Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 91
Giang Thái suy nghĩ một lát: "Vậy anh nghĩ em nên làm gì?"
Cô bé đợi cho đến khi Amanda ra ngoài tìm phục vụ xin khăn giấy mới lên tiếng hỏi.
Trần Văn Cảng chỉ nói: "Tất cả những gì em có thể làm là học hành đàng hoàng, việc này cũng là vì bản thân em. Mặc dù người ta có thể không coi em là người một nhà, nhưng chỉ cần em không gây rắc rối thì sẽ chẳng ai cố ý đi làm khó dễ em. Phần còn lại thì cứ đi bước nào tính bước đó."
Giang Thái vẫn đang suy nghĩ, lại nghe anh nói thêm một câu: "Sau này khi em vào đại học, chắc họ sẽ đưa em đi du học."
Giống như Hoắc Niệm Sinh ngày xưa, tống ra nước ngoài, đó là cách đơn giản nhất, rảnh mắt thì yên lòng. Còn có một điều có lợi nữa là ở xa rồi thì đến lúc đó cô bé có gây chuyện thế nào, tin tức tiêu cực cũng không dễ truyền về, đỡ cho đám thợ săn ảnh nhớ mong.
Nhưng Giang Thái không vui, cô bé vẫn còn sợ việc đi nước ngoài. Đối với cô bé, chữ cái tiếng Anh chỉ là một mớ nòng nọc trong một cuốn sách trời, cô không có năng khiếu học hành, cũng chẳng hứng thú với nó, thà giết cô bé còn hơn là bắt sống ở nước ngoài lâu dài: "Em không muốn đi."
Trần Văn Cảng an ủi: "Em có thể sống ở một nơi người Hoa tụ tập như khu phố Tàu, nói tiếng Trung thôi là đủ dùng rồi."
Nhưng cô bé phản ứng rất nhanh: "Nhưng ngay từ đầu em đã không cần phải chịu đựng mà! Tại sao em phải ra nước ngoài, tự chuốc khổ vào thân chứ!"
Anh hỏi: "Em muốn ở lại trong nước?"
Giang Thái nghĩ như thế thật: "Anh có thể đi nói giúp em không?"
Trần Văn Cảng đáp: "Em có nhớ trước đây anh đã nói với em rằng, anh hỗ trợ em khi cần thiết vì em vẫn còn là trẻ vị thành niên không. Nếu em còn những yêu cầu khác, anh có thể xem xét, nhưng chúng ta vẫn phải thống nhất quy tắc với nhau."
Giang Thái đồng ý, chờ anh nói.
Trần Văn Cảng nói thẳng vào chủ đề chính: "Về mặt huyết thống, Hoắc Niệm Sinh là anh ruột của em, nếu em sống ở nhà họ Hoắc, sau này có thể sẽ có người lợi dụng em dù là cố ý hoặc vô tình. Bất kể người khác xúi giục em làm gì, dù là việc nhỏ nhặt, chẳng hạn như hỏi thăm em về hành tung của anh ấy hay yêu cầu em nói những lời liên quan đến anh ấy, em cũng không được làm theo, khi cần thiết thì phải đến nói với anh. Em không bao giờ được đứng ở phía đối lập với anh ấy."
Giang Thái bĩu môi thật dài: "Em chỉ là thứ vô hình thôi, có thể hại anh ấy cái gì chứ... Như vậy là em khỏi phải ra nước ngoài à?"
Trần Văn Cảng múc một thìa thịt bò cho cô bé: "Bây giờ chỉ có thể nói, anh sẽ cố gắng nói thử xem sao."
"Vậy thì em có thể hứa, em có thể viết cho anh một tờ cam kết."
Khi Amanda đẩy cửa bước vào thì nghe Giang Thái hỏi thêm một câu: "À mà, tay anh sao thế?"
Cô nhìn về hướng đó, thấy tay Trần Văn Cảng vẫn bình thường. Anh đang cầm một cái vá lọc, chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út thon dài của anh vô cùng bắt mắt.
Khi ăn xong bữa lẩu, Giang Thái chạy vào nhà vệ sinh.
Trần Văn Cảng cùng Amanda thanh toán rồi ra ngoài trước, đợi cô bé ở cửa, bây giờ anh mới có dịp chuyện riêng với Amanda. Trần Văn Cảng vẫn nhớ nhớ tình bạn với cô, dù bây giờ họ chưa thân thiết: "Khoảng thời gian này chị phải ở nước ngoài, đã rất vất vả."
Amanda cũng rất thân thiện với anh: "Không có gì, tôi có trách nhiệm giúp đỡ sếp xử lý việc thường ngày." Cô dừng lại, rồi lại nhìn ngón tay anh đầy thăm dò: "Đến ngày mừng thọ ông cụ Hoắc, có cần giúp cậu chọn quà không?"
Hoắc Khải Sơn bệnh nằm liệt giường, nhưng chẳng bao lâu nữa vẫn sẽ đến sinh nhật của ông, lại còn là đại thọ thứ tám mươi. Theo phong tục truyền thống, ngày sinh tròn năm như thế này phải được tổ chức tiệc mừng thật long trọng, mà có lẽ đây là sinh nhật cuối cùng của ông. Amanda hỏi như vậy tức là ngầm cho rằng Trần Văn Cảng cũng sẽ tham gia. Dù sao thì bản thân Hoắc Niệm Sinh cũng chẳng bao giờ bận tâm đến việc tặng quà này, năm nào cũng bảo trợ lý làm thay, nên cô có thể tiện tay làm một lần. Năm nay, thật ra tặng quà gì cũng không quan trọng, ngoài việc con cháu tỏ ra hiếu thảo cho người ngoài xem, Hoắc Khải Sơn còn được hưởng thụ bao nhiêu? Có thể chính ông ta cũng không thèm nhìn đến. Đời người là vậy, sinh ra không mang theo gì đến, chết rồi cũng không mang theo gì đi.
Trần Văn Cảng gật đầu: "Cô cứ hỏi sếp của cô đi. Ngoài ra, xem quà tặng nào phù hợp cho Giang Thái tặng thì mua cho cô bé luôn."
Amanda đồng ý.
Anh lại sờ lên tay trái của mình.
Hai người bàn chuyện trong quán trà, Trần Văn Cảng lại một lần nữa giúp Giang Thái truyền đạt nguyện vọng.
Hoắc Chấn Phi uống trà rồi nói: "Nếu con bé có thể vào được đại học trong nước, tất nhiên tôi cũng không muốn tốn công sức và thời gian đưa nó ra nước ngoài."
Trần Văn Cảng cười nhạt: "Các anh sắp xếp cho cô bé ra nước ngoài, là để du học hay định cư? Sau này có định cho cô bé về nước nữa không?"
Hoắc Chấn Phi làm ra vẻ mình là phụ huynh, phong thái chẳng khác nào cha mình, chú ba Hoắc. Câu trả lời đã quá hiển nhiên.
Trần Văn Cảng nói tiếp: "Cô bé vốn dĩ không phải là đứa trẻ ham học, đi du học chưa chắc đã biến thành một đứa trẻ ưu tú, không có người trông coi, có khi còn chẳng tốt nghiệp nổi. Anh chỉ không muốn cô bé gây rắc rối, vậy tại sao không cho cô bé một con đường sống, dù sao thì đây cũng là nơi cô bé sinh ra và lớn lên."
Hoắc Chấn Phi nói với giọng giễu cợt: "Cha tôi nhờ cậu làm cầu nối trao đổi với nó, cậu cũng rất để tâm nhỉ."
Trần Văn Cảng làm như không hiểu: "Tôi vẫn luôn rất để tâm đến những chuyện liên quan đến Niệm Sinh."
Thực ra chỉ cần anh đồng ý can thiệp thì việc này coi có kết quả, cho dù Hoắc Chấn Phi không nhượng bộ, Hoắc Niệm Sinh vẫn có quyền lên tiếng. Việc đến gặp Hoắc Chấn Phi để trao đổi chẳng qua là một dấu hiệu, cho thấy rằng đó không phải là tự ý quyết định.
Hai người uống hết một ấm trà Phổ Nhĩ hoa cúc.
Trước khi Trần Văn Cảng đi, Hoắc Chấn Phi liếc nhìn dáng người gầy gò của anh, rồi cuối cùng vẫn hỏi: "Đây là quà của Hoắc Niệm Sinh phải không?"
Trần Văn Cảng nhìn xuống theo tầm mắt anh ta, mỉm cười nói: "Sao anh không đoán là của tôi tặng cho Hoắc Niệm Sinh?"
Hoắc Chấn Phi tỏ ra kinh ngạc. Anh ta dạo này quá bận, đến nỗi đã lâu không gặp em họ rồi, cũng không để ý xem Hoắc Niệm Sinh có đeo theo thứ gì trên tay không. Nhưng dù có hay không, thì dỗ dành một tay chơi ổn định cuộc sống vốn cũng không phải là việc dễ dàng. Nếu lần sau gặp lại mà phát hiện Trần Văn Cảng thật sự có thể dụ được Hoắc Niệm Sinh đeo chiếc nhẫn lâu dài, Hoắc Chấn Phi chắc chắn sẽ phải ngả mũ thán phục. Anh ta ngồi thẳng dậy trên ghế, nhìn bóng lưng người kia khuất dần ở cầu thang.
Bước ra khỏi quán trà, Trần Văn Cảng nắm lấy tay trái của mình.
Khi vừa đeo nhẫn cứ luôn cảm thấy như có vật gì đó lạ mắc kẹt ở gốc ngón tay, nhưng sau khi quen dần thì không còn cảm thấy gì nữa. Không chắc hôn nhân có phải cũng như thế hay không, nhưng kết hôn là sự kiện trọng đại trong đời của mỗi người.
Vậy mà khi Hoắc Niệm Sinh nói ra, nó trở thành một câu hời hợt, như thể chỉ đang thảo luận về việc đi nghỉ ở đâu, rồi họ đưa ra quyết định vội vàng, không có hoa, nhạc, cũng không quỳ xuống cầu hôn. Mà cũng may là như thế, nếu y mà làm cho đủ quy trình, có lẽ Trần Văn Cảng sẽ không biết phải làm gì.
Trước đây, Trịnh Ngọc Thành rất chú trọng đến tính lãng mạn của những nghi lễ này. Ví dụ phải đến một nhà hàng có ý nghĩa để ăn tối vào ngày lễ tình nhân, hằng năm phải kỷ niệm một số ngày nhất định, rồi cũng nghiêm túc tưởng tượng xem sau này sẽ tổ chức đám cưới như thế nào, trên bãi cỏ hay bên bờ biển, trang phục phải chọn tông đen hay trắng, ai sẽ là phù rể, sẽ mời những khách nào... Đôi khi Trần Văn Cảng không biết nên miêu tả hắn là lãng mạn hay trẻ con, nhưng anh không muốn làm mất vui nên luôn ôn hòa hợp tác.
Hoắc Niệm Sinh thì khác. Không phải là y không biết cách tạo ra không khí lãng mạn, chỉ là y làm việc gì cũng tùy theo sở thích của mình, không tuân theo lẽ thường. Cũng như bây giờ, sau khi nói muốn ra nước ngoài làm đám cưới, y bèn giục Trần Văn Cảng ấn định thời gian. Chỉ còn thiếu mỗi việc viết rõ trên mặt rằng y đang làm thật.
Sau khi về nước, Amanda ngay lập tức giúp sếp sắp xếp chuyến đi, hộ chiếu, thị thực và các giấy tờ liên quan khác cũng phải chuẩn bị. Chọn ngày, đặt vé máy bay, khi cô hỏi Trần Văn Cảng để lấy số căn cước, anh bỗng thấy mình như vừa tỉnh giấc sau cơn mơ.
Trần Văn Cảng thầm áy náy, đi báo cáo với La Tố Vi, nói rằng có thể anh sẽ phải xin nghỉ phép đi du lịch trong thời gian tới. Cô đồng ý nhưng cảm thấy hơi lạ, vì gần đây không có ngày lễ đặc biệt nào: "Bất ngờ thế, cậu định đi đâu?"
Trần Văn Cảng không nói rõ điểm đến: "Quyết định đột xuất cùng một người bạn."
Các đồng nghiệp bắt đầu xôn xao: "Đi với anh Hoắc phải không! Xem ra là hai người có tiến triển gì mới?"
Nhưng không ai nghi ngờ mục đích của họ, không ai đủ trí tưởng tượng để đoán ra sự thật.
Trần Văn Cảng về tới nhà trên phố Giang Hồ, Hoắc Niệm Sinh không có nhà, anh bật đèn lên, nhà vắng tanh bếp lạnh ngắt. Vốn có thể đến sống ở cao ốc Vân Đỉnh, điều kiện bên đó tốt hơn, nhưng kể từ sau lần ăn tân gia trước đó, Hoắc Niệm Sinh dường như thích cảm giác chen chúc ở đây cùng anh, không gian nhỏ lại càng ấm cúng, chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy nhau.
Trần Văn Cảng bật máy tính, anh cũng cần phải tìm hiểu thêm. Las Vegas là một lựa chọn rất tầm thường, thánh địa của những đám cưới chớp nhoáng, được cái là tiện lợi, tốc độ, tự do và hiệu quả. Ở đó, quy trình kết hôn là một ngành công nghiệp, đến nơi, chọn một gói bao trọn từ đầu đến cuối, làm lễ rồi đi về, đơn giản như một bữa cơm nhà nấu. Tất nhiên, những cuộc hôn nhân như vậy cũng sẽ không có hiệu lực ở những nơi không công nhận giấy chứng nhận kết hôn của Mỹ.
Anh hẹn gặp luật sư Chúc.
Trong văn phòng, luật sư Chúc giải thích một số thường thức pháp luật và những điểm cần chú ý cho Trần Văn Cảng: "Hai người không cần bất kỳ giấy tờ nào khác ngoài hộ chiếu còn hiệu lực, chỉ cần điền vào mẫu đơn, lãnh giấy chứng nhận kết hôn ngay tại chỗ. Hãy nhớ rằng giấy chứng nhận họ cấp cho cậu có thời hạn hiệu lực, phải kết hôn ở Nevada mới được pháp luật Mỹ bảo vệ, đừng quên đăng ký tại tòa thị chính."
Luật sư Chúc cười cười: "Đúng vậy. Vì nhiều mục đích khác nhau, nói dối cậu là sẽ kết hôn, nhưng thực tế không làm thủ tục gì cả."
E rằng Hoắc Niệm Sinh thực sự chẳng cần phải lừa gạt anh.
Luật sư Chúc gõ nhẹ vào tờ giấy bằng bút, nói tiếp: "Ngoài ra, ngay cả khi cuộc hôn nhân này có hiệu lực ở Mỹ, thì ở những nơi không công nhận hôn nhân đồng giới, nó vẫn chỉ là có tiếng mà không có miếng. Cậu cầm giấy chứng nhận kết hôn về có lẽ cũng chỉ để ngắm ở nhà thôi."
"Nhưng nó có hiệu lực thật ở đó?"
"Phải." Luật sư Chúc chờ anh nói rõ mục đích của mình.
Trần Văn Cảng rất lịch sự: "Vậy thì phiền anh soạn thảo một bản hợp đồng tiền hôn nhân."
Luật sư Chúc đồng ý, mở nắp bút, thuận miệng hỏi thêm: "Hai người đột nhiên muốn kết hôn, là vì có tin tức gì mới à?"
Trần Văn Cảng sửng sốt: "Sao cơ?"
Luật sư Chúc cũng sửng sốt: "Không có gì. Chỉ là tôi nghĩ nhiều quá thôi."
Nhưng nói cũng nói rồi, trước ánh mắt của Trần Văn Cảng, anh ta dừng lại rồi vẫn nói ra: "Chỉ là một tin đồn nhỏ thôi, cậu biết ông cụ Hoắc đã liên tục thay đổi nội dung di chúc trong sáu tháng qua không?"
Tất nhiên là Trần Văn Cảng không biết.
Luật sư Chúc suy nghĩ một lát rồi giải thích: "Điều này chứng tỏ ông ấy còn do dự về việc phân chia tài sản thừa kế. Theo như tôi biết, ông ấy luôn hy vọng sếp Hoắc có thể lập gia đình theo ý ông ấy. Nếu sếp Hoắc lấy vợ, một vài điều khoản trong di chúc có thể có lợi hơn cho anh ấy."
---
Người dịch: Có thể nói là cưới xong thì Văn Cảng dần chuyển từ map Trịnh Thị sang map Hoắc Thị rồi, mấy con người vẫn tưởng anh ta là mèo con cứ chờ đấy =))
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 91
10.0/10 từ 33 lượt.
