Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 105
Để thuận tiện cho bác sĩ gia đình tái khám, khoảng thời gian này họ ở cao ốc Vân Đỉnh.
Ban đầu, căn hộ chỉ có một nhân viên dọn dẹp đến làm định kỳ, Hoắc Niệm Sinh thuê thêm một dì giúp việc ở lại nhà, phụ trách chăm sóc Trần Văn Cảng, phòng dành cho người giúp việc vẫn bỏ trống cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng.
Ngày đầu về nhà, dì giúp việc đun một ít nước lá bưởi, Trần Văn Cảng dở khóc dở cười nhúng tay vào đó. Nếu anh không ngăn cản, có lẽ Hoắc Niệm Sinh đã chụp ảnh tại chỗ rồi gửi cho Trịnh Ngọc Thành để thị uy. Tất nhiên là không gửi, nhưng y vẫn giơ điện thoại lên chụp thật.
Hoắc Niệm Sinh đã nghĩ xong rồi: "Sau này chúng ta cũng phải có một bức tường ảnh gia đình."
Tivi vẫn đang bật, người dẫn chương trình cùng các chuyên gia còn thảo luận về hiện tượng bắt nạt trong xã hội: "Bắt nạt và áp bức do mất cân bằng quyền lực giữa người với người không chỉ tồn tại ở trường học, nó xảy ra trong tất cả những quần thể xã hội cụ thể, chẳng hạn như tại công sở, thậm chí cả trong nhà tù..."
Nghe theo âm thanh, Trần Văn Cảng vô thức quay đầu lại nhìn.
Đột nhiên, Hoắc Niệm Sinh quay đầu anh lại: "Không cho suy nghĩ, trả lời ngay, vừa rồi em đang nghĩ gì vậy?"
Trần Văn Cảng khựng lại, thành thật nhìn y: "Chỉ đang suy nghĩ về những gì giáo sư đó nói, vấn nạn bắt nạt đấy."
Hoắc Niệm Sinh dò xét nhìn anh, rồi buông tay: "Hồi còn đi học, em có từng gặp chuyện như thế này không?"
Tâm trạng của Trần Văn Cảng thực sự hơi ảm đạm: "Không phải hồi còn đi học, nhưng đã từng chứng kiến rồi."
Vừa nói chuyện, cả hai vừa ngồi xuống sô pha, Trần Văn Cảng rất tự nhiên ngả vào lòng Hoắc Niệm Sinh: "Dí đầu thuốc lá, đánh đập, lăng mạ, lạm dụng t*nh d*c... chuyên gia nói đúng, đây là vấn đề xã hội nghiêm trọng cần được quan tâm và giải quyết."
Hoắc Niệm Sinh đưa tay ra cho anh dựa: "Em thấy ở đâu?"
Trần Văn Cảng dán mắt vào màn hình, miệng nói: "Em quên rồi."
Hoắc Niệm Sinh làm ra vẻ như thuận miệng hỏi một câu vậy thôi, y điều chỉnh lại tư thế, nhưng không tiếp tục dò xét sâu hơn. Nhưng trong lòng thì lại không tin, nhìn thấy rồi làm sao quên được? Với tính khí như Trần Văn Cảng, sao có thể không ngăn cản? Trừ khi chuyện đó xảy ra với chính anh.
Trần Văn Cảng nằm trong lòng y một lúc, khi thì nghe cuộc tranh luận sôi nổi trên tivi, khi thì nghĩ về quá khứ. Thỉnh thoảng anh lại nhẹ nhàng chọc chọc Hoắc Niệm Sinh, đây là thói quen nhỏ khi anh đang có tâm sự. Khi Hoắc Niệm Sinh nhìn xuống lần nữa, Trần Văn Cảng đã đổi tư thế trong vòng tay y, chuyển sang nằm sấp.
"Thật ra, theo em thì..." Bỗng nhiên Trần Văn Cảng lên tiếng: "Quỹ từ thiện của nhà anh thay vì chỉ tổ chức vài cái triển lãm, xuất bản vài cuốn tạp chí, hay là tận dụng cơ hội này, nỗ lực hơn nữa trong lĩnh vực này, em biết một tổ chức phúc lợi công cộng cung cấp hỗ trợ pháp lý cho nạn nhân bị bắt nạt đấy."
Hoắc Niệm Sinh vỗ lưng anh: "Được, để tôi lôi Hoắc Chấn Phi đến đây, em nói chuyện với anh ta."
Trần Văn Cảng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt y: "Đùa thôi. Em thấy rõ hết rồi, chỉ sợ anh ta không quyết định được thôi."
Dì giúp việc nấu ăn rất có nghề, đặc biệt là giỏi các món canh truyền thống, trong thời gian hồi phục, Trần Văn Cảng có chút thời gian rảnh rỗi nên ở nhà đã học nấu ăn cùng dì. Dì là một phụ nữ trung niên siêng năng, nói luôn miệng, cực kỳ thích trò chuyện, có vô số chuyện gia đình để nói. Chỉ trong vòng một tuần, Trần Văn Cảng đã thuộc lòng hầu hết những mối quan hệ họ hàng ở quê nhà của dì. Thỉnh thoảng dì giúp việc cũng hay giật mình, có dì ở bên, căn nhà dường như chẳng bao giờ nguội lạnh, chỉ riêng giọng nói của dì cũng đủ lấp đầy căn hộ trống trải đến nỗi luôn có tiếng vọng này.
Trừ những khi Hoắc Niệm Sinh về. Dì giúp việc vẫn còn hơi cảnh giác với ông chủ này, mỗi khi y xuất hiện, dì sẽ nhanh chóng làm xong việc đang dở tay, lặng lẽ lui vào phòng cho người giúp việc. Vì vậy mà Trần Văn Cảng còn cười Hoắc Niệm Sinh, nói rằng y nên kiểm điểm lại đi, tại sao phụ nữ và trẻ em vô tội lại sợ y đến vậy, trước kia Giang Thái cũng thế.
Hoắc Niệm Sinh thản nhiên cười, nhưng rồi y chợt nghĩ ra điều gì đó.
Hai ngày sau, Giang Thái xin nghỉ học nội trú, đến thăm Trần Văn Cảng. Dù sao cũng đến rồi, cô bé ngậm miệng không tiết lộ việc mình bị ra lệnh phải đến, quan tâm lo lắng một phen, hành động như thể có lương tâm lắm.
Một ngày nọ, chuông cửa reo, dì giúp việc ra xem thì giật bắn mình, vội chạy đi báo cho Trần Văn Cảng biết có một tên đầu trọc hung hãn đến. Trần Văn Cảng mở xem video ngoài cửa thì thấy cái đầu trọc nổi bật của Khang Minh, anh ta nói rằng sẽ nghe lệnh nếu anh có việc cần.
Mỗi lần ra ngoài, Khang Minh lại bắt đầu đi theo anh khắp mọi nơi, thậm chí còn lái xe đưa anh đi. Trần Văn Cảng cho rằng không cần thiết, nhưng dạo này Hoắc Niệm Sinh dường như có ý uốn nắn quá tay, không dẫn theo người thì thậm chí không cho anh đi đâu, hoặc là phải ngoan ngoãn chấp nhận bị nhốt ở nhà nghỉ ngơi, cuối cùng, cả hai bên cùng lùi lại một bước, tạm thời cứ như vậy đã.
Mỗi ngày trôi qua đại khái như thế này: dành cả buổi sáng đọc một cuốn sách, một buổi chiều đi chợ mua nguyên liệu nấu ăn, tối lại chờ Hoắc Niệm Sinh về ăn cơm, cứ thế là qua một ngày.
Điều này cũng cho thấy chế độ làm việc của quỹ từ thiện Hoắc Thị khá lỏng lẻo, Trần Văn Cảng nghỉ làm quá lâu rồi mà chỉ cần báo cho Phương Cầm một tiếng là nghỉ ốm, đến giờ này cũng chưa thấy ai giục anh quay lại làm việc.
Phương Cầm lại còn dẫn con trai Hoắc Dữ Tường đến thăm anh. Cậu nhóc mang một cái mô hình mới toanh đến tặng Trần Văn Cảng, nhưng thực chất là lấy việc công làm việc tư, xin tiền cha mẹ để mua cái mà nó muốn, sau đó đòi anh chơi cùng.
Người mẹ cười, trách: "Nó chẳng bao giờ đối xử với tôi hay ba nó như vậy đâu."
Trần Văn Cảng cũng cười: "Đương nhiên là trẻ con sẽ thoải mái trước mặt người ngoài rồi, anh chị là cha mẹ, hẳn là rất nghiêm khắc với nó."
Phương Cầm hỏi: "Cậu thích trẻ con à? Vậy cậu và Niệm Sinh sau này?"
Trần Văn Cảng thản nhiên như không: "Chúng tôi sẽ không có con. Chị thấy đấy, anh ấy không phải là người thích hợp để làm cha."
Sau khi hai mẹ con ra về, trong căn hộ chỉ còn lại Trần Văn Cảng, dì giúp việc đã ra ngoài mua đồ, còn Hoắc Niệm Sinh vẫn chưa về. Anh vào phòng làm việc bật máy tính lên, lướt qua tin tức tài chính hàng ngày như thường lệ, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Giới truyền thông đã tạm kết thúc đưa tin về sự cố trong tiệc đính hôn của hai nhà Trịnh-Hà. Báo cáo điều tra vụ tai nạn tàu của Trịnh Thị không nêu chỉ ra vấn đề đáng kể nào, có một số sơ suất trong khâu quản lý là hiển nhiên, nhưng những thiếu sót này đã được khắc phục ngay tại thời điểm đó, tập đoàn đã bồi thường cũng đã chịu phạt, coi như là nhận đúng những trách nhiệm của mình. Bây giờ kẻ tấn công không muốn bỏ qua cũng chỉ vì lòng hận thù cá nhân, mặc dù bi kịch gia đình này khiến người ta phải thổn thức, nhưng bản chất hành động của ông ta đã là phạm pháp, chỉ có thể chờ tòa án phán quyết.
Ngược lại, nhà họ Hà rơi vào một cơn sóng dư luận dữ dội hơn. Không chỉ vụ bê bối bạo lực học đường của Hà Uyển Tâm trở thành chủ đề nóng, mà cả những chuyện vặt vãnh đã cũ của Hà Gia Tuấn cũng bị đào bới lại. Tuy vẫn nằm trong tầm kiểm soát của nhà họ Hà, nhưng một mối quan hệ hôn nhân đầy hứa hẹn rơi vào tình trạng này đồng nghĩa với việc bất kỳ tin tốt nào cũng chỉ là tin đồn thất thiệt, Trịnh Bỉnh Nghĩa có thể sẽ phải tiếp tục đau đầu thêm.
Sau tiệc đính hôn, Hà Uyển Tâm không xuất hiện ở nơi công cộng nữa, có thể là vì do gia đình cho đóng băng, hạ lệnh buộc cô ả phải ở ẩn.
Khi Hoắc Niệm Sinh về thì Trần Văn Cảng đã tắt máy tính, đang nấu canh. Anh cũng không cố tìm hiểu hay hỏi thăm xem Trịnh Ngọc Thành có còn kết hôn hay không.
Nồi canh bốc khói nghi ngút, Hoắc Niệm Sinh bước tới, mở miệng hỏi: "Khi nào đến buổi họp lớp của em? Sắp tới chưa?"
Trần Văn Cảng ngây ra hồi lâu mới nghĩ ra là y đang nói gì, là buổi họp lớp mà anh bị ép buộc phải tham gia vào lần trước tình cờ gặp Trình Ba. Cả Trình Ba cũng vẫn còn nhớ chuyện này, quả thực gần đây đã giục anh mấy lần. Anh bật cười nói: "Em đã như vậy rồi mà còn phải đi sao?"
Hoắc Niệm Sinh ôm eo anh: "Dù sao thì cũng đang rảnh kia mà, tôi cũng tò mò không biết phù dâu mà cậu ta sắp giới thiệu cho em trông như thế nào."
Cuối cùng thì vẫn đi. Trần Văn Cảng ở nhà thấy buồn chán, Hoắc Niệm Sinh thì lại canh cánh trong lòng chuyện có người dụ dỗ anh ngoại tình, nhất quyết đòi đi xem. Khi đến nơi tổ chức thì thật sự không còn quen biết hầu hết người tham dự, cũng đã gặp cô gái mà Trình Ba định giới thiệu, nào ngờ Trần Văn Cảng ăn mặc giản dị, chỉ có áo sơ mi dài tay và quần jean hết sức bình thường, đầu tóc lại còn rối bù.
Trình Ba thấy ngại không dám giới thiệu nữa, nhưng thấy anh bị thương ở đầu lại không nói được lời nào: "Lần sau nhớ ăn diện cho đàng hoàng nhé."
Một buổi họp lớp sau quá nhiều năm tốt nghiệp thực chất chỉ là nơi để khoe khoang, khoe công việc, khoe thu nhập, khoe bạn đời và con cái... Trần Văn Cảng giới thiệu Hoắc Niệm Sinh là bạn mình, có người hỏi nhà hỏi xe thì anh ậm ừ qua loa. Thông thường trong những tình huống như thế này, không trả lời thẳng thừng có nghĩa là không có gì cả. Anh làm nền cho người khác suốt cả buổi tối, sau cùng thì Trình Ba cũng mất hứng thú, chuyện dừng lại ở đây.
Nhưng việc này đã nhắc nhở Trần Văn Cảng. Sau khi trở về, anh phải tiến hành kiểm kê và thanh lý tài sản cá nhân.
Căn biệt thự mà Trịnh Bỉnh Nghĩa cho anh đã hoàn tất thủ tục chuyển nhượng. Có người nói rằng anh tốt số, theo nghĩa nào đó thì không thể phủ nhận, nhiều người, giống như bác cả Trần Tăng của anh, có lẽ phấn đấu cả đời cũng không đủ khả năng mua một căn biệt thự như vậy. Còn anh có được tất cả những thứ này là nhờ làm con nuôi của Trịnh Bỉnh Nghĩa hơn mười năm.
Nhưng vì không thể ở được nên Trần Văn Cảng đã tìm một người môi giới để rao bán căn biệt thự. Anh nhận thức rất rõ về bản thân mình, trăng đã tròn ắt phải khuyết lại, ông trời cho anh có được thứ gì đó quá dễ dàng thì cần phải cho đi.
Khi còn là sinh viên, thỉnh thoảng anh cũng tham gia vài hoạt động hỗ trợ tài chính, chẳng hạn như tài trợ cho học sinh ở vùng núi, chủ yếu dùng tiền tiêu vặt và tiền lì xì ngày lễ tết, cứ hễ rủng rỉnh tiền bạc là quyên góp một phần.
Nhưng bây giờ thì giá trị tài sản của Trần Văn Cảng đã khác, giá thị trường của căn biệt thự lên đến hàng chục triệu, chờ khoản tiền này về tay anh, cộng thêm cổ tức hàng năm từ cổ phần là anh đã trở thành một đại gia ẩn danh. Đầu tư vào tài sản cố định để duy trì giá trị của chúng, mang tiền lãi đi tài trợ là giải pháp lâu dài hơn.
Hoắc Niệm Sinh biết rõ những việc này, đồng thời còn mời một người có chuyên môn đến giúp anh quản lý tài sản.
Từ lâu, bạn bè bên ngoài đồn ầm lên rằng y cưng chiều người trong nhà kia vô giới hạn, đòi hái sao thì chắc chắn không hái mặt trăng, muốn làm gì thì làm, không bao giờ nói lời từ chối. Lần này, Hoắc Niệm Sinh lẩm cẩm đến một tầm cao mới: "Tôi quen biết vài người bạn, và cả tổ chức đầu tư, đợi em tốt nghiệp có thể giúp em sáng lập một quỹ từ thiện, em tự quyết định sẽ làm lĩnh vực gì."
Nghe như lời nói suông, nhưng tim Trần Văn Cảng hẫng một nhịp, cảm xúc phức tạp đến khó tin, rồi bỗng chốc chỉ còn lại mớ hỗn độn.
Anh nói bằng giọng đùa vui: "Quỹ từ thiện Hoắc Thị thì dùng tên gia tộc của anh, vậy cái của anh thì gọi là gì?"
Hoắc Niệm Sinh nằm trên cùng một giường với anh, nên không để ý đến ánh mắt của anh: "Cứ từ từ suy nghĩ, em muốn gọi thế nào cũng được."
Mãi đến khi tóc mọc lại, Trần Văn Cảng mới quay lại quỹ từ thiện Hoắc Thị làm việc.
Trước đó, Trịnh Bảo Thu còn cùng anh đến trung tâm thương mại để làm tóc. Lúc này đã qua hai tháng, thật ra thì vết thương lành từ lâu rồi, chẳng qua là Trần Văn Cảng ở nhà lười biếng, lo công việc riêng. Tóc của anh vẫn mãi chưa cắt, tóc mới mọc lại ở chỗ bị cạo, những nơi khác thì mọc quá dài, thành ra chỗ dài chỗ ngắn.
Tay nghề của nhà tạo mẫu tóc khá tốt, xứng danh bàn tay thần diệu, tạo lại những lớp tóc mới cho anh, miệng cũng rất ngọt, liên tục thốt ra những lời khen có cánh, nào là đẹp trai nào là mỹ nhân, khuyết điểm duy nhất là mê bán hàng quá mức. Cuối cùng, Trịnh Bảo Thu đành bảo anh ta lấy hai chai keo xịt tóc nhập khẩu đã giới thiệu.
Khi nhà tạo mẫu quay lại tìm dụng cụ, Trần Văn Cảng thì thầm: "Đó là cách lừa em tiêu tiền đấy."
Cô ngồi bên cạnh, cũng hạ giọng nói: "Người ta khen anh lâu thế rồi, chẳng lẽ không xứng bán được chút gì sao?"
Trần Văn Cảng cười, nhìn vào gương: "À đúng rồi, bảo anh ta đừng dùng loại có mùi thơm, không mùi là đủ."
Trịnh Bảo Thu trêu: "Sao anh cũng mua? Chẳng phải người ta vẫn nói người có gia đình rồi thì không còn quan tâm đến hình tượng nữa sao?"
Trần Văn Cảng cười đáp: "Vậy thì do anh vẫn hy vọng cuộc hôn nhân của mình sẽ kéo dài hơn."
Hai người đi dạo quanh trung tâm thương mại thêm một lúc nữa, Trịnh Bảo Thu đột nhiên nói với anh: "Ba em đang tính hủy hôn ước với Hà Uyển Tâm."
Trần Văn Cảng nói: "Thế cũng tốt. Ngay từ đầu, họ không nên bị ép buộc vào mối quan hệ này, kết cục như bây giờ cũng không hay ho gì."
Trịnh Bảo Thu thở dài: "Nhưng họ vẫn phải giữ gìn mặt mũi cho bạn cũ. Vậy nên, nói thế nào nhỉ, là hủy hôn ước với Hà Uyển Tâm chứ không phải với nhà họ Hà, biết đâu lại định giới thiệu một cô gái khác cho anh hai em, xem có thể ghép được một đôi mới không."
Có lẽ như thế lại càng vừa ý Trịnh Bỉnh Nghĩa hơn, ban đầu ông đã không hài lòng với cô con dâu tương lai này rồi, chỉ là miễn cưỡng đồng ý. Bây giờ hủy hôn ước cũng danh chính ngôn thuận, nhưng không phải là hợp tác thất bại, nhà họ Hà vẫn còn những cô gái khác cùng độ tuổi để giới thiệu cho Trịnh Ngọc Thành.
Nhưng đối với Hà Uyển Tâm, chắc chắn đây là một thất bại.
Trần Văn Cảng ngừng một chút rồi nói với Trịnh Bảo Thu: "Em vẫn nên về khuyên Trịnh Ngọc Thành, dù sao thì anh ta vẫn còn trẻ, anh thấy tốt nhất là anh ta suy nghĩ cho rõ ràng xem mình muốn sống cuộc sống như thế nào trước khi quyết định kết hôn, đừng tự biến mình thành trò cười rẻ tiền."
Khi trở về quỹ từ thiện Hoắc Thị, mọi thứ vẫn như cũ.
Trợ lý Tiểu Cao của Phương Cầm cũng còn đủ lanh lợi, trước đó đã gọi vài nhân viên đến trang trí nơi làm việc của Trần Văn Cảng, thậm chí còn định chờ anh đến thì phải ra đón tiếp. Nhưng Trần Văn Cảng đến lúc 8 giờ rưỡi sáng, trên tầng 19 không có ai ngoài nhân viên tạp vụ.
Đến 9 giờ rưỡi, Tiểu Cao đến nơi thì lại thấy hơi ngại: "Anh Trần, anh đến sớm thế, không phải nên nghỉ ngơi cho khỏe sao?"
Trần Văn Cảng liếc nhìn hắn một cái, không quan tâm đến những thứ rườm rà: "Tôi nghỉ ngơi cũng đủ rồi, anh lấy cho tôi xem những giấy tờ chưa xử lý gần đây đi."
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 105
10.0/10 từ 33 lượt.
