Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 88
82@-
Chương 88: Đêm nào cũng nhớ.
Có chăn mới mềm mại, ngủ trên giường được sưởi ấm, còn có người yêu ở bên cạnh, sau khi về quê, đêm nay Biệt Đông cảm thấy thực sự an tâm.
“Vợ ơi.” Lãnh Phong lại gọi cậu, giọng khàn khàn, cảm thấy nằm trong chăn cưới gọi vợ ơi thực sự rất hợp tình hình.
Biệt Đông cong mắt, nghe giọng nói liền biết Lãnh Phong đang nghĩ gì.
Hơn bốn tháng không gặp, Biệt Đông cũng rất muốn. Nhưng trong đầu càng muốn thì cơ thể càng ngại ngùng. Cậu nhớ trước khi Lãnh Phong đến Berlin, họ đã làm không biết ngày đêm như hai con thú hoang trong khách sạn ở thành phố Đăng Hồng. Đó là sự điên cuồng trên bờ vực mất mát, đã xé nát toàn bộ cảm giác xấu hổ của cậu với tình yêu, nghênh đón những đỉnh cao chưa từng trải nghiệm.
Cơ thể mà cậu quen thuộc đã gầy đi nhiều, mặt đầy râu cọ đau mặt Biệt Đông. Lãnh Phong hôn cậu dữ dội, khuấy đảo môi lưỡi. Trong chăn nóng đến mức Biệt Đông sắp không thở được. Lãnh Phong dừng lại một lát, khàn giọng nói: “Nhớ em quá, vợ à.”
Biệt Đông cũng nhớ, khi nhớ đến mức sắp phát điên cũng là lúc kiềm chế nhất. Nếu khả năng Lãnh Phong không quay về nữa là một phần vạn, Biệt Đông nghĩ mình phải sống tiếp, cậu không dám để mặc cho bản thân nhớ.
Nhưng bây giờ không cần kiềm chế nữa, Biệt Đông chủ động đón lấy, ôm Lãnh Phong: “Em cũng nhớ, đêm nào cũng nhớ.”
Đệch, Lãnh Phong nghĩ thầm, vì câu nói này, có chết cũng đáng.
Từng cơn gió lạnh chui vào qua cửa sổ vỡ vụn, lượn quanh căn nhà. Hơi nóng của hai người trên giường có thể hong khô hết thảy rét lạnh. Lãnh Phong đột nhiên cảm thấy giường sưởi miền Bắc có cái tốt, vững chắc, giày vò kiểu gì cũng sẽ không sập và không kêu.
Lâu như vậy không làm, cảm xúc cuồng nhiệt của Lãnh Phong nhanh chóng hạ xuống. Hắn thậm chí không ngờ đến, vừa sướng vừa đơ người nằm trên người Biệt Đông, vùi mặt xuống, tìm lại mặt mũi: “Bé ơi, lâu quá không làm rồi…”
Biệt Đông thấu hiểu an ủi hắn, “Ừm, em cũng vậy…”
“Chờ anh một lát, làm lại.”
“Được.”
Lãnh Phong xuống khỏi người Biệt Đông, lau sạch người cho cậu, ôm cậu nói chuyện. Hắn thích nhất là làn da nhẵn nhụi của Biệt Đông, và dáng người thon dài săn chắc của người trẻ. Lãnh Phong hôn vết sẹo trên vai Biệt Đông, “Lúc anh không ở đây, có ai ăn h**p em, tìm em gây sự không?”
Hắn nghĩ là từng có. Lê Tân cái gì cũng tốt, nhưng mọi người quá rảnh, rảnh sẽ thích buôn chuyện. Lời nói như dao mềm, mặc dù không để lại vết thương trên da thịt nhưng rất biết cách đâm vào lòng, hắn sợ có người nói này nọ Biệt Đông.
Biệt Đông lắc đầu, có thể có vài tin đồn thất thiệt, nhưng cậu hoàn toàn không quan tâm những cái khác. Quản lý khách sạn đã khiến tinh thần và thể xác cậu phong phú rồi, có thời gian rảnh sẽ nhớ Lãnh Phong hoặc là nghĩ cách kiếm thêm ít tiền. Cậu nói: “Không có, em không quan tâm những người khác, với lại còn có anh Tư mà, có chuyện gì anh ấy sẽ giúp em.”
Cũng đúng, Tư Phóng như liều thuốc an thần họ cắm ở đường Tùy Viên. Khi Lãnh Phong đi vắng, có thể giao Biệt Đông cho Tư Phóng, khi hai người đi vắng, Tư Phóng còn có thể quản lý khách sạn giúp họ.
“Vậy còn anh, anh ở Berlin có ổn không?”
Lãnh Phong suy nghĩ, thật ra khó mà nói có ổn hay không, vì trái tim hắn hoàn toàn không ở đó. Cả ngày như người mộng du. Hắn nói: “Anh cũng không quan tâm những người khác, chỉ nghĩ làm sao để về sớm.”
Biệt Đông nhớ lại bài báo cậu từng đọc về sự hỗn loạn trong giới nghệ thuật, cậu cười hỏi: “Bên đó có ai thích anh không?”
Tên của Lợi Gia Hào nhảy ra trong đầu Lãnh Phong, nhưng khúc nhạc dạo đó hoàn toàn không được tính là gì. Hắn cũng không nghĩ đó là “thích” thật, hắn lắc đầu: “Em nhìn dáng vẻ của anh đi, như người rừng, làm gì có ai thích anh.”
Biệt Đông bật cười, sờ râu châm chích: “Mai em ra quán tạp hóa mua dao cạo râu, cạo cho anh.”
“Được.” Lãnh Phong nắm tay Biệt Đông, kéo xuống: “Anh ổn rồi.”
Biệt Đông nhắm hai mắt lại, sờ xuống vật thể cứng và quen thuộc kia, cậu nói: “Em cũng ổn rồi, tiếp nào.”
…
Lần này chơi đến nửa đêm, họ làm ba lần, lần sau lâu hơn lần trước. Cho đến khi Biệt Đông hoàn toàn mất sức, người mềm mại dính mồ hôi co ro trong lòng Lãnh Phong. Mãi đến khi cả hai đều kiệt sức, Biệt Đông mới cảm thấy Lãnh Phong về thật rồi.
Tốt quá.
Lãnh Phong ngủ rất say. Trên chuyến bay trở về từ Berlin, hắn phấn khích đến nỗi gần như không ngủ được. Sau khi về lại không ngừng nghỉ chạy qua hơn nửa đất nước đi tìm vợ. Nhiều chuyến bay và xe buýt, lại thêm leo núi, tổng cộng hơn hai mươi tiếng không ngủ, ban đêm đã vận động hết sức lực cuối cùng của hắn. Buổi sáng Biệt Đông tỉnh dậy, hắn vẫn ngủ say.
Biệt Đông nằm trong lòng Lãnh Phong một lúc. Giường được sưởi ấm buổi tối lại dần lạnh, Biệt Đông khoác quần áo tiếp tục thêm củi sưởi ấm giường lần nữa, sau đó lặng lẽ đến quán tạp hóa mua dao cạo râu cho Lãnh Phong.
Tiện thể còn mua một túi gạo, chuẩn bị về nấu ít nước nóng rồi nấu nồi cháo. Khi Lãnh Phong tỉnh dậy hai người sẽ lên kế hoạch kỹ càng.
Trở về đẩy cửa ra, cậu thấy Lãnh Phong đã dậy, hai mắt đờ dẫn ngồi trên giường, vén chăn ra một nửa, để trần thân trên. Biệt Đông đặt gạo xuống, lấy quần áo cho hắn mặc vào, “Sao anh ngồi như thế, cẩn thận kẻo lạnh.”
Lãnh Phong bắt lấy cánh tay cậu: “Anh nằm mơ, tỉnh lại không thấy em đâu, làm anh sợ gần chết.”
Biệt Đông cong mắt, hôn hắn một cái: “Em ra ngoài mua ít đồ.”
Lãnh Phong tỏ vẻ không vui: “Mới về đã bỏ mặc anh rồi.”
Biệt Đông cảm thấy Lãnh Phong cáu gắt khi mới ngủ dậy như đứa trẻ con, phải dỗ dành nên chịu thua: “Vâng vâng, em sai rồi, em không nên ra ngoài một mình.”
“Sau này không được như vậy nữa.” Lãnh Phong cọ đầu vào người cậu như con chó to, còn lẩm bẩm: “Giường nóng thế này, còn nghĩ tỉnh dậy ôm vợ ngủ thêm một lúc tốt biết bao, nào biết chả thấy bóng dáng đâu.”
”Vậy bây giờ em ngủ với anh thêm lúc nữa?” Biệt Đông cố ý nói.
“Được!” Nhắc đến chuyện này Lãnh Phong hưng phấn hẳn, kéo Biệt Đông chuẩn bị chui vào trong chăn.
Biệt Đông cười đánh hắn: “Có nghiêm túc lại không, hôm nay nhiều việc lắm, đến mai sẽ ngủ với anh được không?”
“Được thôi.” Lãnh Phong kề cà thêm một lúc mới miễn cưỡng rời khỏi giường.
Biệt Đông nấu cháo, lại nấu nước nóng. Sau khi Lãnh Phong rửa mặt xong lại cạo râu cho hắn.
Quán tạp hóa chỉ có dao cạo tay kiểu cũ, Lãnh Phong nhìn Biệt Đông cầm lưỡi dao lưu loát. Hắn chỉ thích nhìn cậu cầm dao, ngồi ngay ngắn bên giường, duỗi thẳng cổ mắt khép hờ, “Gương mặt đẹp trai này giao cho em đấy.”
Biệt Đông mím môi cười, lại không nhịn được trêu hắn: “Giờ mạng anh đang nằm trong tay em, lát nữa nếu em lỡ tay rạch mặt anh, đời này anh chỉ có thể ở bên em.”
“Thật hả? Em nói đó, không được chơi xấu, rạch nhanh lên.” Lãnh Phong còn đưa mặt đến gần lưỡi dao.
Biệt Đông cười hắn mắng là đồ điên, cẩn thận bôi bọt cạo râu cho hắn, lau dao cạo bằng cồn, sau đó nhanh nhẹn và cẩn thận cạo qua bên mặt và quai hàm Lãnh Phong.
Mới cạo hai lần thì có người gõ cửa, một giọng nữ giòn giã hỏi: “Đông Tử ơi? Đông Tử có nhà không? Nghe cha tôi nói cậu về rồi?”
Biệt Đông đấm nhẹ hắn một cái: “Đừng nói lung tung, có thể là Lan Nhã, nghe bố cô ấy là chú A Bố nói.”
“À…” Lãnh Phong còn tỏ vẻ hiểu ra, “Đi mở cửa đi, trời lạnh quá, con gái người ta đang đứng ngoài cửa kìa.”
“Đến đây!” Biệt Đông lớn tiếng đáp, trong tay vẫn cầm dao cạo, bước nhanh đi mở cửa.
Bên ngoài quả nhiên là Lan Nhã, vừa gặp nhau, cả hai đều sững sờ. Lan Nhã trong ấn tượng của Biệt Đông vẫn là cô gái mười ba tuổi tóc vàng. Rõ ràng cùng lớn lên, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, lúc đi học không muốn đi cùng cậu nữa.
Lan Nhã nhìn cậu thanh niên trước mặt cao hơn mình một đoạn, tạm thời á khẩu. Biệt Đông thay đổi quá nhiều, ngoại hình, vẻ mặt, giọng nói, lại nhìn thấy lưỡi dao trong tay Biệt Đông, Lan Nhã giật mình, vô thức lùi lại.
Biệt Đông lúng túng chốc lát, chỉ ra sau lưng, “Tiểu Nhã à? Đã lâu không gặp, mau vào đi.”
Chỉ một lát như vậy, sự cởi mở của Lan Nhã khi gõ cửa đã thu lại nhiều. Cô đi vào nhà, bất thình lình nhìn thấy một người khác ngồi trên giường, cho dù ngồi cũng có thể nhìn ra dáng người cao to, chắc chắn cao hơn cửa Biệt Đông. Lan Nhã lại giật nảy mình, nửa bên mặt của người này toàn bọt.
Lúc này Biệt Đông mới giơ dao lam trong tay: “Ờ, Tiểu Nhã, đây là anh Phong. Anh Phong, đây là Lan Nhã con gái chú A Bố.”
Lãnh Phong mặt đầy bọt thoải mái chào: “Chào Tiểu Nhã, xin lỗi đang cạo râu, lát nữa sẽ rót nước cho em uống.”
“Không vội không vội, em tự rót.” Lan Nhã xua tay, ngược lại không hề khách sáo, tự đi rót nước ấm, còn rót hai chén cho Biệt Đông và Lãnh Phong.
Có khách đến, Biệt Đông lặng lẽ nhét dao cho Lãnh Phong, bảo hắn tự cạo. Không hiểu sao Lãnh Phong tỏ ra kiêu ngạo, không nhận mà ngửa cằm ra hiệu cho Biệt Đông tiếp tục.
Lan Nhã chỉ cảm thấy bầu không khí trong nhà hơi lạ, cô cũng không nói được lý do. Nhìn Biệt Đông đứng trước mặt Lãnh Phong không biết làm thế nào, cô nói: “Đông Tử, hay là để tôi? Tôi thường cạo câu cho anh nhà tôi.”
Biệt Đông cứng người: “Không cần không cần, để tôi.”
Sau đó nhanh chóng cạo sạch cho Lãnh Phong, lại vắt khăn mặt ấm đưa cho hắn tự lau, “Xong rồi.”
Lãnh Phong lau sạch mặt, sờ cằm cười nói: “Tốt quá, lần sau anh vẫn muốn.”
Biệt Đông vô thức nhìn Lan Nhã, chột dạ không giải thích được.
Lan Nhã lại cởi mở, cũng nhìn mặt Lãnh Phong nói: “Quả thực cạo rất tốt, sạch sẽ, cạo xong nhìn đẹp trai hơn nhiều.”
Sau đó Lan Nhã mới nói: “Tối qua nghe cha mẹ tôi nói cậu về rồi, tôi rất ngạc nhiên, dù sao… Bao nhiêu năm qua không có tin tức của cậu, cũng không tìm được. Cậu cũng vậy, cậu không biết trong tộc có bao nhiêu người vẫn nhớ cậu đâu.”
“Thế à…” Biệt Đông ấm lòng, cười nói: “Là tôi không tốt, sau này sẽ thường xuyên về thăm mọi người.”
“Cậu thực sự thay đổi nhiều quá,” Đôi mắt đen bóng của Lan Nhã nhìn Biệt Đông không e dè, “Vừa đẹp trai vừa hoạt bát, rất hấp dẫn.”
Biệt Đông không biết có phải xa nhà lâu quá không, đối mặt với con gái ở quê thẳng thắn táo bạo và phong tục địa phương, vậy là rất ngượng ngùng, mắt cứ nhìn Lãnh Phong.
Lãnh Phong cười nhìn cậu, như đang nói rất hấp dẫn.
Biệt Đông ho khan một tiếng, nhớ ra đang nấu cháo trên bếp, suýt nữa quên mất, cậu vỗ đầu nói: “Tôi đi xem nồi cháo, Tiểu Nhã, cậu ăn cùng đi, gạo mới mua sáng nay.”
“Được.” Lan Nhã thoải mái nói. Sau khi Biệt Đông ra ngoài, cô tò mò nhìn Lãnh Phong, “Anh là gì của Đông Tử? Anh không phải người ở đây đúng không?”
Lãnh Phong chỉ muốn nói rõ thân phận tôi là chồng em ấy, nhưng hắn không muốn gây rắc rối cho Biệt Đông, chỉ nói mơ hồ, “Là bạn bè, cũng là anh trai cậu ấy, đang ở Vân Nam với cậu ấy.”
“À…” Lan Nhã gật đầu: “Đông Tử có người chăm sóc, tốt quá.”
Lúc Biệt Đông bưng ba bát cháo nóng hôi hổi vừa nấu xong đi vào nhà, đúng lúc nhìn thấy Lan Nhã ngồi cạnh Lãnh Phong, kéo chăn trên giường nói: “Ơ, đây là chăn cưới của em mà? Sao lại ở đây? À chắc chắn là mẹ em hảo hai người mang về, chăn này tốt, ấm áp, còn mới.”
Trên chăn có chữ hỷ đỏ chót lấp lánh, Lan Nhã chu đáo nói: “Hai người đắp một chăn? Hơi chật nhỉ, lát nữa em về ôm thêm một cái đến, nhà em nhiều chăn.”
Biệt Đông đặt cháo lên bàn, gọi hai người tới ăn. Lãnh Phong lại nghiêm túc lắc đầu với Lan Nhã: “Cảm ơn Tiểu Nhã, nhưng không cần, bọn anh đắp chung một cái được rồi.”
Lan Nhã nói đùa: “Ơ, cứ như vợ chồng son ý.”
Biệt Đông nhìn Lãnh Phong, Lãnh Phong cũng nhìn cậu. Rõ ràng lúc này có thể không nói gì, nhưng Biệt Đông nhanh chóng nghĩ thông suốt điều gì đó, thuận theo lời nói đùa của Lan Nhã, thẳng thắn nghiêm túc nói: “Đúng, chúng tôi là vợ chồng.”
Lời tác giả:
Anh Lãnh: Để tôi xem ai lại nói tôi không được… Đàn ông ấy mà, lâu không làm, đến khi kích động đều là như vậy (cưỡng ép phổ cập khoa học)
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 88: Đêm nào cũng nhớ.
Có chăn mới mềm mại, ngủ trên giường được sưởi ấm, còn có người yêu ở bên cạnh, sau khi về quê, đêm nay Biệt Đông cảm thấy thực sự an tâm.
“Vợ ơi.” Lãnh Phong lại gọi cậu, giọng khàn khàn, cảm thấy nằm trong chăn cưới gọi vợ ơi thực sự rất hợp tình hình.
Biệt Đông cong mắt, nghe giọng nói liền biết Lãnh Phong đang nghĩ gì.
Hơn bốn tháng không gặp, Biệt Đông cũng rất muốn. Nhưng trong đầu càng muốn thì cơ thể càng ngại ngùng. Cậu nhớ trước khi Lãnh Phong đến Berlin, họ đã làm không biết ngày đêm như hai con thú hoang trong khách sạn ở thành phố Đăng Hồng. Đó là sự điên cuồng trên bờ vực mất mát, đã xé nát toàn bộ cảm giác xấu hổ của cậu với tình yêu, nghênh đón những đỉnh cao chưa từng trải nghiệm.
Cơ thể mà cậu quen thuộc đã gầy đi nhiều, mặt đầy râu cọ đau mặt Biệt Đông. Lãnh Phong hôn cậu dữ dội, khuấy đảo môi lưỡi. Trong chăn nóng đến mức Biệt Đông sắp không thở được. Lãnh Phong dừng lại một lát, khàn giọng nói: “Nhớ em quá, vợ à.”
Biệt Đông cũng nhớ, khi nhớ đến mức sắp phát điên cũng là lúc kiềm chế nhất. Nếu khả năng Lãnh Phong không quay về nữa là một phần vạn, Biệt Đông nghĩ mình phải sống tiếp, cậu không dám để mặc cho bản thân nhớ.
Nhưng bây giờ không cần kiềm chế nữa, Biệt Đông chủ động đón lấy, ôm Lãnh Phong: “Em cũng nhớ, đêm nào cũng nhớ.”
Đệch, Lãnh Phong nghĩ thầm, vì câu nói này, có chết cũng đáng.
Từng cơn gió lạnh chui vào qua cửa sổ vỡ vụn, lượn quanh căn nhà. Hơi nóng của hai người trên giường có thể hong khô hết thảy rét lạnh. Lãnh Phong đột nhiên cảm thấy giường sưởi miền Bắc có cái tốt, vững chắc, giày vò kiểu gì cũng sẽ không sập và không kêu.
Lâu như vậy không làm, cảm xúc cuồng nhiệt của Lãnh Phong nhanh chóng hạ xuống. Hắn thậm chí không ngờ đến, vừa sướng vừa đơ người nằm trên người Biệt Đông, vùi mặt xuống, tìm lại mặt mũi: “Bé ơi, lâu quá không làm rồi…”
Biệt Đông thấu hiểu an ủi hắn, “Ừm, em cũng vậy…”
“Chờ anh một lát, làm lại.”
“Được.”
Lãnh Phong xuống khỏi người Biệt Đông, lau sạch người cho cậu, ôm cậu nói chuyện. Hắn thích nhất là làn da nhẵn nhụi của Biệt Đông, và dáng người thon dài săn chắc của người trẻ. Lãnh Phong hôn vết sẹo trên vai Biệt Đông, “Lúc anh không ở đây, có ai ăn h**p em, tìm em gây sự không?”
Hắn nghĩ là từng có. Lê Tân cái gì cũng tốt, nhưng mọi người quá rảnh, rảnh sẽ thích buôn chuyện. Lời nói như dao mềm, mặc dù không để lại vết thương trên da thịt nhưng rất biết cách đâm vào lòng, hắn sợ có người nói này nọ Biệt Đông.
Biệt Đông lắc đầu, có thể có vài tin đồn thất thiệt, nhưng cậu hoàn toàn không quan tâm những cái khác. Quản lý khách sạn đã khiến tinh thần và thể xác cậu phong phú rồi, có thời gian rảnh sẽ nhớ Lãnh Phong hoặc là nghĩ cách kiếm thêm ít tiền. Cậu nói: “Không có, em không quan tâm những người khác, với lại còn có anh Tư mà, có chuyện gì anh ấy sẽ giúp em.”
Cũng đúng, Tư Phóng như liều thuốc an thần họ cắm ở đường Tùy Viên. Khi Lãnh Phong đi vắng, có thể giao Biệt Đông cho Tư Phóng, khi hai người đi vắng, Tư Phóng còn có thể quản lý khách sạn giúp họ.
“Vậy còn anh, anh ở Berlin có ổn không?”
Lãnh Phong suy nghĩ, thật ra khó mà nói có ổn hay không, vì trái tim hắn hoàn toàn không ở đó. Cả ngày như người mộng du. Hắn nói: “Anh cũng không quan tâm những người khác, chỉ nghĩ làm sao để về sớm.”
Biệt Đông nhớ lại bài báo cậu từng đọc về sự hỗn loạn trong giới nghệ thuật, cậu cười hỏi: “Bên đó có ai thích anh không?”
Tên của Lợi Gia Hào nhảy ra trong đầu Lãnh Phong, nhưng khúc nhạc dạo đó hoàn toàn không được tính là gì. Hắn cũng không nghĩ đó là “thích” thật, hắn lắc đầu: “Em nhìn dáng vẻ của anh đi, như người rừng, làm gì có ai thích anh.”
Biệt Đông bật cười, sờ râu châm chích: “Mai em ra quán tạp hóa mua dao cạo râu, cạo cho anh.”
“Được.” Lãnh Phong nắm tay Biệt Đông, kéo xuống: “Anh ổn rồi.”
Biệt Đông nhắm hai mắt lại, sờ xuống vật thể cứng và quen thuộc kia, cậu nói: “Em cũng ổn rồi, tiếp nào.”
…
Lần này chơi đến nửa đêm, họ làm ba lần, lần sau lâu hơn lần trước. Cho đến khi Biệt Đông hoàn toàn mất sức, người mềm mại dính mồ hôi co ro trong lòng Lãnh Phong. Mãi đến khi cả hai đều kiệt sức, Biệt Đông mới cảm thấy Lãnh Phong về thật rồi.
Tốt quá.
Lãnh Phong ngủ rất say. Trên chuyến bay trở về từ Berlin, hắn phấn khích đến nỗi gần như không ngủ được. Sau khi về lại không ngừng nghỉ chạy qua hơn nửa đất nước đi tìm vợ. Nhiều chuyến bay và xe buýt, lại thêm leo núi, tổng cộng hơn hai mươi tiếng không ngủ, ban đêm đã vận động hết sức lực cuối cùng của hắn. Buổi sáng Biệt Đông tỉnh dậy, hắn vẫn ngủ say.
Biệt Đông nằm trong lòng Lãnh Phong một lúc. Giường được sưởi ấm buổi tối lại dần lạnh, Biệt Đông khoác quần áo tiếp tục thêm củi sưởi ấm giường lần nữa, sau đó lặng lẽ đến quán tạp hóa mua dao cạo râu cho Lãnh Phong.
Tiện thể còn mua một túi gạo, chuẩn bị về nấu ít nước nóng rồi nấu nồi cháo. Khi Lãnh Phong tỉnh dậy hai người sẽ lên kế hoạch kỹ càng.
Trở về đẩy cửa ra, cậu thấy Lãnh Phong đã dậy, hai mắt đờ dẫn ngồi trên giường, vén chăn ra một nửa, để trần thân trên. Biệt Đông đặt gạo xuống, lấy quần áo cho hắn mặc vào, “Sao anh ngồi như thế, cẩn thận kẻo lạnh.”
Lãnh Phong bắt lấy cánh tay cậu: “Anh nằm mơ, tỉnh lại không thấy em đâu, làm anh sợ gần chết.”
Biệt Đông cong mắt, hôn hắn một cái: “Em ra ngoài mua ít đồ.”
Lãnh Phong tỏ vẻ không vui: “Mới về đã bỏ mặc anh rồi.”
Biệt Đông cảm thấy Lãnh Phong cáu gắt khi mới ngủ dậy như đứa trẻ con, phải dỗ dành nên chịu thua: “Vâng vâng, em sai rồi, em không nên ra ngoài một mình.”
“Sau này không được như vậy nữa.” Lãnh Phong cọ đầu vào người cậu như con chó to, còn lẩm bẩm: “Giường nóng thế này, còn nghĩ tỉnh dậy ôm vợ ngủ thêm một lúc tốt biết bao, nào biết chả thấy bóng dáng đâu.”
”Vậy bây giờ em ngủ với anh thêm lúc nữa?” Biệt Đông cố ý nói.
“Được!” Nhắc đến chuyện này Lãnh Phong hưng phấn hẳn, kéo Biệt Đông chuẩn bị chui vào trong chăn.
Biệt Đông cười đánh hắn: “Có nghiêm túc lại không, hôm nay nhiều việc lắm, đến mai sẽ ngủ với anh được không?”
“Được thôi.” Lãnh Phong kề cà thêm một lúc mới miễn cưỡng rời khỏi giường.
Biệt Đông nấu cháo, lại nấu nước nóng. Sau khi Lãnh Phong rửa mặt xong lại cạo râu cho hắn.
Quán tạp hóa chỉ có dao cạo tay kiểu cũ, Lãnh Phong nhìn Biệt Đông cầm lưỡi dao lưu loát. Hắn chỉ thích nhìn cậu cầm dao, ngồi ngay ngắn bên giường, duỗi thẳng cổ mắt khép hờ, “Gương mặt đẹp trai này giao cho em đấy.”
Biệt Đông mím môi cười, lại không nhịn được trêu hắn: “Giờ mạng anh đang nằm trong tay em, lát nữa nếu em lỡ tay rạch mặt anh, đời này anh chỉ có thể ở bên em.”
“Thật hả? Em nói đó, không được chơi xấu, rạch nhanh lên.” Lãnh Phong còn đưa mặt đến gần lưỡi dao.
Biệt Đông cười hắn mắng là đồ điên, cẩn thận bôi bọt cạo râu cho hắn, lau dao cạo bằng cồn, sau đó nhanh nhẹn và cẩn thận cạo qua bên mặt và quai hàm Lãnh Phong.
Mới cạo hai lần thì có người gõ cửa, một giọng nữ giòn giã hỏi: “Đông Tử ơi? Đông Tử có nhà không? Nghe cha tôi nói cậu về rồi?”
Biệt Đông đấm nhẹ hắn một cái: “Đừng nói lung tung, có thể là Lan Nhã, nghe bố cô ấy là chú A Bố nói.”
“À…” Lãnh Phong còn tỏ vẻ hiểu ra, “Đi mở cửa đi, trời lạnh quá, con gái người ta đang đứng ngoài cửa kìa.”
“Đến đây!” Biệt Đông lớn tiếng đáp, trong tay vẫn cầm dao cạo, bước nhanh đi mở cửa.
Bên ngoài quả nhiên là Lan Nhã, vừa gặp nhau, cả hai đều sững sờ. Lan Nhã trong ấn tượng của Biệt Đông vẫn là cô gái mười ba tuổi tóc vàng. Rõ ràng cùng lớn lên, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, lúc đi học không muốn đi cùng cậu nữa.
Lan Nhã nhìn cậu thanh niên trước mặt cao hơn mình một đoạn, tạm thời á khẩu. Biệt Đông thay đổi quá nhiều, ngoại hình, vẻ mặt, giọng nói, lại nhìn thấy lưỡi dao trong tay Biệt Đông, Lan Nhã giật mình, vô thức lùi lại.
Biệt Đông lúng túng chốc lát, chỉ ra sau lưng, “Tiểu Nhã à? Đã lâu không gặp, mau vào đi.”
Chỉ một lát như vậy, sự cởi mở của Lan Nhã khi gõ cửa đã thu lại nhiều. Cô đi vào nhà, bất thình lình nhìn thấy một người khác ngồi trên giường, cho dù ngồi cũng có thể nhìn ra dáng người cao to, chắc chắn cao hơn cửa Biệt Đông. Lan Nhã lại giật nảy mình, nửa bên mặt của người này toàn bọt.
Lúc này Biệt Đông mới giơ dao lam trong tay: “Ờ, Tiểu Nhã, đây là anh Phong. Anh Phong, đây là Lan Nhã con gái chú A Bố.”
Lãnh Phong mặt đầy bọt thoải mái chào: “Chào Tiểu Nhã, xin lỗi đang cạo râu, lát nữa sẽ rót nước cho em uống.”
“Không vội không vội, em tự rót.” Lan Nhã xua tay, ngược lại không hề khách sáo, tự đi rót nước ấm, còn rót hai chén cho Biệt Đông và Lãnh Phong.
Có khách đến, Biệt Đông lặng lẽ nhét dao cho Lãnh Phong, bảo hắn tự cạo. Không hiểu sao Lãnh Phong tỏ ra kiêu ngạo, không nhận mà ngửa cằm ra hiệu cho Biệt Đông tiếp tục.
Lan Nhã chỉ cảm thấy bầu không khí trong nhà hơi lạ, cô cũng không nói được lý do. Nhìn Biệt Đông đứng trước mặt Lãnh Phong không biết làm thế nào, cô nói: “Đông Tử, hay là để tôi? Tôi thường cạo câu cho anh nhà tôi.”
Biệt Đông cứng người: “Không cần không cần, để tôi.”
Sau đó nhanh chóng cạo sạch cho Lãnh Phong, lại vắt khăn mặt ấm đưa cho hắn tự lau, “Xong rồi.”
Lãnh Phong lau sạch mặt, sờ cằm cười nói: “Tốt quá, lần sau anh vẫn muốn.”
Biệt Đông vô thức nhìn Lan Nhã, chột dạ không giải thích được.
Lan Nhã lại cởi mở, cũng nhìn mặt Lãnh Phong nói: “Quả thực cạo rất tốt, sạch sẽ, cạo xong nhìn đẹp trai hơn nhiều.”
Sau đó Lan Nhã mới nói: “Tối qua nghe cha mẹ tôi nói cậu về rồi, tôi rất ngạc nhiên, dù sao… Bao nhiêu năm qua không có tin tức của cậu, cũng không tìm được. Cậu cũng vậy, cậu không biết trong tộc có bao nhiêu người vẫn nhớ cậu đâu.”
“Thế à…” Biệt Đông ấm lòng, cười nói: “Là tôi không tốt, sau này sẽ thường xuyên về thăm mọi người.”
“Cậu thực sự thay đổi nhiều quá,” Đôi mắt đen bóng của Lan Nhã nhìn Biệt Đông không e dè, “Vừa đẹp trai vừa hoạt bát, rất hấp dẫn.”
Biệt Đông không biết có phải xa nhà lâu quá không, đối mặt với con gái ở quê thẳng thắn táo bạo và phong tục địa phương, vậy là rất ngượng ngùng, mắt cứ nhìn Lãnh Phong.
Lãnh Phong cười nhìn cậu, như đang nói rất hấp dẫn.
Biệt Đông ho khan một tiếng, nhớ ra đang nấu cháo trên bếp, suýt nữa quên mất, cậu vỗ đầu nói: “Tôi đi xem nồi cháo, Tiểu Nhã, cậu ăn cùng đi, gạo mới mua sáng nay.”
“Được.” Lan Nhã thoải mái nói. Sau khi Biệt Đông ra ngoài, cô tò mò nhìn Lãnh Phong, “Anh là gì của Đông Tử? Anh không phải người ở đây đúng không?”
Lãnh Phong chỉ muốn nói rõ thân phận tôi là chồng em ấy, nhưng hắn không muốn gây rắc rối cho Biệt Đông, chỉ nói mơ hồ, “Là bạn bè, cũng là anh trai cậu ấy, đang ở Vân Nam với cậu ấy.”
“À…” Lan Nhã gật đầu: “Đông Tử có người chăm sóc, tốt quá.”
Lúc Biệt Đông bưng ba bát cháo nóng hôi hổi vừa nấu xong đi vào nhà, đúng lúc nhìn thấy Lan Nhã ngồi cạnh Lãnh Phong, kéo chăn trên giường nói: “Ơ, đây là chăn cưới của em mà? Sao lại ở đây? À chắc chắn là mẹ em hảo hai người mang về, chăn này tốt, ấm áp, còn mới.”
Trên chăn có chữ hỷ đỏ chót lấp lánh, Lan Nhã chu đáo nói: “Hai người đắp một chăn? Hơi chật nhỉ, lát nữa em về ôm thêm một cái đến, nhà em nhiều chăn.”
Biệt Đông đặt cháo lên bàn, gọi hai người tới ăn. Lãnh Phong lại nghiêm túc lắc đầu với Lan Nhã: “Cảm ơn Tiểu Nhã, nhưng không cần, bọn anh đắp chung một cái được rồi.”
Lan Nhã nói đùa: “Ơ, cứ như vợ chồng son ý.”
Biệt Đông nhìn Lãnh Phong, Lãnh Phong cũng nhìn cậu. Rõ ràng lúc này có thể không nói gì, nhưng Biệt Đông nhanh chóng nghĩ thông suốt điều gì đó, thuận theo lời nói đùa của Lan Nhã, thẳng thắn nghiêm túc nói: “Đúng, chúng tôi là vợ chồng.”
Lời tác giả:
Anh Lãnh: Để tôi xem ai lại nói tôi không được… Đàn ông ấy mà, lâu không làm, đến khi kích động đều là như vậy (cưỡng ép phổ cập khoa học)
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 88
10.0/10 từ 47 lượt.