Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Chương 6
Mặc dù chương trình đã phát sóng như vậy, nhưng thực chất người trong cuộc là Tôn Trường Vũ cũng cảm thấy oan ức. Dù sao thân phận người song tính của Tần Miểu từng bị bàn tán khắp thành phố, gia đình họ Tôn lại kịch liệt phản đối — vốn dĩ một con hát đã không được nhà họ Tôn coi trọng, huống hồ con hát này còn có một cơ thể dị dạng.
Nhưng Tôn Nhị Thiếu khi đó còn trẻ, không sợ trời không sợ đất, có lẽ là vì quá say đắm, người nhà không cho làm gì thì hắn nhất định phải làm cái đó, thậm chí còn dẫn Tần Miểu trốn ra nước ngoài, rầm rộ đi đăng ký kết hôn, còn tuyên bố rằng nếu gia đình không đồng ý hắn và Diểu Diểu thì sẽ không trở về.
Dẫn đến những năm đó các tiêu đề giải trí đều viết—
Tôn Nhị Thiếu là tình chủng tuyệt thế, tiêu hết ngàn vàng chỉ để mua vui cho người đẹp.
Ai ngờ được vài năm sau tiêu đề tin tức lại thành, Tôn Trường Vũ đêm đêm yến tiệc, vợ mới cưới một mình phòng không gối chiếc?
….
Tiết mục phỏng vấn riêng nhanh chóng kết thúc, dưới sự sắp xếp của tổ đạo diễn chương trình, mấy cặp khách mời cũng lần lượt dựng bếp, chuẩn bị thưởng thức bữa trưa hôm nay—
Thật trùng hợp, là lẩu.
Phương Hy Niên nhướng mày, vừa định nói mình mới ăn món này cách đây mấy hôm, thì thấy Lâm Nguyên Nguyên lấy ra một gói cốt lẩu đỏ lòm cay xè chuẩn bị đổ vào nồi. “Ể cậu — cậu đợi đã.”
“?” Lâm Nguyên Nguyên nhướn lông mày nhìn cậu.
Phương Hy Niên một tay đút túi, im lặng một lúc rồi nói: “Làm lẩu uyên ương đi.”
????
Lâm Nguyên Nguyên ngây người, “Cậu không phải người Thành phố Nam à? Cậu không ăn cay được?”
“Thầy Phương là người Thành phố Nam à? Nghe giọng không giống lắm.”
Tôn Trường Vũ đã tỉnh rượu trông có vẻ thể diện hơn một chút, lúc này vừa giúp Tần Miểu sắp xếp nguyên liệu, vừa cười ha hả chen vào: “Giọng Thầy Phương nghe giống người Thành phố Dung hơn.”
Phương Hy Niên cũng không né tránh, vừa sắp xếp bếp, vừa trả lời hắ: “Ba của tôi người Thành phố Nam, mẹ tôi người Thành phố Dung. Hồi mẹ tôi lấy ba tôi, có sống ở Thành phố Nam vài năm.”
Chỉ là sau đó ba cậu mất.
Sau khi ba cậu mất, mẹ đưa cậu nán lại thành phố của ba vài năm nữa, đi qua những con đường ông từng đi, ăn những món ăn ông từng khen ngợi hết lời, cuối cùng cảm thấy mọi thứ đều vô vị, lúc này mới đưa Phương Hy Niên trở về Thành phố Dung.
Và khi đó Phương Hy Niên đã gần lên cấp ba.
Mấy vị khách mời này không biết nội tình, nhất thời gật gù, nói thì ra là vậy. Lâm Nguyên Nguyên lại nhíu mày, đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng: “Vậy sao cậu lại không ăn cay được?”
“… Bệnh trĩ.”
Phương Hy Niên nhướng mày, nói lý do mà mình mới bịa ra.
Cậu gật đầu như rất hài lòng, lặp lại lần nữa: “Phải, tôi bị trĩ, không ăn cay được.”
Cặp lông mày đang cau chặt của Lâm Nguyên Nguyên càng thêm nghi ngờ.
“Hơn nửa năm trước, sau khi lễ trao giải kết thúc, cả nhóm các cậu không phải đi ăn lẩu à?”
“… Ăn xong thì bị thôi.”
Thầy Phương nói dối mà mặt không đổi sắc.
Bạc Thiệu Thiên ở bên cạnh nhóm lửa, nghe vậy liếc nhìn Phương Hy Niên, cười đầy ẩn ý.
“Tổng giám đốc Bạc, anh có biết chuyện cậu ta bị trĩ không?” Lâm Nguyên Nguyên tinh ranh, vẫn khó mà tin được.
Bạc Thiệu Thiên cười nhạt, cúi xuống khều lửa trong đống củi, điềm đạm trả lời: “Mới biết.”
Phương Hy Niên: “…”
Đừng nói là Bạc Thiệu Thiên, Phương Hy Niên cũng mới biết thôi, cầm đũa nhìn nồi nước lẩu thanh đạm đang sôi ùng ục, bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đều vô vị.
Vừa chép chép miệng, một miếng sách bò đỏ au mỡ đã được gắp vào bát cậu.
Phương Hy Niên ngước mắt lên, thấy Bạc Thiệu Thiên đang cầm đầu kia của đôi đũa.
Chưa kịp mở lời, Lâm Nguyên Nguyên đã cuống quýt nói: “Cậu ấy bị trĩ không ăn được mà?”
“Cậu ấy lừa cậu đấy.”
Giọng Bạc Thiệu Thiên vẫn thản nhiên, nhưng không hiểu sao, lúc này âm cuối dường như còn chứa đựng nụ cười, “Là tôi không ăn được. Cậu ấy chiều tôi.”
Lâm Nguyên Nguyên ngây dại cả người, giây tiếp theo ngập ngừng hỏi: “Vậy… người thực sự bị trĩ là, Tổng giám đốc Bạc?”
Phương Hy Niên: “…”
Gắp một đũa sách bò ném vào bát Lâm Nguyên Nguyên, “Ăn lẩu của em đi!”
Lâm Nguyên Nguyên: “…”
Ai mà ăn sách bò với nước lẩu thanh đạm cơ chứ.
Cứ qua lại như thế, kẻ ngu cũng đã hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Tôn Trường Vũ sau khi tỉnh rượu cũng là người thích hóng chuyện, cầm đũa nhìn Phương Hy Niên và Bạc Thiệu Thiên với ánh mắt ám muội, đột nhiên hềnh hệch cười, nói: “Không biết kịch bản đạo diễn đưa cho mỗi người có giống nhau hay không.”
“Vừa rồi tôi đi vào, bọn họ hỏi tôi đã hẹn hò mấy lần rồi, còn các người thì sao? Hỏi có giống không?”
Phương Hy Niên cắm đầu ăn lười để ý hắn.
Chu Nhật Lãng vốn ít nói, cuối cùng cũng đáp lại cậu ta vào lúc này.
“Bây giờ em cũng đâu có thảm hại.”
Chu Nhật Lãng cười, lời nói có chút trêu chọc, nghe khiến Phương Hy Niên cảm thấy khó chịu, “Viên Viên, sự nghiệp của em bây giờ cũng lên như diều gặp gió, mặt trời ban trưa.”
Lâm Nguyên Nguyên không ngờ anh ta lại trả lời mình, tay cầm đũa khựng lại, há hốc mồm, lại không biết phải đáp gì.
“Tổng giám đốc Bạc thì sao?”
Tôn Trường Vũ căn bản không quan tâm cặp đôi kia. Cười tươi rói nhìn Bạc Thiệu Thiên, lộ rõ ý đồ, “Tổng giám đốc Bạc đã hẹn hò mấy lần rồi?”
Nồi lẩu trên bàn vẫn đang sôi ùng ục.
Bữa ăn vốn ồn ào bỗng chốc lặng thinh, ánh mắt mọi người cũng theo Tôn Trường Vũ, đổ dồn vào Bạc Thiệu Thiên.
Bạc Thiệu Thiên đang từ tốn gắp một đũa rau cho Phương Hy Niên, dù trong làn hơi nước mờ ảo, sự cao quý của người này cũng không hề giảm sút. Anh nâng mí mắt lên, cười như không cười nhìn Tôn Trường Vũ: “Tại sao tôi, phải khai báo với cậu.”
Bạc Thiệu Thiên vẫn cười thanh lịch ôn hòa.
Nhưng vào lúc này, lại vô cớ tạo ra một áp lực mạnh mẽ. Đè ép cái tên công tử bột Tôn Trường Vũ này, nhất thời không thở nổi.
Tần Miểu cúi đầu, kéo tay áo Tôn Trường Vũ: “Ăn cơm đi. Đừng nói mấy chuyện này nữa.”
“Ăn cơm tán gẫu thì sao? Em nhiều chuyện làm gì?”
Tần Miểu can thiệp một câu, cơn giận bừng bừng của Tôn Trường Vũ dường như cuối cùng đã tìm thấy một lối thoát, chậc một tiếng hất tay cậu ấy ra, cười lạnh nói: “Em và Tổng giám đốc Bạc chẳng phải là thanh mai trúc mã, hồi nhỏ còn ở nhà anh ta à? Hay là em nói thử xem, anh ta đã hẹn hò mấy lần rồi?”
Tần Miểu cúi đầu mím môi, sắc mặt trắng bệch khó coi ngay lập tức.
Phương Hy Niên nhét một miếng sách bò vào miệng, bỗng nhiên cười lạnh một tiếng, chậm rãi mở miệng: “Tôn Trường Vũ, thực ra tôi với anh ta cũng là thanh mai trúc mã.”
????
Tôn Trường Vũ không thể tin được.
Ánh mắt Phương Hy Niên sắc như dao quét qua, cười lạnh hát: “Tôi và anh, tâm liền tâm, cùng ở Làng Trái Đất.”
“Hai chúng ta cùng một làng, anh không có ấn tượng gì à?”
Phụt.
Không nhịn được, Lâm Nguyên Nguyên cười phá lên.
Chu Nhật Lãng nhìn cậu ta cười.
Khuôn mặt Tôn Trường Vũ đỏ bừng lên ngay lập tức, đập mạnh bàn đứng dậy, “Phương Hy Niên mày—”
“Ngồi xuống.”
Ánh mắt Phương Hy Niên theo sát hắn đứng lên, giọng nói vẫn lạnh nhạt: “Ăn cơm, cãi cọ gì?”
Người ta nói rượu vào lời ra. Tôn Trường Vũ khi uống rượu, đôi khi dũng mãnh đến mức có thể cưỡi bà cụ qua đường, nhưng Tôn Trường Vũ khi không uống rượu, chỉ là một kẻ hèn nhát trút giận lên vợ.
Lúc này trừng mắt nhìn Phương Hy Niên hai cái, cuối cùng vẫn làm hòa, tự cười: “Ăn, đương nhiên ăn.”
“Tôi kia, tôi đi mở một chai rượu cho mọi người.”
“Không thì ăn không chán lắm.”
Hất tay Tần Miểu ra, Tôn Trường Vũ định đi ra ngoài.
“Một lần.”
Giọng nói lạnh lùng của Bạc Thiệu Thiên bỗng nhiên vang lên.
Giọng của Bạc Thiệu Thiên bình thản, như đang trình bày một chuyện vô cùng bình thường: “Chỉ hẹn hò một lần.”
Bầu không khí vốn dĩ còn đang có chút ngượng ngùng, giờ thì lại chìm vào tĩnh lặng.
Vẫn là Lâm Nguyên Nguyên phản ứng nhanh, cười tủm tỉm hỏi lại: “Tổng giám đốc Bạc, chẳng phải anh nói không có nghĩa vụ khai báo với chúng tôi à?”
“Cho nên không phải nói cho các cậu nghe.”
!
Tay Phương Hy Niên mất hết sức lực trong thoáng chốc, chiếc thìa rơi lại vào trong bát. Cậu vội vàng giả vờ bình tĩnh nhặt thìa lên, liếc nhìn chiếc máy đang nhấp nháy đèn đỏ bên cạnh, cười nói: “Cũng phải, nói cho khán giả nghe mà, không thì…”
Ngẩng đầu lên, vừa hay đụng phải ánh mắt đen láy của Bạc Thiệu Thiên.
Bạc Thiệu Thiên: “Là nói cho em nghe.”
Bàn ăn tức thì im phăng phắc.
Ngược lại, phòng livestream lại sôi sục.
[??? Tôi đang xem show ly hôn hả???]
[Đây là mới ly hôn à? Nhìn cứ như mới cưới ấy :)]
[Mới cưới cũng không ngọt bằng]
Có lẽ là đang vào đúng những ngày mùa đông giá rét nhất, mọi người sau khi ăn lẩu xong đều cảm thấy cả người ấm áp, lại tán gẫu vài câu linh tinh, cuối cùng chúc nhau ngủ ngon rồi về lều nghỉ ngơi.
Đêm qua Phương Hy Niên đã không ngủ ngon, lúc này ngáp một cái chuẩn bị chui vào lều, không ngờ thấy Lâm Nguyên Nguyên xách đèn dầu, lén lút chạy về phía mình.
“Phương Hy Niên, cậu thành thật khai báo đi, có phải cậu thuê ekip mua hot search không?”
“Trời ơi, sau một buổi livestream, cậu lên tới tám cái hot search!”
Phương Hy Niên cũng khó mà tin được, nhướng mày lấy điện thoại ra xem, điều khó tin hơn là, mấy cái hot search này lại là tích cực.
l**m hàm răng sau cười một cái, Phương Hy Niên thong thả nói: “Lát nữa tôi đêm ekip chuyển cho cậu nhé?”
Lâm Nguyên Nguyên: “…”
Không thèm để ý đến người này nữa.
Buồn chán lướt hot search, vừa lướt vừa tặc lưỡi kinh ngạc: “Phương Hy Niên, cậu không chỉ là thánh thể hot search, cậu còn là thánh thể CP.”
“Cậu xem nếu cậu ghép cặp cùng với tôi, hai chúng ta chính là oan gia đối đầu, yêu nhau lắm cắn nhau đau, gặp nhau ở đỉnh cao!”
Phương Hy Niên cười lạnh một tiếng, lười quan tâm cậu ta, đợi đến khi cậu ta nói xong mới nói, đây chính là lý do Lâm Nguyên Nguyên cứ bám lấy cậu để đấu khẩu à.
Nhưng cũng không biết cái tổ tông này sao lại chim ưng mình.
“… Ngay cả công tử bột Tôn Trường Vũ, với cậu cũng dễ gặm hơn. Cậu xem hắn ở ngoài hét năm gọi bảy, vậy mà lại có chút sợ sệt cậu.”
Lâm Nguyên Nguyên cười muốn chết: “Quả nhiên, quả nhiên, ngang ngược sợ liều mạng.”
Phương Hy Niên chính là người liều mạng đó.
“Chỉ riêng Bạc Thiệu Thiên—”
“Anh chồng cũ của cậu đúng là ba gậy đánh không ra một tiếng rắm*.”
(*Ý nói im lìm, kín đáo)
Thực ra độ nóng cao nhất chính là CP này.
Nhưng Lâm Nguyên Nguyên lại cố tình nói với Phương Hy Niên như thế.
Phương Hy Niên bên kia quả thực cũng chưa xem kỹ, vò mái tóc tổ quạ của mình, nhướng mày thuận miệng đáp: “Thế thì làm sao. Tôi chỉ thích cái này thôi, chỉ muốn chơi với anh ấy thôi, cậu tức không.”
Lúc này trăng sáng sao thưa.
Tiếng tuyết tan trên mặt đất yên lặng không một tiếng động.
Phương Hy Niên nói xong thì vùi đầu ngủ, hoàn toàn không ngờ tối đó chương trình ngay cả lúc ngủ cũng không tắt livestream, càng không ngờ sáng hôm sau câu “Tôi chỉ thích cái này thôi” của cậu lại bị làm thành video capcut giật giật và treo trên hot search quất roi liên tục…
Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Đánh giá:
Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Story
Chương 6
10.0/10 từ 49 lượt.
