Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại

Chương 106


Tiểu Cao cảm thấy những ngày tháng không trâu bắt chó đi cày đã trở lại.


Nhưng thực ra cũng không đến nỗi bận, Trần Văn Cảng đã làm rõ tình hình của quỹ từ thiện, sau một ngày xem xét thì thấy cũng không đến nỗi nào. Chỉ là anh có một ưu điểm là làm việc tập trung, khi ngẩng đầu lên thì đã đến giờ uống trà chiều. Đồng nghiệp thậm chí còn gọi một chiếc bánh thân cây (Baumkuchen) về, nói là để chúc mừng anh đã bình phục.


Trần Văn Cảng không làm cao, chỉ cảm ơn rồi ngồi xuống thưởng thức cùng họ, có người pha vài tách cà phê đen mang ra ăn kèm với bánh ngọt.


Trong lúc mọi người đang trò chuyện, Tiểu Cao nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay anh rồi nói: "Anh Trần, đồng hồ này không rẻ đâu nhỉ."


Trần Văn Cảng cười cười, chạm nhẹ ngón tay lên mặt đồng hồ: "Tôi cũng không chắc nữa, người khác tặng."


Tiểu Cao lập tức đoán ra đó là công tử Hoắc kia: "Ài, em ở quê, đến đại học mới lên thành phố lần đầu, còn nhớ khi đó có một bạn cùng phòng đeo đồng hồ Rolex, nói là quà mừng trưởng thành của phụ huynh tặng, chẳng đáng giá bao nhiêu. Em thấy khá đẹp nên hỏi người ta mua ở đâu, thầm nghĩ nếu chỉ vài trăm thì em cũng mua một cái, hỏi xong thì không dám nói gì nữa. Người ta còn nói thực sự không đắt... sau này tốt nghiệp đại học, tiết kiệm được ba tháng lương, việc đầu tiên em làm là mua một chiếc đồng hồ Rolex."


Một người ở gần đó nghe xong thì cười, hùa vào khen câu chuyện truyền cảm hứng.


Trần Văn Cảng mỉm cười nói: "Tôi vẫn còn chút việc phải làm, mọi người cứ ăn tiếp đi."


Anh phân loại các tài liệu tồn đọng ra rõ ràng, ký những cái nào cần chữ ký, không ký thì tạm thời để lại. Cái gọi là chút việc phải làm nhanh chóng hoàn thành, Trần Văn Cảng chậm rãi đứng dậy, đi quanh tầng 19, mới bốn, năm giờ chiều mà nửa khu văn phòng đã vắng tanh.


Người môi giới bất động sản gọi điện báo cho anh biết có người mua quan tâm đến biệt thự của anh, có thể quay lại để thương lượng giá sau.


Đang là thời điểm chuyển giao giữa thu và đông, ngày cũng ngắn hơn, ánh hoàng hôn chiếu xiên xuống thảm. Trần Văn Cảng dựa vào tường, thất thần nhìn chằm chằm vào dải tơ vàng đó.


Anh chờ đến hết giờ làm mới về, trời đột nhiên đổ mưa từ khi nào, Trần Văn Cảng không mang dù, bèn đứng đợi Khang Minh ở cổng tòa nhà.


Đám đông cả nam lẫn nữ túm tụm lại trú mưa. Lúc này Tiểu Cao cũng xuống, nhăn nhó nhìn ra ngoài, than thở sao mình không đi sớm hơn. Hắn đảo mắt: "Anh Trần, chắc ngày nào cũng có người đưa đón anh đi làm nhỉ."


Trần Văn Cảng nói: "Thực ra anh không cần phải gọi tôi là anh Trần, chỉ cần gọi tên tôi là được."


Tiểu Cao xấu hổ, cuối cùng cũng nhớ ra chuyện này: "Ồ... thật ra tại em thấy anh khá chững chạc chín chắn, như nhân viên lâu năm vậy, suýt quên mất anh nhỏ tuổi hơn. Rồi em không nhịn được tự hỏi mình đã làm gì vào cái thời ngoài hai mươi tuổi? Cũng chỉ vừa tìm được một công việc thực tập, làm việc lặt vặt tại một công ty lớn, bưng trà rót nước các thứ, tiền trợ cấp chẳng được mấy đồng, vẫn phải đi đi lại lại hai giờ mỗi ngày, đâu giống anh..."



Trần Văn Cảng hỏi hắn: "Anh hâm mộ tôi à?"


Ngoài giờ làm việc, Tiểu Cao còn thẳng thừng nói: "Chẳng phải đáng hâm mộ sao? Anh xem, Anh đã tự do về tài chính rồi, thực ra người như các anh đi làm chỉ để cho vui, không giống như nhân viên khác đi làm kiếm sống. Số tiền ít ỏi em kiếm được mỗi tháng có lẽ không đủ để mua một cái nhà vệ sinh ở trung tâm thành phố."


Trần Văn Cảng chỉ cười, không trả lời.


Tiểu Cao quay lại nhìn anh, khuôn mặt của mọi người đều mang vẻ mệt mỏi vì công việc nặng nhọc, chỉ có anh là khác biệt, lặng lẽ đứng đó.


Không hiểu sao Khang Minh vẫn chưa đến, nhưng một chiếc Rolls-Royce đã dừng lại bên đường. Sau đó, một người trông như dân chơi bước ra khỏi xe, lấy một chiếc dù từ cửa xe, mở ra, tươi cười bước về phía Trần Văn Cảng. Trần Văn Cảng thấy y thì cũng mỉm cười, vươn tay luồn dưới cánh tay y, hai người ôm nhau trong màn mưa mờ ảo. Anh quay lại chào Tiểu Cao, hai người che dù trở về xe.


Tiểu Cao nhìn đèn hậu xe đi khuất tầm mắt với vẻ ghen tị. Rồi hắn nghĩ đến chuyến đi về nhà dài một tiếng rưỡi trên tàu điện ngầm, vòi nước ở nhà thuê bị hỏng sáng nay, không biết chủ nhà đã sửa chưa, đứa trẻ con đang học piano ở tầng trên thì ngày nào cũng ồn ào...


Lòng hắn ngập tràn cảm xúc vô tận, lời lẽ dù có hay ho đến đâu, suy cho cùng đầu thai vẫn là một kỹ năng. Hoặc đầu thai thẳng vào một nhà giàu có, hoặc đầu thai đúng vào cha mẹ có gương mặt đẹp. Chẳng qua, bán rẻ sắc đẹp của mình mua vui cho người khác chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, chẳng biết "ân sủng" này có thể kéo dài được bao lâu.


Nhưng rồi hắn lại nghĩ, dù đối phương có thất sủng thì phí chia tay cũng không ít đâu, chẳng phải vẫn tốt hơn mình sao? Chết tiệt!


*


Cứ thế, hai ngày làm việc trôi qua.


Hoắc Linh Xung khí thế hùng hổ đến gặp Trần Văn Cảng, chất vấn: "Giấy đề nghị hoàn tiền từ tháng trước đã đến tay cậu rồi đúng không? Vốn đã trễ rồi, phòng kế toán lại chưa chuyển tiền, tôi hỏi thì họ bảo là do cậu chưa ký, thế là sao hả?"


Trần Văn Cảng ngước lên đánh giá vị phó chủ tịch khiêm thư ký trưởng kiêu ngạo quá đà này, rồi bình thản mỉm cười.


"Anh đến đúng lúc lắm, thực ra tôi có một vấn đề cần hỏi anh." Anh lấy ra một cái hoá đơn nằm dưới những tài liệu khác: "Tại sao trong số đồ dùng chúng ta quyên góp cho tổ chức cứu hộ động vật đi hoang Đảo Đào Nguyên, nhà cung cấp thực phẩm lại là một công ty giải trí?" Anh phát hiện ra quỹ từ thiện Hoắc Thị không chỉ đặt chân vào lĩnh vực nghệ thuật, mà còn có một số dự án từ thiện lẻ tẻ rất lạ thường.


Nhưng Hoắc Linh Xung không thèm giải thích: "Vậy thôi sao? Cậu nghĩ khoản này có vấn đề? Vậy cậu nói xem vấn đề ở đâu?"


Trần Văn Cảng nghiêm nghị nhìn hắn ta: "Tôi không nói là có vấn đề, tôi chỉ không hiểu, nênn không dám ký bừa thôi."


Hoắc Linh Xung cười khinh bỉ: "Tôi có thể cho cậu biết là năm nào cũng vậy thôi, cậu thật sự nghĩ mình đang làm chủ tịch à, đây việc mà cậu được quyết định hả? Bảo cậu ký thì cậu chỉ cần biết ký thôi, còn lý do tại sao thì không liên quan gì đến cậu."



Trần Văn Cảng ngồi trên ghế văn phòng, chống cằm nhìn hắn ta: "Người đại diện pháp lý của công ty giải trí này chỉ là bù nhìn, nhưng bản thân công ty lại trực thuộc Quốc tế Phụng Hoa, ông chủ đứng sau Quốc tế Phụng Hoa họ Hoàng hay họ Vương, là người mà anh quen à? Hay là người quen của chú hai?"


Hoắc Linh Xung giật thót, cho rằng anh gan to bằng trời: "Đừng tưởng mình khôn hơn người."


Trần Văn Cảng đẩy tờ báo cáo chi phí cho hắn ta, cười nói: "Tôi không dám. Vậy nên, anh hãy tìm người nào dám ký đi."


Hoắc Linh Xung cầm lấy tờ biên lai trên bàn, quay người bước ra ngoài, không biết là đi tìm ai để mách lẻo rồi.


Trần Văn Cảng khẽ cười.


Chiều hôm đó, con trai của chú hai Hoắc - Hoắc Anh Phi - đến phòng làm việc của chủ tịch, thong thả ngồi trên sô pha: "Nói chuyện?"


Trần Văn Cảng không hề ngạc nhiên, bảo Tiểu Cao rót tách trà mang vào.


Hoắc Linh Xung là người mà chú hai Hoắc nhét vào quỹ từ thiện, nhằm kiềm chế cũng là để cân bằng với Phương Cầm, tiểu quỷ bỏ chạy đi tìm chỗ dựa là điều bình thường. Tuy nhiên, Hoắc Anh Phi lại không quan tâm đến quy trình thẩm định phê duyệt này: "Chỉ là ký báo cáo chi phí thôi, ai ký cũng không quan trọng, cậu ở đây quen rồi chứ?"


Trần Văn Cảng lịch sự nhìn gã: "Cũng được."


Trò chuyện một lúc, Hoắc Anh Phi hỏi: "Thực ra, tôi vẫn chưa hỏi cậu điều này, cậu và Hoắc Niệm Sinh quen nhau như thế nào?"


Trần Văn Cảng ngồi trên sô pha đối diện gã, bật cười: "Sao tự nhiên anh lại quan tâm đến chuyện tình của chúng tôi?"


Hoắc Anh Phi chống tay lên tay vịn: "Đây là điều cậu không biết. Không phải là tôi quan tâm, giờ cậu đã ở bên Hoắc Niệm Sinh rồi, ngoài kia có vô số người muốn nghe về phép trị chồng của cậu. Tôi muốn là người hỏi trước mà thôi, nói thử chứ?"


Điện thoại có tin nhắn, Trần Văn Cảng nhìn xuống thì thấy là tin nhắn của bác cả Trần Tăng, cũng không quan trọng nên anh tạm thời không trả lời. Anh quay lại nhìn Hoắc Anh Phi: "Quen biết, tìm hiểu, yêu nhau, rồi cưới nhau. Có gì khác biệt so với những người khác?"


Hoắc Anh Phi đột nhiên ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía trước, mắt dán chặt vào anh: "Cậu có biết khuyết điểm lớn nhất của Hoắc Niệm Sinh là gì không?"


"Là gì?" Trần Văn Cảng hơi sửng sốt.


"Không phải là lăng nhăng, mà là cố chấp thái quá." Hoắc Anh Phi nói: "Chuyện gì nó muốn làm thì sẽ không tự mình làm, mà sẽ tìm cách ép cậu làm, chuyện gì nó muốn nói thì sẽ không tự mình nói, mà sẽ tìm cách để cậu mở lời. Mọi người đều biết là tôi và nó không ưa nhau, Hoắc Kinh Sinh và nó cũng không ưa nhau, nhưng chúng tôi ghét một người chẳng lẽ không có lý do gì sao? Tại sao cả em trai của nó cũng ghét nó? Tôi đã phát hiện ra điều này từ khi còn rất nhỏ, bắt đầu từ cái ngày Hoắc Niệm Sinh về nhà này, nó hiếm khi nói thẳng ra mình muốn gì, nhưng sẽ dùng thủ đoạn để đạt được điều đó, khiến người khác tự rơi vào bẫy, tự dâng lên tận tay nó. Số lần nó âm mưu hại Hoắc Kinh Sinh nhiều không đếm hết, khó mà trách được Hoắc Kinh Sinh ghét nó."



Trần Văn Cảng im lặng, vẻ mặt rất bình thản, không thể biết được anh đang nghĩ gì.


Hoắc Anh Phi nói tiếp: "Nếu nó viết hết những điều này lên mặt thì sẽ không đáng sợ đến thế, nhưng Hoắc Niệm Sinh lại rất biết diễn, nó đóng vai một người bình thường. Chỉ cần đạt được mục tiêu của mình, nó có thể cho cậu thấy bất cứ dáng vẻ nào cậu muốn."


Trần Văn Cảng hỏi: "Thì tôi cũng chung sống với anh ấy rồi, anh còn nói những cái này để làm gì?"


Hoắc Anh Phi đáp: "Dù có kết hôn thì vẫn có thể ly hôn, tôi rất vui khi vạch trần nó, cậu có thể quan sát thêm."


Trần Văn Cảng nhìn gã đi khỏi phòng, rồi nhớ ra tin nhắn của bác cả, bèn lấy điện thoại ra kiểm tra. Thì ra Trần Tăng nói với anh rằng ông ta muốn mua nhà.


Trước đây Trịnh Ngọc Thành đã giúp Trần Tăng thoát khỏi tình cảnh nợ nần, thậm chí còn sắp xếp cho ông ta công việc giám sát bến tàu hiện tại, kể từ đó mọi việc diễn ra khá suôn sẻ, ông ta chẳng mất bao lâu đã bắt đầu tiết kiệm được một khoản tiền. Lần này ông ta đã học được bài học, không dám quậy phá nữa, mà định mua nhà ở nơi khác, chuyển ra khỏi khu phố cổ. Hai đứa con trai của Trần Tăng chỉ còn hai năm nữa sẽ lên trung học cơ sở, vợ chồng ông ta đang định chuyển chúng đến một khu vực trường học tốt hơn.


Những gia đình có điều kiện sẽ chuyển đi nơi khác tốt hơn, cứ thế, khu phố cổ dần bị bỏ lại phía sau theo thời gian.


Chuyện này vốn không liên quan gì đến Trần Văn Cảng, vợ chồng Trần Tăng thấy anh vô lương tâm nên gần như không liên lạc với anh trong suốt hai tháng. Nhưng lúc mấu chốt này thì họ lại nhớ đến mạng lưới quan hệ rộng rãi của anh, muốn hỏi Trần Văn Cảng xem có người bạn nào trong ngành bất động sản để giảm giá mua nhà không.


Trần Văn Cảng cùng họ đi xem nhà.


Bất động sản này là dạng mở bán trước, chưa xây xong, nhưng vẫn có những căn hộ tương tự trong giai đoạn đầu để tham khảo. Trần Tăng đã tìm kiếm rất lâu rồi, ông ta muốn căn hộ có bốn phòng ngủ và một phòng khách, cô bán hàng dẫn họ đi xem nhà: "Phòng lớn này là phòng ngủ chính, hai vợ chồng ngủ là vừa đẹp, phòng này là phòng khách, có ban công rộng rãi, bố cục của hai phòng ngủ phụ này hoàn toàn giống nhau, hai đứa con vừa đúng mỗi đứa một phòng..."


Bác cả càng xem càng hài lòng: "Mọi người thấy sao?"


Trần Văn Cảng hỏi: "Thêm Hương Linh có đủ không? Hay con bé một phòng, Quang Tông Diệu Tổ ngủ giường tầng, dùng chung một phòng?"


Hai đứa nhỏ không vui, nghe vậy là bắt đầu la hét ầm lên. Bác gái vội hứa: "Không có đâu, đừng làm ồn, trước đó đã nói hai đứa con đều có phòng, mỗi đứa một phòng riêng, không có thiếu đâu." Bà ta thẳng lưng lên: "Quang Tông Diệu Tổ lớn rồi, con trai cũng cần có không gian riêng, chen chúc nhau thế này thì làm sao được?"


Trần Văn Cảng đứng bên cửa sổ. Những bức tường trơ trọi của ngôi nhà dang dở ôm lấy lớp xi măng xù xì, sàn nhà in đầy dấu chân lộn xộn. Anh kéo bác cả sang một bên: "Hay là bác bán cho con căn nhà cũ đi."


Thấy ánh mắt của cháu trai, môi Trần Tăng mấp máy, nhưng rồi vẫn không nói thẳng vào mặt anh câu "Con gái lấy chồng như chậu nước đổ đi". Từ nay đến lúc bàn giao nhà mới cũng phải mất thêm hai đến ba năm nữa, đến lúc đó, Trần Hương Linh cũng phải bàn chuyện cưới gả rồi. Nếu mọi việc diễn ra suôn sẻ, sẽ không cần phải sắp xếp phòng cho cô bé ở nhà mới nữa, đó là kế hoạch ban đầu của người làm cha mẹ.


Mua nhà mới cần phải trả trước lần đầu và vay thế chấp, Trần Tăng vốn định rao bán căn nhà cũ của mình ở phố Xuân Đào, để giảm bớt áp lực tài chính. Trần Văn Cảng đồng ý mua nhà của ông ta với giá 150.000 tệ. Hai bên không tranh cãi lâu về cái giá này, nhà trong khu phố cổ vốn cũng không có khả năng tăng giá thêm nữa, 150.000 tệ là vừa đúng với giá thị trường. Trần Tăng lo hai năm nữa giá nhà sẽ còn giảm nữa, vả lại cháu trai vẫn tiện hơn người ngoài, lại còn dễ thương lượng. Bây giờ Trần Văn Cảng có thể đưa tiền cho ông ta ngay, nỗi lo trắng tay sau khi trả hết tiền đặt cọc sẽ vơi đi rất nhiều, hai vợ chồng gần như đồng ý ngay không chút do dự.



Trần Văn Cảng ký hợp đồng mua bán với bác cả, sau đó hẹn ngày đến Văn phòng Bất động sản để hoàn tất thủ tục chuyển nhượng là được.


Biệt thự của anh cũng được bán khá nhanh, người mua là một cặp vợ chồng doanh nhân khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, họ chuẩn bị sinh con đẻ cái ở đó. Anh không thiếu tiền, đủ để mua cho Trần Hương Linh một căn nhà khác, nhưng cô bé còn là sinh viên, nghĩ đến chuyện đó ngay lúc này thì còn hơi sớm. Thay vì bán căn nhà ở phố Xuân Đào cho người ngoài, thà giữ lại cho cô bé một nơi vẫn có thể coi là nhà còn hơn.


Hẹn vào một ngày thứ sáu, hoàn tất thủ tục giấy tờ tại Văn phòng Bất động sản, cuối cùng Trần Văn Cảng cũng cảm thấy yên tâm. Anh thậm chí còn dự phòng trước, giấy chứng nhận sở hữu nhà ghi cả tên anh và tên Trần Hương Linh, sau này chuyển nhượng tài sản cho cô bé cũng thuận tiện hơn. Gia đình bác cả có thể tiếp tục sống ở phố Xuân Đào cho đến khi ngôi nhà mới của họ trang trí nội thất xong, nhưng bây giờ chủ ngôi nhà lại là con gái của họ.


Bác cả và bác gái lên xe buýt rồi, Hoắc Niệm Sinh mới bước ra khỏi chiếc xe thể thao đậu ở đằng xa.


Trần Văn Cảng biết y đã phải chờ rất lâu: "Không ngờ hàng người lại dài đến thế."


Hoắc Niệm Sinh tháo kính mát xuống: "Ai bảo em không dám khoe tôi nào."


Trần Văn Cảng mỉm cười, nắm lấy tay y: "Không, anh là quá nổi bật, quá giàu có, em đang sợ để cho bác cả và bác gái thấy em có một 'người bạn' như anh, không biết họ lại gây ra thêm chuyện gì nữa, nên phải để anh trốn thôi."


Anh bước trên cầu thang, Hoắc Niệm Sinh đứng dưới chân cầu thang, hai người nắm tay nhau, khi sắp đến cuối cầu thang, anh chợt gọi: "Niệm Sinh."


Hoắc Niệm Sinh quay đầu lại.


Trần Văn Cảng nương theo độ cao nhảy xuống, nhào lên vai y như trẻ con.


Hoắc Niệm Sinh mỉm cười đỡ lấy anh: "Lâu rồi chúng ta chưa hẹn hò, cuối tuần đưa em đến chỗ này chơi."


Trần Văn Cảng không hề nghi ngờ gì, lấy kính mát của y đeo vào: "Đi đâu?"


Hoắc Niệm Sinh không nói, lái xe thể thao chở anh, đầu tiên là hóng mát dọc bờ sông, rồi chẳng hiểu sao cứ thế ra khỏi thành phố, hướng về sườn núi.


Nhưng khi đến chân núi, Trần Văn Cảng mới hiểu ra, anh vốn đang nói đùa với Hoắc Niệm Sinh, bỗng nhiên im lặng.


---


Người dịch: Á à có đứa nói xấu chồng Văn Cảng kìa... Mặc dù nói nghe cũng đúng đúng, nhưng mà who cares =))) Cái thú vị của truyện sống lại từ đầu là nhìn đám phản diện nhảy nhót trước mặt nhân vật chính =)))


Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại Story Chương 106
10.0/10 từ 33 lượt.
loading...