Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 7
79@-
Chương 7: Duyên gì cơ? Giả chứ gì!
Mọi người đều ngậm miệng không nhắc đến chuyện xảy ra ở đồn công an. Giang Nguyên là người đầu tiên bình thường lại, chỉ tự mắng một câu: “Đờ mờ, sau này không bao giờ tùy tiện làm người tốt nữa.” Anh ta đã cố ý để lại lá cờ thưởng ở đồn công an, không mang theo.
Lãnh Phong nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Giang Nguyên bảo Lãnh Phong đi đường vòng, đi dọc bờ biển, tiện đường giải sầu. Lãnh Phong chế giễu anh ta: “Còn có tâm trạng này à.”
“Sao không được có? Lúc đến tâm trạng bọn mình tốt biết bao, nhìn xem chuyện này làm rối hết lên. Chuyện trước kia của Tiểu Đông cũng qua lâu rồi, chúng ta đừng để bụng nữa. Còn đôi vợ chồng lòng lang dạ thú kia càng không liên quan gì với chúng ta, tại sao phải bị họ ảnh hưởng, đúng không? Đi đi đi, ra bờ biển đi dạo.”
Vì vậy Lãnh Phong rẽ vào một góc, chạy đến hướng khác.
Biệt Đông ngồi ở ghế sau, luôn không nói gì, im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ xe. Nhìn thấy xe rẽ vào mấy góc, sau đó cậu nhìn thấy một hồ nước rộng lớn, màu xanh lam, hiện ra dạ quang.
Cậu đột nhiên nhớ ra, một góc hồ nước có thể nhìn thấy từ xa mỗi ngày trên sân thượng khách sạn chắc là nó, bây giờ Giang Nguyên nói với cậu, đây là biển Lê Dạng.
Hồ nước trên cao nguyên đều được gọi là biển, lần đầu tiên Biệt Đông nghe thấy. Trên núi cao ở quê cậu cũng có hồ, mộ của cha mẹ nằm trong rừng cây bên hồ, nhưng hồ ở đây khác với cái hồ trước mặt. Biển Lê Dạng tràn đầy sức sống, hải âu trắng bay liệng trên đầu trời, những đám mây rất thấp hắt bóng xuống giữa hồ, bên cạnh có vô số người tắm nắng, đi bộ, ngẩn người.
Lãnh Phong lái xe dọc trước biển Lê Dạng. Giang Nguyên như một hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cho Biệt Đông, như đang cố gắng xoa dịu tâm trạng cho cậu.
Biệt Đông biết, thế là cậu cố nở nụ cười, nói với Giang Nguyên: “Nơi này rất đẹp.”
Giang Nguyên quay đầu nhìn cậu, khẽ nói: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Dừng một lát, Biệt Đông cũng gật đầu. Cậu không biết rốt cuộc mình nghĩ gì, nhưng lúc này cậu chỉ muốn để Giang Nguyên yên tâm. Chiếc xe chạy mãi, Biệt Đông áp trán lên cửa kính xe ấm áp, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Hôm nay Biệt Đông không đến làm phụ bếp, Tư Phóng dứt khoát cho mình nghỉ luôn, không mở cửa kinh doanh. Sau khi quay về, ba người đến thẳng chỗ Tư Phóng ăn cơm. Đi vào từ cửa sau sân sau, trong phòng tối thui, Tư Phóng không mở cửa sổ, không bật đèn, ngồi một mình trên sofa uống Brandy.
Đã qua giờ cơm, mọi người đều hơi đói. Rõ ràng Tư Phóng hơi say, lười đứng lên, chỉ chỉ bếp phía sau: “Nguyên liệu có sẵn, tự nấu đi.”
Vì vậy Biệt Đông chủ động nói: “Để em nấu, xong nhanh thôi.”
Trong bếp vang lên tiếng thái thức ăn nhanh nhẹn, tiếng dầu nóng đổ vào nồi chiên xào. Giang Nguyên mở cửa sổ trong phòng trước ra cho thoáng khí. Tư Phóng bị chói híp mắt lại, hỏi họ đến cục công an thế nào rồi, cười nói muốn xem cờ thường, treo cờ thưởng ở quán cơm xem như biển hiệu.
Giang Nguyên dở khóc dở cười, kể đơn giản chuyện đã xảy ra, không nhắc đến Biệt Đông. Thế là Tư Phóng cũng mắng đôi vợ chồng kia.
Lãnh Phong vẫn không nói gì, Tư Phóng đá hắn một cái: “Vẻ mặt của chú là sao?”
Lãnh Phong liếc nhìn bếp, ở đó đang nấu thức ăn, hắn hạ thấp âm lượng nói với Giang Nguyên: “Người kia, mày nên đưa đi thì hơn, thật đấy, đừng chờ sau này xảy ra chuyện gì. Loại người như vậy nếu gây chuyện, mày với tao không thể thu dọn được đâu.”
“Chuyện gì vậy?” Tư Phóng nhíu mày hỏi.
Giang Nguyên rặt vẻ không muốn, chỉ như một người giảng hòa, nói đơn giản Biệt Đông từng phạm tội và bị kết án.
Lãnh Phong phun ra mấy chữ: “Cố ý giết người, không thành.”
Tư Phóng giật mình, vô thức nhìn bếp sau: “Giết ai?”
“Cha dượng của nó.” Giang Nguyên trừng mắt nhìn Lãnh Phong, giải thích: “Tiểu Đông không chịu nói, nhưng sau đó người cha dượng kia bị phán tử hình, đã thi hành án, chắc chắn không phải loại gì tốt.”
“Đệt…”Ánh mắt Tư Phóng hơi đình trệ, ngơ ngác suy nghĩ, sau đó nói: “Theo anh thấy, thằng nhóc Tiểu Đông này không giống người xấu, cho dù trước kia làm việc quá bốc đồng, nhưng mới mười chín tuổi, vẫn có thể từ từ dạy. Đừng hở tí là đuổi người ta đi. Ai mà chưa từng không sợ gì cả khi còn trẻ? Đúng không?”
“Đúng rồi!” Giang Nguyên đụng đụng Lãnh Phong, ý kia rất rõ ràng. Mọi người ở đây ai mà chẳng có vài lịch sử đen? Tại sao anh Tư bị mất đầu ngón tay, tại sao mày theo tao đến Lê Tân, chẳng lẽ trong lòng không biết sao?
Lãnh Phong cũng rót cho mình một chén rượu, nhấp một hớp, lạnh lùng không trả lời.
Biệt Đông nấu xong bốn món và một bát canh rất nhanh. Giang Nguyên bưng lên phòng trước giúp cậu. Không biết bụng ai đúng lúc kêu một tiếng, Giang Nguyên cười nói: “Thơm phết, ngửi mùi thôi đã khác đồ ăn anh Tư nấu.”
Biệt Đông nói: “Em nấu, không cần tăng tiền.”
Tư Phóng chỉ uống rượu, ăn một chút đồ ăn, một nồi cơm to còn lại và mấy món ăn đều bị ba người quét sạch. Giang Nguyên chỉ nói “Ngon lắm ngon lắm”, lại lén dùng chân đụng vào Lãnh Phong, ánh mắt nói “Đứa trẻ giỏi như vậy mày kêu tao đuổi nó đi? Mày mới bị điên ấy.”
Lãnh Phong hoàn toàn không hề bị lay động.
Vừa ăn xong, Biệt Đông đang thu dọn, sân sau lại vang lên tiếng động. Người kia vẫn chưa đi vào, một giọng nữ trong trẻo đã hét lên trước: “Anh Tư ơi! Chồng ơi! Em về rồi nè!”
Biệt Đông sững sờ, nhìn thấy một cô gái mặc váy dài, tóc dài xoăn sóng quen cửa quen nẻo lao từ cửa sau đến phòng trước nhanh như bay, nhào lên người Tư Phóng như con chim nhỏ. Tư Phóng nhanh chóng duỗi tay ngăn cô lại, “Đàn bà con gái giữ phép tắc tí đi! Gọi chồng bậy bạ, gọi mất thanh danh rồi ai còn dám cưới em?”
Cô gái kia cũng không giận, tự đi một vòng quanh phòng, chào hỏi Giang Nguyên và Lãnh Phong rất quen thuộc, tiếp đó mới nhìn thấy Biệt Đông đứng ngẩn người ở hành lang. Cô gái cũng ngẩn ra một lát, xoay người lại hỏi Tư Phóng: “Ơ, có người mới đến thôn à?”
Tư Phóng chu môi về phía Giang Nguyên: “Chỗ thằng Nguyên, em gọi nó là Tiểu Đông đi, mới đến.”
“Chào Tiểu Đông, tôi tên Cố Nhĩ Tàng.” Cô gái phóng khoáng duỗi tay ra với Biệt Đông. Biệt Đông chỉ có thể một tay nâng đĩa, tay kia duỗi ra nắm lấy, sau đó đi vào bếp rửa bát.
Cố Nhĩ Tàng xoay người ngồi bên cạnh Tư Phóng, cũng rót một chén rượu: “Tên nhóc này đẹp trai quá, còn biết xấu hổ nữa.”
Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng trong lòng, còn biết giết người nữa. Hắn cúi đầu không nói ra.
Giang Nguyên gật đầu: “Anh quen được lúc ra ngoài vẽ tranh, từng làm người dẫn đường cho anh, bây giờ muốn làm việc kiếm tiền nên đến chỗ anh.”
“Tốt mà, thấy cậu ta làm việc rất nhanh nhẹn, cũng không nói nhiều.” Cố Nhĩ Tàng lại thò đầu nhìn bếp, chỉ chỉ mấy người nghiêng ngả trong phòng: “Đẹp trai hơn mấy anh, còn chăm chỉ hơn mấy anh.”
“Ha ha ha ha.” Tư Phóng cười ra tiếng, “Nói đúng lại còn nói to.”
“Em thì sao, ra ngoài nhập hàng tận hai tháng? Em nhập hàng hay đi du lịch hả?” Tư Phóng hỏi Cố Nhĩ Tàng.
Cố Nhĩ Tàng gẩy tóc, trợn mắt lên: “Anh không hiểu được đâu, dù sao em cũng là hot girl mạng, mở quầy bán đá quý chỉ là nghề phụ, chụp ảnh quay video live stream mới là nghề chính của em. Người hâm mộ của em chỉ thích xem em ngao du khắp thế giới.”
Cố Nhĩ Tàng có vẻ rất quen thuộc, không hề bực bội, đạp Tư Phóng một phát: “Em vẫn chưa ăn cơm đâu, nấu chút đồ ăn cho em đi?”
Tư Phóng hơi mất kiên nhẫn: “Không đến sớm một chút, Tiểu Đông làm một bàn đồ ăn, vừa ăn xong.”
Biệt Đông trong bếp nghe được, nói to từ xa: “Không sao, muốn ăn gì em lại nấu, nhanh lắm.”
Cố Nhĩ Tàng đứng dậy đi vào bếp nói với cậu mấy câu, sau đó quay lại vỗ mạnh Tư Phóng: “Em không thích, em chỉ muốn ăn đồ ăn nấu, nấu mì cho em đi? Em chỉ thích ăn mì anh nấu.”
Tư Phóng bị làm phiền, hùng hùng hổ hổ đứng lên, đi vào bếp nấu bát mì.
Cố Nhĩ Tàng nhìn Giang Nguyên, lại nhìn Lãnh Phong, nhíu mày nói: “Em thấy dạo này các anh hơi suy tướng, bói một quẻ cho các anh nhé?”
“Em bớt lên cơn đi.” Tư Phóng ngậm điếu thuốc, hét từ bếp.
“Quản em ít thôi, nếu không em bói luôn cho anh đấy, bói xem khi nào anh cưới em.” Cố Nhĩ Tàng cười hì hì, rất hoạt bát.
Tư Phóng mơ hồ mắng một tiếng.
Biệt Đông rửa bát xong đi vào, ngược lại hơi tò mò. Nhìn Cố Nhĩ Tàng lấy một bộ bài trong túi ra, lá bài rất to, xào bài một lúc, sau đó bày trận, rồi bảo Giang Nguyên rút một lá.
Cố Nhĩ Tàng vẫn chưa nói, Giang Nguyên đã nói trước: “Anh chỉ muốn biết một chuyện.” Trong lòng anh ta chỉ nghĩ khi nào mới có thể ly hôn thành công.
“Em hiểu.” Cố Nhĩ Tàng cũng thân với anh ta: “Bói cho anh nhiều lần như vậy, anh vẫn chưa từ bỏ ý định. Dù sao em chỉ bói chuyện trong vòng nửa năm, lần này cũng giống vậy, không đùa.”
Giang Nguyên lập tức sụp đổ.
Bài được đưa đến trước mặt Lãnh Phong, bị hắn từ chối: “Cảm ơn, anh không cần.”
Cố Nhĩ Tàng trực tiếp chuyển bài về phía Biệt Đông. Biệt Đông do dự một lát, thật ra cậu không tin mấy cái này, nhưng không tiện làm phật ý Cố Nhĩ Tàng, thế là rút bừa một lá. Cố Nhĩ Tàng nhìn mặt bài của cậu, mắt sáng lên: “Thú vị đấy.”
“Bà đồng, nhìn ra gì rồi?” Tư Phóng hỏi cô.
Cố Nhĩ Tàng ngẩng đầu nhìn Biệt Đông, lại nhìn mấy người ở đây, nói: “Em bói được Tiểu Đông có duyên với nơi này, sẽ có duyên rất sâu với một người đang ở đây, nhưng em không bói được là ai.”
Biệt Đông sững sờ, Lãnh Phong và Tư Phóng vô thức cùng lúc nhìn về phía Giang Nguyên. Giang Nguyên mơ hồ hưng phấn, hỏi: “Duyên gì?”
Cố Nhĩ Tàng thẳng thắn, không kiêng kỵ: “Nghiệt duyên.”
Mọi người đều sửng sốt, Giang Nguyên buột miệng: “Đệt… Em có biết bói không? Giả chứ gì?”
“Anh đã bảo con bé nói dối mà, các chú không tin, mỗi lần gặp cứ đòi nó bói.” Tư Phóng giễu cợt.
Biệt Đông không để bụng, hờ hững nói: “Quê em cũng có rất nhiều bà đồng, thầy mo1, giả hết đấy.”[1]
“Đệt!“ Cố Nhĩ Tàng căm giận bất bình: “Có lần nào em bói không chuẩn không?” Cô chỉ vào Lãnh Phong: “Anh có vận đào hoa đúng không?” Lại chỉ Tư Phóng: “Anh và vợ cũ không thể cưới lại, cái nào không chính xác?”
Tư Phóng lập tức nói: “Ai bảo anh và Tuyết Thanh không thể cưới lại? Anh vẫn chưa chết đâu, sống thêm một ngày sẽ có thêm một tia hy vọng.”
Biệt Đông nhìn về phía Lãnh Phong theo ánh mắt của Cố Nhĩ Tàng, trong lòng cậu hơi tò mò, người như vậy cũng sẽ có vận đào hoa? Thoạt nhìn Lãnh Phong không liên quan gì với chuyện tình yêu. Nhưng cậu không muốn hỏi ra, càng không muốn tỏ ra có hứng thú với quá khứ của Lãnh Phong. Vì vậy cậu hờ hững đánh mắt đi.
Ngược lại là Giang Nguyên như thể nhớ lại nhược điểm của Lãnh Phong, lập tức ôm lấy cổ hắn: “Cứ suốt ngày nói tao, mớ hỗn độn của ngài cũng không kém hơn tôi. Phòng cháy phòng trộm phòng Lãnh Phong, đây chính là lời cay nghiệt mà vợ chưa cưới cũ của mày nói ra, chậc chậc chậc.”
Lãnh Phong thiếu kiên nhẫn tránh khỏi anh ta, cũng không thanh minh, ánh mắt lại vô tình hoặc cố ý lướt qua Biệt Đông. Biệt Đông chỉ xem như không nhìn thấy, thẫn thờ đứng dậy đi dọn bếp vừa mới nấu mì.
Cậu cảm thấy đám người này hơi nhàm chán, ăn xong chẳng có việc gì làm nên nói mấy chuyện nam nữ.
Họ khác với mình, không cần lo sinh tồn. Còn mình, Biệt Đông vừa lau bếp vừa nghĩ, cậu vẫn đang vật lộn để sống, tất cả những thứ khác đối với cậu đều là ảo ảnh.
Lời tác giả:
Cô nàng Tiểu Cố: Phàm là những thứ không dứt ra được, không gỡ ra được đều là “Nghiệt duyên”.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 7: Duyên gì cơ? Giả chứ gì!
Mọi người đều ngậm miệng không nhắc đến chuyện xảy ra ở đồn công an. Giang Nguyên là người đầu tiên bình thường lại, chỉ tự mắng một câu: “Đờ mờ, sau này không bao giờ tùy tiện làm người tốt nữa.” Anh ta đã cố ý để lại lá cờ thưởng ở đồn công an, không mang theo.
Lãnh Phong nhìn anh ta một cái, không nói gì.
Giang Nguyên bảo Lãnh Phong đi đường vòng, đi dọc bờ biển, tiện đường giải sầu. Lãnh Phong chế giễu anh ta: “Còn có tâm trạng này à.”
“Sao không được có? Lúc đến tâm trạng bọn mình tốt biết bao, nhìn xem chuyện này làm rối hết lên. Chuyện trước kia của Tiểu Đông cũng qua lâu rồi, chúng ta đừng để bụng nữa. Còn đôi vợ chồng lòng lang dạ thú kia càng không liên quan gì với chúng ta, tại sao phải bị họ ảnh hưởng, đúng không? Đi đi đi, ra bờ biển đi dạo.”
Vì vậy Lãnh Phong rẽ vào một góc, chạy đến hướng khác.
Biệt Đông ngồi ở ghế sau, luôn không nói gì, im lặng nhìn bên ngoài cửa sổ xe. Nhìn thấy xe rẽ vào mấy góc, sau đó cậu nhìn thấy một hồ nước rộng lớn, màu xanh lam, hiện ra dạ quang.
Cậu đột nhiên nhớ ra, một góc hồ nước có thể nhìn thấy từ xa mỗi ngày trên sân thượng khách sạn chắc là nó, bây giờ Giang Nguyên nói với cậu, đây là biển Lê Dạng.
Hồ nước trên cao nguyên đều được gọi là biển, lần đầu tiên Biệt Đông nghe thấy. Trên núi cao ở quê cậu cũng có hồ, mộ của cha mẹ nằm trong rừng cây bên hồ, nhưng hồ ở đây khác với cái hồ trước mặt. Biển Lê Dạng tràn đầy sức sống, hải âu trắng bay liệng trên đầu trời, những đám mây rất thấp hắt bóng xuống giữa hồ, bên cạnh có vô số người tắm nắng, đi bộ, ngẩn người.
Lãnh Phong lái xe dọc trước biển Lê Dạng. Giang Nguyên như một hướng dẫn viên du lịch giới thiệu cho Biệt Đông, như đang cố gắng xoa dịu tâm trạng cho cậu.
Biệt Đông biết, thế là cậu cố nở nụ cười, nói với Giang Nguyên: “Nơi này rất đẹp.”
Giang Nguyên quay đầu nhìn cậu, khẽ nói: “Mọi chuyện đã qua rồi.”
Dừng một lát, Biệt Đông cũng gật đầu. Cậu không biết rốt cuộc mình nghĩ gì, nhưng lúc này cậu chỉ muốn để Giang Nguyên yên tâm. Chiếc xe chạy mãi, Biệt Đông áp trán lên cửa kính xe ấm áp, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Hôm nay Biệt Đông không đến làm phụ bếp, Tư Phóng dứt khoát cho mình nghỉ luôn, không mở cửa kinh doanh. Sau khi quay về, ba người đến thẳng chỗ Tư Phóng ăn cơm. Đi vào từ cửa sau sân sau, trong phòng tối thui, Tư Phóng không mở cửa sổ, không bật đèn, ngồi một mình trên sofa uống Brandy.
Đã qua giờ cơm, mọi người đều hơi đói. Rõ ràng Tư Phóng hơi say, lười đứng lên, chỉ chỉ bếp phía sau: “Nguyên liệu có sẵn, tự nấu đi.”
Vì vậy Biệt Đông chủ động nói: “Để em nấu, xong nhanh thôi.”
Trong bếp vang lên tiếng thái thức ăn nhanh nhẹn, tiếng dầu nóng đổ vào nồi chiên xào. Giang Nguyên mở cửa sổ trong phòng trước ra cho thoáng khí. Tư Phóng bị chói híp mắt lại, hỏi họ đến cục công an thế nào rồi, cười nói muốn xem cờ thường, treo cờ thưởng ở quán cơm xem như biển hiệu.
Giang Nguyên dở khóc dở cười, kể đơn giản chuyện đã xảy ra, không nhắc đến Biệt Đông. Thế là Tư Phóng cũng mắng đôi vợ chồng kia.
Lãnh Phong vẫn không nói gì, Tư Phóng đá hắn một cái: “Vẻ mặt của chú là sao?”
Lãnh Phong liếc nhìn bếp, ở đó đang nấu thức ăn, hắn hạ thấp âm lượng nói với Giang Nguyên: “Người kia, mày nên đưa đi thì hơn, thật đấy, đừng chờ sau này xảy ra chuyện gì. Loại người như vậy nếu gây chuyện, mày với tao không thể thu dọn được đâu.”
“Chuyện gì vậy?” Tư Phóng nhíu mày hỏi.
Giang Nguyên rặt vẻ không muốn, chỉ như một người giảng hòa, nói đơn giản Biệt Đông từng phạm tội và bị kết án.
Lãnh Phong phun ra mấy chữ: “Cố ý giết người, không thành.”
Tư Phóng giật mình, vô thức nhìn bếp sau: “Giết ai?”
“Cha dượng của nó.” Giang Nguyên trừng mắt nhìn Lãnh Phong, giải thích: “Tiểu Đông không chịu nói, nhưng sau đó người cha dượng kia bị phán tử hình, đã thi hành án, chắc chắn không phải loại gì tốt.”
“Đệt…”Ánh mắt Tư Phóng hơi đình trệ, ngơ ngác suy nghĩ, sau đó nói: “Theo anh thấy, thằng nhóc Tiểu Đông này không giống người xấu, cho dù trước kia làm việc quá bốc đồng, nhưng mới mười chín tuổi, vẫn có thể từ từ dạy. Đừng hở tí là đuổi người ta đi. Ai mà chưa từng không sợ gì cả khi còn trẻ? Đúng không?”
“Đúng rồi!” Giang Nguyên đụng đụng Lãnh Phong, ý kia rất rõ ràng. Mọi người ở đây ai mà chẳng có vài lịch sử đen? Tại sao anh Tư bị mất đầu ngón tay, tại sao mày theo tao đến Lê Tân, chẳng lẽ trong lòng không biết sao?
Lãnh Phong cũng rót cho mình một chén rượu, nhấp một hớp, lạnh lùng không trả lời.
Biệt Đông nấu xong bốn món và một bát canh rất nhanh. Giang Nguyên bưng lên phòng trước giúp cậu. Không biết bụng ai đúng lúc kêu một tiếng, Giang Nguyên cười nói: “Thơm phết, ngửi mùi thôi đã khác đồ ăn anh Tư nấu.”
Biệt Đông nói: “Em nấu, không cần tăng tiền.”
Tư Phóng chỉ uống rượu, ăn một chút đồ ăn, một nồi cơm to còn lại và mấy món ăn đều bị ba người quét sạch. Giang Nguyên chỉ nói “Ngon lắm ngon lắm”, lại lén dùng chân đụng vào Lãnh Phong, ánh mắt nói “Đứa trẻ giỏi như vậy mày kêu tao đuổi nó đi? Mày mới bị điên ấy.”
Lãnh Phong hoàn toàn không hề bị lay động.
Vừa ăn xong, Biệt Đông đang thu dọn, sân sau lại vang lên tiếng động. Người kia vẫn chưa đi vào, một giọng nữ trong trẻo đã hét lên trước: “Anh Tư ơi! Chồng ơi! Em về rồi nè!”
Biệt Đông sững sờ, nhìn thấy một cô gái mặc váy dài, tóc dài xoăn sóng quen cửa quen nẻo lao từ cửa sau đến phòng trước nhanh như bay, nhào lên người Tư Phóng như con chim nhỏ. Tư Phóng nhanh chóng duỗi tay ngăn cô lại, “Đàn bà con gái giữ phép tắc tí đi! Gọi chồng bậy bạ, gọi mất thanh danh rồi ai còn dám cưới em?”
Cô gái kia cũng không giận, tự đi một vòng quanh phòng, chào hỏi Giang Nguyên và Lãnh Phong rất quen thuộc, tiếp đó mới nhìn thấy Biệt Đông đứng ngẩn người ở hành lang. Cô gái cũng ngẩn ra một lát, xoay người lại hỏi Tư Phóng: “Ơ, có người mới đến thôn à?”
Tư Phóng chu môi về phía Giang Nguyên: “Chỗ thằng Nguyên, em gọi nó là Tiểu Đông đi, mới đến.”
“Chào Tiểu Đông, tôi tên Cố Nhĩ Tàng.” Cô gái phóng khoáng duỗi tay ra với Biệt Đông. Biệt Đông chỉ có thể một tay nâng đĩa, tay kia duỗi ra nắm lấy, sau đó đi vào bếp rửa bát.
Cố Nhĩ Tàng xoay người ngồi bên cạnh Tư Phóng, cũng rót một chén rượu: “Tên nhóc này đẹp trai quá, còn biết xấu hổ nữa.”
Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng trong lòng, còn biết giết người nữa. Hắn cúi đầu không nói ra.
Giang Nguyên gật đầu: “Anh quen được lúc ra ngoài vẽ tranh, từng làm người dẫn đường cho anh, bây giờ muốn làm việc kiếm tiền nên đến chỗ anh.”
“Tốt mà, thấy cậu ta làm việc rất nhanh nhẹn, cũng không nói nhiều.” Cố Nhĩ Tàng lại thò đầu nhìn bếp, chỉ chỉ mấy người nghiêng ngả trong phòng: “Đẹp trai hơn mấy anh, còn chăm chỉ hơn mấy anh.”
“Ha ha ha ha.” Tư Phóng cười ra tiếng, “Nói đúng lại còn nói to.”
“Em thì sao, ra ngoài nhập hàng tận hai tháng? Em nhập hàng hay đi du lịch hả?” Tư Phóng hỏi Cố Nhĩ Tàng.
Cố Nhĩ Tàng gẩy tóc, trợn mắt lên: “Anh không hiểu được đâu, dù sao em cũng là hot girl mạng, mở quầy bán đá quý chỉ là nghề phụ, chụp ảnh quay video live stream mới là nghề chính của em. Người hâm mộ của em chỉ thích xem em ngao du khắp thế giới.”
Cố Nhĩ Tàng có vẻ rất quen thuộc, không hề bực bội, đạp Tư Phóng một phát: “Em vẫn chưa ăn cơm đâu, nấu chút đồ ăn cho em đi?”
Tư Phóng hơi mất kiên nhẫn: “Không đến sớm một chút, Tiểu Đông làm một bàn đồ ăn, vừa ăn xong.”
Biệt Đông trong bếp nghe được, nói to từ xa: “Không sao, muốn ăn gì em lại nấu, nhanh lắm.”
Cố Nhĩ Tàng đứng dậy đi vào bếp nói với cậu mấy câu, sau đó quay lại vỗ mạnh Tư Phóng: “Em không thích, em chỉ muốn ăn đồ ăn nấu, nấu mì cho em đi? Em chỉ thích ăn mì anh nấu.”
Tư Phóng bị làm phiền, hùng hùng hổ hổ đứng lên, đi vào bếp nấu bát mì.
Cố Nhĩ Tàng nhìn Giang Nguyên, lại nhìn Lãnh Phong, nhíu mày nói: “Em thấy dạo này các anh hơi suy tướng, bói một quẻ cho các anh nhé?”
“Em bớt lên cơn đi.” Tư Phóng ngậm điếu thuốc, hét từ bếp.
“Quản em ít thôi, nếu không em bói luôn cho anh đấy, bói xem khi nào anh cưới em.” Cố Nhĩ Tàng cười hì hì, rất hoạt bát.
Tư Phóng mơ hồ mắng một tiếng.
Biệt Đông rửa bát xong đi vào, ngược lại hơi tò mò. Nhìn Cố Nhĩ Tàng lấy một bộ bài trong túi ra, lá bài rất to, xào bài một lúc, sau đó bày trận, rồi bảo Giang Nguyên rút một lá.
Cố Nhĩ Tàng vẫn chưa nói, Giang Nguyên đã nói trước: “Anh chỉ muốn biết một chuyện.” Trong lòng anh ta chỉ nghĩ khi nào mới có thể ly hôn thành công.
“Em hiểu.” Cố Nhĩ Tàng cũng thân với anh ta: “Bói cho anh nhiều lần như vậy, anh vẫn chưa từ bỏ ý định. Dù sao em chỉ bói chuyện trong vòng nửa năm, lần này cũng giống vậy, không đùa.”
Giang Nguyên lập tức sụp đổ.
Bài được đưa đến trước mặt Lãnh Phong, bị hắn từ chối: “Cảm ơn, anh không cần.”
Cố Nhĩ Tàng trực tiếp chuyển bài về phía Biệt Đông. Biệt Đông do dự một lát, thật ra cậu không tin mấy cái này, nhưng không tiện làm phật ý Cố Nhĩ Tàng, thế là rút bừa một lá. Cố Nhĩ Tàng nhìn mặt bài của cậu, mắt sáng lên: “Thú vị đấy.”
“Bà đồng, nhìn ra gì rồi?” Tư Phóng hỏi cô.
Cố Nhĩ Tàng ngẩng đầu nhìn Biệt Đông, lại nhìn mấy người ở đây, nói: “Em bói được Tiểu Đông có duyên với nơi này, sẽ có duyên rất sâu với một người đang ở đây, nhưng em không bói được là ai.”
Biệt Đông sững sờ, Lãnh Phong và Tư Phóng vô thức cùng lúc nhìn về phía Giang Nguyên. Giang Nguyên mơ hồ hưng phấn, hỏi: “Duyên gì?”
Cố Nhĩ Tàng thẳng thắn, không kiêng kỵ: “Nghiệt duyên.”
Mọi người đều sửng sốt, Giang Nguyên buột miệng: “Đệt… Em có biết bói không? Giả chứ gì?”
“Anh đã bảo con bé nói dối mà, các chú không tin, mỗi lần gặp cứ đòi nó bói.” Tư Phóng giễu cợt.
Biệt Đông không để bụng, hờ hững nói: “Quê em cũng có rất nhiều bà đồng, thầy mo1, giả hết đấy.”[1]
- Shaman giáo hay Saman giáo là một hình thức tín ngưỡng cổ xưa thông qua những người trung gian để giao tiếp với Thần linh, qua đó nhờ Thần linh giúp đỡ những điều mong muốn, truyền đạt ý chí của Thần Linh, họ có nhiệm vụ trông giữ, phụng sự và cúng tế lễ cho Thần Linh. Và những người môi giới hay sứ giả thần linh này được gọi là Thầy tế, Thầy mo, Phù thủy hoặc Pháp sư tùy theo từng nơi. Có thể hiểu Shaman là tín ngưỡng dân gian, có ở tất cả các quốc gia trên thế giới từ thời cổ đại và nguyên thủy nhất của loài người.
“Đệt!“ Cố Nhĩ Tàng căm giận bất bình: “Có lần nào em bói không chuẩn không?” Cô chỉ vào Lãnh Phong: “Anh có vận đào hoa đúng không?” Lại chỉ Tư Phóng: “Anh và vợ cũ không thể cưới lại, cái nào không chính xác?”
Tư Phóng lập tức nói: “Ai bảo anh và Tuyết Thanh không thể cưới lại? Anh vẫn chưa chết đâu, sống thêm một ngày sẽ có thêm một tia hy vọng.”
Biệt Đông nhìn về phía Lãnh Phong theo ánh mắt của Cố Nhĩ Tàng, trong lòng cậu hơi tò mò, người như vậy cũng sẽ có vận đào hoa? Thoạt nhìn Lãnh Phong không liên quan gì với chuyện tình yêu. Nhưng cậu không muốn hỏi ra, càng không muốn tỏ ra có hứng thú với quá khứ của Lãnh Phong. Vì vậy cậu hờ hững đánh mắt đi.
Ngược lại là Giang Nguyên như thể nhớ lại nhược điểm của Lãnh Phong, lập tức ôm lấy cổ hắn: “Cứ suốt ngày nói tao, mớ hỗn độn của ngài cũng không kém hơn tôi. Phòng cháy phòng trộm phòng Lãnh Phong, đây chính là lời cay nghiệt mà vợ chưa cưới cũ của mày nói ra, chậc chậc chậc.”
Lãnh Phong thiếu kiên nhẫn tránh khỏi anh ta, cũng không thanh minh, ánh mắt lại vô tình hoặc cố ý lướt qua Biệt Đông. Biệt Đông chỉ xem như không nhìn thấy, thẫn thờ đứng dậy đi dọn bếp vừa mới nấu mì.
Cậu cảm thấy đám người này hơi nhàm chán, ăn xong chẳng có việc gì làm nên nói mấy chuyện nam nữ.
Họ khác với mình, không cần lo sinh tồn. Còn mình, Biệt Đông vừa lau bếp vừa nghĩ, cậu vẫn đang vật lộn để sống, tất cả những thứ khác đối với cậu đều là ảo ảnh.
Lời tác giả:
Cô nàng Tiểu Cố: Phàm là những thứ không dứt ra được, không gỡ ra được đều là “Nghiệt duyên”.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 7
10.0/10 từ 47 lượt.