa mắt. Tưởng rằng mình tài giỏi lắm à, gã là cái thá gì?
Thích Đồng Chu uống xong trà trong phòng làm việc của Lý Hồng Quỳnh, khi ra về vẫn còn hồn bay phách lạc. Gọi cho Mục Thanh nhưng điện thoại vẫn tắt máy. Nhưng cậu ta không biết mình còn muốn chứng minh điều gì nữa.
Tuy nhiên, Thích Đồng Chu không phải là người duy nhất cảm thán rằng "Sao lại có người như thế này chứ". Hiện nay ở trường, nhiều sinh viên cũng đang thảo luận về chủ đề nóng này. Trịnh Bỉnh Nghĩa đã yêu cầu xóa bài viết gốc, nhưng tranh cãi về việc ăn cắp thông tin vẫn chưa chấm dứt hoàn toàn. Ông không nghĩ đến việc phải quản lý chuyện sinh viên sẽ nói gì ở sau lưng.
Mà sinh viên quan tâm nhất vẫn là những gì đang diễn ra xung quanh họ. Đương sự là một nhân vật có tầm ảnh hưởng trong trường, ngoại hình đẹp lại còn nổi tiếng, suýt nữa thì giành chức vô địch Ngôi sao học đường toàn trường. Ai mà ngờ rằng một sinh viên sáng sủa như vậy lại thích đi vu khống hãm hại người xung quanh mình cơ chứ?
Tin tặc đã tấn công vào các tài khoản mà Mục Thanh từng mua, sinh viên hoặc là không biết chúng bị phá giải từ đâu, hoặc là có phát hiện nhưng không tìm ra nguồn, dù sao thì chúng vẫn cứ xuất hiện liên tục. Càng đào sâu tìm hiểu những bài viết trước đây, chuyện này càng trở nên thú vị. Có người đã tóm tắt lại dòng thời gian và mối quan hệ giữa các nhân vật, rồi nhiệt tình lan truyền trên các nhóm chat của các khối lớp khác nhau.
Tuy nhiên cứ kéo dài như thế thì hiển nhiên Trần Văn Cảng cũng trở thành tâm điểm.
Lý Hồng Quỳnh nói rằng mỗi người đều có cách làm việc riêng, điều đó đúng. Suy cho cùng, cô không phải là Hoắc Niệm Sinh. Cô có tính bao che người nhà, nên việc chỉ bảo vệ em trai mình cũng là điều dễ hiểu.
Trần Văn Cảng có thể hiểu được điều này, nhưng anh đã nhận được quá nhiều tin nhắn riêng tư thăm dò trên điện thoại, ít nhiều gì cũng ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của anh. Trong số đó, anh chỉ trả lời Du Doanh: "Tôi sẽ không đi học trong thời gian này, có gì thì gọi cho tôi."
Sau đó Trần Văn Cảng gọi cho Lý Hồng Quỳnh, người ở đầu dây bên kia khựng lại, cười như đang bối rối. Cô hỏi lại: "Sao vậy, cậu không cảm thấy mình đã được minh oan sao?"
Trần Văn Cảng nghĩ, mang Hoắc Niệm Sinh ra làm lá chắn cũng chẳng có nghĩa gì, chỉ nhắc nhở: "Không có gì, cũng không hẳn. Nhưng suy cho cùng thì lời ong tiếng ve vẫn đáng sợ, ngay cả là bên được thông cảm thì bị chỉ trỏ cũng không phải lúc nào cũng dễ chịu."
Lý Hồng Quỳnh đáp: "Tôi biết, xin lỗi."
Cũng may là ở trường không có việc gì gấp, Trần Văn Cảng bèn dành thời gian đóng gói và chuyển đồ đạc.
Chỉ có Hoắc Mỹ Khiết lúc nào cũng thở dài than vãn, người làm mợ như bà dường như cảm thấy lòng tốt của mình bị chà đạp, càng nghĩ, bà càng thấy bất công. Là bà chủ gia đình, bà tin rằng mình đã hoàn thành trách nhiệm chăm sóc tất cả trẻ con trong nhà, cho dù không thể công bằng tuyệt đối với mọi người. Không ai thiếu thốn gì cả, phải không nào? Bà không sao tưởng tượng được rằng cháu trai của chồng lại lén lút đâm sau lưng mình?
Mỗi ngày ngồi vào bàn ăn, Trịnh Mậu Huân và Trịnh Bảo Thu đều nghe mẹ phàn nàn, hai người cũng không biết phải nói gì nên chỉ cố gắng ăn xong thật nhanh rồi giải tán.
Mục Thanh thì không ở nhà. Sáng sớm hôm đó, Trịnh Bỉnh Nghĩa gọi gã vào nói chuyện, sau đó gã rời khỏi nhà trước khi trời sáng hẳn, đến nay chưa thấy về. Bác Lâm dường như vẫn liên lạc với gã, nói riêng với Trần Văn Cảng rằng gã đang ở một khách sạn gần đó để tránh sự chú ý.
Phải gần một tuần sau, Mục Thanh mới bất ngờ lặng lẽ quay lại nhà họ Trịnh. Gã không làm phiền ai cả, nhiều khả năng là bác Lâm mở cửa. Khoảng 9 giờ tối, gã gõ cửa phòng ngủ của Trần Văn Cảng.
Vừa mở cửa, Trần Văn Cảng đã thấy vẻ mặt lạnh lùng của gã.
Gã nói: "Tao cũng dọn ra ngoài."
Trần Văn Cảng sửng sốt, đặt băng keo trong sang một bên: "Cậu đã nói với cha nuôi rồi?"
"Tất nhiên là rồi." Mục Thanh cười lạnh nhạt với anh: "Mày nghĩ tao còn có thể sống ở nhà này được sao?"
Sau một hồi nhìn nhau trong im lặng, Trần Văn Cảng nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động của mình reo. Anh cầm lên, lần này không phải là người quen đến thăm dò tin tức, mà là con gái của ông Mạnh lần trước. Bên kia xin lỗi và giải thích rằng gần đây bận nên việc chế tác nhẫn đặt làm riêng của anh sẽ bị chậm trễ.
Trần Văn Cảng khoan dung đáp "Không sao", rồi ngẩng đầu lên, thấy Mục Thanh vẫn đứng ở cửa.
Gã tỏ ra không hiểu nổi: "Có một điều khiến tao thực sự thắc mắc, có thật sự tồn tại thứ gọi là số phận không, nếu không, tại sao mày lại tốt số như thế? Hình như mày chưa bao giờ rơi xuống đáy vực, luôn có người đứng lên bảo vệ mày trong mọi tình huống, luôn có người giúp mày giải quyết mọi rắc rối. Vậy nên tao thực sự ghét mày, tao không phủ nhận. Nhưng thực ra tao có bao giờ làm mày tổn hại cái gì chưa? Chưa. Bởi vì mọi người đều đang bảo vệ mày. Nhìn xem, giờ có người đứng ra hại tao thê thảm vì mày kìa."
Trần Văn Cảng thấy hơi buồn cười: "Miệng lưỡi thế gian, cũng không phải là không có tổn thương gì. Cậu đã tìm được chỗ ở chưa?"
Nói đến đây, Mục Thanh lại nhìn anh chằm chằm: "Cậu tao cho mày một căn nhà, mày cũng yên tâm mà nhận nhỉ."
Trần Văn Cảng không trả lời, nhưng đó không phải là bí mật. Anh rời khỏi căn nhà này, Trịnh Bỉnh Nghĩa đã hứa sẽ cho anh một nơi ở, vậy coi như là trọn tình vẹn nghĩa rồi, người trong nhà đều biết chuyện đó. Vốn dĩ nó chỉ là một căn nhà ở bình thường, nhưng hai ngày trước, luật sư Tào đến làm thủ tục chuyển nhượng, đột nhiên đổi thành một căn nhà liền kề trong khu biệt thự. Dường như ban đầu Trịnh Bỉnh Nghĩa thất vọng về đứa con nuôi của mình, nhưng sau trò hề vừa xảy ra thì đột nhiên nhớ ra anh đã từng nhẫn nhịn, hiểu biết và nhìn xa trông rộng thế nào.
Mục Thanh nói: "Chính là bộ mặt này của mày, rõ ràng mày đang được lợi, nhưng vẫn tỏ ra mình thanh cao hơn hẳn mọi người trên đời."
Trần Văn Cảng cười: "Không, tôi không nghĩ mình thanh cao."
Anh đóng cửa tiễn khách: "Dễ người dễ ta, nếu cậu làm một người tốt, thế giới có thể đối xử với cậu tốt hơn một chút."
Ngoài ra cũng không còn gì để nói nữa.
Sáng hôm sau, Mục Thanh cuối cùng cũng xuất hiện ở bàn ăn.
Hoắc Mỹ Khiết vẫn còn oán giận, nhìn thấy đương sự thì không tránh khỏi việc chỉ chó mắng mèo. Còn gã chỉ cúi đầu, vẫn im lặng ra vẻ không nghe thấy gì như trước, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bà Trịnh thấy vậy lại càng tức giận hơn, nhưng bị Trịnh Bỉnh Nghĩa ngăn lại, vẻ mặt ông nghiêm nghị, ăn xong đặt bát đũa xuống rồi quay về phòng làm việc.
Sau bữa sáng thì cậu hai cậu ba đều phải đến công ty. Bác Lâm lại mang thêm vài cái thùng để đóng gói đồ vào nhà. Trần Văn Cảng từ từ bước đến cửa phòng Mục Thanh, nghe thấy tiếng gã xé băng keo roẹt roẹt bên trong.
Trịnh Bảo Thu buồn rầu đi theo anh, thì thầm ở phía sau: "Không ngờ mọi chuyện lại diễn ra như thế này."
"Diễn ra như thế nào?" Trần Văn Cảng cũng hạ giọng.
"Hai người thế mà cùng chuyển đi rồi, tất nhiên ý em là anh thì tự muốn đi, còn anh ta là bị đuổi cổ ra ngoài, khác nhau một trời một vực."
"Đừng dùng thành ngữ bừa bãi." Trần Văn Cảng nói: "Không thể gọi là bị đuổi cổ ra ngoài, nếu không thì cha nuôi biết giữ thể diện thế nào?"
"Lúc trước em nói xấu anh ta, anh còn bảo em đừng nói lung tung. Kết quả em chẳng là gì so với anh ta, giờ anh vẫn không cho em nói thoải mái sao? Vậy thì em không còn gì để nói nữa." Trịnh Bảo Thu tỏ vẻ giận dỗi.
Trần Văn Cảng mỉm cười vỗ vai cô.
Cô lại hỏi: "Mọi người ở trường bàn tán rất nhiều về chuyện này, anh nghĩ là anh ta có còn mặt mũi về học không?"
Trần Văn Cảng nói: "Tất nhiên là phải học rồi. Không thể vì chuyện này mà bỏ bằng tốt nghiệp được." Kiếp trước, tình thế đảo ngược, anh mới là kẻ bị muôn người chỉ trích, đi đâu cũng có tin đồn không hay, rồi anh vẫn phải đi qua đấy thôi.
Sau mười ngày nửa tháng thì sóng gió dần dần lặng đi.
Viện trưởng Lưu gọi điện hỏi xem cậu ta có thời gian giúp viện phúc lợi xã hội sắp xếp một số sách không, Thích Đồng Chu đồng ý. Khi cậu ta đến nơi, thay giày xong thì bất ngờ gặp Trần Văn Cảng đang hướng dẫn một nhóm trẻ em làm đồ thủ công theo sách tranh. Họ đang biến hộp sữa rỗng thành những ngôi nhà nhỏ, màu dính đầy lên tạp dề. Hoắc Niệm Sinh vậy mà cũng ở đó, ngồi ung dung trên chiếc ghế bên cạnh. Chiếc ghế quá thấp, y phải co chân cao lên, hai cánh tay gác lên trên đầu gối, cũng mặc một chiếc tạp dề dính màu vẽ lung tung.
Thích Đồng Chu đứng ở cửa, sững sờ hồi lâu vì không dám tin.
Mấy đứa nhóc tí hon tụ tập quanh bàn, hỏi bằng giọng non nớt: "Tại sao thầy Trần lại có mùi thuốc lá?"
Hoắc Niệm Sinh cười: "Không phải thuốc lá, đây là mùi xông ngải cứu."
Đây mà là tay chơi sành sỏi ngợp trong vàng son mọi khi à?
Đứa bé trợn to mắt: "Ngải cứu là gì?"
Trần Văn Cảng xoa đầu cô bé, ngước lên thì bắt gặp ánh mắt của Thích Đồng Chu, rồi mỉm cười với cậu ta.
Thích Đồng Chu thu lại vẻ mặt kinh ngạc há hốc miệng, nở nụ cười thân thiện với anh.
Vô thức làm việc đến tận trưa, ăn xong là đến giờ ngủ trưa, Thích Đồng Chu chuẩn bị ra về. Nhưng trước khi đi, cậu ta còn muốn nói chuyện riêng với Trần Văn Cảng, vậy là cởi tạp dề bước ra ngoài. Hai người kia đang trò chuyện cười đùa trong sân.
Từ rất xa, Thích Đồng Chu đã nhìn thấy họ, Trần Văn Cảng tựa lưng vào tường, Hoắc Niệm Sinh đang nói chuyện với anh. Ánh nắng chiều rọi lên khuôn mặt họ, tạp dề sặc sỡ trên người là sắc màu của cuộc sống yên bình thanh thản.
Trần Văn Cảng đang tươi cười, Hoắc Niệm Sinh bất chợt lấy ra một chiếc hộp, mở ra, lắc lắc trước mắt anh.
Trần Văn Cảng sững người, ngẩng đầu nhìn y.
Không nhìn rõ biểu cảm của Hoắc Niệm Sinh, chỉ thấy y chỉ cúi người lại gần, nói gì đó ở khoảng cách rất gần.
Trần Văn Cảng dán sát lưng vào tường, ngẩng đầu lên nhìn y, cũng không thể thấy rõ biểu cảm của anh. Chỉ biết anh nhìn chằm chằm vào Hoắc Niệm Sinh, cơ thể đột nhiên rụt về phía sau, vô thức lộ ra ánh mắt e dè.
---
Người dịch: Từ ngày có em yêu là sếp Hoắc giải trí cuối tuần lành mạnh ghê =)))
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 88
10.0/10 từ 33 lượt.
