Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 58

54@-

Chương 58: Đừng nghe lời đường mật của hắn


Hai người vừa yêu đương, cả thế giới trong mắt họ chỉ còn lại đối phương. Hai người không muốn giấu ai, nhưng cũng không cố ý đi “công khai”. Dù sao vẫn chỉ là “thử xem”, lỡ như không thử không được thì sao? Biệt Đông nghĩ như vậy, cậu cảm thấy những điều tốt đẹp đều mong manh dễ vỡ. Với “mối tình đầu” không đi theo con đường bình thường này, cậu cẩn thận che chở như đang ôm nụ hoa hồng mềm mại.


Nhưng cậu không biết rằng mình mới chính là nụ hoa mềm mại kia, được đối phương cẩn thận nâng niu. Trước kia Biệt Đông luôn tự giễu sau khi đến Lê Tân người trở nên không chịu được cẩu thả. Bây giờ yêu đương, có bạn trai mới chính thức cảm nhận được “bông hoa mỏng manh trong nhà kính”.


Bình thường, sau khi chập tối Lãnh Phong sẽ kết thúc công việc, mặc dù trong chính điện có đèn nhưng không đủ độ sáng, mà nhìn màu dưới ánh sáng nhân tạo sẽ không chuẩn. Buổi tối Lãnh Phong không làm việc. Chập tối xong việc hắn sẽ đến thẳng trường tập lái, gặp bạn trai ở đó rồi cùng đến đường Tùy Viên.


Hai người không nói cho Tư Phóng biết chuyện hẹn hò. Ban đầu là quên, sau đó cảm thấy không tiện nói. Dù sao họ cũng không giấu, cảm thấy Tư Phóng nhiều kinh nghiệm như vậy hẳn là có thể nhìn ra manh mối. Nhưng sắp hơn nửa tháng trôi qua, Tư Phóng cũng không hỏi hai người này.


Chạng vạng tối hôm nay trên đường đến quán cơm, Lãnh Phong còn hỏi Biệt Đông: “Em nói xem anh Tư có nhìn ra chuyện của bọn mình không? Anh ấy cũng không nói, làm người ta thấp thỏm.”


Biệt Đông cũng khó nói. Mỗi ngày làm việc cùng Tư Phóng, cậu cảm thấy đều rất bình thường. Thỉnh thoảng Tư Phóng sẽ hỏi công việc của Lãnh Phong ở chùa thế nào rồi. Biệt Đông sẽ thành thật nói chính điện sắp xong, còn lại hai thiền điện, sau khi làm xong còn phải điêu khắc tượng Quan Âm, thời gian sẽ lâu hơn.


Thỉnh thoảng Tư Phóng còn nói cậu ta lớn như thế, mày còn đưa cơm mỗi ngày cho cậu ta, không thấy mệt à? Bảo cậu ta tự giải quyết, có phải chưa ăn đâu, cơm chay bao no mà, chê không có thịt ăn không vô? Tính xấu của cậu ta đều do người khác nuông chiều ra, Tiểu Đông, mày đừng có nuông chiều ra tật xấu gì tệ hơn nữa.


Biệt Đông chỉ cười hì hì, nói là Lãnh Phong ở một mình trong chính điện trống trải cả ngày cũng rất cô đơn.



Ngoài cái đó ra, Tư Phóng không hỏi bất cứ câu nào về tình cảm. Biệt Đông nghĩ Tư Phóng hẳn là không biết, cậu cũng nói như vậy với Lãnh Phong.


Lãnh Phong nhíu mày, hắn không nghĩ vậy. Mắt Tư ph*ng t*nh lắm. Lúc trước hắn vừa có chút suy nghĩ với Biệt Đông, suốt ngày xoay quanh cậu, Tư Phóng đã cảnh cáo hắn, bảo hắn thu lại những suy nghĩ đó. Gã nói Tiểu Đông không giống những người khác, cũng nói trông Tiểu Đông không giống thích đàn ông, cực kỳ bảo vệ con.


Về phần tại sao lại để ý thái độ của Tư Phóng như vậy, Lãnh Phong đã suy nghĩ nghĩ vấn đề này. Hắn cảm thấy hiện tại mình và Tiểu Đông có mối quan hệ như vậy, cần phải giải thích với người thực sự tốt với Tiểu Đông.


Biệt Đông không còn cha mẹ, cũng không có người thân ở đây. Cậu cũng không liên lạc với những người thân ở quê nhà xa xôi kia. Vài người duy nhất quan tâm cậu đều ở Lê Tân, Giang Nguyên đã giải thích rồi, còn lại Tư Phóng, Lãnh Phong nhất định phải thành thật vượt qua cửa ải này.


Tư Phóng thấy hai người đi vào cũng không có vẻ mặt gì đặc biệt, vẫn như ngày thường. Đã có vài vị khách đến, ngồi ở phòng trước. Biệt Đông cởi áo khoác, xắn tay áo lên, mặc tạp dề đi thẳng vào bếp. Từ giờ cho đến hơn tám giờ luôn rất bận. Trước kia Lãnh Phong không bao giờ vào bếp, hắn cũng không biết làm những cái này. Nhưng bây giờ hắn sẽ chủ động giúp Biệt Đông hoặc Tư Phóng làm những gì hắn có thể làm.


Giống như Biệt Đông, Lãnh Phong cũng dùng dao rất giỏi. Lúc này con gà sống cần lột da lọc xương, trong tay hắn được cắt gọn gàng như đầu bếp lọc thịt trâu. Tư Phóng nhìn thấy, cười nói: “Với kỹ thuật dùng dao của hai người, quay video đăng lên mạng chắc chắn có thể nổi tiếng.”


Trong lúc nói đùa, Biệt Đông đang chế biến tôm trong bồn nước, mở lưng tôm nhặt chỉ tôm. Tôm còn sống, tôm ao nước ngọt, rất to và khỏe. Biệt Đông cầm đầu tôm trong tay, quay đầu nhìn Lãnh Phong lọc con gà kia gọn gàng đến mức nào, không để ý con tôm trong tay cố sức muốn tránh ra, gai nhọn trên đuôi tôm đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu nhỏ chảy ra. Biệt Đông không quan tâm, tiếp tục chế biến sạch sẽ chậu tôm kia mới đến quầy phòng trước tìm kiếm, rồi dán một miếng băng cá nhân chống thấm nước.


Lúc quay lại bếp ngay lập tức đã bị Lãnh Phong phát hiện ra, hỏi cậu bị làm sao. Biệt Đông nói bị đuôi tôm đâm, nói xong chuẩn bị bưng chậu tôm kia lên hấp. Lãnh Phong nhíu mày, kéo tay cậu, nhẹ nhàng xé lớp băng dính cá nhân vừa dán xong, bên trong đã rịn máu đỏ. Lãnh Phong không nói hai lời kéo cậu đi tiêm phòng uốn ván.


Biệt Đông cảm thấy làm quá lên. Hồi nhỏ cậu bị động vật cào bị thương nhiều lần, cậu cũng không nhớ có tiêm không, quá nửa là không tiêm. Đây là một chuyện bình thường với một thợ săn. Lãnh Phong hơi tức giận: “Không tiêm là đang đánh cược, cược xem vết thương này có thể bị nhiễm trùng không. Em không xem tính mạng của mình ra gì, em có từng nghĩ…”


Hắn vốn muốn nói rằng em có từng nghĩ đến anh không? Nhưng đang ở trước mặt Tư Phóng, Lãnh Phong nuốt nửa câu sau xuống.



Biệt Đông hiểu nửa câu sau của Lãnh Phong, lập tức trở nên ngoan ngoãn, cầm lấy áo khoác theo Lãnh Phong lên trạm phòng dịch trên thị trấn.


Đang đi nhưng Lãnh Phong vẫn hơi giận, duỗi tay chộp đầu Biệt Đông, hỏi cậu: “Có biết mình sai không?”


Biệt Đông ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.”


“Vậy nói xem sai ở đâu?” Lãnh Phong dịu giọng, có lẽ nhớ đến đánh giá của bạn trai nhỏ về mình như Kim Cương trợn mắt, hắn muốn khiến bản thân thân thiện hơn.


“Ừm… Làm việc không cẩn thận?” Nói thật, Biệt Đông vẫn cảm thấy đây là chuyện nhỏ, Lãnh Phong nhắc đến “tính mạng” luôn rồi, rõ ràng là căng thẳng quá độ.


“Miễn cưỡng được tính là một, còn gì nữa?”


“Còn có…” Biệt Đông quay đầu nhìn mặt bạn trai nói chuyện, lấy lòng đáp: “Bướng bỉnh không đi tiêm, không nghe lời.”


Lãnh Phong liếc nhìn cậu, vừa bực mình vừa buồn cười: “Tiêm cho ai?”


“Tiêm cho bạn trai.” Biệt Đông trả lời tiếp một câu trôi chảy.


Lãnh Phong hoàn toàn bị chọc tức cười, không giận nổi. Nói thật đi tiêm là tiêm cho mình, nếu Biệt Đông chỉ có một mình, cậu sẽ không xem là chuyện to tát.



Biệt Đông thành thật gật đầu, mặc dù cảm thấy hơi làm quá, nhưng cậu tin những gì Lãnh Phong nói.


“Hơn nữa, nếu em thật sự bị nhiễm trùng ra bệnh gì, trong lòng anh có dễ chịu được không? Anh sẽ hối hận cả đời, sẽ tự trách mình khi đó không để ý em, không kéo em đi tiêm.”


Đây mới là điều quan trọng nhất, Lãnh Phong không muốn có bất kỳ khả năng nhỏ nào trong chuyện này.


Biệt Đông hiểu. Bây giờ cậu không còn một mình, cho dù cậu làm gì cũng phải cân nhắc đến cảm nhận của người còn lại.


“Anh Phong ơi, em sai rồi.” Cậu mềm giọng, câu sai này mới là chân thành nhất.


Lãnh Phong liếc một cái, “Vậy còn nghe được.”


Tiêm xong quay lại quán cơm, khách cũng đã về gần hết. Mùa mưa khách không nhiều, tám giờ ba mươi đã hết khách. Tư Phóng chuẩn bị nấu cơm tối cho người nhà mình, Biệt Đông muốn đến giúp cũng bị gã ngăn lại, bảo cậu cứ ngồi đó.


Lãnh Phong lại đi giúp đỡ một lúc. Tư Phóng nhìn hắn mấy lần, dùng mũi hừ một tiếng. Lãnh Phong không hiểu gì cả, đang trách mình sao? Trách gì?


Đến khi mọi người ngồi xuống ăn cơm, Tư Phóng vừa ăn vừa nói mà không thèm nhìn người: “Hai đứa không có gì muốn nói với anh à?”


Biệt Đông sửng sốt, trong lòng run rẩy, lập tức nhìn người bên cạnh. Lãnh Phong cũng đang nhìn cậu, hai người nhìn nhau một lát. Biệt Đông chuẩn bị lên tiếng thì Lãnh Phong giành trước: “Anh Tư, anh muốn biết gì?”



Biệt Đông nghe vậy nhịn cười suýt bật ra tiếng, Tư Phóng lại cong ngón tay gõ trán cậu: “Mày cũng không nên thân, người ta ngoắc tay cái là mày chạy theo liền?”


Biệt Đông cười giải thích: “Không, không ngoắc tay.”


Tư Phóng tức giận nhìn cậu: “Nhìn cái vẻ bị ức h**p của mày, không cần ngoắc tay, tự chạy theo à? Đàn ông không có ai tốt lành, cậu ta không mất gì cả đã có được mày, sau này chỉ có mày chịu khổ thôi.”


Biệt Đông cũng không giải thích, mặt đỏ bừng, nhưng trong mắt tràn đầy ý cười.


Lãnh Phong nhất định phải giải thích rõ ràng: “Anh Tư, nói chuyện kiểu gì vậy. Sao em có thể để Tiểu Đông chịu khổ được? Em đối xử tốt với em ấy còn không kịp, nói cũng nói rồi, vợ muốn em làm gì theo làm theo, em nghe em ấy hết.”


Biệt Đông suýt nữa phun ngụm canh ra ngoài, không phải đã nói sẽ không gọi “vợ” ở bên ngoài sao. Lãnh Phong bên cạnh nói xong còn chớp mắt với cậu. Tư Phóng cũng cảm thấy nóng tai, lời lẽ hổ sói gì đây? Gã duỗi tay bịt tai Biệt Đông lại, nhíu mày với Lãnh Phong: “Gớm quá Phong ơi, sao chú lại là người như vậy, chua rụng răng rồi, Tiểu Đông đừng nghe lời đường mật của nó.”


“Không kịp nữa rồi…” Biệt Đông mỉm cười ngượng ngùng nói.


Tư Phóng thở dài thật sâu, giống như thằng nhóc mình nuôi đã bị củ cải trắng ủi mất. Lãnh Phong nói với Biệt Đông: “Anh Tư là người nhà mình, có thể gọi trước mặt anh ấy.”


Biệt Đông không so đo với hắn nữa, đề tài “vợ” này càng so đo càng có người cao hứng.


Tư Phóng cũng lười hỏi hai người đến với nhau như thế nào, gã hoàn toàn không muốn nghe quá trình ngọt ngào đến mức ch** n**c chua này, gã sợ đau răng, chỉ cầm đũa gõ đầu từng người: “Nhớ kỹ cho anh, đừng giống như anh Tư của hai đứa.”



Lời tác giả: gì nhỉ, bị tôm đâm vào tay sau đó bị nhiễm trùng đến mức suýt cắt là một tin hotsearch cách đây một thời gian, là thật đó.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 58
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...