Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 89

54@-

Chương 89: Hòa giải


Đến lượt Lan Nhã cứng đờ, cô há miệng phát ra một âm “A”, không biết nên nói gì.


Biệt Đông lại thoải mái, xếp đũa xong gọi cô tới cùng ăn cháo.


Lan Nhã hoàn hồn lại, ngồi xuống nhìn chằm chằm Biệt Đông: “Đông Tử, thật hả?”


Biệt Đông cười một tiếng, lại nhìn Lãnh Phong rồi gật đầu. Lãnh Phong cũng nói: “Là thật, bọn anh là một đôi.”


Lan Nhã đơ ra húp mấy ngụ cháo, dần dần lấy lại tinh thần, toàn thân dần thả lỏng, sau đó hơi ngượng ngùng tự giễu: “Hai người đừng để bụng, em biết chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngay trước mắt, nhất thời chưa kịp phản ứng, như kẻ ngốc vậy.”


Biệt Đông cũng cười. Từ nhỏ Lan Nhã đã vô tư, thẳng tính. Biệt Đông không muốn giấu giếm, nói dối người bạn thân từ nhỏ này.


Trong tiềm thức, cậu cũng muốn nhận được lời chúc phúc của người trong tộc ở quê, mặc dù điều này rất xa xỉ. Cậu cũng sẽ không thông báo rầm rộ, nhưng những người thật lòng quan tâm cậu, đến thăm cậu, Biệt Đông hy vọng có thể nhận được một chút bất ngờ.


Lan Nhã đã cho cậu một bất ngờ, cô nói: “Tôi đã bảo mà, ánh mắt hai người nhìn nhau không phải bạn bè bình thường. Đông Tử, chuyện này tốt thật, có một người anh đáng tin ở bên cạnh chăm sóc cậu, sẽ không còn ai ăn h**p cậu nữa.”



Nghe vậy, “người anh đáng tin” lập tức ra vẻ anh trai, chín chắn nói với Lan Nhã: “Anh hứa, cả đời này sẽ không có ai ăn h**p Tiểu Đông.”


“Dạ dạ.” Lan Nhã nghe vậy thực sự mừng hơn người trong cuộc, húp bát cháo sụp sụp.


“Em sẽ không nói chuyện này ra ngoài, sẽ không để cha mẹ em biết.” Lan Nhã nói, “Mặc dù bây giờ nếp sống cởi mở hơn, nhưng ở đây dù sao cũng là thôn núi hoang dã, biết đâu sẽ có người nói lung tung. Hai người ở ngoài, cũng nên…”


Lan Nhã chưa nói hết, Biệt Đông đã hiểu ý cô, đều là ý tốt, không cần phải khoe khoang, cậu gật đầu: “Bọn tôi sẽ chú ý, đúng mực khi ở ngoài.”


Ăn cháo xong, Biệt Đông tiện tay mang bát đi rửa, chuẩn bị lên thị trấn với Lãnh Phong mua sắm vài vật dụng hằng ngày đơn giản, và tìm công nhân chuẩn bị chuyển mộ.


Trước khi xuất phát phải đi xem nghĩa trang công cộng trong thôn, tìm được chỗ. Lan Nhã nói cha cô đã ủy thác chuyện này cho cô, thế là ba người cùng ra ngoài.


Nghĩa trang công cộng nằm bên ngoài thôn, đi đến đó mất một lúc. Lan Nhã vốn lái xe nhỏ nói sẽ chở hai người đến đó, nhưng Biệt Đông và Lãnh Phong đều muốn đi dạo trong thôn một lát. Biệt Đông nhớ chuyện xưa, còn Lãnh Phong tò mò về quê hương mà người yêu luôn nhớ, muốn xem nhiều hơn.


Thời gian còn sớm, trong thôn ít người qua lại. Khắp nơi đều là tuyết, mặc dù không dày bằng tuyết trên núi Lộc Minh, nhưng cũng đã tích tụ vài ngày. Đây là quê hương luôn bị tuyết lớn bao phủ trong trí nhớ của Biệt Đông.


Hơn nữa hôm nay có ánh nắng mỏng manh, rực rỡ, chiếu rọi lên tuyết mênh mông, mọi thứ trong tầm mắt đều lấp lánh.


Lãnh Phong nhìn mặt Biệt Đông, trên mặt cậu cũng có ánh sáng như thủy tinh. Lãnh Phong cảm thấy chỉ có những nơi như vậy mới có thể nuôi dưỡng được một người sáng suốt như Biệt Đông.



Lúc ở Lê Tân, Biệt Đông nghĩ đến quê hương, cảm xúc luôn phức tạp.


Khái niệm quê hương trong lòng cậu bị xé rách, một nửa là nỗi nhớ khắc vào xương, một nửa là liều mình muốn chạy trốn. Những ngày tháng đã từng đẹp nhất và tệ nhất đều liên quan đến quê hương.


Nhưng lúc này Biệt Đông đi dạo trong thôn, một cảm xúc kỳ lạ dâng lên trong lòng. Cậu cảm thấy một nửa liều mạng muốn chạy trốn kia đã dần dần bị hòa tan và biến mất.


Cậu không có nhiều vốn từ để miêu tả cảm xúc lúc này. Rất lâu sau này, khi Biệt Đông nghĩ đến sáng hôm nay mới có thể nhớ lại, lúc này đây cậu bắt đầu hòa giải với bản thân trong quá khứ.


Cậu chấp nhận những điều tốt hoặc không tốt, khoảng thời gian còn mắc kẹt trong lòng dần dần lộ ra sắc màu sau cơn mưa.


Biệt Đông thực sự cảm thấy thỏa mãn.


Cậu đã mất đi rất nhiều, nhưng cũng có được rất nhiều. Mặc dù cậu vẫn chưa nhận ra con người sống dựa vào “chờ mong và hy vọng”. Nhưng khi cậu nghĩ đến những ngày sau này, nghĩ đến Lãnh Phong, nghĩ đến khách sạn và cuộc sống cậu có thể sẽ có, toàn thân tràn đầy chờ mong và sức mạnh vô tận. Sức mạnh này có thể khiến cậu chạy một mạch l*n đ*nh núi Lộc Minh, có thể hét xuyên qua rừng núi.


Dưới không khí lạnh, Biệt Đông nhận ra mình đã buông bỏ được quê hương và quá khứ, và tương lai sắp có, cả gương mặt đỏ bừng, đôi mắt rực rỡ ánh sáng. Lãnh Phong nhìn mà ngẩn người.


Đi mãi ra ngoài thôn, Biệt Đông không nói gì, ngược lại là Lan Nhã không ngừng làm “hướng dẫn du lịch” cho Lãnh Phong. Cô nói đây là trường tiểu học họ từng học, kia là nhà ai, con cái nhà nọ từng đánh nhau với Biệt Đông. Lại nói con gái nhà ai trước kia từng “yêu thầm” Biệt Đông, bị Biệt Đông nhanh chóng chặn lại: “Đừng nói lung tung nữa, hồi đó đều là trẻ con, hiểu gì chứ…”


Lãnh Phong nghe rất hứng thú, bảo Lan Nhã kể nhiều chuyện hồi nhỏ của Biệt Đông, càng nhiều càng tốt, hắn thích nghe.



Vì vậy Biệt Đông chọn hai chỗ cao nhất, sau đó cùng về thôn. Lan Nhã lái xe đưa họ đến siêu thị lớn nhất thị trấn. Lãnh Phong nói lát nữa họ sẽ thuê xe lái về, mấy ngày nay cũng tiện làm việc. Lúc này Lan Nhã mới tạm biệt họ.


Sau khi mua gia vị và rau quả thịt cần thiết để nấu cơm, Biệt Đông mặc kệ sự kháng nghị của Lãnh Phong mua cho hắn q**n l*t giữ ấm xấu nhưng cần thiết. Sau đó hai người đến cửa hàng xe thuê một chiếc SUV, đến thị trường lao động tìm công nhân.


Đi ngang qua một chỗ rẽ, Biệt Đông nhìn thấy một người, cậu nói với Lãnh Phong: “Anh nhìn chỗ kia đi, thím bán bánh nướng vẫn ở đây. Ngày em đi tàu đến Lê Tân đã mua bánh nướng của thím, cuộn tròn nhét trong ngực ăn suốt dọc đường.”


Lãnh Phong trực tiếp rẽ vào, tìm chỗ đậu xe: “Anh muốn ăn, anh đi mua.”


Đúng lúc sắp đến giờ cơm, Lãnh Phong đi mua hai cái bánh và hai chai nước quay về, đưa cho Biệt Đông một cái. Bánh vẫn nóng như thế, Biệt Đông cắn một tiếng, thấy Lãnh Phong đã ăn gần một nửa, cười hỏi hắn: “Ngon không? Chậm thôi kẻo nghẹn.”


“Ngon lắm.” Lãnh Phong nói, ăn ngấu nghiến, nghĩ thầm đây là bánh nướng cứu mạng Tiểu Đông, sao có thể không ngon.


Đến thị trường lao động tìm công nhân, Lãnh Phong ôm việc đàm phán giá cả, hắn nói lý do với Biệt Đông là: “Mặc dù em là người địa phương, nhưng trông quá trắng và yếu ớt, sẽ bị người ta ăn h**p, việc này cứ phải để anh.”


Biệt Đông nghĩ thầm mình cơ bắp toàn thân, thật sự chỉ có Lãnh Phong mới có thể chê cậu “Gầy yếu”. Trước kia khi cậu nổi cáu muốn đánh nhau, ánh mắt những tên côn đồ kia nhìn cậu đều sợ hãi, không kịp tránh.


Nhưng Lãnh Phong không cho cậu làm, cậu cũng nghe theo, ngồi trên ghế phụ trong xe, nhìn Lãnh Phong mặc áo da của cha cậu đi vào chợ, nói chuyện trả giá với các công nhân. Không có động tác gì lớn nhưng trông chín chắn, chỉ một lát đã xoay người ra dấu OK với Biệt Đông ngồi trong xe. Biệt Đông hạ cửa sổ xe xuống cười với hắn.


Lúc quay về có một nhóm công nhân tự lái xe van của mình đi theo xe. Biệt Đông và Lãnh Phong dẫn người lên núi, xem vị trí mộ ban đầu. Quản đốc nói với cậu kế hoạch phá bỏ và dời đi nơi khác. Gần đây vì chuyện khu vực cần bảo vệ mà không chỉ có nhà cậu cần di dời mộ, quản đốc này đã làm cho hai nhà, rất có kinh nghiệm, đây  cũng là lý do Lãnh Phong chọn y.



Chuyện vui mừng đó là chạng vạng tối về nhà phát hiện đã có điện. Biệt Đông sưởi giường, Lãnh Phong thấy củi không đủ bèn ra sân chẻ củi. Chỉ một, hai ngày ngắn ngủi, hai người như thể đã sống rất lâu trong căn nhà gỗ nhỏ này, làm gì cũng vô cùng ăn ý.


Biệt Đông hấp cơm, Lãnh Phong đem rau củ và thịt đã mua ra, cảm thán: “Nơi này tốt quá, không cần tủ lạnh, tủ lạnh thiên nhiên.”


Hai người cùng cười, thật vậy, còn bảo vệ môi trường hơn tủ lạnh.


Đang nhóm lửa nấu cơm, bên ngoài sân lại có người gõ cửa, nhìn quanh qua hàng rào. Biệt Đông nhìn, lại là người trong tộc mà cậu quen. Người kia nói, nghe chú A Bố bảo Đông Tử về rồi, lúc này thấy đèn sáng nên mang đồ ăn sang cho cậu.


Lãnh Phong nhanh chóng nhận lấy gà hầm nồi sắt lớn, Biệt Đông rất bất ngờ, gọi người kia là chú, nói là cháu đang hấp cơm, gọi chú vào ăn cùng.


Chú này đưa gà xong đi luôn, nói là người nhà vẫn đang chờ mình.


Còn lại Biệt Đông và Lãnh Phong hai mặt nhìn nhau. Đồ ăn rửa sạch, cắt gọn trên bàn chưa kịp nấu, Lãnh Phong sờ đầu nói: “Người trong tộc em tốt bụng thật.”


Kết quả đêm nay cho rau nhà tự trồng, cho thịt, cho đồ ăn đã nấu, người này đến người kia, chất đầy căn nhà trống. Lãnh Phong nhìn đồ ăn chất đống: “Bà con không nỡ để em đi đây mà, muốn giữ em lại đấy.”


Mắt Biệt Đông đỏ hoe, cậu thực sự không ngờ, tưởng rằng mình bị cả thế giới vứt bỏ, thật ra lại có nhiều người thân nhớ như vậy.


Lãnh Phong ôm cậu, hôn mắt cậu: “Chúng ta giữ căn nhà này lại, sửa sang lại, sau này rảnh sẽ thường xuyên về ở. Non nước và con người ở đây đều tốt, mùa đông còn có thể trượt tuyết, xem như nhà nghỉ dưỡng của chúng ta.”


“Ừm.” Biệt Đông vùi trong ngực hắn gật mạnh đầu, thực sự không còn gì tuyệt hơn.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 89
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...