Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn

Chương 1


Đông chí.


Khi Phương Hy Niên và Bạc Thiệu Thiên bước ra sau khi nhận giấy chứng nhận ly hôn, một cơn gió lạnh tạt thẳng vào mặt, như một cái tát lớn, cậu lạnh đến mức rụt cổ vào chiếc khăn quàng cổ trắng muốt, cậu vô tình nhớ lại hình như cái ngày bọn họ đến đăng ký kết hôn cũng là một ngày đông như thế này.


Tuyết bay đầy trời, cô gái nhỏ đến đăng ký kết hôn khoác tay người yêu, cười khúc khích nũng nịu nói: “Kiếp này nếu có thể cùng nhau đội tuyết, thì coi như cũng đã được bạc đầu bên nhau.”


Lúc đó, Bạc Thiệu Thiên quay đầu lại nhìn cậu.


Cậu chỉ cảm thấy buồn cười, bọn họ đâu phải là cặp đôi nhỏ yêu nhau thắm thiết gì, lại còn bạc đầu, cứ sống tạm bợ qua ngày là được rồi.


Chỉ là, vì đối phương đã nhìn qua, nên cậu cũng phải có chút phản ứng, thế là nhướng mày, làm bộ làm tịch gọi một tiếng: “Anh khỏe không —”


Đây là câu thoại kinh điển trong phim [Thư Tình].


Bạc Thiệu Thiên cười, cũng giả vờ đáp lại cậu: “Tôi rất khỏe.”



Tuyết phủ trắng trời đã gột rửa cả thành phố Dung trở nên sạch sẽ.


Bạc Thiệu Thiên phảng phất nhận thấy Phương Hy Niên đang lạnh, vô cùng lịch thiệp cởi áo khoác ra định khoác lên cho Phương Hy Niên.


Thế nhưng Phương Hy Niên lại rụt người sang một bên, tránh đi.


Cậu nghĩ bụng, ly hôn rồi, anh định làm thân với ai cơ chứ.


Ngoài mặt lại cười hì hì nói: “Anh chồng cũ, tôi không lạnh. Anh lo cho bản thân mình là được rồi.”


Bạc Thiệu Thiên cũng cười, cười rồi dang tay ra, vừa cười vừa mặc chiếc áo khoác đó vào, “Được thôi.”


“Phương Hy Niên, có việc gì cần cứ liên lạc với tôi.”


Phương Hy Niên vẫn giữ dáng vẻ không đứng đắn đó, cười híp mắt gật đầu, sau khi nhìn anh đi về phía chiếc Maybach, bỗng nhiên lại mở lời: “Bạc Thiệu Thiên, tôi trước giờ thích cắt đứt sạch sẽ. Không thích dây dưa, nhùng nhằng.”


“Chia tay là chia tay, sau này đừng liên lạc nữa.”


Nói rồi, Phương Hy Niên đưa tay đã lạnh cóng đỏ ửng từ trong túi ra, dứt khoát lấy điện thoại xóa số Bạc Thiệu Thiên, xong xuôi còn vẫy tay với anh: “Xóa rồi nhé.”


Bạc Thiệu Thiên đã đi đến cửa xe chuẩn bị bước vào, nghe vậy, cả cơ thể khựng lại, nhưng chỉ một thoáng sau, anh lại quay đầu lại, cười nhàn nhạt kèm theo chút bất lực.


“Được.”


Anh cũng nhớ xóa đi nhé.



Trời quá lạnh, lạnh đến mức anh không mở miệng ra được.


Phương Hy Niên l**m l**m hàm răng sau, cuối cùng vẫn không thể đem câu đó nói ra.


**


Sau khi Bạc Thiệu Thiên rời đi, Phương Hy Niên cũng định gọi xe rời đi.


Ban đầu cậu muốn về thẳng nhà, chui vào trong chăn ngủ một giấc say sưa, nhưng sau khi bốn chữ “Hòa Hân Gia Viên” cuộn tròn trong cuống họng, cậu lại như nhớ ra điều gì đó, rũ mắt xuống cười cười tự giễu.


Ly hôn rồi, lấy đâu ra cái gọi là nhà nữa.


Cậu lại không có cha mẹ, ngày Đông chí này cũng chẳng được ăn sủi cảo.


Suy đi tính lại, cậu vẫn gọi điện cho cô hai của mình. Cô hai của cậu tốt, cô hai thương cậu.


“Cô hai, ra uống rượu đi.”


Cô hai không ra, “Đang ở nhà gói sủi cảo, uống rượu gì chứ?”


Cuối cùng lại hỏi cậu: “Hai đứa không ăn sủi cảo à?”


Câu này hỏi cậu và Bạc Thiệu Thiên.


Bọn họ kết hôn được một năm, cũng từng cùng nhau về thăm cô hai. Cũng chỉ có duy nhất năm đó mà thôi.


Cậu không nói gì, cô hai lại tiếp tục hỏi: “Sao lại muốn uống rượu? Có chuyện gì vui à?”


Phương Hy Niên nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình, cười, “Cô hai, ly hôn rồi.”


Cậu ra ngoài bươn chải sớm, dãi nắng dầm mưa, vấn đề ăn uống thất thường cũng là một bệnh cũ rồi. Nhưng hôm nay không hiểu tại sao, bị cơn gió lạnh này thổi qua, dạ dày bỗng nhiên đau dữ dội.


Phương Hy Niên đau đến không đứng thẳng được lưng.


Cô hai cũng giật mình, vội vàng hỏi cậu làm sao.


“Không sao đâu.”


Phương Hy Niên hà hơi lạnh, cố gắng cười cười, “Không sao đâu. Cô hai, cháu chỉ là… đau dạ dày thôi.”


Đau ơi là đau.


**


Thực ra cái bệnh đau dạ dày này của cậu, hồi mới kết hôn với Bạc Thiệu Thiên còn chưa nghiêm trọng đến thế.



Thế là cậu cũng bắt đầu ăn uống điều độ.


Ngủ sớm dậy sớm, đến giờ ăn cơm, đến giờ đi ngủ.


Diễn đến mức suýt nữa chính cậu cũng tin là thật.


Nếu không phải sau này cậu bắt đầu chạy khắp các đoàn làm phim lớn nhỏ, còn Bạc Thiệu Thiên cũng bay khắp thế giới, có lẽ kiểu cuộc sống đó thực sự có thể tiếp diễn mãi mãi.


Tuy nhiên, khi Phương Hy Niên uống rượu mơ màng nghĩ đến, tuy nhiên, ai mà biết được chứ.


**


Khi Phương Hy Niên có ý thức trở lại, cô hai đã kéo cậu ra khỏi quán bar, còn úp thẳng một chiếc khăn ướt lên đầu cậu, lực tay mạnh đến nỗi suýt nữa là bịt chết cậu luôn rồi.


Số rượu trong người Phương Hy Niên cũng tỉnh được kha khá, cậu gỡ chiếc khăn ướt xuống, mơ mơ màng màng nhìn khuôn mặt Lý Minh Viễn giống cô hai đến bảy tám phần, đột nhiên bật cười: “Nhìn thấy cô hai của tôi rồi.”


“Cô hai cậu còn chẳng thương cậu đến mức đó đâu!”


Lý Minh Viễn lườm cậu, nhét vào tay cậu một cốc nước chanh, “Nếu không phải tối qua tôi đến quán bar tóm cậu về, thì hôm nay các trang báo lớn đã giật tít rồi—”


“Ánh trăng sáng của Tổng giám đốc Bạc về nước, tiểu hồ ca* tuyến 18 say khướt thâu đêm!”


(*Minh tinh nhỏ, chưa nổi tiếng)


Phương Hy Niên chỉ cười, nhận lấy cốc nước chanh Lý Minh Viễn đưa cho mình, chẳng thèm bận tâm, “Đã là tiểu hồ ca tuyến 18 rồi, ai mà để ý cơ chứ.”


Lý Minh Viễn nhìn cái bộ dạng cá ươn này của Phương Hy Niên, cũng là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn nghĩ thầm trong lòng, cậu thì không nổi tiếng rồi, nhưng Tổng giám đốc Bạc nhà cậu thì nổi tiếng lắm đấy, chỉ một bức ảnh chụp trộm bóng lưng thôi cũng đủ chiếm giữ hot search mấy ngày. Lại nghĩ, người này đúng là phí hoài một khuôn mặt thanh tao thoát tục như thế này, chỉ cần có chút chí tiến thủ, hoặc tận dụng tốt tài nguyên của Bạc Thiệu Thiên, thì giờ đây sao phải đến mức…


“Nhưng mà rốt cuộc Bạc Thiệu Thiên vụ gì? Vẫn còn thích người đàn ông kia thật à?”


Tuyết tung bay bên ngoài cửa sổ.


Trong phòng bật máy sưởi, không hề cảm thấy lạnh.


Phương Hy Niên cầm cốc nước chanh, không biết đang nghĩ đến chuyện gì, nhìn ra ngoài cửa sổ tuyết bay, rất lâu sau mới nhả ra một làn hơi trắng, đáp lại: “Không.”


Bạc Thiệu Thiên có thể thích ai được chứ?


Người như anh ấy, sẽ chẳng thích bất cứ ai đâu.


**


Dù Lý Minh Viễn cố gắng che đậy đến mấy, chuyện Phương Hy Niên say khướt thâu đêm vẫn bị paparazzi chụp được. Cùng với chuyện ánh trăng sáng của Bạc Thiệu Thiên về nước, càng đẩy thẳng lên vị trí số một trên bảng hot search, bám trụ không hạ nhiệt.


Phương Hy Niên biết chuyện này khi vừa mở một lon nước ngọt, vừa lướt xem những tin đồn do cư dân mạng tự suy diễn, như là Bạc Thiệu Thiên chưa từng yêu cậu, hồi đó chắc chắn là cậu đã mang con theo để đoạt vị, vừa đọc cậu vừa suy tính xem có nên nhân cơ hội nhiệt độ này mà nhận một kịch bản phim bi kịch, đóng vai một người vợ tào khang đáng thương…



Quá lạnh lùng, lại quá sắc sảo, giống như kiểu việc bình thường không liên quan đến mình thì treo mình lên cao, nhưng nếu thực sự có ai đó mạo phạm đến mình—


Thì chẳng phải sẽ xách đại đao đi giết cả nhà người ta hay sao.


Nếu cậu thực sự muốn đóng phim bi kịch, người khổ chắc là khán giả.


Phương Hy Niên đang tự biên tự diễn một cách vui vẻ, thì điện thoại của Lý Minh Viễn gọi đến.


“Một tin tốt, một tin xấu, muốn nghe tin nào trước?”


“Tin tốt.”


Phương Hy Niên không cần nghĩ ngợi.


Lý Minh Viễn vui vẻ: “Tin tốt là, cuối cùng chúng ta cũng nhận được việc rồi. Thù lao cũng không ít.”


Quả thực là một tin tốt. Lúc đó Phương Hy Niên đã nhàn rỗi ở nhà nửa năm trời.


Nhưng Phương Hy Niên không nghĩ rằng sẽ có chuyện gì tốt đẹp đến với mình, nhướng mày hỏi: “Tin xấu?”


“Là một gameshow về ly hôn. Cần có cả cậu và Bạc Thiệu Thiên cùng tham gia.”


“……”


Trời đất như tĩnh lặng trở lại.


Chỉ còn lại tiếng tuyết rơi.


Phương Hy Niên nhắm mắt lại, suýt chút nữa bật cười vì tức giận. Đừng nói là hai người bọn họ đã ly hôn, ngay cả khi bọn họ còn ở bên nhau, Bạc Thiệu Thiên cũng chưa từng cùng mình tham gia bất kỳ hoạt động hay gameshow nào. Mặc dù người này chưa bao giờ nói rõ, nhưng Phương Hy Niên suy đoán thái độ của anh ấy, cảm thấy phần lớn anh ấy cũng không coi trọng những thứ này.


Bực bội túm một nhúm tóc.


Phương Hy Niên hít sâu một hơi: “Bỏ đi.”


“Chúng ta giữ chút liêm sỉ cuối cùng có được không? Đừng có tiền nào cũng kiếm.”


“… Thật ra còn một tin còn xấu hơn.”


“?”


“Cấp trên của công ty đã ký hợp đồng cho cậu rồi. Nếu vi phạm hợp đồng, phải bồi thường một trăm triệu.”


“…”


Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu.



Lý Minh Viễn bị nụ cười của cậu làm cho hơi sợ hãi.


“Cô hai của tôi còn chẳng thương tôi đến mức này.”


Lý Minh Viễn: “…”


**


Trong ngày tuyết rơi lớn, Phương Hy Niên đứng trước căn biệt thự lớn của Bạc Thiệu Thiên, nhai miếng kẹo cao su sắp hết vị trong miệng, mãi vẫn không thể hạ mình gõ cửa, cậu cắn chặt răng, quay người định bỏ đi thì—


Cạch một tiếng.


Cánh cửa mở ra từ bên trong.


Phương Hy Niên buộc phải quay đầu lại, cười hề hề chào hỏi: “Thật trùng hợp, anh chồng cũ.”


Bạc Thiệu Thiên cũng cười, liếc nhìn cậu: “Có chuyện gì à?”


Phương Hy Niên dò hỏi: “Không có việc gì thì không được đến tìm anh à?”


Bạc Thiệu Thiên cười.


Nhưng mọi thứ dường như đã được nói rõ trong im lặng.


Bạc Thiệu Thiên đứng bên cạnh cánh cửa, mặc chiếc áo len cổ lọ màu xám đậm, tay áo xắn lên đến khuỷu tay, lộ ra cánh tay săn chắc gân guốc. Bàn tay thon dài đặt trên tay nắm cửa, mặc kệ hơi ấm trong nhà thoát ra ngoài từng chút một.


Phương Hy Niên sờ sờ mũi: “Mời tôi vào nhà ngồi chơi chút đi?”


Bạc Thiệu Thiên nhìn cậu, vẫn không nói lời nào.


Gió bắc rít gào thổi qua, cào rát cả khuôn mặt người ta.


Phương Hy Niên trong nháy mắt dường như đã hiểu ra điều gì đó, cười gật gật đầu: “Ồ— hiểu rồi, hóa ra là không tiện.”


Thôi được.


Paparazzi đã tung tin đồn anh ấy đưa người về nhà, mình còn ngu ngốc tìm đến đây, đúng là tự chuốc nhục nhã vào người.


Phương Hy Niên quay người định bỏ đi.


Thế nhưng bị người kia kéo mạnh cánh tay lại.


Bạc Thiệu Thiên không biết có phải vừa bay từ đâu về, đang bị lệch múi giờ hay không, khuôn mặt góc cạnh có chút mệt mỏi rõ rệt, ngay cả ánh mắt nhìn Phương Hy Niên cũng trở nên có chút bất lực: “Đừng làm loạn nữa.”


“Ngoài trời lạnh, vào nhà đi.”


Bạc Thiệu Thiên túm tay cậu kéo mạnh vào trong nhà.


Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn Truyện Cùng Chồng Cũ Tham Gia Show Thực Tế Ly Hôn Story Chương 1
10.0/10 từ 49 lượt.
loading...