Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Chương 108
Trần Văn Cảng như ngạt thở, anh cảm thấy lời y nói còn ẩn ý khác, lại thấy tinh thần bất an. Hoắc Niệm Sinh ướt sũng nằm đè lên người anh, như cá nhảy lên khỏi mặt nước, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt, rơi xuống má anh, th*n d*** của hai người áp vào nhau, nóng bừng vì thân nhiệt của y.
Hoắc Niệm Sinh nhìn người nằm dưới mình hồi lâu, kiên nhẫn chờ đợi anh mở lòng.
Trần Văn Cảng ngập ngừng mãi, sau cùng vẫn không nói nên lời.
Điện thoại bị ném bên cửa bỗng reo lên, như một tín hiệu cứu mạng phá vỡ thế bế tắc. Lúc đầu Hoắc Niệm Sinh lờ đi, Trần Văn Cảng thì cứ trông mong, giục y bắt máy, chuông reo một lúc, cuối cùng cũng tắt. Bên kia chỉ dừng một lát rồi kiên trì gọi lại. Hoắc Niệm Sinh tặc lưỡi, đành phải nhổm dậy, đi tới lau tay.
"Có chuyện gì? À... vậy à, ờ, hiểu rồi."
Khi y quay lại, Trần Văn Cảng đã trốn xuống dưới nước mất rồi. Hoắc Niệm Sinh cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, lúc này vị trí của hai người đã đảo ngược.
Trần Văn Cảng giấu nửa người dưới nước, hai tay bám vào bờ, hàng mi chớp chớp. Anh ngửa đầu ngước nhìn Hoắc Niệm Sinh, mượn sức nổi, khi gần khi xa, như thể chỉ cần chạm thêm một lần nữa là anh sẽ lặn xuống nước.
Hoắc Niệm Sinh đành ngừng dọa anh: "Tôi cần nghỉ ngơi một lát. Em bơi trước đi."
Trần Văn Cảng rời khỏi thành bể bơi, vọt ra ngoài, động tác nhanh nhẹn uyển chuyển.
Chỉ có điều anh bơi trong vô thức, bơi tự do sang bờ bên kia, rồi lật ngửa lại bơi về, nằm ngửa trong làn nước nhìn bầu trời chuyển động thật chậm, cho đến khi đập đầu vào lồng ngực cứng rắn. Mà đấy là do Hoắc Niệm Sinh đưa tay lên chặn đầu anh: "Còn bơi nữa sẽ đập vào thành bể."
Trần Văn Cảng đứng dậy, nước ngập đến ngực, mặt nước óng ánh phản chiếu khuôn mặt anh.
Hoắc Niệm Sinh lau nước trên mặt dọc theo sống mũi anh: "Sao lại bơi ngửa, không tìm được đường à?"
Trần Văn Cảng mỉm cười thật nhẹ, tựa cằm vào bờ vai rộng của y. Anh nheo mắt nhìn lại con đường mình vừa bơi qua, đây là hồ bơi tư nhân, nước không bị chia thành từng làn riêng, chỉ có một hồ nước màu xanh ngọc lam, trông như một bể cá vuông vức. Da kề da, Trần Văn Cảng cảm thấy mình chính là con cá đó... Trốn đến nơi xa nhất rồi cũng vẫn ở góc của bể cá. Cuối cùng, anh vẫn không thể kìm lòng, quay về bên Hoắc Niệm Sinh.
Có nước chanh trên khay bên cạnh, anh đưa tay ra nhưng không với tới được, Hoắc Niệm Sinh lấy cho anh một ly. Trần Văn Cảng nhấp môi, hàng mi rũ xuống, cố gắng tìm chủ đề: "Vừa rồi ai gọi cho anh vậy?"
"Hoắc Chấn Phi."
"Anh ta có chuyện gì?"
"Cậu cả Vương, Vương Khải Minh mở tiệc, mời mọi người lên chiếc thuyền tồi tàn của gã chơi."
Hoắc Niệm Sinh nói rất thờ ơ, không rõ y có để tâm hay không, chỉ đang tập trung vào việc giành nước chanh của anh. Môi áp vào môi, Trần Văn Cảng bị y quấn lấy nên nghẹn ho sặc sụa, anh trừng y một cái, rồi nhét cả ly vào tay y, cho uống bao nhiêu tùy thích.
Hoắc Niệm Sinh cắn chiếc ống hút mà anh vừa dùng, hút lên rột rột: "Hoắc Anh Phi đòi đi, Hoắc Chấn Phi bảo tôi đi trông chừng."
Trần Văn Cảng "à" một tiếng.
Anh cũng có chút ấn tượng với cái tên Vương Khải Minh này. Mới không lâu trước đây, trong tờ yêu cầu thanh toán của quỹ từ thiện Hoắc Thị mà anh chưa ký vì thấy có vấn đề, các giao dịch tài chính liên quan đến công ty giải trí và công ty mẹ của nó, tất cả đều có người thụ hưởng họ Vương. Họ Vương cũng là một gia tộc lớn trong thành phố này, Vương Khải Minh là thế hệ trẻ của nhà họ Vương.
Các khoản thu chi trong quỹ từ thiện rất nhiều, có thể bị sử dụng để trốn thuế hoặc thanh toán nợ, tất cả đều chẳng đáng ngạc nhiên. Trần Văn Cảng nối một đường trong lòng: Vương Khải Minh được công ty Vương Thị hậu thuẫn, còn sau lưng Hoắc Anh Phi là phe phái của chú hai Hoắc. Nói thế thì việc Hoắc Chấn Phi chú ý cũng không có gì lạ, rồi còn phải cử một người mà anh ta tin tưởng đi theo xem họ muốn làm gì.
Trần Văn Cảng khoác cánh tay Hoắc Niệm Sinh, lên thuyền thì nhất định phải ra khơi, Hoắc Niệm Sinh không nói có đi hay không. Anh cũng không hỏi thêm, nhưng nói đến thì đề này thì lại nhắc chuyện ngày hôm đó Hoắc Linh Xung ép anh ký giấy. Nhân tiện kể cả chuyện Hoắc Anh Phi chạy đến nói xấu sau lưng...
Hoắc Niệm Sinh nghe xong phì cười: "Gã nói như vậy về tôi à?"
Trần Văn Cảng vòng tay ôm cổ y: "Gã nói anh vừa lăng nhăng lại vừa cố chấp hoang tưởng, anh giải thích thế nào đây?"
Hoắc Niệm Sinh giữ lấy thắt lưng anh, ép sát vào người mình: "Sao tôi lại cảm thấy đó không phải ý gã muốn nói nhỉ?"
Trần Văn Cảng siết chặt y hơn: "Em mặc kệ, tai em chỉ nghe được mấy chữ này thôi."
Hoắc Niệm Sinh áp đầu vào trán anh: "Đúng vậy, tôi đúng là người như lời gã nói, ai bảo em không nhận ra sớm hơn nào."
Trần Văn Cảng ôm chặt vai y, thật ra anh không thực sự để ý là Hoắc Niệm Sinh đang nói gì. Anh càng không quan tâm đến những gì người khác nói, chẳng qua là thuận miệng nhắc đến thôi. Anh chỉ muốn đòi hỏi hơi thở của Hoắc Niệm Sinh, cảm nhận sự hiện diện của y, trong từng khoảnh khắc, tại thời điểm này. Nếu khi có Hoắc Niệm Sinh ở bên cạnh mà anh vẫn không cảm thấy hoàn toàn an tâm, thì bản thân anh cũng không biết phải làm sao nữa.
Ngâm trong hồ bơi cho đến khi băng đua xe bắt đầu hoạt động trở lại, sau đó họ mới đi tắm, trở về phòng ngủ.
Ngày hôm sau thì thật sự không tìm được việc gì khác để làm nữa, sau buổi trưa, họ chuẩn bị về nhà. Trước khi đi, trong lúc Trần Văn Cảng giúp quản gia dọn dẹp nhà bếp, Hoắc Niệm Sinh một mình vào phòng làm việc. Y kiểm tra lại các tài liệu trong két sắt, niêm phong trên tất cả tài liệu không có dấu hiệu bị đụng chạm vào, camera giám sát vẫn hoạt động bình thường, sau đó, y khôi phục lại giá sách như ban đầu.
Trên đường về thành phố, cứ đến chiều là Trần Văn Cảng thấy buồn ngủ, anh dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Hoắc Niệm Sinh quay đầu liếc nhìn anh, vẻ mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng lại chất chứa ngàn vạn suy nghĩ. Thật ra thì những tài liệu đó nói quan trọng thì cũng quan trọng, nhưng cũng chưa quan trọng đến thế. Y đi chuyến này vì cảm thấy cần phải nói với Trần Văn Cảng những việc anh cần biết.
Nhưng đồng thời, Hoắc Niệm Sinh cũng muốn xác nhận một vài việc mà mình quan tâm. Vì chắc chắn rằng Trần Văn Cảng có bí mật, Hoắc Niệm Sinh khó mà không suy nghĩ đến. Anh đã biết gì? Anh đã nhìn thấy gì? Anh có mơ thấy giấc mơ tương tự không? Nếu Trần Văn Cảng cũng lấy lại được toàn bộ ký ức trong những giấc mơ đó thì nhiều phản ứng của anh dường như đã có lời giải thích hợp lý. Chẳng qua là không có bằng chứng.
Khi xoay vô lăng sang trái, Hoắc Niệm Sinh nhất thời mất tập trung, rồi vội vàng lái xe thẳng lại, góc đường vừa đi qua chính là nơi y đã ném chiếc nhẫn. Trần Văn Cảng có biết những chuyện này không? Chuyện gì đã xảy ra sau đó? Trong tình trạng đó, cuối cùng họ sẽ ra sao?
Đến giờ, Hoắc Niệm Sinh vẫn chưa có manh mối gì, nên y quyết định thăm dò, y tưởng rằng đây là cách ít gây tổn thương nhất. Nhưng phản ứng của Trần Văn Cảng còn lớn hơn những gì y dự đoán.
Ánh mắt Hoắc Niệm Sinh tối sầm đi, tâm trạng cũng nặng trĩu. Một mặt, dường như y đã nói trúng vấn đề mấu chốt, mặt khác, có vẻ như y đã chạm đến một công tắc mà vốn không được chạm vào. Y cứ như người bịt mắt đi lấy ngọc trai trong vỏ, có lẽ sẽ không lấy được gì, ngược lại còn bị kẹp phải tay. Hoặc có lẽ trường hợp xấu nhất là nếu y quá vội vàng, vỏ trai sẽ không bao giờ mở ra cho y nữa.
Suốt dọc đường Hoắc Niệm Sinh không nói một lời, đến khi đến bãi đậu xe mới đánh thức Trần Văn Cảng dậy.
Hai người trở về căn hộ. Dì giúp việc được nghỉ hai ngày, rảnh rỗi quá lại thấy chán, giờ thì vui vẻ xuống bếp nấu bữa tối cho họ. Trần Văn Cảng giúp dì lột hành, một già một trẻ túm tụm trong bếp, bàn tán về chuyện trứng ở siêu thị đang khuyến mãi giảm giá được vài xu.
Như thường lệ, sau khi Hoắc Niệm Sinh ra bàn thì dì giúp việc ngừng nói chuyện, một mình vào bếp ăn cơm.
*
Về chuyện xích mích trong phòng làm việc biệt thự, sau khi qua rồi thì không ai nhắc lại nữa.
Sau này, Trần Văn Cảng ngẫm lại, anh đã hành động như một đứa trẻ không chịu chấp nhận hiện thực, ngang bướng bịt tai không nghe, như thể chỉ cần bịt tai trộm chuông thì sẽ chẳng có chuyện gì xấu xảy ra. Thật ra Hoắc Niệm Sinh không làm gì sai, chỉ vì anh không thể chấp nhận được trên phương diện tình cảm.
Hoắc Niệm Sinh không làm phiền anh về chuyện này nữa, nhưng Trần Văn Cảng biết y sẽ không thay đổi ý định. Không hiểu vì thứ tâm lý gì, Trần Văn Cảng thậm chí còn đi nhờ luật sư Chúc soạn thảo di chúc riêng cho mình. Có đi có lại, nếu anh qua đời đột ngột, toàn bộ tài sản mang tên anh sẽ do bạn đời thừa kế, không để lại bất cứ thứ gì.
Luật sư Chúc chấp thuận yêu cầu này rất dứt khoát, quá trình diễn ra rất đơn giản, suôn sẻ từ khâu ký kết đến công chứng. Cho đến khi mọi việc đã xong xuôi, luật sư mới chậm rãi lên tiếng: "Cậu đang dỗi sếp đấy à?"
Trần Văn Cảng ngồi trên ghế đối diện anh ta, sửng sốt một lúc lâu: "Tôi thể hiện ra lộ liễu thế sao?"
Luật sư Chúc đã quen thân với anh, nở một nụ cười chuyên nghiệp: "Gần như viết ra hết trên mặt cậu kìa. Cậu đi lập di chúc trông chẳng có vẻ là biểu hiện của tình yêu, mà giống như đang tìm cách trả thù."
Trần Văn Cảng cười gượng, xoa xoa trán trước mặt anh ta: "Đừng lo, tôi rất thành tâm trong việc phân chia tài sản này, không phải là hành động theo cảm tính. Nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, anh ấy sẽ không bỏ rơi những người tôi quan tâm, cũng sẽ không bỏ mặc sự nghiệp của tôi... Tôi bây giờ thật muốn cho anh ấy cảm nhận thử xem, cảm giác này là như thế nào."
Luật sư Chúc chỉ nhìn anh, không biết anh ta có hiểu hay không.
Trần Văn Cảng thở dài: "Tôi không giận anh ấy, tôi chỉ đang giận chính mình. Tôi ghét bản thân mình cứ lo được lo mất, rõ ràng đã có tất cả mọi thứ, ai nhìn vào cũng thấy cuộc sống của tôi phải hoàn hảo lắm rồi, vậy mà suốt ngày tôi vẫn cứ do dự, việc cần nói thì không dám lên tiếng, việc cần làm cũng không làm, cứ nghĩ vẩn vơ rồi nổi giận lung tung... Chẳng phải là tự chuốc lấy phiền toái sao?"
Luật sư Chúc an ủi: "Rất bình thường, thật ra ai cũng có những áp lực mà người khác không nhìn thấy. Cậu có cần tư vấn tâm lý không? Gần đây tôi cũng phải đi gặp bác sĩ tâm thần, tôi nghĩ kết quả khá tốt, có thể giới thiệu cho cậu nếu cần."
Trần Văn Cảng lịch sự từ chối lời đề nghị của anh ta. Nhưng anh biết mình đã sụp đổ ở đâu.
Ngay cả Hoắc Niệm Sinh cũng nhận ra có điều bất thường, Trần Văn Cảng dường như càng bám chặt lấy y hơn, chỉ cần y vắng mặt hơn vài tiếng đồng hồ là sẽ gửi cho y thứ gì đó, dù chỉ là một biểu tượng cảm xúc, một câu nói, hay một dấu chấm câu, miễn là y trả lời. Hoắc Niệm Sinh không trả lời thì anh cũng không tiếp tục nhắn tin, nhưng bản thân Hoắc Niệm Sinh lại không nhẫn tâm. Luật sư Chúc còn phải nhắc nhở y, tình trạng lo âu của Trần Văn Cảng có thể hơi nghiêm trọng. Mỗi khi nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại hơn 15 phút chưa được trả lời, Hoắc Niệm Sinh lại không khỏi nghĩ đến dáng vẻ anh cắn gọng kính. Tất cả đều do y gây ra, y chỉ có thể hình thành thói quen kiểm tra tin nhắn đúng lúc, thậm chí còn không dám chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.
Trước đây mỗi lần tan làm, Hoắc Niệm Sinh rảnh rỗi thì sẽ đến đón Trần Văn Cảng về, không rảnh thì đến tối về nhà vẫn gặp nhau. Bây giờ Trần Văn Cảng tan làm sớm, khi Hoắc Niệm Sinh có việc gì thì anh đến phòng làm việc của y, im lặng ngồi đó, chờ y cùng về.
Chỉ có điều hôm nay là một ngày hiếm hoi mà anh không có thời gian đi tìm Hoắc Niệm Sinh. Dự án tài trợ cố định của quỹ từ thiện Hoắc Thị gặp trục trặc, phần do Tiểu Cao phụ trách có sai sót, nhầm lẫn danh mục vật phẩm tài trợ cho hai dự án. Trần Văn Cảng phải giúp hắn giải quyết, thời gian quá gấp, sau giờ làm hai người cùng nhau so khớp lại đến tận khuya.
Nhưng thật ra bình thường Tiểu Cao không bao giờ làm thêm giờ, càng không nói đến việc làm đến tận tối mịt. "Lát nữa không biết còn chuyến xe buýt nào không, chuyến cuối cùng sắp dừng rồi..."
"Anh đi tàu điện ngầm về được không?" Trần Văn Cảng liếc nhìn hắn một cái.
Tiểu Cao thì thầm: "Chỉ có xe buýt mới đến thẳng nhà em thôi, nếu đi tàu điện ngầm thì phải mất bốn lần chuyển chuyến mới đến... Anh Trần, ý em là, những người làm thuê như bọn em khác với người có xe đưa đón như anh mà, thậm chí bắt taxi còn phải do dự rất lâu."
Trần Văn Cảng không khỏi ngẩng đầu lên: "Lần sau anh cẩn thận hơn thì không phải tránh được sao?"
Tiểu Cao tưởng anh không hài lòng nên không dám nói nữa.
Phải đến khoảng 9 giờ họ mới gần xong việc, văn phòng này là nơi duy nhất trên tầng 19 bật đèn, trông có vẻ u ám rùng rợn. Ngoài cửa đột nhiên có tiếng động, Tiểu Cao sợ hãi hét lên: "Ai ở đó?"
Trần Văn Cảng không ngờ người này lại sợ bóng tối, bị hắn túm lấy một cái, anh bước ra khỏi cửa nhìn quanh: "Không ai cả, không có gì."
Tiểu Cao thấy rợn người, cũng không muốn ở lại thêm nữa nên vội vàng thu dọn đồ đạc, chào tạm biệt rồi bỏ đi.
Vậy là chỉ còn lại một m*nh tr*n Văn Cảng. Anh đi sang phòng trà, rửa sạch ly đã dùng để pha trà, khi trở lại văn phòng, vừa đẩy cửa ra thì đột nhiên bị một cánh tay vươn ra túm lấy, bịt miệng lại kéo vào trong, hơi thở ấm nóng phả vào tai: "Không được kêu."
Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Đánh giá:
Truyện Cuộc Sống Thường Nhật Của Con Nuôi Nhà Giàu Sống Lại
Story
Chương 108
10.0/10 từ 33 lượt.
