Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 6
58@-
Chương 6: Hắn ghét cái người lai lịch không rõ này
Nước mắt ở khóe mắt Giang Nguyên vẫn chưa khô, lúc này lại bị chọc tức đến mức đau gan. Có cha mẹ nào như vậy không? Khó khăn lắm mới cứu được con ruột, lại anh đẩy tôi đẩy? Con ngay trước mặt con cái.
Anh ta nhất thời máu nóng xông lên đầu, ước gì có thể lập tức lao lên nói với đôi vợ chồng kia, hai người không cần con nữa đúng không? Vậy được, lập tức làm thủ tục nhận nuôi, để tôi nuôi cho, đứa trẻ do tôi cứu tôi bằng lòng nuôi, mẹ kiếp tôi chỉ thiếu mỗi đứa con.
Một biểu cảm của Giang Nguyên, Lãnh Phong đã biết anh ta muốn làm gì, nhanh như chớp kéo anh ta lại, hạ giọng nói: “Đừng xen vào, cả nhà họ đông đủ, cứ để họ tự giải quyết.”
Ánh mắt Lãnh Phong liếc về phía Biệt Đông ngồi xổm trong góc ôm Tiểu Hàng, nhíu mày lại.
Cảnh sát cũng không muốn thấy cha mẹ cãi nhau trong đồn cảnh sát như vậy. Cuối cùng, phó cục trưởng cũng bị làm kinh động, chạy đến quát to một tiếng, cứng rắn tách hai vợ chồng ra, ấn họ ngồi xuống hai cái ghế, đối mặt nhau cho họ dễ giải quyết.
Kết quả, ước chừng đôi vợ chồng này tích tụ oán hận đã lâu, không nói được ba câu lại bắt đầu chửi nhau. Từ bây giờ đứa trẻ đi theo ai, đến ai chịu trách nhiệm khi đứa trẻ bị lạc mất, thậm chí nói đến những chuyện vặt vãnh trong lúc yêu đương trước khi kết hôn.
Lúc này Biệt Đông buông Tiểu Hàng ra, đi đến trước mặt phó cục trưởng và hỏi: “Nếu họ đều không cần đứa trẻ, có thể để đứa trẻ đi theo người khác không?”
Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, hôm nay đứa trẻ nhìn thấy bố mẹ cãi nhau to như vậy, chịu chấn thương tâm lý có lẽ lớn hơn việc bị bắt cóc, chẳng khác gì bị cha mẹ ruột vứt bỏ ngay trước mặt. Thay vì cuối cùng bị một trong số họ đưa đi, chẳng thà để những gia đình bình thường khác muốn nhận con nuôi nhận nuôi đứa trẻ.
Phó cục trưởng bị hai bậc phụ huynh vô lý làm cho nổi cơn tam bành, bị Biệt Đông hỏi như vậy, giọng điệu cũng không tốt lắm, tức giận mắng: “Không được! Bố mẹ vẫn còn, muốn không chịu trách nhiệm à? Đừng hòng!”
Biệt Đông lạnh lùng mang theo chút thù hận nói: “Nhưng họ có xứng làm cha mẹ không? Họ không xứng!”
Vừa dứt lời, hai phụ huynh đang cãi nhau sững sờ, cha đứa trẻ lập tức trút giận lên cậu: “Đù! Mẹ kiếp mày là thằng nào?! Liên quan gì tới mày? Ông đây có xứng hay không đến lượt mày quản à? Đờ mờ lông còn chưa mọc đủ đã dám dạy đời tao?”
Mẹ đứa trẻ lạnh lùng nhìn Biệt Đông, cũng rặt vẻ “Chuyện nhà tôi liên quan đếch gì tới cậu”. Sợi dây thần kinh nào đó trong đầu Biệt Đông bị chạm vào, cậu lập tức đi tới, dễ dàng túm cổ áo cha đứa trẻ, giọng lạnh như băng: “Ông lặp lại lần nữa xem?”
Cảnh sát bên cạnh quát: “Làm gì đấy?! Muốn đánh nhau ở cục công an đúng không?”
Biệt Đông đã siết chặt nắm đấm, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mặt. Người đàn ông có vẻ hơi sợ, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt. Biệt Đông chuẩn bị tung nắm đấm, nhưng đột nhiên bị ngăn lại, có người ôm eo cậu từ phía sau, giữ nắm đấm của cậu, kéo cả người ra sau.
Người kia rất khỏe, Biệt Đông bị trói chặt toàn thân, kéo ra khỏi người đàn ông trung niên trước mặt. Giọng Lãnh Phong vang lên bên tai cậu: “Đừng ra tay, sẽ chịu thiệt.”
Biệt Đông há to miệng thở hổn hển mấy cái, hơi bình tĩnh lại, mới nhìn rõ người ôm cậu kéo ra là Lãnh Phong. Thấy cậu hơi bình tĩnh, Lãnh Phong mới buông tay ra, còn gật đầu với cảnh sát, thản nhiên nói: “Xin lỗi, cậu ấy nhất thời kích động.”
Phó cục trưởng bị một loạt chuyện ầm ĩ hôm nay làm cho tức sôi máu, ngón tay run rẩy, dựa vào nguyên tắc không tha một ai, ông chỉ vào đôi vợ chồng kia: “Hai người, hôm nay nhất định phải giải quyết xong chuyện này ngay tại đây cho tôi. Cho dù đứa trẻ đi theo ai, nhất định phải có một người đưa đi!”
Lại quay đầu chỉ Biệt Đông: “Cậu là ai? Gan to gớm nhỉ, ở cục công an cũng dám ra tay đánh người? Lại đây, cho tôi kiểm tra giấy tờ tùy thân, xem xem làm gì, có tiền án hay không!”
Rõ ràng là ban ngày, trời nắng chang chang, nhưng toàn thân Biệt Đông lại hơi lạnh.
Một anh cảnh sát lập tức đi tới hỏi thẻ căn cước của Biệt Đông, Giang Nguyên vẫn đang cười nói xin tha: “Không đến mức đó chứ, chỉ nhất thời kích động thôi, cũng không phải ra tay thật…”
Sắc mặt Biệt Đông tái nhợt, nộp thẻ căn cước. Anh cảnh sát cầm lấy đi đến trước máy vi tính trên bàn loay hoay một lúc, tiếp đó ánh mắt sững sờ, giống như không thể tin được.
Giang Nguyên và Lãnh Phong ngờ vực nhìn cảnh sát, lại nhìn Biệt Đông. Biệt Đông mím chặt môi, mặt không biểu cảm.
“Sếp ơi, chú xem đi.” Anh cảnh sát nói với phó cục trưởng.
Phó cục trưởng vẫn thở hổn hển, nổi giận đùng đùng đi đến trước máy tính, rồi cũng sững sờ theo. Sau đó ông nhìn Biệt Đông với ánh mắt phức tạp: “Quả nhiên, hóa ra còn là tội phạm giết người à, bảo sao vô pháp vô thiên như vậy!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ. Đôi vợ chồng kia thậm chí co rúm người lại, như thể đối mặt với “tội phạm giết người” ngay lập tức hình thành cộng đồng lợi ích, cùng đối ngoại.
Lãnh Phong nhíu mày ra chữ “Xuyên” (), Giang Nguyên cũng kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Biệt Đông.
Biệt Đông vẫn như vậy, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng và hung ác như thú hoang, nhìn thẳng vào phó cục trưởng: “Cháu không giết người.”
Phó cục trưởng hừ mạnh một tiếng, ngón tay chọc màn hình máy tính: “Phải, người kia may mắn không chết, nếu không cả đời này cậu đừng hòng ra ngoài. Trên phán quyết của tòa viết rõ: thôn Tuyết Hồ, huyện Hạ Châu, tỉnh Hắc Long Giang, ngày 23 tháng 9, một trong những người có liên quan trong vụ án hình sự nghiêm trọng có ý định và khuynh hướng giết người rõ ràng, không thành.”
Phó cục trưởng lặp lại hai chữ cuối cùng: “Không thành, có biết hai chữ này không? Có ý định giết người, thực hiện hành vi giết người, không g**t ch*t xem như cậu gặp may! Ba năm trước cậu vẫn chưa tròn 18 tuổi, nên được xử nhẹ, chỉ nhốt có vài năm, cậu mới có thể yên lành đứng ở đây. Bây giờ cậu đủ 18 tuổi rồi, cậu biết không, nếu lại làm chuyện gì ngu ngốc, cậu sẽ bị nhốt cả đời!”
Giang Nguyên hoàn hồn lại, vẫn chưa hiểu rõ, túm Biệt Đông lắc lắc: “Tiểu Đông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Biệt Đông lạnh như băng, không nói gì cả. Giang Nguyên sốt ruột, hỏi cảnh sát rằng anh ta có thể xem hồ sơ phán quyết không. Cảnh sát hỏi: “Người này có quan hệ gì với hai anh?”
Giang Nguyên đáp: “Là… Nhân viên khách sạn của tôi.”
Phó cục trưởng lại hừ lạnh một tiếng: “Anh không biết cậu ta từng phạm tội? Một người không biết lai lịch cũng dám dùng? Từ xa xôi chạy đến chỗ chúng tôi, chẳng lẽ sau khi ra ngoài lại phạm tội gì ở địa phương, giờ đang bỏ trốn?”
Biệt Đông khàn giọng, gầm nhẹ: “Tôi không có!”
Giang Nguyên lại hỏi cậu: “Tiểu Đông, em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Biệt Đông cắn chặt môi. Phó cục trưởng muốn nhanh chóng đuổi hai nhóm người này đi, dứt khoát lớn tiếng nói với Giang Nguyên: “Chuyện của cậu ta anh muốn hỏi thì ra ngoài hỏi, nếu làm việc ở chỗ anh, anh phải trông chừng cho kỹ, nếu xảy ra chuyện gì anh cũng không thoát khỏi liên quan. Loại người này tốt nhất là đưa đi, đến từ đâu thì quay về đó.”
Lại chỉ vào đôi vợ chồng kia: “Tôi không có nhiều thời gian để tiêu hao với chuyện nhà anh chị, đứa trẻ đi theo ai, ba phút đưa ra xác nhận. Chúng tôi phải lập biên bản, còn phải kết nối với cục công an ở chỗ anh chị, anh chị cũng báo công an địa phương còn gì? Phải có kết quả rõ ràng.”
Cuối cùng, Tiểu Hàng vẫn đi theo mẹ. Giang Nguyên và Lãnh Phong dẫn Biệt Đông ra khỏi cục công an. Lúc đến tâm trạng mọi người đều rất tốt, lúc này ba người đứng dưới cái nắng chói chang ở bãi đậu xe, mỗi người đều có tâm trạng phức tạp.
Không nhìn ra trong lòng Lãnh Phong đang nghĩ gì, Giang Nguyên kéo Biệt Đông: “Em đừng dọa anh em.”
Lúc này Biệt Đông mới nói: “Người kia là cha dượng của em, sau đó ông ta bị phán tử hình, đã chết.”
Nghe vậy, Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm không giải thích được: “Ông ta là người xấu, đúng không? Có phải ông ta đã làm chuyện gì ép em phải làm vậy không?”
Biệt Đông như đang suy nghĩ, hồn phách đã bay đến một nơi rất xa, không trả lời. Lãnh Phong kéo Giang Nguyên, ánh mắt đang nói mẹ mày điên rồi, còn tìm lý do chào chữa cho nó?
Lại là bốn chữ đó. Bây giờ Lãnh Phong nghe thấy bốn chữ này từ miệng Biệt Đông sẽ khó chịu khắp người, ánh mắt hờ hững suốt cả ngày lập tức trở nên hung dữ, đập mạnh vào cửa xe: “Ai cũng đáng chết, cậu là thẩm phán à? Nếu giết người có thể giải quyết được vấn đề, bây giờ cậu có rơi vào tình cảnh này không?”
Biệt Đông ngẩng đầu nhìn Lãnh Phong, ánh mắt người này lạnh hơn người kia, người này hung dữ hơn người kia. Giang Nguyên bên cạnh dường như nghe thấy tiếng tiếng lưỡi dao chạm nhau trong không khí, anh ta kéo hai người ra, toàn thân đổ mồ hôi: “Được rồi được rồi, người một nhà cả. Phong ơi, chúng ta cũng không biết rõ tình huống của Tiểu Đông như thế nào, em ấy không muốn nói thì thôi, đừng ép em ấy nữa. Đi thôi đi thôi, chỗ này xui xẻo quá, mẹ kiếp không bao giờ muốn đến nữa.”
Sau khi lên xe, Giang Nguyên vẫn nhớ phải đi mua quần áo cho Biệt Đông. Biệt Đông nói thẳng không cần, cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về, nhanh chóng tránh xa tất cả mọi người. Cậu muốn đi đến ngọn núi cao nhất xa nhất, bị gió và thuyết bao phủ.
Nhưng Giang Nguyên ra lệnh cho Lãnh Phong lái xe đến trung tâm thương mại duy nhất ở huyện, kéo Biệt Đông đi vào. Lãnh Phong không đi, chờ trong xe.
Trung tâm thương mại ở huyện tất nhiên không có thương hiệu Giang Nguyên vừa ý, nhưng đây đã là nơi tốt nhất thời trang nhất ở địa phương. Giang Nguyên dựa theo ánh mắt của mình chọn cho Biệt Đông mấy bộ quần áo đơn giản nhất. Áo phông, quần, áo khoác mỏng, áo khoác dày, tất cả đều có màu trắng, xám đen, thích hợp với thời tiết Lê Tân. Phối đủ quần áo mùa hạ, mùa thu, mùa đông, rồi bảo Biệt Đông thay ngay tại chỗ.
Biệt Đông cảm thấy mình như con rối, bị Giang Nguyên điều khiển, Giang Nguyên bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó. Trong đầu cậu vẫn là cảm xúc cứng như băng, đóng băng đến mức cậu hành động chậm chạp, không thể suy nghĩ.
Mặc áo phông trắng và quần jean mới mua, còn có giày cứng, Giang Nguyên nhìn người trong gương nói: “Toang rồi, chỉ ăn diện một chút, Tiểu Đông của chúng ta đã như người mẫu.”
Biệt Đông sững sờ, cậu không cảm thấy người trong gương đẹp, chỉ thấy xa lạ.
Lúc đi ra vẫn nắng to, Lãnh Phong đậu xe ở bãi đậu xe ngoài trời đối diện trung tâm thương mại. Hắn đeo kính râm ngồi trong xe, nghĩ bụng lát nữa về phải nói chuyện nghiêm túc với Giang Nguyên.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy hai người đón ánh sáng đi tới. Biệt Đông đã thay bộ quần áo cũ rách, Lãnh Phong không tự chủ được nhìn chằm chằm cậu. Làn da kia trắng như tuyết, nắng trên cao nguyên cũng không thể làm tan chảy. Đồng tử và mái tóc đều nhạt màu, lóe ánh sáng như màu hổ phách. Khoảnh khắc này, Lãnh Phong cũng phải thừa nhận Biệt Đông đẹp. Đôi mắt nhà điêu khắc sắc bén của Lãnh Phong ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Biệt Đông, đã biết bên trong lớp vỏ bọc và xương cốt này ẩn chứa sự quyến rũ nào.
Giang Nguyên rơi vào bẫy của cậu, Lãnh Phong không hề khó hiểu, nhưng hắn ghét người như vậy. Lai lịch không rõ, xinh đẹp như yêu tinh, chỉ biết mang đến nguy hiểm cho mọi người.
Lời tác giả: có độc giả chỉ ra trên thực tế, phó cục trưởng làm vậy là vi phạm quy định, lý lịch tư pháp của người bình thường không dễ kiểm tra như vậy. Tôi cũng đã tham khảo ý kiến bạn bè ở cục công an, và thừa nhận tình huống liên quan đến phương diện này thực sự không được xử lý chặt chẽ. Nếu có cơ hội xuất bản thành sách, tôi sẽ xây dựng tại tình huống này, nhưng trên nền tảng truyện nhiều kỳ, tạm thời không thể biên tập lại (một động thái sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ), cảm ơn đã thông cảm.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Chương 6: Hắn ghét cái người lai lịch không rõ này
Nước mắt ở khóe mắt Giang Nguyên vẫn chưa khô, lúc này lại bị chọc tức đến mức đau gan. Có cha mẹ nào như vậy không? Khó khăn lắm mới cứu được con ruột, lại anh đẩy tôi đẩy? Con ngay trước mặt con cái.
Anh ta nhất thời máu nóng xông lên đầu, ước gì có thể lập tức lao lên nói với đôi vợ chồng kia, hai người không cần con nữa đúng không? Vậy được, lập tức làm thủ tục nhận nuôi, để tôi nuôi cho, đứa trẻ do tôi cứu tôi bằng lòng nuôi, mẹ kiếp tôi chỉ thiếu mỗi đứa con.
Một biểu cảm của Giang Nguyên, Lãnh Phong đã biết anh ta muốn làm gì, nhanh như chớp kéo anh ta lại, hạ giọng nói: “Đừng xen vào, cả nhà họ đông đủ, cứ để họ tự giải quyết.”
Ánh mắt Lãnh Phong liếc về phía Biệt Đông ngồi xổm trong góc ôm Tiểu Hàng, nhíu mày lại.
Cảnh sát cũng không muốn thấy cha mẹ cãi nhau trong đồn cảnh sát như vậy. Cuối cùng, phó cục trưởng cũng bị làm kinh động, chạy đến quát to một tiếng, cứng rắn tách hai vợ chồng ra, ấn họ ngồi xuống hai cái ghế, đối mặt nhau cho họ dễ giải quyết.
Kết quả, ước chừng đôi vợ chồng này tích tụ oán hận đã lâu, không nói được ba câu lại bắt đầu chửi nhau. Từ bây giờ đứa trẻ đi theo ai, đến ai chịu trách nhiệm khi đứa trẻ bị lạc mất, thậm chí nói đến những chuyện vặt vãnh trong lúc yêu đương trước khi kết hôn.
Lúc này Biệt Đông buông Tiểu Hàng ra, đi đến trước mặt phó cục trưởng và hỏi: “Nếu họ đều không cần đứa trẻ, có thể để đứa trẻ đi theo người khác không?”
Suy nghĩ của cậu rất đơn giản, hôm nay đứa trẻ nhìn thấy bố mẹ cãi nhau to như vậy, chịu chấn thương tâm lý có lẽ lớn hơn việc bị bắt cóc, chẳng khác gì bị cha mẹ ruột vứt bỏ ngay trước mặt. Thay vì cuối cùng bị một trong số họ đưa đi, chẳng thà để những gia đình bình thường khác muốn nhận con nuôi nhận nuôi đứa trẻ.
Phó cục trưởng bị hai bậc phụ huynh vô lý làm cho nổi cơn tam bành, bị Biệt Đông hỏi như vậy, giọng điệu cũng không tốt lắm, tức giận mắng: “Không được! Bố mẹ vẫn còn, muốn không chịu trách nhiệm à? Đừng hòng!”
Biệt Đông lạnh lùng mang theo chút thù hận nói: “Nhưng họ có xứng làm cha mẹ không? Họ không xứng!”
Vừa dứt lời, hai phụ huynh đang cãi nhau sững sờ, cha đứa trẻ lập tức trút giận lên cậu: “Đù! Mẹ kiếp mày là thằng nào?! Liên quan gì tới mày? Ông đây có xứng hay không đến lượt mày quản à? Đờ mờ lông còn chưa mọc đủ đã dám dạy đời tao?”
Mẹ đứa trẻ lạnh lùng nhìn Biệt Đông, cũng rặt vẻ “Chuyện nhà tôi liên quan đếch gì tới cậu”. Sợi dây thần kinh nào đó trong đầu Biệt Đông bị chạm vào, cậu lập tức đi tới, dễ dàng túm cổ áo cha đứa trẻ, giọng lạnh như băng: “Ông lặp lại lần nữa xem?”
Cảnh sát bên cạnh quát: “Làm gì đấy?! Muốn đánh nhau ở cục công an đúng không?”
Biệt Đông đã siết chặt nắm đấm, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên trước mặt. Người đàn ông có vẻ hơi sợ, ánh mắt lộ vẻ hoảng hốt. Biệt Đông chuẩn bị tung nắm đấm, nhưng đột nhiên bị ngăn lại, có người ôm eo cậu từ phía sau, giữ nắm đấm của cậu, kéo cả người ra sau.
Người kia rất khỏe, Biệt Đông bị trói chặt toàn thân, kéo ra khỏi người đàn ông trung niên trước mặt. Giọng Lãnh Phong vang lên bên tai cậu: “Đừng ra tay, sẽ chịu thiệt.”
Biệt Đông há to miệng thở hổn hển mấy cái, hơi bình tĩnh lại, mới nhìn rõ người ôm cậu kéo ra là Lãnh Phong. Thấy cậu hơi bình tĩnh, Lãnh Phong mới buông tay ra, còn gật đầu với cảnh sát, thản nhiên nói: “Xin lỗi, cậu ấy nhất thời kích động.”
Phó cục trưởng bị một loạt chuyện ầm ĩ hôm nay làm cho tức sôi máu, ngón tay run rẩy, dựa vào nguyên tắc không tha một ai, ông chỉ vào đôi vợ chồng kia: “Hai người, hôm nay nhất định phải giải quyết xong chuyện này ngay tại đây cho tôi. Cho dù đứa trẻ đi theo ai, nhất định phải có một người đưa đi!”
Lại quay đầu chỉ Biệt Đông: “Cậu là ai? Gan to gớm nhỉ, ở cục công an cũng dám ra tay đánh người? Lại đây, cho tôi kiểm tra giấy tờ tùy thân, xem xem làm gì, có tiền án hay không!”
Rõ ràng là ban ngày, trời nắng chang chang, nhưng toàn thân Biệt Đông lại hơi lạnh.
Một anh cảnh sát lập tức đi tới hỏi thẻ căn cước của Biệt Đông, Giang Nguyên vẫn đang cười nói xin tha: “Không đến mức đó chứ, chỉ nhất thời kích động thôi, cũng không phải ra tay thật…”
Sắc mặt Biệt Đông tái nhợt, nộp thẻ căn cước. Anh cảnh sát cầm lấy đi đến trước máy vi tính trên bàn loay hoay một lúc, tiếp đó ánh mắt sững sờ, giống như không thể tin được.
Giang Nguyên và Lãnh Phong ngờ vực nhìn cảnh sát, lại nhìn Biệt Đông. Biệt Đông mím chặt môi, mặt không biểu cảm.
“Sếp ơi, chú xem đi.” Anh cảnh sát nói với phó cục trưởng.
Phó cục trưởng vẫn thở hổn hển, nổi giận đùng đùng đi đến trước máy tính, rồi cũng sững sờ theo. Sau đó ông nhìn Biệt Đông với ánh mắt phức tạp: “Quả nhiên, hóa ra còn là tội phạm giết người à, bảo sao vô pháp vô thiên như vậy!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều sững sờ. Đôi vợ chồng kia thậm chí co rúm người lại, như thể đối mặt với “tội phạm giết người” ngay lập tức hình thành cộng đồng lợi ích, cùng đối ngoại.
Lãnh Phong nhíu mày ra chữ “Xuyên” (), Giang Nguyên cũng kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm nhìn Biệt Đông.
Biệt Đông vẫn như vậy, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng và hung ác như thú hoang, nhìn thẳng vào phó cục trưởng: “Cháu không giết người.”
Phó cục trưởng hừ mạnh một tiếng, ngón tay chọc màn hình máy tính: “Phải, người kia may mắn không chết, nếu không cả đời này cậu đừng hòng ra ngoài. Trên phán quyết của tòa viết rõ: thôn Tuyết Hồ, huyện Hạ Châu, tỉnh Hắc Long Giang, ngày 23 tháng 9, một trong những người có liên quan trong vụ án hình sự nghiêm trọng có ý định và khuynh hướng giết người rõ ràng, không thành.”
Phó cục trưởng lặp lại hai chữ cuối cùng: “Không thành, có biết hai chữ này không? Có ý định giết người, thực hiện hành vi giết người, không g**t ch*t xem như cậu gặp may! Ba năm trước cậu vẫn chưa tròn 18 tuổi, nên được xử nhẹ, chỉ nhốt có vài năm, cậu mới có thể yên lành đứng ở đây. Bây giờ cậu đủ 18 tuổi rồi, cậu biết không, nếu lại làm chuyện gì ngu ngốc, cậu sẽ bị nhốt cả đời!”
Giang Nguyên hoàn hồn lại, vẫn chưa hiểu rõ, túm Biệt Đông lắc lắc: “Tiểu Đông, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Biệt Đông lạnh như băng, không nói gì cả. Giang Nguyên sốt ruột, hỏi cảnh sát rằng anh ta có thể xem hồ sơ phán quyết không. Cảnh sát hỏi: “Người này có quan hệ gì với hai anh?”
Giang Nguyên đáp: “Là… Nhân viên khách sạn của tôi.”
Phó cục trưởng lại hừ lạnh một tiếng: “Anh không biết cậu ta từng phạm tội? Một người không biết lai lịch cũng dám dùng? Từ xa xôi chạy đến chỗ chúng tôi, chẳng lẽ sau khi ra ngoài lại phạm tội gì ở địa phương, giờ đang bỏ trốn?”
Biệt Đông khàn giọng, gầm nhẹ: “Tôi không có!”
Giang Nguyên lại hỏi cậu: “Tiểu Đông, em nói cho anh biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Biệt Đông cắn chặt môi. Phó cục trưởng muốn nhanh chóng đuổi hai nhóm người này đi, dứt khoát lớn tiếng nói với Giang Nguyên: “Chuyện của cậu ta anh muốn hỏi thì ra ngoài hỏi, nếu làm việc ở chỗ anh, anh phải trông chừng cho kỹ, nếu xảy ra chuyện gì anh cũng không thoát khỏi liên quan. Loại người này tốt nhất là đưa đi, đến từ đâu thì quay về đó.”
Lại chỉ vào đôi vợ chồng kia: “Tôi không có nhiều thời gian để tiêu hao với chuyện nhà anh chị, đứa trẻ đi theo ai, ba phút đưa ra xác nhận. Chúng tôi phải lập biên bản, còn phải kết nối với cục công an ở chỗ anh chị, anh chị cũng báo công an địa phương còn gì? Phải có kết quả rõ ràng.”
Cuối cùng, Tiểu Hàng vẫn đi theo mẹ. Giang Nguyên và Lãnh Phong dẫn Biệt Đông ra khỏi cục công an. Lúc đến tâm trạng mọi người đều rất tốt, lúc này ba người đứng dưới cái nắng chói chang ở bãi đậu xe, mỗi người đều có tâm trạng phức tạp.
Không nhìn ra trong lòng Lãnh Phong đang nghĩ gì, Giang Nguyên kéo Biệt Đông: “Em đừng dọa anh em.”
Lúc này Biệt Đông mới nói: “Người kia là cha dượng của em, sau đó ông ta bị phán tử hình, đã chết.”
Nghe vậy, Giang Nguyên thở phào nhẹ nhõm không giải thích được: “Ông ta là người xấu, đúng không? Có phải ông ta đã làm chuyện gì ép em phải làm vậy không?”
Biệt Đông như đang suy nghĩ, hồn phách đã bay đến một nơi rất xa, không trả lời. Lãnh Phong kéo Giang Nguyên, ánh mắt đang nói mẹ mày điên rồi, còn tìm lý do chào chữa cho nó?
Lại là bốn chữ đó. Bây giờ Lãnh Phong nghe thấy bốn chữ này từ miệng Biệt Đông sẽ khó chịu khắp người, ánh mắt hờ hững suốt cả ngày lập tức trở nên hung dữ, đập mạnh vào cửa xe: “Ai cũng đáng chết, cậu là thẩm phán à? Nếu giết người có thể giải quyết được vấn đề, bây giờ cậu có rơi vào tình cảnh này không?”
Biệt Đông ngẩng đầu nhìn Lãnh Phong, ánh mắt người này lạnh hơn người kia, người này hung dữ hơn người kia. Giang Nguyên bên cạnh dường như nghe thấy tiếng tiếng lưỡi dao chạm nhau trong không khí, anh ta kéo hai người ra, toàn thân đổ mồ hôi: “Được rồi được rồi, người một nhà cả. Phong ơi, chúng ta cũng không biết rõ tình huống của Tiểu Đông như thế nào, em ấy không muốn nói thì thôi, đừng ép em ấy nữa. Đi thôi đi thôi, chỗ này xui xẻo quá, mẹ kiếp không bao giờ muốn đến nữa.”
Sau khi lên xe, Giang Nguyên vẫn nhớ phải đi mua quần áo cho Biệt Đông. Biệt Đông nói thẳng không cần, cậu chỉ muốn nhanh chóng trở về, nhanh chóng tránh xa tất cả mọi người. Cậu muốn đi đến ngọn núi cao nhất xa nhất, bị gió và thuyết bao phủ.
Nhưng Giang Nguyên ra lệnh cho Lãnh Phong lái xe đến trung tâm thương mại duy nhất ở huyện, kéo Biệt Đông đi vào. Lãnh Phong không đi, chờ trong xe.
Trung tâm thương mại ở huyện tất nhiên không có thương hiệu Giang Nguyên vừa ý, nhưng đây đã là nơi tốt nhất thời trang nhất ở địa phương. Giang Nguyên dựa theo ánh mắt của mình chọn cho Biệt Đông mấy bộ quần áo đơn giản nhất. Áo phông, quần, áo khoác mỏng, áo khoác dày, tất cả đều có màu trắng, xám đen, thích hợp với thời tiết Lê Tân. Phối đủ quần áo mùa hạ, mùa thu, mùa đông, rồi bảo Biệt Đông thay ngay tại chỗ.
Biệt Đông cảm thấy mình như con rối, bị Giang Nguyên điều khiển, Giang Nguyên bảo cậu làm gì thì cậu làm cái đó. Trong đầu cậu vẫn là cảm xúc cứng như băng, đóng băng đến mức cậu hành động chậm chạp, không thể suy nghĩ.
Mặc áo phông trắng và quần jean mới mua, còn có giày cứng, Giang Nguyên nhìn người trong gương nói: “Toang rồi, chỉ ăn diện một chút, Tiểu Đông của chúng ta đã như người mẫu.”
Biệt Đông sững sờ, cậu không cảm thấy người trong gương đẹp, chỉ thấy xa lạ.
Lúc đi ra vẫn nắng to, Lãnh Phong đậu xe ở bãi đậu xe ngoài trời đối diện trung tâm thương mại. Hắn đeo kính râm ngồi trong xe, nghĩ bụng lát nữa về phải nói chuyện nghiêm túc với Giang Nguyên.
Tiếp đó, hắn nhìn thấy hai người đón ánh sáng đi tới. Biệt Đông đã thay bộ quần áo cũ rách, Lãnh Phong không tự chủ được nhìn chằm chằm cậu. Làn da kia trắng như tuyết, nắng trên cao nguyên cũng không thể làm tan chảy. Đồng tử và mái tóc đều nhạt màu, lóe ánh sáng như màu hổ phách. Khoảnh khắc này, Lãnh Phong cũng phải thừa nhận Biệt Đông đẹp. Đôi mắt nhà điêu khắc sắc bén của Lãnh Phong ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Biệt Đông, đã biết bên trong lớp vỏ bọc và xương cốt này ẩn chứa sự quyến rũ nào.
Giang Nguyên rơi vào bẫy của cậu, Lãnh Phong không hề khó hiểu, nhưng hắn ghét người như vậy. Lai lịch không rõ, xinh đẹp như yêu tinh, chỉ biết mang đến nguy hiểm cho mọi người.
Lời tác giả: có độc giả chỉ ra trên thực tế, phó cục trưởng làm vậy là vi phạm quy định, lý lịch tư pháp của người bình thường không dễ kiểm tra như vậy. Tôi cũng đã tham khảo ý kiến bạn bè ở cục công an, và thừa nhận tình huống liên quan đến phương diện này thực sự không được xử lý chặt chẽ. Nếu có cơ hội xuất bản thành sách, tôi sẽ xây dựng tại tình huống này, nhưng trên nền tảng truyện nhiều kỳ, tạm thời không thể biên tập lại (một động thái sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ), cảm ơn đã thông cảm.
Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Story
Chương 6
10.0/10 từ 47 lượt.