Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 123
Bụi trần quá khứ
Nằm viện cũng không hẳn phải thu dọn quá nhiều, nhưng dù vậy, loay hoay đến khi lên đường đi bệnh viện thì đã là giữa trưa.
Trần Văn Cảng lên xe, Hoắc Niệm Sinh mở cửa xe cho anh, rồi đi vòng sang phía bên kia. Anh thật sự phải giật mình, không ngờ công tử Hoắc lại đích thân đưa anh đi.
Tài xế cầm bánh lái, cất giọng chào ông chủ của mình.
Hoắc Niệm Sinh nhìn Trần Văn Cảng: "Đi thôi."
Hôm qua tài xế ra bến tàu trả lại căn nhà thuê, rồi mang đồ đạc của Trần Văn Cảng về - thật ra cũng chẳng có gì nhiều, chậu rửa mặt và bàn chải đánh răng thì bỏ qua, phần còn lại chỉ có vài bộ quần áo và giấy tờ tùy thân, vừa đủ một chiếc vali 26 inch.
Cảnh vật trên đường dần trôi xa, Trần Văn Cảng bất giác nhớ lại mùa đông nào đó hồi còn nhỏ, anh bị sốt cao nhiều ngày liền, cha đưa anh đến Bệnh viện Nhi đồng. Hầu hết trẻ em đều được mẹ bế, bác sĩ khám bệnh xong thì vô thức liếc nhìn ra phía sau người đàn ông đang bế con: "Mẹ bé đâu rồi? Cô ấy không đến? Tôi cần biết thêm về tình trạng của thằng bé."
Cơn sốt kéo dài quá lâu, chẩn đoán là viêm phổi, cha anh bận công việc nên không thể ở lại bệnh viện cả ngày, đành nhờ y tá trông coi. Trong ký ức, các y tá rất dịu dàng với anh, mặc dù cha mẹ không có mặt, anh vẫn được chăm sóc chu đáo. Có một y tá mặt tròn tròn, tóc búi cao, trông như chị gái nhà bên, ngày nào cũng cho anh một cây kẹo m*t.
Nhưng ấn tượng về nằm viện vẫn phần nhiều là sợ hãi. Có lẽ hiếm có đứa trẻ nào không sợ đến bệnh viện, những bức tường trắng xóa lóa mắt, mùi thuốc khử trùng nồng nặc khắp nơi, y tá mang vào một chiếc hộp sắt lạnh lẽo, cồn mát lạnh, đầu kim hút chất lỏng vào rồi lại đẩy ra một chuỗi hạt nước...
Trần Văn Cảng nhớ lại khoảng thời gian đó, anh phải nằm viện một mình rất lâu rất lâu, nhưng chính xác cũng không rõ là bao lâu. Suy cho cùng thì khi ấy anh vẫn còn nhỏ, ngày nào cũng mong ngóng được về nhà, mong cha đến đón, mong không phải chích thuốc hay truyền dịch, trông chờ mòn mỏi, cảm giác như cả một đời người.
Bệnh viện tư thì không có mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Phong cách trang trí chủ yếu là màu ấm, bố cục đơn giản và ấm cúng, thậm chí còn hơi giống khách sạn, chỉ là không có vật cản, và đầy đủ tiện nghi hơn. Không cần phải xếp hàng để khám, mất cả buổi chiều, bên này khám xong thì bên kia Amanda đã hoàn tất thủ tục nhập viện.
Khi Hoắc Niệm Sinh hỏi "Một mình có được không", câu này lại khiến Trần Văn Cảng nhớ đến cha mình. Hai người hoàn toàn khác nhau nói cùng một câu trong tình huống hoàn toàn khác nhau. Hoắc Niệm Sinh để anh nằm lại, rồi ra về.
Thực ra, lần này không hẳn là ở một mình, sếp thì về nhưng Amanda vẫn ở lại bệnh viện chờ lệnh. Trần Văn Cảng và cô cư xử rất khách sáo với nhau, nhưng hầu như không giao tiếp gì ngoài việc ăn uống. Cô chỉ giúp làm một số thủ tục giấy tờ, còn việc chăm sóc anh là trách nhiệm của bác sĩ và y tá. Cô trợ lý của Hoắc Niệm Sinh chu đáo, cũng tuyệt đối chỉ làm theo phép công, không bao giờ nói một lời nào dư thừa.
Trần Văn Cảng cũng không cần trò chuyện với ai. Hầu hết thời gian, anh đều im lặng, dù là khi bác sĩ đến giải thích tình trạng bệnh của anh hay đưa ra phác đồ điều trị, anh cũng chỉ lắng nghe, gật đầu đồng ý. Ở độ tuổi này, ai còn sợ chích thuốc và truyền dịch nữa chứ. Còn đau đớn về thể xác đã tê liệt mất cảm giác rồi.
Sắc trời tối dần, y tá mang vào bữa ăn thanh đạm cho người bệnh. Phòng bệnh là một phòng suite cao cấp, hai phòng ngủ và một phòng khách, vì lý do an toàn, cửa không có khóa, cửa sổ chỉ có thể hé ra một khe rất hẹp. Nhưng trong phòng có nhiều thứ để giết thời gian, các tiện nghi giải trí đều đầy đủ. Có một chiếc TV màu màn hình lớn, máy chơi game và băng cassette, một giá sách nhỏ chứa nhiều tác phẩm kinh điển, một số tác phẩm đang thịnh hành và nhiều tạp chí đăng ký định kỳ. Bầu trời tối mờ nuốt chửng đường nét của những vật thể này. Một lúc sau thì tối đen như mực, không còn nhìn thấy gì nữa.
Sau khi đặt dụng cụ ăn uống lại ở cửa, Trần Văn Cảng cuộn tròn trên chiếc sô pha đơn mà thất thần. Anh cảm nhận tầm nhìn của mình dần chìm vào bóng tối. Sau khi hoàn tất mọi cuộc kiểm tra, bác sĩ lại tuyên cho anh một bản án mất thị lực nữa. Mắt phải bị tổn thương vĩnh viễn, chỉ còn cảm nhận được chút ánh sáng, hồi phục là không thể, kết quả tốt nhất còn lại chỉ là hy vọng giữ được thị lực của mắt trái.
Trần Văn Cảng đã chấp nhận sự thật này, ngược lại, Hoắc Niệm Sinh nghe xong thì vẫn tiếp tục đuổi theo bác sĩ hỏi nhiều vấn đề nữa. Trần Văn Cảng dựa vào hành lang, tay chạm vào lan can trên tường, suốt cả quá trình, anh vẫn muốn bảo y đừng hỏi nữa. Anh thật sự không muốn nhìn thấy hay nghe thấy bất kỳ biểu cảm, giọng điệu hay âm thanh nào của sự kiên trì không chịu từ bỏ. Giống như một tòa nhà đã bị phá hoại nền móng, lắc lư chuẩn bị sụp đổ, bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều biết rõ không thể phục hồi được. Đây là tình huống hiển nhiên kia mà, tại sao vẫn cứ liên tục hỏi? Biết rằng không còn hy vọng là chưa đủ, hỏi thêm nữa để làm gì?
Khi Hoắc Niệm Sinh đi, Trần Văn Cảng đứng sau rèm nhìn bóng y rời khỏi bệnh viện. Bóng dáng cao lớn kia đi ngày càng xa, dần dần trở thành một chấm đen. Trần Văn Cảng bỗng thấy bi ai, thầm nhủ mình thật không biết điều.
Cô y tá đẩy xe vào suýt nữa thì vấp ngã, nghĩ rằng không có ai trong phòng. Cô vỗ ngực rồi bật đèn. Trần Văn Cảng nhận lấy thuốc từ tay cô, uống cùng nước, cô giúp anh kiểm tra vết thương trên mặt.
Anh biết rằng trên thế giới này có rất nhiều người tàn tật nhưng ý chí mạnh mẽ, có mình cũng không thừa, chẳng có mình cũng không thiếu. Nhưng đời mà, không ai có thể thay thế được người khác. So với những câu chuyện truyền cảm hứng xa vời, Trần Văn Cảng chỉ nhìn thấy được phạm vi của ngày mai và ngày kia. Tuần tới có vẻ hơi nhiều, tháng tới, năm tới... bây giờ thật sự không thể tưởng tượng được lúc đó anh sẽ ở đâu và sẽ làm gì. Có một câu nói rằng "cho cần câu chứ không cho con cá", khi anh sa lầy, chính Hoắc Niệm Sinh đã bất ngờ kéo anh ra. Rồi vẫn là câu hỏi đó - sau đó thì sao?
Hai ngày sau, Hoắc Niệm Sinh quay lại bệnh viện, mở cửa nhưng phòng bệnh trống không.
Amanda nghe tin vội vã chạy đến, nói với sếp: "Lúc này anh Trần đang ra ngoài đi dạo."
Hoắc Niệm Sinh không dùng thang máy mà chậm rãi đi bộ xuống lầu. Phòng bệnh nằm ở tầng không cao, chỉ khoảng tầng bốn.
Đang lúc cuối thu, bầu trời bên ngoài mang sắc trắng lạnh lẽo như kim loại, bị những cành cây ngang ngược chia cắt thành nhiều hình dạng bất quy tắc. Lá sắp rụng sạch, chỉ còn lại thân cây đứng trơ trọi bên bờ nước. Mực nước hồ thấp, cả nước và cây đều toát lên ý cảnh xơ xác tiêu điều.
Hoắc Niệm Sinh thấy Trần Văn Cảng bên bờ hồ. Trời lạnh, anh mặc chiếc áo len đan màu trắng bên ngoài áo bệnh nhân sọc xanh trắng. Một y tá đang nói chuyện với anh, Trần Văn Cảng ngước lên, trả lời gì đó. Đôi giày da của Hoắc Niệm Sinh bước đi trên con đường ván gỗ, phát ra tiếng kẽo kẹt. Hai người cùng lúc nhìn lại. Cô y tá mỉm cười với anh Hoắc, nói vài câu xã giao rồi bỏ đi. Trần Văn Cảng vẫn ngồi trên ghế, quay đầu lại đánh giá y.
Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống bên trái anh, cách anh một khoảng bằng một người: "Dạo này Trịnh Bảo Thu đang hỏi thăm tin tức của cậu khắp nơi."
Trần Văn Cảng khựng lại một lúc lâu như cân nhắc ngôn từ, rồi chậm rãi nói: "Anh có nói với con bé là tôi ở đây không?"
Hoắc Niệm Sinh hỏi ngược lại: "Muốn tôi nói cho con bé, hay không muốn?"
"Nếu chưa nói thì đừng nói." Trần Văn Cảng quay đi. "Cũng đừng đưa số điện thoại hiện tại của tôi cho con bé."
Hoắc Niệm Sinh vắt chân lên, gác tay lên lưng ghế: "Sao không nói cho con bé biết? Tôi nhớ quan hệ của hai người khá tốt mà."
Trần Văn Cảng nhìn chằm chằm xuống mặt đất phía trước, bịa ra một lý do khiên cưỡng: "Chính vì tốt nên mới không muốn con bé phải lo lắng."
Anh bướng bỉnh như thế khiến Hoắc Niệm Sinh không khỏi liếc mắt nhìn sang, Trần Văn Cảng khoanh tay trước ngực, kéo áo len sát vào người. Đôi vai gầy của anh rụt vào, mu bàn tay trắng hiện rõ những mạch máu xanh, còn mu bàn tay bên kia lại đầy những sẹo. Anh như cái cây khô trước mặt, mang cái vẻ trơ trọi thô ráp, không chút sức sống, lặng lẽ hòa vào khung cảnh tịch mịch xung quanh.
Hoắc Niệm Sinh nhìn hàng cây bên đường kia, đến mùa xuân năm sau, hầu hết chúng sẽ lại nảy mầm ra lá mới, đón lấy một mùa hè xanh tươi mơn mởn. Nhưng cũng sẽ có một vài cây héo rũ đi, cây chết sẽ bị loại bỏ, đào lên, cây mới sẽ được trồng vào thay thế. Y liếc mắt sang bên phải, nửa khuôn mặt hướng về phía y của Trần Văn Cảng tắm trong ánh nắng trong trẻo như nước của bầu trời.
Hoắc Niệm Sinh lặng lẽ hồi tưởng, dường như y chưa từng thấy vẻ oán hận trên khuôn mặt này. Ngay cả khi bắt gặp anh trong thời điểm thảm hại nhất - Hoắc Niệm Sinh vẫn nhớ đến khung cảnh dưới vòm cầu, Trần Văn Cảng ẩn mình trong bóng tối, đôi mắt nhìn về phía y. Ánh mắt ấy khiến dạo gần đây Hoắc Niệm Sinh cứ nằm mơ, y vẫn nhớ từng chút một của cái vẻ yếu đuối và cô đơn bất lực toát ra từ đó. Nhưng không có thù hận, oán giận hay cay đắng, những cảm xúc đen tối nhất trong bản chất con người dường như chưa từng liên quan đến người trước mặt y.
Trần Văn Cảng đợi mãi mà không thấy y nói, lại liếc nhìn Hoắc Niệm Sinh một cái. Hoắc Niệm Sinh hạ hai chân bắt chéo xuống, đột nhiên nghiêng người sang một bên. Trong ấn tượng của Trần Văn Cảng, cậu ấm này luôn mang vẻ mặt chán chường và mỉa mai khi đã nhìn thấu thế tục, như thể y coi thường tất cả mọi người, không ai đáng để y quan tâm. Lòng nghĩ, Hoắc Niệm Sinh đột nhiên tiến lại gần anh thế này, chắc một giây sau sẽ mở miệng châm chọc.
Nhưng thực ra y chỉ thở dài: "Còn đau không?"
Trần Văn Cảng sững sờ, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Gió lạnh cuốn bay vài ba chiếc lá vàng đến bên chân ghế. Gió cuối thu đã mang theo cái lạnh đến cho con người, lại càng khiến cho bàn tay áp lên mặt như ấm hơn - và trong mắt Hoắc Niệm Sinh cũng giấu một chút ấm áp khiến anh không dám đối diện. Bàn tay đó tiện đường vân vê tai Trần Văn Cảng, anh đột nhiên giật mình, lắc đầu, đẩy tay Hoắc Niệm Sinh.
"Là còn đau hay không đau?" Hoắc Niệm Sinh hỏi. "Trước đó hình như hơi mưng mủ, giờ đỡ hơn rồi."
"Đã không sao rồi." Trần Văn Cảng lúng túng cứng đờ trước sự quan tâm của y: "Bình thường không chạm vào sẽ không đau."
Anh đã lùi đến đầu kia của băng ghế, lùi thêm nữa thì sẽ ngã xuống. Hoắc Niệm Sinh đưa tay ra kéo anh lại, nhưng vừa vươn tay thì Trần Văn Cảng đã nhảy dựng lên. Sau đó, anh mới nhận ra phản ứng của mình có phần quá khích. Hoắc Niệm Sinh đứng dậy theo, không nói gì.
Hai người cùng im lặng, một trước một sau bước đi trên lối đi ven hồ. Khi đến cuối đường, Trần Văn Cảng ngập ngừng một lúc rồi mới lên tiếng: "Khi nào tôi có thể xuất viện?"
Hoắc Niệm Sinh nghe xong cười nói: "Cậu hỏi tôi? Cái này không phải nên nghe lời bác sĩ sao? Bác sĩ nói sao?"
Trần Văn Cảng cúi mặt xuống: "Không nói gì thêm, chỉ bảo quan sát thêm vài ngày nữa."
Hoắc Niệm Sinh nhướng mày: "Vậy thì vội gì chứ, sao hả, chán ở đây à?"
Trần Văn Cảng cố gượng cười: "Cũng không đến lượt tôi nói thế."
Hồi nhỏ anh ở bệnh viện Nhi đồng, còn nhớ cảnh ba bốn đứa trẻ phải chen chúc trong một phòng bệnh, đông người chật chội, khó tìm được giường nằm. Cũng chỉ có các bệnh viện tư nhân, nhờ tiền bạc gõ cửa mới có thể mở rộng cửa như thế này, chỉ cần thanh toán được hóa đơn thì không có gì để phàn nàn về bác sĩ và y tá.
Tiền đề là có người chịu trả tiền cho anh.
Trần Văn Cảng cúi đầu.
Nhưng Hoắc Niệm Sinh không ngại việc đốt tiền: "Để đảm bảo, vẫn nên ở lại thêm một thời gian nữa, ít nhất mọi thứ ở đây đều tiện lợi."
Hoắc Niệm Sinh cười nói: "Thì ra cậu lo tôi không trả nổi sao? Không đến nỗi đấy."
Trần Văn Cảng thì thầm: "Không, tôi chỉ muốn tính xem sau này tôi phải trả anh bao nhiêu thôi."
Hoắc Niệm Sinh vỗ lưng anh: "Ai bảo cậu phải trả lại."
Trời lạnh thế mà lưng Trần Văn Cảng vẫn đổ mồ hôi, nơi y chạm vào vẫn nóng bừng dù cách hai lớp áo. Nhưng Hoắc Niệm Sinh không nói gì thêm nữa, dường như y cố tình trì hoãn, không chịu nói ra điều kiện phía sau, cứ ăn nói nửa vời.
Thay vì thăm dò, Trần Văn Cảng thậm chí còn muốn hỏi thẳng, sau đó thì sao, y định làm gì với anh?
Những ngày qua, mỗi lần mở mắt ra, điều đầu tiên anh cảm nhận được là hoang mang trước hoàn cảnh của mình. Một thân một mình, như đang ở trên một đảo cát giữa biển, bốn phương tám hướng không có lối thoát, cũng không có ai để nói chuyện hay tâm sự. Tương lai của anh nằm trong tay Hoắc Niệm Sinh, nhưng thái độ thờ ơ và những lời lẽ ba phải của y dường như không thể cho anh câu trả lời nào.
Hồ nước trong bệnh viện thơ mộng, ánh nắng không chói rực, phong cảnh lại rất độc đáo. Hoắc Niệm Sinh đi dạo cùng anh thêm một giờ nữa. Y còn rất lịch thiệp đưa Trần Văn Cảng về phòng bệnh trước khi rời đi.
Trần Văn Cảng nằm trên giường, lưng quay ra cửa, đầu gối lên cánh tay. Lần này anh không đến bên cửa sổ nhìn Hoắc Niệm Sinh nữa, nhưng trong tâm trí vẫn hiện lên hình ảnh bóng dáng y xa dần. Anh khó mà đoán được Hoắc Niệm Sinh đi cả một chặng đường dài đến bệnh viện chỉ để gặp anh.
Bỗng nhiên, Trần Văn Cảng đứng dậy khỏi giường, đi đến cửa sổ.
Chỉ có một công nhân đang ngồi xổm nhổ cỏ dại ở khoảng đất trống trước tòa nhà.
*
Hoắc Niệm Sinh mỗi tuần đến thăm anh khoảng hai đến ba lần. Còn thời gian còn lại, Trần Văn Cảng không biết y đang làm gì. Hỏi thẳng y chắc chắn là vượt quá giới hạn, còn với cô trợ lý kia thì càng đừng mong có cơ hội hỏi bóng hỏi gió.
Trong thời gian nằm viện, Amanda vẫn luôn theo sát Trần Văn Cảng. Tất nhiên, Trần Văn Cảng không thể ra lệnh cho cô một cách đương nhiên, thậm chí cũng hiếm khi làm phiền cô bất cứ chuyện gì. Suy cho cùng, anh không có tư cách chỉ huy người ta, vì vậy công việc của cô ở đây thực ra khá nhẹ nhàng, phần lớn thời gian chỉ cần báo cáo tình hình với Hoắc Niệm Sinh.
Có lần, Trần Văn Cảng nghe cô nói chuyện điện thoại, tay cầm di động lặp lại chính xác từng lời bác sĩ nói về tình trạng mắt của anh. Anh vờ như không nghe thấy, chủ động quay người tránh đi, trở ra hồ nước đi dạo.
Thật ra, trước giờ Trần Văn Cảng vẫn luôn cho rằng Hoắc Niệm Sinh sẽ không hứng thú với loại tôm tép như mình. Hoặc thậm chí ấn tượng còn không sâu sắc lắm.
Nói giao lưu thì đúng là có giao lưu. Trần Văn Cảng còn nhớ có thể tính rằng mình quen biết Hoắc Niệm Sinh từ hồi tiểu học, cuộc gặp gỡ đầu tiên là tại một bữa tiệc của nhà họ Trịnh. Chỉ là người kia đã thay đổi rất nhiều theo năm tháng, nhắc lại những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Khi trưởng thành, ấn tượng của anh về Hoắc Niệm Sinh chỉ còn lại y là một tay chơi khét tiếng ở thành phố này, sống một cuộc sống ngợp trong vàng son, xa hoa đồi truỵ.
Chỉ vậy mà thôi.
Không phải là anh chưa từng nghĩ đến lý do tại sao đối phương lại trở nên như thế này. Trong những năm tháng trưởng thành, những ý tưởng nhỏ bé này giống như bông tuyết mùa đông, nhẹ tênh, có thể tan biến trước khi chạm đất.
Chỉ có một điều chắc chắn, Hoắc Niệm Sinh là kiểu người hoàn toàn khác với anh và Trịnh Ngọc Thành. Dù cho đôi bên đều thuộc gia tộc lớn, gia giáo và truyền thống gia đình vẫn có khác biệt. Công tử nhà họ Hoắc này rõ ràng là vô kỷ luật, được người nhà dung túng cho làm bậy bên ngoài. Điều này đối với nhà họ Trịnh là không thể tưởng tượng được, nên Trịnh Ngọc Thành luôn cảnh báo Trần Văn Cảng phải tránh xa y, đừng học thói hư tật xấu.
Tất nhiên, Trịnh Ngọc Thành kiên quyết như thế phần lớn xuất phát từ động cơ ích kỷ, suy cho cùng, Hoắc Niệm Sinh là cháu của Hoắc Mỹ Khiết, anh họ của Trịnh Mậu Huân. Hắn không thích những người họ hàng họ Hoắc từ trên trời rơi xuống đó cũng là điều dễ hiểu. Trần Văn Cảng không có xung đột về thân phận với y, anh chỉ đơn giản là có nghĩa vụ phải đứng về phía Trịnh Ngọc Thành vô điều kiện, yêu những gì hắn yêu, ghét những gì hắn ghét. Trước kia là vì tình bạn thời thơ ấu, sau đó trở thành người yêu thì càng không cần phải giải thích thêm.
Nói ra cũng thật nực cười, giờ thì thế nào? Trịnh Ngọc Thành phản bội anh trước. Ngược lại, Hoắc Niệm Sinh bỏ qua chuyện cũ, thế sự khó lường, ai ngờ được ngày này lại đến kia chứ.
Trần Văn Cảng cuối cùng cũng nhận ra rằng hiểu biết của mình về Hoắc Niệm Sinh thực ra nông cạn như tờ giấy mỏng manh. Nói là người quen cũ, nhưng thực ra anh chẳng hiểu gì về y. Nhưng nếu nói không hiểu gì, anh lại luôn nghe được những chuyện ồn ào của đối phương ở bất cứ nơi nào, như một món ăn kèm sau bữa tối.
Kể ra thì, so với vòng xã giao khá nhạt nhẽo của Trần Văn Cảng, đời sống riêng tư của Hoắc Niệm Sinh thật sự là phong thú đa dạng - thường xuyên lui tới chốn vui chơi tình ái, thỉnh thoảng lại ra vào có đôi có cặp với đủ loại trai đẹp gái xinh. Chính vì vậy, có người ghen tị, cũng có người khinh thường.
Nhưng Hoắc Niệm Sinh dường như không liên quan gì đến tất cả những điều này, mặc cho thế giới bên ngoài bàn tán, y chỉ thỏa sức làm theo ý mình. Chỉ cần y không phạm pháp, ai có thể kiểm soát được, luật pháp có thể phán xét y tội gặp ai cũng yêu, thay người tình như thay áo không?
Trần Văn Cảng thậm chí không khỏi thắc mắc, liệu có phải trước khi đến bệnh viện thăm anh, Hoắc Niệm Sinh vừa ra khỏi giường của một người tình nào đó không.
Bản thân kiểu suy đoán này đã là vô trách nhiệm và ác ý rồi, sau khi suy nghĩ lại, anh sẽ tự kiểm điểm. Chỉ là khi ngồi một mình buồn chán, anh vẫn không thể kiểm soát được những suy nghĩ lan man vô cớ của mình, nếu không thì thực sự chẳng có việc gì khác để giết thời gian.
Mặc dù các tiện ích giải trí trong phòng bệnh đầy đủ nhưng thực tế thì Trần Văn Cảng sử dụng được rất ít. Do chấn thương mắt và phải phẫu thuật, anh bị hạn chế thời gian dùng màn hình điện tử, điện thoại chỉ dùng khi thực sự cần thiết, xem tivi cũng chỉ được một khoảng thời gian giới hạn. Nguồn thông tin về thế giới bên ngoài chủ yếu từ là báo chí truyền thống và tạp chí, cũng như những cuộc trò chuyện bâng quơ với nhân viên y tế.
Gần đây Trần Văn Cảng đã hình thành thói quen nghe đài. Đài phát thanh địa phương cũng có một kênh giải trí, có lần Trần Văn Cảng đang bật kênh âm nhạc, vừa chuyển sang kênh này thì nghe thấy một cái tên quen thuộc vang lên trong câu chuyện với giọng điệu khoa trương của hai người dẫn chương trình. Mặc dù không nhắc đến cụ thể nhưng tim anh vẫn đập thình thịch.
Nghe thêm vài câu mới hiểu ra, họ đang tiết lộ nữ ngôi sao điện ảnh mới nổi gần đây có những vị khách quý nào. Hai MC kia nói với giọng điệu vui tươi và hài hước, tuy cái gì cũng dám nói nhưng lại rất thông minh, để tránh bị nhận thư luật sư, họ còn đặc biệt nhấn mạnh rằng nội dung không đảm bảo là sự thật, tuân thủ nguyên tắc tin hay không thì tùy, sử dụng toàn những từ ngữ như "nghe nói", "nghe đồn", "người biết chuyện nói".
Nói đến dạo gần đây người cùng ngôi sao điện ảnh kia ra vào khách sạn chính là công tử Hoắc nào đó, trai đơn gái chiếc, đêm khuya thanh vắng để lại dấu vết ở cửa khách sạn. Nữ diễn viên này được đại gia lăng xê lên, giờ đang ở đỉnh cao, trong tay có đủ nguồn lực, những gì đã xảy ra phía sau thì tùy khán giả suy đoán.
Đài phát thanh không giống như báo chí, ngay cả ảnh chụp lén cũng không được đăng công khai, hình ảnh chỉ được mô tả bằng hai cái miệng, thế là lại khơi gợi nhiều trí tưởng tượng hơn.
Trần Văn Cảng cau mày nghe hết chương trình, rồi chuyển sang kênh khác. Khi y tá bước vào, anh đã tắt radio, đang dựa vào cửa sổ, nhìn ra thứ gì bên ngoài.
Những chương trình vô nghĩa này thực ra không đáng để tâm, nghe xong thì quên đi. Lần sau khi Hoắc Niệm Sinh đến, mọi việc vẫn bình thường. Chỉ là khi nhìn y nói chuyện với bác sĩ điều trị chính, Trần Văn Cảng vẫn có một cảm giác xa lạ và bị chia cắt rất lạ lùng. Tri nhân tri diện bất tri tâm, thật ra ta có thể hiểu được bao nhiêu về một người, hiểu được khía cạnh nào của người đó?
Những gì bác sĩ điều trị chính nói với Hoắc Niệm Sinh cũng không nằm ngoài nội dung tình trạng bệnh mà Amanda đã báo cáo. Không biết có gì hay ho để mà nghe, rõ ràng là y đã nắm được ý chính, nhưng vẫn đích thân đến bệnh viện để nghe lại chi tiết. Nếu chỉ nói về vết thương trên mặt anh thì tất nhiên là nó đang trong quá trình lành lại, nhưng những vết sẹo để lại sẽ không tự mờ đi, vẫn trông rất kinh khủng, không thể làm gì khác được.
Bác sĩ gợi ý rằng có thể cân nhắc bắt đầu quá trình phẫu thuật tái tạo sau vài tháng nữa. Có thể hình dung được đây là một dự án dài và gian khổ, không chắc sẽ cần bao nhiêu ca phẫu thuật, nhưng chắc chắn là sẽ rất tốn kém.
Trần Văn Cảng ngay lập tức loại trừ phương án này. Không rõ tại sao, anh chỉ cảm thấy chán chường, không quan tâm đến việc ngoại hình của mình có thể được phục hồi đến mức nào, không tìm được chút hứng thú nào. Thậm chí Hoắc Niệm Sinh còn tỏ ra nhiệt tình hơn bản thân anh, thậm chí đến văn phòng viện trưởng bàn bạc việc này rất lâu mới trở về phòng bệnh.
Trần Văn Cảng ngồi co ro trên sô pha, giả vờ đọc tạp chí, nhưng thực ra anh chỉ đang đọc đi đọc lại một đoạn mà không hiểu nổi ý nghĩa trên từng con chữ. Tâm trí anh đang tập trung vào tiếng cửa mở ra rồi đóng lại, tiếng bước chân đang đến gần. Trần Văn Cảng hơi ngước mắt lên, tầm nhìn nằm trên quyển sách vài centimet nhưng không đủ để nhìn thẳng vào người đó, cho đến khi một đôi giày da bóng loáng bước vào, dừng lại trước mặt anh.
Rồi ghế bên cạnh lõm xuống, Hoắc Niệm Sinh cũng ngồi xuống sô pha: "Chăm chỉ thế, không phải nói mắt cần nghỉ ngơi nhiều hơn sao?"
Trần Văn Cảng cười: "Đọc một lúc cũng được, không thì chán lắm, không thể mãi mãi không dùng đến mắt được."
Hoắc Niệm Sinh đổi sang một tư thế thoải mái, ngả người ra sau, rồi lên tiếng hỏi: "Cậu có muốn làm phẫu thuật tái tạo không?"
Trần Văn Cảng thở dài trong lòng, đã đoán trước được câu hỏi này, anh lắc đầu.
Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Sao lại không muốn? Sợ đau à?"
Trần Văn Cảng nhìn y, trong lòng chuẩn bị bản thảo viện cớ. Nhưng anh chưa kịp nói gì, Hoắc Niệm Sinh đã lại ồ lên: "Tôi hiểu rồi. Lại là cái cớ 'không muốn tiêu tiền của anh', 'không muốn gây rắc rối' cũ rích, phải không? Nếu hỏi cách này, chắc chắn cậu sẽ nói không muốn."
Y nghiêng người về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc hơn: "Suy nghĩ kỹ đi, được không?"
Trần Văn Cảng nhất thời câm lặng. Trong suốt thời gian ở bên nhau, anh đã quen thấy người kia cười cợt trách mắng, hay nhận xét mỉa mai. Nhưng Hoắc Niệm Sinh lại đột nhiên bày ra vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, khiến người ta cảm thấy áp lực, không thể từ chối. Đầu óc Trần Văn Cảng đặc lại, chỉ có thể xuôi theo y.
"...Được."
Hoắc Niệm Sinh phì cười, rút bật lửa từ trong túi ra: "Cậu nói xem, thật ra cậu thích dỗ dành, hay là thích ép buộc đây?"
Phản bác cũng chẳng ích gì, Trần Văn Cảng tự giễu: "Tôi biết rõ mình thôi, bây giờ tôi đang ăn cơm của ai."
Phòng bệnh cấm hút thuốc, Hoắc Niệm Sinh chỉ cầm bật lửa lên nghịch, nắp kim loại đóng đóng mở mở, ngọn lửa bập bùng bốc lên. Y bỗng bật cười, liếc nhìn Trần Văn Cảng rồi cất bật lửa vào túi: "Tốt, đã có tiến bộ. Thay vì giả vờ thanh cao, tôi thích thái độ thức thời này hơn."
Trần Văn Cảng vẫn bình tĩnh, không có cảm giác bị xúc phạm gì. Cơ thể anh như đã vĩnh viễn mất đi phần nhiệt huyết và đam mê, như vầng tà dương lơ lửng trên đường chân trời, không còn tỏa ra ánh nắng chói lọi nữa. Nhưng trên bầu trời còn có biển mây cuồn cuộn, rực cháy mãnh liệt, ánh nắng xiên xiên tràn vào phòng, phủ lên mọi món đồ nội thất một màu đỏ thanh bình, tĩnh lặng bình yên.
Thật ra cũng khá kỳ lạ, trước khi thực sự hiểu rõ người này, anh đã phát triển tâm lý phụ thuộc vào y mà chẳng hay biết. Hay như chính Trần Văn Cảng thừa nhận, bây giờ anh chỉ có thể dựa vào Hoắc Niệm Sinh, há miệng mắc quai, của cho là của nợ mà thôi.
Nhưng đối với Hoắc Niệm Sinh, mặc dù y mang đầy tai tiếng thì vẫn có điều gì đó khác biệt. Ít nhất thì Trần Văn Cảng cũng không thể tưởng tượng được việc để lộ phần yếu đuối của mình cho bất kỳ ai khác.
Phải, yếu đuối.
Từ này như một bong bóng đột nhiên nổi lên từ đáy nước, ùng ục trồi lên mặt nước, dần trở nên rõ ràng trong lòng anh.
Trần Văn Cảng ôm đầu gối, đối diện với nội tâm của chính mình dưới ánh hoàng hôn đỏ như máu, đây cũng là lần đầu tiên anh hồi tưởng lại quá khứ kể từ sau khi bị thương. Cho dù chỉ là giả định, khi người đối diện anh là Trịnh Ngọc Thành chưa từng phản bội, anh cũng không bao giờ muốn để hắn nhìn thấy nỗi đau và vết thương mà mình phải chịu đựng.
Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người giỏi nhất. Nỗ lực gấp mười, thậm chí gấp trăm lần chỉ để nhận được một lời khen từ người khác, anh đã làm được, và làm rất tốt. Vậy nên anh mới hoàn toàn không thể khoan dung với một bản thân không hoàn hảo. Có thể đây là một kiểu tự phụ, nhưng phá hủy những thứ này cũng tương đương với phá hủy mọi thứ anh từng có trong quá khứ.
Điểm tốt của Hoắc Niệm Sinh lại nằm ở chỗ y coi thường mọi người, coi thường một cách bình đẳng tất cả mọi người. Vì vậy, mỗi lần bị đôi mắt hoa đào nửa cười nửa mỉa mai đó nhìn chăm chú - Trần Văn Cảng chợt cảm thấy buồn cười, có lẽ là vì thế - dù thế nào đi nữa thì người kia cũng sẽ nhìn thấu, nên trong tiềm thức, anh lại thấy không cần phải ngụy trang nữa.
Hơn nữa, trước mặt người này, bộ dạng xấu xí và thảm hại nhất của anh cũng đã phơi bày. Đối phương đã thấy hết mọi chuyện, hiểu rõ toàn bộ quá trình, đã biết anh ngã xuống vũng bùn, giãy dụa trong bùn lầy như thế nào, còn có thể xấu xí hơn nữa sao?
Có lẽ vì bầu không khí thích hợp, Trần Văn Cảng lần đầu tiên hỏi thẳng Hoắc Niệm Sinh: "Tại sao anh lại giúp tôi?"
Hoắc Niệm Sinh vẫn không trả lời vào trọng tâm: "Cậu thấy sao? Tôi trông giống người thích làm việc thiện lắm à?"
Trần Văn Cảng mỉm cười yếu ớt: "Tôi không biết. Anh thấy tôi rất đáng thương hại?"
Hoắc Niệm Sinh cười cười: "Không phải thế. Cậu cứ cho là tôi thực sự thích làm việc thiện đi."
Trần Văn Cảng không cãi lại: "Đã mấy lần rồi, anh vẫn nói tôi thanh cao. Trước đây, thật ra tôi không phục đâu, tôi cảm thấy mình chỉ có thân phận từ nhỏ sống nhờ dưới mái nhà của người khác, rất nhiều cặp mắt đang theo dõi tôi, chờ xem tôi đã lợi dụng được bao nhiêu, nhiều khi không phải là tôi muốn như thế này, mà là nếu không như thế này thì còn có thể làm gì. Nhưng giờ tôi nhận ra rằng có thể anh nói đúng hơn."
Hoắc Niệm Sinh ra hiệu cho anh nói tiếp.
Trần Văn Cảng nhìn chằm chằm vào tấm lót ly trên bàn trà: "Tôi nhớ vài năm trước, anh đã nói mấy câu như thế, đại loại là bảo tôi phải nhận ra điều tôi muốn càng sớm càng tốt, ý anh là vậy, lúc đó tôi không nghe lọt tai, cứ nghĩ rằng anh đang chê cười tôi. Kết quả là anh thấy đấy, tôi thật sự rơi vào kết cục thảm hại này, như thể mọi chuyện đã ứng nghiệm vậy."
Anh nhắc đến chuyện này, Hoắc Niệm Sinh có vẻ chưa lường trước được, y im lặng mất một lúc, không biết nói gì. Một lúc lâu sau, y mới lên tiếng: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi không có ý nói cậu không tốt. Sau này sẽ không nói thế nữa."
Trần Văn Cảng quay đầu nhìn y. Mặt trời lặn xuống, hoàng hôn dần buông, bóng tối hiện rõ từng chút một, từ từ bao trùm lấy thân thể họ. Trong màn đêm mông lung mờ ảo, Hoắc Niệm Sinh dần dần tiến lại gần, y cách Trần Văn Cảng càng lúc càng gần.
Khoảng cách giữa hai người đã hơi nguy hiểm, trước ngực chỉ còn lại một gang đấm.
Gần như có thể cảm nhận được hơi thở của người kia.
Bỗng nhiên vang lên hai tiếng gõ cửa. Trần Văn Cảng né tránh theo phản xạ, Hoắc Niệm Sinh nói vào đi, người đẩy cửa vào là Amanda.
Cô bật đèn trong phòng, báo cho sếp biết có cuộc gọi: "Là luật sư Chúc, muốn bàn bạc với sếp về chuyện của những người đó."
---
Tác giả nhắn gửi:
Thật ra tôi nghĩ một tác giả không cần phải giải thích thêm cho từng nhân vật, nếu không thì sẽ là một thất bại trong việc xây dựng hình tượng nhân vật. Có điều khi viết đến "ăn chơi hưởng lạc", mặc dù trong truyện chính ám chỉ rằng đó chỉ là một bức bình phong, nhưng vì một số người có thể đọc nhảy cóc, để tránh hiểu lầm, tôi muốn nói vài lời để minh oan cho anh ta.
Về việc xây dựng tính cách của Hoắc Niệm Sinh, không phải tác giả ép buộc anh ta trở thành một "kẻ ngụy phong lưu", mà vì phải như vậy mới hợp lý. Lão Hoắc từng bị anh họ vu khống, chịu thiệt một lần trong chuyện tình cảm hai giới, sau khi quyết định ra nước ngoài, sao có thể sa vào con đường lăng nhăng phóng túng được chứ? Nếu đúng như vậy, trước hết, nhân vật này quá ngu ngốc, không phù hợp với tính cách xảo quyệt của anh ta, vấp ngã một lần chưa đủ còn muốn ngã thêm một cái thật mạnh à. Thứ hai là như thế quá thấp kém, dễ bỏ cuộc, chỉ cần gặp chút trắc trở là để cho bị h*m m**n bản năng xúi giục, không kiểm soát nổi nửa th*n d***, những người như vậy chỉ đang tìm lý do để trốn tránh cho thất bại của mình. Nếu xây dựng nhân vật thấp kém như vậy, sao sau này anh ta có thể một lòng tình sâu nghĩa nặng với Trần Văn Cảng được, làm thế chẳng khác nào bị tâm thần phân liệt.
Tất nhiên, thái độ cố tình thờ ơ và coi thường danh dự của Lão Hoắc là phản kháng tiêu cực cái "danh tiếng gia tộc" mà những người nhà họ Hoắc khác đang cố gắng duy trì. Anh ta sẽ không tự bào chữa vô ích khi gặp phải vấn đề, vì việc đó rất khó khăn cũng rất thụ động. Anh ta trưởng thành sớm, và đã nhìn thấu điều này khi còn rất trẻ. Do đó, khi bị vu khống, nếu không nhận được được sự tin tưởng và tôn trọng đúng mức, anh ta sẽ bất chấp thủ đoạn để kéo đối phương xuống cùng. Không ai có tính cách hoàn hảo cả, một mặt, anh ta cảm thấy sung sướng khi trả thù được, nhưng mặt khác, tác dụng phụ là sẽ bị hiểu lầm, không chỉ từ người ngoài mà còn từ cả những người anh ta muốn gần gũi.
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 123
10.0/10 từ 33 lượt.
