Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 156
Đời này kiếp này
Hoắc Chấn Phi dẫn đầu đi ra khỏi tòa nhà tập đoàn Hoắc Thị, một đám phóng viên tay cầm máy quay chen chúc vây quanh, như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Hoắc Niệm Sinh theo sát phía sau, tay đút túi quần, chậm rãi nói: "Từ khi em đám cưới xong ổn định cuộc sống, đã bao lâu rồi chưa thấy cảnh tượng như thế này nhỉ?"
Hoắc Chấn Phi liếc nhìn y, mặt mỉm cười nhưng lại rít lên qua kẽ răng: "Hôm nay chú đi ra khỏi cánh cửa tập đoàn là đại diện cho hình ảnh nhà họ Hoắc."
Hoắc Niệm Sinh âm thầm ra hiệu OK: "Được rồi, được rồi, em không nói lung tung."
Trong lúc đang nói, họ đã bị bao vây, lực lượng bảo vệ phải vật lộn để tách đám đông và micro ra.
"Anh Hoắc Niệm Sinh, ngoài kia có tin đồn rằng anh sắp kết hôn, có phải vậy không?"
"Đúng vậy, mọi người chung vui."
"Nhưng cũng có tin đồn là anh đã đăng ký ở nước ngoài?"
"Không phải anh biết rõ rồi đấy sao?"
"Hai vị kết hợp là thiên về tình cảm hơn hay lợi ích hơn?"
"Tiếng gọi của trái tim."
"Người đó không bận tâm đến tình sử của anh sao?"
"Xin đừng cố ý khơi dậy mâu thuẫn trong gia đình tôi."
Đám đông phá lên cười, đồng thời micro cũng chĩa sang hướng khác.
"Anh Hoắc Chấn Phi, xin hỏi thái độ của nhà họ Hoắc đối với việc này thế nào?"
"Đây là chuyện gia đình, không có gì để nói."
"Anh nói thế là đang thể hiện sự bất mãn sao?"
"Chú ấy đã trưởng thành, không cần gia đình can thiệp vào lựa chọn của mình, tôi tôn trọng quyền tự do cá nhân của em họ tôi."
Hai người tiếp tục tiến về phía trước, tiếng hỏi han vẫn tiếp tục đuổi theo sau. Một phóng viên trẻ ỷ mình vóc dáng nhỏ bé, cố gắng chen qua hàng rào chắn, nhưng bị đám đông xô đẩy, lao đầu về phía trước bịch một tiếng, micro rơi khỏi tay.
Hoắc Niệm Sinh dừng bước, micro đập vào gót chân y. Y quay lại, cúi xuống, nhặt lên, rồi bước về, một tay vẫn đút trong túi, tay kia đưa về phía trước.
Dưới ánh mắt chăm chú của đám đông, phóng viên kia vội vàng đứng dậy, xoa xoa lòng bàn tay rướm máu và đầy bùn đất, nhận lại micro: "Cảm ơn công tử Hoắc có lòng."
Hoắc Niệm Sinh cười nhạt: "Vậy thì anh nên cảm ơn lời nói và việc làm mẫu mực của chồng tôi. Người ta nói, gần mực thì đen gần đèn thì rạng, cậu ấy là người đạo đức tốt, rất tốt bụng, sống với cậu ấy lâu năm, chắc chắn tôi cũng chịu ảnh hưởng đôi chút - nhớ viết câu này vào đấy."
Những người xung quanh lại bật cười lần nữa.
Phóng viên trẻ lại không chịu thôi, đưa micro đến trước mặt y: "Có thể kể thêm về người bạn đời của anh không?"
Hoắc Niệm Sinh nghiêng đầu nhìn về phía sau phóng viên: "Đây là người quay phim đi cùng anh à?"
Đối diện với ống kính, Hoắc Niệm Sinh nở nụ cười tinh nghịch, động tác cơ thể y thoải mái, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm: "Cảm ơn các vị ưu ái, tôi biết các vị luôn quan tâm đến cuộc sống riêng tư của tôi, còn bịa đặt ra đủ thứ chuyện, tương lai nếu tôi tìm ai đó viết tiểu sử cho mình, chắc chắn sẽ rất đặc sắc và thú vị. Con người tôi không câu nệ tiểu tiết, các vị tự do thể hiện cũng được. Nhưng chồng tôi là người đức độ, cực kỳ hiếm có, tôi vất vả lắm mới theo đuổi được, những gian khổ tôi đã trải qua không thể kể cho người ngoài nghe. Vì vậy, điều duy nhất tôi không thể chịu đựng được là có người tìm cách chia rẽ tình cảm của chúng tôi. Nếu thực sự muốn quấy rối tôi, chúng ta còn có thể đi uống một ly, kết bạn cũng được. Nhưng lời khuyên của tôi là, đừng tìm cách quấy rối cuộc sống của cậu ấy, đừng tìm cách bôi nhọ nhân cách của cậu ấy, cũng đừng viết về cậu ấy bằng bút pháp tục tĩu. Nếu có ai gây hại cho cậu ấy, tôi chỉ có thể xin lỗi trước - chúc các vị may mắn."
"Anh nói vậy, ý anh là..."
"Đủ rồi, buổi phỏng vấn hôm nay kết thúc tại đây, mời các vị tạm thời giảm bớt nhiệt tình." Hoắc Chấn Phi kết luận: "Nếu quan tâm đến động thái của tập đoàn Hoắc Thị, mời theo dõi các thông cáo báo chí chính thức. Chúng tôi còn việc phải làm, xin phép."
Hai người lần lượt lên xe, Hoắc Chấn Phi xoa trán.
Hoắc Niệm Sinh đang lướt điện thoại, liếc nhìn vẻ mặt của anh ta, cười bảo: "Em không nói bậy đấy."
"Anh đang nghĩ, trước kia anh từng nghi ngờ chú là đồ lập dị, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến thì ra chú lại là kẻ si tình."
"Anh đang khen em đấy à?"
"Ít nhất thì cảm ơn quý ngài si tình không tìm một người bạn đời dở dở ương ương về. Chú đi đâu?"
"Về nhà. Anh đưa em đến ngã tư chợ Thái Bình, đoạn còn lại em đi bộ về."
"Chú còn thật sự muốn sống cuộc sống bình dị đấy à?"
"Mua chút hải sản, ở nhà hết rồi."
Trần Văn Cảng dùng chìa khóa mở cửa nhà, bước vào phòng làm việc, ngay trước mắt là hai bàn tay to lớn đang chụm lại. Anh ngẩng đầu nhìn Hoắc Niệm Sinh, Hoắc Niệm Sinh mỉm cười nói: "Đoán xem bên trong có gì?"
Trần Văn Cảng khẽ cười: "Anh lại định lừa em đấy à?"
Hoắc Niệm Sinh nhướng mày: "Lần này sẽ cho em thấy thứ hay ho thật mà."
Y thả tay ra, một con bướm xanh làm bằng kẹp giấy xoay đôi cánh bay lên, lướt qua mái tóc Trần Văn Cảng.
Đó là một cỗ máy đơn giản làm bằng dây thun xoắn lại, vẽ ra một đường parabol, đáp xuống bên chân Halley. Halley vốn đang đang hào hứng chạy vào, giờ có vẻ giật mình, vừa tò mò vừa thận trọng tiến lại gần, cúi đầu xuống ngửi. Trần Văn Cảng nhặt nó lên, lên dây cót lại, buông ra, con bướm lại bay đi. Halley sủa lên thích thú, ngẩng cao đầu đuổi theo.
Trần Văn Cảng vội dặn nó: "Nhẹ thôi, đừng cắn hư mất."
Phóng viên không theo đến phố Giang Hồ, nhưng tối hôm đó, lời tỏ tình công khai của Hoắc Niệm Sinh đã lên tiêu đề báo mạng. Nhiều trang web có kèm hình ảnh, trang đầu tiên đăng lên là một cổng thông tin điện tử, mà tấm hình được đăng lại nhiều nhất cũng là tấm này: Hoắc Niệm Sinh hướng về phía ống kính, cúi đầu cười đùa với người trước mặt, Trần Văn Cảng cười vô cùng rạng rỡ, khoảnh khắc hiếm hoi để lộ một nửa khuôn mặt.
Trần Văn Cảng và Hoắc Niệm Sinh đi dạo về, vén rèm tiệm chè, vào trong ngồi.
Bà Chu vừa lúc có mặt trong tiệm, bưng ra hai chén chè mè: "Khi nào thì hai đứa làm lễ đấy?"
"Đã chọn ngày vào đầu tháng sau."
"Vậy cũng nhanh quá."
"Dạ, dù sao thì cũng không tổ chức lớn như người khác, bọn con chỉ làm bù một buổi lễ thôi, không muốn kéo dài quá lâu."
Nhưng nói không làm hoành tráng thì cũng chưa hẳn, ít nhất là về mặt sắp xếp đám cưới, đội ngũ tổ chức lễ cưới đã làm hoàn hảo hết mức có thể. Địa điểm tổ chức là một bãi biển được bao trọn gói, nhưng khách mời rất kín đáo, gần như không có người nổi tiếng nào, chỉ có gia đình và bạn bè tham dự.
Đêm trước ngày cưới, hai người nghỉ tại phòng tổng thống của một khách sạn năm sao gần đó. Căn phòng rất sang trọng, nhưng Trần Văn Cảng lại ngủ không sâu lắm, có lẽ thần kinh của anh bị kích động quá mức, cứ khoảng hai tiếng lại tỉnh giấc.
Những giấc mơ cứ liên tiếp đến, anh thấy mình như trở thành một học sinh tiểu học, tan học về nhà, cha mẹ bận đi làm chưa về, nhưng bé con không hề buồn, nhảy nhót chạy vụt ra khỏi cửa, biết có một anh lớn hơn sống ở nhà bên cạnh, trong nhà có một con chó săn to lớn hiền lành. Bé con chạy vào cánh cửa mở rộng bên cạnh như thường ngày, chó săn vui vẻ chạy đến l**m. Anh hàng xóm học rất giỏi, còn rất tốt, đặt sách xuống, bảo Trần Văn Cảng mang cặp sách đến, dọn dẹp một chiếc bàn nhỏ, nhìn bé con ngồi trên ghế nhỏ làm bài tập.
Trần Văn Cảng mở mắt, Hoắc Niệm Sinh hôn lên trán anh: "Dậy đi nào."
Bình minh ló dạng ngoài cửa sổ, Trần Văn Cảng ôm lấy cổ y, âu yếm cọ: "Em thương anh."
Chuyên viên trang điểm bày ra một bàn đầy chai lọ, cọ nhỏ quét khắp mặt một hồi, Trần Văn Cảng trang điểm trước rồi nhìn cô bắt đầu loay hoay với Hoắc Niệm Sinh. Sau khi cô phủ xong lớp nền trang điểm, anh đột nhiên đòi một cây chì kẻ mày, tự tay vẽ lông mày cho Hoắc Niệm Sinh. Hoắc Niệm Sinh không nói gì, chỉ mỉm cười, quan sát động tác của anh trong gương.
Vì không mời người ngoài nên khách dự lễ có vẻ hơi thưa thớt, nhưng ai cũng tươi cười. Đám cưới được giữ bí mật hoàn toàn, không mời giới truyền thông, đội an ninh kiểm tra kỹ lưỡng từng tấm thiệp, ong bướm dư thừa đừng hòng xâm nhập. Nơi làm lễ nằm ở trung tâm quảng trường đá cẩm thạch trắng, một con đường lát ván kính màu xanh biển sâu thẳm, vòm cổng trang trí bằng vỏ sò và cánh hoa, sao biển treo lơ lửng bằng dây gai mỏng trên những chiếc ghế trắng tinh. Nhiếp ảnh gia Chris gặp lại họ, đi cùng là một nhà quay phim có kinh nghiệm, phụ trách ghi lại toàn bộ quá trình lễ cưới.
Trần Văn Cảng diện bộ vest tuxedo cài ghim Sapphire trước ngực, hài hòa với cảnh biển phía sau. Một màn hình lớn chiếu đi chiếu lại hình cưới của họ, anh bước ngang qua, một tay đút túi, mắt ngước lên nhìn.
Trịnh Bảo Thu tiến lại, thấy vậy liền cười: "Tư thế của anh nhìn từ xa trông giống hệt anh họ."
"Thật sao?" Trần Văn Cảng mỉm cười, đưa tay chỉnh lại chiếc mũ che nắng cho cô.
"Cũng hợp lý mà, người ta nói hai người sống chung càng lâu thì càng giống nhau, tướng phu thê đấy."
"Vậy theo em, anh ấy có điểm nào trở nên giống anh không?"
Trịnh Bảo Thu cười ha ha: "Có lẽ như trên báo nói, học theo anh làm người tử tế chứ sao!"
Trần Hương Linh bay về từ Singapore, ôm Trần Văn Cảng một cái thật chặt. Trần Văn Cảng vỗ nhẹ cô, bảo cô dẫn Giang Thái ra phía sau xem lễ. Lư Thần Long dẫn em trai Tiểu Bảo đến, đang chơi cát ngoài bãi đất trống. Du Sơn Đinh phải xoay quanh hai đầu, một mặt, nhân viên của hắn chịu trách nhiệm đồ ăn và thức uống, mặt khác, hắn cũng quen biết với khách mời bên phía Hoắc Niệm Sinh, tất nhiên phải giúp tiếp đón.
Lý Hồng Quỳnh đi cùng một người bạn, nhưng lại có thêm một món quà: "Là của Thích Đồng Chu."
Trần Văn Cảng hỏi: "Cậu ấy có sao không?"
Cô cười, đáp: "Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Trong nhà có cha mẹ anh chị cưng chiều, có thể tốt nghiệp thuận lợi, không phải lo lắng tìm việc làm, chỉ là một chút thất bại tình trường thôi, đáng lẽ phải học cách trưởng thành từ lâu rồi. Cậu lo đám cưới của cậu đi, cứ kệ nó."
Khi buổi lễ bắt đầu, một sai lầm nhỏ đã xảy ra.
MC mời cả hai chia sẻ câu chuyện làm thế nào đến với nhau, rồi đưa micro cho Trần Văn Cảng trước, bỗng nhiên loa bị trục trặc, phát ra tạp âm chói tai. Nhân viên mất hai phút để thay một cái khác. Đây là một lỗi trong tổ chức, chuyên gia tổ chức trông có vẻ hơi xấu hổ.
Trần Văn Cảng cười bao dung, nhận lấy micro: "Không sao." Anh giải vây bằng giọng trêu đùa: "Không thể mong đợi mọi thứ đều hoàn hảo, một vài sai lầm chắc chắn sẽ phải xảy ra."
Khách dưới sân khấu cùng bật cười.
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 156
10.0/10 từ 33 lượt.
