Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 59

47@-
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 59: Mãi mãi quá xa vời


Mấy ngày sau, Tư Phóng thỉnh thoảng nhìn Biệt Đông vẫn thở dài. Biệt Đông thấy buồn cười, nói thẳng: “Anh Tư, đừng như vậy, anh Phong rất tốt với em.”


Tư Phóng nói: “Anh không nên để thằng Phong đi cùng mày trong chuyến đi mua hàng tết, tại anh hết.”


Biệt Đông vẫn muốn cười, đây rõ ràng là chuyện tốt. Nếu chuyến đi đó không phải Lãnh Phong mà đổi lại là người khác, cho dù là Giang Nguyên, Biệt Đông cảm thấy có thể đảm đương được hay không cũng khó.


Tư Phóng nhìn cậu lắc đầu: “Ôi, mày không hiểu đâu.”


Quả thật Biệt Đông không hiểu lắm, cậu không biết Tư Phóng đang lo lắng điều gì, lại bổ sung một câu: “Anh Phong không phải người xấu.”


“Tất nhiên không phải người xấu, nhưng Tiểu Đông à, có một số việc cậu ta chưa chắc có thể làm chủ được.” Tư Phóng ngậm điếu thuốc, đứng dưới mái hiên ngoài bếp, nhìn Biệt Đông nấu cơm trưa cho Lãnh Phong, mưa vẫn đang rơi.


Biệt Đông dừng tay lại, cậu lờ mờ đoán được Tư Phóng đang nói gì,
“Gia đình anh ấy à?”



Tư Phóng cũng không nói nữa. Không phải Biệt Đông chưa nghĩ đến điều này, nhưng không nghĩ sâu. Cậu luôn cảm thấy tất cả vẫn còn xa vời. Hơn nữa nói thế nào Lãnh Phong cũng là người trưởng thành, hắn khác Giang Nguyên. Hắn có thể quyết định công việc của mình, thái độ đối với người nhà cũng rất cứng rắn. Từ khi quen biết hắn đến nay, Biệt Đông chưa từng thấy hắn xung đột trực tiếp với gia đình. Bên kia hoàn toàn không tìm được hắn. Biệt Đông không cảm thấy đây sẽ là trở ngại lớn.


“Anh nói mày đừng không vui, Tiểu Đông à, anh nói trong nhà cậu ta không chỉ bố mẹ cậu ta không thể đồng ý cho hai đứa ở bên nhau, còn chỉ thằng Phong không cùng một thế giới với chúng ta.” Tư Phóng chỉ nói đến đây, gã cũng không nói lời gì chói tai hơn. Người ta mới yêu nhau đang tốt đẹp, gã không muốn làm kẻ ác. Nhưng mắt thấy Biệt Đông ngốc nghếch hãm sâu trong đó, gã cũng không thể không nhắc vài câu.


Lo trước tính sau, gã không muốn đến cuối cùng Biệt Đông đau thấu tim. Dù sao Tư Phóng đã thấy quá nhiều khách qua đường như Lãnh Phong.


“Không phải người cùng thế giới”, đây không phải lần thứ nhất Tư Phóng nói lời này. Biệt Đông nhớ rõ, nhưng cậu cũng không biết Lãnh Phong là người của thế giới nào. Thế giới của cậu rất nhỏ, từ quê hương đến Lê Tân thôi. Thế giới của Lãnh Phong như thế nào, Biệt Đông hoàn toàn không biết gì cả.


Không ai biết trước tương lai, gần đây Biệt Đông đã nghĩ thông suốt một số việc. Có lẽ bắt đầu từ khi Giang Nguyên rời đi, cậu thật sự đã nghe lọt tai câu nói của Tư Phóng, người với người tụ rồi tan như mây trên trời. Bởi vậy, cậu trân trọng sự đoàn tụ lúc này. Nếu tương lai phải chia tay, cậu nghĩ có lẽ mình có thể chịu đựng được.


Lãnh Phong nói cần cậu, cậu sẽ ở bên hắn. Cậu cũng sẽ cố gắng dốc hết sức mình để Lãnh Phong có thể sống ở đây lâu hơn. Biệt Đông nghĩ như vậy.


Cậu cảm thấy Lãnh Phong cũng hiểu điều này. Không ai chắc chắn về tương lai, cho nên mới có câu “thử xem”. Thử xem chúng ta có thể đi được bao lâu. Mãi mãi quá xa vời, chúng ta chỉ xem hiện tại thôi, cùng thử một lần.


Biệt Đông bằng lòng. Tình yêu đến đột ngột, nhưng những ngày sau đó cậu đã nghĩ thông suốt và chấp nhận rất nhiều chuyện.


Việc sửa chữa tượng phật đã hoàn thành. Sư trụ trì của chùa và các thợ đều rất hài lòng. Lãnh Phong tốn thêm chút tiền mua sơn và vật liệu, bản thân kiếm được ít hơn nhưng hắn cảm thấy đáng giá.



Chi phí điêu khắc tượng Quan Âm bằng ngọc là riêng, Lãnh Phong không tính theo giá thông thường của hắn cho khoản chi phí này, như vậy quá cao. Hắn thậm chí còn không nhắc đến, chỉ báo giá của một thợ khắc đá cao cấp hơn. Sư trụ trì trong chùa mắt sáng tâm sáng, ngoài miệng không nói gì nhưng tặng Lãnh Phong một miếng ngọc đã khai quang, bảo vệ bình an. Tối đó Lãnh Phong đeo vào cổ Biệt Đông, miếng ngọc nho nhỏ khắc Lục Tự Chân Ngôn, là một sự gửi gắm mong ước.


Trong chùa dành riêng cho Lãnh Phong một chái nhà rộng rãi để điêu khắc tượng Quan Âm. Lãnh Phong mang nguyên bộ dụng cụ từ phòng làm việc tới đây, có đồ thủ công có đồ điện, trông khá là phô trương.


Kể ra, điêu khắc tượng Quan Âm này cũng là lần đầu tiên Biệt Đông nhìn thấy Lãnh Phong nghiêm túc làm đồ vật. “Đôi tay này có sức hấp dẫn”, Biệt Đông vẫn nhớ Giang Nguyên đã đánh giá Lãnh Phong như vậy. Đôi tay có sức hấp dẫn này thon dài và đẹp, xương ngón tay rõ ràng, bụng ngón tay có vết chai mỏng. Lúc kẹp thuốc lá luôn gợi cảm không giải thích được, lúc v**t v* mình sẽ khiến tim người ta đập nhanh. Nhưng Biệt Đông biết đây là khoảnh khắc đôi tay này quyến rũ nhất.


Cậu thích xem Lãnh Phong điêu khắc, thấy tận mắt mới biết được một “nhà điêu khắc” hoàn toàn khác với những người khắc chim ưng, khắc hổ trên da thuộc ở quê cậu. Lúc điêu khắc tượng Quan Âm này, Lãnh Phong gần như không nói chuyện, vẻ mặt tập trung, dường như không chú ý đến Biệt Đông ở bên cạnh. Biệt Đông không để ý lắm, bản thân cậu cũng đã đắm chìm trong sự tập trung của Lãnh Phong.


Trước khi điêu khắc, Lãnh Phong đã tra cứu rất nhiều kinh phật, xem rất nhiều tượng Quan Âm và tranh vẽ, cũng trao đổi nhiều lần với sư trụ trì. Cuối cùng quyết định khắc tượng Quan Âm nghìn tay ngồi xếp bằng.


Nói là “nghìn tay” cũng sẽ không có nghìn cánh tay ở sau lưng. Lãnh Phong đã tham khảo điển cố trong kinh phật, bản thảo quyết định của bức tượng tranh mang phong cách của thời Đường, kế thừa với phong cách thời Đường của chùa Thừa Hữu. Quan Âm ngồi xếp bằng trên tòa sen, một chân cong, một tay gác lên đầu gối, một tay đỡ cằm, mặt mày cụp xuống hơi khép lại, là trạng thái suy nghĩ sâu xa. Tay còn lại cầm hoa, làm thủ quyết, cầm chuỗi hạt, làm chưởng ấn.


Biệt Đông nhìn bản vẽ tượng, chỉ cảm thấy cực kỳ đẹp, vẻ đẹp to lớn đoan trang điềm tĩnh không thể diễn tả bằng lời.


Điêu khắc tượng Quan Âm bằng ngọc này cần rất nhiều trình độ thực sự. Nguyên vật liệu là một tảng đá to màu ngà sữa, có chứa một ít ngọc nhưng không phải tinh khiết, có độ bóng hơn vật liệu đá thông thường. Nếu là ngọc tinh khiết có lẽ cũng không lấy được một khối to như vậy. Nhưng khối này thể tích lớn, rất thích hợp để điêu khắc tượng phật.


Lãnh Phong nói sản phẩm cao khoảng 110 centimet, được xem là kích thước trung bình trong các tác phẩm điêu khắc, nhưng hình dáng phức tạp, phải rất cẩn thận.



Biệt Đông cảm thấy mình nên ở trong bếp thì hơn, cũng quyết định từ giờ không cho Lãnh Phong vào bếp nữa. Đôi tay như vậy nên làm những việc mà người bình thường không làm được.


Trong giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi sau bữa trưa, hai người vẫn theo thói quen ngồi trên bậc cửa xem mưa rơi rả rích không hết. Biệt Đông còn pha một ấm trà, hai người vừa trò chuyện vừa uống trà, uống hết ấm trà cũng đến lúc phải làm việc.


Lãnh Phong đã nhìn ra gần đây Biệt Đông xem hắn điêu khắc rất say mê, hỏi cậu có ngứa tay không, có muốn làm thử gì đó không?


Biệt Đông cúi đầu cười một tiếng, nghĩ thầm chút kỹ thuật của mình đúng là bêu xấu. Trước kia còn khắc con sóc ngay trước mặt, đúng là ngu dốt không sợ gì. Cậu lắc đầu, Lãnh Phong lại nói: “Tượng Quan Âm này thật ra vẫn chỉ là phạm vi làm việc, là một công việc, không giống sáng tác nghệ thuật. Tiểu Đông, em đừng so sánh với anh, anh chỉ làm việc bài bản, em nên đi theo bản tính của em.”


Biệt Đông chưa từng nghĩ mình sẽ đi theo con đường “sáng tác nghệ thuật”. Cậu đâu biết mấy cái này, thứ duy nhất cậu biết là thứ cậu đã nhìn thấy và cảm nhận, trong lòng biết rõ nó là gì mới có thể điêu khắc thành hình trong tay. Mà thường những thứ làm ra cũng khác xa với thực tế. Cậu cảm thấy kỹ thuật của Lãnh Phong mới thực sự ngầu, lưu loát, tính sẵn trong lòng. Cậu cũng không hiểu tại sao Lãnh Phong luôn ghét nó.


Thật ra mấy ngày qua, tâm trạng của Lãnh Phong cũng có sự thay đổi nhỏ. Sau khi Thiệu Kỳ Hoa nói câu kia, “Cậu không nên bị Vinh Ngọc định nghĩa, cậu phải do chính cậu định nghĩa”, sự căng thẳng trong lòng hắn mới dần dần thả lỏng.


Đúng vậy, những người chưa bao giờ gặp mặt đó, cho dù ông ấy là bậc thầy, nhà phê bình đại tài thì thế nào. Ý kiến của người ngoài mãi mãi không quan trọng bằng ý kiến của mình về chính bản thân.


Kỹ thuật vô tội, những kỹ năng trong tay hắn dùng để làm tủ quần áo, tượng Quan Âm hay sáng tác nghệ thuật đều được. Có lẽ sẽ khác nhau, nhưng không nên phân cao thấp sang hèn cho chúng. Hắn biết làm gì, am hiểu cái gì, đó là số phận của hắn.


Cũng bởi vậy, hắn mới có thể chấp nhận đề nghị của Biệt Đông, tới xem công việc của chùa Thừa Hữu, làm bức tượng Quan Âm bằng ngọc này. Mặc dù đối với hắn công việc này đòi hỏi sự cẩn thận, nhưng hoàn toàn nằm trong phạm vi năng lực. Song trong quá trình làm, hắn nhận ra mình vẫn khác trước kia, ít nhất, cho dù là một tượng phật Quan Âm, hắn cũng có tình cảm với tác phẩm trong tay mình.



Chính vì tình cảm, tượng phật này mới có thể tràn đầy yêu thương và lòng trắc ẩn, mặt mày hơi khép lại như đang quan sát chúng sinh.


Lãnh Phong cảm thấy đây là điều mà trước kia mình không làm được.


Mất một tháng rưỡi, bức tượng Quan Âm bằng ngọc này mới xem như hoàn thành. Ngày hoàn thành thời tiết đẹp, cơn mưa kéo dài nửa tháng vậy mà tạm dừng. Bầu trời trong vắt xuất hiện cầu vồng, ánh nắng chiếu xiên từ cửa sổ vào bức tượng Quan Âm, tỏa ra ánh sáng ấm áp. Sư trụ trì của chùa nhìn chằm chằm bức tượng một lúc lâu, sau đó chắp tay trước ngực, đầu ngón tay gảy chuỗi hạt phật, thầm đọc vài câu kinh văn.


Tượng Quan Âm được chính thức thờ cúng tại chùa. Sau đó vì bức tượng Quan Âm bạch ngọc này đẹp cực kỳ, được truyền miệng, thu hút rất nhiều người tới đây lễ bái cầu nguyện. Chùa Thừa Hữu lại dần nổi tiếng hơn. Những chuyện này sẽ nói sau.


Ngày hoàn thành, Lãnh Phong và Biệt Đông cùng thu dọn dụng cụ về nhà. Cốp xe việt dã bị nhét đầy một nửa. Sau khi về nhà lại sắp xếp nửa ngày, Lãnh Phong đột nhiên hỏi: “Tiểu Đông, em có muốn xem đồ anh thực sự làm không?”


Trong căn phòng làm việc trống trải không có “đồ” của hắn, ngoại trừ tác phẩm duy nhất đang che vải.


Biệt Đông đột nhiên hơi kích động. Cậu muốn xem, ở đây bao lâu thì cậu đã nhịn bấy lâu không tự vén lên xem. Thế là cậu gật đầu với Lãnh Phong.


Bàn làm việc được đẩy ra, gần tối, ánh nắng chiếu xiên, lười biếng rọi lên bàn làm việc.


Khoảnh khắc vải che được vén lên, tim Biệt Đông đập thịch hai cái, chỉ liếc mắt, cậu đã nhận ra đó là cậu.



Lời tác giả: hình dáng tượng Quan Âm đã tham khảo một bức tượng Quan Âm ở chùa Kính Sơn Hàng Châu, rất đẹp, bạn bè có hứng thú có thể tìm kiếm “Quan Âm” ở weibo của tôi là có thể thấy. @

(bức tượng trên wb tác giả)

Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 59
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...