Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn

Chương 2


Phương Hy Niên bị kéo vào trong nhà.


Hơi ấm trong nhà lan tỏa khắp nơi, Phương Hy Niên ngước mắt nhìn xung quanh. Đồ đạc trong nhà không có gì thay đổi, lúc cậu rời đi ra sao, lúc cậu quay lại vẫn y nguyên như vậy.


Bạc Thiệu Thiên cũng không thay đổi gì.


Vẫn như trước, khi có khách đến nhà, anh đi đến quầy đảo bếp, chu đáo pha cho người ta một cốc cafe.


Có lẽ nhìn thấy giờ này đã gần đến bữa ăn.


Bạc Thiệu Thiên còn hỏi cậu: “Có muốn ăn cơm không?”


Cơm thì cậu không ăn đâu.


Dù sao hôm nay cậu đến là có việc chính cần làm.


“Không ăn. Hôm nay tôi đến là có chuyện muốn bàn bạc với anh.”


Phương Hy Niên lấy ra bản hợp đồng show ly hôn mà công ty đã ký cho mình từ trong túi, ngượng ngùng ho khan một tiếng, cố gắng giải thích ngắn gọn ngọn nguồn của sự việc này.


Bạc Thiệu Thiên đã bưng cafe quay lại.


Nghe cậu nói xong, lại liếc qua bản hợp đồng trong tay cậu, cười như không cười.


“Vậy nên, Thầy Tiểu Phương muốn tôi cùng đi à?”


Phương Hy Niên: “…”


Thầy Tiểu Phương không muốn.


Trừ khi Thầy Tiểu Phương bị điên rồi.


“Nếu tôi nhớ không nhầm, hội đồng quản trị của công ty Tụ Tài có chú ba của anh đúng không?”


Phương Hy Niên nghiêm mặt: “Tôi muốn hủy hợp đồng.”


Đừng nói đến chuyện hủy hợp đồng cái gameshow tào lao này.


Cậu không muốn làm nữa.


Ai thích làm thì làm.


Hai năm trước, khi Phương Hy Niên bị antifan đào ra chuyện công ty quản lý của mình có cổ phần của chú ba Bạc Thiệu Thiên, đã gây ra một làn sóng chế giễu, nói rằng hóa ra cậu đúng là đi cửa sau để vào giới giải trí. Cho đến mấy năm sau thấy tài nguyên và các mối quan hệ của Phương Hy Niên đều không theo kịp ai, những người này mới chịu yên lặng.


Họ đâu có biết, Thầy Tiểu Phương có thể vào giới giải trí thực chất hoàn toàn là nhờ vào khuôn mặt này — chỉ nhờ khuôn mặt này mà bị Lý Minh Viễn nhìn trúng ngay từ cái nhìn đầu tiên, đeo bám cậu mấy tháng trời để ký hợp đồng vào công ty.


Kế hoạch ban đầu là muốn cậu ra mắt với vai trò idol, nhưng đáng tiếc Thầy Tiểu Phương là một kẻ cứng đầu, vừa không nịnh fan lại không nghe lời sai bảo, dần dà, đã khiến công ty phải thay đổi định vị của cậu, từ idol lưu lượng trở thành tiểu hồ ca có thực lực — tự làm bản thân thành nghệ sĩ chìm bằng thực lực, chẳng phải cũng tính là hồ ca có thực lực sao?


“… Vậy nên, Thầy Tiểu Phương muốn tôi giúp một chuyện, tìm chú ba của tôi để hủy hợp đồng cho em?”


Trong căn phòng ấm áp, Bạc Thiệu Thiên cầm cốc cafe, cười nhạt một tiếng, “Nhưng tôi và chú ba, quan hệ không thân thiết cho lắm.”


“Sao lại thế? Năm ngoái tiệc tất niên của công ty các anh, chú ba chẳng phải vẫn đến còn gì?”


Nhờ vả người khác làm việc, tư thái không thể không hạ thấp một chút.



Phương Hy Niên lại lấy chuyện làm quà: “Chú ba của anh thương anh.”


“Em không thương tôi à?”


… Nói năng kiểu gì thế.


“Thầy Tiểu Phương thương anh nhất.”


Bạc Thiệu Thiên cười, đặt cốc cafe xuống, “Vậy thì đừng làm tôi khó xử.”


Cạch một tiếng.


Cốc cafe chạm đất.


Trái tim đang treo lơ lửng của Phương Hy Niên cũng chết lặng.


Hạ tầm mắt xuống, Phương Hy Niên l**m hàm răng sau, cười cười tự giễu, “Thật sự không hề có chút tình nghĩa nào.”


Hôm ly hôn còn nói, có chuyện gì cứ tìm anh.


Hóa ra đều là lời nói suông.


Bạc Thiệu Thiên thong dong cười thản nhiên, “Ly hôn rồi, còn nói gì đến tình nghĩa?”


“Thầy Tiểu Phương thấy, giữa chúng ta còn tình nghĩa không?”


Khi Bạc Thiệu Thiên hỏi câu này, ánh mắt anh ánh lên ý cười nhìn cậu, rõ ràng là một câu hỏi ngược cực kỳ lạnh lùng, nhưng nhìn vào đôi mắt mà nhìn chó cũng thấy thâm tình của anh, lại khiến người ta cảm thấy có chút ấm áp.


Phương Hy Niên cắn chặt hàm răng đang đau ê ẩm, thầm nghĩ trong lòng, sao Lý Minh Viễn lại khéo chọn thế? Đáng lẽ nên để Bạc Thiệu Thiên vào giới giải trí.


“Được rồi, uổng công đi một chuyến.”


Phương Hy Niên cũng không phải là loại người bám chặt không buông, thấy không có hy vọng thì đứng dậy chuẩn bị rời đi.


Bạc Thiệu Thiên lại nắm lấy cánh tay của cậu kéo lại.


“Đi?”


Bạc Thiệu Thiên nhíu mày, “Không ăn cơm à?”


Phương Hy Niên nghĩ bụng tôi đã tức no rồi, ăn uống cái khỉ gì nữa.


Ngoài mặt vẫn cười bồi, “Không ăn, còn có việc.”


“Việc gì?”


“Bán thận.”


Không biết hai quả thận này của mình, có bán được một trăm triệu không.


Bạc Thiệu Thiên bật cười vì câu nói của cậu.


Liếc mắt nhìn cậu cười cười, im lặng vài giây rồi đột nhiên mở lời: “Thầy Tiểu Phương, thực ra… tôi có thể cùng em đi.”


Phương Hy Niên nhướng mày.


“Anh không bận à?”



Bạc Thiệu Thiên: “Bận, nhưng có thể ưu tiên việc của em.”


Nếu anh nhớ không nhầm, thời gian ghi hình cái show đó chỉ có một tháng.


Anh có thể sắp xếp công việc hiện tại của mình một chút, dành ra một tháng để đi cùng cậu.


Phương Hy Niên lại không hề cảm kích, hừ một tiếng, nói với giọng đầy mỉa mai: “Vừa rồi anh đâu có nói như thế.”


“Thầy Tiểu Phương, em thấy giữa chúng ta còn tình nghĩa không~”


Phương Hy Niên cố tình bắt chước giọng điệu của anh.


Bạc Thiệu Thiên cười cười nhàn nhạt. Đón ánh nắng ấm áp chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ, Phương Hy Niên ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng trên người anh.


“Thầy Tiểu Phương cảm thấy có, thì chúng ta có.”


**


Dự định ban đầu của Phương Hy Niên thực ra chỉ là hủy hợp đồng với Tụ Tài, kéo theo đó là cái gameshow tào lao này cũng không cần phải tham gia nữa. Dù sao cậu cũng là nghệ sĩ chìm tuyến 18, hợp đồng với Tụ Tài cũng chỉ còn vài tháng là hết hạn. Không ngờ giữa chừng lại xảy ra chuyện này. Bên phía Bạc Thiệu Thiên lại không muốn giúp cậu chuyện này, Phương Hy Niên cũng tức tối đến mức nghĩ, nếu Bạc Thiệu Thiên chẳng sợ mất mặt, thì cậu còn lo cái khỉ gì nữa.


Dù sao cậu cũng là người không biết xấu hổ, những năm qua bị mắng cũng không ít, chẳng thêm bớt gì một hai tháng này.


Nghĩ như vậy, Phương Hy Niên cũng cầm bản hợp đồng lên, chăm chú đọc.


“Em sẽ như chim bay về phía ngọn núi của anh…”


Phương Hy Niên lẩm bẩm đọc tên chương trình, rồi cúi xuống nhìn dòng khẩu hiệu bên dưới, “Bạn có thể yêu một người rất nhiều, nhưng vẫn lựa chọn rời đi; Bạn có thể nhớ nhung một người mỗi ngày, nhưng vẫn vui mừng vì người đó không còn trong cuộc sống của bạn.”


“Cái này chẳng phải là vớ vẩn à? Đã yêu rất nhiều thì sao lại chia tay.”


Phương Hy Niên biết câu này xuất phát từ đâu, nhưng cảm thấy dùng nó trong show ly hôn của bọn họ thì đúng là gượng ép than thở không đâu, sau khi châm chọc xong còn nâng mắt lên, liếc nhìn Bạc Thiệu Thiên.


Bạc Thiệu Thiên bên kia không biết nhận được tin nhắn gì, đang chăm chú nhìn điện thoại.


Dường như không nghe rõ Phương Hy Niên nói gì.


“Ừm, đúng vậy.”


Bạc Thiệu Thiên trả lời cậu theo bản năng.


Phương Hy Niên l**m hàm răng sau cười cười, có lẽ Bạc Thiệu Thiên sợ trong phòng quá ngột ngạt nên đã mở một ô cửa sổ nhỏ, lúc này tuyết và gió đều lùa vào từ khe cửa, khiến Phương Hy Niên rùng mình.


Tiền này thật không dễ kiếm.


Phương Hy Niên nghĩ.


Rụt cổ lại một cái, Phương Hy Niên đặt cốc cafe Bạc Thiệu Thiên pha xuống, vẫn là đứng dậy chuẩn bị rời đi.


Nhưng ánh mắt của Bạc Thiệu Thiên cũng đứng dậy theo cậu.


“Muốn ăn gì?”


Bạc Thiệu Thiên đặt điện thoại xuống.


Phương Hy Niên nghĩ bụng tôi đã đồng ý ăn với anh đâu.


Nhưng lời nói ra lại là: “… Chỗ anh có gì?”



Bạc Thiệu Thiên cười: “Thứ gì cũng có.”


Phương Hy Niên vừa định mở miệng, Bạc Thiệu Thiên đã cắt lời cậu: “Nhưng không có lẩu.”


Phương Hy Niên là người Thành phố Nam, món ăn cậu thích ăn nhất chính là lẩu. Nhưng trớ trêu thay, đó lại là món Bạc Thiệu Thiên không thích nhất. Mấy năm ở bên nhau, Phương Hy Niên cũng kiêng khem rất nhiều, lúc anh không có nhà thì không sao, nhưng trong thời gian anh ở nhà, Phương Hy Niên gần như không hề ăn cay, nhưng mà—


Ly hôn rồi.


Ở với ai cơ chứ?


Anh cũng quen đi là vừa.


“Phải ăn món này.”


Phương Hy Niên đút hai tay vào túi, tỏ rõ ý “Không ăn được lẩu thì quay đầu đi ngay”.


Bạc Thiệu Thiên cầm điện thoại cười, rồi gật đầu.


“Vậy thì ăn món này.”


**


Cuối cùng vẫn là ăn lẩu uyên ương.


Giống như Phương Hy Niên đã nói — Thầy Tiểu Phương thương anh.


Trong lúc nồi lẩu sôi ùng ục, Bạc Thiệu Thiên cũng lấy bản hợp đồng ra, đọc lướt qua một lượt, đợi đến khi nhìn thấy tên gameshow, anh cũng lẩm bẩm đọc thành tiếng: “Em sẽ như chim bay về phía ngọn núi của anh…”


“Một show ly hôn mà làm ra vẻ văn chương quá.”


Phương Hy Niên gắp một miếng sách bò, xem thường chê bai, “Còn như chim. Anh thấy tôi giống con chim của anh không?”


Bạc Thiệu Thiên nhìn cậu đầy ẩn ý, bật cười, “Không giống.”


“Chưa thấy con chim nào to như thế.”


“… Anh cũng không nhỏ.”


Phương Hy Niên không chịu được trêu chọc, nhưng vẫn hừ hừ theo.


Trong chuyện này Bạc Thiệu Thiên quả thực điềm tĩnh hơn cậu rất nhiều, mỉm cười nhẹ, gật đầu, “Thầy Tiểu Phương vẫn còn nhớ kỹ.”


Thầy Tiểu Phương cũng không muốn nhớ.


Nhưng Thầy Tiểu Phương thực sự cũng không quên được.


Bạc Thiệu Thiên khi làm chuyện đó không hề có vẽ nhã nhặn như bình thường.


Anh thích làm từ phía sau, vặn xoắn chiếc áo sơ mi rộng lùng thùng trên người cậu thành một cục, rồi tấn công dữ dội, hết nhịp này đến nhịp khác.


Anh muốn cậu cầu xin tha, muốn cậu khóc.


Phương Hy Niên trong chuyện này cũng rất phóng khoáng, khóc thì khóc, khóc đến khản cả giọng, cứ “chồng ơi”, “ba ba”… nói năng lung tung, cái gì gọi được đều đã gọi qua.


Phương Hy Niên trên giường nói được tất cả mọi thứ. Dĩ nhiên, thực ra lúc xuống giường cậu cũng thế.


Nói điên nói dại.



Ai coi ai là thật.


“Phương Hy Niên.”


“?”


“Trời muộn quá rồi. Tôi không đưa em về đâu.”


“…”


Tay Phương Hy Niên đang cầm đũa khựng lại.


Thì nghe Bạc Thiệu Thiên nói tiếp: “Đêm nay ngủ lại đây đi.”


“Em ngủ phòng ngủ chính. Tôi sang phòng khách.”


“Sáng sớm ngày mai, tôi sẽ đưa em về nhà.”


Phương Hy Niên nghĩ bụng khỏi cần anh đưa, vốn dĩ đã không trông chờ gì vào anh rồi, đừng nói đêm nay, ngày mai cũng chẳng thèm anh.


Tôi tự gọi taxi đi, cho dù có bò cũng phải bò về.


Nhưng lời nói ra lại là: “… Ồ. Được.”


Phương Hy Niên cũng không phải là loại người già mồm, vì Bạc Thiệu Thiên đã chủ động nhường phòng ngủ chính, cậu cũng không có lý do gì để từ chối.


Vốn dĩ đây cũng là phòng tân hôn của hai người bọn họ.


Hồi bọn họ mới kết hôn, cậu còn trẻ hơn một chút, là một cậu nhóc xanh xao, bị người này đè đầu đòi hỏi đến quá nửa đêm, hôm sau thì sốt cao. Lúc tỉnh dậy cả người vừa lạnh vừa đau, ban đầu muốn gọi người này lấy cho cốc nước, kết quả đưa tay sang bên cạnh sờ, phát hiện người đó đã biến mất không dấu vết.


Đi công ty rồi? Hay là đi đâu.


Phương Hy Niên đã không còn nhớ rõ nữa, lúc đó cậu chỉ cảm thấy người này rút c* vô tình mà chạy mất. Vốn dĩ cậu chưa từng làm chuyện này bao giờ, trong lúc nhất thời vừa đau vừa tủi thân, trong đầu toàn là mình để một người đàn ông làm mình, người này làm xong còn chạy mất.


Không biết đã qua bao lâu, cậu mới nghe thấy tiếng có người đi vào phòng.


Người đó nhẹ nhàng, kéo chăn của cậu muốn nhấc lên.


Phương Hy Niên nhất quyết không cho anh ta lật.


Bạc Thiệu Thiên sửng sốt một chút, đưa tay sờ lên gương mặt cậu, sờ thấy nước mắt, lúc này mới hiểu ra chuyện gì.


Không nhịn được, bỗng nhiên bật cười, “Tôi đi mua thuốc cho em, em nghĩ gì thế.”


Phương Hy Niên không để ý đến anh.


Bạc Thiệu Thiên xoa xoa đầu cậu, cười thở dài: “… Phương Hy Niên, sao em lại…”


“Đáng yêu như thế.”


**


Phương Hy Niên không thấy mình đáng yêu chút nào.


Tính tình của cậu vừa thối vừa cứng. Từ nhỏ đến lớn chẳng có bao nhiêu người thực sự thích cậu.


Nhưng cậu cũng chẳng thèm quan tâm.


Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn Story Chương 2
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...