Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 158


Nếu ta chưa từng bỏ lỡ nhau


---


Người dịch: Đổi dòng thời gian khác, nếu anh Hoắc đập chậu cướp bông =))) Lần này là em bé 20 tuổi và anh Hoắc 27 tuổi hàng real.


---


"Sao hôm nay lại đi uống rượu một mình thế?"


Trần Văn Cảng đặt ly xuống, viên đá đập vào thành ly phát ra một tiếng động nhỏ, cậu liếc nhìn sang bên.


"Trịnh Ngọc Thành đâu?" Ánh đèn trong quán bar yếu ớt mập mờ, Hoắc Niệm Sinh gác cánh tay lên quầy bar, đôi mắt hoa đào nhìn ai cũng như tình ý ngập tràn.


Ở nơi xa hơn nữa là đám bạn của Hoắc Niệm Sinh đang thì thầm với nhau, không nghe rõ đang nói gì, chỉ thấy trên mặt đều nở nụ cười. Những cậu ấm này chẳng có việc gì để làm, luôn nghĩ ra những trò hề nhàm chán. Trong số bạn bè của Trịnh Ngọc Thành cũng không tránh nổi có đám bạn xấu như thế. Bọn họ còn từng lén cá cược, cho một người đi theo đuổi Trần Văn Cảng, thử xem cậu có thay lòng hay không. Với bọn người đó, cậu chẳng qua chỉ là một trò hề. Những tay chơi khét tiếng như Hoắc Niệm Sinh thì lại càng ham vui, không đáng tin cậy chút nào.


Trần Văn Cảng im lặng không đáp, cậu nhìn chằm chằm vào vết bẩn trên quầy bar, trông như bị dính sơn gì đó.


Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống chiếc ghế cao bên cạnh, vẫn không chịu thôi, tiếp tục quấy rầy: "Mượn rượu giải sầu?"



Vóc dáng y cao, chân lại dài, trong khi người phía sau phải đặt chân lên chân ghế thì y lại có thể chống đôi chân dài trên mặt đất. Ánh sáng kém, nhưng không ngăn người khác nhìn ra được quần áo và giày da của y rất cầu kỳ, bất cứ nơi nào người này đi đến đều có ánh mắt dõi theo, đổ dồn về phía y như thủy triều. Y vẫn nhàn nhã ung dung, không hề quan tâm, như thể y sinh ra là để trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.


Rượu đã hết, ly đã cạn, chỉ còn lại một viên đá. Trần Văn Cảng đặt ly thủy tinh xuống. Hôm nay là ngày lễ Thất tịch, người đến quán bar để vui chơi toàn là các cặp tình nhân. Trịnh Ngọc Thành còn được Hà Uyển Tâm mời đi xem phim, vốn dĩ hắn nói với Trần Văn Cảng rằng đã từ chối cô ả rồi, nhưng khi đến giờ vẫn bất đắc dĩ phải đi. Chuyện này đã xảy ra quá nhiều lần, hết lần này đến lần khác, hắn luôn có lý do, có những nỗi khổ khiến hắn không thể từ chối.


Hoắc Niệm Sinh chợt áp sát. Trần Văn Cảng giật mình, lùi lại tránh né. Hoắc Niệm Sinh nghiêng đầu như đang đánh giá cậu có buồn bực lắm không. Khoảng cách vượt quá phạm vi an toàn, một mùi hương gỗ thoang thoảng bay tới. Khóe miệng y đột nhiên cong lên, lên tiếng mời gọi: "Đừng buồn, muốn tôi dẫn cậu đi chơi không?"


Nhạc nền chuyển sang giai điệu nhẹ nhàng hơn, tiếng cười khúc khích của người xung quanh trở nên rõ ràng hơn. Hơn nữa, lúc nào cũng vậy, dù đi đâu cũng luôn có người coi cậu là trò cười, chẳng bao giờ có được giây phút yên bình. Nhưng Trần Văn Cảng không muốn đi, cậu vẫy tay gọi Bartender, Hoắc Niệm Sinh lại ngăn cản: "Đừng uống nữa."


Y đứng dậy, nắm lấy cổ tay Trần Văn Cảng, không cho cậu từ chối: "Đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài hóng gió."


Ma xui quỷ khiến, Trần Văn Cảng rời khỏi ghế chân cao. Cậu không muốn ở trong quán bar cho những người vô duyên kia cười nhạo, cũng không muốn trở về nhà họ Trịnh rồi trốn trong phòng buồn phiền nghĩ ngợi, còn có thể bị Trịnh Bỉnh Nghĩa tra hỏi. Ngoài ra, cậu tạm thời không nghĩ ra được nơi nào khác để đi. Nhưng bản thân cậu không nhớ nhiều về những gì xảy ra sau đó.


Uống rượu giải sầu thì càng dễ say, cậu không nhớ đêm nay mình đã gọi bao nhiêu ly, khi tỉnh dậy thì đã mất hết ký ức. Đầu Trần Văn Cảng đau như búa bổ. Cậu ngồi dậy trên giường, mất một lúc sau, những ký ức rời rạc mới dần trở lại.


Căn phòng này là một phòng suite sang trọng, rèm cửa không kéo kín, một luồng ánh sáng trắng chói lòa chiếu vào qua khe hở, đột nhiên đánh thức cậu. Tim Trần Văn Cảng trĩu nặng, cậu tr*n tr**ng, cơ thể vẫn còn đầy dấu vết và cảm giác của một đêm ân ái, có người giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, nhưng bên cạnh trống không.


Đúng lúc này, cửa phòng tắm mở ra, Hoắc Niệm Sinh rửa mặt xong đi ra. Y mặc áo choàng tắm, để hở một vùng ngực, nhìn thẳng vào ánh mắt vô cùng phức tạp của Trần Văn Cảng. Hoắc Niệm Sinh mỉm cười, vẫn là ánh mắt đa tình ấy, tiến đến hôn lên trán cậu: "Hôm qua là..."


Trần Văn Cảng nghiến răng, đẩy y ra. Cậu nhấc chăn lên, không nói một lời, nhặt lại chiếc áo rồi tròng vào cánh tay. Chiếc áo sơ mi nhăn nhúm, trở nên rất lôi thôi, nhưng trông giống như ngày hôm qua chính cậu vò nhăn hơn là từng bị lôi kéo. Ngay cả áo và quần của cậu cũng được gấp gọn gàng, đặt ngay ngắn trên bệ chân giường.


Hoắc Niệm Sinh thản nhiên như không, nhìn Trần Văn Cảng đang vừa giữ vẻ mặt vô cảm vừa mặc quần áo. Chỉ có đầu ngón tay run rẩy rất khẽ đang bộc lộ cảm xúc bên trong cậu, có thể là sốc, phẫn nộ, hoặc có lẽ là cả hai.



Đầu óc Trần Văn Cảng thật ra đang rối bời, ngày càng nhiều những mảnh vỡ rời rạc hiện ra trong đầu, ví dụ như Hoắc Niệm Sinh đưa ra lời mời, hoặc là nỗi oán hận âm ỉ bấy lâu bỗng nhiên bùng nổ - Trịnh Ngọc Thành cũng đi cùng người khác kia mà, cậu đi thì đã sao?


Thay vì hận kẻ ăn chơi trác táng trước mặt, nói chính xác hơn là cậu ghét chính mình. Trần Văn Cảng hiếm khi mắc sai lầm, nhất là sai lầm mang tính nguyên tắc. Tình huống này lẽ ra tuyệt đối không thể xảy ra. Nhưng rượu có thể làm tê liệt thần kinh, khiến người ta đưa ra những lựa chọn thiếu lý trí. Cậu vốn đã biết điều này, từ lâu, Trịnh Bỉnh Nghĩa đã dạy họ rằng khi uống rượu với người khác thì phải cẩn thận, dù là với khách hàng hay bạn bè, nếu không sớm muộn gì cũng phạm phải sai lầm lớn. Đặc biệt đối với những người có địa vị như họ, không biết ngoài kia có bao nhiêu người ôm ý đồ xấu đang theo dõi, trăm phương ngàn kế làm hại họ, say rượu chính là thời điểm nguy hiểm nhất. Cuối cùng, cậu vẫn vấp ngã.


Thay vì phân tích xem ai chịu trách nhiệm, Trần Văn Cảng chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này: "Xin hãy tránh đường."


Thái độ của Hoắc Niệm Sinh lại nhẹ bẫng, không coi trọng chuyện tình một đêm cho lắm. Nhưng có lẽ vì sắc mặt của Trần Văn Cảng quá khó coi, thậm chí còn hơi tội nghiệp, y tiến lại, thử vòng tay qua vai cậu, nói bằng giọng an ủi: "Bình tĩnh lại đã."


Trần Văn Cảng cài nút áo cuối cùng: "Tôi phải đi đây."


Hoắc Niệm Sinh cười bất lực, y thở dài, đưa điện thoại cho cậu: "Báo cảnh sát không?"


Trần Văn Cảng ngước lên nhìn y.


Hoắc Niệm Sinh dùng mắt ra hiệu về phía chiếc điện thoại đang cầm trên tay: "Cậu có quyền gọi cảnh sát."


Trần Văn Cảng cúi đầu, đi ngang qua bên cạnh Hoắc Niệm Sinh, cậu không muốn ở lại thêm một giây nào nữa, ra khỏi phòng khách sạn như trốn chạy.


Cậu gọi taxi, nói địa chỉ của nhà họ Trịnh rồi cứ thế chìm đắm trong suy nghĩ suốt chặng đường, khi tỉnh táo lại thì đã đến đích.


Trần Văn Cảng bấm chuông cửa, nhân viên bảo vệ cho cậu vào. Cậu tình cờ gặp bác Lâm ở phòng khách, ông hỏi cậu đã đi đâu suốt đêm.



Bác Lâm không hỏi thêm gì nữa, bảo cậu về thay quần áo rồi ngủ bù một giấc bằng giọng hơi trách móc.


Nửa giờ sau, Trần Văn Cảng nằm trên giường, đầu vẫn còn nhói lên từng cơn vì rượu, ước gì có thể dùng rìu chẻ đôi đầu mình ra. Tóc ướt đẫm làm ẩm hết gối, vừa bước vào phòng, cậu đã đi tắm, từ đầu đến chân. Nhưng chuyện gì đã xảy ra thì đã xảy ra, hối tiếc cũng không thể quay ngược thời gian để xóa bỏ mọi thứ.


Một lúc sau, có tiếng gõ cửa. Trần Văn Cảng gượng dậy, người giúp việc bưng một chén canh giải rượu đến. Cậu đặt cái chén rỗng trở lại khay, để nó ở cửa, quay về nằm xuống, trở mình, cảm thấy dưới đầu lạnh lẽo.


Chỉ đến lúc này cậu mới nhớ lại thái độ, của Hoắc Niệm Sinh, vẻ mặt và cử chỉ của y cứ quanh quẩn mãi trong đầu. Trần Văn Cảng thậm chí không thể phân biệt được y đưa điện thoại ra là nghiêm túc hay đe dọa, hoặc là chế giễu mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, y vẫn biết rõ Trần Văn Cảng sẽ không gọi cảnh sát. Hoắc Niệm Sinh là con cháu danh gia vọng tộc, là cháu của Hoắc Mỹ Khiết, anh họ của Trịnh Bảo Thu và Trịnh Mậu Huân, đồng thời là họ hàng gần của nhà họ Trịnh. Y lại không gây ra thương tích nghiêm trọng về thể xác cho Trần Văn Cảng, chỉ là một đêm phong lưu mà thôi, cậu buộc phải ngậm bồ hòn làm ngọt.


Huống hồ, làm sao để định nghĩa hành vi của họ đêm qua? Hoắc Niệm Sinh muốn đưa cậu ra ngoài hóng gió, là tự cậu theo ra ngoài, Hoắc Niệm Sinh dẫn cậu đến khách sạn cũng không phải là ép buộc kéo vào. Cho dù cậu có đồng thuận hay không thì với quyền lực của nhà họ Hoắc, chỉ cần y cố tình ngang ngược chối cãi thì không thể làm rõ được. Nói đi thì phải nói lại, nếu Trần Văn Cảng hạ quyết tâm truy cứu tới cùng, làm to chuyện ra, thì mặt mũi của nhà họ Trịnh biết để vào đâu?


Vì vậy, có những thứ chỉ có thể nén đau kết thúc...


Trịnh Ngọc Thành trợn to mắt với vẻ không tin: "Chia tay? Em điên à? Thật ra là có chuyện gì?"


Trần Văn Cảng không nói gì.


Hắn có vẻ hơi nóng nảy: "Chỉ vì anh đi xem phim với Hà Uyển Tâm thôi sao? Anh đã giải thích lý do với em rồi, anh không muốn làm mất lòng bác Hà, cũng đã hỏi ý kiến em rồi. Nếu em thực sự không muốn anh đi, em có thể phản đối ngay lúc đó, anh sẽ cố gắng hết sức để tìm ra giải pháp. Văn Cảng, em không thể làm giống những cô gái kia, đầu tiên là đồng ý rồi sau lại tính nợ, nghĩ rằng đó chỉ là phép thử với bạn trai mình chứ."


Trần Văn Cảng dựa vào bàn, mắt nhìn chỉ xuống đất, không nhìn hắn: "Không phải vì nguyên nhân này."


Trịnh Ngọc Thành chất vấn cậu: "Vậy em nói xem, nguyên nhân là gì?"



Khi Trần Văn Cảng ngẩng đầu lên lần nữa, cậu nhíu mày, nhưng ánh mắt nhìn hắn lúc này đã bình tĩnh lại.


Cậu tìm cơ hội gọi Trịnh Ngọc Thành vào phòng, đêm khuya thanh vắng, chỉ còn lại hai người đối diện nhau. Từ nhỏ đến lớn, họ từng trò chuyện như thế này rất nhiều lần, khi đó có thể nói về mọi thứ, game, bài vở, giáo viên, và những gì muốn làm trong tương lai.


Lần này, Trần Văn Cảng đề nghị chia tay, nhưng lại kiên quyết không nói ra lý do.


Trịnh Ngọc Thành hoàn toàn không hiểu vì sao cậu lại đột nhiên càn quấy như vậy, chẳng rõ là phát điên thế nào. Hắn liên tục hùng hổ chất vấn, thậm chí còn nói những lời tổn thương tình cảm, Trần Văn Cảng vẫn im lặng. Cuối cùng lửa giận củaTrịnh Ngọc Thành bốc lên, nhưng không thể làm gì hơn. Hai người chia tay trong không khí căng thẳng, chiến tranh lạnh kéo dài suốt hai ngày sau đó.


Trần Văn Cảng không còn cách nào tốt hơn, cậu quyết định chia tay như một cách tự trừng phạt. Đây là một quyết định khó khăn, nhưng thực ra quá trình lại rất nhanh, chỉ mất vài giờ để hạ quyết tâm. Cậu không thể nào thừa nhận với Trịnh Ngọc Thành những việc mình đã làm, nhưng cũng không thể nào giấu Trịnh Ngọc Thành, tiếp tục mối quan hệ như chưa từng có gì xảy ra. Điều này đi ngược lại với giới hạn đạo đức làm người của cậu, cậu đã phạm sai lầm, chỉ có thể chịu hậu quả là mất đi một vài thứ. Cũng may, đằng nào cũng đau khổ thì thà dứt khoát còn hơn, họ vốn đã rơi vào tình thế khó khăn, có lẽ làm vậy sẽ giúp mọi người nhẹ nhõm hơn.


Hai ngày liên tiếp, Trịnh Ngọc Thành lái xe đi làm và đi học mà không chở Trần Văn Cảng, thậm chí không nói chuyện với cậu. Ngay cả Trịnh Bỉnh Nghĩa cũng nhận thấy có vấn đề, chỉ là không ai công khai làm rõ.


Trần Văn Cảng bề ngoài ôn hòa, dễ thỏa hiệp, nhưng thực ra, một khi đã quyết tâm làm gì thì rất cứng đầu, hiếm khi chịu lùi bước. Nhưng đối mặt với gia đình, cậu vẫn là người giải thích, cậu nói với bác Lâm rằng Trịnh Ngọc Thành chỉ đang buồn bực, chờ hắn nghĩ thoáng ra thì sẽ ổn thôi.


Sau giờ học hôm đó, Trần Văn Cảng nhận được một cuộc điện thoại lạ, nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia rất quen thuộc: "Vẫn ổn chứ?"


Trần Văn Cảng lạnh nhạt: "Công tử Hoắc."


Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Tối nay có rảnh không? Tôi mời cậu đi ăn, hoặc cậu muốn làm gì khác cũng được."


Trần Văn Cảng dừng lại, cảm xúc lẫn lộn, rồi im bặt. Cậu hỏi: "Anh đang định làm gì vậy?"


Hoắc Niệm Sinh đáp: "Mời cậu đi hẹn hò. Hoặc nếu cậu cảm thấy tiến triển quá nhanh thì coi như là theo đuổi cậu."


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 158
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...