Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 151
Đời này kiếp này
Trò chuyện vu vơ, lại nhắc đến kế hoạch tổ chức một đám cưới trong nước cho Hoắc Niệm Sinh và Trần Văn Cảng.
Du Sơn Đinh từ phía sau đi ra, tạm thời thay quần khác. Quần do bà Chu may bằng vải, rộng thùng thình như bao tải, hắn cũng chẳng màng đến hình tượng của mình, kéo sợi dây rút cho chặt lại rồi nhiệt tình đề nghị: "Cái này tôi rành, tôi có kinh nghiệm. Ngày cưới là ngày nào?"
Trần Văn Cảng cười ngượng ngùng: "Không biết nữa... Thực ra cũng chưa nghĩ nhiều vậy đâu."
"Cái này phải quyết định sớm đấy!" Du Sơn Đinh đếm ngón tay: "Để tôi tính cho, cần chuẩn bị những gì, trước tiên, cần phải lập ngân sách ..." Hắn liếc nhìn Hoắc Niệm Sinh rồi nói tiếp: "Tất nhiên, sếp Hoắc thì không vấn đề gì, chúng ta sẽ làm cho mọi chi tiết trở nên hoàn hảo hết mức. Ngoài ra, địa điểm tổ chức cần phải khảo sát, môi trường, hệ thống âm thanh và ánh sáng, đặt chỗ trước sáu tháng đến một năm không phải là quá sớm. Mà nói đến việc đặt địa điểm, trước tiên chúng ta cần tìm một thầy bói tính ngày lành tháng tốt, danh sách khách mời và số lượng bàn tiệc..."
Bà Chu vỗ cho cháu trai một cái vào sau đầu: "Cái thằng này thật lằng nhằng, sao nói nhiều thế?"
Du Sơn Đinh ôm đầu, vẫn còn uất ức: "Bà ngoại, bà nhìn ra ngoài xem, nhà nào mà chẳng tổ chức đám cưới thế này?"
Mọi người lại bật cười.
Bà Chu đấm lưng, ngồi xuống: "Vào thời của bà chỉ toàn nhắm mắt đưa chân, hình như tất cả đều là cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, đủ tuổi thì đến lúc phải cưới gả, xé hai thước vải lụa đỏ may váy cưới, may xong thì sang nhà chồng, từ đó trở đi, sinh con đẻ cái, một đời cứ thế trôi qua." Bà cụ đột nhiên đổi chủ đề, đánh úp Du Sơn Đinh: "Sao con không nghĩ đến bản thân mình, khi nào mới có cháu dâu đưa về nhà?"
Trần Văn Cảng cũng mỉm cười, cúi đầu húp một muỗng nước đường.
Hoắc Niệm Sinh đang nghịch điện thoại, bấm vài cái, đột nhiên đặt điện thoại xuống trước mặt anh, màn hình còn sáng: "Xem thử đi, thích cái nào?"
Trần Văn Cảng ngạc nhiên, đưa ngón tay ra lướt mấy cái: "Anh đã nghiên cứu xong rồi?"
Hoắc Niệm Sinh một tay chống đầu, lông mày hơi nhướng lên, khều cằm anh rồi đẩy điện thoại lại gần. Trần Văn Cảng ngậm muỗng, mặc kệ hành động như trêu cún của y, bị màn hình thu hút.
Có rất nhiều chủ đề đám cưới khác nhau. Ngày nay, các phong cách mà công ty tổ chức đám cưới có thể nghĩ ra cũng rất đa dạng, nào là chủ đề lãng mạn, chủ đề truyền thống, chủ đề rừng rậm, chủ đề nông thôn. Lư Thần Long tò mò lại gần xem: "Nhiều quá vậy? Xem còn không hết."
Trần Văn Cảng cũng có vẻ hơi choáng, mắt đảo qua đảo lại, do dự không chọn được.
Hoắc Niệm Sinh đặt tay lên gáy Trần Văn Cảng: "Chọn từ từ, có vội đâu."
Họ ăn xong chè, trên đường trở về, trời đã tối đen như mực. Từng bóng đèn đường lần lượt trải dài, cái bóng dưới chân họ lúc ngắn lúc dài. Bên kia đường là một khu chợ đêm, xèo một tiếng, ai đó đang xào nhanh món gì, không khí tràn ngập mùi khói bếp hòa quyện đủ loại hương vị.
Trần Văn Cảng nắm tay Hoắc Niệm Sinh, Hoắc Niệm Sinh nắm sợi dây dắt Halley, họ lần lượt chào tạm biệt bạn bè và hàng xóm, cuối cùng cũng về đến nhà, thu dọn đồ đạc, xả nước tắm rửa.
Sấy khô tóc rồi, Trần Văn Cảng nằm sấp ở đầu giường, anh đã thay đồ ngủ, vẫn đang xem điện thoại của Hoắc Niệm Sinh. So với buổi lễ cưới vội vàng hấp tấp lần trước, cuối cùng anh cũng được trải nghiệm được nỗi phiền muộn khi phải tự mình lo chuyện đám cưới, mà đây mới chỉ là khởi đầu. Chủ đề lãng mạn hiện đang được ưa chuộng nhất, phong cách trang trí tươi mới thanh lịch, tuy nhiên màu sắc chủ đạo lại là bảng màu macaron, không phải hồng phấn và xanh nước biển thì cũng là màu tím nhạt, hơi mơ mộng quá. Chủ đề truyền thống phù hợp với các cặp đôi yêu thích văn hóa truyền thống, họa tiết vàng và đỏ, rồng phượng, hoa lá chim chóc lộng lẫy, trang nghiêm mà phóng khoáng, nhưng váy cưới có mũ phượng với khăn quàng vai thực sự quá khoa trương, bỏ qua thì hơn. Về phần chủ đề rừng rậm và chủ đề nông thôn, một bên là trở về với thiên nhiên, bên kia là đồng ruộng bình dị, xanh tươi và tự nhiên, đơn giản nhưng sống động, có thể cho vào phạm vi cân nhắc...
Hoắc Niệm Sinh dựa vào bên cạnh, y đang lật lại album cũ của gia đình Trần Văn Cảng. Album này chứa nhiều ảnh thời thơ ấu của Trần Văn Cảng, y đã xem đi xem lại nhiều lần, lật giở từ trước ra sau, ngược dòng thời gian về trước, tuổi tác cũng nhỏ dần. Trần Văn Cảng lên tiểu học, vào mẫu giáo, tiệc đầy tháng, quấn tã... về trước nữa, thậm chí còn cả khi anh còn trong bụng mẹ. Hoắc Niệm Sinh mỉm cười nhìn người phụ nữ mang thai mặc quần áo rộng thùng thình, vẻ mặt bà dịu dàng, hẳn phải là một người mẹ tốt.
Trần Văn Cảng quay đầu lại xem y đang làm gì, nhưng không để ý lắm.
Thời cha mẹ Trần Văn Cảng, hầu hết mọi người vẫn dùng máy chụp hình phim để chụp, số lượng hình còn lại không nhiều, phần lớn đều ở đây. Ở trang thứ hai của album có một tấm hình in dòng chữ "Kỷ niệm đăng ký kết hôn", chú rể mặc bộ vest thẳng thớm, cô dâu không mặc váy cưới, chỉ mặc một chiếc váy liền thân màu trắng, khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp và dịu dàng. Họ chụp hình cùng nhau trên đê chắn sóng, phía sau là biển cả mênh mông khuất tầm nhìn. Tấm hình điểm xuyết vài chiếc thuyền buồm, một ngọn hải đăng màu đỏ và trắng xen kẽ, hình đã cũ, màu trắng đã ngả sang vàng. Không rõ họ đã đi đâu sau khi đăng ký, đi ăn một bữa ngon, hay có kế hoạch vui chơi gì khác.
Cùng lúc đó, Trần Văn Cảng cuối cùng dừng lại ở chủ đề tên là "Thư tình sương biển". Anh nhìn nó một lúc, ngáp dài, nhưng không chuyển sang bức tiếp theo. Hoắc Niệm Sinh khép album lại, thò đầu sang cùng nhìn với anh: "Cái này có vẻ ổn."
Trần Văn Cảng ngước mắt lên hỏi y: "Anh thích làm lễ ở bờ biển à?"
Hoắc Niệm Sinh cười cười: "Cái gì đủ lãng mạn tôi đều thích, vậy chọn cái này đi."
Gần như không chút do dự nào, chủ đề đám cưới đã được quyết định thật sớm.
Trợ lý Amanda của Hoắc Niệm Sinh hành động nhanh gọn, ngay ngày hôm sau đã liên hệ với một chuyên gia tổ chức đám cưới nổi tiếng. Người này có đội ngũ chuyên nghiệp riêng, chỉ nhận đơn của khách hàng cao cấp, từng lên kế hoạch cho nhiều đám cưới sang trọng nhất thành phố, mỗi đám cưới đều đốt tiền theo từng phút, hình ảnh lưu lại thực sự rất lộng lẫy. Hai bên gặp nhau, chuyên gia này rất chuyên nghiệp và chu đáo, đáp ứng nhanh gọn mọi yêu cầu của khách hàng, không chút do dự, thậm chí còn nói rằng nếu thay đổi ý định trong thời gian lập kế hoạch, mọi thứ từ chủ đề đến ngày cưới đều có thể sửa lại bất cứ lúc nào.
Hai ngày sau, Trần Văn Cảng cùng Hoắc Niệm Sinh về nhà tổ họ Hoắc một chuyến.
Hoắc Chấn Phi mặc quần áo ở nhà, vừa mới ngủ bù dậy sau một đêm tăng ca. Anh ta ngồi phịch xuống chiếc ghế cao ở quầy bar, chìm trong suy tư. Hoắc Niệm Sinh ngồi đối diện, rót cho anh ta một ly rượu. Hoắc Chấn Phi tựa như vừa mới tỉnh lại, liếc y một cái. Cái nhìn này giống như quay ngược thời gian, quay trở lại thời điểm hai anh em họ cùng nhau uống rượu, chỉ khác là bên cạnh họ còn có thêm một người nữa.
Hoắc Niệm Sinh rót thêm rượu vào ly của Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng mỉm cười, nâng ly ra hiệu cho Hoắc Chấn Phi, nửa khuôn mặt anh phản chiếu trên tấm kính bên cạnh.
Hoắc Chấn Phi nghiên cứu ảnh phản chiếu của Trần Văn Cảng, khi người này nhìn xuống, lông mày và mắt hạ xuống, vẻ mặt hiền lành, nhưng khi ngước mắt lên lại không biết sợ là gì, ở cùng Hoắc Niệm Sinh thì chưa biết là ai đè đầu cưỡi cổ ai.
Ba người cùng uống, được hai ly rồi, Hoắc Chấn Phi mới dời mắt nhìn sang Hoắc Niệm Sinh: "Cảm ơn chú còn nghĩ đến việc cho anh biết."
Hoắc Niệm Sinh bất cần đời, cười nói: "Nên thế, không có gì."
Hoắc Chấn Phi đập mạnh ly xuống bàn, hít một hơi: "Chú ở nước ngoài thích quậy phá gì cũng được, ở trong nước có bao nhiêu ánh mắt dõi theo, chú phải cân nhắc cẩn thận tác động của từng hành động chứ. Rồi đang yên đang lành tự nhiên lại tổ chức đám cưới làm gì?"
Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Sao hả, anh lo làm quá nghèo nàn, người ta sẽ nghĩ em không giành được gia sản?"
Hoắc Chấn Phi trừng mắt nhìn y: "Đừng đánh trống lảng, chú nghiêm túc đấy à, không phải đến đây để trêu chọc anh chứ?"
Hoắc Niệm Sinh vẫn giữ vẻ mặt vui sướng: "Nghiêm túc, đương nhiên là nghiêm túc." Y nói: "Sẽ không quá nghèo nàn, cũng không hoành tráng, cũng không tổ chức công khai, được rồi chứ, anh còn yêu cầu nào khác, nói luôn một lần đi."
Hoắc Chấn Phi đưa ly rượu lên môi, bỗng có tiếng loảng xoảng vọng lại từ phòng khách, suýt nữa thì cả ngụm rượu sặc vào khí quản. Quay lại, thủ phạm là thằng con trai quý báu của anh ta. Hoắc Dữ Tường đã lớn lên rất nhiều, cao vọt hẳn lên, khuôn mặt đã mất đi nét bầu bĩnh trẻ con, tính tình cũng nổi loạn hơn, không biết giận dỗi phụ huynh cái gì mà ném thẳng xe trượt xuống đất khi bước vào nhà.
Hoắc Chấn Phi mắng: "Chỉ nói vài câu chuyện bài tập của con thôi, giận dỗi cái gì?"
Hoắc Dữ Tường rụt cổ, dũng khí phản kháng tuột xuống cả một nửa.
Hoắc Niệm Sinh mỉm cười vẫy tay với cậu nhóc: "Nhóc đẹp trai, lại đây."
Ỷ là có khách, Hoắc Dữ Tường chạy tới, chống tay lên quầy bar, mông đặt luôn lên chiếc ghế cao. Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn lên ba người lớn, có vẻ thấy khá mới mẻ khi được tham gia cùng, cũng muốn uống một ly.
Không để ý đến vẻ mặt của Hoắc Chấn Phi, Hoắc Niệm Sinh vẫy tay, người giúp việc nhanh chóng đi tới rót cho Hoắc Dữ Tường một ly Coca.
Cậu nhóc ngước lên hỏi chú họ: "Chú sắp cưới à? Con tuổi này rồi có được rải hoa nữa không?"
Hoắc Niệm Sinh vừa cười ra hiệu về phía cha cậu nhóc: "Đừng nói là con, chú còn phải xin chỉ thị đây này."
Hoắc Chấn Phi bóp trán nói: "Người lớn đang nói chuyện, con hùa theo cái gì?"
Hoắc Dữ Tường rất ngưỡng mộ Hoắc Niệm Sinh, thậm chí còn lên tiếng bênh vực y: "Ba định ngăn cản chú họ làm đám cưới?" Cậu nhóc hiểu ra chuyện gì, ngạc nhiên hỏi Trần Văn Cảng: "Hai chú chưa cưới sao? Con cứ tưởng hai chú là một nhà lâu rồi!"
Hoắc Chấn Phi nhíu mày: "Ai ngăn cản? Mấy người các người, tôi làm gì dám quản lý? Muốn làm gì thì làm."
Bầu không khí bỗng nhiên gượng gạo, Hoắc Niệm Sinh không sợ gây họa, càng không thèm lo anh họ tăng huyết áp, Hoắc Dữ Tường thì còn sợ lát nữa mình sẽ bị phạt. Cũng may còn có Trần Văn Cảng nói đùa vài câu để giải vây, không khí cuối cùng cũng dịu lại.
Hoắc Chấn Phi bóp sống mũi rồi nói sang vài chuyện phiền lòng trong công ty lẫn ở nhà, cuối cùng dừng lại ở bài vở của Hoắc Dữ Tường. Điểm số của Hoắc Dữ Tường thực ra cũng tạm ổn, chỉ không phải là hạng nhất hạng nhì thôi, suy cho cùng cũng tại người làm cha quá căng thẳng. Tuy Hoắc Dữ Tường tỏ vẻ không phục lắm, nhưng còn biết thức thời, chỉ khiêu khích ở mức chấp nhận được, uống cạn Coca rồi kéo Trần Văn Cảng ra vườn chơi.
*
Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, thầy hướng dẫn tiến sĩ của Trần Văn Cảng từ nước ngoài trở về, tạm thời sẽ ở lại một thời gian để hướng dẫn khóa nghiên cứu sinh mới.
Vừa đúng lúc sắp vào học, anh nhận được điện thoại của hai đứa em họ Trần Quang Tông và Trần Diệu Tổ, nói sắp đến Trung thu, cha mẹ chuẩn bị đồ ăn ngon, mời anh đến nhà. Đương nhiên, vừa nghe đã biết là giọng điệu do cha mẹ chúng dạy.
Trần Văn Cảng đã bỏ mặc hai vợ chồng bác cả một thời gian, hoàn toàn không để ý. Trần Hương Linh đang ở nước ngoài xa xôi, điện thoại tắt máy, có hỏi thì lấy cớ sóng yếu, cha mẹ có muốn cũng không thể tìm thấy cô, nghĩ tới nghĩ lui, bước đột phá duy nhất nằm ở chỗ Trần Văn Cảng.
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 151
10.0/10 từ 33 lượt.
