Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 107


Xe thể thao đen bóng chạy lên con đường núi. Cỏ cây tươi tốt, tỏa ra mùi hương của đủ loại thực vật, mây xanh thẫm trải rộng trên bầu trời, dưới những đám mây ở phía đối diện cũng là núi rừng, cảnh núi mông lung. Trần Văn Cảng nhìn qua kính mát, quan sát thế giới được dát thêm một lớp màu đen này.


Hoắc Niệm Sinh đạp ga, xe thể thao chạy trong thành phố không thể phát hủy hết tính năng, nhưng ra đến ngoại ô lại là địa bàn của nó. Tốc độ tạo ra luồng gió mạnh, thổi thẳng vào mặt.


Khi chưa kịp nhận ra, Trần Văn Cảng đã tháo kính mát xuống, chống tay lên cửa sổ xe đang mở, áp gọng kính vào môi.


Hoắc Niệm Sinh cố tìm chủ đề để nói chuyện: "Trùng hợp là đã lâu rồi tôi không đến thăm..." Y liếc nhìn Trần Văn Cảng: "Văn Cảng?"


Trần Văn Cảng không đáp, Hoắc Niệm Sinh nhìn thoáng qua khóe mắt, chỉ thấy nửa bên mặt của anh. Anh đang cắn nhẹ đầu gọng kính, để lộ ra cảm xúc lo lắng trong vô thức, trước khi đột nhiên nhận ra: "Anh vừa nói gì?"


Hoắc Niệm Sinh cười bảo: "Nơi này hẻo lánh thì đúng là hẻo lánh, nhưng thực ra vẫn có khá nhiều người sinh sống xung quanh, gần đó có một trang trại ngựa, một hồ chứa nước, cắm trại và câu cá đều được. Còn trên con đường chúng ta đang đi, cứ đến đêm lại có đám thanh niên choai choai đua xe chường mặt ra."


Trần Văn Cảng gật đầu: "Chắc là do ở đây không có cảnh sát giao thông."


Tìm kiếm cảm giác phấn khích là một cám dỗ mà người trẻ không thể cưỡng lại. Một năm bốn mùa, con đường núi này là thiên đường cho những người đam mê xe moto, người lái xe đều là thanh niên, như những con thú hoang sống về đêm, ban ngày ẩn núp ở đâu đó chẳng ai biết, chỉ có nửa đêm mới xuất hiện.


Tiếng gầm rú của động cơ được cải tiến nổ ầm trời, dàn âm thanh trên xe được bật hết cỡ, tiếng nhạc Death metal inh ỏi cả trời đất, tiếng người la hét, đôi khi có cả người xâm phạm bất động sản riêng tư. Trần Văn Cảng ngủ đến nửa đêm, thỉnh thoảng bị đánh thức bởi những tiếng ồn ào huyên náo từ xa.


Phấn khích là một chuyện, nguy hiểm cũng là điều không thể tránh khỏi. Một năm nọ, Trần Văn Cảng nghe tin một vụ tai nạn xe ở bên ngoài, một tay đua xe tốc độ gặp phải rễ cây chắn ngang hất ngã, cả người lẫn xe văng ra xa, khi được tìm thấy thì đầu đã nát bét, bạn gái anh ta ở trên xe may mắn sống sót. Ở nơi cuộc sống luôn buồn tẻ này, nhóm giúp việc đi hóng chuyện quay lại, bàn tán xuýt xoa về việc đó suốt vài ngày.


Biệt thự trên sườn núi không phải là một căn biệt thự độc lập, nó có cả khoảng sân vườn rộng lớn bên ngoài, gọi là một trang viên nhỏ cũng không ngoa. Sau khi lái xe qua hàng rào dây thép lỏng lẻo có treo biển báo ghi "Nhà riêng, Cấm vào", phải mất thêm 10 phút lái xe nữa mới đến cửa biệt thự. Một bức tường đá thấp bao quanh sân, dây thường xuân xanh tươi bò đầy mặt tường, bốn mùa tươi tốt.


Trần Văn Cảng xuống xe ở cửa. Đây chính là nơi anh tự giam mình trong mấy năm trời ở kiếp trước. Anh lén nhìn bóng lưng Hoắc Niệm Sinh, nhưng Hoắc Niệm Sinh dường như không hề hay biết, y để xe trong sân, đóng cửa lại rồi bước vào trong.


Một bầy thiên thần đứng trong đài phun nước ở lối vào, Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn khi đi ngang qua, như thể kiểm tra tình trạng bảo dưỡng của nó. Nước trong hồ trong veo, không có mùi lạ, chứng tỏ hồ được thay nước định kỳ, nhưng hệ thống phun nước không bật, dù sao thì chủ nhà đi vắng cũng chẳng có ai ngắm cảnh, tắt thì tiết kiệm được tiền điện. Cả trang viên chẳng thấy một bóng ma, như chốn không người, một không-thời gian giấu mình giữa núi rừng.



Trần Văn Cảng cũng đang nhìn quanh, chưa kịp quay lại nên bất cẩn va vào lưng Hoắc Niệm Sinh.


Hoắc Niệm Sinh đang đợi anh trên bậc thềm, quay lại dắt tay anh: "Sao đi mà không nhìn đường."


"Không... vừa thấy một con sóc, chạy vào cửa sổ rồi."


"Không phải chuột sao?"


"Cái đuôi to mà, chắc hẳn là một con sóc. Không có ai sống ở đây, sinh vật nhỏ đó có thể đã xem nhà là lãnh thổ của riêng mình."


Hoắc Niệm Sinh cong môi, vừa kéo anh vừa đẩy cửa vào: "Vào xem nó còn đó không, còn thì bắt lại."


Con sóc rất tinh ranh, vừa nghe thấy tiếng động là vội vã bỏ chạy, suốt dọc đường chỉ còn tiếng sột soạt, không thể nào bắt được nó.


Thật ra thì trong biệt thự trên sườn núi vẫn có người phụ trách chăm sóc dọn dẹp, một nhân viên bảo vệ, một người làm vườn và một quản gia. Bình thường họ chịu trách nhiệm duy trì tình trạng cơ bản của nhà cửa, mà cũng chỉ vậy thôi. Nếu gia chủ muốn chính thức dọn vào ở thì chỉ một vài người như thế này là không đủ. Quản gia đã nhận được cuộc gọi từ trước, đang đợi đón ông chủ của mình.


Trần Văn Cảng bắt tay ông, anh biết rằng việc duy trì một ngôi nhà lớn như thế này đòi hỏi rất nhiều chi phí nhân lực và bảo trì. Dù chỉ là một căn biệt thự nhỏ hơn, như căn mà Trịnh Bỉnh Nghĩa cho anh cũng cần đến năm hoặc sáu người để chăm sóc. Đó là lý do tại sao anh buộc phải bán nó, hoặc là nó sẽ nằm im ở đó rồi mất giá, hoặc là anh sẽ phải nuôi cả một nhà đầy người làm, một lối sống mà anh không thể nào duy trì được.


Bên trong nhà được lát gạch hoa văn hình thoi, phòng khách được cất lên cao ba tầng, đứng ở giữa khiến người ta cảm thấy mình nhỏ bé và tầm thường. Mặt trời lặn, màn đêm buông xuống, bầu không khí yên bình sâu lắng lan tỏa khắp không gian.


Bữa tối là do quản gia nấu, ông biết nấu ăn và được coi là đầu bếp bán thời gian ở đây, nghe nói bữa ăn cho cả ba nhân viên đều nhờ ông lo liệu. Chỉ có điều, sở trường của người đàn ông trung niên này lại là món Tây: sườn heo nướng than, nạm bò hầm rượu vang đỏ, mì ống mực và cơm đút lò hải sản.


Thế này đã giỏi lắm rồi. Trần Văn Cảng nói đùa rằng ông đang lãng phí tài năng của mình, rõ ràng có thể trở thành bếp trưởng ở ngoài kia, nhưng lại chịu thiệt thòi ở đây trông coi nhà cửa.


Quản gia mỉm cười khiêm tốn, đáp: "Cũng chỉ là nhân thời gian rảnh rỗi thường ngày thôi, tôi thích nghiên cứu công thức nấu ăn của các nước, rồi thử nấu theo, còn lâu mới trở thành đầu bếp chuyên nghiệp."


Nhưng ông không ngồi cùng bàn với chủ nhà, mà trở lại tòa nhà phía sau ăn cùng nhân viên bảo vệ và người làm vườn.



Trần Văn Cảng quay lại thì thấy chỉ còn lại mình và Hoắc Niệm Sinh trong phòng ăn.


Bữa ăn này hơi nặng nề. Không biết là do trạng thái tinh thần hay lý do nào khác mà giữa họ luôn có một khoảng cách khó nói thành lời. Hằng ngày họ ăn ở căn hộ hoặc ở nhà tổ vẫn luôn bám dính lấy nhau rất thân mật, nhưng đến đây thì một cuộc trò chuyện vẩn vơ dường như không thể lấp đầy được không gian rộng lớn này.


Hơn nữa, Trần Văn Cảng còn có thêm phần bất an, anh không biết tại sao Hoắc Niệm Sinh lại đưa mình đến đây.


Chuyến đi này thật sự rất khó hiểu, không có chỗ nào đáng để vui chơi, cho đến khi họ vào phòng làm việc, một giá sách trượt mở được, khi mở ra để lộ cánh cửa của một chiếc két sắt. Hoắc Niệm Sinh không tránh né Trần Văn Cảng, nhập mật mã, rồi cho anh xem thứ bên trong.


Thứ bắt mắt nhất là những thỏi vàng và khối vàng xếp chồng lên nhau, khá nặng, sáng lấp lánh thật sự rất hấp dẫn. Nhưng bên cạnh số kim loại quý này, còn có rất nhiều tài liệu giấy tờ được khóa riêng trong két sắt, mỗi tài liệu đều rất quan trọng.


Trần Văn Cảng mím môi thật chặt, cổ họng như bị bông gòn chặn lại, nhất thời không nói nên lời.


Hoắc Niệm Sinh ôm eo anh, tựa cằm lên vai anh: "Chỉ là cảm thấy đã đến lúc cho em xem một vài thứ. Nếu như..." Y cọ lên tóc anh: "Nếu một ngày nào đó tôi gặp chuyện bất trắc, em cần bất kỳ giấy tờ nào, em biết tìm chúng ở đâu rồi đấy."


Trần Văn Cảng nhắm mắt: "Em không biết."


Hoắc Niệm Sinh cố gắng nói lý: "Sông có lúc trong lúc đục, không phải chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn, nhưng chúng ta cần phải chuẩn bị."


Trần Văn Cảng nghiến răng nói: "Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xui xẻo như vậy, chờ quay về em cũng nên tìm luật sư viết cái di chúc, lo lắng trước về những gì sẽ xảy ra sau khi em chết phải không?"


Hoắc Niệm Sinh bình tĩnh nhìn anh: "Cũng được."


Trần Văn Cảng hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng dữ dội.


Hoắc Niệm Sinh nhìn rõ phản ứng của anh: "Lập di chúc sớm là một thói quen tốt, mỗi người đều nên có ý thức như vậy."


Y một tay vẫn ôm Trần Văn Cảng, tay kia lấy ra một túi tài liệu: "Em chấp nhận cũng được, mà không chấp nhận cũng thế, tôi hơn em 7 tuổi, biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ ra đi trước em, đến lúc đó, em sẽ phải tự biết mình cần làm gì."



Trần Văn Cảng không thể nghe nổi nữa: "Em biết phải làm gì lúc đó."


Hoắc Niệm Sinh im lặng, nghiêm nghị nhìn anh, không nói một lời.


Trần Văn Cảng ném túi tài liệu xuống đất, nói từng chữ một: "Anh không cần phải lo, đến lúc đó em cũng đi chết."


Anh vốn không muốn nổi nóng với Hoắc Niệm Sinh, nhưng đầu anh đau khủng khiếp, trong não cứ vang lên tiếng ong ong, anh chỉ có thể dùng cơn giận ngập trời để che giấu nỗi kinh hoảng sâu thẳm trong lòng, như thể chỉ khi thốt ra những lời cay nghiệt mới có thể ngăn người kia nói thêm một câu nữa. Cơn giận dữ này thật sự bộc phát một cách khó hiểu và vô lý. Đối với bất kỳ ai có tài sản, giải quyết vấn đề thừa kế di sản của mình từ sớm là một lựa chọn khôn ngoan.


Trần Văn Cảng không dám nhìn sắc mặt của Hoắc Niệm Sinh, việc nhận ra mình đã mất kiểm soát càng khiến anh thấy chán nản hơn. Anh rời khỏi phòng làm việc, đứng ở hành lang một lúc, dáng hình gầy yếu trông thật tội nghiệp. Thực ra anh đã quen thuộc từng chi tiết trong ngôi nhà này, nhìn thấy phòng khách bên cạnh, anh xoay nắm cửa, chậm rãi bước vào. Phòng khách có một cái rạp chiếu phim tại gia, Trần Văn Cảng không muốn chọn lựa, nhưng anh cần chút tiếng ồn, thế là với tay bật tivi.


Một lúc sau, có người đẩy cửa vào. Anh cuộn tròn người nằm nghiêng trên thảm, nước mắt chảy dài theo khóe mắt, thấm ướt tai và tóc mai.


Hoắc Niệm Sinh tiến lại gần, nhẹ nhàng cúi người nhìn anh: "Sao lại khóc thế này."


Trần Văn Cảng vẫn bất động.


Hoắc Niệm Sinh thở dài, vươn tay ôm lấy anh. Anh trở người lại, ngực phập phồng trong câm lặng, ướt đẫm phần áo ở bụng Hoắc Niệm Sinh.


Hoắc Niệm Sinh không nhắc đến chuyện vừa xảy ra, cũng không nói đến những phản ứng khó hiểu của anh, chỉ ngồi bệt xuống sàn, tựa lưng vào sô pha, cùng anh nhìn lên màn hình lớn trên tường.


Kênh phim đang chiếu một bộ phim kinh điển rất cũ, kể về câu chuyện tình yêu đẹp đẽ nhưng bi thương của một cô gái trẻ người Pháp và một công tử Hoa kiều giàu có ở Sài Gòn, Việt Nam vào những năm 1920. Một cô gái Pháp gia cảnh nghèo khó được con trai duy nhất của một phú hào Hoa kiều tiếp cận, chàng công tử thích cô gái da trắng này, còn cô muốn tìm thử một người đàn ông giàu có. Anh ta đưa đón cô bằng một chiếc xe hơi màu đen, đưa cô đến dinh thự của mình, hai người cùng trải qua một khoảng thời gian kim ốc tàng kiều. Họ hẹn hò, lên giường, tắm rửa. Công tử yêu cô, thậm chí còn nghĩ đến chuyện cưới cô, nhưng cô chưa bao giờ thừa nhận rằng mình sẽ yêu một người nước khác. Nguyện vọng của công tử bị cha ngăn cản, anh ta buộc phải lấy người con gái mình không yêu nhưng môn đăng hộ đối. Còn cô lên tàu về nước Pháp xa xôi. Có lẽ khi đứng ở mũi thuyền, cô gái không còn tự tin rằng mình chưa từng yêu sâu sắc người tình này nữa. Một chiếc xe màu đen chạy qua bến tàu, hoàng hôn bao trùm lấy cô.


Gần nửa đêm, tiếng gầm rú của xe moto lại vọng vào phòng ngủ. Vốn dĩ không thể nghe thấy, chỉ có điều do hàng rào dây thép gai đã xuống cấp, đám đua xe nghĩ rằng không có ai sống trong này, bèn phá hủy một số tấm chắn, ngang nhiên coi phần bên trong trang viên như một phần của lộ trình.


Trần Văn Cảng khoác áo đứng dậy. Anh đi loanh quanh trên tầng một, trong phòng khách ở đây cũng có một tủ rượu nhỏ, nhưng đã bị khóa, còn nhiều rượu hơn được cất trong hầm rượu. Dù chỗ nào thì chìa khóa cũng nằm trong tay quản gia, anh chỉ có thể ngồi trong phòng khách một lúc.


Khi anh trở về phòng ngủ thì Hoắc Niệm Sinh tỉnh dậy: "Em đi đâu vậy?"



Trần Văn Cảng nằm xuống, quay lưng về phía y: "Không sao đâu."


Hoắc Niệm Sinh nắm lấy vai anh xoay lại: "Có chuyện gì không thể nói cho tôi biết sao?"


Đáy lòng Trần Văn Cảng vừa chua xót vừa ngọt ngào, anh ngồi dậy, đặt tay lên mặt Hoắc Niệm Sinh, dùng ngón tay cái xoa tóc, má và môi y. Trần Văn Cảng cúi đầu, nhẹ nhàng tách mở môi và răng y. Hoắc Niệm Sinh hừ lên một tiếng, nắm chặt lấy anh, rồi nhanh chóng giành quyền kiểm soát.


Trong bóng tối, quần áo trải dài khắp sàn nhà, thanh âm trầm thấp khàn khàn vừa như tra tấn vừa như vui sướng.


Sáng hôm sau, như thể hôm qua không có chuyện gì xảy ra, Trần Văn Cảng bảo không biết làm gì, Hoắc Niệm Sinh bèn dẫn anh ra hồ nước câu cá. Dù sao cũng đến rồi, họ dành cả ngày chơi đùa ở đây, trò chuyện với những người câu cá vừa làm quen, buổi trưa đến nhà của một người sống gần đó, mang thành quả chuyến đi câu ra đánh vảy moi ruột rồi kho lên, buổi chiều lại ra trang trại cưỡi ngựa.


Tối về biệt thự, hồ bơi gợn sóng nước xanh ngọc. Trần Văn Cảng thay đồ rồi ngồi bên hồ bơi. Anh nhìn Hoắc Niệm Sinh bơi trong màn đêm, những bọt nước trắng xóa lấp lánh dưới ánh đèn. Hoắc Niệm Sinh đến bờ bên kia, quay trở lại theo đường cũ, bơi đến bên anh, tìm cách rời khỏi mặt nước. Trần Văn Cảng đưa tay kéo y một cái, Hoắc Niệm Sinh bèn nương theo đẩy anh ngã xuống đất.


Y đột nhiên hỏi: "Em thấy nơi này thế nào?"


Trần Văn Cảng chống lên ngực y: "Cái gì thế nào?"


Hoắc Niệm Sinh nhìn anh thật sâu: "Sống một mình ở đây không thấy cô đơn sao?"


---


Tác giả nhắn gửi:


Bộ phim điện ảnh là "Người tình", tóm tắt dựa trên giới thiệu cốt truyện trên mạng.


Người dịch:


"Người tình" (tiếng Pháp: L'Amant) là một bộ phim dựa trên tiểu thuyết tự truyện của Marguerite Duras, do đạo diễn Jean-Jacques Annaud thực hiện, với sự tham gia của các ngôi sao Jane March, Lương Gia Huy và Lisa Faulkner. Bộ phim khởi quay tại Việt Nam vào năm 1986, hoàn thành năm 1990 và được ra mắt chính thức vào năm 1992.


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 107
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...