Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 152


Đời này kiếp này


Nhưng điều Trần Văn Cảng không biết là trước khi anh đến, gia đình bác cả vừa cãi một trận long trời lở đất.


Trung thu đang đến gần, Trần Tăng mua một ít cua, ngày kia là thứ bảy, ông ta định mời cháu trai đến ăn cơm, cua cất trong tủ đông, chuẩn bị cho vào nồi. Hai đứa con trai thèm ăn, làm ầm ĩ lên đòi, ông ta không chịu. Ai ngờ tối thứ sáu tan làm về nhà, cả nhà đã thơm lừng mùi cua.


Trần Tăng mở nắp nồi, đã thấy hơi không vui: "Không phải đã nói ngày mai mới hấp à?"


Vợ ông ta thì không nghĩ nhiều: "Hai đứa nó đang lớn, ăn vài con cua thì có sao?"


"Cái gì mà ăn vài con cua thì có sao, đó là cho khách, ngày mai Văn Cảng đến nhà ăn cơm, một mình nó cũng có ăn hết đâu, đến lúc đó cả nhà cùng ăn, đợi một ngày cũng không được à? Hai thằng ranh con, tham ăn đến thế sao?"


Vợ ông ta cười khẩy: "Tham ăn, mới lạ ghê, lần đầu tiên tôi nghe nói cho con trai mình ăn một miếng cũng gọi là tham."


Trần Tăng đậy nắp nồi lại, lười cãi nhau với bà vợ già, mở tủ lạnh đếm số cua còn lại.



Vợ ông ta không chịu thôi đi, cứ cằn nhằn: "Sao ông không thừa nhận là mình vô dụng đi, kiếm được một ít tiền lại suýt nữa thì mất hết, một đống tuổi rồi mới mua được căn hộ rách nát này, hàng tháng phải trả nợ, túi thì rỗng tuếch, chi tiêu trong nhà chẳng còn mấy đồng... Bao năm qua tôi cưới ông được cái gì, tôi đã bao giờ có một ngày tốt đẹp chưa, tôi vừa làm mẹ làm vợ làm người giúp việc cho nhà ông, vừa lo việc nhà vừa hầu hạ con cái, chính tôi thì không dám ăn không dám uống, giờ thì hay, tôi phải hầu hạ ông, hầu hạ cả họ hàng ông à? Còn nữa, cả nhà cái gì chứ, ai là cả nhà với ông? Còn thằng cháu của ông, vừa ngu vừa vô ơn vừa nhẫn tâm, lòng dạ toàn hướng về người ngoài, nó có coi ông là người nhà không? Ông già quá lú lẫn rồi à, cái nhà cũ của chúng ta, nó thích là lừa đi mất, có còn coi ông là bác cả, coi tôi là bác gái của nó không, thứ đồ ăn cháo đá bát..."


Bị oanh tạc liên hồi, Trần Tăng càng nghe càng mất kiên nhẫn, chỉ vào mũi bà ta: "Đồ đàn bà có tóc mà không có óc! Bà ăn nói cẩn thận cho tôi, nói ai là đồ ăn cháo đá bát hả, người một nhà ở đây còn là họ Trần đây, bà còn định mắng cả tôi?"


Giá mà ông ta đừng nói, vợ ông ta đang cắt gừng thì đập mạnh con dao bếp xuống bàn: "Ông đang dọa ai! Tôi đẻ cho ông hai đứa con trai, rồi sao, hai đứa đều họ Trần, thằng cháu ông họ Trần, còn tôi thì không, đúng không? Chắc tôi chỉ là con ở thôi phải không!"


Sau một hồi cãi vã, Trần Tăng đã hết bình tĩnh. Ông ta chỉ vào mũi vợ: "Lẽ ra có thể sống yên ổn, bà cứ phải la lối om sòm, đừng quên cái nhà này còn chờ tôi nuôi đấy, thường ngày bà đi mua mỹ phẩm, túi xách, giày dép cho mình sao không thấy run tay, có vài con cua, bà có giỏi thì tự đi mà kiếm tiền mua!"


Vợ ông ta không sợ phỏng tay, đưa tay hất tung xửng hấp lên: "Vậy thì đừng ăn nữa!"


Trần Tăng tức run cả tay, nắp nồi quay tròn trên mặt đất, khói trắng bốc lên từ hơi nước trong nồi. Hai đứa con trai chỉ lo chơi game trong phòng khách, mặc kệ cha mẹ cãi vã một lúc lâu, nghe thấy tiếng nồi bị lật mới chạy vào, thấy cua nằm la liệt trên sàn thì bắt đầu la hét ầm ĩ.


Rối tung hết cả lên, cơm cũng chẳng có mà ăn, Trần Tăng bực bội đóng sầm cửa bỏ đi, vào đình nghỉ mát trong khu chung cư hút thuốc.


Vợ chồng cãi nhau, nguyên nhân thật ra rất đơn giản, chỉ cần một tia lửa nhỏ đã có thể nổ tung thì thường là do oán giận đã tích tụ trong một thời gian dài.


Trần Tăng cảm thấy mình đi làm đã rất mệt mỏi rồi. Ban đầu ông ta xin được việc làm ở Trịnh Thị là nhờ vào quan hệ của Trịnh Ngọc Thành, lúc đầu nghĩ ông ta là họ hàng của cậu chủ, đồng nghiệp đều nhường nhịn vài phần. Theo thời gian, thấy chỗ dựa của ông ta không mấy vững chắc, Trịnh Ngọc Thành cũng chẳng còn nhớ đến việc đối xử đặc biệt với ông ta, thế là đãi ngộ và tôn trọng đó cũng dần mất đi. Mặc dù vậy, ông ta cũng hoàn toàn không cân nhắc đổi công việc khác. Chức vụ hiện tại của ông ta ít nhất cũng đã là quản lý nhỏ, ở tuổi này mà ra ngoài tìm việc thì chỉ có thể đi xuống, làm sao có cơ hội thăng tiến?



Còn chuyện trong gia đình cũng phiền lòng không kém. Mức lương của Trần Tăng theo lý mà nói thì đủ để nuôi vợ và hai đứa con trai. Mặc dù không thể ngăn cản Trần Hương Linh đi học nhưng ít nhất trong nhà cũng không phải trả một xu nào, Trần Tăng suy nghĩ, không chịu cũng đành chịu. Nhưng khi thực sự tính toán lại mới thấy nuôi hai đứa con trai giống như hai cái hố không đáy, dồn bao nhiêu công sức vẫn chưa chắc đã đủ.


Hai vợ chồng họ mua nhà mới trong khu vực trường học, chuyển đến đây cũng chỉ để hai đứa con đi học cho tiện, nào ngờ lại thất bại ở chỗ điểm thi không đủ cao, cuối cùng phải chi hai khoản tiền lớn làm lệ phí chọn trường. Vợ ông ta thì kỳ vọng rất cao vào con trai, cái gì tốt nhất là phải cho chúng nó, học kèm riêng một thầy một trò, các lớp học năng khiếu khác nhau, hoạt động mà người khác tham gia thì con mình cũng phải tham gia, chỉ mong sau này cũng cho chúng đi du học, ít nhất là phải được tốt hơn con gái. Ngoài ra còn nào là máy chơi game, điện thoại di động, máy tính, muốn cái gì phải cho cái đó, sau này còn phải mua nhà cho chúng... Với cái thói tiêu xài này, Trần Tăng có đi bán thận cũng không kiếm đủ tiền.


Ông ta chịu áp lực lớn, thường ngày dễ cáu kỉnh, tính xấu của vợ ông ta cũng như nước lên thì thuyền lên. Trước kia có con gái ngoan ngoãn biết điều ở nhà, được phụ giúp hầu hết việc nhà, bà ta sống khá thoải mái, bây giờ đúng như bà ta đã nói, ngày nào cũng như làm ôsin.


Đến ngày hôm sau, hai vợ chồng vẫn còn giận nhau. Trần Tăng thức dậy, thấy vợ nằm trên giường, quay lưng ra cửa, nói rằng không khỏe. Ông ta thật sự hết cách, bực bội nói: "Được rồi, bà không nấu, tôi nấu!"


Đến trưa, chuông cửa reo. Ông ta gọi hai lần, nhưng hai đứa con trai vẫn chơi game trong phòng khách như thể bị điếc, mãi không nhúc nhích. Trần Tăng chửi mấy câu "hai thằng ranh con", lau tay rồi ra mở cửa.


Trần Văn Cảng đứng bên ngoài, tay cầm hai túi trái cây. Hai bác cháu nhìn nhau, Trần Tăng đánh giá cháu trai. Đã lâu rồi mới gặp lại, Trần Văn Cảng mặc áo sơ mi Oxford và quần tây đen, trông như một học giả trẻ tuổi lịch lãm, phong thái điềm đạm và nụ cười ôn hòa, không bới móc được điểm xấu nào.


Ông ta mời Trần Văn Cảng vào phòng khách. Trần Quang Tông và Trần Diệu Tổ dán mắt vào màn hình tivi, tay nắm chặt điều khiển, cổ vươn về phía trước, trận chiến căng thẳng, chỉ ước mình có thể chui vào trong màn hình. Con trai ông ta thường ngày ở nhà cũng như thế, đột nhiên có người để so sánh, Trần Tăng bỗng cảm thấy khó chịu không sao tả được, bất chợt cao giọng quát: "Chỉ biết chơi chơi chơi! Khách đến nhà còn không biết đi rót nước!"


Trần Quang Tông và Trần Diệu Tổ nhìn ông ta với vẻ khó hiểu, tự hỏi tại sao hôm nay ông già lại nổi giận.


Trần Văn Cảng mỉm cười, hiển nhiên là anh cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ trong ngôi nhà này. Mặc dù không biết lý do cãi nhau, anh cũng không nói gì. Hai đứa em họ miễn cưỡng dừng chơi, rót nước, ba người ngồi nhìn nhau cho đến khi Trần Tăng gọi vào ăn.



Một mình ông ta chuẩn bị bữa ăn, bác gái của Trần Văn Cảng vẫn nói không đói, không muốn ăn. Sau nhiều lần khuyên nhủ, bà ta mới chịu đi ra bàn, khuôn mặt vẫn u ám, suốt cả bữa cơm cứ ngồi đó chửi chó mắng mèo, nói cạnh nói khoé. Ăn xong thì đẩy chén sang một bên, lại vào phòng ngủ nằm.


Trần Tăng có vẻ hơi ngượng, bảo Trần Văn Cảng đừng để ý, dọn dẹp sơ qua rồi hai người uống trà trò chuyện.


Tại sao hôm nay Trần Văn Cảng lại đến, mọi người đều tự biết. Nhưng anh đã là một cao thủ đánh trống lảng rồi, cứ nhắc đến căn nhà và cửa hàng đứng tên Trần Hương Linh là anh lại giả câm giả điếc, hỏi nữa thì lại nói con gái cần phải có của hồi môn, chừng đó cũng chẳng đáng kể.


Trần Tăng chơi bài tình cảm với anh, thậm chí còn mang cả album gia đình cũ ra mà hồi tưởng. Cuốn album đó còn cũ hơn cuốn của nhà anh, không biết được lôi từ trong góc nào ra, mùi bụi bặm nồng lên, trong có hình ông bà của Trần Văn Cảng, cả hình của cha anh và bác cả lúc còn nhỏ, Trần Văn Cảng lần đầu tiên mới thấy.


Cuối cùng, mọi chuyện cũng chẳng đi đến đâu, mỗi người lo nói chuyện của mình. Trần Văn Cảng thăm nhà xong, vỗ mông bỏ đi.


Bốn năm ngày sau, anh nhận được điện thoại của hai đứa em họ.


Lần này Trần Quang Tông và Trần Diệu Tổ tìm anh là vì cha mẹ hai đứa đã chiến tranh lạnh nhiều ngày, bác gái của Trần Văn Cảng trong cơn giận dữ, không thèm nấu ăn hay giặt quần áo cho chồng nữa, hàng ngày chỉ chăm sóc bản thân và hai đứa con trai. Kết quả là càng như thế thì lửa giận của Trần Tăng càng bốc cao, chê bà ta tiêu tiền không suy nghĩ, không thèm đưa lương về nhà nữa. Mâu thuẫn gia đình này càng lúc càng leo thang như đổ thêm dầu vào lửa, hai vợ chồng nhiều lần ra tay đánh nhau, thậm chí còn đập vỡ cả tivi, suýt nữa thì làm hỏng cả máy chơi game của hai đứa nó.


Trần Văn Cảng cũng đành phải quay lại, giả vờ khuyên nhủ vài câu. Không biết có ích gì hay không, anh cũng tranh thủ lợi dụng, cho Trần Quang Tông và Trần Diệu Tổ một ít tiền tiêu vặt, sau khi ra khỏi nhà thì sai hai đứa lấy cuốn album cũ kỹ kia ra, chọn một số hình trong đó mang về cất giữ. Bác cả Trần Tăng có lẽ cũng chẳng bao giờ xem lại album, về sau mãi vẫn không phát hiện ra chuyện này.


Tất cả phim cũ của những tấm hình này đều đã mất, Trần Văn Cảng mang đi scan lại để dành, mua một cuốn album khác để cất hình gốc. Anh đặt cuốn này lên kệ cùng với ba cuốn khác. Ngoài cuốn album thời thơ ấu của anh, hai cuốn còn lại một cái là tuyển tập tác phẩm của chính anh, một cuốn là hình chụp chung của anh với Hoắc Niệm Sinh, những tấm hình được cập nhật năm nay cũng có thêm bóng dáng của Halley.



Cua tươi mới ra chợ được hấp chín, gạch đầy mai, thịt tươi mềm, trộn với chút giấm gừng, hai người bật tivi, rót một ít rượu gạo. Ngoài cua, Hoắc Niệm Sinh còn làm thêm vài món để mừng sinh nhật Trần Văn Cảng.


Tổ chức sinh nhật năm nay đơn giản là yêu cầu của Trần Văn Cảng. Thầy hướng dẫn của anh về nước, khoảng thời gian này việc học tất nhiên bận rộn hơn trước, còn phải lo công việc, phải tranh thủ chuẩn bị cho đám cưới, chọn kiểu và đi may lễ phục đều cần có thời gian.


Tuy Hoắc Chấn Phi cảm thấy đám cưới làm thêm này chỉ là trò đùa, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp.


Về phần Trần Văn Cảng, tuy bề ngoài anh tỏ ra bình tĩnh, không quá quan tâm, nhưng rõ ràng gần đây tâm trạng anh rất vui vẻ. Anh thường mua đồ ở tiệm tạp hóa, gần đây chủ tiệm có chương trình khuyến mãi tặng nhãn dán cho mỗi lần mua hàng, một hôm Hoắc Niệm Sinh về nhà thì thấy Trần Văn Cảng đang nghiêm túc đọc tài liệu, có vẻ vô cùng tập trung, nhưng trên mặt Halley thì bị dán đầy những hạt kim tuyến lấp lánh đủ màu sắc, cứ như đeo mặt nạ Venice.


Tối hôm đó, Hoắc Niệm Sinh lại vào phòng làm việc, phát hiện trên vỏ ngoài laptop của mình dán đầy hoàng tử bé. Y ngắm nghía hồi lâu, không tháo ra, cứ thế mang đi làm vài ngày liền.


Một ngày nọ ở công ty, thư ký tổng giám đốc do dự rất lâu rồi uyển chuyển hỏi: "Hôm qua sếp Hoắc trông trẻ à?"


Hoắc Niệm Sinh đáp: "Không." Sau đó lại hỏi: "Sao vậy?"


Amanda tiến lại gần, bối rối bóc miếng dán hình nàng tiên tí hon ở sau lưng y xuống.


Hoắc Niệm Sinh suy nghĩ một lát, sáng hôm nay lúc thắt cà vạt cho y, Trần Văn Cảng có nhẹ nhàng xoa lưng y, dặn phải cố gắng làm việc.


Thế là trước mặt cấp dưới, y bật cười không kiêng nể gì.


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 152
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...