Con Tim Rạo Rực - Mật Thu

Chương 54

64@-

Chương 54: Ánh mắt như cún con


Biệt Đông tự tiêu hóa tâm trạng này mấy ngày, ngoài mặt không có biểu hiện gì, ban ngày nên làm gì thì làm. Nhưng đến tối kết thúc công việc, ngồi xe quay về với Lãnh Phong, cậu sẽ cảm thấy mình hơi dâng tràn cảm xúc.


Trước đó cậu còn nghĩ Lãnh Phong hơi “bám người” quá, luôn nhìn nhìn mình chằm chằm. Nhưng đột nhiên, vì Giang Nguyên rời đi, Biệt Đông mới nhận ra “điều tốt” mà cậu đang hưởng thụ hiện tại đều là tạm thời. Có lẽ ngày mai hoặc một ngày nào đó cậu chưa chuẩn bị gì cả, mọi thứ sẽ kết thúc.


Tối hôm đó, cậu vẫn ngồi sau xe mô-tô như ngày thường, không uống rượu nhưng lại thử ôm eo Lãnh Phong như lần đầu tiên về nhà sau khi uống rượu. Cậu áp mặt lên lưng hắn, dường như cảm thấy khoảnh khắc như vậy thêm được chút nào hay chút đó, có lẽ một ngày nào đó sẽ không có nữa.


Lãnh Phong cứng người một lát. Hắn rất nhạy cảm với cảm xúc của Biệt Đông, biết dạo này cậu hơi sa sút, nhưng sau khi sa sút lại trở nên ngoan ngoãn lạ thường. Lãnh Phong lại cảm thấy rất vui, rất mâu thuẫn.


Hắn vẫn chưa thông minh đến vậy, không biết Biệt Đông suy sụp là vì mình.


Mùa này, việc kinh doanh của Tư Phóng không tốt bằng lúc vượng nhất năm ngoái, buổi tối thường kết thúc công việc sớm. Vì vậy buổi tối Biệt Đông có thêm thời gian đi dạo trong thành phố cổ với Lãnh Phong. Dạo này thời tiết ấm áp, có rất nhiều nghệ sĩ lang thang trên đường Tùy Viên.  Gần đây có một đôi nước ngoài hát ở đầu ngõ quán cơm Tư Phóng, hai người ngồi khoanh chân dưới đất, một người chơi một loại nhạc cụ giống Dombra, người kia chơi handpan và hát. Râu hai người đều rất dài, nhìn như đã lang thang rất lâu, bên trong hộp đàn trước mặt còn có đĩa CD họ tự làm để bán.


Biệt Đông cảm thấy họ hát rất hay nên đi tới ngồi xổm trước mặt họ, nghe mãi nghe mãi rồi cùng ngồi bệt xuống đất với họ. Lãnh Phong cũng ngồi xuống, xung quanh lác đác vài người nghe hát hoặc đứng hoặc ngồi.


Sau khi hát xong một bài, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên. Cậu nhìn đĩa CD trong hộp đàn, bên trên là chữ cậu không hiểu, cũng không phải tiếng anh. Biệt Đông chọn bừa hai đĩa, Lãnh Phong đã giành trả tiền trước, còn nói chuyện với hai người kia.


Biệt Đông cũng không hiểu họ nói gì, nói chuyện xong mấy người còn bắt tay.


Sau khi về, Lãnh Phong bỏ đĩa CD vào máy, nói với Biệt Đông: “Hai người kia đến từ Đức, đi nhờ xe và hát rong đến Trung Quốc, đã lang thang qua rất nhiều nước, có nước khá nguy hiểm.”



Lần đầu tiên Biệt Đông thấy có người như vậy, còn có người tự nguyện lựa chọn cuộc sống như thế? Thật ra cậu cũng gặp đủ loại người và đủ loại cuộc sống ở Lê Tân, mọi người có vẻ không đi theo chuẩn mực, nhưng lại an nhàn tự đắc.


Biệt Đông hỏi: “Họ định cứ tiếp tục như vậy à? Họ không muốn về nhà sao?”


Tiếng hát thê lương xa xăm, trống trải quanh quẩn trong căn nhà, Lãnh Phong vừa tìm bật lửa vừa nói: “Có người nhà ở quê, có người nhà ở nơi xa, còn có người nhà ở trên đường.”


Biệt Đông tiện tay lấy bật lửa sau gạt tàn thuốc trên bàn rồi đưa tới, như có điều suy nghĩ. Lãnh Phong châm thuốc, nói: “Người với người không giống nhau, có người theo đuổi sự ổn định, cũng có người chỉ có thể sống trong rối ren.”


Biệt Đông ngồi xuống ghế sofa bên cạnh Lãnh Phong, cánh tay gác lên lưng ghế, đầu gối lên cánh tay, ánh mắt nhìn Lãnh Phong như cún con: “Vậy anh thuộc loại nào?”


Không biết tại sao, Lãnh Phong cảm thấy trong ánh mắt Biệt Đông lúc này hình như có mong muốn tìm kiếm nào đó rất chân thành. Cậu ấy muốn hiểu mình, Lãnh Phong cũng nghiêm túc suy nghĩ và đáp: “Trước kia tôi cũng cảm thấy lang bạt chân trời như họ rất tốt, nhưng bây giờ muốn ổn định hơn.”


Biệt Đông thuận miệng hỏi hắn: “Anh nghĩ ở đâu là ổn định?” Hỏi xong mới nhận ra trong lòng hơi thấp thỏm. Lãnh Phong đến Lê Tân rõ ràng là “lang thang”, mà bây giờ nói muốn ổn định, ý là muốn về nhà sao?


Lãnh Phong dường như không cần suy nghĩ cho câu hỏi này, “Ở đâu không quan trọng.” Hắn chỉ ngón tay kẹp điếu thuốc vào ngực: “Quan trọng nhất là trong lòng ổn định.”


Lại cong môi cười, “Hoặc là tương lai vợ tôi thích ở đâu, tôi sẽ nghe theo em ấy.”


Biệt Đông sững sờ, vợ? Cậu quên mất, Lãnh Phong không giống mình. Mình có thể không kết hôn, nhưng Lãnh Phong chắc chắn phải kết hôn, hắn đã từng có vợ chưa cưới.


Thế là Biệt Đông miễn cưỡng cười một tiếng.


Cậu vẫn nhớ rõ buổi sáng đó, Lãnh Phong ngồi xổm trước giường nói với cậu rằng “Tôi cần cậu”. Lúc đó Biệt Đông nghĩ, chỉ cần Lãnh Phong cần, mình sẽ ở bên cạnh anh ấy. Nếu một ngày nào đó Lãnh Phong muốn rời đi, cậu còn có thể dùng câu nói của Tư Phóng để an ủi bản thân, “Mây trên trời tan rồi tụ, tụ rồi tan, vui buồn hợp tan trong cuộc sống cũng như vậy.”



Ngày hôm sau, Lãnh Phong đi trả nhà thuê giúp anh ta, thu dọn đồ đạc bên trong gửi về cho Giang Nguyên. Xe mô-tô để ở đại lý xe ký gửi, nhờ một công ty cho thuê ô tô tìm người lái xe về Đăng Hồng.


Kế hoạch mở phòng vẽ tranh thiếu người hợp tác, Lãnh Phong cũng mất hứng. Làm việc này phải đi khắp nơi lo liệu, đi tuyển sinh, đi quảng cáo, hắn không rành mấy cái này.


Nhưng hắn thực sự muốn tìm việc để làm, mặc dù trong tài khoản vẫn còn mấy trăm nghìn, tạm thời đủ. Nhưng Lãnh Phong nghĩ, bây giờ hắn phải chăm sóc một người, cũng không thể ngồi đó sống bằng tiền tiết kiệm. Nhìn Biệt Đông bận rộn mỗi ngày, trong lòng hắn cũng rất hổ thẹn. Vì vậy hắn để ý và hỏi thăm khắp nơi, xem có công việc gì thích hợp mà hắn có thể làm không.


Nhưng hắn không biết rằng có người quan tâm đến chuyện này hơn cả hắn.


Buổi trưa một ngày nọ, có vài khách du lịch đến quán Tư Phóng ăn cơm, nhìn không giống người bình thường cưỡi ngựa xem hoa, nội dung nói chuyện đều là Phật giáo và tượng Phật, nói rồi bắt đầu cảm thán: “Chùa Thừa Hữu thực sự quá tiếc, vốn phải là ngôi chùa thiền có lịch sử và văn hóa nhất ở đây, nhưng lại bị ngôi chùa nổi tiếng trên mạng cướp danh tiếng, hương hỏa gần như sắp hết, bây giờ muốn đổi mới tượng Phật trong chùa cũng không mời được người.”


Một người khác nói: “Tiền ít quá, việc này người bình thường không làm được, người làm được thì họ lại không mời nổi, cứ kéo dài mãi đấy.”


Mọi người cảm thán một lúc, còn bàn bạc xem có cách gì có thể xoay xở giúp họ không. Lúc bưng đồ ăn lên cho họ, Biệt Đông nghe họ nói một lúc, trong lòng có ý tưởng.


Trưa hôm đó sau khi khách rời đi hết, mọi người ăn cơm với nhau, Biệt Đông nhắc chuyện này với Lãnh Phong. Cậu biết dạo này Lãnh Phong muốn tìm việc làm, công việc này không cần giao tiếp với người khác. Hơn nữa Lãnh Phong hẳn là có thể bắt đầu, Biệt Đông cảm thấy thích hợp với Lãnh Phong, muốn hắn thử.


Cậu nhắc đến, Tư Phóng cũng mới nhớ ra chùa Thừa Hữu cũng từng công khai tuyển dụng, nhưng tiền công thấp quá hoàn toàn không có ai hưởng ứng. Sau đó họ lại tăng thêm tiền, không biết bây giờ thế nào rồi.


Lãnh Phong hơi do dự, chủ yếu là hắn chưa từng làm việc này, trong lòng không tự tin. Nhưng thấy ánh mắt rất chờ mong của Biệt Đông, hắn nói ăn xong sẽ đến đó xem thử. Biệt Đông chủ động nói đi cùng hắn.


Chùa Thừa Hữu nằm bên ngoài thành cổ, lái xe đến mất khoảng hai mươi phút, đã nằm ngoài vòng du lịch cốt lõi. Thảo nào sau khi nền kinh tế du lịch của Lê Tân phát triển, chùa Thừa Hữu ngày càng ra rìa.


Từ cổng lớn, toàn bộ chùa chiền toát ra vẻ lâu năm thiếu tu sửa, nhưng so sánh với ngôi chùa ánh vàng nổi tiếng trên mạng, Biệt Đông thích vẻ xưa cũ của nơi này hơn. Từ kiến trúc đến tượng Phật đều không phải mới đúc, trông khá cũ. Lãnh Phong nói cho cậu biết ngôi chùa này có từ thời Đường, mặc dù chính điện và tượng Phật được xây dựng lại sau khi giải phóng, nhưng đều theo phong cách của thời Đường. Dù Biệt Đông không hiểu, nhưng cũng cảm thấy quả nhiên khác biệt với ngôi chùa nổi tiếng trên mạng.



Biệt Đông hỏi Lãnh Phong: “Anh Phong ơi, công việc này không khó với anh đúng không?”


Lãnh Phong nhìn kỹ tượng Phật, nói: “Khó nói, sửa chữa di tích văn hóa là một nghề chuyên môn, không dám nói tôi làm tốt đến mức nào, nhưng chắc chắn tốt hơn họa sĩ bình thường.”


Hai người hỏi sư thầy ở cửa điện có phải nơi này đang tuyển người sửa chữa tượng Phật không. Sư thầy hỏi thăm sơ qua lai lịch của Lãnh Phong, sau đó dẫn hắn đến hành lang bên ngoài thiền phòng của sư trụ trì, nói là chiều nay có mấy người tới đây, sư trụ trì đang chọn từng người.


Hai người ngồi trên ghế lưng dài ở hành lang, mấy người bên cạnh đang chờ cùng họ nhìn là biết người địa phương. Họ nói tiếng địa phương với nhau. Thấy hai người Lãnh Phong đến, cũng thân thiện chào hỏi hắn: “Người anh em cũng tới tìm việc làm à?”


Lãnh Phong không quen thân thiết như vậy, hờ hững gật đầu một cái, người kia còn đưa thuốc lá cho hắn, “Người anh em, cậu làm gì? Trông không giống người bản xứ chúng tôi?”


Lãnh Phong ngăn cản, chỉ thiền phòng và nói: “Tốt nhất đừng hút thuốc ở đây.”


Mấy người kia vỗ đầu một cái, “Khụ, đúng đúng, người anh em cẩn thận hơn.”


Trước khi Lãnh Phong nói chuyện, người kia chỉ những người khác, tự giới thiệu: “Chúng tôi cùng thôn, tôi sơn, anh ấy làm quan tài áo liệm, người kia làm bánh ngọt và bánh nướng, chú làm gì?”


Biệt Đông nghe mà hoàn toàn không hiểu gì, lai lịch gì đây… thợ sơn thì liên quan gì, quan tài áo liệm, bánh ngọt bánh nướng cũng đến sửa tượng Phật???


Cậu nhìn biểu cảm của Lãnh Phong, cũng là biểu cảm phức tạp không nói ra được. Trong lòng Biệt Đông lại hơi buồn cười, thầm nghĩ hay anh nói mình là thợ mộc đi, nếu anh nói mình là nhà điêu khắc mới thật kỳ lạ.


“Tôi là thợ mộc.” Lãnh Phong thế mà nói như vậy, lại còn rất lưu loát, như thể hoàn toàn không có gánh nặng trong lòng. Biệt Đông không nhịn được bật cười, Lãnh Phong quay đầu đối mặt với cậu, trong mắt toàn là cười cái gì mà cười, là cậu bảo tôi tới.


Thợ sơn kia vỗ đùi: “Ơ, đồng nghiệp à, hay là chú cho thông tin liên lạc đi, sau này có công việc gì có thể làm cùng.”



Đúng lúc này, cửa thiền phòng mở ra, một người bên trong đi ra, vậy mà là người quen của thợ sơn kia. Hai người chào nhau, sư trụ trì bên trong cũng đi ra, nhìn mấy người trên hành lang, cuối cùng rơi trên người Lãnh Phong, ông vẫy tay nói: “Thí chủ này, mời đi theo tôi.”


Biệt Đông chờ hắn ở bên ngoài, không biết bên trong nói chuyện gì, rất lâu sau vẫn chưa đi ra.


Thợ sơn nhiệt tình kia lại tán gẫu với Biệt Đông, nói rằng trông cậu cũng không giống người bản xứ, hỏi từ đâu đến, làm gì ở đây, có quan hệ gì với người vừa đi vào trong. Biệt Đông trả lời đơn giản đến từ Đông Bắc, làm đầu bếp, người lúc nãy là anh tôi.


Thợ sơn liên tục gật đầu: “Tình cảm anh em các cậu tốt thật.”


Biệt Đông cười nhạt.


Một lúc sau, cửa thiền phòng mở ra, Lãnh Phong và sư trụ trì cùng đi ra ngoài, sư trụ trì vỗ tay nói với những người khác trong hành lang: “Cảm ơn các thợ hôm nay đã cố ý tới đây, tôi đã tìm được người có duyên sửa chữa tượng Phật của chùa rồi.”


Trong lòng Biệt Đông rất vui, mặc dù cậu biết Lãnh Phong tới đây nhất định sẽ được. Hai người vừa đi ra ngoài vừa nói: “Lúc nào bắt đầu làm vậy anh Phong?’


“Ngày mai đi, tôi phải pha sơn trước.”


“Mọi người nói chuyện gì mà lâu thế?”


“Chỉ nói tôi làm gì, với sư trụ trì tôi cứ nói thẳng là mình làm điêu khắc. Sau đó trụ trì nói phải mất rất nhiều thời gian, gần đây mới xin được kinh phí sửa chữa từ hội tôn giáo tỉnh và hội bảo vệ di tích văn hóa. Lúc này mới sửa chữa. Lại nói nếu tôi đồng ý, họ còn muốn mời tôi khắc một tượng Quan Âm. Trước đó có một khách hành hương buôn bán đã quyên tặng cho chùa một khối đá chất lượng cao, nhưng họ không mời được người thích hợp để điêu khắc. Thợ giỏi đắt quá, thợ không giỏi lại lãng phí vật liệu, vẫn luôn để trong kho.”


“Đó là việc tốt mà.” Biệt Đông thực sự rất vui. Tạm thời không nói những công việc này có thể kiếm được bao nhiêu tiền, ít nhất có thể kiếm được tiền từ những việc Lãnh Phong giỏi nhất đã là quá tốt.


Biệt Đông còn có một sự ích kỷ thầm kín, hy vọng Lãnh Phong có thể sống một cuộc sống thực sự “bình thường” ở Lê Tân, có việc làm, kiếm tiền, có bạn bè, có “sự ổn định trong lòng” mà hắn nói. Cuộc sống như vậy mới giống một cỗ máy vận hành bình thường, có thể khiến Lãnh Phong sống ở đây lâu hơn một chút.



Lời tác giả: Tiểu Đông là áo bông nhỏ (editor: từ này nghĩa tương tự như “con gái rượu” mà bên mình hay dùng)


Con Tim Rạo Rực - Mật Thu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Truyện Con Tim Rạo Rực - Mật Thu Story Chương 54
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...