Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 157


Đời này kiếp này


"Cuộc đời của tôi đã từng không hoàn hảo." Trần Văn Cảng nhìn sang Hoắc Niệm Sinh, một nét cong nhẹ hiện trên môi anh: "Quá nhiều sai lầm đã xảy ra, trở thành một mớ hỗn độn, đau đớn tột cùng, cảm giác như tôi đã mất hết tất cả, đáng tiếc hơn là lúc này tôi còn gặp phải một người có ý đồ không rõ ràng, không biết là tốt hay xấu nữa."


Mọi người đều hiểu, một lần nữa bật cười.


Anh tiếp tục: "Nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ra rằng ít nhất anh ấy thì không bận tâm việc tôi có hoàn hảo hay không. Nói đến chuyện đó, lát nữa anh ấy còn phải đọc lời thề, dù khỏe mạnh hay đau yếu vẫn sẵn lòng yêu thương tôi, an ủi tôi, tôn trọng tôi và bảo vệ tôi. Thật ra tôi thấy không cần thiết, vì anh ấy đã làm được hết rồi. Tôi có thể hiểu anh ấy, anh ấy cũng có thể hiểu tôi, không cần phải nói quá nhiều lời hay ý đẹp. Tôi đã phải sống quá lâu mới có thể nhận ra rằng những hối tiếc trong quá khứ không quan trọng. Bởi vì anh ấy đã dành cho tôi quá nhiều tình yêu, nhiều đến nỗi dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng không có lý do gì để phàn nàn. Vì vậy Frank, anh ở dưới cũng đừng lo lắng, chỉ là một chiếc micro thôi, sẽ không bị trừ lương đâu."


Lần này, chuyên gia lập kế hoạch cũng phải bật cười, khán giả vỗ tay vang dội.


Trần Văn Cảng đã nói xong. Anh từng phát biểu nhiều lần với quy mô khác nhau trong cả bối cảnh trang trọng lẫn không trang trọng, nói chuyện sao cho phù hợp, kiểm soát nhịp điệu như thế nào không phải là điều khó khăn. Nhưng anh không thích bi lụy sướt mướt, nên đến đúng điểm là dừng, đưa micro ra.


Hoắc Niệm Sinh đứng đó, mắt chăm chú nhìn vào mặt Trần Văn Cảng, nhưng cứ như đang thả hồn trên mây. Y nhận lấy micro từ Trần Văn Cảng, nhìn xuống, rồi lại phì cười.


MC tùy cơ ứng biến, quay sang hỏi y: "Anh Hoắc vừa nghĩ ra chuyện gì vui muốn chia sẻ với chúng tôi?"


Hoắc Niệm Sinh cười đáp: "Không. Tôi không có ý tranh luận, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng vẫn còn có người hoàn hảo."


Trần Văn Cảng mỉm cười nhìn y.


Hoắc Niệm Sinh nói: "Tất nhiên, hôm nay là ngày trọng đại, Văn Cảng nói gì thì là cái đó, cậu ấy có quyền quyết định, nên cứ coi như không có đi."



Giữa tiếng cười rộn rã, y cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi Trần Văn Cảng, vô cùng dịu dàng, như thể chỉ cần dùng một chút sức là có thể đẩy ra. Trần Văn Cảng vòng tay ôm lấy cổ y, cánh hoa trắng rơi xuống như mưa, xa xa, vài chú hải âu nương theo làn gió bay vút lên trời.


Đám cưới kéo dài đến tận trưa, sau tiệc trưa, khách khứa lần lượt ra về. Những ai muốn chơi thì ở lại bãi biển, nô đùa với sóng, ví dụ như anh em Lư Thần Long, vì Tiểu Bảo nghiện nhặt vỏ sò, không chịu về. Bạn bè và người thân cũng có người không vội về, di chuyển vào trong nhà uống trà và trò chuyện. Trần Văn Cảng và Hoắc Niệm Sinh vẫn tiếp khách, cho đến khi trời tối hẳn, thủy triều dâng cao, những âm thanh náo nhiệt trên bãi biển dần dần lắng xuống. Chỉ còn lại hai ba nhân viên đang bận rộn dọn dẹp đồ đạc và ghế ngồi.


Họ trở lại phòng tổng thống của khách sạn, Halley nằm trên thảm, Trần Văn Cảng ngồi xếp bằng bên cửa sổ.


Hoắc Niệm Sinh tắm xong đi tới, trên người quấn khăn tắm: "Sao vậy? Mệt?"


Trần Văn Cảng hoàn hồn, vỗ đất: "Cũng ổn."


Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống cạnh anh, Trần Văn Cảng tựa đầu vào tay y theo thói quen.


Cảnh đêm sáng lung linh, như một hộp trang sức lấp lánh đang mở, làm người lóa mắt. Ngón tay Trần Văn Cảng dần dần sờ lên môi Hoắc Niệm Sinh. Ban ngày, trước mặt mọi người, họ thân mật cũng rất kiềm chế, hôn thì chỉ chạm nhẹ rồi tách ra ngay. Phải đến khi ở riêng mới mới quên mình hòa vào nhau. Trần Văn Cảng bám lấy cánh tay Hoắc Niệm Sinh, Hoắc Niệm Sinh ôm chặt anh, như hai dây leo quấn vào nhau. Trong một lúc lâu, họ không nói gì, chỉ áp môi vào nhau, hòa chung nhịp thở, dịu dàng quyến luyến.


Trần Văn Cảng cười khúc khích, hỏi: "Em hoàn hảo thế nào, nói thử xem?"


Hoắc Niệm Sinh ghé sát vào tai anh, thì thầm: "Trên giường?"


Vừa nói, y vừa thò tay vào áo Trần Văn Cảng, rồi bị vô tình giữ lại. Trần Văn Cảng mỉm cười liếc y một cái, dứt khoát đứng dậy, giật lấy khăn tắm của y đi vào phòng tắm.


Hoắc Niệm Sinh cười cười đi theo, chặn cửa: "Câu trả lời này không được à?"


Trần Văn Cảng vừa rửa mặt vừa đáp: "Nếu anh thấy được thì sao không nói công khai?"



Anh lấy khăn lau mặt, ngẩng đầu lên, trong gương, Hoắc Niệm Sinh vẫn nhìn anh, ánh mắt ôn hòa đi nhiều.


Hoắc Niệm Sinh cười, ôm anh từ phía sau: "Em là người cầu toàn, muốn mọi thứ phải thật ngăn nắp, nhưng tôi thì không. Với tôi trước kia, coi cuộc đời như một trò chơi là lựa chọn của tôi, sống tiếp được thì tới đâu hay tới đó, không sống tiếp được thì dám chơi dám chịu, chẳng có gì không tốt cả. Tôi chưa từng cảm thấy cuộc sống của mình thiếu thốn điều gì, vậy nên mới có thể vô tư, nhưng em xuất hiện dường như là để khiến tôi cảm thấy không thoải mái, không ổn, khiến tôi cảm thấy mình thiếu điều gì đó. Sau này tôi mới hiểu ra, thứ tôi thiếu chính là một điều đáng để trân trọng, tìm kiếm bấy lâu, cuối cùng chỉ tìm được một mình em. Em hoàn hảo hay không hoàn hảo, không phải là điều tôi quan tâm. Tôi chỉ biết rằng có em ở bên cạnh, cùng ăn một bàn, cùng ngủ một giường, tôi nhất định phải có em thì mảnh ghép còn thiếu ấy mới được lấp đầy."


Trần Văn Cảng kéo tấm gương gấp ra trước mặt, lông mi anh ướt đẫm, những hạt nước vẫn còn đọng trên má.


Hoắc Niệm Sinh nhẹ nhàng hôn lên gáy anh.


Trần Văn Cảng bỗng bật cười: "Hôm nay MC hỏi em có kỷ niệm nào đáng nhớ trong quá khứ không, thật ra đúng là có một cái, anh biết không, sau khi anh ra đi, em đã nấu cho anh một bữa cơm vào tuần thất. May mà anh không được nếm thử, nói thật là khá khó nuốt."


Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Tôi còn có cơ hội ăn một bữa nữa không?"


Trần Văn Cảng quay lại ôm y: "Bây giờ chắc sẽ ngon hơn một chút."


Phòng quan hệ công chúng của Hoắc Niệm Sinh tự gửi thông cáo báo chí về đám cưới cho các bên truyền thông, kèm theo hình ảnh chính diện phù hợp. Trần Văn Cảng dần dần xuất hiện trước tầm mắt công chúng, vài cơ quan truyền thông tự do phát huy nội dung ngoài thông cáo báo chí, đăng tải một phần lý lịch của anh, nhưng nhìn chung không có bài viết tiêu cực. Chủ yếu là vì mấy năm nay Hoắc Niệm Sinh đã kín tiếng hơn nhiều, không tạo ra tin tức lộn xộn nào để lợi dụng. Y thậm chí còn công khai đe dọa rồi, cứ nhất quyết thách thức y cũng chẳng được lợi nhiều, lại không thú vị lắm. Vì vậy, hầu hết mọi người chỉ chạy theo xu hướng, nói một câu đại loại như "xem ra công tử Hoắc đã thực sự đổi tính rồi".


Còn về Trần Văn Cảng, bản thân anh hầu như không có điểm tiêu cực để bới móc - tốt nghiệp trường danh tiếng, trình độ học vấn ấn tượng, tính cách khiêm tốn, cùng lắm thì chỉ có cư dân mạng cho rằng anh xuất thân thấp kém, hoặc đang lợi dụng chuyện này để tạo dựng hình tượng tinh hoa xã hội, dù sao thì trên mạng có đủ loại người, không thể kiểm soát được miệng đời. Thậm chí có người còn suy đoán rằng anh lợi dụng sức nóng lần này để lăng xê mình, thật ra là chuẩn bị ra mắt làm idol mạng. Nhưng ý kiến này không nổi lên được, nằm rải rác ở góc nào đó trên mạng, có rất ít phản hồi.


Trên thực tế, ngoài tin tức về đám cưới này và một vài dấu vết còn lại trên trang web chính thức của trường, hầu như không có hình ảnh nào khác của Trần Văn Cảng bị rò rỉ. Anh thường rất cẩn thận, không bao giờ chia sẻ cuộc sống cá nhân của mình trên các tài khoản mạng xã hội. Trở thành idol mạng nào có dễ dàng như người ta tưởng, chỉ cần bản thân anh không có ý định đó, không tập trung thu hút sự chú ý thì truyền thông và công chúng sẽ nhanh chóng chuyển hướng sang nơi khác.


Có điều để đề phòng bị quấy rối, hai người vẫn tạm thời chuyển đến một biệt thự do Hoắc Niệm Sinh mua, ở đó mười ngày nửa tháng.


Trong thời gian này, họ cũng về biệt thự trên sườn núi nghỉ cuối tuần, thả cho Halley chạy nhảy tự do trên núi phía sau. Trần Văn Cảng phát hiện nhà kính của biệt thự trồng đầy hoa hồng, quản gia nói là Hoắc Niệm Sinh có về, tự tay trồng hoa. Không biết tại sao y lại đột nhiên có hứng thú, nhưng tất nhiên, việc chăm sóc sau đó chủ yếu là do người làm vườn phụ trách, bây giờ tất cả đều phát triển tốt.



Sáng sớm thức dậy, thấy bên cạnh trống không, Trần Văn Cảng đi tìm, Hoắc Niệm Sinh đang đứng trong nhà kính, dùng kéo cắt gai. Ẩn mình dưới bóng của những đóa hoa, trông Hoắc Niệm Sinh như một giấc mơ không thể diễn tả được.


Trần Văn Cảng đứng nhìn từ xa, đột nhiên cất tiếng gọi y.


Hoắc Niệm Sinh quay lại, mỉm cười nhìn anh bấm máy.


Hai người thong thả trải qua những ngày này, chờ sóng yên biển lặng rồi âm thầm trở về phố Giang Hồ.


Việc tổ chức đám cưới lần này có nghĩa là công khai mối quan hệ, mang đến một vài thay đổi cho cuộc sống, không lớn nhưng cũng không nhỏ. Mấy người hàng xóm đã rất kinh ngạc vì cậu chủ nhà họ Hoắc lại ẩn mình giữa phố thị, là người thật sống ngay cạnh nhà họ chứ không phải là cùng họ cùng tên. Những người vốn dĩ đã thân thiết thì đều ngầm hiểu từ lâu rồi. Khi ra ngoài, có người tỏ ra nịnh nọt, người khác lại cố gắng kéo gần mối quan hệ, tìm kiếm lợi ích. Bên phía Trần Văn Cảng, số người tìm đến mượn tiền ngày càng nhiều. Thỉnh thoảng có nhiều chuyện dở khóc dở cười xảy ra, khiến cuộc sống thường ngày trở nên rộn ràng hơn nhiều.


Một thời gian sau, Hoắc Niệm Sinh và Trần Văn Cảng cùng xuất hiện tại Quỹ từ thiện Niệm Cảng, đi giải quyết công việc.


Công ty của Phan Chính Dương không chấm dứt thỏa thuận hợp tác ban đầu, tiếp tục rót vốn theo đúng kế hoạch. Nhưng theo đồng nghiệp ở quỹ, sau khi biết chuyện Trần Văn Cảng làm đám cưới, thái độ của đối phương có vẻ dao động, hồi âm cũng không mấy tích cực, thích làm ngơ thì làm ngơ. Sau đó không hiểu vì sao lại nghĩ thoáng ra, chủ động đề nghị tiếp tục thúc đẩy hợp tác.


Trần Văn Cảng nghe rồi cũng chỉ cười, không thấy lạ chút nào. Nhiều doanh nhân tham gia hoạt động từ thiện không nhất thiết vì lòng tốt hay trách nhiệm xã hội, mà còn vì hình ảnh công ty, ưu đãi thuế và các chính sách thuận lợi. Phan Chính Dương là một doanh nhân khôn ngoan, để cảm xúc quyết định lợi nhuận không phải là phong cách của hắn.


Trần Văn Cảng không chịu trách nhiệm kết nối với tập đoàn Đại Dương, mọi việc đều được xử lý theo đúng quy trình. Tuy nhiên, cuối cùng Phan Chính Dương vẫn gửi tin nhắn cho anh: "Tôi không chọn tiếp tục hợp tác chỉ vì lợi ích." Trần Văn Cảng không trả lời.


Mãi đến khi Trần Văn Cảng cùng Hoắc Niệm Sinh đi dự một bữa tiệc mới có cơ hội gặp lại Phan Chính Dương. Hắn vẫn ăn mặc chỉnh tề, đôi giày da sáng bóng đủ để soi ra mặt người, tay đeo một chiếc đồng hồ khác, di chuyển giữa các đối tác kinh doanh khác nhau. Hắn làm như thể không có chuyện gì xảy ra, tay cầm ly rượu bước về phía Trần Văn Cảng.


Lúc này, Hoắc Niệm Sinh bị một đám người vây quanh, nâng ly từ xa coi như chào hỏi, sau đó lại quay mặt đi. Phan Chính Dương vẫn giữ nụ cười trên môi, cố gắng tham gia vào câu chuyện.


Sau đó đến nửa sau bữa tiệc, có một chuyện ồn ào nhỏ nổ ra. Một thanh niên xông vào, chính là bạn trai cũ của Phan Chính Dương. Cậu ta lẻn vào bằng cách nào đó, đầu tiên thì túm lấy Phan Chính Dương, khóc lóc thảm thiết nói rằng không muốn chia tay. Nét mặt Phan Chính Dương rất xấu hổ, hắn hạ giọng mắng, bảo cậu ta rời khỏi đây.



Nhưng hắn càng sốt ruột thì đối phương lại càng không chịu buông tay, hai người lại cãi nhau dữ dội. Người bạn trai cũ quay sang chỉ trích hắn dụ dỗ mình nhưng có đầu không đuôi, hơn nữa còn không biết tự lượng sức, luôn ảo tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ. Ánh đèn flash chớp nháy xung quanh, sắc mặt Phan Chính Dương xấu đến cực điểm, xanh đỏ đan xen, hắn đùng đùng bỏ đi.


Trần Văn Cảng đứng gần đó. Có lẽ vì những chuyện gần đây giữa anh và Hoắc Niệm Sinh, anh thậm chí đã phần nào quen với trò hề này. Có lẽ cuộc sống chính là một vở hài kịch khổng lồ, mọi người đều má phấn môi son, xiêm y sặc sỡ, hết lớp này lại đến lớp khác, chỉ vậy mà thôi.


Bữa tiệc kết thúc, từng chiếc xe sang lần lượt chạy ra.


Tài xế dừng chiếc Rolls-Royce của Hoắc Niệm Sinh bên đường. Trần Văn Cảng và Hoắc Niệm Sinh lần lượt xuống xe, Lão Lý lái xe đi ngay, ở đây không tiện đậu xe, anh ta còn phải rẽ đi hướng khác, mang xe về gara biệt thự.


Tiệm bán hải sản nướng ven đường vẫn đang tấp nập, chủ tiệm mồ hôi đầm đìa.


Trần Văn Cảng kéo áo gile lên ngồi xuống, bà chủ vội vàng tiến lại hỏi: "Vẫn như cũ à?"


Hoắc Niệm Sinh đáp: "Vẫn như cũ, cảm phiền nhanh nhanh."


Trần Văn Cảng tay chống cằm, nhìn y, cười hỏi: "Lát nữa lại đi dạo bờ sông? Lại phải chờ bay mùi rồi."


Hoắc Niệm Sinh đưa cho anh một cái đĩa: "Dù sao cũng không vội, mai là chủ nhật, em chưa có kế hoạch chứ."


Mùi thơm của thì là và ớt lan tỏa trong không khí, thu hút sự chú ý của Trần Văn Cảng, anh phân tâm một lúc rồi mới quay lại: "Chưa có, vậy chúng ta làm gì đây?"


Hoắc Niệm Sinh nói: "Tìm một nơi ta chưa từng đến, đi lang thang, đi đến đâu hay đến đó?"


Trần Văn Cảng mỉm cười, đặt tay vào tay y. Họ ăn xong xiên nướng và mì bò, nhân viên đến đếm số xiên. Trần Văn Cảng trả tiền, hai người một trước một sau bước ra khỏi mái hiên. Khung sắt thấp nên khi ra ngoài phải cúi đầu một chút. Khách quen đang trò chuyện với ông chủ phía sau, ông chủ tự cho là đã hạ giọng rất thấp rồi: "Đúng đúng, chính là..."


Trần Văn Cảng giả vờ không nghe thấy gì, nắm tay Hoắc Niệm Sinh. Hoắc Niệm Sinh một tay đút vào túi, một tay nắm chặt tay anh. Họ bước đi trên những vệt sáng tối giao thoa của đèn đường, rồi chẳng mấy chốc rẽ vào góc phố, bức tường trên phố che khuất tầm nhìn xa xa phía sau lưng.


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 157
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...