Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 124
Bụi trần quá khứ
"Tên nghiện cờ bạc trong đó - con bạc thì không còn tính là con người nữa rồi, dù sao cũng chẳng còn hy vọng ăn năn gì đâu, có thể mang ra giết gà dọa khỉ." Hoắc Niệm Sinh nói: "Hù dọa những tên còn lại, làm cho chúng chỉ điểm kẻ chủ mưu, làm sao để đến phút cuối đừng có thay đổi lời khai."
"Tôi cũng có ý này, anh yên tâm, cảnh sát đang chịu rất nhiều áp lực, họ cũng sợ gây ra dư luận xấu."
"Tìm hiểu thêm các mối quan hệ xã hội của chúng, cha mẹ, vợ con, trên thế giới này vẫn sẽ có một số ít người mà chúng quan tâm."
"Băng đảng bắt nạt quy mô nhỏ phạm thêm tội mới trong khi đang thụ án kiểu này đã là mang tính chất không biết hối cải, bản chất ác liệt." Luật sư Chúc nói: "Luật pháp chắc chắn sẽ đưa ra một bản án nghiêm khắc, không thể thoát tội được. Nội bộ bọn chúng cũng không đoàn kết, tôi nghĩ sẽ có kẻ đầu hàng trước."
Hoắc Niệm Sinh cúp máy, vẻ mặt lạnh lùng. Lúc này y vừa đi đến tầng dưới, dừng lại ở bãi cỏ, đột nhiên quay lại nhìn lên. Khu nội trú là một tòa nhà sáu tầng, cửa sổ phòng bệnh của Trần Văn Cảng bây giờ vẫn tỏa ra ánh sáng trắng dịu nhẹ. Vì không phải phòng bệnh nào cũng có người ở nên nhiều nơi tối om, những phòng sáng đèn trong bóng tối trông như những vì sao nhỏ trên bầu trời. Dải ngân hà đọng lại trong mắt Hoắc Niệm Sinh thật lâu, chiếu ra trên khuôn mặt y vẻ dịu dàng và thương cảm mà chính y cũng không hề hay biết.
Thực ra, không phải Hoắc Niệm Sinh không muốn đến thăm hằng ngày, cũng không phải y không muốn dành nhiều thời gian ở lại hơn. Không phải là y không muốn đến, mà là thật ra Trần Văn Cảng không cần y. Cứu rỗi là một từ nghe có vẻ vĩ đại, nhưng cũng đầy tự mãn. Không phải bất kỳ người nào sẵn lòng đón nhận Trần Văn Cảng đều xứng đáng để anh cảm động rơi lệ.
Khi đưa anh về nhà, Hoắc Niệm Sinh không nghĩ nhiều đến những thứ thừa thãi. Y chỉ như nhặt về một con mèo hoang, lại còn là con từng bị ngược đãi, nhìn nó tỏ ra thận trọng, đầy vẻ cảnh giác, nó cần được điều trị, cần được nghỉ ngơi, cần có không gian an toàn. Tất cả những thứ này đều quan trọng hơn là cần có một người lạ ở bên tự đa tình.
Tính cả trước cả sau, Trần Văn Cảng nằm viện hơn một tháng. Ngày làm thủ tục xuất viện, mùa thu đã kết thúc hẳn, dự báo thời tiết nói rằng sẽ có đợt không khí lạnh tràn về. Về cơ bản, anh không còn nhà để về, nên không cũng hết cách, đành phải chuyển về căn hộ của Hoắc Niệm Sinh ở cao ốc Vân Đỉnh.
Ngày xuất viện, Hoắc Niệm Sinh đến đón anh. Tài xế Lão Lý và Amanda giúp thu dọn đồ đạc. Thật ra Trần Văn Cảng đã đóng gói xong từ trước, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng vào một góc phòng bệnh, chỉ cần tài xế mang xuống. Hoắc Niệm Sinh đút tay vào túi quần, đứng bên cửa sổ nơi anh thường nhìn ra ngoài. Y nhìn tài xế mở cốp xe ở tầng dưới, tự hỏi cảnh vật trong khung cảnh bất biến này có gì đẹp mà nhìn.
Hoắc Niệm Sinh đang suy nghĩ thì đột nhiên quay lại, Trần Văn Cảng đang ngồi lặng lẽ bên giường. Nhận thấy ánh mắt đó, Trần Văn Cảng ngước nhìn y, đáp lại bằng ánh mắt dò hỏi.
Trong một khoảnh khắc, một cảm xúc không thể diễn tả được dâng trào trong lòng Hoắc Niệm Sinh, giống như những bông tuyết lớn mùa đông rơi xuống trắng xóa. Thật ra, tuyết rất hiếm ở thành phố này. Nhưng trong thời gian ở nước ngoài, y thường đi du lịch khắp thế giới, cũng có đôi khi là đi công tác, chỉ ở những thành phố ở vĩ độ cao hơn, như ở Thụy Sĩ, Phần Lan và Syracuse mới thấy cảnh tượng như vậy.
Hoắc Niệm Sinh nhớ lại, lúc đó y ra đi không chút bận tâm, thế giới bên ngoài rộng lớn vô biên, bỏ bé con trong ký ức của mình lại phía sau. Rồi, chỉ trong chớp mắt, bằng cách nào đó, người kia đã thực sự trưởng thành. Nhưng không phải ai trưởng thành cũng cần trải qua bài học và cái giá đau đớn.
Amanda mang theo giấy xuất viện bước vào, cảm thấy bầu không khí khác lạ. Hoắc Niệm Sinh nói: "Đi thôi."
Trần Văn Cảng theo sau y, về đến căn hộ, Hoắc Niệm Sinh đột nhiên hỏi lại: "Cậu ở một mình được không?"
Trần Văn Cảng dừng lại, rồi ngập ngừng hỏi y: "Anh vẫn không thường ở đây phải không?" Ý nghĩa có vẻ mơ hồ.
Hoắc Niệm Sinh cười cười, hỏi lại: "Cậu muốn tôi ở lại đây, hay là không muốn nhìn thấy tôi?"
Trần Văn Cảng hiểu sai ý nghĩa của câu hỏi, anh không hiểu rằng Hoắc Niệm Sinh đang hỏi ý kiến mình. Trong lúc đang ngơ ngác, Hoắc Niệm Sinh nhìn anh một lúc rồi cầm áo vest lên, nói sẽ quyết định sau, bảo anh đi ngủ rồi bỏ đi. Có lẽ y đến hộp đêm, hoặc có việc xã giao khác, Trần Văn Cảng không chắc.
Sau đó, Hoắc Niệm Sinh không nói rõ có ở lại hay không, dù sao y cũng là chủ nhà, có thể tự do ra vào. Hoắc Niệm Sinh cứ một hoặc hai ngày lại đến căn hộ cao ốc Vân Đỉnh này, có khi ngủ lại qua đêm trong phòng ngủ chính, có khi chỉ về ăn bữa cơm rồi đi.
Cơm do hộ lý nấu. Sau khi xuất viện, Amanda không còn theo Trần Văn Cảng nữa, nhưng một người họ Vương được thuê đến căn hộ, nghe nói là có kiến thức và kinh nghiệm phong phú về việc điều dưỡng, đồng thời có cả chứng chỉ chuyên gia dinh dưỡng. Chị ta tiếp nhận việc chăm sóc Trần Văn Cảng.
Ban đầu, Trần Văn Cảng cho rằng việc này là không cần thiết, anh muốn từ chối, có một hộ lý riêng ở nhà chẳng khác nào khiến anh trở nên vô dụng. Nhưng chuyện này không phải do anh quyết định mà là ý của Hoắc Niệm Sinh, dù sao cũng đã thuê rồi. Hơn nữa, với hộ lý họ Vương này, gia chủ là phú ông sống trong một căn hộ sang trọng, lại chi trả hào phóng, chính chị ta cũng đồng ý ở lại.
Vì vậy, chị ta chịu trách nhiệm giám sát Trần Văn Cảng uống thuốc, cũng như lập ra chế độ ăn uống đầy đủ dinh dưỡng, chuẩn bị mỗi ngày ba bữa cho anh. Giống như Amanda, chị ta cũng sẽ báo cáo tình hình trong nhà cho Hoắc Niệm Sinh, Trần Văn Cảng đều biết.
Thử trong hai tuần, mọi chuyện vẫn ổn thỏa.
Công bằng mà nói, Trần Văn Cảng là đối tượng phục vụ rất dễ tính. Hộ lý thường phải đối mặt với những bệnh nhân đã mất khả năng tự chăm sóc bản thân, anh thì còn lâu mới đến mức đó, cũng không có thói quen kỳ lạ hay tật xấu vênh mặt hất hàm sai khiến, bình lặng như một cái cây chỉ cần tưới nước thường xuyên. Kể cả khi nghe thấy chị Vương lén lút nói chuyện điện thoại, kể về "tên mù" mà chị ta đang chăm sóc, anh cũng chỉ giả vờ câm điếc.
Chị Vương đã đưa ra rất nhiều công thức nấu ăn phong phú, dán trên tủ lạnh, nhưng không phải lúc nào cũng làm theo. Khi Hoắc Niệm Sinh về nhà ăn cơm, bàn ăn lúc nào cũng đầy ắp đồ ăn ngon. Nếu y không ở nhà, khả năng xuất hiện "các món thanh đạm" sẽ cao hơn. Nhưng Trần Văn Cảng không thực sự quan tâm đến việc ăn gì, nên anh cũng không bận tâm.
Tối hôm đó, khi Hoắc Niệm Sinh vào nhà thì chỉ mới hơn 8 giờ tối, nhưng nghe nói Trần Văn Cảng đã đi ngủ rồi.
Chị Vương đang ở trong bếp thì nghe tiếng động, vội vàng đi ra lau tay. Một mùi thơm thoang thoảng bay ra từ bếp, đó là món súp vẫn còn sôi trên bếp. Chị ta hỏi gia chủ có muốn múc cho y một chén không, Hoắc Niệm Sinh vừa thay giày vừa nói không cần. Chị ta giải thích lý do Trần Văn Cảng không ăn: "Hôm nay đi siêu thị, cậu Trần gặp chút chuyện không vui."
"Sao vậy?" Bàn tay đang kéo cà vạt của Hoắc Niệm Sinh chậm lại nửa nhịp.
"Không có gì, chỉ là gặp phải hai đứa trẻ không ngoan, đuổi theo cậu ta gọi mấy câu 'Độc nhãn long'." Chị ta đáp: "Vì vậy, tôi thấy cậu Trần không vui, còn cãi nhau với cha mẹ bọn chúng vài câu, sau đó thì về nhà."
Hoắc Niệm Sinh ờ một tiếng: "Khi đó chị cũng có mặt? Chị nói gì?"
"Chúng... chỉ là trẻ con thôi mà, ăn nói không biết lựa lời, không thể tranh luận với chúng được."
"Quên đi, tối nay cậu ấy không ăn gì?"
"Cậu Trần nói không muốn ăn, chỉ ăn chút trái cây."
Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn chị ta một cái, đá chân đẩy giày vừa thay ra về phía cửa.
Chị Vương quan sát vẻ mặt của y, canh gần xong rồi nên bèn quay vào tắt bếp, mang nồi sứ ra đặt lên bàn bếp, không đụng vào nữa, chào Hoắc Niệm Sinh rồi trở về phòng cho người giúp việc nghỉ ngơi.
Hoắc Niệm Sinh đứng một lúc rồi vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra một lon nước có ga, sẵn đó liếc vào trong một lượt.
Mặc dù đang là mùa đông, tủ lạnh vẫn chất đầy đủ các loại trái cây, cả nhập khẩu và trái mùa, các ngăn khác chứa rau củ hữu cơ, ngoài ra, tủ đông còn có nhiều loại thịt và hải sản cao cấp. Hầu như lúc nào tủ lạnh cũng có sẵn đồ ăn ngon, có thể tìm thấy bất kỳ loại thực phẩm đắt tiền nào ở đây. Hoắc Niệm Sinh vốn quen sống xa hoa, nuôi người khác thì hiển nhiên không đến nỗi keo kiệt.
Trần Văn Cảng đi ngủ sớm, hôm sau thức dậy cũng sớm, 6 giờ sáng anh đã tỉnh. Phòng khách sạch sẽ, không một tiếng động, lúc đầu anh không nhận ra có người về nhà tối qua.
Khi bất ngờ nghe thấy tiếng động, Trần Văn Cảng đang đứng trên ban công, tựa vào lan can hút thuốc. Hoắc Niệm Sinh thường không dậy sớm như vậy, nhưng hôm nay lại ngoại lệ, thậm chí còn làm Trần Văn Cảng giật mình. Anh quay đầu nhìn vào trong, thấy Hoắc Niệm Sinh đang khoác áo ngủ, chị Vương đứng trước mặt y trông rất tủi thân, nhưng cách một cánh cửa nên không nghe rõ họ nói gì.
Trên mặt Hoắc Niệm Sinh vẫn là nụ cười nửa miệng giả tạo. Trần Văn Cảng mở cửa kính, chị ta như vừa gặp được vị cứu tinh: "Này Tiểu Trần, cậu mau nói với ông chủ đi, bình thường tôi làm việc thế nào, có tận tâm không, cậu biết mà..."
Trần Văn Cảng hơi nhếch khóe môi, phủi tàn thuốc, không nói gì. Khi chị ta lười biếng, Trần Văn Cảng không có hứng thú đi mách lẻo, giờ đây cũng hoàn toàn thờ ơ trước lý do tại sao chị ta đột nhiên bị đuổi. Anh chỉ lạnh lùng bàng quan, như thể không quan tâm đến sự sống hay cái chết của người khác.
Chị Vương rõ ràng không muốn mất đi công việc được trả lương cao mà lại nhàn rỗi này, nhưng dù sao cũng phải đi, lúc đi còn oán hận trừng mắt nhìn anh.
Trần Văn Cảng đã quay lưng đi, tiếp tục hút thuốc, không để ý gì cả.
Chị Vương gói ghém hành lý mất nửa tiếng đồng hồ. Hoắc Niệm Sinh thì có lẽ đã về ngủ bù, phải mất hai mươi phút mới ra. Y vào bếp lấy chút đồ ăn rồi ra ban công: "Sao dậy sớm thế."
Trần Văn Cảng chào buổi sáng: "Tối qua tôi đi ngủ sớm, không biết anh ở đây, không nghe thấy gì cả."
Gần đây có đợt không khí lạnh, nhiệt độ đột ngột giảm xuống bảy tám độ C, khiến người ta có cảm giác lạnh cóng. Trong nhà có điều hòa trung tâm, duy trì nhiệt độ và độ ẩm ổn định, giữ trạng thái thoải mái dễ chịu, nhưng ban công lại là kiểu bán khép kín, có gió lạnh lùa vào. Trần Văn Cảng mặc chiếc áo len mỏng bên ngoài bộ đồ ngủ, cổ áo kéo thẳng, để lộ phần cổ thon thả trắng trẻo. Ban công có lan can chắn, anh ngửa đầu ra sau, nhìn ra bầu trời bị chia cắt qua những song lồng, như một chú chim bị giam cầm.
Hoắc Niệm Sinh thu hết đường nét của anh vào đáy mắt, đưa cho anh một chiếc bánh sừng bò.
Trần Văn Cảng nhận lấy rồi lên tiếng trêu chọc: "Ban đầu tôi nói không cần hộ lý, mời đến rồi lại phải đuổi đi."
Hoắc Niệm Sinh nói: "Cậu thích bao che người ngoài thế à? Gọi chị ta về còn kịp đấy."
Anh thậm chí còn cố tình mang gạt tàn pha lê ra ban công, rõ ràng là tái phạm thường xuyên. Trong gạt tàn đầy tàn thuốc và đầu lọc, điếu thuốc đang cháy dần rút ngắn lại, Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Chẳng phải lúc nằm viện đã bỏ thuốc à, sao giờ lại hút?"
Trong lúc đang nói chuyện, Trần Văn Cảng đã cầm nó lên lại. Hoắc Niệm Sinh đột nhiên đưa tay ra, muốn lấy đi từ trong tay anh, Trần Văn Cảng biết mình sai nên buông tay. Hoắc Niệm Sinh vậy mà lại đặt điếu thuốc hút dở lên môi, hơi cúi đầu, rít một hơi thật sâu. Trần Văn Cảng sững sờ, chưa kịp phản ứng, anh mở to mắt...
Hoắc Niệm Sinh ấn đầu thuốc lá vào gạt tàn pha lê rồi bắt lấy gáy anh. Trong giây lát, Trần Văn Cảng thậm chí không nghĩ đến việc vùng vẫy, hoặc có lẽ là vì cử chỉ của đối phương quá nhẹ nhàng. Hoắc Niệm Sinh cúi đầu, ngậm lấy cánh môi mềm mại của anh, cọ tới cọ lui, cảm giác ấm nóng bao phủ, đồng thời mùi vị của thuốc lá cũng được truyền sang.
Trong đầu như có tiếng nổ lớn, như pháo hoa nổ tung, những chùm ánh sáng đầy màu sắc, tươi tắn rạng ngời. Khoảnh khắc đó, Trần Văn Cảng nhớ lại nhiều khung cảnh pháo hoa: lễ mừng xuân trong công viên giải trí, đường phố trong tết Nguyên Tiêu, tiệc lửa trại trên bãi biển... Vô số giọng nói và tiếng cười vang vọng trong tâm trí anh, rồi dần dần nhỏ đi, biến mất hẳn.
Trần Văn Cảng như một con rối dây, mặc cho Hoắc Niệm Sinh luồn tay dưới nách, vòng qua, ôm anh vào lòng.
Hoắc Niệm Sinh không vội vàng, y làm từng bước một, nắm vững nhịp điệu. Trong một khoảng thời gian ngắn, Trần Văn Cảng mất đi một phần khả năng tư duy, nhưng chức năng trí nhớ lại hoạt động sôi nổi khác thường. Anh nhớ lại Trịnh Ngọc Thành cách đây vài năm, và buổi tối ngày hè sau bữa tiệc sinh nhật đó. Dưới ánh đèn màu vẫn còn sáng, hình bóng được ánh sáng xanh đỏ viền quanh, lời tỏ tình bí mật và một nụ hôn ngượng ngùng. Quá khứ vẫn còn sống động, hằn rõ trong tâm trí, như thể chỉ mới xảy ra ngày hôm qua.
So với Trịnh Ngọc Thành còn mang dáng vẻ thiếu niên ngây ngô, Hoắc Niệm Sinh là một người hoàn toàn khác, một kiểu đàn ông hoàn toàn khác. Trịnh Ngọc Thành hăng hái hăm hở, ôm quyết tâm giành được tình yêu. Hoắc Niệm Sinh thì khác, y thuần thục điêu luyện, nhưng vẫn giữ khoảng cách, nắm bắt chính xác khoảng cách mong muốn, mang lại cho người khác cảm giác nguy hiểm rất bản năng. Tưởng như một khi đã rơi vào tay y thì không còn khả năng thoát ra.
Trần Văn Cảng đặt hai tay lên ngực y, lúc siết lúc buông, cuối cùng anh vẫn túm lấy áo của Hoắc Niệm Sinh.
Cho đến khi điện thoại không ngần ngại reo lần thứ hai, tuyên bố nó không phải là cuộc gọi quấy rối, người gọi có lẽ đang có chuyện nghiêm túc. Hai người đột nhiên tách ra. Điện thoại của Hoắc Niệm Sinh đang reo, y chỉnh lại cổ áo cho Trần Văn Cảng: "Vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
Trần Văn Cảng bước vào phòng khách, nhưng vẫn còn cảm giác không biết mình đang ở đâu. Sau đó, anh nhận ra khuôn mặt mình nóng bừng như lửa, mọi thứ vừa xảy ra có vẻ như chỉ là ảo giác do chứng hoang tưởng gây ra. Thế mà cảm giác và nhiệt độ khi bị m*t lấy vẫn còn lưu lại trên môi, chân thực và rõ ràng. Anh quay lại, thấy Hoắc Niệm Sinh vẫn đang ở trên ban công nghe điện thoại, vẻ mặt thoải mái, thậm chí còn cười nói, cứ như thể nhân vật chính trong khung cảnh mộng mơ vừa rồi không phải là y.
Trần Văn Cảng cũng bình tĩnh lại, nụ hôn này khiến anh thấy kinh hãi hơn là lãng mạn. Sự bối rối và hoang mang trong lòng anh như một vòng xoáy ngày càng lớn, bao trùm cả cơ thể anh. Vốn là bạn thuở nhỏ, lời tỏ tình của Trịnh Ngọc Thành đến một cách tự nhiên, nhưng động cơ của một người như Hoắc Niệm Sinh là gì đây? Y có biết mình đang làm gì không?
Trần Văn Cảng cúi đầu, thấy tay áo mình dính phải tàn thuốc trong gạt tàn, anh phủi đi rồi đẩy cửa phòng tắm ra. Anh mở vòi nước, dòng nước trắng xóa tuôn ra. Anh ngẩng đầu lên, tấm gương phía trên bồn rửa mặt sáng rực. Người bên trong nhìn lại anh bằng một con mắt.
Hoắc Niệm Sinh cúp điện thoại, đứng ngoài ban công thêm nửa phút nữa mới quay vào nhà, đóng cửa trượt. Không có dấu vết của Trần Văn Cảng trong tầm mắt, Hoắc Niệm Sinh đợi thêm một lúc thì nghe một tiếng động lớn. Tiếng loảng xoảng vang lên điếc cả tai, gần như cả tầng trên và tầng dưới đều có thể nghe thấy. Chỉ cần nghe tiếng động là đoán được có thứ gì bị làm vỡ, y nhanh chóng bước tới, mở cửa phòng tắm.
Trần Văn Cảng đang bám vào bồn rửa mặt. Thấy Hoắc Niệm Sinh bước vào, anh buông tay ra, lùi lại một bước, lưng áp vào nền gạch lạnh ngắt.
Đối diện với cánh cửa trượt, tấm gương từng sáng lấp lánh giờ đây phủ đầy những vết nứt lan rộng như mạng nhện. Phần lớn mảnh gương vẫn dính trên tường nhờ lớp keo ở mặt sau, một phần mảnh vỡ nhỏ rơi vào bồn rửa. Chúng phản chiếu lẫn nhau, soi ra vô số Trần Văn Cảng, cùng vô số khuôn mặt méo mó dị dạng. Trong gương, anh lộ ra ánh mắt lạnh nhạt như bị ma ám.
Hoắc Niệm Sinh dùng ngón tay gõ nhẹ vào kính vân dọc, ra hiệu mình sẽ lại gần: "Sao vậy? Không sao chứ?"
Trần Văn Cảng hướng ánh mắt về phía y. Anh nhìn chằm chằm vào Hoắc Niệm Sinh vài giây, lách qua y, quay người đi về phòng.
Mặc dù trong nhà bỗng gặp phải chuyện không vui, Hoắc Niệm Sinh vẫn không giận. Y chỉ ở trong phòng tắm, nhìn xuống những mảnh thủy tinh trong bồn rửa, nhặt một mảnh lên. Vẻ mặt y vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt Trần Văn Cảng vừa nhìn y vẫn còn in đậm trong tâm trí.
Hoắc Niệm Sinh đẩy cửa phòng ngủ phụ, Trần Văn Cảng quấn chăn nằm trên giường, quay mặt vào tường. Hoắc Niệm Sinh bước tới, tay cầm hộp cứu thương, hỏi: "Có bị đứt tay không?"
Trần Văn Cảng im lặng, nửa phút sau, anh vẫn ngồi dậy, đưa tay ra cho y xem.
Có một vết cắt trên da dưới ngón tay út, Hoắc Niệm Sinh rửa sạch bằng i-ốt, còn nói đùa: "Thật thà vậy à, còn dùng tay mình đập, trong phòng tắm không còn dụng cụ nào khác sao?" Trần Văn Cảng vẫn không nói gì.
Y lại an ủi: "Được rồi, đừng lo lắng quá, sau này còn có thể sửa bằng phẫu thuật thẩm mỹ."
Trần Văn Cảng cuối cùng cũng phản ứng lại với câu này, anh cười gượng: "Vấn đề không phải ở đó."
Hoắc Niệm Sinh hỏi: "Vậy thì là vấn đề gì?"
Trần Văn Cảng dời mắt đi. Trước đây anh chưa bao giờ là người hà khắc, đừng nói là nổi điên lên, cãi vã với người khác cũng rất hiếm gặp, lúc này anh rơi vào trạng thái tự ghét bỏ bản thân, trong lòng chỉ có cảm giác chán nản vô cùng. Anh thà để Hoắc Niệm Sinh cau mày chất vấn chuyện gì đang xảy ra.
Y đóng cửa lại khi đi ra, Trần Văn Cảng nằm ngửa trên gối, bụng anh như bị nhét đầy đá, vừa nóng rát vừa buồn nôn.
Trong đầu anh hỗn loạn, tiếng pháo hoa nổ và những âm thanh náo nhiệt lại vang lên. Tiếng nhạc của vòng quay ngựa gỗ, những giọng nói ồn ào khi cò kè mặc cả, nhạc khiêu vũ điện tử trên loa và tiếng reo hò của những thanh niên nam nữ. Họ nói chuyện, cười đùa và la hét, âm thanh vẫn văng vẳng bên tai. Những cảnh tượng không còn mang lại niềm vui cho con người nữa, mà trở nên nhàm chán vô nghĩa.
Trần Văn Cảng trở mình. Dù có thừa nhận hay không, vừa rồi lúc Hoắc Niệm Sinh hôn anh, quả thực đã mang đến cho anh một cảm giác vui sướng, một niềm hân hoan đen tối khi được theo đuổi. Đến lúc này, chỉ có người này mới có thể cho anh một chút hy vọng. Anh cũng đã chuẩn bị tinh thần rất nhiều, đôi khi anh nghĩ mình đã đủ can đảm, nhưng thực tế hết lần này đến lần khác làm anh tan vỡ, khiến ảo tưởng của anh trở nên vô giá trị.
Chị Vương phụ trách việc nhà đã đi, không còn ai nấu cơm trưa, phòng tắm thì bừa bộn thê thảm. Nhưng đó cũng không phải chuyện gì to tát, Hoắc Niệm Sinh cũng không làm phiền trợ lý của mình. Y gọi một cuộc điện thoại, nửa tiếng sau, một đầu bếp đến chuẩn bị nguyên liệu, các món ăn nóng và đồ nguội bày đầy cả bàn.
Sau đó, y lại gõ cửa phòng ngủ phụ: "Tôi có thể vào không?"
Trần Văn Cảng nghe tiếng y, bèn ngồi dậy vuốt lại tóc: "Cửa không khóa."
Hoắc Niệm Sinh đẩy cửa ra, chỉ nói: "Đói không? Ra ngoài ăn đi."
Trần Văn Cảng không biết mình đã ngủ hay chỉ nằm đó vài tiếng đồng hồ, tóc tai bù xù, anh dùng tay chải lại, cất giọng khàn khàn xin lỗi, rồi chậm chạp hạ chân xuống: "Vừa rồi không có ý định nổi giận với anh, hy vọng anh không phiền." Anh nói rất gượng gạo rập khuôn, phát âm còn không rõ ràng, giống như học sinh tiểu học lần đầu tiên được dạy cách xin lỗi chính thức.
Hoắc Niệm Sinh cười: "Đúng là dọa tôi giật mình đấy." Trần Văn Cảng ngước nhìn y, y tựa vào cửa, vẫn là giọng điệu trêu chọc: "Không muốn gương thì bỏ đi, không bị thương là được. Ăn thôi."
Hoắc Niệm Sinh tỏ ra rất khoan dung rộng lượng, y dung túng cho Trần Văn Cảng bộc phát vô cớ, người bị bệnh tật hành hạ lâu dần sẽ trở nên lập dị, đây là điều tự nhiên. Hai người ngồi vào bàn ăn, không ai nhắc lại chuyện đó nữa.
Đến tối, Hoắc Niệm Sinh lại ra ngoài. Chỉ có phòng tắm vẫn duy trì tình trạng thê thảm như hiện trường vụ án.
Thực ra, sau bữa trưa hôm đó đã có công nhân đến dọn dẹp, tháo bỏ chiếc gương cũ, quét sạch những mảnh vỡ, nhưng không thay gương mới vào. Về sau, Trần Văn Cảng vào nhà vệ sinh rửa mặt, ngước lên nhìn thì chỉ thấy một bức tường trống trơn. Thực ra, bản thân anh cũng không quen với việc này, nhưng đây là thứ anh đã phá hủy mà không có lý do, nên không có quyền hỏi bất kỳ câu nào.
Hai ngày sau, mặt tường được thay thế bằng bức tranh trang trí lõm hình một bó hoa bách hợp đang nở. Bức tranh này đẹp thì có đẹp, chỉ có điều trang trí không gian phía trên bồn rửa lại ngô không ra ngô, khoai không ra khoai, trông có vẻ hơi lố bịch, chẳng ai trang trí nhà mình như thế.
Nhưng thực tế là sau sự cố này, những mặt phản xạ có thể soi người trong căn hộ đã giảm đi rõ rệt. Trước đây, tủ giày đối diện với ghế thay giày ở sảnh vào có bề mặt kim loại nhẵn sáng loáng, cửa tủ rượu cũng làm bằng kính phản quang. Những thứ có thể phản chiếu bóng người này dần dần bị thay thế khỏi căn nhà lúc nào không hay. Số lượng có hạn còn lại chỉ là hai ba tấm gương gắn trong tủ quần áo, cần phải mở ra mới nhìn thấy.
Trần Văn Cảng biết Hoắc Niệm Sinh đã hiểu lầm điều gì, thật ra anh không đơn giản chỉ là sợ nhìn thấy khuôn mặt của chính mình. Phản ứng kháng cự của anh bắt nguồn từ những nguyên nhân sâu xa hơn, chẳng hạn như nỗi sợ về một tương lai vô định, và mối quan hệ thân mật không thể nào có được nữa. Nhưng điều này rất khó giải thích, ngay cả bản thân anh cũng chưa hiểu được.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn, sau đó, Hoắc Niệm Sinh lại thuê một người giúp việc mới.
Dì giúp việc lần này họ Mạnh, ngoài 50 tuổi, không phải là hộ lý chuyên nghiệp nhưng tính tình ôn hòa hơn người trước, làm lụng nhanh nhẹn hơn người trước, có vẻ phù hợp hơn về mọi mặt. Tật xấu duy nhất của dì là ưa cằn nhằn, Trần Văn Cảng không thích ra ngoài, dì lại cứ liên tục khuyên nhủ, bảo anh đừng ở nhà suốt. Đôi khi dì đến siêu thị sẽ rủ anh đi cùng, hoặc sẽ dành thời gian đi dạo trong công viên cùng anh. Nếu Trần Văn Cảng thực sự không muốn, quá trình lôi kéo có thể kéo dài cho đến khi anh chịu thỏa hiệp.
Nhưng nghĩ lại, nếu không có dì cố gắng đến thế, có lẽ Trần Văn Cảng sẽ thật sự không ra khỏi nhà suốt cả tháng. Anh nhốt mình trong phòng, tự vẽ cho mình một nhà tù. Suy cho cùng, một khi ra ngoài, bất kể đi đâu hay gặp ai, anh cũng sẽ luôn nhận được những ánh nhìn kỳ lạ. Nhưng đây không phải là lý do duy nhất khiến anh ở nhà, cái chính là vì anh sợ có người lạ đến gần mình.
Đôi khi Trần Văn Cảng cảm thấy hoang mang, thế giới hiện lên trong mắt anh với một vẻ vô cùng bất thường. Mỗi một người trong đám đông dường như đều ẩn giấu một bộ mặt khác, mặt xanh nanh vàng. Anh không thể dự đoán được ai sẽ bất ngờ lao đến tấn công, mang đến cho anh một tai họa thảm khốc.
Cuối cùng, dì Mạnh đã chiến thắng cuộc chiến vô hình này nhờ viện trợ bên ngoài. Chẳng biết dì đã nói gì với gia chủ, thậm chí thuyết phục được Hoắc Niệm Sinh đưa Trần Văn Cảng đi chơi. Một ngày thứ Sáu nọ, y bất ngờ bảo Trần Văn Cảng thay quần áo, rồi hai người cùng nhau đi ăn tối ở một nhà hàng Pháp. Từ đó, chuyện này trở thành một thói quen hằng tuần.
Hầu như cuối tuần nào Hoắc Niệm Sinh cũng đưa Trần Văn Cảng đến nhà hàng ăn tối. Trần Văn Cảng cũng chấp nhận, anh sẵn sàng cùng Hoắc Niệm Sinh ra ngoài, đi ăn uống, nhưng giữa họ không có hành vi vượt quá giới hạn nữa.
Duy trì tần suất này, chớp mắt đã đến cuối năm. Giáng sinh đang đến gần, năm mới cũng sắp đến, đường phố nhộn nhịp hơn bình thường. Black Friday đến cũng gây ra cơn sốt mua sắm tại các cửa hàng, tất cả các nhà hàng đều đông nghịt người.
Hoắc Niệm Sinh đã đặt chỗ tại một nhà hàng cao cấp trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, nhưng y lại để quên ví trong xe, y vỗ vai Trần Văn Cảng, bảo anh đi trước. Nhà hàng lẩu ở tầng dưới cực kỳ đông khách, lượng khách xếp hàng chờ đã đến lên tới 300. Trần Văn Cảng đeo khẩu trang, bước qua hàng người dài, lên lầu vào nhà hàng cao cấp. Nơi này áp dụng chế độ hội viên đặt chỗ, không đông đúc, chỉ có 30 bàn trống.
Nhưng dù vậy, vẫn có khả năng sẽ gặp phải người mà anh không muốn gặp.
Trịnh Ngọc Thành phát hiện ra anh trước, ngồi đối diện với Trịnh Ngọc Thành là Trịnh Bảo Thu. Không hiểu vì lý do gì mà hai anh em họ lại ra ngoài ăn, Trần Văn Cảng theo người phục vụ vào trong, được dẫn đến một chỗ ngồi ngăn cách bằng bình phong, hai bên chạm mặt nhau. Trịnh Ngọc Thành phản ứng đầu tiên, hắn buông đũa lao thẳng tới trước mặt Trần Văn Cảng.
Trần Văn Cảng đã thấy khó xử, anh đeo lại khẩu trang rồi mắng Trịnh Ngọc Thành: "Anh bị điên à?"
Trịnh Ngọc Thành cuối cùng cũng lên tiếng: "Em tại sao lại..."
Trần Văn Cảng lạnh lùng đáp: "Biến dạng rồi, sao hả, anh chưa từng thấy thứ gì hiếm có vậy à?"
Trịnh Ngọc Thành vô cùng kinh hãi: "Anh nghe nói em bị thương nhẹ! Sao lại thành ra thế này?"
Trịnh Bảo Thu lo lắng không thôi, bị bầu không khí đóng băng tại chỗ, cô nín thở không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu Hoắc Niệm Sinh không đuổi đến nơi ngay sau đó, tình hình có lẽ đã khó giải quyết. Y như từ trên trời giáng xuống, tách Trịnh Ngọc Thành ra, can ngăn Trịnh Bảo Thu.
Trần Văn Cảng nửa cố tình nửa vô ý trốn sau lưng y.
"Anh tránh sang một bên, tôi cần nói chuyện." Nhưng Trịnh Ngọc Thành có vẻ kích động, không nghe lời khuyên: "Văn Cảng..."
Khách khứa thi nhau quay đầu nhìn cảnh tượng náo nhiệt. Hoắc Niệm Sinh lại đẩy Trịnh Ngọc Thành ra: "Nhất định để bị chụp lại thì cậu mới vui?"
Trịnh Bảo Thu phản ứng trước, bỏ cả bữa ăn, vừa lôi vừa kéo anh mình về nhà. Cô kìm nén sự nghi ngờ, ra hiệu cho Hoắc Niệm Sinh, ý bảo sẽ gọi lại sau. Cuối cùng, người phục vụ cũng hoàn hồn, kéo ghế sang một bên cho họ.
Hoắc Niệm Sinh ngồi xuống như không xảy ra việc gì cả, gọi món như thường, Trần Văn Cảng cũng ngồi xuống đối diện y. Chẳng mấy chốc, các món ăn lần lượt được dọn ra, nhưng bầu không khí đã bị phá vỡ, món ngon cũng trở nên vô vị.
Trần Văn Cảng dùng nĩa chà đạp salad trên đĩa, Hoắc Niệm Sinh đưa cho anh lọ tiêu: "Muốn không?"
Trần Văn Cảng vô thức cầm lấy, không nói một lời, lật ngược lọ xuống, mở nắp đổ lên đĩa.
Hoắc Niệm Sinh phì cười: "Sao thế, buồn à?"
Trần Văn Cảng dừng lại hai giây rồi mới phản ứng: "Xin lỗi, tôi hơi mất tập trung, anh vừa nói gì?"
Hoắc Niệm Sinh đặt nĩa xuống cạnh đĩa, không ăn nữa, nâng ly lên uống nước: "Tôi chẳng nói gì cả."
Trần Văn Cảng cụp mắt, thầm thở dài. Thực ra, anh nghe rất rõ, nhưng anh sợ người đàn ông này sẽ bắt đầu một bài giảng, rằng thề sống thề chết vì một thằng đàn ông là ngu ngốc bao nhiêu. Nhưng đến ngày hôm nay, thực sự không cần y phải dạy nữa, anh đã nhận được bài học của mình rồi.
Khi gặp lại Trịnh Ngọc Thành, Trần Văn Cảng chỉ thấy nực cười. Vẻ mặt kinh hãi của Trịnh Ngọc Thành cứ như một thằng ngốc, nghĩ đến biểu cảm của hắn thậm chí còn khiến Trần Văn Cảng thấy mất kiên nhẫn. Vừa rồi khi trốn sau lưng Hoắc Niệm Sinh, anh nhìn kỹ lại khuôn mặt của Trịnh Ngọc Thành mới phát hiện người bạn thời thơ ấu cùng nhau lớn lên đó thì ra cũng không quen thuộc như anh tưởng. Hắn như một thằng hề buồn cười, vừa la lối vừa gào thét, trong mắt Trần Văn Cảng chỉ là một kẻ hoàn toàn xa lạ.
Nhưng anh cố tình tránh nghĩ đến Trịnh Bảo Thu cũng có mặt ở đó. Khi trở về căn hộ, Trần Văn Cảng đi vào phòng ngủ phụ.
Hoắc Niệm Sinh theo sau anh, thay giày ở cửa ra vào. Trên đường về nhà, cả hai đều không nói lời nào, sự im lặng kéo dài cho đến khi họ về đến căn hộ. May mắn là Hoắc Niệm Sinh đã quen với tính khí thất thường của người chung nhà này, chờ Trần Văn Cảng về phòng, y đi đến quầy bar, mở tủ rượu, rồi nhận được cuộc gọi từ em họ.
Trần Văn Cảng mở hé cửa, nghe thấy tiếng Hoắc Niệm Sinh đối phó với Trịnh Bảo Thu trong phòng khách. Hoắc Niệm Sinh nói rất nhỏ, khó nghe rõ từ xa, y ngồi thoải mái trên sô pha, hai chân bắt chéo.
Trần Văn Cảng định vào nhà vệ sinh, nhưng nghe tiếng động nên đành bỏ cuộc, về nằm ngửa ra giường. Ngay khi chạm vào gối, cơn mệt mỏi ập đến, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng anh thường không thể ngủ ngon, giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh cũng thường không thể phân biệt được giữa ảo giác và giấc mơ.
Hôm nay Trần Văn Cảng không mơ thấy ác mộng, nhưng cũng không phải là giấc mơ ngọt ngào mà giống như một hồi ức bình dị mộc mạc. Anh có cả khứu giác và thính giác - khu chợ ngập trong mùi tanh của hải sản, những cây rong biển khoa trương treo trên dây phơi quần áo, kẹo đường nặn hình do người bán hàng rong thổi trên phố, xe bán kem phát nhạc ầm ĩ, có người đang thổi kèn harmonica trong nhà, cô giáo đang dạy trẻ em hát, ngoài trường đình, bên đường xưa, cỏ xanh mướt trải dài bất tận...
Trần Văn Cảng giật mình tỉnh giấc, bên tai thậm chí còn nghe thấy tiếng trẻ con vang vọng rất chân thực. Chúng hát đi hát lại không ngừng, như thể bị nhấn nút lặp lại, từ những âm thanh như tiếng trời đến ngân nga méo mó, ngoài trường đình, bên đường xưa, cỏ xanh mướt trải dài bất tận...
Hoắc Niệm Sinh đang chuẩn bị đi ngủ. Y vừa tắm rửa, lau tóc xong, ra khỏi phòng tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
---
Người dịch: Bữa có ai thắc mắc Niệm Sinh yêu Văn Cảng từ lúc nào đó, thì là dần dần phát triển sau khi nhặt ẻm về nha, chứ trước đó gặp mỗi 4 lần còn cách tới vài năm thì sao mà yêu ngay được. Mà Văn Cảng yêu Niệm Sinh thì còn phải trễ hơn nữa, vì chữa vết thương thể xác thì có thể nhanh, chứ vết thương tâm hồn và bệnh trầm cảm thì lâu lắm.
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 124
10.0/10 từ 33 lượt.
