Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Chương 4
Phương Hy Niên cũng không phải là người mù, trong lúc ăn xiên nướng cũng lén lút liếc nhìn vài đoạn bình luận trên livestream. Thấy trên đó toàn nói hai người bọn họ mập mờ, cậu nhún vai có chút cạn lời.
Nếu đây đã là mập mờ rồi, vậy nếu mà biết đêm trước khi bọn họ ly hôn còn —
Có lẽ là do màn đêm buông xuống, gió đêm thổi tới làm người ta lạnh run cả người.
Trong lúc Bạc Thiệu Thiên dọn dẹp tàn cuộc, anh cũng tìm nhân viên lấy một chiếc chăn, đi đến sau lưng Phương Hy Niên khoác lên cho cậu.
Phương Hy Niên không phải là không thấy những hành động lấy lòng của anh cả ngày hôm nay, nhưng cậu vẫn được lợi rồi còn giả vờ làm khó, hừ một tiếng: “Chẳng phải đã nói là không chiều tôi nữa sao?”
Bạc Thiệu Thiên lại tùy cơ ứng biến, cười nhạt, sửa lời cậu.
“Ý của tôi là, chúng ta ly hôn rồi.”
“Hừ hừ.”
“Cho nên, sẽ không nuông chiều em như một người bạn đời hợp pháp nữa.”
Phương Hy Niên không hiểu ý anh: “Vậy thì xem là gì?”
Gió đêm thổi cát bay lên, cặp đôi Lâm Nguyên Nguyên ở bên cạnh cười đùa vui vẻ, ôm đàn guitar như đang đón gió biển và ánh chiều tà, hát một ca khúc trữ tình nào đó.
Hồi Lâm Nguyên Nguyên mới ra mắt, hình như là hát Rock n’ Roll? Hay là dân ca? Phương Hy Niên nghĩ nghĩ.
“Phương Hy Niên.”
Bạc Thiệu Thiên nhìn cậu, chỉ gọi lại một lần nữa cái tên của cậu: “Phương Hy Niên.”
Anh chỉ đơn giản là đọc tên cậu.
Dường như đã đưa ra câu trả lời cho vấn đề đó.
“Gió đêm à~ lay động dây đàn trong lòng người tình~”
“Gảy một khúc~ mang em về bên ta~”
…
Gió đêm từng cơn thổi qua.
Lâm Nguyên Nguyên hát chậm rãi bên đống lửa trại.
Phương Hy Niên nhìn Bạc Thiệu Thiên, đôi khi cậu không thể hiểu nổi Bạc Thiệu Thiên. Nhưng người như Bạc Thiệu Thiên, cũng không cần phải hiểu.
Bên phía Lâm Nguyên Nguyên cười đùa vui vẻ, cuối cùng cũng chú ý đến hai người Phương Hy Niên đang hóng gió ở góc khuất, hai người bọn họ nhìn nhau, ăn ý ôm đàn guitar đi về phía đó.
“Lén lút nói chuyện riêng gì thế?” Lâm Nguyên Nguyên vẫn đeo chiếc đàn guitar điện trên lưng, nhìn qua có chút phong cách Rock n’ Roll.
Phương Hy Niên lườm cậu ta không chút thiện cảm, nghĩ thầm máy quay được dựng khắp nơi thế này — mặc dù livestream đã dừng lại, nhưng camera chắc vẫn đang quay — thì có thể nói được chuyện riêng tư gì chứ?
Ngoài mặt vẫn cười, châm chọc ngược lại: “Đâu có. Chúng tôi không muốn làm phiền hai người thể hiện tình cảm thôi.”
“Hai người thật sự chẳng giống người đi ly hôn chút nào.”
Phương Hy Niên đánh giá.
“Sao lại không giống?!”
Lâm Nguyên Nguyên trợn tròn hai mắt, vội vàng phản bác: “Ê ê ê! Ly hôn chứ có phải kết thù đâu, nhất thiết phải hận thù sâu nặng đến mức cạch mặt đến chết à?”
“Đều là người trưởng thành rồi, chia tay chẳng nên văn minh một chút ư?”
Nói rồi, Lâm Nguyên Nguyên còn gảy đàn một cái, tự tặng cho mình một bài [Thể diện].
Phương Hy Niên đợi cậu ta kết thúc khúc nhạc, nhìn cậu ta cười lạnh, nói: “Cậu nói đúng, nhưng tôi đã từng đọc được một câu—”
“Làm gì có cái gọi là chia tay trong hòa bình?”
“Chỉ là một bên gồng gánh chịu đựng mà thôi.”
Câu châm biếm bất ngờ của Phương Hy Niên khiến Lâm Nguyên Nguyên trợn tròn mắt, tuy nhiên cậu ta đột nhiên kéo chồng cũ Chu Nhật Lãng cười rộ lên: “Thấy chưa, em đã bảo rồi, cái miệng của Phương Hy Niên độc lắm. Anh đừng chọc vào cậu ta. Cậu ta như một con chó điên vậy đó.”
Chu Nhật Lãng chỉ cười, lặng lẽ gạt tay cậu ta xuống.
Lâm Nguyên Nguyên lấy ra một hộp thuốc lá từ trong túi, rút một điếu ngậm vào miệng.
Phương Hy Niên vô thức liếc nhìn Bạc Thiệu Thiên, khi thu lại ánh mắt thì nhíu mày, chậc một tiếng với Lâm Nguyên Nguyên: “Giỏi thật, máy quay còn đang ghi hình kìa, đã bắt đầu hút rồi.”
Lâm Nguyên Nguyên không ngờ người này lại chẹn họng mình ở chuyện này — cậu ta còn định mời đối phương một điếu — tay cầm điếu thuốc chợt khựng lại, thì nghe Phương Hy Niên chậm rãi tiếp tục mỉa mai: “Anh không hút cái thứ đó một ngày là chết à, làm việc tốt đi, anh hút thêm vài điếu, tóc thầy dựng hậu kỳ cũng rụng vài sợi đấy.”
Một tràng xả xối xả của Phương Hy Niên khiến Lâm Nguyên Nguyên vốn hoạt ngôn cũng không nói được lời nào, cũng nhân cơ hội này, Phương Hy Niên “tịch thu” điếu thuốc trong tay cậu ta, còn nhanh chóng ném vào tay cậu ta một hộp kẹo cao su.
“Lên cơn nghiện thì ăn cái này.”
“Không đủ, chỗ tôi còn nữa. Bao no.”
Lâm Nguyên Nguyên: “…”
Mẹ kiếp.
“Phương Hy Niên cậu… cậu bỏ thuốc lá từ khi nào?”
“Mới bỏ… không phải! Ai bỏ? Đang ghi hình, cậu kiềm chế một chút đi.”
“…”
Bạc Thiệu Thiên chứng kiến toàn bộ, không nhịn được, cong khóe môi, ánh mắt cũng quét về phía Phương Hy Niên.
Vành tai Phương Hy Niên tự nhiên đỏ lên, theo bản năng né tránh.
Cũng chính vào lúc này.
Kèm theo tiếng còi xe, cặp khách mời thứ ba cuối cùng cũng đến muộn.
Lâm Nguyên Nguyên bắt lấy cơ hội trả thù ngay lập tức.
“Ê ê Phương Hy Niên! Nhìn kìa, ánh trăng sáng của chồng cũ cậu đến rồi!”
“… Cậu đừng có ép tôi tát cậu đấy.”
Phương Hy Niên lạnh lùng liếc Lâm Nguyên Nguyên một cái, nhưng thực ra chuyện này Lâm Nguyên Nguyên không cần phải nói, đã có một lượng lớn cư dân mạng đổ xô vào dưới Weibo của cậu để báo cáo “tin vui” này rồi.
Nói đi cũng phải nói lại, Phương Hy Niên luôn tự nhận mình mồm mép chua ngoa, đừng nói là cãi nhau với Lâm Nguyên Nguyên, ngay cả antifan trên mạng cậu cũng ít nhiều phải nói qua lại vài câu.
Nhưng liên quan đến Bạc Thiệu Thiên và Tần Miểu.
Cậu không trả lời một câu nào.
Không thèm trả lời, cũng thấy không cần thiết.
Đồng thời, cũng không muốn gây rắc rối cho bọn họ.
Gió đêm từng cơn thổi qua.
Phương Hy Niên ngồi xổm trên bờ đất, buồn chán ngậm cọng cỏ đuôi chó, nhìn chiếc xe bảo mẫu chậm rãi lái tới bên dưới.
Đợi đến khi thấy Tần Miểu bụng to, bước đi khó khăn từ trên xe bước xuống, một tay kéo vali, tay kia còn phải đỡ người chồng say rượu lảo đảo của mình.
Phương Hy Niên nhếch miệng: “Đúng là ra dáng. Để vợ mình xách vali.”
Bạc Thiệu Thiên đứng bên cạnh cậu, một tay đút túi đón gió đêm, không biết đang nghĩ gì.
Phương Hy Niên ngước mắt nhìn anh: “Anh không thấy đau lòng à?”
Giọng Bạc Thiệu Thiên nhàn nhạt: “Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, cũng nên chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình. Không cần thiết phải đau lòng.”
Chúng sinh đều khổ.
Chỉ có tự mình cứu mình.
Phương Hy Niên nhướng mày: “Chà, dạo này tin Phật à?”
Máy quay vừa hay quay sang.
Bạc Thiệu Thiên cũng hoàn hồn, cụp mắt nhìn Phương Hy Niên, mỉm cười, “Không tin.”
“Không tin Phật. Không tin quỷ thần.”
“Thế tin gì?”
“Tin em.”
Giọng Bạc Thiệu Thiên hờ hững: “Gần đây khá tin em.”
Gió đêm lặng lẽ thổi.
Anh trai quay phim cũng lặng lẽ quay.
“… Được, giỏi thật.”
Phương Hy Niên khịt mũi, nhổ cọng cỏ đuôi chó trong miệng ra, nhảy xuống khỏi sườn đồi.
Bạc Thiệu Thiên ngước mắt nhìn, thì thấy người này quả nhiên đi về phía hai người Tần Miểu.
“Trên sườn đất cỏ đuôi chó lay động a~”
“Lay động làm nước mắt người rơi~~”
Lâm Nguyên Nguyên có lẽ say quá rồi, lại bắt đầu hát.
**
“Đều tại cậu, cứ đòi đăng ký cái chương trình tào lao này, tôi còn chưa tỉnh rượu!”
Tôn Trường Vũ vừa xuống xe bảo mẫu, bực bội vò đầu bứt tóc, nhưng vì thực sự chưa tỉnh rượu, đi lại còn hơi loạng choạng.
Tần Miểu vội vàng đỡ hắn, nhỏ giọng nói: “Đây là mẹ chồng đăng ký cho anh, bà ấy cũng hy vọng…”
Tôn Trường Vũ vốn đã bực bội, nghe Tần Miểu lại lôi mẹ mình ra để áp đặt mình, sự tức giận lại dâng trào, chẳng thèm để ý Tần Miểu còn đang bụng to, giơ tay đẩy cậu ấy một cái.
Phương Hy Niên đến kịp thời, đưa tay đỡ lấy Tần Miểu, rồi nhìn về phía Tôn Trường Vũ, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh: “Người biết thì bảo là đến quay gameshow, người không biết, còn tưởng hai người đang tham gia chương trình pháp chế đấy.”
“Anh mà dùng sức mạnh hơn chút nữa, đủ để vào cục ngồi xổm hai năm đấy.”
Bạc Thiệu Thiên cũng đi theo.
Tần Miểu được Phương Hy Niên đỡ, ngước mắt nhìn Bạc Thiệu Thiên một cái, rồi vội vàng cúi đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt anh.
Tôn Trường Vũ như thể không hiểu lời châm chọc trong câu nói của Phương Hy Niên, nhìn cậu cười vui vẻ, đầy ẩn ý: “Phương Hy Niên… ồ, tôi biết cậu. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy.”
Phương Hy Niên liếc mắt qua hắn một cái, mở miệng muốn dạy dỗ đối phương, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì lại ngậm miệng, thôi vậy, cậu sợ nếu thực sự đánh nhau, người lên chương trình pháp luật lại thành mình mất.
Nhưng vẫn không nuốt trôi được cục tức này, cười gượng đáp lại: “Anh cũng không kém đâu. Tôn Nhị Thiếu, lần trước chúng ta gặp nhau, vẫn là trên hot search.”
“Tôi đứng thứ ba, anh thứ hai.”
“Anh còn đè bẹp tôi một bậc. Quá đỉnh luôn.”
Hoàn toàn chính xác, hai người bọn họ quả thực đã gặp nhau ở đỉnh cao.
Chỉ là từ khóa của Phương Hy Niên lúc đó là mồm mép chua ngoa — lại đấu khẩu với antifan nữa rồi.
Còn của Tôn Trường Vũ là lái xe khi say rượu — Lợn đâm vào cây, hắn đâm xuống sông.
Tôn Trường Vũ: “…”
Phương Hy Niên: “Làm tốt lắm. Hai chúng ta đều có nhà trên hot search.”
Không phải… cái người này sao lại độc miệng đến thế!
Có ai quản lý được cậu ta không!
Cơn say rượu trên trán Tôn Trường Vũ bị mắng cho tỉnh hẳn.
“Sao hai người đến muộn thế? Nhưng cũng đến đúng lúc, cơm đã ăn xong hết rồi, chỉ còn lại đi ngủ thôi.”
Lâm Nguyên Nguyên bên kia đeo đàn guitar điện trên lưng, cũng cười hề hề chạy tới. Chồng cũ Chu Nhật Lãng thì thong thả đi theo phía sau.
“Đạo diễn nói, hôm nay ngủ lều, chúng ta chia hai người một nhóm, tự chia.”
Phương Hy Niên từ từ nhướng mày, gần như theo bản năng nhìn về phía anh chồng cũ, vừa kịp lúc, Bạc Thiệu Thiên cũng nhìn mình, thậm chí còn bước thêm một bước về phía mình.
Bạc Thiệu Thiên là một người cung Xử Nữ chính hiệu, kỹ tính chết người, lại còn sạch sẽ thái quá, nếu thực sự để anh hạ mình ngủ chung lều với một người đàn ông xa lạ, thì anh sẽ—
“Vậy hay là đêm nay —”
“Vậy hay là đêm nay tôi ngủ cùng Phương Hy Niên đi!”
Phương Hy Niên vừa mới mở lời, thì thấy Lâm Nguyên Nguyên cười tủm tỉm chạy tới, khoác chặt lấy cánh tay mình, “Show ly hôn, không thể nào lại để tôi ngủ chung với chồng cũ được nhỉ?”
“Phương Hy Niên, cậu cũng nghĩ thế đúng không?”
Phương Hy Niên: “…”
“Ừm, đương nhiên.”
Phương Hy Niên đút hai tay vào túi, bộ dạng cà lơ phất phơ.
Nói xong, cậu liếc nhìn Bạc Thiệu Thiên, thì thấy chiếc chân dài đã đưa ra của anh chồng cũ, lại rụt về.
Bạc Thiệu Thiên cười cười nhàn nhạt, rồi nhìn sang Chu Nhật Lãng đứng ở bên cạnh: “Thầy Chu, vậy đêm nay chúng ta cùng nhau nhé?”
“À? Ồ, ồ… được, được thôi.”
Dường như không ngờ một nhân vật lớn như Bạc Thiệu Thiên lại chủ động mở lời muốn ở chung với mình, Chu Nhật Lãng sửng sốt một hồi, rồi vội vàng gật đầu, cười bồi: “Cầu còn không được. Vinh dự của tôi.”
Hai đội đã chọn xong, cặp đôi Tần Miểu tự nhiên không còn lựa chọn nào khác.
Cậu ta kéo vali hành lý, nhìn Tôn Trường Vũ đã tỉnh rượu hơn một chút ở bên cạnh, lặng lẽ rũ mắt xuống.
Dưới sự sắp xếp nhanh nhẹn của Lâm Nguyên Nguyên, ba đội nhanh chóng tổ chức lại, hai người một nhóm chui vào lều.
Phương Hy Niên vệ sinh cá nhân đơn giản xong, trong lúc buồn chán lấy điện thoại ra, lướt qua những điểm nóng ngày hôm nay. Quả nhiên, trên các từ khóa hot search hôm nay đầy rẫy chiến tích của bọn họ.
Và trong số đó, đáng chú ý nhất là—
#Bạc Thiệu Thiên Phương Hy Niên Chồng Cũ#
Phương Hy Niên nhìn từ khóa này sửng sốt một chút, đang do dự định nhấp vào, điện thoại đột nhiên rung lên.
[Tại sao không ngủ với tôi]
Người này không có ghi chú, hiện lên một dãy số lạ.
Lần trò chuyện gần nhất là lần trước — nửa năm trước.
Nhưng Phương Hy Niên vẫn nhận ra ngay, người này chính là anh chồng cũ mà mình đã xóa WeChat, nhưng quên xóa số điện thoại.
“Cậu đang xem gì đấy?”
Lâm Nguyên Nguyên đột ngột thò đầu vào.
“… Gì! Gì!”
Phương Hy Niên giật mình, gần như theo bản năng giấu điện thoại dưới gối, “Không có gì. Chỉ là, chỉ là xem cho đỡ buồn chán thôi.”
“Không có gì sao mặt cậu đỏ thế? Cậu cũng uống rượu à?”
Lâm Nguyên Nguyên vẫn nghi ngờ nhìn cậu.
“Bị bí thôi! Bị bí, trong lều hơi bí.”
Bí à?
“Thế sao cậu cầm điện thoại không vững thế?”
“Nóng đấy. Ha ha… Chơi lâu rồi, điện thoại hơi nóng.”
Quả thực là hơi nóng tay.
Phương Hy Niên hít sâu mấy hơi, lúc này mới lấy điện thoại ra, vừa định trả lời, thì anh chồng cũ lại gửi tin nhắn đến.
[?]
Phương Hy Niên: [?!]
[?]
[…]
Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Đánh giá:
Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Story
Chương 4
10.0/10 từ 49 lượt.
