Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Chương 8
Thực ra những lời tương tự Phương Hy Niên đã nghe không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nào đó, câu này lại được hỏi ra từ miệng của Tần Miểu.
Phương Hy Niên ngậm cọng cỏ đuôi chó trong miệng, cười như không cười nhìn Tần Miểu. Tần Miểu vẫn không có phản ứng gì, như thể chỉ đang trình bày một sự thật mà ai cũng biết: “Thực ra không chỉ ly hôn, mà kết hôn cũng có liên quan không nhỏ đến cậu đấy.”
“Nếu không phải vì cậu ấy à—”
Phương Hy Niên kéo dài âm cuối.
Tần Miểu cuối cùng cũng quay đầu lại.
Phương Hy Niên cuối cùng cũng cười: “Tần Miểu, tôi phát hiện ra một điều.”
“Cái người như cậu đấy, rất hay tự cho mình là đúng.”
“Sao chuyện gì cũng liên quan đến cậu thế? Cậu tưởng cậu là mặt trời à, Trái Đất phải xoay quanh cậu?”
Đôi mắt lặng như giếng cổ của Tần Miểu, cuối cùng cũng có chút phản ứng. Ánh mắt cậu ta chuyển động, như thể không ngờ Phương Hy Niên lại nói như vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người như Phương Hy Niên, cho dù có nói ra lời gì cũng chẳng có gì lạ.
“Tiết kiệm sức lực đi. Tần Miểu, thế giới này không có cậu cũng vẫn sẽ quay.”
Phương Hy Niên đút hai tay vào túi, chậm rãi đứng dậy. Ánh nắng mùa đông ấm áp, chiếu vào khiến người ta khẽ híp mắt lại. Bàn thức ăn lớn bên anh chồng cũ dường như cũng sắp hoàn thành, mọi người cười nói rôm rả, đều đang chờ đợi ăn cơm.
“Vấn đề của tôi và Bạc Thiệu Thiên, là vấn đề của hai người chúng tôi. Không hợp, không có tình cảm… nói tóm lại là tất cả mọi thứ đều tốt, không liên quan gì đến cậu hết.”
“Cậu tự lo cho chính mình đi. Có thời gian suy nghĩ lung tung như vậy, chi bằng nghĩ cho chính cậu.”
Phương Hy Niên quay đầu lại, khẽ nheo mắt, “Nếu tôi không đoán sai, cậu tham gia chương trình này, cũng không đơn giản là chỉ để kiếm chút phí thông báo đâu, phải không?”
Nắng đông lặng lẽ ủi phẳng mặt đất.
Tần Miểu im lặng rất lâu, rũ mắt xuống, bỗng nhiên cười nhẹ: “Phương Hy Niên, cậu…”
“Cậu thực sự là một người rất thú vị. Hèn gì anh Thiệu Thiên thích cậu.”
Phương Hy Niên ngậm cỏ đuôi chó, nhướng mày.
“Tôi chỉ đồng ý với nửa câu đầu của cậu thôi.”
Hồi Phương Hy Niên mới ra mắt, thực ra cậu thường xuyên bị đem ra so sánh với Tần Miểu. Hồi đó không phải vì Bạc Thiệu Thiên, hay vì bọn họ giống nhau — hai người một người sắc sảo, một người lạnh lùng, không thể nói là không giống chút nào, chỉ có thể nói là hoàn toàn không liên quan đến nhau.
Nếu nhất định phải nói có gì đó tương đồng, thì đó là xuất thân. Đều xuất thân ở tầng lớp dưới, không có bối cảnh, nhưng lại nhờ vào một khuôn mặt mà vụt sáng thành sao.
Chỉ là sau đó Phương Hy Niên cũng không nhận được những bộ phim phù hợp như thế nữa, còn Tần Miểu thì bị người ta chỉ trích, nói cậu ta dùng quy tắc ngầm để leo lên vị trí cao…
Hai người như hai đường thẳng song song tự phát triển, tự sinh trưởng hoang dại, cho đến khi Bạc Thiệu Thiên xuất hiện, hai người mới lại bị đặt lên bàn cân so sánh.
Khi Phương Hy Niên chậm rì rì bưng rau đã rửa sạch quay lại, Bạc Thiệu Thiên ở bên kia đã sắp làm xong một bàn Mãn Hán toàn tịch.
Trên mặt cậu chẳng có chút áy náy nào cả, nhướng mày nói: “Tôi đến đúng lúc ghê, ăn cơm rồi à?”
Bạc Thiệu Thiên quấn tạp dề, nhấc mí mắt lên nhìn cậu, cười: “Em đi ngủ một giấc rồi à?”
Phương Hy Niên “ờm” một tiếng, ung dung chậm rãi: “Phải đó, trong mơ không biết thân là khách, tận hưởng vui vẻ chốc lát.”
Lâm Nguyên Nguyên bên kia đang bưng món thịt tẩm bột chiên giòn do Bạc Thiệu Thiên làm, vừa ăn vụng vừa cười: “Xong rồi, chuyện Phương Hy Niên giả mạo học vấn lại sắp lên hot search nữa rồi.”
“Cậu thành thật khai báo đi, cậu có lén lút học hành sau lưng chúng tôi không?”
Phương Hy Niên hừ hừ, lại bắt đầu nói linh tinh: “Cậu biết trước khi ngủ tôi ăn gì không?”
“—Tân Hoa Từ Điển.”
“Ăn theo tấn.”
Lâm Nguyên Nguyên: “…”
“Không bội thực chết cậu mới lạ!”
Bạc Thiệu Thiên cũng cười, nhìn Phương Hy Niên, nói: “Văn hóa Thầy Tiểu Phương không cao, nhưng Thầy Tiểu Phương rất ham học hỏi.”
Thầy Tiểu Phương: “…”
Không quen bị khen, sờ sờ mũi, liếc nhìn Bạc Thiệu Thiên một cái, người này tiếp tục cười, được đằng chân lân đằng đầu: “Thư phòng ở nhà là dành cho em ấy.”
Lâm Nguyên Nguyên như thể vừa nhớ ra điều gì đó, “Ồ” một tiếng, nói: “Tôi nhớ rồi, bộ phim Phương Hy Niên đóng năm mới ra mắt là phim gì ấy nhỉ, còn đoạt giải — nghe nói là phim nghệ thuật?”
“Tiếc là tôi không thích xem phim nghệ thuật lắm.”
Lâm Nguyên Nguyên cười cười vẻ tự ti mặc cảm, lại liếc nhìn chồng cũ của mình đang thần du* bên cạnh, “Chu Nhật Lãng thích. Anh ta chỉ thích cái kiểu đó.”
(*thần hồn cứ như đang đi du lịch ở đâu đó)
Khác với Lâm Nguyên Nguyên.
Chu Nhật Lãng hiển nhiên không hòa hợp cho lắm, hầu hết thời gian đều lẽo đẽo sau lưng Lâm Nguyên Nguyên, tâm hồn cứ treo ngược cành cây.
Lúc này bị gọi tên, Chu Nhật Lãng cũng hoàn hồn, đẩy gọng kính, gật đầu cười nói: “Bộ phim đầu tay của Thầy Phương, tôi cũng xem rồi. … Tên là gì ấy nhỉ?”
“[Thiêu đốt].” Bạc Thiệu Thiên tiếp lời.
“Ồ đúng, chính là cái tên này.”
Chu Nhật Lãng đẩy gọng kính, lại thở dài một tiếng, “Đáng tiếc, không đoạt giải.”
Lời đáng tiếc này, Phương Hy Niên cũng không phải lần đầu nghe thấy.
Từ miệng Lý Minh Viễn, từ miệng vài người hâm mộ hiếm hoi của cậu, thậm chí từ miệng những antifan dai dẳng của cậu — Ra mắt đỉnh cao, tiếc là không đoạt được giải, tiếc là sau này không gặp được kịch bản hợp như thế nữa, đáng tiếc, đáng tiếc,…
Điều đáng tiếc hơn là, Phương Hy Niên vốn dĩ có thể đoạt giải — nghe nói đã chắc chắn đây chính là Ảnh đế của mùa giải đó — thử nghĩ xem oai phong đến mức nào, ảnh đế thiếu niên, một trận thành danh.
Tiếc là sai lầm nằm ở chính thiếu niên này.
Quá trẻ. Thiếu niên trong phim mang đầy sự hung hãn, trong đêm mưa vung dao đồ tể, g**t ch*t cả nhà kẻ thù, rồi châm một mồi lửa, thiêu rụi căn nhà cổ mục nát đó.
Thiếu niên vừa cười vừa khóc.
Nghĩ thôi đã quá hoang đường.
Bộ phim này không thể đoạt giải. Không thể nào đoạt giải được.
Thế giới vốn dĩ hỗn độn, tội lỗi và tình yêu hát cùng nhau.
“Có gì mà đáng tiếc.”
Bạc Thiệu Thiên cười nhạt, “Chỉ là một cái cúp thôi, Thầy Phương muốn, bỏ tiền ra có thể làm một trăm cái.”
Phương Hy Niên hoàn hồn, liếc nhìn Bạc Thiệu Thiên, không hiểu tại sao, đối diện với ánh mắt của người này, khóe miệng Phương Hy Niên không nén được mà cười theo.
Miệng thì vẫn nói: “Lời này quá khốn nạn rồi. Lát nữa để ban tổ chức biết đấy.”
“Biết thì biết thôi.”
Bạc Thiệu Thiên cười cười, rõ ràng cũng không thấy có gì to tát.
Ngược lại, vẻ mặt Chu Nhật Lãng bên cạnh có chút kỳ quái, im lặng một lúc vẫn cố gượng cười, nói: “Cũng không thể nói như vậy được…”
“Giải thưởng, cũng là một sự công nhận năng lực.”
Bạc Thiệu Thiên đã cụp mắt xuống, tiếp tục cắt rau.
Nghe vậy vẫn không cảm thấy có cái gì, thuận miệng đáp: “Ồ, vậy à. Cũng đúng.”
Dầu trong nồi bốc lên.
Lâm Nguyên Nguyên trêu chọc thêm, lái câu chuyện sang hướng khác. Chu Nhật Lãng đẩy gọng kính, cũng trở lại vẻ ít nói thường ngày.
Phương Hy Niên tựa lưng vào tường, chỉ nhìn Bạc Thiệu Thiên cười.
Cậu không hề bất ngờ chút nào, nếu không phải là sự giáo dưỡng từ trong xương tủy đang kiềm chế Bạc Thiệu Thiên, vừa rồi có lẽ Bạc Thiệu Thiên sẽ nói: Bọn họ là cái thá gì? Cũng cần phải công nhận tôi à.
Ăn cơm xong, Lâm Nguyên Nguyên kích động đòi xem bộ phim nghệ thuật đầu tay của Phương Hy Niên, Phương Hy Niên xấu hổ muốn chết, nghĩ thầm người này thật là rảnh rỗi, nhưng cũng không ngăn cản, cậu kéo mũ áo lên, cúi đầu để lại một câu đi hút thuốc, rồi bỏ đi.
Thời tiết tuyết rơi dày như thế này, luôn khiến Phương Hy Niên nhớ lại thời điểm quay [Thiêu đốt] năm xưa. Năm đó cậu mới mười chín tuổi. Thật trùng hợp, năm sau cậu đã kết hôn với Bạc Thiệu Thiên.
Móc một điếu thuốc ra, vừa ngậm vào miệng, Phương Hy Niên đã thấy một bàn tay có khớp xương rõ ràng thò ra từ phía sau.
Động tác ngậm thuốc khựng lại, Phương Hy Niên quay đầu nhìn Bạc Thiệu Thiên, không hiểu sao lại cảm thấy có chút chột dạ: “… Làm gì?”
“Không làm gì.”
Bạc Thiệu Thiên nhìn cậu cười, “Cho tôi một điếu nữa.”
Lời này thật không giống Bạc Thiệu Thiên có thể nói ra được.
Bạc Thiệu Thiên cũng không giống loại người hút thuốc.
“Anh đâu có hút thuốc.”
“… Anh lại không biết.”
Bạc Thiệu Thiên cười: “Tôi có thể học.”
Năm mười chín tuổi bị Lý Minh Viễn kéo vào đoàn làm phim, Phương Hy Niên cũng nói mình không biết.
Kết quả bị Lý Minh Viễn mắng té tát, nói không biết thì có thể học.
Năm sau kết hôn với Bạc Thiệu Thiên, Phương Hy Niên cương quyết nói mình cũng không biết, Bạc Thiệu Thiên lúc đó cũng cười như thế, xoa đầu cậu, nói, anh dạy cậu.
Gió tuyết từng đợt thổi qua.
Lạnh đến mức ê cả hàm răng.
Phương Hy Niên chậm rãi lấy hộp thuốc lá từ trong túi ra, đưa về phía Bạc Thiệu Thiên. Bạc Thiệu Thiên đang chuẩn bị lấy, Phương Hy Niên lại đột nhiên dùng sức, quăng hộp thuốc ra phía xa.
“… Đừng hút nữa!”
Hộp thuốc lá vạch một đường parabol trên bầu trời đêm.
Giống như một ngôi sao băng.
Bạc Thiệu Thiên nhìn theo, không nhịn được bật cười: “Hẹp hòi thế à.”
Phương Hy Niên không dám nhìn anh, “Phải đó, hẹp hòi như thế đấy.”
Điếu thuốc trong miệng vẫn chưa vứt, nhưng cũng chưa châm, giống như cọng cỏ đuôi chó, bị cậu ngậm trong miệng.
Trông ngang tàng lưu manh.
Nhóm Lâm Nguyên Nguyên cuối cùng cũng không thực sự đi xem phim, cầm chai rượu không biết lại đang nói đùa chuyện gì vui vẻ.
Bên kia rất náo nhiệt.
Ở đây rất cô tịch.
Bạc Thiệu Thiên đột nhiên cúi người, xoa đầu Phương Hy Niên, nói khẽ: “Buồn ngủ thì đi nghỉ đi.”
Phương Hy Niên không đáp lời.
Người này lại nói: “Ngủ ngon.”
Như thể đang ếm lời nguyền lên cậu, nói để cậu đi ngủ, thì tin chắc cậu nhất định sẽ đi.
Phương Hy Niên cũng thấy mình thật vô dụng, cậu thực sự đi ngủ rồi.
Chỉ là ngủ cũng không được yên giấc, trong cơn mê man, cậu cảm thấy mình như quay về năm mười chín tuổi.
Năm đó cậu vừa theo mẹ về Thành phố Dung, để kiếm kế sinh nhai, tùy tiện tìm một nhà hàng rửa bát. Rõ ràng đã đeo khẩu trang rồi, Lý Minh Viễn vừa xã giao xong còn nồng nặc mùi rượu, vẫn chính xác nhìn trúng cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Thậm chí còn mang theo hợp đồng đến vài lần để thuyết phục cậu.
“Cậu tên là Phương Hy Niên phải không? … Cậu nghĩ xem rửa bát ở nhà hàng kiếm được mấy đồng? Theo anh vào giới giải trí, anh đảm bảo cậu giàu sang phú quý, nổi tiếng rực rỡ!”
“Sao cậu cứng đầu thế? Cậu nghĩ xem nếu sau này nhờ vào khuôn mặt này mà cậu nổi tiếng rực rỡ, người ta đầy đường đều nhận ra cậu — còn cả những bạn học tiểu học của cậu, thậm chí cả kẻ thù không đội trời chung cũ của cậu, cậu không thấy oai phong lắm sao?”
…
…
…
“Phương Hy Niên? Phương Hy Niên? Rốt cuộc cậu có nghe không! Cái tuổi này của cậu rốt cuộc muốn làm gì?”
Ngày hôm đó hình như là một buổi chiều.
Hoàng hôn đem hết tất cả mọi thứ nhuộm rực rỡ lại lười biếng.
Lý Minh Viễn lải nhải một tràng dài, cuối cùng hết kiên nhẫn, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm nếu cái tổ tông này vẫn không đồng ý thì thôi vậy, khuyên nhủ mấy ngày rồi hắn cũng mệt chứ.
Phương Hy Niên lúc đó vẫn đội mũ của nhà hàng, cả người lười biếng và mệt mỏi dựa vào một đống đồ lặt vặt, đôi mắt không có chút ánh sáng nào, chỉ nói: “Học.”
“… Cái gì?” Lý Minh Viễn đột nhiên ngẩng đầu lên, như thể không nghe rõ.
Phương Hy Niên: “Trước đây muốn đi học.”
“Bây giờ…”
“Nghe lời anh vậy.”
Phương Hy Niên quay đầu lại, cười rạng rỡ với Lý Minh Viễn: “Xin chỉ bảo thêm, anh Minh.”
Lý Minh Viễn bị thiếu niên này lúc thế này lúc thế kia làm cho ngây người, sửng sốt một hồi lâu mới hoàn hồn, đây là đồng ý rồi. Nhưng cũng không biết câu nào của mình khi nãy, đã lay động được thiếu niên bướng bỉnh này.
Khi Phương Hy Niên mơ màng tỉnh lại, bên ngoài màn đêm đã buông xuống. Lâm Nguyên Nguyên vẫn ôm đàn guitar, không biết đang hát cái gì.
Phương Hy Niên nhíu mày, lấy cánh tay chắn ngang mắt, thì nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên trong lều.
“Ngủ tiếp đi. Còn sớm.”
Nghe thấy giọng nói này, cơn ngủ gật của Phương Hy Niên biến mất ngay lập tức.
Nhưng bàn tay đặt trên cánh tay vẫn chưa buông xuống.
“… Bạc Thiệu Thiên?”
“Ừm, là tôi.”
“Bạc Thiệu Thiên?”
“Tôi đây.”
Trong lều lại im lặng một hồi.
Dương như Phương Hy Niên lại ngủ thiếp đi.
Chỉ là lẩm bẩm một câu trước khi ngủ.
“Cứ tưởng là vẫn đang nằm mơ.”
Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Đánh giá:
Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Story
Chương 8
10.0/10 từ 49 lượt.
