Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 5

67@-

Chương 5: Tình cảnh hỗn loạn


Tư Phóng nói chuyện với Biệt Đông, cậu vẫn muốn làm phụ bếp ở chỗ gã. Thế là bàn bạc xong tiền lương, mỗi ngày đến vào giờ cơm trưa và tối, một tháng 1500.


Bên Giang Nguyên cũng đã báo giá, cũng 1500. Biệt Đông cảm thấy công việc của khách sạn không nhiều, sắp xếp quét dọn cậu có thể làm xong trong một buổi sáng. Giang Nguyên không quan tâm thời gian rảnh cậu làm gì, Biệt Đông cảm thấy cầm số tiền này không yên tâm, nên hỏi còn có việc gì khác mà cậu có thể làm không.


Giang Nguyên mở khách sạn này không phải để kiếm tiền, chỉ để cho mình có nơi ở, kinh doanh lúc được lúc không, đóng cửa ngừng kinh doanh là trạng thái bình thường. Nhưng Biệt Đông nói như vậy với anh ta, Giang Nguyên sờ đầu, thuận miệng đáp: “Vậy thì… Nếu em rảnh cứ kinh doanh cũng được, nếu có khách đến, sẽ chia cho em 10% tiền phòng của mỗi người.”


Anh ta nói lời này cũng không để bụng, chỉ thấy thằng nhóc tích cực như vậy, thuận miệng ứng phó thôi. Nhưng Biệt Đông rất để ý, cậu cảm thấy trong lòng khó chịu khi sân và phòng rộng như thế lại để trống.


Nhưng trong thời gian ngắn cậu cũng không biết đi đâu tìm khách.


Tư Phóng kinh doanh quán cơm tận tâm hơn Giang Nguyên nhiều, gần như được xem là quán cơm đông khách nhất đường Tùy Viên. Gã cũng không quảng cáo, có được hiệu quả này hoàn toàn nhờ truyền miệng. Biệt Đông ăn cơm ở đó hơn nửa tháng, cũng công nhận Tư Phóng nấu cơm ngon.


Thật ra Tư Phóng nấu ăn không cầu kỳ, mạnh mẽ thoải mái, lúc nấu ăn có khí chất giang hồ, như thể giây tiếp theo sẽ vứt muôi quơ con dao đi chém người, nhưng rất ngon.


Sau đó các thực khách sẽ đăng bài đăng ảnh lên mạng, nói là trên đường Tùy Viên có “Quán ăn đêm của ông chú Ronin1”. Tư Phóng không lên mạng, không biết thật ra mình khá nổi tiếng trên mạng.

[1]
    Ronin () là những samurai không còn chủ tướng trong thời kì phong kiến ở Nhật Bản (1185–1868). Một Samurai mất chủ tướng do chủ của ông ta bị chết, bị mất quyền lực, hoặc do mất đi sự tin tưởng của chủ tướng. Từ Ronin nghĩa là “con người trôi dạt” như một ngọn sóng tự do trên biển cả.

Các món ăn Tư Phóng làm cho thực khách đều là qua loa đối phó trong mắt Biệt Đông, nhưng thỉnh thoảng gã sẽ vô cùng nghiêm túc làm một hai món ăn. Tốn mấy tiếng đồng hồ ninh một nồi canh, cẩn thận chiên một con cá, hấp một hộp xương sườn. Sau đó cẩn thận bày ra đĩa, đựng trong hộp giữ nhiệt mua riêng, bảo Biệt Đông đưa đến một nơi.


Cũng không nói đó là nơi nào, chỉ đưa cho một địa chỉ, nói rằng nếu người không ở nhà cứ đặt trên bậc thang trước cửa là được.


Đó là một căn nhà nhỏ độc lập, Biệt Đông đến hai lần đều không gặp được người, hộp cơm được đặt trên bậc thang trước cửa. Lúc về, mặc dù Tư Phóng không nói gì, nhưng ánh mắt có ý hỏi thăm. Biệt Đông chỉ có thể nói là không thấy người, đã để đó như anh nói.



Lần thứ ba Biệt Đông đông đến, vừa gõ cửa một cái, bên trong liền mở cửa ra, là một người phụ nữ.


Biệt Đông sững sờ, sau đó đưa hộp cơm trong tay.


Người phụ nữ thoạt nhìn không còn trẻ, nhưng cũng không già, khoảng ba mươi tuổi, búi tóc thấp sau đầu, ăn mặc gọn gàng.


Trên người không có món trang sức nào nên trông rất giản dị, nét mặt hiền hậu. Cô không nhận hộp cơm, hờ hững nói: “Anh Tư bảo cậu đến?”


Biệt Đông nghe cô nói như vậy, hình như quen biết Tư Phóng, cậu gật đầu. Người phụ nữ lùi lại một bước, nói: “Đi vào ngồi một lát đi.”


Biệt Đông đi vào sân, một căn nhà rất hẹp, cũng không rộng, một phòng khách và một phòng ngủ được ngăn cách bằng tấm bình phong. Người phụ nữ pha trà cho Biệt Đông, Biệt Đông đặt hộp cơm đựng canh gà đen táo đỏ củ từ lên bàn, nói đơn giản: “Nguội sẽ mất ngon.”


Người nụ nữ cười, ngồi đối diện Biệt Đông, vẻ mặt vẫn hờ hững, tông giọng mềm mại, nhưng lời nói lại có sự chắc chắn không thể nghi ngờ: “Quay về nói với anh Tư, sau này không cần đưa nữa, anh ấy hay người khác đưa cũng vậy, không cần đưa nữa đâu.”


Với tính cách của Biệt Đông, chuyện này vốn không liên quan đến cậu, cậu chỉ cần chuyển lời là được. Nhưng chẳng biết tại sao, cậu lại có thiện cảm không giải thích được với người phụ nữ trông như chị gái này, bèn hỏi: “Tại sao? Chị không thích đồ ăn anh Tư nấu à? Ngon lắm.”


Người phụ nữ gật đầu: “Chị ăn rồi, ăn chán rồi.”


Biệt Đông ngạc nhiên, người phụ nữ hỏi cậu: “Em mới đến đúng không? Tên gì?”


Biệt Đông nói tên, người phụ nữ nói: “Chị tên Lam Tuyết Thanh, em có thể gọi là chị Thanh. Chị và Tư Phóng đã ly hôn, em nói với anh ấy không cần làm những cái này vì chị, không có ý nghĩa gì nữa, cứ bảo là chị nói.”


Biệt Đông chỉ có thể sững sờ gật đầu, khí chất của Lam Tuyết Thanh và Tư Phóng như thuộc về hai thế giới, nhưng họ đã từng là vợ chồng?


Hôm nay Biệt Đông trở về trong trạng thái choáng váng, thuật lại lời nói của Lam Tuyết Thanh cho Tư Phóng. Nằm ngoài dự đoán của cậu, Tư Phóng chỉ từ tốn nói “Biết rồi”. Nhưng chỉ vài ngày sau, lại nhân lúc rảnh rỗi buổi trưa lại một mình nấu trong bếp. Lại đưa cho Biệt Đông một hộp cơm đóng gói tình xảo bảo cậu đưa đi.



Khi Biệt Đông đến lần nữa lại không có ai, hộp cơm được đặt trên bậc thang.


Chập tối, Giang Nguyên đột nhiên nhận được cuộc gọi từ cục công an huyện Khánh An, nói rằng đã tìm được cha mẹ ruột của trẻ được họ đưa ra khỏi núi, trưa mai sẽ đến. Muốn gặp anh ta và Lãnh Phong để tìm hiểu tình hình, cũng muốn cảm ơn họ.


Giang Nguyên đặt điện thoại xuống rồi đến chỗ Tư Phóng, gọi Lãnh Phong cùng đến ăn cơm, tiện đường nói chuyện đến cục công an vào ngày mai. Anh ta rất phấn khích, cảm giác làm người tốt còn được công nhận khiến anh ta có phần kích động không kiềm chế được.


Lãnh Phong vẫn là biểu cảm đó, hờ hững, nói là hắn không đi. Lúc đầu, người khăng khăng muốn cứu đứa trẻ cũng không phải hắn, Giang Nguyên đi một mình là được.


Nhưng Giang Nguyên không buông tha, nói cục công an chỉ đích danh muốn hai chúng ta cùng đến. Cha mẹ của đứa trẻ kia còn muốn tìm hiểu tình hình nữa mà, phụ huynh người ta cũng nói phải hai người.


Lúc này Lãnh Phong mới miễn cưỡng gật đầu.


Giờ cơm đông người, Biệt Đông đi qua đi lại giữa bếp và phòng ăn. Tư Phóng giao luôn cho cậu việc tiếp khách, gọi món, bưng đồ ăn, rửa rau, thái thịt, bận như con quay.


Giang Nguyên túm lấy Biệt Đông chạy ngang qua, “Tiểu Đông, ngày mai em đi cùng bọn anh đi.”


Biệt Đông “Hả?” một tiếng, vô thức muốn từ chối. Nhưng Giang Nguyên nói: “Cùng lên huyện mua cho em mấy bộ quần áo. Em xem, em suốt ngày mặc cái áo da kia, lông sắp rụng hết rồi.”


Biệt Đông hơi đỏ mặt, mấy bộ quần áo thay giặt của cậu quả thực quá cũ, nhưng cậu vẫn từ chối: “Vẫn mặc được, chờ có lương em sẽ tự đi mua.”


“Khụ, khách sáo với anh làm gì, anh cũng không vì em. Nếu khách sạn của chúng ta có khách, em cũng phải tiếp đón đúng không, mặc như vậy không được. Em xem như vì công việc đi, mua quần áo lao động cho em, quyết định mai cùng đi nhé.” Giang Nguyên vỗ vai Biệt Đông, cứ thế quyết định.


Lãnh Phong cúi đầu ăn cơm, như thường lệ không nhìn Biệt Đông. Sau khi cậu đi vào bếp, hắn mới ngước mắt nhìn Giang Nguyên, “Anh Tư vừa nói gì với mày? Mày thì hay rồi, quay đầu quên sạch.”


Giang Nguyên không cho là đúng: “Gì nữa, mọi người nhạy cảm quá đấy, tao mua quần áo mua giày cho nó thì sao, đáng để mày mở hội chỉ trích như vậy không. Tao lại có suy nghĩ gì xấu xa mờ ám à?”



Sáng hôm sau, ba người cùng xuất phát. Giang Nguyên không lái xe, bảo Lãnh Phong tới đón họ. Lãnh Phong lái một chiếc xe việt dã màu đen tới đón hai người, đến cục công an huyện trước.


Biệt Đông ngồi một mình ở ghế sau. Sau khi đến thị trấn Lê Tân, đây là lần đầu tiên cậu đi ra ngoài. Lúc đến ngồi cùng xe với chàng trai xa lạ tình cờ gặp được, khi đó vừa đói vừa mệt, còn phải nói chuyện với người ta không ngừng, hoàn toàn không có thời gian nhìn ngắm bên ngoài. Lúc này ngồi trong xe Lãnh Phong, nhìn thấy từng cánh đồng lướt qua bên ngoài cửa sổ xe, bầu trời và mây đều rất thấp. Vào mùa đông, đồng ruộng ở đây cũng có màu xanh lục, cây nông nghiệp vẫn mọc lên, tràn đầy sức sống.


Cậu thích nhìn những cái này, đồng ruộng và rừng núi, mây dày và mặt trời chói chang. Chỉ khi nhìn khoảng không vô tận này, cậu mới cảm thấy mình có được sự tự do ngắn ngủi.


Cha mẹ đứa trẻ vẫn chưa tới. Khi Giang Nguyên và Lãnh Phong gặp lại đứa trẻ được họ cứu, cậu bé đã hoàn toàn không còn dáng vẻ rách rưới lo lắng sợ hãi như lúc đó nữa. Cậu bé được đồng chí công an vệ sinh sạch sẽ, tắm rửa thay quần áo, mấy ngày nay ăn ở cùng họ, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.


Vừa nhìn thấy Giang Nguyên, đứa trẻ lập tức nhào lên, ôm chặt không buông, khiến Giang Nguyên sắp ch** n**c mắt. Nhưng Lãnh Phong vẫn giữ vẻ mặt hờ hững, ánh mắt lạnh lùng đứng bên cạnh.


Nói vài câu với người của cục công an, đứa trẻ này bị bắt cóc hơn bốn năm, bây giờ 13 tuổi, lúc bị bắt cóc chưa đến 9 tuổi. Cậu bé đã có ý thức về bản thân, nhớ được nhà và thành phố ban đầu, cũng thông minh, lúc này mới liều mạng chạy ra. Nếu không phải Giang Nguyên và Lãnh Phong tình cờ đi ngang qua, còn là hai người bên ngoài thiếu hiểu biết, là xe địa phương chặn lại, tám chín phần mười đứa trẻ lại bị đưa về.


Mọi người cảm thán một hồi, người của cục công an trêu đứa trẻ, lát nữa bố mẹ cháu đến phải cảm ơn hai chú này đàng hoàng, tặng người ta cờ thưởng gì đó. Đứa trẻ liên tục gật đầu.


Chờ khoảng nửa tiếng, cha mẹ đứa trẻ mới đến, ba người lập tức ôm nhau khóc lóc.


Giang Nguyên chỉ từng nhìn thấy cảnh tượng này trên TV, bây giờ diễn ra ngay trước mặt mình, bản thân còn là người trong cuộc, lập tức không kìm lòng được cũng khóc theo.


Lãnh Phong đụng anh ta: “Mày tém tém lại đi.”


Giang Nguyên nước mắt lã chã: “Ai cũng như mày, trái tim làm bằng đá à?”


Trong lòng Biệt Đông hơi xúc động, nhưng cậu cũng chỉ bình tĩnh đứng bên cạnh. Cậu biết còn có rất nhiều trẻ em bị bắt cóc có lẽ cả đời này cũng không được cứu. Thậm chí có đứa vì lúc bị bắt nhỏ quá, hoàn toàn không nhớ cha mẹ và quê nhà ban đầu. So với sự cảm động đoàn tụ trước mặt, Biệt Đông cảm nhận được sự bất lực sâu sắc hơn.


Người một nhà khóc một trận dữ dội, mẹ đứa trẻ khóc tới mức suýt ngất. Một lúc sau mới bình tĩnh lại, nhớ ra bên cạnh còn có hai anh hùng giải cứu con của họ.



Hai người thực sự đến để cảm ơn trực tiếp Giang Nguyên và Lãnh Phong, cũng đã làm sẵn cờ thưởng, lấy ra khỏi túi nghiêm túc đưa cho cục công an huyện và Giang Nguyên Lãnh Phong. Lần đầu tiên Giang Nguyên nhận được món quà như vậy, được đồng chí ở cục công an yêu cầu nâng cờ thưởng chụp ảnh với gia đình ba người.


Lãnh Phong trong bức ảnh đứng cạnh Giang Nguyên, tay không chạm vào cờ thưởng, hoàn toàn như người ngoài cuộc.


Các thủ tục khóc lóc cảm ơn đã xong hết rồi. Người của cục công an bảo cha mẹ đưa con đi sớm, sớm quay về thành phố của mình sống thật tốt. Nâng cao ý thức an toàn, đừng để bị lạc mất nữa.


Giang Nguyên và Lãnh Phong cũng chuẩn bị rời đi, dẫn Biệt Đông đi mua quần áo.


Nhưng chỉ là một bước hết sức đơn giản như vậy, cha mẹ đứa trẻ lại tỏ vẻ lúng túng cứng đờ tại chỗ, nhìn nhau, không ai cử động.


Giang Nguyên và Lãnh Phong cũng nhìn ra điều bất thường, đi đến trước cửa lại dừng bước, xoay người nhìn hai người kia.


Cha đứa trẻ lên tiếng trước: “Trên đường đến đã quyết định rồi, Tiểu Hàng đi theo cô.”


Đôi mắt mẹ đứa trẻ vẫn đỏ, liếc nhìn con, hung dữ trừng mắt nhìn cha đứa trẻ, hạ thấp giọng nói: “Nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi vừa mới sinh em bé, giờ sao nuôi được? Anh nuôi Tiểu Hàng một năm không được à?”


Cha đứa trẻ cau mày: “Cô còn lạ gì tính tình của vợ tôi nữa, lúc cưới cô ấy tôi nói tôi không có con, bây giờ đột nhiên dẫn một đứa lớn như vậy trở về, trong nhà không loạn lên?”


Mẹ đứa trẻ lập tức nổi đóa, không quan tâm Tiểu Hàng đang bên cạnh, quát the thé: “Tề Tư Thành! Lúc trước Tiểu Hàng bị lạc, không tìm thấy, là mẹ anh đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, nói là tôi không trông kỹ con, bám vào lý do này bảo anh ly hôn với tôi. Được thôi, ly hôn, tôi cũng không muốn nhìn vẻ mặt của mẹ anh! Ly hôn rồi ai cũng yên ổn, chỉ có anh được cưới người khác, còn tôi thì không? Tề Tư Thành, tôi nói cho anh biết, người chồng hiện tại của tôi tốt hơn anh gấp không biết bao nhiêu lần? Chúng tôi còn có con gái của mình, nhà anh trách tôi còn gì, đấy, giờ tìm được Tiểu Hàng rồi, tôi trả nó nguyên vẹn cho anh, bây giờ anh nói với tôi là không cần?! Lương tâm nhà anh bị chó ăn hết rồi đúng không?!”


Giang Nguyên và người của cục công an lập tức há hốc mồm. Cảnh tượng vừa nãy ba người ôm nhau khóc như là ảo giác, anh cảnh sát nâng cờ thưởng nhìn lá cờ trong tay, lúng túng đặt sang bên cạnh .


Đôi vợ chồng kia bắt đầu tức giận chửi nhau ngay trước mặt con, người này không nể nang hơn người kia. Không ai để ý rằng Tiểu Hàng lặng lẽ trốn vào góc, mặt tái nhợt, bịt tai ngồi xổm dưới gầm bàn.


Biệt Đông đột nhiên cảm thấy trong lòng nghẹn lại, nhanh chân bước tới, đẩy cặp vợ chồng cãi nhau không ngừng kia ra, ngồi xổm dưới gầm bàn trong góc ôm lấy Tiểu Hàng. Toàn thân đứa trẻ run rẩy, ôm Biệt Đông khóc òa.



Lời tác giả: bộ phận tình huống lấy từ tin tức xã hội, mặc dù những bậc cha mẹ như vậy không thể nói lý, nhưng có tồn tại.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 5
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...