Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 153
Đời này kiếp này
Đi làm về, Hoắc Niệm Sinh vào ngay phòng làm việc tìm Trần Văn Cảng: "Hôm nay đã làm chuyện xấu gì hả?"
Trần Văn Cảng bình thản nhìn y: "Có gì to tát mà đáng để công tử Hoắc nổi trận lôi đình?"
Anh và Hoắc Niệm Sinh nhìn nhau hai giây, rồi tự mình đã không nhịn được, phì cười gập cả lưng xuống, không kịp chạy, bị Hoắc Niệm Sinh bế lên bàn. Trần Văn Cảng giao nộp toàn bộ số hình dán còn lại của mình, ra hiệu y muốn trả thù thế nào cũng được.
Hoắc Niệm Sinh nhướng mày, lục tìm rồi chọn mấy tờ thiên sứ, lột một tờ ra, ánh mắt dò xét nhìn vùng ngực phẳng lì của Trần Văn Cảng, như đang cân nhắc xem nên bắt đầu từ đâu. Trần Văn Cảng vẫn đang cười, đến nỗi lồng ngực rung lên nhè nhẹ.
Cuối cùng, Hoắc Niệm Sinh quyết định xong bố cục, dán hình đầu tiên lên trái tim anh.
Trần Văn Cảng hai tay ôm lấy gò má y, nhìn từ trên xuống: "Công tử Hoắc cũng trẻ con thế à?"
Hoắc Niệm Sinh lại lột một ngôi sao nhỏ khác dán lên d** tai của anh: "Đây là ngày đầu tiên em quen tôi à?"
Chẳng bao lâu sau, bộ đồ mặc nhà màu sáng của Trần Văn Cảng đã in đầy họa tiết, biến thành một diện mạo mới. Anh vẫn không để ý, chỉ nhìn Hoắc Niệm Sinh, mày cong cong, mắt sáng rực rỡ. Hoắc Niệm Sinh ném số hình dán còn lại lên bàn, bắt đầu hôn từ đôi cánh thiên thần trên ngực anh. Y từ từ ôm lấy Trần Văn Cảng, môi cọ xát vào vải, hôn lên yết hầu của anh, m*t lấy cánh môi anh.
Trần Văn Cảng thở dồn dập, ngực hơi nhói lên, anh luồn tay vào tóc Hoắc Niệm Sinh, thân mật hôn l*n đ*nh đầu y.
Halley từ bên ngoài bước vào, tò mò ngẩng đầu lên nhìn một lúc, đôi mắt tròn xoe phản chiếu hai bóng người chồng lên nhau. Nó dụi đầu vào Hoắc Niệm Sinh, rồi cúi đầu xuống ngửi ống quần y, Hoắc Niệm Sinh nhìn xuống nó, cười hỏi: "Con cũng muốn?"
Halley vẫy đuôi, gâu một tiếng, nhưng cũng không nói là muốn gì. Y vỗ luôn một trái tim lên trán nó, Trần Văn Cảng vừa cười vừa đá Hoắc Niệm Sinh một cái. Halley vẫn ngoan ngoãn, không biết phản kháng là gì, hai tai rung rung, kêu ư ử. Tiếp đó, không hiểu vì lý do gì, nó đột nhiên trở nên phấn khích, ngậm đồ chơi của mình dưới đất lên, bắt đầu chạy parkour quanh nhà.
Sau đó, Trần Văn Cảng nhận được điện thoại của Trịnh Bảo Thu. Cô đang định mua quà cưới cho anh, vậy nên hỏi anh thích Ruby hay Sapphire. Cuối cùng, Trịnh Bảo Thu kết luận: "Anh đi với em đi! Chúng ta thân nhau sẵn rồi, anh có thể tự chọn, đừng để sau này lại không thích."
Không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của cô, Trần Văn Cảng phải dành ra một ngày để đi mua sắm cùng cô. Họ đã càn quét hết mọi cửa hàng trang sức xa xỉ của trung tâm thương mại, Trịnh Bảo Thu rất kén chọn, từ cài áo đến cài cổ áo đều không ưng ý, hoặc là thiết kế không độc đáo, quá phổ biến, hoặc vật liệu không đủ cao cấp, mang ra tặng thì rất ngại.
Làm cho Trần Văn Cảng cứ phải khuyên cô: "Anh nhận tấm lòng được rồi, cần gì phải cân nhắc thể diện nhiều chứ?"
Trịnh Bảo Thu liếc nhìn anh, ra dáng nghiêm túc nói: "Khi em với Trịnh Mậu Huân tròn mười tám tuổi, quà mừng trưởng thành của hai người bọn em chất đầy cả một căn phòng, anh còn nhớ chúng đáng giá bao nhiêu không?"
Trần Văn Cảng thật sự đã quên mất, không trả lời được, chỉ nhìn cô với nụ cười bất lực. Cô lập tức ôm lấy cánh tay anh, cười hì hì: "Tuy giá trị không phải lúc nào cũng được đo bằng tiền bạc, nhưng hôn nhân là sự kiện trọng đại trong đời, anh là anh của em, không thể không có thể diện ha."
Trần Văn Cảng cười, rồi họ tiếp tục đi đến cửa hàng tiếp theo.
Cuối cùng, Trịnh Bảo Thu vẫn không tìm được món đồ nào ưng ý, tuyên bố phải đi đấu giá.
Trần Văn Cảng lại để ý một chiếc ghim cài hình khẩu súng lục - đa số các nhà thiết kế trang sức đều thích họa tiết hình học hoặc thiết kế hoa, chim, cá và côn trùng, các thiết kế lấy cảm hứng từ súng rất hiếm trên thị trường. Chiếc ghim cài áo ngay lập tức làm anh nhớ đến Hoắc Niệm Sinh, nhớ đến những vết chai trên ngón tay y.
Hoắc Niệm Sinh thích chơi, có sở thích bắn súng. Sau nhiều năm bên nhau, ngay cả Trần Văn Cảng cũng quen thân với trường bắn. Thỉnh thoảng anh cùng Hoắc Niệm Sinh đến chơi cho đã tay, nhưng bản thân lại ít khi thật sự cầm súng. Đối với Trần Văn Cảng, súng chỉ là súng, nhưng Hoắc Niệm Sinh lại nhìn chúng với ánh mắt trìu mến. Y biết rành rẽ nhiều loại súng lục, súng trường và súng săn cỡ nhỏ, sử dụng thuần thục trơn tru.
Trần Văn Cảng rất hứng thú, anh gọi người bán hàng: "Giúp tôi lấy cái này ra xem thử."
Đây là thương hiệu do một nhà thiết kế độc lập sáng tạo, nhưng giá cả cũng không thấp. Trịnh Bảo Thu nghiêng đầu sang nhìn, ngón tay anh thon dài, màu bạc cổ điển được làm cũ nằm giữa chúng toát lên một cảm giác vô cùng đặc biệt.
Cô vừa nhìn rõ, Trần Văn Cảng đã nói: "Giúp tôi gói lại."
Trịnh Bảo Thu trêu đùa: "Ấy da, thật giàu có."
Trần Văn Cảng mỉm cười, không phản bác, v**t v* chiếc hộp mà nhân viên bán hàng đưa, rồi hai người đi thang máy xuống tầng dưới.
Trước khi tạm biệt ở cửa, Trịnh Bảo Thu hỏi: "Khi nào anh về gặp ba?"
Lần này Trần Văn Cảng do dự một lát.
Theo phép lịch sự thì đúng là nên về gặp. Trên danh nghĩa anh vẫn đang nhận Trịnh Bỉnh Nghĩa là cha nuôi, anh tổ chức hôn lễ với Hoắc Niệm Sinh ngay tại thành phố này thì báo chí chắc chắn sẽ đưa tin, và cũng không tránh khỏi nhắc đến nhà họ Trịnh. Tình cờ Hoắc Niệm Sinh đến đón Trần Văn Cảng, vậy là y thay mặt anh đồng ý luôn, nói sẽ chọn ngày đến.
Trịnh Bảo Thu đi rồi, Trần Văn Cảng đưa túi cho y, mở cửa, lên xe, thắt dây an toàn.
Hoắc Niệm Sinh ngồi vào ghế lái từ bên kia, vừa mở túi vừa hỏi: "Sao vậy, còn chần chừ cái gì, lẽ nào em không dám về?"
Trần Văn Cảng cười mắng: "Nếu có điều gì làm em sợ, quá nửa là sợ anh theo về gây chuyện."
Hoắc Niệm Sinh "ồ" một tiếng thật dài, ướm chiếc ghim cài lên ngực, hạ kính chiếu hậu xuống, tự mình ngắm nghía: "Cho nên cậu Trần cảm thấy đưa tôi về nhà cha nuôi là xấu hổ, em không chịu nói sớm hơn, để tôi tự biết tị hiềm, vừa rồi còn tự ý hứa với người ta nữa chứ."
Trần Văn Cảng cười nói: "Em thấy công tử Hoắc suốt ngày chỉ biết nói nhảm."
Hoắc Niệm Sinh phì cười, cúi người xuống, hôn lên má anh.
Y vươn đưa tay ra, nhốt Trần Văn Cảng trên ghế phụ: "Theo kỳ vọng của chú, em mà ngoan ngoãn nghe lời thì bây giờ ông ấy sẽ không để em chịu thiệt, giới thiệu cho em một cô gái cũng có bối cảnh có quyền thế, em bàn chuyện cưới gả với người ta, nửa đời sau không cần phải phấn đấu nữa, em có đồng ý không?"
Trần Văn Cảng đẩy y: "Anh càng nói càng quá đáng, lái xe đi nào."
Hoắc Niệm Sinh buông tay, ngồi về chỗ, khởi động xe: "Vậy thì giờ em theo tôi cũng có kết quả tương tự, có gì mà không thể?"
Trần Văn Cảng không để ý đến y nữa, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng khóe môi lại hơi cong lên.
Họ về nhà, nấu cơm, dắt chó đi dạo như thường lệ, buổi tối đưa Halley đi dọc bờ sông hóng gió.
Quảng trường tụ tập toàn những người hàng xóm quen thân với nhau, đang bàn tán xôn xao, hình như có chuyện gì mới mẻ. Trần Văn Cảng đi ngang qua, cũng dỏng tai nghe, một bà mẹ mới lên chức mà anh quen ra vẻ thần bí kể lại: "Hình như có người nhảy xuống sông!"
Trần Văn Cảng ngạc nhiên: "Không phải chứ?"
Cô không giải thích được ngọn ngành, bèn đẩy xe đẩy đi tìm hiểu tin đồn.
Sau đó họ tình cờ gặp Lư Thần Long đang dẫn em trai đi dạo, nghe hắn kể câu chuyện chi tiết hơn: "Nào có ai nhảy xuống sông! Sao càng đồn càng vô lý." Hắn hạ giọng nói với Trần Văn Cảng: "Quản lý mua hàng trong quán tôi tận mắt thấy này, thật ra là do Trình Ba học đòi đầu tư, cái dự án không đáng tin cậy của cậu ta chỉ là lừa đảo thôi, nhưng cậu ta lại dồn gần hết tài sản ở nhà vào đó, cô vợ suýt nữa thì giận điên lên, hai vợ chồng đánh nhau bên bờ sông, liều sống liều chết, một người dọa nhảy xuống sông, người kia dọa chạy ra đường cái, phải chờ cảnh sát đến mới can ra được, ai ngờ bị đồn thành tự tử."
Hoắc Niệm Sinh cười nhạt: "Náo nhiệt vậy? Xem ra chúng ta bỏ lỡ mất rồi."
Lư Thần Long tặc lưỡi lắc đầu, dắt em trai: "Bỏ lỡ cũng tốt đấy, theo tôi hỏi được thì Trình Ba còn rủ thêm mấy đứa bạn học cũ vào chung vui nữa, Văn Cảng có quen đấy, Hoàng Kiến với mấy người khác cùng đầu tư vào dự án của cậu ta, bây giờ chẳng biết có còn giữ nổi một cái khố không nữa."
Vừa đi vừa trò chuyện, gió chiều nhẹ nhàng thổi qua. Lúc này, họ mới trao đổi với nhau, nhận ra rằng tất cả đều từng bị Trình Ba lôi kéo đầu tư. Cả Lư Thần Long lẫn Trần Văn Cảng đều không tin, cũng chẳng liên lụy gì. Họ chỉ thở dài một hồi, đi dạo loanh quanh đến khoảng tám chín giờ thì ai về nhà nấy.
Cuộc sống ở khu phố cổ bình lặng như mặt giếng cổ, chuyện đầu tư bị lừa cũng như cơn lốc cuốn qua. Nguyên nhân chủ yếu là do nhiều bạn học, bạn bè, người thân, hàng xóm của Trình Ba đều có liên quan, tất cả cùng bị hắn thuyết phục đầu tư, tài sản tổn thất thì nhiều ít khác nhau. Sau khi tiếp nhận vụ án, cảnh sát tiến hành lấy lời khai từng người, có một thời gian thường xuyên thấy người mặc đồng phục cảnh sát đi hỏi han quanh khu vực phố Giang Hồ. Nhưng những vụ án kiểu này thường không có câu trả lời lạc quan hay chính xác nào về số tiền thiệt hại có thể lấy lại, ai vui mừng ai sầu não tự biết lấy mà thôi.
Trần Văn Cảng từng chứng kiến hai bên đấu khẩu gay gắt trong nhóm chat bạn học tiểu học, kéo dài nhiều ngày.
Vô số việc, từng chút một, lướt qua cuộc sống của họ.
Trần Văn Cảng không tưởng tượng được việc chuẩn bị cho một đám cưới lại bận rộn đến thế. Nếu biết trước sẽ thế này, có lẽ anh đã hối hận vì quyết định bốc đồng nói làm là làm này, hoặc ít nhất là sẽ không tổ chức lễ cưới khi anh còn đang học tiến sĩ.
Kết quả là những gì đang diễn ra. Hôm nay, cửa hàng gọi điện thông báo lễ phục của anh và anh Hoắc đã bước đầu thành hình, nhưng vẫn cần phải họ đến thử trực tiếp để còn điều chỉnh. Ngày mai đội ngũ tổ chức đám cưới sẽ đến xác nhận danh sách khách mời và đặt địa điểm. Hoắc Niệm Sinh thì lại rất hào hứng, dường như coi đây là một quá trình thú vị, tự mình tham gia vào đó, vui không biết mệt.
Trần Văn Cảng tan làm về hỏi Hoắc Niệm Sinh: "Sao lịch trình ngày mai lại kín thế? Chúng ta phải làm gì sao?"
Hoắc Niệm Sinh mỉm cười lắc điện thoại với anh: "Trịnh Bảo Thu hỏi em bao giờ về nhà họ Trịnh, em quên hết rồi à?"
Trần Văn Cảng lúc này mới nhớ ra, vỗ trán, miệng thì nịnh ngọt như mật: "Cũng nhờ có anh lo, thấy không, tuyệt đối không sai sót."
Hoắc Niệm Sinh nhìn thấu ngay, nhốt anh vào lòng: "Miệng thì dỗ tôi, trong lòng thật ra không quan tâm, đúng không?"
Hai bên hẹn ngày, chọn một ngày cuối tuần, hai người cùng đến thăm nhà.
Phòng khách nhà họ Trịnh. Trịnh Bỉnh Nghĩa pha trà rồi đẩy hai tách trà ra, vẻ mặt nghiêm nghị, không hề tỏ vẻ tán thành nhưng cũng không lên tiếng phản đối.
Hoắc Mỹ Khiết ngồi một bên, vẻ mặt trông hơi kỳ quặc. Bà kéo khăn choàng, lẩm bẩm mấy câu như "hai người đàn ông thì tổ chức đám cưới thế nào", "cũng mặc váy cưới à", "để người khác xem trò cười có phải quá mất mặt không".
Trịnh Bỉnh Nghĩa vẫn im lặng, Hoắc Niệm Sinh cũng chỉ mỉm cười, bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, sát cạnh Trần Văn Cảng.
Không ai nói gì, bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn.
Hoắc Mỹ Khiết liếc nhìn cháu trai, vẻ mặt có chút mâu thuẫn. Bà không thực sự thích, cũng không hẳn là ghét Trần Văn Cảng, họ đã sống chung nhiều năm, Hoắc Mỹ Khiết tất nhiên cũng hiểu về anh. Là người yêu thì được, nhưng tổ chức đám cưới giữa ban ngày ban mặt chắc chắn khiến bà phải nghĩ "hình như vẫn không xứng với nhau".
Lúc này, Trần Văn Cảng thấy đứa bé mới sinh trong gia đình, chân đi chưa vững mà cứ thế loạng choạng chạy quanh khắp phòng, bảo mẫu trông trẻ đuổi theo sau mông. Trần Văn Cảng đang ngồi thì nó lao đến, ôm lấy đùi anh, anh do dự một chút rồi bế đứa bé lên.
Trịnh Bảo Thu cười giòn giã, phá vỡ sự im lặng trong phòng: "Ba, ba cũng nên uống ít trà đi, con đã nói rồi, uống nhiều quá không tốt cho sức khỏe." Cô quay đầu lại cười: "Anh Văn Cảng phải đến thường xuyên hơn, nếu không sau này em út lại không nhớ mặt anh nữa."
Cô nháy mắt ra hiệu, Trịnh Bỉnh Nghĩa mới gật đầu: "Hiếm khi về thăm nhà, ở lại ăn bữa cơm rồi đi."
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 153
10.0/10 từ 33 lượt.
