Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 104
Không chỉ có thế.
Hoắc Niệm Sinh cũng từng nhìn thấy bông băng dính đầy trên mặt anh sau khi gỡ gạc ra, nhìn thấy hốc mắt trống rỗng tối tăm của anh sau khi nhãn cầu bị lấy ra, nhìn thấy anh trải qua vô số lần phẫu thuật tạo hình, bị dằn vặt không chịu nổi rồi đập phá cả căn nhà.
Trước kia chỉ là mơ, giờ đây trong lòng Hoắc Niệm Sinh lại tràn ngập oán hận. Sáng hôm nay người ra khỏi cửa vẫn còn nguyên vẹn, vậy mà chỉ chưa đầy nửa ngày đã gặp phải nguy hiểm. Trần Văn Cảng nói rằng đi đâu cũng mang theo vệ sĩ thì chẳng ra sao cả, vả lại Hoắc Khải Sơn đã mất rồi, Hoắc Niệm Sinh không bảo Khang Minh đi cùng anh nữa. Nhưng như ngày hôm nay, sao y lại quên được kia chứ, để Trần Văn Cảng một mình tiếp xúc với Trịnh Ngọc Thành và người nhà họ Hà thì làm sao bình yên cho được?
Đúng là thứ sao chổi!
Lúc này, Trịnh Ngọc Thành lại chạy đến đâm đầu vào nòng súng. Hắn đẩy cửa phòng bệnh ra một khe hở.
Trịnh Bảo Thu do dự, định ngăn lại: "Ấy, anh, hay là..." Tính ra thì tất cả mọi người trong phòng đều là anh của cô, bảo cô chặn cửa cũng hơi khó xử.
Trịnh Ngọc Thành gạt vai em gái, khăng khăng: "Anh chỉ vào thăm cậu ấy thôi."
Hoắc Niệm Sinh tiến lên vài bước, chặn cửa không cho hắn vào: "Người nhà ở đây là đủ rồi."
Ánh nhìn của hai người đụng độ giữa không trung một lúc.
Hoắc Niệm Sinh dựa vào khung cửa, hai tay đút túi quần, một cái chân dài duỗi sang bên kia, từ trên xuống dưới viết rành rành mấy chữ "cà lơ phất phơ" to tướng. Y nhìn Trịnh Ngọc Thành, cười: "Người ngoài vào làm phiền, có định để bệnh nhân nghỉ ngơi không?"
Trịnh Ngọc Thành sầm mặt, đối đầu với y: "Tôi không nghĩ nhà họ Trịnh chúng tôi là người ngoài đối với cậu ấy."
Hoắc Niệm Sinh mất kiên nhẫn, phản pháo: "Vậy thì sao? Cậu muốn xem cái gì? Xem thử cậu ấy chỉ bị ngã đập đầu thôi, không bị phá tướng, cũng không bị mù, cậu thất vọng à?"
Câu này nghe có vẻ rất lạ. Trịnh Ngọc Thành cho rằng y đang nguyền rủa người khác: "Hoắc Niệm Sinh, con mẹ anh, đừng có ăn nói khó nghe như vậy!"
Đúng lúc đó, cánh cửa lại bị đẩy ra thêm một chút, Hà Uyển Tâm tìm đến, thong thả bước vào tình thế căng như dây đàn. Cô ả vẫn mặc một chiếc đầm cocktail được may riêng, trang điểm theo kiểu thanh lịch cho buổi đính hôn hôm nay, chỉ là cả ngày phải chạy đi chạy lại nên không còn vẻ tự nhiên nữa, gò má trắng ngà trông như bị mốc phấn, lông mi được chuốt thành hai chiếc quạt đen dày.
"Khó chịu lắm sao?" Hoắc Niệm Sinh liếc nhìn cô ả rồi quay sang Trịnh Ngọc Thành. "Nghe thôi mà cũng không chịu được sao?"
"Ít nhất tôi biết một người thực sự yêu ai đó sẽ không nguyền rủa như thế." Trịnh Ngọc Thành trừng y.
"Ngọc Thành, không nghe thấy sao?" Chỉ cần liếc mắt vài cái là Hà Uyển Tâm đã hiểu ra vấn đề. Cô ả đảo mắt, khoác tay chồng sắp cưới, che miệng cười: "Người ta mang chổi ra đuổi chúng ta đi rồi, vậy mà anh vẫn ở đây rước nhục vào thân, không thấy mình hèn lắm sao?"
Cô ả lại lôi kéo Trịnh Ngọc Thành: "Đi thôi."
Hoắc Niệm Sinh dời mắt sang phía ả, giọng điệu bỗng dịu dàng hơn. Y cười: "Đúng lúc đấy, tôi đang tìm người chuyển lời đến cô Hà, hóa ra chúng ta lại gặp nhau ở đây trước."
Hà Uyển Tâm cũng tự biết mình, không hỏi y bảo ai gửi lời: "Ha, đã lâu không gặp, còn chưa kịp chúc mừng đám cưới của anh nữa."
Ba người sắp sửa tạo thành thế đối đầu tay ba. Trịnh Mậu Huân thầm kinh ngạc, coi như một trò vui hiếm có trong đời.
Cuối cùng Trịnh Bảo Thu cũng phản ứng: "Được rồi... mọi người đừng chen chúc trong phòng bệnh nữa được chứ? Lát nữa y tá đến đánh người kìa."
Nghe vậy, Hoắc Niệm Sinh rút chân về nhường đường ra cửa: "Đúng thế, nhanh về hết đi."
Trịnh Bảo Thu xách anh ba của mình lên khỏi sô pha, một tay đẩy anh hai đi ra, cô không muốn mọi chuyện trở nên quá khó xử, hơn nữa ở nhà còn một đống lộn xộn phải giải quyết. Trước khi đi, Trịnh Ngọc Thành vẫn không bỏ cuộc, nhìn Hoắc Niệm Sinh: "Đừng nghĩ là..."
Hoắc Niệm Sinh ngắt lời: "Hai người đúng là một cặp trời sinh, tôi chờ tin vui của các người."
Hà Uyển Tâm bình tĩnh ôm cánh tay chồng sắp cưới, nói: "Ngọc Thành, đi thôi."
Amanda mang quần áo thay từ nhà đến cho sếp, nhưng khi đến nơi, Hoắc Niệm Sinh không có ở trong phòng bệnh. Y đi xuống dưới, hút thuốc ở một nơi vắng vẻ.
Hoắc Niệm Sinh vốn không quá nghiện hút thuốc, thậm chí chưa từng đặc biệt nghĩ đến việc bỏ thuốc. Nhưng mỗi lần y muốn đánh lửa, Trần Văn Cảng đều lân la đến gần, Hoắc Niệm Sinh lại lười nghĩ cách từ chối anh, không biết từ lúc nào đã trở nên như bây giờ. Giờ nghĩ lại thì, đây không phải là điều duy nhất mà Trần Văn Cảng đã thay đổi ở y, thực ra y đã hoàn toàn thay đổi từ rất lâu rồi.
Cảnh quan của bệnh viện vẫn vậy, liễu rủ trên hồ, nhưng giờ mùa hè đã qua, trông nó có vẻ hơi héo úa. Hoắc Niệm Sinh đi quanh bờ nước, đầu thì nghĩ một vài việc, nhưng lại dường như trống rỗng.
Trở lại phòng bệnh, Trần Văn Cảng vẫn đang ngủ say. Hoắc Niệm Sinh kéo ghế bành đến đầu giường, lưng ghế dựa vào tường, ngồi cùng một hướng với anh. Y ngồi xuống, duỗi chân ra, bắt chéo lại với nhau.
Khi Amanda mang hồ sơ bệnh án đến, cô phải sửng sốt một lát. Hoắc Niệm Sinh lấy từ đâu đó ra vài bông hoa nhỏ, chống khuỷu tay lên đầu giường, nghiêng người sang, nghịch ngợm cài những bông hoa nhỏ cánh trắng nhị vàng lên tóc Trần Văn Cảng. Cô nhớ lại, mới chỉ hai giờ trước, khi vừa mới nghe tin này, sếp mình nổi trận lôi đình trong văn phòng, bây giờ thật sự không biết phải cảm thấy thế nào. Có thể nói gì kia chứ, bệnh tâm thần phân liệt?
Sáng hôm sau, Trần Văn Cảng mở mắt, nhúc nhích ngón tay, không hiểu sao vẫn còn một bông hoa nằm trong lòng bàn tay anh, đã hơi héo. Anh đang ngơ ngác giơ lên trước mắt nhìn thì Hoắc Niệm Sinh ngáp dài bước vào.
"Sao bị thương mà em vẫn dậy sớm thế?"
Trần Văn Cảng mím môi cười, nhìn y bằng đôi mắt sáng lấp lánh: "Em ngủ từ chiều hôm qua rồi."
Hoắc Niệm Sinh cúi xuống giường, hôn lên đôi môi khô khốc của anh: "Sáng muốn ăn gì?"
Lúc này mới cảm giác được mình như thoát chết, Trần Văn Cảng ôm lấy cổ y, nhẹ nhàng trao một nụ hôn.
Đột nhiên, cánh cửa kêu lên, cắt ngang hai người, anh lập tức buông tay.
Y tá gõ cửa hai lần rồi đẩy xe đẩy vào phòng kiểm tra. Cô hỏi bệnh nhân cảm thấy thế nào, Trần Văn Cảng chỉ nói đã khỏe hơn nhiều, mặc dù vẫn còn chóng mặt, anh hơi chột dạ. Cô y tá không hề hay biết gì, nói rằng chóng mặt là chuyện bình thường, thậm chí còn vừa nói đùa vừa an ủi anh trong khi thay băng rằng tóc anh sẽ sớm mọc lại thôi. Bệnh nhân này là khách VIP mà viện trưởng đã dặn dò, ngoại hình đẹp trai, thái độ lịch sự lại còn dễ mến, y tá đến chăm sóc cho anh đều rất tử tế.
Nhưng Trần Văn Cảng tạm thời không được dùng điện thoại hay xem tivi, ngoại trừ trò chuyện với Hoắc Niệm Sinh thì chỉ có thể ngồi đọc sách.
May là anh có thể chịu đựng được sự cô đơn, không hề buồn chán, thậm chí còn cảm thấy quen thuộc. Nhìn lại, thì ra anh đã trải qua vài năm như thế này ở kiếp trước. Anh lặng lẽ đọc sách trong phòng bệnh, không hỏi han gì cả, Hoắc Niệm Sinh ngồi gần đó, cố tìm chuyện gì đó để nói với anh.
Sau này nơi đọc sách trở thành biệt thự trên sườn núi, Trần Văn Cảng sống ẩn dật, Hoắc Niệm Sinh không phải ngày nào cũng đến được. Khi Hoắc Niệm Sinh đến, anh ước gì y biến mất hoặc bỏ đi. Hoắc Niệm Sinh không đến, anh lại nghĩ rằng có ai đó ở cạnh mình nói chuyện cũng tốt.
Khi nhìn lại vài sự kiện trong quá khứ, mới phát hiện rằng thì ra chúng vẫn còn đó, chưa từng phai mờ, chỉ là không bao giờ dám nhìn lại.
Trần Văn Cảng đọc xong hai cuốn tiểu thuyết trinh thám trong phòng bệnh, chia sẻ suy đoán của mình về kẻ giết người với Hoắc Niệm Sinh.
Đồng thời, anh cũng bỏ lỡ thời điểm mà tin tức bên ngoài nóng sốt nhất.
Kẻ tấn công cố gắng tự thiêu tại lễ đính hôn của hai nhà Trịnh-Hà đã bị bắt giữ. Hoàn cảnh gia đình, động cơ gây án của người đàn ông này và liệu ông ta có bị ai đó sai khiến hay không cần phải được điều tra thêm. Nhưng việc có người tìm đến trả thù tập đoàn Trịnh Thị là không thể phủ nhận, sự kiện còn đủ sức thu hút, các phóng viên đã bắt đầu đưa tin ngay trong ngày.
Tuy nhiên, nơi đầu tiên đăng tin là một đơn vị truyền thông truyền thống chuyên đưa tin về các vấn đề xã hội và tin tức chuyên sâu, các kênh truyền thông trực tuyến theo sát phía sau chủ yếu là chuyển tiếp bài viết. Vì vậy phong cách tương đối nghiêm túc, bao gồm một loạt các phóng sự theo dõi sát sao, luôn xoay quanh kết quả điều tra vụ đắm tàu và những vấn đề trong quản lý của Trịnh Thị.
Trong đoạn video rò rỉ từ hiện trường, phần hình ảnh đứa bé và Trần Văn Cảng đều bị làm mờ. Mặc dù nhiều người muốn tìm hiểu vị khách dũng cảm đã xuất hiện là ai, nhưng danh tính của Trần Văn Cảng vẫn chưa bị tiết lộ. Nếu chút việc quá khứ của anh với Trịnh Ngọc Thành bị cố tình khơi lại, thu hút chú ý của đám thợ săn ảnh chuyên gây chuyện thị phi, thì câu chuyện tình tay ba với Hà Uyển Tâm có thể sẽ được kể theo một góc nhìn hoàn toàn khác.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là có một sự việc khác nhanh chóng làm lu mờ tin tức này.
Hai ngày sau vụ tấn công, một tạp chí lá cải địa phương nổi tiếng chuyên tung ra những thông tin gây hoang mang đăng một bài viết trên tài khoản truyền thông của mình, lợi dụng sức hút bất ngờ xung quanh tiệc đính hôn của Thái tử Trịnh Thị, tuyên bố vị hôn thê của hắn cũng không phải là người đơn giản, cho rằng nếu có ai muốn trả thù thì phải tìm cô ả mới đúng.
Đám đông hóng chuyện bắt đầu đặt ra những câu hỏi tò mò.
Ngay lập tức, quá khứ của Hà Uyển Tâm bị phanh phui trên quy mô lớn. Người đông thì lắm chuyện, có người nói xuất thân của cô ả không đàng hoàng, chỉ là con ngoài giá thú, người khác lại nói cô ả kiêu ngạo ngông cuồng, thích khoe giàu. Những thứ khác tạm thời chỉ gây tranh cãi, nhưng thông tin tiêu cực thực sự của cô ả là việc bắt nạt bạn cùng lớp trong những năm đi học.
Sức nóng mà nỗ lực truyền thông của Trịnh Thị chưa kịp dập tắt lại bùng lên dữ dội, một hòn đá nhỏ khơi lên vạn ngọn sóng thần.
Một phóng viên có khứu giác nhạy bén đã tìm thấy nạn nhân ngày xưa trong thời gian rất ngắn, xác nhận vụ việc có xảy ra. Ngay cả kẻ cầm đầu vụ bắt nạt cũng đứng ra tố cáo Hà Uyển Tâm xúi giục và tiếp tay cho tội ác. Nhiều năm sau, những kẻ bị xúi giục rồi cũng tỉnh ngộ. Người cầm đầu khóc lóc trong video, nói rằng mình và gia đình đã phải trả giá xứng đáng, thế nhưng kẻ chủ mưu thực sự vẫn chưa bị trừng phạt đúng nghĩa, vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật cho đến ngày nay, như vậy có phù hợp với nguyên tắc pháp lý và đạo đức hay không.
Từ đó, công chúng bắt đầu phản đối dữ dội, nhiều chuyên gia và đoàn thể xã hội lên tiếng kêu gọi cần quan tâm nhiều hơn về vấn đề bạo lực học đường.
Bé gái bị bắt làm con tin tại tiệc đính hôn hoảng sợ tột độ, mất một thời gian để hồi phục, sau đó cha mẹ cô bé đưa con đến bệnh viện thăm Trần Văn Cảng một lần. Cô bé ngồi trong lòng Trần Văn Cảng ăn táo, nghe người lớn trò chuyện về những điều cô bé không hiểu.
Chỉ sau khi gia đình họ ra về, Trần Văn Cảng mới biết được tình hình bên ngoài hỗn loạn. Anh hỏi Hoắc Niệm Sinh: "Là anh sai khiến à?"
Hoắc Niệm Sinh lại gọt một trái táo khác cho anh: "Nếu không muốn người khác biết thì đừng có làm, có phải vu oan cho cô ta đâu."
Con dao gọt trái cây sắc nhọn bị y cầm trong tay như chơi một món vũ khí, lớp vỏ dài rơi xuống từ từ, rồi đột nhiên đứt đoạn, rơi xuống đất.
Hoắc Niệm Sinh chăm chú nghiên cứu táo trong tay, rồi quay sang nhìn Trần Văn Cảng: "Em không tò mò hai nhà đó có thành thông gia hay không à?"
Trần Văn Cảng đón lấy bằng cả hai tay, mỉm cười: "Tất nhiên là em hy vọng điều đó không xảy ra. Công tử Hoắc à, anh chỉ mong thấy thiên hạ đại loạn, sợ thiếu trò vui để xem, còn em thì lo cho Trịnh Bảo Thu đây này, con bé mà có một bà chị dâu không chịu yên phận thì chẳng phải là ngày nào em cũng cần lo nghĩ hay sao?"
Hoắc Niệm Sinh cười, nhặt vỏ táo dưới đất lên.
Trần Văn Cảng lấy con dao từ tay y, cắt trái táo làm đôi, đưa một nửa cho Hoắc Niệm Sinh.
Anh không muốn ở lại bệnh viện lâu, nhưng vẫn bị Hoắc Niệm Sinh đàn áp, bắt nằm đến mười ngày nửa tháng mới cho về nhà.
---
Tác giả nhắn gửi:
Câu thơ của Tagore trong chương 36:
Có người lặng lẽ đặt vào tay tôi một đoá hoa tình ái.
Có người đã đánh cắp trái tim tôi, và ném nó tận cuối trời.
Người dịch: Ý là, Niệm Sinh còn nhớ mấy câu thơ mà em iu của anh ta đọc hồi chương 36 đó, hái hoa bỏ vào tay ẻm.
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 104
10.0/10 từ 33 lượt.
