Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 57

54@-

Chương 57: “Tình cảm hai anh em tốt quá”


Đêm nay, cuối cùng Biệt Đông vẫn ngủ trên giường của mình, đây là giới hạn cuối cùng tạm thời cậu vẫn có thể cố gắng giữ được. Lãnh Phong cũng không làm khó cậu, hôn xong thì nói “Ngủ ngon” với cậu.


Nhưng đêm nay, hai người gần bên nhau đều hơi khó ngủ.


Biệt Đông nghĩ đến những chuyện xảy ra trong tối nay, ước gì có thể lăn qua lăn lại trên giường. Nhưng lại ở gần Lãnh Phong như vậy, cậu không thể để lộ tâm trạng phấn khích khó ngủ của mình. Biệt Đông khiến mình im lặng nằm ngửa một cách khó khăn, chăn mỏng che đi hơn nửa khuôn mặt.


Mặc dù bị gọi vợ cả buổi tối, nhưng trong lòng Biệt Đông cũng sẽ không gọi đối phương là chồng. Cậu cảm thấy nên gọi bằng xưng hô khác, là bạn trai đúng không? Cái này phù hợp hơn.


Bạn trai, Biệt Đông mấp máy môi dưới chăn, thầm đọc hai chữ này, ngậm trong miệng, cảm thấy vô cùng mập mờ và thích thú. Cậu muốn nói hai chữ này bên tai Lãnh Phong.


Thế là cậu quay đầu, nhìn người trên giường khác cách một cái tủ đầu giường. Lãnh Phong hít thở nhẹ nhàng, ngủ quay mặt về phía cậu, nhìn thấy đường nét lờ mờ hình như đã ngủ. Biệt Đông nhìn một lúc, trong lòng lẩm bẩm hai chữ.


Chuẩn bị quay đầu về thì người trên giường lại hơi cười nói: “Lén nhìn anh làm gì?”


Biệt Đông vô thức muốn nói “Em đâu có”, lại nghĩ cũng bị bắt tại trận rồi… Cậu dứt khoát khẽ cười nói: “Em nhìn bạn trai em không được à?”



Lãnh Phong sửng sốt, được lắm, sau khi tắt đèn trèo lên giường của mình tên ngốc này to gan hơn rồi. Với tính cách của hắn, lúc này có thể trực tiếp nhảy lên ôm chặt người, nhưng hắn kiềm chế. Hắn biết người như Biệt Đông phải cho cậu không gian và thời gian, để cậu tìm được sự an toàn, thả lỏng và tin tưởng thực sự trong mối quan hệ này.


Vì vậy hắn thản nhiên và chân thành nói: “Được, bạn trai chỉ cho một mình em nhìn.”


Hai người lại trò chuyện vài câu, một lần nữa chúc nhau ngủ ngon.


Lần này Biệt Đông ngủ thật, cảm xúc bị khuấy động trong lòng đã chậm rãi lắng xuống, trải một lớp thảm lông mềm mại trong lòng, cậu ngủ rất say.


Lãnh Phong lắng nghe tiếng hít thở sâu đều đều của người bên cạnh, suy nghĩ rất nhiều chuyện. Việc thăm dò và tỏ tình đêm nay không được dự tính trước, mà là rò rỉ mất kiểm soát, nhưng may mà phản ứng của đối phương mang đến cho Lãnh Phong một bất ngờ lớn.


Hắn chưa bao giờ gọi một tiếng “vợ ơi” như lúc này, sau khi nghe thấy đối phương nói “có thể thử”, hắn muốn liều mình đối xử tốt với cậu.


Không hiểu sao bỗng có cảm giác gió bụi và lang thang nửa đời trước đều đã kết thúc, bây giờ nhặt lại thanh kiếm và ánh sáng, hoa và tình yêu trong lòng, làm lại từ đầu.


Dịu dàng vô tận.


Trong tháng Sáu, Lê Tân bước vào mùa mưa. Nói là mùa mưa, thật ra ngày nào cũng mưa. Biệt Đông thầm nghĩ thời tiết ở đây thực sự cũng yêu ghét rõ ràng. Từ khi cậu đến Lê Tân vào sáu tháng trước, ngày nào cũng mặt trời chói chang, bây giờ một khi bắt đầu mưa là không tạnh.


Cậu chưa bao giờ trải qua mùa hè lạnh như vậy, ban ngày phải mặc áo khoác dày hơn cả mùa xuân, ban đêm nhiệt độ xuống thấp như mùa đông.



Biệt Đông tuy gầy nhưng cao, bả vai rộng và thẳng, trời sinh là cái móc áo, mặc gì cũng đẹp. Lãnh Phong dụ dỗ cậu, nhìn hai người trong gương hợp nhau về mọi phương diện rồi nói, mặc cùng nhãn hiệu với anh, được không?


Thế là đống quần áo kia được giữ lại, Biệt Đông lại lặng lẽ tra giá, tắc lưỡi chậc chậc. Cậu mặc quần áo vô cùng trân trọng, lúc vào bếp nấu nướng sẽ cởi áo khoác ra, quấn chặt tạp dề, sợ dầu bắn lên áo giặt không sạch.


Khoảng thời gian này hai người chia ra làm việc, buổi sáng Lãnh Phong lái xe đưa Biệt Đông đến đường Tùy Viên trước, sau đó hắn lại đến chùa Thừa Hữu. Giữa trưa Biệt Đông xong việc, đến lúc ăn cơm sẽ cẩn thận nấu riêng vài món, lại mang cơm canh đã đóng gói đến chùa ăn cùng Lãnh Phong. Ăn xong sẽ ở cùng hắn một lúc, buổi chiều thỉnh thoảng ở trong chùa, thỉnh thoảng đến trường dạy lái tập lái xe.


Lãnh Phong bảo cậu đăng ký học lái xe, nói là thi bằng lái đi ra ngoài sẽ tiện hơn. Biệt Đông cũng nghĩ vậy, sau này nếu có lúc cần cậu có thể lái xe giúp Lãnh Phong, nên thoải mái đến đó.


Chùa Thừa Hữu ban đầu ít người đến, sau khi vào mùa mưa càng vắng vẻ hơn. Biệt Đông và Lãnh Phong ăn cơm trưa trong đình ở vườn hoa bên ngoài chính điện, món ăn mỗi ngày cũng khác nhau. Biệt Đông dành nhiều tâm huyết, không chỉ phối hợp các món ăn ngon miệng mà màu sắc cũng được chọn lựa cẩn thận, đỏ xanh vàng, nhìn đã thèm ăn.


Thật ra trong chùa có cơm chay, ngày đầu tiên Lãnh Phong đến đây, đến giờ cơm, sư thầy gọi hắn đi ăn cơm. Nhưng Lãnh Phong từ chối khéo, nói là lát nữa người nhà sẽ tới đưa cơm.


Sau đó Biệt Đông cũng quen mặt với nhóm thợ trong chùa, ai cũng bảo “Tình cảm hai anh em tốt quá”.


Trong chùa có cảm giác rời xa thế gian, tránh xa tranh chấp, trời mưa vô cùng yên tĩnh. Ăn cơm xong hai người quay lại chính điện, Lãnh Phong tiếp tục sửa chữa tượng Phật từng chút một. Biệt Đông ngồi trên đệm cói hoặc bậc cửa vừa ngắm mưa vừa nói chuyện phiếm với hắn câu được câu chăng. Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, cỏ cây sum suê, Biệt Đông rất thích buổi chiều như vậy.


Lãnh Phong sửa chữa bốn pho tượng Kim Cương ở hai bên chính điện trước, tượng nào cũng nổi trận lôi đình. Lãnh Phong mất một tuần mới sơn xong pho tượng Phật Kim Cương thứ nhất, dừng lại cẩn thận quan sát, gọi cả Biệt Đông đến nhìn, xem có gì không ổn không.


Sơn lót vẫn chọn theo ban đầu không thay đổi lung tung, Lãnh Phong cũng không muốn lớp sơn mới quá sáng nên đã hạ độ sáng của lớp sơn xuống một chút cho phù hợp, tạo cảm giác dịu nhẹ.



Nhưng Biệt Đông nhìn pho tượng Kim Cương trợn mắt này, không hiểu sao lại nghĩ đến một người. Lãnh Phong mà cậu biết khi mới đến Lê Tên đã cho cậu cảm giác này. Lông mày luôn nhíu chặt, nhìn mọi thứ luôn không cam lòng, lúc nào cũng trừng mắt nhìn người khác.


Đang nghĩ, cậu không nhịn được cười, Lãnh Phong sững sờ: “Không đẹp? Có vấn đề gì không?”


Biệt Đông lắc đầu liên tục: “Không phải không phải, rất đẹp, anh Phong ơi, không phải cái này, em vừa nghĩ đến chuyện khác.”


“Chuyện gì?”


“Anh có thấy pho tượng Kim Cương này rất giống một người không?” Biệt Đông nhịn cười hỏi.


“Ai?” Lãnh Phong mờ mịt.


“Anh.” Biệt Đông thực sự không nhịn được cười ra tiếng.


“Sao anh có thể…” Lãnh Phong nói được nửa câu thì nhớ ra trước kia hắn suốt ngày trợn mắt với người ta còn gì, còn quát người ta, giống như Kim Cương trợn mắt, dữ dằn.


Lúc này tay hắn dính đầy sơn, hắn giả vờ muốn xoa đầu Biệt Đông, cậu cũng không tránh đi. Lãnh Phong xoa qua không trung, nói: “Lúc đó anh Phong mù, Tiểu Đông đừng để bụng.”


Biệt Đông đã không để bụng từ lâu rồi, lúc này nhìn tượng Kim Cương trợn mắt cũng chỉ cảm thấy Lãnh Phong trước kia đáng yêu. Dáng vẻ không biết ai chọc giận hắn, nợ tiền hắn, như đồ hay sinh sự.



Cầm tay thế này, Lãnh Phong không muốn làm việc nữa, dứt khoát ngồi xuống bậc cửa với cậu. Hai người nhìn cơn mưa rả rích dưới mái hiên, không khí lạnh tươi mát, Lãnh Phong nói: “Cảm giác này thoải mái quá, anh thích những nơi yên tĩnh, sau này chúng ta mua một căn nhà lớn trong núi, hoặc là mua miếng đất tự xây, em thấy được không?”


Biệt Đông xúc động khi nghe thấy hai chữ “trên núi”, tất nhiên là cậu thích. Chỉ là cảm thấy ý tưởng này hơi xa xôi, cũng cảm thấy mình có thể ở trên núi. Nhưng Lãnh Phong, hắn còn rất nhiều chuyện muốn làm, hắn nên tỏa sáng, chứ không nên bị mai một trong cuộc sống trần tục ngày qua ngày và lãng phí thời gian này.


Biệt Đông nắm chặt tay hắn, Lãnh Phong nhìn cậu, Biệt Đông cười nói: “Tất nhiên là được, anh biết em luôn thích trên núi mà.”


Khoảng thời gian này yên ả và vui vẻ, tốt đẹp đến mức không chân thật. Biệt Đông thường có cảm giác mê man, có người thích cậu như vậy, cuộc sống thuận lợi như thế, đây là sự thật sao?


Trong rừng rậm luôn tràn ngập nguy hiểm, cuộc sống trong quá khứ của cậu chưa bao giờ bình yên. Trái tim đã cảnh giác mười chín năm, vậy mà hiện cũng đang dần thả lỏng. Cậu như một con thú được nuôi dưỡng lâu ngày, đã dần quen với sự bao bọc dịu dàng.


Sau khi nói chuyện một lúc, Lãnh Phong đi mời sư trụ trì và đại sư đến xem tượng phật đầu tiên đã sửa xong. Nếu không có vấn đề gì, những tượng tiếp theo sẽ được sửa theo tiêu chuẩn này.


Sư trụ trì nhìn kỹ tượng Kim Cương một hồi lâu. Biệt Đông đứng bên cạnh trong lòng hơi thấp thỏm, sợ rằng có chỗ nào làm chưa được. Kết quả một lát sau sư trụ trì chắp tay, hơi cúi người với Lãnh Phong: “A di đà phật, có thể mời được thầy đến tu sửa là may mắn của chùa, xin hãy sửa chữa theo như vậy.”


Lãnh Phong cũng nhập gia tùy tục đáp lễ, giải thích thêm: “Bây giờ vừa mới sơn xong, sau khi khô sẽ trơn bóng tự nhiên hơn. Giờ là mùa mưa thời tiết ẩm ướt, khô sẽ chậm hơn bình thường, nếu bắt đầu sớm hơn một tháng chắc sẽ nhanh hơn nhiều.”


Sư trụ trì cười hiền từ: “Mọi chuyện tùy duyên, sớm hơn một tháng chưa chắc đã gặp được người hữu duyên như thầy.”


Cũng đúng, Lãnh Phong nghĩ, mọi chuyện tùy duyên, hắn không kìm lòng được nhìn Biệt Đông, khóe miệng cong lên. Không sớm không muộn, tất cả đều do ông trời quyết định.



Lời tác giả: tôi rất thích chiều mưa, hai người ngồi trong chính điện ngắm mưa uống trà nói chuyện.


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 57
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...