Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 90
45@-
Chương 90: Đù, sập rồi…
Biệt Đông và Lãnh Phong ở trong thôn lâu hơn dự tính. Đã hơn nửa tháng trôi qua, họ chuyển mộ mới cho cha mẹ Biệt Đông, lại sửa sang căn nhà gỗ.
Họ không thuê người sửa nhà, Lãnh Phong tự làm hết. Biệt Đông nhìn Lãnh Phong bay lên bay xuống nóc nhà, trong lòng vừa lo lắng vừa nghĩ kỹ năng của tên này giỏi quá. Ngôi nhà này do cha xây, bây giờ đến lượt chồng mình hoàn thiện nó. Một cảm giác ấm áp như “thừa kế” gia tộc dâng lên trong lòng Biệt Đông.
Đã lâu rồi cậu không mơ thấy cha, bóng lưng dẫn cậu trèo đèo lội suối trong mơ, sau đó dần dần biến mất đã rất lâu chưa xuất hiện. Biệt Đông nghĩ đây là chuyện tốt, có lẽ chứng tỏ cha đã biết cậu sống tốt, thực sự yên tâm.
Những người trong thôn đều đã chào hỏi Lãnh Phong, dù là ai cũng biết Biệt Đông dẫn một “anh trai” trở về. Người anh còn rất giỏi giang, cao to, làm việc nặng cũng rất vui vẻ, tửu lượng cũng tốt, uống rượu với đàn ông của rất nhiều gia đình, không ai chuốc say được hắn. Người muốn hắn chịu thua đến cuối cùng đều gọi hắn là anh.
Tửu tượng tốt, khỏe, chỉ hai điểm này đã khiến người trong thôn chịu phục. Trong thế giới nhỏ tôn sùng kẻ mạnh này, người trong tộc không có ai nói gì. Hơn nữa mọi người đều nhớ tình nghĩa của cha Biệt Đông, và đều thương tiếc cho cảnh ngộ của cậu.
Trong hơn nửa tháng này, thời tiết ngày càng ấm lên, tuyết trên núi vẫn còn chất đống, nhưng tuyết trong thôn dần tan ra, mặt đất ướt sũng, hơi lầy lội. Mùa xuân ở đây đến muộn hơn bên ngoài mấy ngày. Sau khi tuyết tan hết mới nhìn thấy chồi non đã nhú trên cành cây, khi con người vẫn chưa phát hiện ra thì màu xanh mùa xuân đã phủ kín.
Đây là mùa xuân không thể thấy ở Lê Tân, sức sống thực sự vượt qua mùa đông khắc nghiệt. Lê Tân một năm bốn mùa đều nóng bức và đầy sức sống, khiến người ta quên mất thời gian. Nhưng quay về quê hương, Biệt Đông nhìn thấy đầu xuân đã lâu không gặp, trái tim đã được những ngày ở Lê Tân tẩm bổ sưởi ấm lại nhú chồi non khác.
Bốn mùa tuần hoàn, lòng người cũng vậy.
Cuối cùng cũng đến lúc phải rời đi. Một ngày trước khi đi, Biệt Đông và Lãnh Phong đến từng nhà trong tộc tạm biệt. Trong mấy ngày ngắn ngủi, họ đã ăn cơm, uống rượu, chơi đố nhau phạt rượu, chém gió cùng với mọi người. Nơi này từng là nhà của Biệt Đông, bây giờ vẫn vậy.
Bữa tối cuối cùng vẫn ăn ở nhà chú A Bố, Lan Nhã cũng ở đây. Chú A Bố dặn Lan Nhã hôm sau đưa hai người đến sân bay tỉnh. Lãnh Phong luôn miệng nói không cần phiền như thế, xe họ thuê có thể lái thẳng đến sân bay rồi trả ở đó.
Đêm cuối cùng ngủ ở nhà gỗ nhỏ, Lãnh Phong lại lưu luyến giường ở miền Bắc. Biệt Đông vốn nghĩ người miền Nam ngủ không quen giường sưởi của người miền Bắc, dễ phát hỏa. Mấy hôm nay cậu chú ý đến chế độ ăn uống, đồ ăn rất thanh đạm để hạ nhiệt cho Lãnh Phong.
Nhưng cái tên này lại thích nghi rất tốt, đêm nào cũng giày vò Biệt Đông eo mỏi chân run. Sau đó Biệt Đông chợt nghĩ thông suốt, bảo sao tên này không bị nóng trong, nóng trút hết lên người mình rồi.
Đêm cuối cùng Lãnh Phong cũng không tha cho cậu, dùng hết mười tám võ công dùng để chiều vợ. Cuối cùng Biệt Đông bị đâm tới nỗi bắt đầu mất tập trung, chỉ nghĩ, may mà mình mới hai mươi tuổi, giỏi chịu đựng. Với sức khỏe của Lãnh Phong, Biệt Đông nghĩ, liệu mình có nên dưỡng sinh sớm không? Như vậy còn có thể giày vò thêm mấy năm.
Lãnh Phong hứng thú dạt dào, mạnh mẽ, hoàn toàn không có ý định dừng lại, cúi người xuống bế Biệt Đông lên treo trên eo, lúc chuẩn bị tấn công thì góc giường đột nhiên phát ra một tiếng “rầm”. Hai người dừng lại, cùng quay đầu nhìn thì thì thấy góc giường thế mà bị sập!
Cả hai cùng nghiêng người, Biệt Đông hét lên một tiếng, Lãnh Phong vội vàng đỡ cậu, nhìn góc giường sập xuống với vẻ đầy khó tin, “Cái này mà cũng sập được???”
Vì tin chắc giường lò sẽ không sập, Lãnh Phong mới l*m t*nh một cách suồng sã. Giường có thể tan ra từng mảnh, nhưng giường lò vững chắc như thế mà cũng bị sập??
Sau khi hoàn hồn, Biệt Đông cười run người, ôm cổ Lãnh Phong nói: “Anh trâu bò thật, ch*ch sập cả giường.”
Lãnh Phong cong môi cười, hôn cậu một cái: “Quá khen quá khen, hai cùng ta cùng ch*ch, huân chương công quân có một nửa của em.”
Trận cuối cùng hai người đành phải kết thúc qua loa, xuống giường kiểm tra xem xảy ra chuyện gì. Biệt Đông nói: “Vẫn là lâu năm chưa sửa, cái giường này cũng hơn hai mươi năm, lại không sử dụng bao nhiêu năm rồi. Hôm nay có thể kiên trì đến cuối cùng thực sự không trụ thêm được nữa mới sập.”
Mấy ngày nay Lãnh Phong sửa nóc nhà, sửa cửa sổ, sửa cột trụ, sửa bếp, sửa từ trong ra ngoài một lượt nhưng không sửa giường. Hai người ngồi xổm trước góc giường sập cúi đầu cười một trận, đấm nhau nói “Tại em”, “Tại anh hết”. Sau đó Biệt Đông nói: “Thôi, đêm cuối cùng ở tạm đi, đừng để bụng, lần sau tới đây rồi sửa.”
“Ừ, được.” Lãnh Phong gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy. Cũng may diện tích sập không lớn, rụt chân dài, cuộn người lại vẫn miễn cưỡng ngủ được.
Như thế thì nhiệt độ giường cũng giảm xuống, Lãnh Phong ôm chặt Biệt Đông. Hai người đều không buồn ngủ, Lãnh Phong đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Nếu lúc trước Biệt Đông ra khỏi tù và không bỏ lỡ người do chú A Bố cử đi đón, có lẽ Biệt Đông sẽ theo người trong tộc trở về. Như vậy cũng sẽ không có Biệt Đông đến bước đường cùng gọi điện cho Giang Nguyên, ngàn dặm đến nhờ vả. Hắn và Biệt Đông cũng sẽ không quen biết, sẽ không yêu nhau, tất cả những chuyện sau này đều sẽ không xảy ra.
Nếu chưa bao giờ bắt đầu, khi mất đi cũng sẽ không sao. Nhưng Lãnh Phong và Biệt Đông đã đi đến bước này, hắn đột nhiên giật mình nhận ra chỉ cần quỹ đạo cuộc sống lệch đi dù chỉ một chút, họ sẽ không thể gặp nhau.
Sự “mất mát” tưởng tượng này khiến trong lòng hắn sinh ra một nỗi sợ, còn có vui mừng kỳ lạ vì “mất mà được lại”.
Lãnh Phong cảm thấy mình vô cùng vô cùng may mắn.
Hắn không nhịn được hỏi Biệt Đông: “Đông Đông ơi, em nói xem, nếu lúc đó em gặp được người do chú A Bố cử đến đón em, em sẽ theo người đó về tộc, hay là muốn ra ngoài?”
Biệt Đông sững sờ, cậu chưa từng nghĩ đến giả thiết này. Nhưng lúc này, hình như cậu cũng nhận ra rằng duyên phận giữa người với người thật ra rất bí ẩn và yếu ớt.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói: “Em nghĩ, với cảm xúc và tình huống của em khi đó, có lẽ vẫn chọn rời đi một mình.”
Lãnh Phong hơi bất ngờ, Biệt Đông nói: “Khi đó em đã không liên lạc với người trong bộ tộc nhiều năm, hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, bản thân em cho rằng không còn mặt mũi nào đối mặt với người trong tộc. Cho dù lúc đó họ muốn đến dẫn em đi, em cũng sẽ từ chối, hoặc là lén trốn đi một mình.”
Lãnh Phong thấu hiểu một phần nào. Biệt Đông thời điểm đó giống một con thú nhỏ bị thương, chảy máu, chỉ muốn chạy đến một nơi không ai biết mình, trốn đi, chậm rãi l**m láp vết thương.
Cậu sẽ không để cho bản thân như vậy ở lại bên cạnh người thân thiết.
Khi đó Biệt Đông gọi cho Giang Nguyên, đó là lựa chọn duy nhất của cậu, cũng là chuyện duy nhất có thể làm. Cuộc gặp gỡ giữa cậu và Lãnh Phong không phải sự tình cờ mong manh, mà là điều tất nhiên.
Dù vậy, Lãnh Phong vẫn cảm thấy vô cùng trân trọng đêm nay.
Sáng hôm sau, họ cắt điện nhà gỗ, tắt bếp, khóa chặt cửa sổ và cửa sân. Hai người cùng chụp một bức ảnh tự sướng trước cửa sân, sau đó lái xe rời khỏi thôn núi vẫn đang ngủ say.
Vì biết rằng sẽ còn quay lại, có lẽ sẽ không xa cách quá lâu, lần này rời đi mặc dù trong lòng Biệt Đông bịn rịn nhưng không buồn. Ngoài cửa sổ xe gió bụi cuồn cuộn, dòng nước mùa xuân khoác màu xanh mới như trái tim đã hồi phục của cậu.
Buổi chiều mới đến sân bay tỉnh, trả xe, ăn chút gì đó, đổi thẻ lên máy bay, vào cửa kiểm tra an ninh. Máy bay gầm rú chạy vào mây, chuyến đi dài dằng dặc, Biệt Đông đeo bịt mắt, dựa vào Lãnh Phong ngủ bù một giấc.
Đến khi cậu mơ màng tỉnh lại, gỡ bịt mắt ra, vô thức khàn giọng hỏi một câu: “Đến đâu rồi anh Phong?”
Sau đó mới nhớ ra đây là máy bay, không phải ô tô hay tàu, cậu cười một cái: “Ngủ ngu người luôn rồi.”
Lãnh Phong nói: “Đã đến Vân Nam, giờ chắc đang bay trên Lê Tân, sắp đến châu Khánh Nguyên rồi.”
Nhanh vậy, máy bay đang hạ cánh. Cửa sổ mở ra, Biệt Đông quen với tia sáng, nhìn xuống từ cửa sổ tròn. Quả nhiên, bên dưới là dãy núi bao la xanh đen, còn có một hồ nước gợn sóng lăn tăn.
“Nhìn kìa, là núi Ly và biển Lê Dạng.” Biệt Đông nhỏ giọng nhảy nhót, dù đã nhìn núi Ly và hồ trên máy bay bao nhiêu lần, cậu cũng không chán.
“Ừ, chúng ta lại về nhà rồi.” Lãnh Phong nói.
Bưởi: giờ mới để ý kỹ là núi Ly không phải núi Ly Sơn, mình sẽ sửa lại các chương trước đó dần dần
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 90: Đù, sập rồi…
Biệt Đông và Lãnh Phong ở trong thôn lâu hơn dự tính. Đã hơn nửa tháng trôi qua, họ chuyển mộ mới cho cha mẹ Biệt Đông, lại sửa sang căn nhà gỗ.
Họ không thuê người sửa nhà, Lãnh Phong tự làm hết. Biệt Đông nhìn Lãnh Phong bay lên bay xuống nóc nhà, trong lòng vừa lo lắng vừa nghĩ kỹ năng của tên này giỏi quá. Ngôi nhà này do cha xây, bây giờ đến lượt chồng mình hoàn thiện nó. Một cảm giác ấm áp như “thừa kế” gia tộc dâng lên trong lòng Biệt Đông.
Đã lâu rồi cậu không mơ thấy cha, bóng lưng dẫn cậu trèo đèo lội suối trong mơ, sau đó dần dần biến mất đã rất lâu chưa xuất hiện. Biệt Đông nghĩ đây là chuyện tốt, có lẽ chứng tỏ cha đã biết cậu sống tốt, thực sự yên tâm.
Những người trong thôn đều đã chào hỏi Lãnh Phong, dù là ai cũng biết Biệt Đông dẫn một “anh trai” trở về. Người anh còn rất giỏi giang, cao to, làm việc nặng cũng rất vui vẻ, tửu lượng cũng tốt, uống rượu với đàn ông của rất nhiều gia đình, không ai chuốc say được hắn. Người muốn hắn chịu thua đến cuối cùng đều gọi hắn là anh.
Tửu tượng tốt, khỏe, chỉ hai điểm này đã khiến người trong thôn chịu phục. Trong thế giới nhỏ tôn sùng kẻ mạnh này, người trong tộc không có ai nói gì. Hơn nữa mọi người đều nhớ tình nghĩa của cha Biệt Đông, và đều thương tiếc cho cảnh ngộ của cậu.
Trong hơn nửa tháng này, thời tiết ngày càng ấm lên, tuyết trên núi vẫn còn chất đống, nhưng tuyết trong thôn dần tan ra, mặt đất ướt sũng, hơi lầy lội. Mùa xuân ở đây đến muộn hơn bên ngoài mấy ngày. Sau khi tuyết tan hết mới nhìn thấy chồi non đã nhú trên cành cây, khi con người vẫn chưa phát hiện ra thì màu xanh mùa xuân đã phủ kín.
Đây là mùa xuân không thể thấy ở Lê Tân, sức sống thực sự vượt qua mùa đông khắc nghiệt. Lê Tân một năm bốn mùa đều nóng bức và đầy sức sống, khiến người ta quên mất thời gian. Nhưng quay về quê hương, Biệt Đông nhìn thấy đầu xuân đã lâu không gặp, trái tim đã được những ngày ở Lê Tân tẩm bổ sưởi ấm lại nhú chồi non khác.
Bốn mùa tuần hoàn, lòng người cũng vậy.
Cuối cùng cũng đến lúc phải rời đi. Một ngày trước khi đi, Biệt Đông và Lãnh Phong đến từng nhà trong tộc tạm biệt. Trong mấy ngày ngắn ngủi, họ đã ăn cơm, uống rượu, chơi đố nhau phạt rượu, chém gió cùng với mọi người. Nơi này từng là nhà của Biệt Đông, bây giờ vẫn vậy.
Bữa tối cuối cùng vẫn ăn ở nhà chú A Bố, Lan Nhã cũng ở đây. Chú A Bố dặn Lan Nhã hôm sau đưa hai người đến sân bay tỉnh. Lãnh Phong luôn miệng nói không cần phiền như thế, xe họ thuê có thể lái thẳng đến sân bay rồi trả ở đó.
Đêm cuối cùng ngủ ở nhà gỗ nhỏ, Lãnh Phong lại lưu luyến giường ở miền Bắc. Biệt Đông vốn nghĩ người miền Nam ngủ không quen giường sưởi của người miền Bắc, dễ phát hỏa. Mấy hôm nay cậu chú ý đến chế độ ăn uống, đồ ăn rất thanh đạm để hạ nhiệt cho Lãnh Phong.
Nhưng cái tên này lại thích nghi rất tốt, đêm nào cũng giày vò Biệt Đông eo mỏi chân run. Sau đó Biệt Đông chợt nghĩ thông suốt, bảo sao tên này không bị nóng trong, nóng trút hết lên người mình rồi.
Đêm cuối cùng Lãnh Phong cũng không tha cho cậu, dùng hết mười tám võ công dùng để chiều vợ. Cuối cùng Biệt Đông bị đâm tới nỗi bắt đầu mất tập trung, chỉ nghĩ, may mà mình mới hai mươi tuổi, giỏi chịu đựng. Với sức khỏe của Lãnh Phong, Biệt Đông nghĩ, liệu mình có nên dưỡng sinh sớm không? Như vậy còn có thể giày vò thêm mấy năm.
Lãnh Phong hứng thú dạt dào, mạnh mẽ, hoàn toàn không có ý định dừng lại, cúi người xuống bế Biệt Đông lên treo trên eo, lúc chuẩn bị tấn công thì góc giường đột nhiên phát ra một tiếng “rầm”. Hai người dừng lại, cùng quay đầu nhìn thì thì thấy góc giường thế mà bị sập!
Cả hai cùng nghiêng người, Biệt Đông hét lên một tiếng, Lãnh Phong vội vàng đỡ cậu, nhìn góc giường sập xuống với vẻ đầy khó tin, “Cái này mà cũng sập được???”
Vì tin chắc giường lò sẽ không sập, Lãnh Phong mới l*m t*nh một cách suồng sã. Giường có thể tan ra từng mảnh, nhưng giường lò vững chắc như thế mà cũng bị sập??
Sau khi hoàn hồn, Biệt Đông cười run người, ôm cổ Lãnh Phong nói: “Anh trâu bò thật, ch*ch sập cả giường.”
Lãnh Phong cong môi cười, hôn cậu một cái: “Quá khen quá khen, hai cùng ta cùng ch*ch, huân chương công quân có một nửa của em.”
Trận cuối cùng hai người đành phải kết thúc qua loa, xuống giường kiểm tra xem xảy ra chuyện gì. Biệt Đông nói: “Vẫn là lâu năm chưa sửa, cái giường này cũng hơn hai mươi năm, lại không sử dụng bao nhiêu năm rồi. Hôm nay có thể kiên trì đến cuối cùng thực sự không trụ thêm được nữa mới sập.”
Mấy ngày nay Lãnh Phong sửa nóc nhà, sửa cửa sổ, sửa cột trụ, sửa bếp, sửa từ trong ra ngoài một lượt nhưng không sửa giường. Hai người ngồi xổm trước góc giường sập cúi đầu cười một trận, đấm nhau nói “Tại em”, “Tại anh hết”. Sau đó Biệt Đông nói: “Thôi, đêm cuối cùng ở tạm đi, đừng để bụng, lần sau tới đây rồi sửa.”
“Ừ, được.” Lãnh Phong gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy. Cũng may diện tích sập không lớn, rụt chân dài, cuộn người lại vẫn miễn cưỡng ngủ được.
Như thế thì nhiệt độ giường cũng giảm xuống, Lãnh Phong ôm chặt Biệt Đông. Hai người đều không buồn ngủ, Lãnh Phong đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Nếu lúc trước Biệt Đông ra khỏi tù và không bỏ lỡ người do chú A Bố cử đi đón, có lẽ Biệt Đông sẽ theo người trong tộc trở về. Như vậy cũng sẽ không có Biệt Đông đến bước đường cùng gọi điện cho Giang Nguyên, ngàn dặm đến nhờ vả. Hắn và Biệt Đông cũng sẽ không quen biết, sẽ không yêu nhau, tất cả những chuyện sau này đều sẽ không xảy ra.
Nếu chưa bao giờ bắt đầu, khi mất đi cũng sẽ không sao. Nhưng Lãnh Phong và Biệt Đông đã đi đến bước này, hắn đột nhiên giật mình nhận ra chỉ cần quỹ đạo cuộc sống lệch đi dù chỉ một chút, họ sẽ không thể gặp nhau.
Sự “mất mát” tưởng tượng này khiến trong lòng hắn sinh ra một nỗi sợ, còn có vui mừng kỳ lạ vì “mất mà được lại”.
Lãnh Phong cảm thấy mình vô cùng vô cùng may mắn.
Hắn không nhịn được hỏi Biệt Đông: “Đông Đông ơi, em nói xem, nếu lúc đó em gặp được người do chú A Bố cử đến đón em, em sẽ theo người đó về tộc, hay là muốn ra ngoài?”
Biệt Đông sững sờ, cậu chưa từng nghĩ đến giả thiết này. Nhưng lúc này, hình như cậu cũng nhận ra rằng duyên phận giữa người với người thật ra rất bí ẩn và yếu ớt.
Cậu nghiêm túc suy nghĩ một lúc mới nói: “Em nghĩ, với cảm xúc và tình huống của em khi đó, có lẽ vẫn chọn rời đi một mình.”
Lãnh Phong hơi bất ngờ, Biệt Đông nói: “Khi đó em đã không liên lạc với người trong bộ tộc nhiều năm, hơn nữa xảy ra chuyện như vậy, bản thân em cho rằng không còn mặt mũi nào đối mặt với người trong tộc. Cho dù lúc đó họ muốn đến dẫn em đi, em cũng sẽ từ chối, hoặc là lén trốn đi một mình.”
Lãnh Phong thấu hiểu một phần nào. Biệt Đông thời điểm đó giống một con thú nhỏ bị thương, chảy máu, chỉ muốn chạy đến một nơi không ai biết mình, trốn đi, chậm rãi l**m láp vết thương.
Cậu sẽ không để cho bản thân như vậy ở lại bên cạnh người thân thiết.
Khi đó Biệt Đông gọi cho Giang Nguyên, đó là lựa chọn duy nhất của cậu, cũng là chuyện duy nhất có thể làm. Cuộc gặp gỡ giữa cậu và Lãnh Phong không phải sự tình cờ mong manh, mà là điều tất nhiên.
Dù vậy, Lãnh Phong vẫn cảm thấy vô cùng trân trọng đêm nay.
Sáng hôm sau, họ cắt điện nhà gỗ, tắt bếp, khóa chặt cửa sổ và cửa sân. Hai người cùng chụp một bức ảnh tự sướng trước cửa sân, sau đó lái xe rời khỏi thôn núi vẫn đang ngủ say.
Vì biết rằng sẽ còn quay lại, có lẽ sẽ không xa cách quá lâu, lần này rời đi mặc dù trong lòng Biệt Đông bịn rịn nhưng không buồn. Ngoài cửa sổ xe gió bụi cuồn cuộn, dòng nước mùa xuân khoác màu xanh mới như trái tim đã hồi phục của cậu.
Buổi chiều mới đến sân bay tỉnh, trả xe, ăn chút gì đó, đổi thẻ lên máy bay, vào cửa kiểm tra an ninh. Máy bay gầm rú chạy vào mây, chuyến đi dài dằng dặc, Biệt Đông đeo bịt mắt, dựa vào Lãnh Phong ngủ bù một giấc.
Đến khi cậu mơ màng tỉnh lại, gỡ bịt mắt ra, vô thức khàn giọng hỏi một câu: “Đến đâu rồi anh Phong?”
Sau đó mới nhớ ra đây là máy bay, không phải ô tô hay tàu, cậu cười một cái: “Ngủ ngu người luôn rồi.”
Lãnh Phong nói: “Đã đến Vân Nam, giờ chắc đang bay trên Lê Tân, sắp đến châu Khánh Nguyên rồi.”
Nhanh vậy, máy bay đang hạ cánh. Cửa sổ mở ra, Biệt Đông quen với tia sáng, nhìn xuống từ cửa sổ tròn. Quả nhiên, bên dưới là dãy núi bao la xanh đen, còn có một hồ nước gợn sóng lăn tăn.
“Nhìn kìa, là núi Ly và biển Lê Dạng.” Biệt Đông nhỏ giọng nhảy nhót, dù đã nhìn núi Ly và hồ trên máy bay bao nhiêu lần, cậu cũng không chán.
“Ừ, chúng ta lại về nhà rồi.” Lãnh Phong nói.
Bưởi: giờ mới để ý kỹ là núi Ly không phải núi Ly Sơn, mình sẽ sửa lại các chương trước đó dần dần
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 90
10.0/10 từ 47 lượt.