Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Chương 9
Phương Hy Niên lầm bầm nói rằng cứ tưởng là một giấc mơ, kết quả không ngờ tỉnh dậy, phát hiện đúng là một giấc mơ thật.
“Ha ha, cậu làm gì đấy? Tưởng tôi là Tổng giám đốc Bạc à?”
Lâm Nguyên Nguyên cười tủm tỉm tiến lại gần cậu.
Phương Hy Niên gác tay lên ngang mắt, nhíu mày tặc lưỡi một tiếng, rồi lại nhắm mắt lại, “Không có nghĩ như thế.”
“Còn cãi cùn. Cậu có biết vừa nãy cậu nói mê không?”
“…”
“Cậu có biết vừa nãy cậu gọi tên ai trong mơ không?”
“…”
“Thực ra vừa nãy cậu—”
Gân xanh trên trán nổi lên vì tức giận.
Phương Hy Niên mở choàng mắt: “Lâm Nguyên—”
“Thực ra vừa nãy cậu chẳng nói gì cả.”
Lâm Nguyên Nguyên nhìn cậu cười lớn, “Nhưng cũng không khác gì là mấy. Bây giờ tôi biết hết rồi.”
“…”
Bị người này chọc đến mất hết cả kiên nhẫn.
Phương Hy Niên nhắm mắt lại, thở dài một hơi, im lặng một lúc lâu, đột nhiên l**m hàm răng sau cười cười: “Lâm Nguyên Nguyên, tôi không so đo với cậu.”
“Biết tại sao không?”
Lâm Nguyên Nguyên vẫn cười: “Tại sao? Cậu nói xem.”
“Bởi vì trông cậu chẳng vui vẻ chút nào cả.”
Trong lều tĩnh lặng, ngay cả tiếng tuyết rơi trên lều cũng gần như không nghe thấy trong thoáng chốc. Phương Hy Niên vẫn nhắm mắt, dùng chính những lời Bạc Thiệu Thiên vừa nói với mình, nguyên văn nói lại cho Lâm Nguyên Nguyên nghe: “Mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, không sao đâu.”
Lại nói: “Cậu đừng sống quá gắng sức như thế nữa. Đây chỉ là một gameshow thôi mà, không vui cũng không sao. Cậu cứ… cứ coi nó là một chuyến du lịch đi.”
Dù sao, mấy năm nay Lâm Nguyên Nguyên đang nổi đình nổi đám, thời gian nghỉ ngơi thực sự cũng không nhiều.
Sau khi Lâm Nguyên Nguyên bị nói trúng tim đen thì hung hăng như một con nhím nhỏ, sẵn sàng tấn công, muốn nói cậu đừng có tự cho mình là đúng, muốn nói cậu tưởng cậu biết cái gì, nhưng nhất thời lại xì hơi như quả bóng bị xì, cả người thả lỏng, rũ mắt cười cười: “… Du lịch cái gì. Du lịch ly hôn à?”
Phương Hy Niên cười, “Du lịch tốt nghiệp.”
“Chúc mừng cậu, bạn học Lâm Nguyên Nguyên, cậu tốt nghiệp rồi.”
Ngủ lộn xộn cả một đêm.
Sáng hôm sau thức dậy với mái tóc tổ quạ, thẻ nhiệm vụ của tổ đạo diễn đã đến, quay ngoài trời, sau đó sẽ được cắt vào bản chính, nên sẽ không livestream ra ngoài nữa.
Phương Hy Niên nhận thẻ bài nhìn xem, lập tức phì cười, nói ngược thành nói xuôi, nhưng là phiên bản phu phu đã ly hôn: “Phải nói ra điểm không hài lòng nhất của bạn về đối phương, nhưng yêu cầu phải nói ngược. Đối phương cũng phải đáp lại: Tôi biết.”
Đọc xong, Phương Hy Niên cười tít mắt, cất thẻ bài và ngồi phịch xuống phía sau, ra hiệu cho hai cặp còn lại đi trước: “Các người đi đi, tôi với anh chồng cũ không có gì không hài lòng cả. Nói cũng vô ích. Các người đi trước đi.”
Bạc Thiệu Thiên cũng cười cười, tự giác ngồi xuống bên cạnh Phương Hy Niên, như thể im lặng đáp lại cậu: Đúng vậy, giữa bọn họ không có mâu thuẫn, không có bất mãn.
“Chém gió vừa thôi, cậu với Tổng giám đốc Bạc kết hôn mấy năm rồi? — Tôi nhớ là ba bốn năm đúng không?”
Lâm Nguyên Nguyên có một tật xấu, hễ lo lắng là lại nói rất nhiều, nhưng điểm này cậu ta tự mình không nhận ra, Phương Hy Niên cũng không thèm vạch trần, chỉ nheo mắt lại, hất cằm cười cười lắng nghe cậu ta nói tiếp: “Thông thường ngay cả bạn cùng phòng sống chung ba năm, năm năm cũng phải tích tụ một đống tật xấu — nào là tất không được để ở đây, nào là lần trước hứa mà không làm… Làm sao có thể không có chút bất mãn nào?”
Huống hồ đây còn là một mối quan hệ tan vỡ.
Lâm Nguyên Nguyên cảm thấy người này chỉ là cãi cùn.
Phương Hy Niên cà lơ phất phơ, chỉ gật đầu đáp: “Cậu nói đúng.”
Lâm Nguyên Nguyên: “…”
Một cú đấm đánh vào bông gòn.
Quay lại nhìn anh chồng cũ ba gậy đánh không ra một tiếng rắm, Lâm Nguyên Nguyên siết chặt nắm đấm, tự nhiên thấy phiền muộn.
Nhưng đã quay chương trình, dù không muốn cũng phải cắn răng bước lên sân khấu.
Thế là lấy hơi, kéo Chu Nhật Lãng tiến lên.
“Đây là điển hình của việc chết rồi mà miệng vẫn cứng. Chúng ta không thèm để ý đến cậu ta. Nào, làm mẫu cho bọn họ xem, xem phu phu ly hôn thể diện, đàng hoàng nên trông như thế nào.”
Nói là nói vậy, nhưng nhìn người chồng cũ đã sống với mình gần nửa đời người, vẻ thể diện trên mặt Lâm Nguyên Nguyên vẫn hơi khó duy trì.
Tuy nhiên, chồng cũ của cậu ta lại mở lời trước.
Như thể đã chuẩn bị sẵn từ lâu.
“Viên Viên, thực ra anh rất thích… em cố sức lôi anh đến các bàn nhậu, các cuộc xã giao.”
Chu Nhật Lãng cười ôn hòa, còn cụp mắt, đẩy gọng kính cổ điển của mình.
Hồi Chu Nhật Lãng mới ra mắt, vì khí chất vượt trội, còn được gọi đùa là “tiên sinh thời Dân Quốc”. Sau này, những người hâm mộ anh ta cũng yêu thích cảm giác độc đáo, xa cách đó, nói anh ta là làn gió trong sạch cuối cùng của giới giải trí.
Là đất đá trôi của giới giải trí, Phương Hy Niên nghe lời này thì khó chịu, bĩu môi, giựt một nắm hạt dưa từ tay Bạc Thiệu Thiên cắn.
Bạc Thiệu Thiên liếc cậu một cái, trêu chọc: “Quần chúng ăn dưa.”
Phương Hy Niên: “…”
Đơ người.
Vốn dĩ đang là đỉnh điểm của mùa đông, bị cái lời bông đùa nhạt nhẽo này nói cho, Phương Hy Niên sởn cả da gà.
“Đã bảo người già cấm lên mạng rồi.”
Phương Hy Niên lườm anh, “Hơn nữa dưa mà quần chúng nói ăn, không phải cái dưa này.”
Bạc Thiệu Thiên nhướng mày, vẻ mặt vừa mới biết.
“Thôi đi, nói với anh anh cũng không hiểu.”
Vẫn nên tiếp tục xem kịch thì hơn.
Phương Hy Niên cắn hạt dưa, tiếp tục nhìn cặp phu phu tuổi trẻ này.
Lâm Nguyên Nguyên dường như cũng không ngờ Chu Nhật Lãng lại nói như vậy, trong cái giá lạnh cuối năm này, nụ cười trên mặt cậu ta khó coi một cách lạ lùng.
“… Tôi biết.”
“Anh cũng rất thích, em hạ thấp tác phẩm của anh, nói anh thấp kém và không biết điều.”
“Càng thích em khéo léo, giao thiệp rộng rãi… Viên Viên, anh không bằng em.”
Chu Nhật Lãng nói xong, cười một cái xem như kết thúc.
Gió tuyết thổi từng đợt, thổi vào khiến hốc mắt Lâm Nguyên Nguyên cay xè, vẻ thể diện trên mặt càng ngày càng khó duy trì. Cậu nhìn Chu Nhật Lãng, nhìn người chồng cũ từng có nhiều kỷ niệm đẹp với mình, cuối cùng cười cười, đáp lại: “Em rất thích anh…”
“Cái vẻ thẳng thắn thành thật này.”
“Giống như bây giờ.”
Chu Nhật Lãng cười sản khoái ôn hòa, như một thầy giáo già cổ hủ dạy học: “Phải không? Tôi biết.”
Lâm Nguyên Nguyên gật đầu, như thể lúc này mới nhớ ra quy tắc của chương trình, hồi đáp muộn màng: “Ừm, tôi cũng biết.”
Đáp lại lời tố cáo không ngừng của anh ta.
Gió tuyết thổi từng đợt, Phương Hy Niên thở ra một hơi khí lạnh, nhìn Lâm Nguyên Nguyên bước về, bỗng nhiên hạ giọng hỏi cậu ta: “Kịch bản cậu chuẩn bị, không lẽ là phu phu thể diện à?”
Lâm Nguyên Nguyên nhún vai, lấy khăn giấy xì mũi một cái, không nói gì thêm.
Phương Hy Niên thâm trầm: “Xem ra có người không hợp tác lắm.” Nói rồi, đưa cho Lâm Nguyên Nguyên một tờ khăn giấy.
Lâm Nguyên Nguyên nhận khăn giấy, đột nhiên cười tự giễu: “Có lẽ… anh ấy có kịch bản tự chuẩn bị của riêng mình.”
Im lặng một lúc lâu, Lâm Nguyên Nguyên lại thều thào hỏi: “Vậy… vẫn có thể coi là thể diện chứ?”
“Thể diện, nhất định phải thể diện.”
Phương Hy Niên cười, lại nhét thêm một tờ khăn giấy vào ngực người này, dỗ dành: “Ít nhất Viên Viên của chúng ta rất thể diện.”
“Nào, lau đi, đừng như đứa trẻ không xin được kẹo nữa.”
Lâm Nguyên Nguyên lườm cậu một cái, cười mắng: “Coi tôi như trẻ con mà dỗ à.”
Phương Hy Niên cười, hạ giọng bình luận: “So với anh chồng cũ của cậu, cậu quả thực giống trẻ con hơn.”
Nói xong, Phương Hy Niên còn liếc về phía Chu Nhật Lãng.
Chu Nhật Lãng không ngồi cùng bọn họ, lúc này lặng lẽ ngồi ở một góc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau khi cặp đôi Lâm Nguyên Nguyên làm mẫu, Tôn Trường Vũ cũng ra vẻ mặt người dạ chó, đỡ Tần Miểu tiến lên.
Chỉ có điều người này thực sự là đồ khốn, lương tâm có, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có một nửa, lúc này một tay dìu Tần Miểu, một tay lại cầm một tờ danh sách dài ngoằng — hiển nhiên là muốn tố cáo từng điểm của Tần Miểu.
Phương Hy Niên cắn hạt dưa, chậc một tiếng cười cười: “Nhìn cái danh sách của anh, hôm nay quay đến nửa đêm cũng không xong.” Nói xong lại liếc Bạc Thiệu Thiên, “Thôi được rồi, hôm nay không có việc gì của chúng ta nữa, về thôi.”
Bạc Thiệu Thiên bắt gặp ánh mắt của cậu, như thể thực sự coi lời cậu nói là thật, nhướng mày, thanh lịch từ từ đứng dậy.
… Thậm chí còn đưa tay ra với Phương Hy Niên.
“Đi.”
Phương Hy Niên: “…”
Cậu phải rút lại lời nói Bạc Thiệu Thiên là thần của gameshow trước đây.
Không đúng… rốt cuộc là ai không chịu nổi trêu chọc thế hả?
“Đừng mà đừng mà, sao cứ đến lượt tôi là lại đòi đi thế?”
Cuộc đời không thể thiếu khán giả, Tôn Nhị Thiếu hắn lại càng không thể thiếu người cổ vũ, cười làm hòa chặn người lại, còn giả bộ nghiêm túc nói: “Hơn nữa các người không thể có thành kiến với tôi như vậy! Sao cái này của tôi lại là danh sách được chứ, không lẽ không có khả năng đây là thư tình à?”
Nhìn xem, đây mới gọi là chơi chữ.
Nói xong không để lộ cảm xúc kéo anh chồng cũ vừa đứng dậy quay trở lại.
Bạc Thiệu Thiên cũng không để lộ cảm xúc ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa cho Phương Hy Niên một hạt dưa chưa ăn trong tay.
Tôn Trường Vũ cũng biết mình hoàn toàn không thể nói lại Phương Hy Niên, tự mình tìm lối thoát, cười ha hả nói hắn không thèm chấp Phương Hy Niên.
Quay đầu lại, nhìn người vợ bụng to của mình, cầm danh sách lên, ho khan hai tiếng rồi bắt đầu “thư tình” của mình—
“Diểu Diểu, anh thích nhất mỗi lần em ở trước mặt anh rất ngoan ngoãn, rất hiểu chuyện, nhưng thực ra lần nào cũng lén lút chạy đi mách mẹ anh.”
“Anh còn rất thích em, cứ động một tí là khóc, như thể là rất ấm ức, hại anh bị fan của em, còn có những người qua đường không biết nội tình chửi rủa.”
“Anh còn vô cùng vô cùng thích em, mỗi lần thấy anh bị mắng, em đều tỏ thái độ thờ ơ, không liên quan đến mình, như thể anh thực sự đã làm gì em vậy…”
…
…
…
Danh sách rất dài, đọc mãi không hết.
Cặp đôi Lâm Nguyên Nguyên vừa xong việc, lúc này như được đúc cùng một khuôn, thần du tứ hải.
Phương Hy Niên vừa nghe vừa ngáp ngắn ngáp dài, lại liếc nhìn sắc mặt Tần Miểu tái nhợt trong gió tuyết, cười lạnh một tiếng, hạ giọng nói: “Lấy chồng giàu như nuốt kim châm. Nhìn xem, người ta có trăm kiểu làm cậu ghê tởm.”
Mà cậu lại không có lời nào để nói.
Bạc Thiệu Thiên cũng không nghe lọt tai, nghe vậy thì cười cười liếc Phương Hy Niên một cái, trêu chọc: “Nói như thể em hiểu lắm ấy.”
“Tôi không thể không hiểu à? Tôi—”
Phương Hy Niên buột miệng hỏi ngược lại, đợi đến khi kịp thời phản ứng lại, thì lại nghe Bạc Thiệu Thiên cười như không cười vạch trần: “Em nghĩ em là?”
“… Anh nghĩ tôi không phải?”
“Vậy em cũng nuốt kim rồi à?”
“…”
“Em cũng bị ghê tởm rồi à?”
“…”
Gió tuyết cuồn cuộn từng đợt thổi qua.
Phương Hy Niên không dám nhìn thẳng vào mắt Bạc Thiệu Thiên, bĩu môi, cãi cùn nói: “Lời nói vội vàng quá… Tôi vừa dùng từ quá nặng rồi. Tôi muốn nói là,”
“Lấy chồng giàu có trăm cách khiến cậu uất ức.”
“Vậy em cũng uất ức?”
Bạc Thiệu Thiên dồn ép từng bước.
“Vậy anh nghĩ tôi không uất ức?”
Phương Hy Niên cười như không cười, quay đầu lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Bạc Thiệu Thiên.
Bạc Thiệu Thiên cũng cười, nụ cười lạnh lùng bạc tình bạc nghĩa, nói thẳng: “Tôi không thấy em có gì uất ức cả.”
Gió tuyết luồn lách giữa hai người.
Phương Hy Niên l**m hàm răng sau, gật đầu cười cười: “Vậy thì không có thôi. Chuyện này có gì to tát đâu?”
Trên sân khấu, danh sách dài dằng dặc của Tôn Trường Vũ cuối cùng cũng đọc xong.
Tần Miểu dường như đã quen với việc này từ lâu, chỉ là bị xét xử công khai như thế vẫn có chút khó xử, hốc mắt đỏ hoe, cười cười giữ thể diện, chấp nhận tất cả: “Ừm, tôi biết.”
“Vậy em có biết sau này em phải—”
“Tần Miểu đến lượt cậu! Phản đòn hắn đi!”
Tôn Trường Vũ còn chưa kịp nói xong, Lâm Nguyên Nguyên đã hồi sức lại, đảm nhận trách nhiệm của người dẫn chương trình, nhiệt tình kiểm soát sân khấu.
Tuy nhiên Tần Miểu rốt cuộc là một người giữ thể diện, chỉ cười nhạt, rũ mắt xuống, tự mình, như đọc lời thoại, nói: “Tôi không có gì để nói cả.”
“Tôi đối với Trường Vũ… không có điểm nào không hài lòng.”
“Cho nên câu hỏi này, tôi không trả lời được.”
Giọng của Tần Miểu rất nhẹ, như nước rơi vào nước.
Khoảnh khắc đó, Tôn Trường Vũ dường như nhận ra điều gì đó.
Nhận ra được điều gì?
Cái đầu mụ mị vì say rượu nhất thời hỗn loạn, hắn cũng không biết, lúc này hắn nên nhận ra điều gì.
Sau khi Tần Miểu và Tôn Trường Vũ rời sân khấu, Phương Hy Niên đút hai tay vào túi, cũng chậm rãi tiến lên.
Lâm Nguyên Nguyên vẫn như cũ, kích động Phương Hy Niên bung hết sức, nói ra những nội dung giật gân mà bọn họ chưa từng biết.
Nhưng Phương Hy Niên có gì để nói?
Phương Hy Niên chỉ cười cười, rồi lặp lại những lời gần giống Tần Miểu: “Tôi không có gì muốn nói. Thật sự không có.”
Phương Hy Niên nhìn Bạc Thiệu Thiên cười: “Anh chồng cũ của chúng tôi rất tốt, tôi cũng không có gì không thích anh ấy cả.”
“Trước đây không có, sau này cũng không.”
“Nhưng mà Phương Hy Niên—”
Phương Hy Niên vốn nghĩ, trò chơi vớ vẩn này sẽ giống như lúc bắt đầu, kết thúc bằng việc cả hai bên đều nói không có ý kiến gì về đối phương, cho qua chuyện.
Cậu đã chuẩn bị bước về chỗ ngồi của mình, thì nghe Bạc Thiệu Thiên cười như không cười mở lời.
Trong ngày tuyết rơi, Bạc Thiệu Thiên thở ra một hơi trắng xóa, cười nói: “Điều tôi không thích nhất ở em, là cái vẻ cứ không vui là lại nói lời giận dỗi.”
“Giống như bây giờ vậy.”
Bạc Thiệu Thiên bổ sung.
Phương Hy Niên cách làn gió tuyết nhìn anh, hai tay đút túi, vẫn cái vẻ cà lơ phất phơ, không đứng đắn đó.
Cậu gật gật đầu, cười: “Ừm, tôi biết.”
Cậu biết tất cả những điểm khiến anh cảm thấy không vui.
Nhưng cậu vẫn cứ làm như thể chẳng có gì sai.
Sau này Phương Hy Niên nghĩ lại, phần này được thiết kế thật thú vị, những người có thể làm phu phu mấy năm, thì làm sao có thể không hiểu rõ nhau được? Chính vì hiểu rõ, cho nên biết chính xác đối phương thích gì, không thích gì.
Và càng biết chính xác, đâm dao vào đâu là đau nhất.
Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Đánh giá:
Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Story
Chương 9
10.0/10 từ 49 lượt.
