Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 8

53@-

Chương 8: Ướt nửa bên gối


Tối hôm đó, Biệt Đông mơ thấy cha.


Hai cha con một trước một sau bước đi trong rừng rậm trắng xóa tuyết. Cha chỉ có một bóng lưng. Biệt Đông trong mơ vẫn còn nhỏ, cậu cố gắng đuổi theo cha, thở hồng hộc, nhưng làm thế nào cũng không đuổi kịp.


Họ không biết phải đi đâu, hình như vượt qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác. Biệt Đông không đi nổi nữa, cậu đặt mông ngồi trong đất tuyết, tuyết lớn chôn vùi nửa người cậu. Cha đi ở phía trước dừng lại, quay đầu duỗi tay với cậu: “Tiểu Đông, đừng dừng lại, đi cùng cha nào, sắp đến rồi.”


Bé Biệt Đông vật lộn đứng dậy khỏi đất tuyết, loạng choạng tiếp tục đi về phía trước. Nhưng dù cậu tiến lên như thế nào, cha luôn cách cậu một khoảng, cậu càng muốn đến gần cha thì càng cách xa.


Dần dần, cha chỉ còn lại một chấm đen trong tầm mắt. Biệt Đông nhìn xung quanh, tất cả đều là cánh đồng tuyết mênh mông, cậu gào khác: “Cha ơi…”


Trời đất thay đổi, rừng rậm trắng xóa không hiểu sao đột nhiên biến mất, biến thành màu đen vô tận. Biệt Đông thất tha thất thểu, nhìn thấy mẹ ở trước cậu, máu me khắp người, dáng vẻ dữ tợn kinh khủng, duỗi tay về phía cậu: “Tiểu Đông, đi nhanh, Tiểu Đông…”


Trái tim Biệt Đông đập thình thịch, sau đó tỉnh lại.


Trong chốc lát, cậu không thể nhớ ra mình đang ở đâu, há miệng th* d*c, không khí lạnh tràn vào cơ thể qua mũi và họng. Mồ hôi nhễ nhại trên người vì cơn các mộng nhanh chóng biến thành thác nước băng quấn quanh người. Biệt Đông co ro trong chăn, cuối cùng cũng nhớ ra mình đã không còn ở quê nhà nữa.



Nơi này là thị trấn Lê Tân.


Lại nghĩ đến dáng vẻ của cha, cậu đã không còn nhớ rõ lắm. Giống như người cha trong giấc mơ cuối cùng chỉ còn lại một chấm đen mơ hồ, người cha trong lòng Biệt Đông cũng chỉ còn lại cái bóng mờ.


Mẹ, vừa nghĩ đến mẹ, trái tim Biệt Đông như ngừng đập. Cậu cố gắng đuổi hình ảnh trong mơ ra khỏi tâm trí, mở to mắt nhìn hình dáng mờ mờ của đồ nội thất trong phòng, tủ, bàn, góc giường. Hít thở mùi cây cối từ sân truyền vào, khác hoàn toàn với ở quê nhà.


Nơi này là Lê Tân, cuối cùng cậu cũng trở lại bình thường.


Giây tiếp theo, những chuyện xảy ra vào ban ngày ùa vào đầu cậu. Lãnh Phong lạnh lùng trừng mắt quát lên với cậu “Cậu rơi vào tình cảnh như hôm nay”. Trong đêm tối, Biệt Đông cắn răng, một cơn giận đã kìm nén rất lâu lúc này bùng lên.


Hắn dựa vào đâu, Biệt Đông nghĩ. Hắn không biết gì cả, hắn là cái thá gì, lại mắng mình trắng trợn như vậy. Lồng ngực Biệt Đông phập phồng, không nhận ra nước mắt đã chảy ra từ khóe mắt, chảy ướt nửa bên gối như dòng suối nhỏ.


Biệt Đông nghĩ, nếu có lựa chọn, ban ngày cậu sẽ rời đi ngay tại chỗ, khỏi phải nghe người kia quở trách mình như vậy. Nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Cậu không một xu dính túi, đến bước đường cùng. Khi người khác mở miệng dạy dỗ cậu, cậu chỉ có thể cắn răng lắng nghe, chịu đựng, nghe những người hoàn toàn không biết gì cả, tự cho là đúng rồi răn dạy mình.


Nếu có tiền, Biệt Đông nghĩ, cậu sẽ rời khỏi nơi này. Chờ cậu tiết kiệm đủ tiền, sẽ rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.


Đêm nay, Biệt Đông không ngủ được, dứt khoát thức dậy. Cậu liếc nhìn chiếc áo da rách đã không thể mặc được nữa, tìm một cái kéo, lại tìm kim chỉ, đi vài đường cắt áo da, đổi thành một cái túi to có thể đựng đồ.


Sau khi khâu xong, Biệt Đông nhìn và nghĩ, một ngày nào đó đựng đầy tiền vào cái túi này là có thể rời đi.



Mấy ngày sau, cậu vẫn không có ý tưởng gì. Những chuyện này quá xa những thứ cậu am hiểu. Buổi sáng một ngày nọ, sau khi chăm sóc sân, cậu nói chuyện với Giang Nguyên, hỏi những vị khách trước đây đến như thế nào. Giang Nguyên nói tình nguyện viên trước đó từng đăng khách sạn lên các nền tảng đặt phòng trực tuyến, sau khi cậu ta đi thì không có ai làm nữa.


Biệt Đông nói cậu có thể làm tiếp.


Vì vậy Giang Nguyên đưa tài khoản và mật khẩu cho cậu, vẫn là tờ giấy tình nguyện viên trước đó để lại, thoạt nhìn có rất nhiều nền tảng. Biệt Đông cầm trong tay hơi hoang mang. Mặc dù trong lòng cậu muốn làm, nhưng hoàn toàn không biết phải thao tác như thế nào. Giang Nguyên sờ đầu, nói là anh ta cũng không hiểu mấy thứ trên mạng, vì thấy phiền phức nên mới để người khác làm. Sau khi người ta đi, anh ta thậm chí chưa từng đăng nhập vào xem.


Buổi trưa sang chỗ Tư Phóng làm phụ bếp, Biệt Đông hỏi Tư Phóng có biết làm mấy cái trên mạng không. Tư Phóng cười ha ha, “Mày nhìn anh có giống biết không? Ngay cả điện thoại anh cũng chỉ dùng để nghe gọi, không đăng Khoảnh khắc trên wechat, sao biết mấy cái này được.”


Biệt Đông hơi đau đầu, ở đây cậu chỉ quen biết tổng cộng mấy người như vậy, cậu còn có thể hỏi ai. Nhưng tiếp theo Tư Phóng đã chỉ đường cho cậu, “Có người rành, cô ấy tuyển trại hè, trại đông trên mạng, rất rành mấy cái này.”


Biệt Đông nhớ đến người phụ nữ ấm áp kia, đã một thời gian không đến chỗ cô rồi. Sau lần gặp được Lam Tuyết Thanh, những lần sau đưa đồ ăn chưa gặp lại lần nào.


“Chị Thanh có giúp em không?” Biệt Đông cảm thấy Lam Tuyết Thanh từ chối mọi thứ với Tư Phóng, liệu có từ chối luôn cả mình không.


Nhưng Tư Phóng gật đầu rất chắc chắn: “Có chứ, cô ấy chỉ từ chối anh, sẽ không từ chối những người khác.”


Thế là, buổi chiều một ngày nọ, Biệt Đông lại ôm một hộp cơm đựng món sườn hấp bột gạo1 đến cái sân kia. Thực sự may mắn, lần này Lam Tuyết Thanh ở nhà, cửa sân nửa mở, cô đang ngồi trong sân đầy nắng nói chuyện với người khác.

[1]
    Sườn hấp bột gạo là món ăn truyền thống của Tứ Xuyên. Nguyên liệu chính là sườn non, khoai lang,…, nguyên liệu phụ là thịt hấp bột gạo,… Sườn non hấp bột gạo béo nhưng không ngấy, mềm, ngon, là món ăn gia đình kinh điển.

Trong sân có một cây bạch quả, mọc lá vàng khắp cây, bay lả tả rơi đầy đất. Biệt Đông quen cả hai người uống trà dưới cây. Cậu liếc nhìn Lãnh Phong, đè lại sự bất ngờ trong lòng. Ánh mắt họ lướt qua mặt đối phương, tiếp đó nhanh chóng nhìn đi nơi khác.



Lam Tuyết Thanh chào cậu: “Tiểu Đông, lại đây ngồi.”


Biệt Đông đi tới, đặt hộp cơm lên bàn trà: “Anh Tư làm sườn hấp bột gạo, nói chị Thanh thích ăn.”


Lam Tuyết Thanh nhếch miệng cười khẽ, không nói gì. Lãnh Phong nhìn cô nói: “Anh Tư cũng không dễ dàng.”


Nghe vậy, ánh mắt Lam Tuyết Thanh rơi trên hộp cơm, sau đó cụp xuống, nụ cười trên mặt sâu hơn, hơi tự giễu: “Thế à, có ai dễ dàng đâu, quay đầu lại càng không dễ dàng, cho nên chị từ bỏ.”


Biệt Đông không hiểu quá khứ của Lam Tuyết Thanh và Tư Phóng. Cậu đã hỏi Tư Phóng, nhưng gã không chịu nói gì cả. Chỉ nói đều là lỗi của gã, cho dù Lam Tuyết Thanh không bao giờ kết hôn lại với gã, gã cũng không một lời oán giận.


Bây giờ nhìn điệu bộ của Lãnh Phong, Biệt Đông cảm thấy hắn biết chuyện xảy ra giữa hai người. Lãnh Phong cũng cười nhạt, cũng hơi tự giễu: “Đúng, quay đầu lại khó hơn, tùy tiện đi về phía trước thôi.”


Nói đoạn, hai người liếc nhìn nhau, thẳng thắn cười phá lên.


Lam Tuyết Thanh xoay người vào phòng lấy hai đôi đũa, đưa cho Lãnh Phong và Biệt Đông mỗi người một đôi. Lại rót cho Biệt Đông một chén trà, mở hộp cơm ra, sườn hấp bột gạo vẫn còn bốc hơi nóng. Lúc nấu cơm, Tư Phóng nói với Biệt Đông là chị Thanh mày thích ăn cay, cho một chút ớt băm hơi cay, hấp đến khi có màu hồng, trong suốt đủ màu sắc và mùi vị.


“Hai người ăn đi, ăn cho hết.” Lam Tuyết Thanh nói.


“Vậy em không khách sáo nữa.” Lãnh Phong không hề xem mình là người ngoài, gắp một miếng xương sườn cho vào miệng, nhai nuốt rồi nói: “Anh Tư làm món này khác hẳn đồ ăn bọn em ăn ở chỗ anh ấy, nấu cơm cho bọn em như cho lợn ăn, không dành tâm tư gì cả.”



“Khụ, chỉ có vài người có thể dốc bầu tâm sự, ở chỗ anh ấy thoải mái.”


Biệt Đông cũng ăn một miếng thịt. Tư Phóng nghiêm túc phối hợp các nguyên liệu, hương vị của sườn hấp bột mì phức tạp lại vừa đủ. Mặc dù trong lòng cậu cực kỳ kháng cự người tên Lãnh Phong này, nhưng cũng thừa nhận hắn nói đúng. Ở chỗ Tư Phóng rất thoải mái, một cảm giác tự do biết rõ sẽ không có ai quản bạn, can thiệp vào bạn.


Biệt Đông vừa ăn vừa nói đơn giản yêu cầu của cậu với Lam Tuyết Thanh. Cậu mang theo cả tờ giấy viết tài khoản và mật khẩu mà Giang Nguyên đưa cho cậu. Lam Tuyết Thanh nhìn thoáng qua rồi nói: “Cái này đơn giản, chị dạy cho em, em sẽ biết làm ngay thôi.”


Biệt Đông mừng rơn, chân thành nói cảm ơn.


Lam Tuyết Thanh nói: “Nhưng em phải chờ một lát, chị nói chuyện với Phong trước đã, hiếm khi mới mời được ông Phật này rời núi, hôm nay đối phó với cậu ta trước.”


Biệt Đông rảnh cả buổi chiều, cậu ngồi bên cạnh uống trà tắm nắng và chờ, tiện thể nghe họ nói chuyện.


Lam Tuyết Thanh nói: “Mời cậu làm giáo viên mỹ thuật mấy ngày, dạy bọn trẻ vẽ tranh sao lại khó vậy?”


Lãnh Phong cúi đầu ăn xương sườn, nói: “Vẽ tranh thì chị tìm Giang Nguyên thích hợp hơn mà, chuyên ngành của nó là tranh sơn dầu.”


Lam Tuyết Thanh lại lắc đầu: “Giang Nguyên quá tùy hứng, chị sợ không đáng tin. Hoạt động lần này khá đặc biệt, chị phải tìm người đáng tin.”


Lãnh Phong ngẩng đầu, tỏ vẻ khó tin: “Chị cảm thấy em đáng tin?”


Lam Tuyết Thanh cười khi thấy biểu cảm của hắn, cười xong lại nghiêm túc nói: “Cậu đáng tin, chỉ cần là chuyện cậu đã đồng ý, tuyệt đối sẽ làm hết sức.”


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 8
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...