Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 122


Bụi trần quá khứ


Mưa lạnh thê lương, đập vào cửa sổ xe từng đợt nối từng đợt.


Trần Văn Cảng cúi đầu ngồi ở hàng ghế sau, nghe tài xế bật thông báo giao thông cảnh báo về cơn bão sắp tới, kêu gọi người dân cẩn thận khi đi lại. Trước mắt như một hố đen, mọi số phận đều dẫn đến một hướng không xác định, nhưng anh tạm thời còn an toàn trước khi cơn bão ập đến.


Hoắc Niệm Sinh đang cầm điện thoại gõ chữ, đột nhiên hỏi: "Ăn gì chưa?"


Trần Văn Cảng quấn mình trong áo của y, cơ thể đã ngừng run, anh vô thức đáp lời. Áo vest ấm áp vẫn còn vương chút nhiệt độ cơ thể của người kia, phủ lên đôi vai gầy của anh.


Thật ra anh vẫn chưa ăn gì, chỉ là không muốn làm phiền người khác. Thông thường, chủ cửa hàng sẽ cho nhân viên mang những phần thức ăn sắp hết hạn sử dụng trong cửa hàng tiện lợi về, nhưng hôm nay đã bán hết sạch, không còn lại gì cả.


Hoắc Niệm Sinh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ bảo tài xế dừng lại khi đi ngang qua một tiệm bánh ngọt: "Lão Lý."


Tài xế xuống xe, rồi quay lại với một túi giấy và một hộp bánh hạt dẻ.


Chiếc Rolls-Royce chạy vào gara, Trần Văn Cảng theo Hoắc Niệm Sinh vào thang máy. Thang máy đi lên từng tầng, trái tim anh cũng ngày càng treo cao lên theo. Hoắc Niệm Sinh cho tay vào túi, vẫn tỏ vẻ thoải mái, như thể việc đưa một người vô gia cư về nhà không phải là chuyện lạ lùng gì.


Thang máy đi thẳng đến trước cửa căn hộ, Trần Văn Cảng câu nệ đứng ngoài cửa. Anh cúi xuống nhìn, thấy đế giày của mình dính đầy bùn lẫn cát, quần áo cũng không được sạch sẽ, hoàn toàn lạc lõng giữa không gian sạch sẽ và sáng sủa này. Anh lại nhìn Hoắc Niệm Sinh đặt túi giấy ở sảnh vào, sau đó cúi xuống tự tay lấy một đôi dép ném ra trước mặt anh. Trần Văn Cảng phản ứng lại, ngập ngừng, cuối cùng chỉ nói cảm ơn.


Hoắc Niệm Sinh nói: "Sao còn đứng đó? Vào trong đi."


Trần Văn Cảng thay giày, vào nhà.


Đôi giày bẩn được đặt ngay ngắn ở sảnh vào.


Phòng khách sáng như ban ngày, mọi chi tiết đều lộ rõ. Trần Văn Cảng tiến lên hai bước rồi dừng lại, cảm thấy lòng trống rỗng. Anh quả thật không có nhà để về, không còn lựa chọn nào khác, nên không hề suy nghĩ mà đã mù quáng đi theo Hoắc Niệm Sinh lên xe. Giống như thể đang chờ người này xuất hiện, nắm lấy y như một cọng rơm cứu mạng.


Sau đó thì sao?


Hoắc Niệm Sinh cưu mang anh là để làm gì?


Anh còn có thể làm gì vào lúc này?


Khi anh quay lại, Hoắc Niệm Sinh đang bám sát phía sau, suýt khiến Trần Văn Cảng giật mình. Khoảng cách này đã vượt quá khoảng cách an toàn trong tương tác xã giao, nhưng Hoắc Niệm Sinh không lùi lại mà còn tiến lên, đột nhiên đưa hai tay ra.


Trần Văn Cảng bất giác nín thở, cảm thấy luồng không khí ấm áp phả vào trán. Hoắc Niệm Sinh cúi đầu trước mặt anh, đỡ lấy gáy anh, rồi quan sát dưới ánh sáng. Trần Văn Cảng căng cứng người, cảm giác đau rát âm ỉ trên mặt chuyển thành nóng rát như lửa đốt. Anh cau mày, muốn quay đầu đi nhưng không được.


Axit mạnh ăn mòn cơ và da, vì vậy bác sĩ phải loại bỏ phần thịt đã hoại tử, rồi phải chờ thịt mới dần dần mọc lại. Quá trình này tự nó đã rất đau đớn, cộng với việc thiếu môi trường thích hợp để phục hồi, vết thương bị nhiễm trùng lặp đi lặp lại, mãi vẫn không lành hẳn.


Bây giờ, vết thương hoàn toàn lộ rõ ​​trước mặt Hoắc Niệm Sinh. Ánh sáng quá chói, cũng làm cho những vết sẹo hiện lên rõ ràng. Hoắc Niệm Sinh cụp mắt, đánh giá gương mặt của Trần Văn Cảng. Những vùng da chưa lành vẫn còn đóng từng mảng vảy, tạo thành dấu vết của thịt tan chảy, trông đáng sợ như mặt quỷ, dùng vành mũ che chắn cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi. Cơ thể cũng gầy rồi, không còn ra hình dạng con người, một phần cổ tay lộ ra bên dưới tay áo trông như một bộ xương.


Ngón tay cái len vào giữa những sợi tóc khẽ nhúc nhích, xoa nhẹ trên da. Lông mày của Hoắc Niệm Sinh giãn ra trước khi kịp nhíu lại, y thở ra một hơi thật nhẹ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra.


Y không tỏ ra thông cảm hay thương hại, cũng không ngạc nhiên, thái độ thờ ơ này ngược lại còn khiến Trần Văn Cảng thở phào nhẹ nhõm - tạm coi như là nhẹ nhõm. Anh vùng ra, cởi chiếc áo khoác đã mặc suốt chặng đường dài, trả lại cho Hoắc Niệm Sinh, mùi gỗ thoang thoảng vấn vương bên chóp mũi.


Đó là mùi nước hoa còn vương lại trên quần áo của người kia, giống như một buổi sáng ẩm ướt, lạnh lẽo đầy sương. Hoắc Niệm Sinh vẫn là Hoắc Niệm Sinh đó, anh tuấn điển trai, phong lưu tiêu sái, dù đã trải qua một vài chuyện, nhưng hiển nhiên là không ảnh hưởng gì đến y, đến nay y vẫn sống một cuộc sống giàu có và nhàn nhã. Nếu nói có thay đổi, anh mới chính là người sa sút, không thể trở mình.


Trần Văn Cảng đang suy nghĩ miên man thì nghe người kia hỏi: "Vào trong nhà rồi, cậu còn muốn đội cái mũ đó à?" Bấy giờ anh mới sực nhớ, dừng lại một lúc, sau đó cởi mũ theo lời y, đặt lên bàn trà.


Hoắc Niệm Sinh tiến một bước, Trần Văn Cảng lại lùi một bước, anh luôn vô thức quay phần mặt không bị thương về phía người khác. Mỗi khi Hoắc Niệm Sinh đến gần vị trí bên phải của mình, anh đều cố ý hoặc vô tình quay đầu đi, vừa để tránh bị đánh giá cũng vừa để bảo vệ bản thân, sợ mình lại tổn thương thêm.


Nhưng anh nhanh chóng phản ứng lại, thì thầm nói cảm ơn với Hoắc Niệm Sinh. Dù sao thì, đêm nay y cũng đã cho anh một nơi trú ẩn trong cơn mưa gió buốt giá chứ không phải là chơi khăm anh, lừa anh lên xe rồi ném lại ở nơi hoang dã nào đó, hoặc trêu chọc sỉ nhục anh, lái xe đưa anh ta đến phía bên kia thành phố rồi để mặc anh đi bộ trở lại bến tàu.


Cho dù Hoắc Niệm Sinh thật sự rảnh rỗi làm thế thì anh cũng đành chịu, may mà y không đến nỗi tàn nhẫn như vậy. Y chỉ bảo Trần Văn Cảng ngồi trên sô pha một lúc.


Trần Văn Cảng co chân lại, ôm đầu gối, ngồi ngơ ngác.


Bánh ngọt và túi giấy cũng được đặt trên bàn trà, cạnh chiếc mũ, Trần Văn Cảng đói sôi cả bụng, nhưng không hề có ý định động đến chúng. Đây là địa bàn của người khác, hiển nhiên phải nhập gia tùy tục, nghe theo mệnh lệnh của chủ nhà, anh như con cá vàng nằm im lìm trong bể, chọc một cái thì động đậy một cái.



Hoắc Niệm Sinh đi tìm một bộ đồ ngủ, ném lên sô pha: "Bộ này hơi rộng, cậu mặc tạm đi."


Trần Văn Cảng ngẩng đầu lên, nhìn y: "Anh... "


Cùng lúc đó, Hoắc Niệm Sinh cũng lên tiếng: "Còn nữa... "


Hai giọng nói vang lên chạm vào nhau, Hoắc Niệm Sinh nhường: "Cậu nói trước."


Trần Văn Cảng nuốt lời định nói vào: "Không sao, tôi quên mất mình muốn nói gì rồi."


Lớp vải trong tay anh còn mới, khô ráo mềm mại, nhưng trên người Trần Văn Cảng lại nồng nặc mùi khói thuốc, anh chỉ trải quần áo ra, rồi gấp lại từng chút một. Sự im lặng bắt đầu lặng lẽ bao trùm hai người, như một cơn lốc ngột ngạt, và tiếp tục lan rộng, lan đến mọi ngóc ngách của căn phòng.


Rồi Hoắc Niệm Sinh lên tiếng trước: "Còn nữa, tôi có việc khác phải làm, tôi đi đây."


Trần Văn Cảng sững người, rồi đứng dậy theo, xỏ dép vào đi theo y ra cửa.


Hoắc Niệm Sinh quay lại hỏi: "Cậu ở lại đây một mình có được không?"


Tất nhiên Trần Văn Cảng nói được. Trước khi đi, Hoắc Niệm Sinh hỏi anh có di động không, đòi số điện thoại hiện tại của anh. Lưu vào, quay số, điện thoại của Trần Văn Cảng vang lên tiếng nhạc chuông mặc định.


Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn anh rồi nói: "Cậu cũng lưu đi, nếu cần gì thì cứ gọi tôi." Sau đó y bỏ đi, như thể đi cả chặng đường dài này chỉ để đưa anh đến đây ở, khi bước vào nhà thậm chí còn không thay giày.


Cửa chống trộm đóng sầm lại, ngăn cách không gian bên trong và bên ngoài, nửa căn phòng lại trở về trạng thái im lặng.


Nhìn chằm chằm vào cánh cửa sắt lạnh lẽo một lúc, Trần Văn Cảng mới quay người, chậm rãi bước về phòng khách. Ánh mắt anh dừng lại trên bàn trà, bánh vẫn còn đó, nhưng Hoắc Niệm Sinh đã đi rồi, chắc chắn là chỉ có mình anh ăn thôi. Nếu không thì để đến ngày mai cũng sẽ hỏng, bảo quản trong tủ lạnh vẫn sẽ bị tan, mà công tử Hoắc có lẽ sẽ chẳng bao giờ động đến thứ như vậy.


Trần Văn Cảng xé mở chiếc túi giấy bên cạnh. Bên trong là một chiếc bánh sandwich kẹp cá ngừ, một túi bánh mì nướng nho khô và một chai nước ép tươi. Theo thứ tự ngày hết hạn, anh mở bánh sandwich và nước trái cây ra lấp bụng, cho bánh mì nướng vào tủ lạnh. Sau đó ngồi lại trên sô pha.


Được ở một mình là điều anh mong muốn, nhưng ngay lập tức rời khỏi đám đông và môi trường quen thuộc, ở trong căn hộ như một cái hộp thủy tinh này, không khí im ắng như nhựa cây đặc dính nặng nề, từ từ đông cứng anh lại, khiến anh không thể cử động.


Sau một thời gian dài im lặng, Trần Văn Cảng như một bức tượng sống lại, anh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, tự hỏi liệu có camera giám sát giấu ở đâu đó trong phòng không, nhưng rồi gạt bỏ ý tưởng đó, cho rằng nó thật nực cười. Hoắc Niệm Sinh nhốt anh ở đây là để quan sát hay thí nghiệm cái gì kia chứ?


Trần Văn Cảng chậm chạp đưa tay ra, lấy hộp bánh hạt dẻ. Anh mở gói ra, múc một thìa kem, ngọt nhưng không ngấy, chỉ là một miếng bánh nhỏ, vài miếng là giải quyết xong.


Trần Văn Cảng tìm thấy thùng rác, ném chiếc hộp vào. Sau đó, anh tìm công tắc trong phòng, tắt đèn chính, chỉ để lại một vòng đèn không chói mắt. Căn phòng tối đi, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt dịu nhẹ.


Một con bướm đêm bay vào nhưng mất đi mục tiêu, đập cánh men theo trần nhà một cách vô vọng.


Trần Văn Cảng ngửa đầu ra sau, nhìn cái bóng chồng của nó bằng thị lực bị hạn chế. Anh cảm thấy mình cũng chẳng khác gì con bướm đêm nhạt nhòa ấy.


*


Thời tiết bên ngoài không còn trong tầm kiểm soát, chỉ trong chớp mắt, mưa lớn trút xuống, bầu trời tối đen như mực.


Trần Văn Cảng tựa đầu vào cửa sổ kiểu Pháp ngắm mưa.


Đây có lẽ là cơn bão cuối cùng trong năm, dù cửa sổ đóng kín thế nào thì vẫn có gió lạnh từ đâu đó luồn vào. Có thể tưởng tượng được trong thời tiết này, ngôi nhà thuê tương đương một túp lều ở bến tàu hẳn đã trở thành hang động dưới thác nước, không thể ở được. Nhưng rồi anh chợt nhớ đến số đồ đạc và thuốc men ít ỏi của mình, quá nửa là sẽ bị ngâm nước rồi hư hỏng thôi.


Tâm trạng Trần Văn Cảng rất bình thản, anh thậm chí không còn sức để cười gượng. Anh chưa từng trải qua cuộc sống nghèo khổ và khốn khó như thế này, dù là khi còn nhỏ. Lúc nhỏ cha chưa từng để anh phải chịu khổ, sau khi cha qua đời thì lại càng không. Khi được cho điều trị y tế tại ngoại, nếu anh chịu bỏ qua thể diện thì đã không phải đi tới bước đường cùng này. Trong trường hợp xấu nhất, có thể lén cầu cứu Trịnh Bảo Thu hoặc thậm chí là bạn học cũ nào đó, vẫn sẽ có một hoặc hai người bạn thân sẵn sàng chìa tay giúp đỡ.


Hoắc Niệm Sinh cười anh thanh cao, nhưng thay vì nói là thanh cao, anh chỉ thấy được một mặt hèn nhát của chính mình. Anh thà ngủ dưới vòm cầu, chứ không có can đảm đối mặt với những ánh mắt thương hại và lạ thường thêm lần nào nữa.


Khi đồng hồ điểm 12 giờ, Trần Văn Cảng đã hoàn tất bước đầu khám phá căn hộ. Anh đến nhìn vào từng cánh cửa mở, nhưng tuyệt nhiên không bước qua ranh giới. Có lẽ có hai phòng tắm, một ở phòng ngủ chính và một ở bên ngoài phòng khách.


Phải rửa mặt trước khi đi ngủ, Trần Văn Cảng dùng phòng tắm bên ngoài, mở cửa ra thì đối diện với bồn rửa mặt có treo một tấm gương lớn. Anh liếc nhìn lên một cái rồi dời mắt đi chỗ khác, cúi đầu quan sát vòi hoa sen rồi tắm qua loa, cố gắng không chạm vào mặt.


Có một bộ bàn chải đánh răng mới tinh trên bồn rửa, loại dùng trong khách sạn. Qua đó có thể phán đoán, đây không phải là nơi ở cố định của Hoắc Niệm Sinh. Chỉ là một ngôi nhà dưới tên y mà thôi.


*


Sáu giờ sáng hôm sau, Trần Văn Cảng tỉnh dậy. Anh đã nằm trên sô pha suốt đêm, nhưng càng nằm càng cảm thấy kiệt sức, gần như chưa hề ngủ. Ban đêm, vết thương lại phát tác, đau đớn và ngứa ngáy không chịu nổi, anh trằn trọc mãi đến nửa đêm mới bất giác nhắm mắt lại một lúc.



Sau khi trời sáng, ngoài cửa, trời vẫn mưa rất to, ánh sáng trong nhà mờ ảo như lúc chạng vạng.


Hoắc Niệm Sinh không có ở đây, anh cũng không rõ đối phương có ý gì - nên đi hay nên ở lại? Sau một hồi do dự trước điện thoại, cuối cùng Trần Văn Cảng cũng đặt xuống, đi vào bếp lấy bánh mì nướng từ tủ lạnh ra.


Một tiếng sau, điện thoại reo. Là Hoắc Niệm Sinh: "Dậy chưa?"


Khi y gọi đến, Trần Văn Cảng đang rót nước từ bình thủy tinh bằng một tay. Mắt phải anh gần như không nhìn thấy gì, rất khó phối hợp với mắt trái để ước lượng khoảng cách, bình thủy tinh run lên, hất đổ cái ly cao mảnh, ly lăn tròn trên bàn một vòng, không đỡ kịp, rơi xuống đất.


Hoắc Niệm Sinh nghe thấy một loạt tiếng động loảng xoảng ở đầu kia: "Cái gì rơi à?"


Đầu dây bên kia chìm vào một sự im lặng kéo dài. Trần Văn Cảng cuối cùng cũng lên tiếng: "Xin lỗi, bình nước và ly nước, tôi sẽ đền cho anh một bộ."


Hoắc Niệm Sinh đáp: "Không phải đồ có giá trị, cậu cứ để đó, lát nữa sẽ có người đến."


Trời mưa đến tận trưa, có người bấm chuông cửa, bên ngoài là một người phụ nữ với dáng vẻ chuyên nghiệp, nhanh nhẹn.


"Anh Trần phải không?" Cô cầm mấy cái túi giấy: "Tôi là trợ lý riêng của sếp Hoắc, họ Dương, anh có thể gọi tôi là Amanda."


Trần Văn Cảng để cô vào nhà. Amanda không hề tỏ vẻ bất thường, đi thẳng vào bếp kiểm tra, thấy sàn nhà sạch bong. Trần Văn Cảng đã tự lục lọi các ngăn kéo, gói tất cả mảnh thủy tinh vào túi ni lông, rồi tìm băng keo bản rộng quấn cả lớp dày bên ngoài.


Amanda thấy trên tay anh có khá nhiều vết cắt. Nhiệm vụ của cô đổi thành tìm hộp sơ cứu: "Để tôi giúp anh xử lý."


Hai người xa lạ cùng ở dưới một mái nhà, không khí trở nên gượng gạo. Amanda xé mở gói tăm bông tẩm cồn, tìm một cái nhíp trong hộp. Trần Văn Cảng đã nhìn thấy rồi, anh đưa tay ra sờ: "Đưa cho tôi, tôi tự làm."


Khi anh giơ tay lên, lại làm đổ hộp thuốc màu đỏ trắng xen kẽ. Mấy thứ thuốc thông thường đổ ào ào ra khắp sàn nhà. Chai iốt cũng rơi xuống thảm vỡ tan, tiếng động không lớn, nhưng đã đủ làm bẩn thảm, chất lỏng màu nâu vàng khó coi loang ra.


Amanda vội vàng phản ứng, ngồi xổm xuống dọn dẹp: "Là lỗi của tôi, tôi để hộp thuốc quá gần mép bàn."


Ống quần và giày cao gót của cô cũng dính đầy những giọt màu vàng. Trần Văn Cảng ngồi gần bàn hơn, quần cũng nhuộm vàng. Trần Văn Cảng ngồi xổm xuống theo, môi mấp máy, anh thì thầm xin lỗi, cầm hộp thuốc aspirin đưa cho cô.


Sau đó, Hoắc Niệm Sinh dẫn theo một bác sĩ gia đình đến.


Vị bác sĩ khoảng năm mươi tuổi, có nếp nhăn khá sâu quanh mắt, ông dùng đèn soi đồng tử kiểm tra đáy mắt cho anh. Trần Văn Cảng đã thay bộ quần áo sạch khác - Amanda mang theo một túi quần áo thường ngày vừa cỡ của anh, thay cho bộ quần áo rẻ tiền anh mặc hôm qua. Thật ra thì anh thế này rồi, mặc gì cũng không quan trọng.


"Mắt phải có thể thấy được bao nhiêu?"


"Khi có ánh sáng mạnh, vẫn còn cảm nhận được một chút. Rất ít."


"Còn lúc bình thường thì sao? Nếu không cầm đèn pin trực tiếp như thế này?"


"Không nhìn rõ..." Trần Văn Cảng ngập ngừng rồi sửa lại: "Tôi cũng không chắc. Vừa rồi nói cảm nhận được ánh sáng, nhưng có thể chỉ là tác động tâm lý."


"Đừng lo lắng, đừng căng thẳng." Bác sĩ nói: "Quá căng thẳng có thể ảnh hưởng đến thị lực, cậu thư giãn, nhìn theo hướng này. Thế này thì sao?"


Trần Văn Cảng ngồi bên bàn ăn, bác sĩ nói chuyện với Hoắc Niệm Sinh cạnh cửa sổ kiểu Pháp, hai người thì thà thì thầm, bỏ mặc đương sự ở ngoài. Trần Văn Cảng cũng không hề có ý định xen vào, anh chống khuỷu tay lên bàn, mơ hồ nhận ra ánh mắt đang nhìn mình. Ngẩng đầu nhìn lên, Hoắc Niệm Sinh đã thu hồi ánh mắt, quay trở lại nhìn mặt bác sĩ.


Trần Văn Cảng thấy bóng dáng bác sĩ đang nhẹ nhàng lắc đầu. Chẩn đoán là phải nhập viện để tiện cho tiến hành kiểm tra chi tiết hơn và điều trị.


Amanda tiễn gặp bác sĩ gia đình, hai người cùng nhau rời khỏi căn hộ.


Trần Văn Cảng vẫn còn ngồi trên ghế ăn, Hoắc Niệm Sinh tiến đến hỏi anh: "Bữa trưa hai người ăn gì?"


Trần Văn Cảng ngước nhìn y, im lặng một lúc lâu.


Vẫn còn những vết bẩn do iốt trên tấm thảm dưới chân, như một tấm bản đồ kết hợp với vết máu tạo thành một hình dạng bất thường nào đó. Hoắc Niệm Sinh làm như không thấy, Trần Văn Cảng thì đang lơ đãng, thầm nhủ tấm thảm này chỉ có thể đưa đi giặt sạch, hoặc thậm chí phải thay thế hoàn toàn. Đó hẳn phải là một cái giá cực kỳ đắt đỏ và xấu xí.


Hoắc Niệm Sinh tiến lại gần anh, đột nhiên đưa tay ra. Trần Văn Cảng lại quay đầu đi theo phản xạ. Hoắc Niệm Sinh vươn tay vòng qua anh, cầm lấy lọ thuốc mỡ trên bàn - trước khi đi, bác sĩ để lại một ít thuốc, thuốc uống và thuốc bôi đặt cạnh nhau trên bàn. Hoắc Niệm Sinh mở tờ hướng dẫn sử dụng ra, đọc một lúc rồi mở nắp lọ thuốc, đưa lên mũi ngửi. Trần Văn Cảng trừng y như bị hù dọa.


Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Cái này thoa thế nào, cứ thế thoa lên mặt, ba lần một ngày?"


Trần Văn Cảng đột nhiên đẩy ghế ra sau, như thể không chịu đựng được nữa. Anh đứng dậy: "Nghe tôi nói này..."



Trần Văn Cảng mấp máy môi: "Hôm qua anh cưu mang tôi, tôi phải cảm ơn anh, nhưng..."


Hoắc Niệm Sinh mỉm cười với anh, khích lệ anh nói tiếp: "Nhưng sao?"


Trần Văn Cảng nói: "Tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh. Có lẽ tôi... nên về thì hơn."


Hoắc Niệm Sinh nhìn anh: "Vậy tại sao cậu lại đồng ý đi cùng tôi?"


Trần Văn Cảng không nhìn vào mắt y. Tầm nhìn của anh bị mờ, mất đi một phần cảm giác về khoảng cách, khả năng giữ thăng bằng cũng suy giảm đáng kể, có khi chỉ cần đứng thôi cũng có cảm giác mình đang vô thức lắc lư từ bên này sang bên kia. Có rất nhiều câu trả lời cứ lởn vởn trong đầu anh, như cái sau lại có vẻ ngớ ngẩn hơn cái trước.


Trần Văn Cảng chỉ cúi đầu nói: "Thôi bỏ đi, để vậy đi."


Anh đã định nói lời tạm biệt: "Ly nước và và quần áo của trợ lý anh, tôi sẽ chuyển tiền cho anh sau."


Hoắc Niệm Sinh nghe xong bật cười: "Hôm qua mua đồ ăn thức uống, quần áo cậu đang mặc, cả tiền khám bệnh vừa rồi nữa, cậu không cần trả lại tôi sao?"


Ánh mắt vô tình của y như gai nhọn, khiến Trần Văn Cảng vụn vỡ, diện mạo nhạt nhòa trước mắt y. Suy cho cùng, anh thực sự chẳng còn gì cả, bất kể là thiện chí hay ác ý, anh đều chỉ có thể chấp nhận mọi thứ, không có tư cách kén chọn.


Hoắc Niệm Sinh đột nhiên dịu giọng lại: "Cậu lo lắng cái gì?"


Y ấn vai Trần Văn Cảng, để anh ngồi xuống, rồi nâng cằm anh lên quan sát vết thương chưa lành hẳn, vẫn còn đang mưng mủ: "Dù sao cũng từng quen biết, không thể trơ mắt nhìn, chỉ muốn giúp cậu chữa trị thôi. Tôi còn chưa chê phiền phức mà, cậu qua qua lại lại như thế này là để chơi tôi à?"


Trần Văn Cảng cười gượng: "Có lẽ do cảm thấy tự mình ra đi sẽ giữ được chút tự trọng hơn là bị đuổi đi."


Hoắc Niệm Sinh nhìn anh: "Đây là bài học đầu tiên của cậu, tự trọng chẳng có giá trị gì cả."


Trần Văn Cảng ngước nhìn y, không nói một lời.


Hoắc Niệm Sinh phì cười: "Sao thế, cậu nghĩ tôi sai à? Nhưng nếu tôi là cậu, phải nhân lúc còn cái ăn cái mặc, dù là người ta bố thí cũng được, cứ tranh thủ lợi dụng rồi tính sau. Nếu một ngày nào đó tôi mất kiên nhẫn muốn đuổi cậu ra ngoài, cậu cũng sẽ không thiệt, đúng không?"


Trần Văn Cảng bình thản nghĩ, nhưng trên đời có câu "không có bữa trưa nào miễn phí". Nói tới nói lui thì vẫn là vấn đề đó, Hoắc Niệm Sinh muốn cái gì chứ? Nếu người này sẵn lòng nói rõ cho anh biết y muốn cái gì, có lẽ anh sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.


Giống như kinh doanh, đặt ra một mức giá rõ ràng, có khả năng chi trả thì giao dịch, không thì chấm dứt. Đôi khi thì công bằng, nhưng phần lớn thì không. Người giàu có quyền lực luôn kiếm lời dễ hơn, người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo.


Tuy nhiên, vấn đề của Trần Văn Cảng là anh đang nghèo túng, không còn khả năng trả bất kỳ mức giá nào khác.


Dù sao đi nữa, Hoắc Niệm Sinh đã quyết định thay anh, ngày mai thu dọn đồ đạc, bắt đầu nhập viện.


Tất nhiên, anh không thể đến cửa hàng tiện lợi mình đang làm nữa. Trần Văn Cảng ban đầu đã nhắn tin cho chủ cửa hàng xin nghỉ phép lúc sáng sớm, nhưng vài giờ sau lại thành nghỉ việc. Chủ cửa hàng là người tốt bụng, nhưng cũng không tránh khỏi phàn nàn vài câu, chẳng hạn như đột ngột phải tìm người khác thật là phiền phức.


Sau một hồi xin lỗi lẫn cảm ơn, Trần Văn Cảng cúp máy, vậy là anh mất đi nguồn thu nhập duy nhất. Điều này khiến anh có cảm giác như đang lơ lửng giữa không trung, chân kề sát vực thẳm, chỉ còn một người duy nhất để dựa vào. Trần Văn Cảng liếc nhìn Hoắc Niệm Sinh, y đã lấy một chai rượu ngoại từ tủ rượu, rót một ly rồi dựa vào quầy bar, nghe anh gọi điện thoại với nụ cười nửa miệng.


Hoắc Niệm Sinh đột nhiên hỏi: "Một giờ làm việc ở cửa hàng đó, cậu kiếm được bao nhiêu?"


Trần Văn Cảng có sao nói vậy, đưa ra một con số.


Hoắc Niệm Sinh cười cười, vẻ mặt rõ ràng là khinh thường: "Không tệ. Tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội việc làm."


Nhưng chưa chắc đã tìm được người tốt bụng nào muốn thuê anh. Trần Văn Cảng nghĩ vậy nhưng không thể phản bác gì, dù có oán trách thế nào thì nghe đều có vẻ như anh đang không biết đủ, đang ám chỉ Hoắc Niệm Sinh giúp người thì giúp cho trót, phải tìm cho anh một công việc mưu sinh nữa.


Cuối cùng, anh chỉ đành tìm đề tài: "Chiều nay anh không có việc gì làm à?"


Hoắc Niệm Sinh đáp: "Không có."


Trần Văn Cảng gật đầu: "Được."


Giữa hai người không còn gì để nói nữa.


Nhưng cho đến tận tối hôm đó, Hoắc Niệm Sinh vẫn ở lại căn hộ chứ không bỏ đi.


Trần Văn Cảng như ngồi trên đống lửa, không quen thân với y nên cứ thấy bất an, đến tối, anh vội vã đi ngủ sớm như bỏ trốn. Vì có Hoắc Niệm Sinh nên anh không thể ngủ ở sô pha, đành phải vào phòng ngủ cho khách. Thuốc vừa uống có chứa thuốc an thần nên lần này anh ngủ thiếp đi nhanh chóng và dễ dàng.



Một lúc lâu sau, hai tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, nhưng bên trong không phản hồi. Cửa mở, Hoắc Niệm Sinh bước vào, tay cầm ly sữa. Trần Văn Cảng nhắm mắt, thở đều.


Hoắc Niệm Sinh đi đến đầu giường, nhìn anh hồi lâu. Trần Văn Cảng cuộn tròn người lại, nhưng dưới tấm chăn hầu như không thể nhận ra cử động gì. Hoắc Niệm Sinh cúi xuống, ánh mắt đảo qua khuôn mặt anh.


Để tránh làm thuốc mỡ dính vào vỏ gối, Trần Văn Cảng phải để mặt bên phải hướng lên trên. Hoắc Niệm Sinh chỉ nhìn anh chăm chú. Không biết đã là lần thứ bao nhiêu y quan sát mặt của Trần Văn Cảng, xác nhận lại hết lần này đến lần khác, như thể chỉ cần thêm vài lần nữa là vết thương đẫm máu kia sẽ biến mất.


Nhưng khác với ban ngày, lúc này vẻ mặt của Hoắc Niệm Sinh trở nên phức tạp khó tả. Trần Văn Cảng sẽ không biết, cái giây phút dưới vòm cầu ấy, trong lòng y đã dâng lên cảm xúc khó nói thành lời như thế nào. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng vẫn thấy bàng hoàng. Như một bàn tay bóp chặt lấy trái tim.


Trong giây lát, Hoắc Niệm Sinh đã nghĩ giá như tiền có thể mua được tất cả thì tốt biết bao. Thế nhưng đó chỉ là ý nghĩ tự phụ mà thôi, người giàu nứt đố đổ vách nhiều khôn kể, thứ duy nhất mà tiền không thể mua lại là thời gian; chuyện đã đến nước này, y chỉ còn biết nuốt viên thuốc đắng xuống.


Nhưng có một điều mà Hoắc Niệm Sinh biết.


Trần Văn Cảng sợ, sợ y xuất hiện, sợ tất cả mọi thứ bên ngoài.


Nào phải Hoắc Niệm Sinh không sợ, nhưng y không thể mất bình tĩnh. Y phải là người bình tĩnh bất biến, vững vàng như núi.


*


Nửa đêm, Hoắc Niệm Sinh trong phòng ngủ chính mở mắt, nghe thấy tiếng sột soạt bên ngoài. Trên thực tế, dù có tiếng cũng chỉ rất nhỏ, thay vì nói là nhờ thính giác, thà nói là trực giác của y mách bảo.


Quả thực có người ở trong phòng khách, một bóng hình đang ngồi ở quầy bar, tấm lưng gầy quay ra phía cửa sổ kiểu Pháp. Trần Văn Cảng mở chai rượu mà Hoắc Niệm Sinh chưa uống hết hồi chiều, chống tay lên bàn bếp, nhấp từng ngụm một.


Hoắc Niệm Sinh bước chân mạnh hơn một chút.


Trần Văn Cảng phát hiện ra y: "Là anh nói, có đồ ăn có đồ dùng, tận dụng trước rồi tính."


Hoắc Niệm Sinh gật đầu: "Phải, tôi nói vậy."


Trần Văn Cảng lại đưa ly rượu lên môi, anh đã ngà ngà say, mắt lờ đờ mất tập trung, nên mới nói năng cộc lốc như vậy. Trong bóng tối, Trần Văn Cảng không tìm thấy con bướm đêm hôm qua, anh tự hỏi nó đã chuồn đi đâu. Trời đã tạnh mưa.


Hoắc Niệm Sinh thở dài, đưa tay ra lấy đi ly rượu trong tay Trần Văn Cảng. "Vậy thì cũng phải tùy thuộc vào tình huống. Ngày mai phải đi khám, tốt nhất là không nên uống rượu."


Trần Văn Cảng yên lặng, không tranh giành. Hơi thở nam tính nguy hiểm ở ngay phía sau, nhưng kỳ lạ thay, rõ ràng ngày hôm qua lúc lên xe anh còn không nhịn được run rẩy, chỉ 24 giờ trôi qua, hơi thở của người này nhanh chóng được đánh dấu là quen thuộc, nằm trong phạm vi mà anh cho phép ở gần.


Hoắc Niệm Sinh đột nhiên hỏi: "Cậu còn nhớ lúc tôi ra nước ngoài không? Lúc đó cậu còn nhỏ lắm."


Trần Văn Cảng hỏi lại: "Sống ở nước ngoài vài năm và ở trong nước có khác nhau không?"


Hoắc Niệm Sinh cười cười, rồi bắt đầu trò chuyện với anh: "Cũng chỉ vậy thôi. Với loại người như tôi thì chẳng qua là đổi sang nơi khác để đi bar, lái xe, những người chơi chung thì nhiều màu da hơn, miệng nói toàn tiếng nước ngoài. Nếu quay lại lần nữa, tôi sẽ không chọn ra nước ngoài."


Trần Văn Cảng im lặng không đáp. Anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Điều kiện để đi nước ngoài là gì?"


Hoắc Niệm Sinh nhướng cao chân mày, nhìn anh: "Sao vậy, cậu cũng muốn ra nước ngoài à?"


Trần Văn Cảng mỉm cười: "Tôi chỉ hỏi thôi. Không có tiền để đầu tư cũng chẳng có kỹ năng gì, sao có thể xin được thị thực."


Hoắc Niệm Sinh cũng cười: "Cậu lo chữa lành vết thương trước, sau này có thể phẫu thuật ghép da, tôi đã tra rồi, có những trường hợp tốt thậm chí có thể phục hồi gần bằng trạng thái ban đầu. Cậu mới bao nhiêu tuổi? 21 hay 22 thôi, không nên mất hy vọng sớm như vậy."


Y nói như thể đó chỉ là vết dao cắt. Trần Văn Cảng cúi đầu, mượn chút men say, nói: "Nói thì dễ hơn làm."


Hoắc Niệm Sinh vỗ vai anh: "Mỗi người đều có số phận của mình, đôi khi phải chấp nhận thôi."


Trần Văn Cảng hỏi: "Chấp nhận rồi thì sao?"


Trên mặt Hoắc Niệm Sinh lại hiện lên nụ cười giễu cợt nhàn nhạt: "Cậu tin thật đấy à? Cậu chịu tội thay người khác rồi mới thành ra thế này, cậu còn định chấp nhận thế nào nữa? Chờ khi nào con của Trịnh Ngọc Thành đầy năm, cậu định đến chúc phúc cho nhà họ?"


Trần Văn Cảng vẫn không biến sắc, cũng không tỏ ra tức giận, chỉ đứng dậy chúc y ngủ ngon.


Sau khi trở về phòng ngủ thiếp đi, Trần Văn Cảng có một giấc mơ. Trong mơ, cát và đá bay tán loạn, như một cơn lốc xoáy giữa sa mạc. Trần Văn Cảng nhìn thấy ​​vô số cảnh tượng tan vỡ trong cơn bão cát kinh hoàng, anh loạng choạng lùi lại, ngã vào một vòng tay trong trạng thái mất trọng lực. Chỉ có điều tầm nhìn quá mờ, quay đầu lại cũng vẫn chỉ là hỗn loạn. Chưa kịp nhìn thấy đó là ai thì trời đã sáng rồi.


---


Người dịch: Đại khái là mấy chương kiếp trước này thì tui sẽ dịch khá chậm, do nó tốn năng lượng cảm xúc, phải đổi qua cái khác sạc lại đó.


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 122
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...