Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn

Chương 5


Phương Hy Niên luôn miệng lải nhải rằng Bạc Thiệu Thiên là người kỹ tính, nhưng thực ra cậu cũng kỹ tính không kém. Không biết là lạ giường hay vì lý do gì khác, tối đó cậu cứ trằn trọc mãi, rốt cuộc đến quá nửa đêm mới chợp mắt được.


Sáng hôm sau, cậu bò dậy với hai cái quầng thâm to tướng dưới mí mắt, người vẫn còn mơ mơ màng màng, đã nhận được tin nhắn của Lý Minh Viễn.


[Thế nào rồi thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?]


Phương Hy Niên ngậm bàn chải mang theo, gõ chữ: [Ổn, ổn lắm.]


Cậu nghĩ bụng tôi thì anh còn phải lo lắng cái gì, thì thấy Lý Minh Viễn gào lên ở đầu dây bên kia.


[Tôi hỏi Bạc Thiệu Thiên cơ!!!]


Ai hỏi cậu!


Phương Hy Niên: “…”


Hất mí mắt lên, Phương Hy Niên nhìn sang phía đối diện. Đồng hồ sinh học không bao giờ sai của Bạc Thiệu Thiên, giờ này đã sửa soạn tươm tất, dưới ánh bình minh mờ ảo, trông anh sạch sẽ và thánh thiện.


[Ổn.]


Phương Hy Niên: [Tốt hơn tôi nhiều.]


Sợ Lý Minh Viễn không tin, Phương Hy Niên gõ hai tay bổ sung: [Người chơi gameshow được Trời chọn, đỉnh của chóp luôn!]


Lý Minh Viễn: …………


Sớm muộn gì hắn cũng phải khâu cái miệng Phương Hy Niên lại.


Bạc Thiệu Thiên đúng là có khả năng thích nghi không tồi, vẻ ngoài ung dung tự tại, chẳng hề giống người cần được chăm sóc chút nào.


Nhưng Phương Hy Niên vẫn cắn răng, đi về phía người này.


Ngày mới, livestream lại bắt đầu.


Trừ một số điểm mấu chốt cần dựng hậu kỳ thành bản chính thức, những hoạt động vụn vặt hàng ngày này, đều sẽ được livestream.


“… Đêm qua ngủ thế nào?”


“Cũng được.”


“Cũng được?” Phương Hy Niên phì cười vui vẻ, nghĩ bụng chứng sạch sẽ của anh là một kỹ năng ẩn à, thì thấy người này bỗng nhiên thâm trầm nói.


“Em vẫn chưa trả lời câu hỏi tối qua của tôi.”


“Cái gì… Ối trời ơi!”


Phương Hy Niên còn định hỏi câu hỏi gì, thì thấy người này khẽ cười với mình, trái tim cậu đập thình thịch một tiếng, lập tức nhớ lại tin nhắn tối qua.


Nhưng đồng thời lại thấy không thể tin được.


Người này dám làm thế sao?!



[Câu hỏi gì câu hỏi gì! Có câu hỏi gì mà người nhà không được nghe thế?!]


[“Em có yêu anh không?” “Chưa hề!”]


[Trời ơi người nhà ơi! Hình tượng tổng tài lạnh lùng cấm dục của Tổng giám đốc Bạc sụp đổ rồi, sao lại cứ thấy hư hỏng thế này…?]





Phòng livestream bùng nổ.


Ở phía bên kia, Tần Miểu vừa bước ra khỏi lều, ôm bụng lặng lẽ nhìn Bạc Thiệu Thiên và Phương Hy Niên, ánh mắt có chút mê mang, không biết đang suy nghĩ cái gì.


“Cậu đứng đần ra đó làm gì! Không mau qua đỡ tôi một tay? Giỏi thật, cái chỗ này khiến tôi ngủ cả đêm không ngon…”


Tôn Trường Vũ đã chửi rủa từ trong lều chui ra.


Tần Miểu hoàn hồn, vội vàng cúi xuống đỡ hắn.


**


Ba cặp khách mời đều đã đầy đủ, chương trình cũng chính thức bắt đầu ghi hình.


Phương Hy Niên đi theo PD vào phòng phỏng vấn riêng, một tay đút túi, quét mắt nhìn căn phòng nhỏ trống trải này, l**m hàm răng sau cười cười.


PD hỏi cậu cười cái gì.


Phương Hy Niên trả lời thật thà: “Cái này làm cứ như thẩm vấn tội phạm ấy.”


PD cũng cười theo.


Phương Hy Niên: “Lại còn cách ly chúng tôi, từng người phỏng vấn riêng, cứ như sợ chúng tôi thông cung vậy.”


“Sir, anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.”


Phương Hy Niên vẫn đút hai tay vào túi, dùng chân kéo ghế ra, phịch một cái ngồi xuống, cà lơ phất phơ nói: “Tôi thành khẩn khai báo để được khoan hồng. Đừng dùng Đại Thuật Hồi Phục Ký Ức.”


Cậu nói như thế, PD cũng phì cười, cầm cuốn sổ nhỏ nói, cậu khác xa so với những gì thấy trên mạng.


“Thầy Tiểu Phương trên mạng toàn thân đầy gai nhọn, cứ như ngày nào cũng vác theo khẩu pháo Italy, thấy ai không vừa mắt là bắn thẳng.”


Phương Hy Niên bị miêu tả như thế cười nghiêng ngả, còn chưa kịp cãi thêm vài câu, thì nghe PD tiếp lời: “Nhưng bạn đời của cậu nói cậu không phải như thế.”


“… Anh ấy nói gì?”


“Anh ấy nói Thầy Tiểu Phương thực ra rất nhân hậu.”


Phòng phỏng vấn riêng đột nhiên im lặng lạ thường.


Không biết qua bao lâu sau, Phương Hy Niên nghe PD hỏi lại: “Thầy Phương đã hẹn hò bao nhiêu lần rồi?”



“Chỉ có một lần này thôi?”


“Chỉ có một lần này thôi.”


“Ít vậy?”


PD vẫn rất ngạc nhiên, có lẽ Phương Hy Niên nhìn quả thực giống một người đa tình.


“Không ít.”


Phương Hy Niên cười, cậu nghĩ bụng chỉ một lần này thôi đã hành hạ tôi đủ rồi, nếu thêm vài người nữa thì tôi chịu sao nổi.


Sau đó PD lại hỏi lung tung những gì, Phương Hy Niên đã không còn nhớ rõ lắm.


Kết thúc phỏng vấn riêng, đã gần giữa trưa.


Phương Hy Niên chậm rãi bước ra, thì thấy Bạc Thiệu Thiên cũng đứng ở bên ngoài, đón ánh nắng ấm áp, cả người như được mạ một lớp vàng.


Phương Hy Niên lại gần hỏi, phát hiện câu hỏi PD hỏi hai người đều na ná nhau.


“Thầy Tiểu Phương đã hẹn hò mấy lần rồi?” Bạc Thiệu Thiên cũng hỏi.


“Thầy Tiểu Phương hẹn hò nhiều lắm.”


Ra khỏi phòng phỏng vấn riêng, Phương Hy Niên lại trở về cái vẻ không đứng đắn như cũ, “Từ nhà trẻ đã bắt đầu nắm tay người ta rồi, năm tiểu học còn hứa hẹn trọn đời với người ta, sau này—”


“Em nói cái gì phát sóng được đi.”


Bạc Thiệu Thiên cười, biết cậu lại đang nói linh tinh, nhưng vẫn hùa theo: “Thầy Tiểu Phương yêu sớm à.”


“Không được à?”


Phương Hy Niên nhướng mày, hỏi ngược lại: “Anh thì không à?”


“Tôi không.”


Bạc Thiệu Thiên cười thở dài: “Tôi chỉ có em.”


“… Từ đầu đến cuối?”


“Từ đầu đến cuối.”


Bão cát từng cơn bay lên, suýt nữa làm mờ mắt người ta. Phương Hy Niên ngẩn ngơ nhớ lại, PD sau khi nghe cậu nói, bỗng nhiên văn vẻ trêu cậu—


“Vậy nên, vừa là ánh trăng sáng, cũng là nốt chu sa chí?”


Nói cái gì thế. Phương Hy Niên cười vì câu đó, nhưng vẫn chậm rãi lặp lại: “Vậy nên, vừa là ánh trăng sáng, cũng là nốt chu sa.”


Phương Hy Niên nhìn Bạc Thiệu Thiên, giữa bão cát mịt trời này, một tay đút túi, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên tủm tỉm cười.


“Miệng anh không có một lời nào là thật.”


Bạc Thiệu Thiên cũng cười, đáp lại: “Em cũng vậy.”



Phần của cặp đôi của bọn họ kết thúc sớm. Hai đội còn lại không biết đang dềnh dàng cái gì, mãi không thấy động tĩnh.


Phương Hy Niên ngậm cọng cỏ đuôi chó, ngồi xổm trên bờ đất chờ đợi. Trông hệt như một thằng du côn thực sự.


Bạc Thiệu Thiên cũng đứng bên cạnh cậu chờ đợi.


Gió thổi tung vạt áo hai người. Trong lúc nhất thời cả hai đều giữ im lặng không nói gì.


“Cái gã đó… chẳng phải đã bị bắt gặp ngoại tình mấy lần rồi à? Sao còn dám lên chương trình?”


Phương Hy Niên bỗng nhiên mở lời, mặc dù không chỉ mặt đặt tên, nhưng người tinh ý nghe là biết ngay đang nói ai.


Nếu Lý Minh Viễn ở đây, chắc phải tức đến phát điên, vừa gọi “Tổ tông” vừa chạy đến bịt miệng cậu lại.


Chỉ tiếc là hắn không có mặt ở đây.


Ở đây, người đáp lời Phương Hy Niên, chỉ có Bạc Thiệu Thiên.


Giọng Bạc Thiệu Thiên không có chút dao động nào.


“Đối với hôn nhân của một số người, lòng chung thủy có lẽ không quan trọng đến thế.”


“Không quan trọng?”


“Chỉ là gia vị thêm nếm. Có cũng được, không có cũng chẳng sao.”


Giọng Bạc Thiệu Thiên lãnh đạm, lạnh đến rợn người.


Nhưng là Phương Hy Niên, người đã sống chung với anh ba năm, lại không hề bất ngờ. Cậu cười cười, quay đầu lại nhìn anh: “Cho nên một số người, ngoại tình cũng có thể nhịn được?”


Bạc Thiệu Thiên hoàn hồn, cụp mắt đối diện với ánh mắt Phương Hy Niên.


“Không như Thầy Tiểu Phương. Dù vì bất cứ điều gì, cũng không thể nào nhịn được.”


Phương Hy Niên l**m hàm răng sau cười cười, cậu nghĩ bụng, nếu mình gặp phải chuyện ngoại tình thì mình phải đánh vỡ đầu đối phương, liếc thấy máy quay lia tới, cậu đột nhiên híp mắt lại, cười cười đổi giọng.


“Cũng có ngoại lệ.”


“Ngoại lệ gì?”


“Anh là ngoại lệ đó.”


Bạc Thiệu Thiên nhướng mày.


Thì thấy Phương Hy Niên vỗ vỗ bụi trên người, chậm rãi đứng dậy bước đi.


[Tại sao cảm thấy Phương Hy Niên ám chỉ điều gì đó? Chẳng lẽ chuyện này thực sự có vấn đề?]


[Phương Hy Niên yêu đến mức chấp nhận ngoại tình: Bịt tai nhắm mắt cũng phải yêu anh!]


[Phương Hy Niên, cậu đừng yêu quá!!!]


**



Hơn nữa lại còn trên chương trình.


[Phương Hy Niên có cái cảm giác điên rồ là ngày mai không thèm lăn lộn trong giới giải trí nữa. Nhưng nhà họ Tôn cũng là đen trắng lẫn lộn. Cậu ta không muốn lăn lộn trong giới giải trí nữa, cũng không muốn sống trong xã hội nữa à?]


[Tôi thấy cậu ta dựa hơi Tổng giám đốc Bạc nên mới dũng cảm như thế thôi? Nhà họ Tôn có ngông cuồng đến mấy, nhìn thấy nhà họ Bạc cũng phải cúi đầu chứ?]


[Fan cứng lâu năm của Phương Hy Niên phát biểu: Anh Niên đã dũng cảm như thế này từ trước khi kết hôn rồi. Hồi đó Anh Niên không gọi là Anh Niên, gọi là Anh Dũng cơ.]





Lời này quả thực không giả dối. Anh Dũng sở dĩ được gọi là Anh Dũng, đương nhiên không chỉ vì chửi vài antifan — trong hầu hết các trường hợp, Phương Hy Niên chẳng qua là rảnh rỗi buôn chuyện với bọn họ, cãi cọ vài câu — điều thực sự chết người, là cậu ta loạn giết không phân biệt.


Mặc kệ anh là quyền quý hay đạo diễn nổi tiếng, đến chỗ Phương Hy Niên thì đều vô dụng hết. Đến nỗi sau này người trong giới tiết lộ cũng ám chỉ rằng, Phương Hy Niên không thể nổi tiếng được có một vấn đề lớn, người này thực sự quá không biết điều, không thèm chơi với cậu ta đôi khi cũng là sợ cậu ta rồi, sợ người này lên cơn thì lật tẩy hết những chuyện dơ bẩn ra bên ngoài.


Dù sao người có ngoại hình đẹp trong giới giải trí nhiều vô kể, người như Phương Hy Niên, dù xương tướng đẹp, nhưng lại mang trong mình xương cốt phản nghịch, cũng không còn quý giá đến thế.


Và lúc này, lão Anh Dũng dường như chờ đợi có chút mệt mỏi, ngậm cọng cỏ đuôi chó đang đi dạo khắp nơi, thì thấy cặp đôi Lâm Nguyên Nguyên đã đi ra.


Mắt đỏ hoe, nhìn là biết vừa khóc xong.


Phương Hy Niên ngậm cỏ đuôi chó cười vui vẻ, trêu chọc cậu ta: “Đây là khổ hình tra tấn nên khai rồi à? Nào, nói xem, đã khai những gì?”


Lâm Nguyên Nguyên với mắt đỏ ngầu lườm cậu một cái, mở miệng muốn nói sao cái miệng của người này cứ thiếu đòn thế nhỉ, nhưng lời đến miệng lại hừ ra từ mũi, chua chát khinh bỉ: “… Thôi đi, người không từng trải qua tình yêu tuổi trẻ như cậu, sẽ không hiểu đâu.”


Phương Hy Niên nhướng mày: “Sao cậu biết tôi chưa từng?”


“Cậu…”


“Ôi mẹ ơi, cậu có thể đừng khóc nữa được không? Suốt ngày chỉ biết khóc khóc khóc, người ta không biết còn tưởng tôi bắt nạt cậu đấy!”


“Tự cậu nói xem, có thằng đàn ông nào như cậu hay không? Cái cơ thể như cậu, ngoài tôi ra ai mà thèm?”


Phương Hy Niên và Lâm Nguyên Nguyên còn chưa chọc ghẹo nhau xong, thì nghe thấy giọng răn dạy kìm nén của Tôn Trường Vũ. Hai người ăn ý nhìn sang, Tôn Trường Vũ lúc này cũng đã tỉnh rượu, dường như ngay lập tức nhận ra máy quay vẫn đang ghi hình, vội vàng chạy đến đỡ Tần Miểu đang thút tha thút thít.


“Diểu Diểu, chúng ta đừng khóc nữa được không? Em yên tâm, dù đứa bé sinh ra có dị tật đi nữa, anh cũng sẽ chấp nhận! Em và con như thế nào, anh đều thích, như lời anh đã hứa với em ngày xưa.”


Tôn Trường Vũ giống như đã vắt kiệt hết vốn liếng diễn xuất trong đời, cố gắng đóng vai một người chồng chu đáo trước ống kính.


Phương Hy Niên nghe thấy thì cười lạnh một tiếng, có lẽ là e dè việc chửi thẳng mặt thì không hay, nên thở dài thườn thượt: “Lan nhân nhứ quả, đại để như thị.”


(*Tình đầu đẹp nhưng kết cục buồn)


Tôn Trường Vũ không hiểu, quay đầu lại cười với Phương Hy Niên.


Lâm Nguyên Nguyên hiểu, cái mũi chua chua, lại bắt đầu khóc.


Ekip chương trình cũng khéo tạo chuyện, ngay lập tức bật nhạc—


“Lời hứa quá đẹp vì quá trẻ con~~”


“Nhưng em yêu à, đó không phải là tình yêu~~”


Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn Story Chương 5
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...