Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn

Chương 7


Khi Phương Hy Niên biết chuyện này đã là sáng hôm sau. Lâm Nguyên Nguyên cầm điện thoại cười tủm tỉm nhìn cậu: “Phương Hy Niên, cậu tự nói xem, nên cảm ơn tôi thế nào đây.”


Phương Hy Niên vò đầu bứt tóc, vừa định bực bội đáp lại “Tôi cảm ơn cậu”, thì nghe thấy âm thanh phát ra từ video—


“Thế thì làm sao. Tôi chỉ thích cái này thôi, chỉ muốn chơi với anh ấy thôi, cậu tức không.”


“Tôi chỉ thích cái này thôi.”


“Tôi chỉ thích cái này thôi.”



Giữa đất trời tĩnh lặng như tờ.


Phương Hy Niên im lặng hai giây, nhắm mắt lại, cuối cùng nặn ra bốn chữ từ kẽ răng: “Tôi cảm ơn cậu.”


Nhờ phúc của Lâm Nguyên Nguyên, câu nói này của Phương Hy Niên tiếp tục leo thang trên hot search. Ban đầu hot là câu nói này, sau đó từ khóa hot nhất trực tiếp biến thành—


#Phương Hy Niên Vẫn Còn Tình Cảm#


Người ta nói điểm thú vị nhất khi gặm CP là ở hardship*, là việc biết rõ không thể nhưng vẫn cố moi móc ra một chút đường nhỏ bé nào đó từ cái không thể ấy. Nếu bị bóc mẽ là cố ý xào CP, mọi viên đường moi ra đều là đường hóa học, thì sẽ rất mất hứng.


(*Raw ở đây là Lưu Bạch, ý là ban đầu tui cũng không hiểu lưu bạch là gì, nhưng khi sợt gg thì bác gồ ghi như này: “lưu bạch (hardship) chỉ những cặp đôi mà fan yêu thích nhưng gặp nhiều trắc trở, có thể do công ty, sự nghiệp hoặc những khác biệt khác. Nên giữa Lưu Bạch và Hardship thì tui chọn Hardship :v)


Rất đáng tiếc, Phương Hy Niên đã gặp phải chiêu trò vật cực tất phản.


Cư dân mạng vốn còn lờ mờ gặm* cặp phu phu ly hôn này từng chút từng chút một, bị câu nói của Phương Hy Niên đánh thức một gậy, đột nhiên nhớ lại những tin đồn lan truyền mấy năm đó.


(*Ship CP)


[Không thể nào không thể nào, thật sự có người gặm Phương Hy Niên và Bạc Thiệu Thiên à? Các người quên những chiêu trò lố lăng của Phương Hy Niên hồi đó rồi ư?]


[Một người là con cưng của trời, một người là thằng du côn đường phố, các người nghĩ cậu ta làm sao mà leo lên được vị trí đó? Nếu Bạc Thiệu Thiên không bị k*ch th*ch bởi chuyện của Tần Miểu và Tôn Trường Vũ, cũng sẽ không kết hôn chớp nhoáng với Phương Hy Niên, đúng không?]


[Còn Phương Hy Niên? Có thể trèo lên cành cây cao nhà họ Bạc, tất nhiên là cậu ta thích rồi. Chuyện này còn cần cậu ta phải nói à? Bây giờ không biết dùng thủ đoạn gì, lại khiến Tổng giám đốc Bạc chịu đi show ly hôn với cậu ta…]


[Tôi cá một gói que cay, họ sẽ không ly hôn! Phương Hy Niên tiếc cái cành cây cao này.]



Thực ra từ khi cậu và Bạc Thiệu Thiên kết hôn, những lời đồn đại này chưa bao giờ ngớt. Phương Hy Niên bọ chét nhiều không sợ bị cắn, ban đầu có lẽ còn có chút không quen, nhưng lần nào cũng thế, trong lòng sớm đã không có phản ứng gì nữa rồi.


Cái cậu lo lắng hơn, là liệu Bạc Thiệu Thiên có nghe thấy hay không.



Mặc dù nếu anh có nghe thấy cũng chẳng sao — chỉ là một câu nói đùa mà thôi, lúc trên giường cậu còn nói những lời quá đáng hơn.


Nhưng không hiểu tại sao, cậu chỉ không muốn Bạc Thiệu Thiên nghe thấy.


Rất không muốn.


Mùa đông trời sáng muộn, Phương Hy Niên ngồi trên bục đá thẫn thờ rất lâu, cuối cùng mới đợi mọi người lần lượt đi ra, bắt đầu lịch trình hôm nay.


Có đôi khi Phương Hy Niên cảm thấy tổ đạo diễn chẳng chuẩn bị kịch bản gì, chỉ nhân lúc nhiệt độ mà gom mấy cặp đang gây tranh cãi này lại với nhau, ngày nào cũng ăn ăn uống uống, hệt như đi du lịch — nhưng nghe những câu hỏi xoáy vào tâm hồn của PD lần trước, Phương Hy Niên lại cảm thấy bọn họ chuẩn bị khá kỹ lưỡng.


Hôm nay cũng không có sắp xếp gì khác, có lẽ là để kiểm tra sự ăn ý của hai phu phu, để các cặp đôi này tự nhóm lửa nấu ăn.


Tuy Phương Hy Niên không hiểu ly hôn rồi thì còn ăn ý gì mà nói, nhưng dù sao ở nhà cậu cũng chỉ là người phụ việc, nhún nhún vai lẽo đẽo theo phía sau Bạc Thiệu Thiên làm chân chạy vặt.


“Hành lá, gừng, tỏi tôi chuẩn bị sẵn cho anh trước nhé? … Cái kia, cái đó có cần cắt không?”


“Đậu phụ cắt miếng vuông hay cắt lát? To bằng này được không?”


Đầu bếp nhỏ tập sự Phương Hy Niên làm một bước phải hỏi đến ba câu. Liếc nhìn túi ớt hiểm nhỏ trên bàn, lúc này cậu lại không hỏi nữa, xách túi đi thẳng ra ngoài.


Em đi đâu đấy?”


Bạc Thiệu Thiên bên kia xắn tay áo, hất mí mắt gọi cậu giật trở lại.


Phương Hy Niên quay đầu lại, thật thà trả lời: “Anh không ăn cay được mà. Tôi hỏi xem hai cặp kia có ăn không?”


Bạc Thiệu Thiên cười đầy ẩn ý: “Cứ để lại đi.”


“Chẳng phải em thích cái này à?”


Vốn dĩ khi anh nói “Cứ để lại đi”, Phương Hy Niên còn há miệng muốn nói gì đó.


Nhưng nghe câu sau, cả khuôn mặt cậu đỏ bừng lên.


Thế mà Bạc Thiệu Thiên còn hứng thú nhìn cậu, tiếp tục trêu chọc: “Ồ, lại không thích nữa rồi à?”


“…”


“Tôi nhớ trước đây em thích lắm mà?”


“…”


“Hay là…”


Bốp—!



Bạc Thiệu Thiên không nói gì, chỉ nhìn cậu cười cười.


Phương Hy Niên không chịu nổi sự trêu chọc đó, nói thêm vài câu là cay mắt.


Nhưng Phương Hy Niên không chỉ là không chịu nổi sự trêu chọc.


Lúc này cậu kéo mũ che mặt lại, cúi đầu tự mình sắp xếp nguyên liệu, bị gió tuyết thổi qua, bất chợt nhớ lại, thực ra trước đây Bạc Thiệu Thiên cũng thường xuyên trêu chọc mình như thế, mỗi lần anh cảm thấy hứng thú là lại đổi kiểu trêu chọc cậu, hỏi cậu có thích kiểu này không, rồi có thích kiểu kia hay không…


Có lần Phương Hy Niên bị làm cho tức tối, trực tiếp đẩy người này ra, quỳ rạp trên giường, mắt đỏ hoe tức giận nói với người này: Đến đây, đụ tôi đi!


Bạc Thiệu Thiên cười ở phía sau cậu, ôm lấy cậu, hỏi cậu sao lại không chịu nổi trêu chọc như vậy.


Nhưng thực ra Phương Hy Niên đâu có không chịu nổi trêu chọc?


Trong hầu hết các trường hợp, toàn thân Phương Hy Niên bị anh làm cho mơ hồ, còn quan tâm được nhiều đến thế à? Chỉ có thể ôm chặt người này r*n r* không ngừng: Thích, thích, chỉ cần là của anh, em đều thích hết.


Ai ngờ sau này ứng nghiệm thành lời.


Cô đơn—


Cô đơn—


Món súp củ dền trong nồi đã sôi ùng ục.


Bạc Thiệu Thiên lấy một chiếc bát nhỏ, dùng muỗng múc một bát nhỏ, gọi cậu: “Thầy Tiểu Phương, thử không?”


Thầy Tiểu Phương: “…”


Thò một đôi mắt ra từ mũ áo, lén lút liếc nhìn Bạc Thiệu Thiên, dù có chút mất mặt, nhưng vẫn bĩu môi, chậm rãi bước tới.


Thực ra Bạc Thiệu Thiên cũng nấu ăn ở nhà. Người này là cung Xử Nữ, kỹ tính và sạch sẽ thái quá, không thích có quản gia hay bảo mẫu trong nhà, nấu ăn cũng tự tay làm hết. Hoặc có lẽ là do rèn luyện trong những năm du học nước ngoài, tay nghề người này cực kỳ đỉnh.


Nhưng Phương Hy Niên không có phúc được hưởng. Mấy năm bọn họ kết hôn, phần lớn thời gian là tụ ít xa nhiều, không phải Bạc Thiệu Thiên bận thì là cậu bận, nên số lần cậu được nếm thử tay nghề của Bạc Thiệu Thiên, thực ra gộp lại cũng không nhiều.


Ngon.


Nhưng không thể ăn thường xuyên.


“Bạc Thiệu Thiên, công ty các anh… gần đây có ý định tiến vào giới giải trí không?”


Nếm một miếng để thử độ mặn, Phương Hy Niên đột nhiên hỏi một câu mơ hồ không rõ.


Bạc Thiệu Thiên múc canh từng chút một, không ngẩng đầu trả lời: “Không có.”


“Vậy là anh muốn tiến vào giới giải trí?”



Bạc Thiệu Thiên cười: “Cũng không.”


“… Vậy là anh muốn mượn cơ hội lần này, làm mới hình ảnh của mình?”


Bạc Thiệu Thiên ngẩng đầu lên, nhìn cậu cười một cái, cuối cùng hỏi ngược lại: “Em nghĩ tôi quan tâm?”


“…”


Phương Hy Niên cạn lời.


Hoàn toàn chính xác, Bạc Thiệu Thiên không quan tâm người khác nghĩ gì về anh ấy. Trong mắt anh ấy căn bản không hề có người nào khác.


Phương Hy Niên chậm rãi nhận bát canh từ tay Bạc Thiệu Thiên, im lặng một lúc, mở lời như đang độc thoại: “Vậy anh tại sao.”


Tại sao cái gì, Phương Hy Niên cũng không nói rõ.


Nhưng Bạc Thiệu Thiên đều hiểu.


Anh đổ ớt hiểm đã thái vào nồi, nghe vậy phối hợp cười cười, lẩm bẩm hỏi ngược lại: “Phải đó, vì cái gì.”


Hai cặp còn lại cũng hùng hùng hổ hổ bắt đầu nấu ăn.


Nhưng có lẽ vì không có kinh nghiệm nấu nướng, hai cặp kia làm bếp như gà bay chó sủa.


Mặc dù Tôn Trường Vũ khi không uống rượu nhìn có vẻ bình thường hơn, nhưng người này hễ không vừa ý là bắt đầu nổi nóng lung tung, làm xoong nồi bát đĩa kêu loảng xoảng. Tần Miểu bụng to nên không tiện, chỉ cúi gằm mặt lặng lẽ dọn dẹp những nguyên liệu bị Tôn Trường Vũ làm đổ.


Phương Hy Niên ngước nhìn qua làn gió tuyết.


Bạc Thiệu Thiên không ngẩng đầu, đọot nhiên mở lời: “Không phải.”


“… Cái gì?”


“Không phải.”


Bạc Thiệu Thiên cũng không giải thích không phải cái gì.


Nhưng giữa cơn gió tuyết mịt trời này, Phương Hy Niên hiểu ra người này đang nói gì.


Tuy nhiên Phương Hy Niên không nói gì, chỉ cúi đầu ừ một tiếng, như thể đang nói: Ồ, biết rồi.


Trong ba cặp này hình như chỉ có Bạc Thiệu Thiên và Tần Miểu là biết nấu ăn. Thế nhưng Tần Miểu lại đang mang thai, nhiều nhất cũng chỉ có thể xào rau. Quay đi quay lại, người biết nấu ăn chỉ còn lại Bạc Thiệu Thiên.


Cặp đôi Lâm Nguyên Nguyên ban đầu còn cố gắng chống đỡ, như thể muốn chứng minh điều gì đó, cuối cùng sau khi chiên cháy đen một quả trứng, thì bưng bát chạy lạch bạch đến chỗ Bạc Thiệu Thiên.


Bạc Thiệu Thiên như một người chủ gia đình, cũng vui vẻ chào đón bọn họ.



[Tổng giám đốc Bạc, cảm giác người chồng mạnh mẽ quá đi!]


[Đây là sức hút của Daddy lớn tuổi à]


[Em có thể đến nhà anh ăn cơm không? Chỉ một muỗng thôi]





Phương Hy Niên cũng không biết nấu ăn, liếc nhìn Bạc Thiệu Thiên đang quấn tạp dề bận rộn tú tít, đột nhiên cười cười, rồi tự giác tiếp tục đi rửa rau.


Ngẩng đầu lên, thấy hai phu phu Tần Miểu Tôn Trường Vũ cũng đã đến.


Tần Miểu vẫn trầm lặng như thường ngày, nhìn qua không vui vẻ, cũng không buồn bã lắm.


Tôn Trường Vũ mặt nặng mày nhẹ, giả vờ đỡ cậu ấy, thấy máy quay lia tới, lại kéo khóe miệng cười tươi lên tận mang tai, còn giải thích với Phương Hy Niên: “Vợ của tôi đang mang thai, không nấu ăn được, tôi cũng đau lòng không muốn để em ấy mệt.”


“Cái đó… chúng tôi đến ăn chực một bữa, không phiền chứ?”


Phương Hy Niên hừ lạnh một tiếng, lười để ý đến người này, chỉ đưa rau trong tay cho bọn họ, nói: “Đừng nói nhảm vô dụng nữa. Nào, cùng nhau rửa rau đi.”


Tuy nhiên, hiển nhiên người duy nhất đi theo chỉ có Tần Miểu đang mang thai.


Phương Hy Niên mặt nặng mày nhẹ kê cho người này một chiếc ghế đẩu nhỏ, nghĩ bụng nếu đây là bạn của mình, mình đã—


Nhưng nhìn Tần Miểu cúi đầu, ngoan ngoãn, chịu đựng như vậy, Phương Hy Niên lại bĩu môi, cảm thấy mình thực sự quá rảnh rỗi rồi.


“Lúc này máy quay không lia đến đâu. Cậu có thể lười biếng một chút.”


Phương Hy Niên đút hai tay vào túi, còn liếc nhìn về phía Bạc Thiệu Thiên.


Anh chồng cũ của cậu quả là ông hoàng lưu lượng, quấn tạp dề rửa rau cũng có hàng vạn người theo dõi.


Anh ở đây rửa rau, chiếc máy quay livestream đó đương nhiên không còn tiếp tục quay nữa.


Tần Miểu cũng không biết có nghe thấy hay không, cúi gằm mắt, chỉ tiếp tục công việc của mình.


Phương Hy Niên cũng rảnh rỗi, ngậm cọng cỏ đuôi chó và thực sự không nhúc nhích nữa. Tần Miểu không lười thì cậu tự mình lười thôi, tiện thể lười luôn phần của Tần Miểu.


Híp mắt nhìn bầu trời trắng xóa, vừa thấy một con ngỗng trời dang cánh bay cao, thì nghe Tần Miểu đột nhiên mở lời: “Cậu… và anh Thiệu Thiên đã ly hôn rồi à?”


Phương Hy Niên ngậm cỏ đuôi chó sững sờ.


Thì nghe Tần Miểu hỏi tiếp: “Là vì tôi sao?”


Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn Story Chương 7
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...