Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 154
Đời này kiếp này
Hôm nay bác Lâm cũng rất vui vẻ, ông còn tự tay sắp xếp các món ăn, tất cả đều tươi ngon, đặt gần Trần Văn Cảng có món củ niễng om xì dầu, gà hầm hạt dẻ và thịt hấp củ sen. Bác Lâm kéo ghế cho Trịnh Bỉnh Nghĩa, cười với Trần Văn Cảng từ xa, nếp nhăn dồn lên khóe mắt.
Trần Văn Cảng khẽ mỉm cười đáp lại.
Trịnh Bỉnh Nghĩa trải khăn ăn ra, Hoắc Mỹ Khiết kéo ghế ngồi xuống, bà vừa vén tóc lên thì có hai thanh niên từ bên ngoài đi vào. Đi trước là Trịnh Mậu Huân, không biết chạy đi đâu mà đúng giờ ăn mới về nhà. Theo sau Trịnh Mậu Huân là một thân hình gầy gò.
Trần Văn Cảng sửng sốt, giờ anh mới biết Mục Thanh lại về nước, Trịnh Bảo Thu không nói cho anh biết, cũng không rõ là từ khi nào.
Mục Thanh tỏ vẻ thờ ơ, bước vào trong phòng, đi thẳng đến kéo ghế ra, ngồi xuống. Lúc này mới hiểu tại sao Trịnh Bảo Thu lại nói rằng gã trông như một người khác. Đồng tử của gã tối tăm, da mặt căng ra thật chặt, hơi u ám, mắt gã như không thể nhìn thấy bất kỳ người hay vật nào. Lúc trước Mục Thanh bị tấn công, để lại vết sẹo trên má, sau vài năm điều trị thì màu sắc đã nhạt bớt, nhưng vết thương quá sâu nên khó có thể khôi phục lại như ban đầu, vẫn còn nhìn thấy rõ. Giờ đây xem ra tác động tâm lý của sự việc đó với gã quá lớn, thậm chí đến mức muốn buông xuôi.
Tuy Trịnh Bỉnh Nghĩa không chỉ trích gay gắt, nhưng bầu không khí trong phòng khó khăn lắm mới hòa hoãn lại bắt đầu hơi căng thẳng.
Một tiếng keng vang lên, muỗng của Trịnh Bảo Thu chạm vào đĩa. Cô hắng giọng, nhìn xung quanh.
Vì khúc mắc trước đây, Hoắc Mỹ Khiết không thèm nhìn đến Mục Thanh, bà đón lấy con trai út từ tay bảo mẫu, tự tay đút cho nó hai miếng canh trứng, vậy là âm thanh duy nhất trong phòng ăn chỉ còn tiếng dỗ trẻ ăn.
Trịnh Ngọc Thành không có mặt trên bàn ăn, nghe nói là đi công tác.
Người giúp việc bưng ra cho mọi người một phần canh củ ấu bách hợp, bác Lâm nói: "Củ ấu mới giao đến, trời thu hanh khô, dùng canh này bổ phổi là vừa đẹp."
Trước mặt có thêm chén canh, Trần Văn Cảng cảm ơn. Lúc này, Mục Thanh ngước lên, nhìn anh một cái. Rồi ánh mắt gã lại rơi vào Hoắc Niệm Sinh, Hoắc Niệm Sinh rõ ràng đã nhận ra, nhưng chỉ cong môi, để mặc gã đánh giá. Mắt Mục Thanh đờ đẫn, phức tạp khó tả, khuỷu tay gã bất ngờ va vào Trịnh Mậu Huân bên cạnh. Trịnh Mậu Huân cau mày nhưng rồi vẫn im lặng.
Ăn xong, Trịnh Bỉnh Nghĩa về phòng ngủ trưa. Mục Thanh cũng vỗ mông rồi đi thẳng về phòng.
Trịnh Mậu Huân cuối cùng thở dài một hơi, bĩu môi: "Cuối cùng anh ta muốn gì đây, lúc nào cũng trông như sắp chết vậy, làm cho ai xem? Chỉ là một vết sẹo trên mặt thôi mà, vậy còn cách nào khác, sau này định không sống nữa à?"
"Chỉ có anh là nói nhiều thôi." Trịnh Bảo Thu liếc nhìn hắn: "Anh có muốn xem cún của anh Văn Cảng không?"
"Cún nào? Ở đâu?"
"Anh về nhà lâu thế rồi mà không thấy có gì mới trong sân à? Đi đi, đừng cản đường."
Halley theo chủ đến đây, đang tự chơi một mình ngoài vườn nhà họ Trịnh, Trịnh Bảo Thu đã chơi với nó rồi, giờ Trịnh Mậu Huân bị đuổi ra ngoài chơi cùng.
Một lúc sau, có tiếng sủa vọng vào từ ngoài sân, Trịnh Bảo Thu vẫy tay ra hiệu cho Trần Văn Cảng lên lầu. Hoắc Niệm Sinh khoác tay lên vai anh, hai người cùng nhau đi đến phòng làm việc nhỏ.
Lần này, cuối cùng cô cũng tìm được món quà ưng ý tặng cho Trần Văn Cảng, đây là một cái ghim cài áo vest, trên đính viên đá quý màu xanh thẳm dịu dàng. Trịnh Bảo Thu khoe: "Màu xanh hoa thanh cúc, từ Kashmir đấy, giờ không còn khai thác được đâu, anh không thể mua được trên thị trường!"
Hoắc Niệm Sinh cầm lấy hộp, nhìn tờ giấy chứng nhận: "Không xử lý nhiệt, cũng được."
"Sao nào?"
"Có lòng rồi." Y đóng hộp lại, đặt vào tay Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng tỏ vẻ trân trọng cất đi.
Trịnh Bảo Thu đảo mắt, cười hì hì: "Lọt vào mắt xanh của anh họ chứng tỏ ít nhất là em không nhìn lầm hàng." Cô kéo tay áo y đầy ẩn ý: "Nhưng ngân sách lại là chuyện khác, anh họ, hai tháng tới em sẽ phải xin tiền anh."
Hoắc Niệm Sinh cũng cười, giả vờ nghiêm túc: "Nếu thật sự không đủ tiền ăn, vậy có thể đến nhà anh chơi."
"Nhà anh ai nấu cơm?" Trịnh Bảo Thu tò mò hỏi: "Dì giúp việc?"
"Làm gì dám mời dì giúp việc? Chỉ có thể tự làm thôi."
"Không đời nào, thật sao? Anh mà cũng phải tự nấu cơm à?"
Trần Văn Cảng mỉm cười nhìn hai người cãi nhau, Hoắc Niệm Sinh đút tay vào túi, hù dọa Trịnh Bảo Thu như thật: "Đúng vậy, đây là quy định, nên em phải nhớ, đến nhà bọn anh là cũng phải bóc tỏi."
Anh nhìn xung quanh, sách tranh và sách truyện và trên kệ đã tăng thêm rất nhiều, xếp đầy hai ngăn, chất ở phía dưới nơi trẻ em có thể với tới. Nội thất trong phòng làm việc cũng thay đổi vài điểm, bàn đã được thay bằng bàn tròn, nhưng chiếc bàn tròn nhỏ dưới cửa sổ vẫn là cái ngày xưa.
Trịnh Bảo Thu chỉ vào đó: "Anh có nhớ không, hồi trước chúng ta thích ngồi ở đây để làm bài tập này."
Hoắc Niệm Sinh chủ động ngồi xuống: "Ánh sáng tốt, nhưng chỗ này hơi nhỏ. Mấy đứa chen vào được à?"
Cô đáp: "Vì vậy, để có được vị trí này là phải xếp hàng đánh nhau. Hồi đó anh Văn..."
Trịnh Bảo Thu chỉ mới một nửa, cô suýt nữa thì buột miệng nói hồi đó Trần Văn Cảng luôn cùng phe với Trịnh Ngọc Thành, lúc nào cũng thắng nhiều hơn thua. Cô dừng lại, đổi chủ đề, kể một câu chuyện cười: "Hồi đó anh Văn Cảng hơn em ba lớp, bọn em học cùng trường, nhưng khác khối, mà giáo viên thì quanh đi quẩn lại cũng vẫn chừng đó người. Em rất thông minh, đoán chắc bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều giống nhau, nên năn nỉ anh Văn Cảng tìm bài tập ba năm trước cho em mượn chép. Không ngờ bài văn tiếng Anh lại bị cô Lere phát hiện, em nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, trí nhớ của cô ấy tốt đến vậy sao, chẳng lẽ nhớ rõ bài tập về nhà của từng học sinh?"
Trần Văn Cảng dựa vào giá sách, lặng lẽ nhìn cô, cười.
Hoắc Niệm Sinh cũng nhìn cô, mỉm cười: "Sao hả, anh Văn Cảng của em đại nghĩa diệt thân, đi mách với cô giáo à?"
"Ha, không thể nào." Trịnh Bảo Thu cười khẩy: "Sau này em mới phát hiện ra là do tên ngốc Trịnh Mậu Huân cũng chưa làm bài tập về nhà, bèn trộm bài tập của anh Văn Cảng trong phòng em, lại còn chép y hệt bài của em nữa - có phải bị điên không chứ?"
Hoắc Niệm Sinh vắt chân chữ ngũ, phê bình Trịnh Bảo Thu: "Vậy cho nên kẻ có ý đồ xấu sẽ luôn bị phát hiện."
Họ trò chuyện đến tận tối, sau đó hai người mới chào tạm biệt ra về.
Trên đường đi, người tổ chức đám cưới gọi đến, Hoắc Niệm Sinh đang lái xe, bèn ném điện thoại cho Trần Văn Cảng: "Nghe giúp tôi."
Trần Văn Cảng bắt máy, đối phương muốn hẹn lịch chụp hình cưới, cùng với chủ đề chụp. Trần Văn Cảng bật loa ngoài, ngân nga đáp lại, Hoắc Niệm Sinh cũng đáp lại ngắn gọn vài câu, rồi vừa cười vừa lái xe.
Sau khi cúp máy, Trần Văn Cảng mới hoài nghi hỏi: "Anh cười gì vậy?"
"Thật ra tôi không cười." Hoắc Niệm Sinh đáp: "Tôi chỉ đang nghĩ về cụm từ 'hình cưới' - ai sẽ mặc váy cưới?"
"Em không muốn mặc." Trần Văn Cảng lập tức loại bỏ khả năng này: "Anh mặc?"
"Tôi cũng được." Hoắc Niệm Sinh nói: "Tôi không ngại, cuộc sống là phải thử nghiệm những khả năng khác nhau, đó mới gọi là trải nghiệm."
"Em đồng ý cho anh trải nghiệm." Trần Văn Cảng quay lại, nhìn y một lúc rồi quay đầu đi. "Em cũng đồng ý dành cho nó một chỗ trong album của nhà mình, thậm chí là treo trên tường cũng được, nhưng anh mà dùng kế khích tướng với em thì tuyệt đối không hiệu quả đâu."
Hoắc Niệm Sinh vẫn không hề nao núng, cười thêm hai tiếng nữa. Halley ngoan ngoãn nằm ở ghế sau, Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn qua gương chiếu hậu.
Trần Văn Cảng ngay lập tức lên tiếng bảo vệ quyền lợi của nó: "Anh muốn cho nó mặc thì cũng phải trưng cầu ý kiến trước."
"Không làm khó nó, cho nó rải hoa là được." Hoắc Niệm Sinh cười rồi hỏi: "Còn bài phát biểu trong hôn lễ thì sao?"
"Em vẫn chưa viết xong." Đây cũng là yêu cầu của bên tổ chức đám cưới, mỗi người một đoạn, Trần Văn Cảng đột nhiên phiền muộn: "Họ cũng không nói rõ là phải viết dài bao nhiêu, hay có quy định cụ thể nào không?" Hơn nữa còn phải giữ bí mật, không thể nói trước với người kia.
"Tôi không tin một sinh viên giỏi lại bị chuyện này làm khó, tranh thủ viết đi, chẳng phải em không bao giờ trì hoãn bài tập à?"
"Cần phải nghĩ thật kỹ mà."
"Vậy thì tôi có thể nhận được một bài phát biểu cảm động sâu sắc đủ làm cho mỗi người đến dự phải rơi nước mắt không?"
Trần Văn Cảng bất đắc dĩ cười: "Em cố gắng hết sức."
Anh bỗng nói đùa: "Nếu có đủ thời gian, vậy thì em sẵn sàng kể cho mọi người nghe từng chi tiết về sự tích của công tử Hoắc từ kiếp trước đến kiếp sau, dù sao cũng sẽ có một cái đủ khiến khách khứa phải khóc. Chỉ sợ rằng sau này giới truyền thông lên bài nói chúng ta bị điên, không phân biệt được giữa thực tế và ảo tưởng."
Hoắc Niệm Sinh dừng lại một chút rồi nói: "Có lý đấy, thôi bỏ đi, giữ thật kỹ bí mật của riêng chúng ta."
Trần Văn Cảng cười, bỗng cảm thấy lồng ngực mình căng lên: "Phải, bí mật."
Hoắc Niệm Sinh khịt mũi, lặp lại: "Bí mật."
Trần Văn Cảng nhìn ra cửa sổ xe, họ đang đi qua một công trường đang xây dựng, công nhân vừa hút thuốc vừa vận hành máy xúc, bên dưới chiếc gầu xúc lớn, bức tường bê tông thấp sụp xuống thật nhanh. Ở ngã tư tiếp theo, một trung tâm mua sắm mới khai trương treo băng rôn màu đỏ thông báo giảm giá đón khách, hai linh vật bơm hơi vẫy tay nhiệt tình ở lối vào. Thành phố này đang thay đổi từng ngày, anh từng nghĩ rằng mình sẽ phải một mình cô đơn đối mặt với tương lai. Từ khi có một người cùng giữ một bí mật với mình, Trần Văn Cảng không còn nghĩ đến cô đơn nữa.
Những ngày tiếp theo vẫn bận rộn, thời gian trôi qua rất nhanh.
Quỹ từ thiện lại tiếp cận với vài dự án mới, hiện đang trong quá trình khảo sát. Trần Văn Cảng trở lại trường để tham dự buổi họp nhóm lần thứ năm. Lần đầu gặp gỡ, thầy hướng dẫn tiến sĩ trông có vẻ là một ông lão tốt bụng, chỉ có điều mỗi khi nói đến lĩnh vực chuyên môn của mình là cứ lảm nhảm mãi. Ban đầu có vài người còn thấy nhẹ nhõm, nói vị giáo sư này có lẽ sẽ không mắng chửi học trò. Đúng là ông không mắng chửi ai cả, nhưng tính đến nay đã chất vấn đủ nhiều làm cho hai học trò phải khóc.
Cơn sóng gió do Trình Ba gây ra đã dần lắng xuống, cảnh sát vẫn đang theo dõi đường dây lừa đảo này, nhưng thông tin chi tiết thì là bí mật. Chỉ biết là dạo này Trình Ba dường như đã biến mất. Nhưng theo lời Lư Thần Long thì thật ra hắn chẳng đi đâu cả, chỉ trốn trong nhà thôi, suy cho cùng thì chạy trời không khỏi nắng, trước cửa nhà họ Trình còn dán đầy những tờ giấy viết "Mắc nợ thì trả tiền là lẽ đương nhiên". Tất nhiên, việc này dẫn đến một vài sự cố phải gọi cảnh sát. Cảnh sát cũng phải đi đi lại lại hòa giải rất nhiều lần, mới thuyết phục được những người cũng bị lừa đảo giữ bình tĩnh và lý trí, kiên nhẫn chờ đợi kết quả của cảnh sát, không cố tình quấy rối các nạn nhân khác.
Mỗi buổi sáng và buổi tối, hàng xóm trong phố Giang Hồ vẫn thường đi dạo như xưa, chủ đề tán dóc hàng ngày chuyển sang chuyện phiếm. Một đôi vợ chồng trẻ ở con phố phía trước vừa sinh một đứa con, nhưng lúc chăm con thì sứt đầu mẻ trán. Hai cụ già ngoài tám mươi tuổi ở phố sau qua đời, con cái lặng lẽ phát tang, đăng cáo phó trên báo. Mấy bà hàng xóm bàn tán như bàn chuyện thời tiết, bà Chu còn than thở với Trần Văn Cảng rằng mấy cụ già trên phố này cứ lần lượt đi hết rồi. Vì vậy mà bà nhớ ra mình không có tấm hình nào dùng được, bèn bảo cháu trai Du Sơn Đinh đưa bà ra tiệm, chụp một tấm hình chính diện khí sắc khá tốt. Hình rửa ra rồi, bà thích lắm không nỡ rời mắt, mang khoe với những cụ già khác, hai bà cụ thân thiết cứ hỏi chụp hình ở đâu, lại nói phải chuẩn bị sớm mới được, để sau nay già quá rồi trông rất khó coi.
Sau khi khu phố cổ được trùng tu, nhà cửa nơi đây cũng được cải tạo, cơ sở hạ tầng nâng cấp, nhưng thời gian vẫn đứng yên, nhiều thứ dường như vẫn không thay đổi.
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 154
10.0/10 từ 33 lượt.
